Chương 4: Minh hôn (P1)
Minh hôn hay còn được gọi là "âm hôn" hay "đám cưới m.a" là đám cưới cho cả hai người đã mất hoặc một người vừa mất và một người còn sống.
Người đời xưa quan niệm, những nam thanh niên chưa vợ không may qua đời là một điềm xấu với gia đình. Bởi vì vong linh sẽ cô đơn, quấy nhiễu, ám ảnh gia đình.
Vì vậy, để người đã khuất được yên nghỉ, gia đình phải cưới vợ cho họ. Còn nếu người con gái c.hết khi chưa có chồng sẽ không có người thờ phụng. Gia đình tiến hành đám cưới ma để có chồng chăm lo việc nhang khói.
Nhưng tất cả đều là người đời truyền miệng, thực sự bọn họ chưa gặp lễ minh hôn ngoài đời bao giờ nhưng vì sợ gia đình mình gặp nguy hiểm nên không ai dám làm trái ý bà Đồng
...Giờ Tý ( 23 giờ đêm -1 giờ sáng)...
Bầu trời từ màu đen nay đã chuyển thành màu đỏ thẫm, mặt trăng từ trắng chuyển sang màu đỏ rực như máu, hôm nay đúng ngày rằm nên trăng vừa tròn lại vừa đỏ rực nhìn rất đáng sợ.
Cả bầu trời quạ đen bay đầy như đang báo hiệu một điềm gở chuẩn bị diễn ra, tiếng chó sói hú lên lên tục, tất cả những động vật như chó, mèo trong làng đều im lặng đến lạ thượng, tất cả người dân đều đã trốn trong nhà từ trước.
Phủ Lạc gia treo đầy nhưng ruy băng màu đỏ, tất cả đều chuẩn bị rất chu đáo từ khâu trang trí cho đến bày xếp bàn ghế, rồi đến mâm thờ cúng tổ tiên, tất cả đều rất đầu đủ giống hệt như một lễ thành thân. Nhưng chỉ khác một điều, lễ thành thân lần này được tổ chức vào buổi đêm và tân lang lại là một người mất.
Cả bầu trời rực đỏ một cách kỳ lạ khiến nhà Lạc gia cũng phải sợ hãi phần nào, khung cảnh hoang văng, lạnh lẽo đến kì lạ, ai cũng có cảm giác lành lạnh sau gáy của mình, dù sợ nhưng vẫn phải tiến hành theo quy củ.
Tân nương đang ở trong phòng, đầu đội khăn voan đỏ, mặc một bộ y phục màu đỏ được may rất tỉ mỉ, thường thì thành thân, tân nương luôn háo hức, mong chờ, thậm chí còn rất vui vẻ nhưng đối với hoàn cảnh hiện tại, tân nương không thể nở một nụ cười, chỉ có thể bất lực ngồi đấy với hai tên lính canh bên cạnh để trông chừng.
Tất cả đều không để ý rằng, sau tấm khăn voan đấy, từng giọt nước mắt đau khổ rơi xuống, không thể phản kháng lại. Lạc Anh buồn bã nhìn xa xăm, chỉ ít thời gian nữa thôi, cánh cửa kia sẽ mở ra và Lạc Anh không biết sẽ phải đối mặt với những thứ đáng sợ gì.
Được người hầu trang điểm cho giống một cô gái hết sức có thể, vì hai anh em có nét hao hao giống nhau nên trang điểm lên nhìn rất giống, nếu là người ngoài không phân biệt được ai ra ai.
Mặc một hỷ phục đỏ thẫm, bầu trời, ánh trăng đỏ rực giống như con tim đang rỉ máu của Lạc Anh vậy, phải chăng ông trời đang tiệc thương thay Lạc Anh, nhưng bây giờ tiếc thương cũng chả kịp nữa rồi. Chỉ cần cánh cửa kia mở ra, Lạc Anh phải đối mặt với những điều đáng sợ đang sắp diễn ra.
Bỗng, từ trong khăn voan nhìn ra, Lạc Anh thấy có một bóng đen đang đứng nhìn chằm chằm vào mình, không thể nhìn rõ mặt ra được, nhìn qua hai tên lính canh, bọn họ vẫn đứng đấy, không có động tĩnh gì cả.
...Chả nhẽ nào họ không nhìn thấy cái bóng đen đó sao?...
Bóng đen càng ngày càng tiến lại gần, Lạc Anh liên tục nhìn hai tên lính canh, thực sự bọn họ vẫn không có động tĩnh gì cả.
...Chả nhẽ nào đây là ma sao?...
...Hay do Lạc Anh nhìn nhầm?...
- “Lạc Anh....”
- *L-Lại là giọng nói ấy? Nó là thứ gì vậy? Hai tên lính canh không thấy sao?*_Lạc Anh căng thẳng đến nỗi mồ hôi chảy từng giọt từng giọt xuống, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc
- “Lạc Anh...”
- *Đừng đến đây mà...Đừng đến đây...Đừng mà...*_
Lạc Anh sợ đến nỗi nhắm mắt lại, không dám mở mắt ra, dù sợ nhưng vẫn không dám phát ra tiếng động bởi vì cái bóng đen bí ẩn đó chỉ một mình Lạc Anh thấy mà thôi.
Sau một lúc thì không thấy giọng nói ấy phát ra nữa, nhưng đúng lúc này, cánh cửa cũng được mở ra, bà mối bắt đầu đưa Lạc Anh đi lên kiệu.
Bước qua người thân trong nhà, không ai thấy tiếc thương cho Lạc Anh mà bọn họ còn cười thầm đắc ý, xì xào bán tán với nhau, nhất là muội muội cùng cha khác mẹ.
Cô ta rất đắc ý, đứng ở bên cạnh giả vờ xót thương nhưng Lạc Anh thấy nụ cười đắc ý trên mặt, trong lòng vô cùng khinh bỉ. Đi qua chỗ phụ thân, còn không nhìn Lạc Anh một lần cuối cùng mà né tránh đi nhưng Lạc Anh đã nhớ mặt hết tất cả mọi người ở đây rồi.
Đợi đến một ngày, Lạc Anh sẽ hiện hồn về trả thù tất cả, tất cả đều phải chết một cách thảm thương, người không ra người, phải hành hạ cho bọn họ đến khi chết đi vẫn có cảm giác cực kì đau đớn.
Lạc Anh hận bọn họ vào xương vào thịt,ngấm vào trong từng mạch máu, nắm chặt bông tú cầu đỏ thẫm kia, Lạc Anh thề rằng sẽ khiến họ sống không bằng chết.
Giờ lành đã đến, nhà trai cũng đã đến rước dâu, Lạc Anh ngồi trên kiệu hoa đỏ để đi sang bên nhà trai, nhưng không biết rằng, ở bên ngoài chính là hai trường phái hoàn toàn đối lập đứng cạnh nhau.
Một bên người người mặc y phục đỏ thẫm, rước kiệu hoa nhưng một bên lại là một đám người mạc tang y, đang khiêng quan tài bên cạnh, trên đường đi rải đầy những đồng xu trắng khắp nơi.
Nhìn tưởng rằng hai nhà khác nhau đang tổ chức một buổi lễ nào đó, tưởng chừng không liên quan nhưng tất cả đều là một. Và đó được gọi là lễ minh hôn.
- “GIỜ LÀNH ĐÃ ĐIỂM. RƯỚC KIỆU!!!”
Người dẫn đầu đoàn vừa nói xong, tất cả may đen kéo tới, che lấp bầu trời đỏ rực kia, đồng thời đột nhiên có sấm chớp, đám quạ đen bay đến càng ngày càng nhiều, bu đầy trên đầu bọn họ, tiếng cho sói cũng đồng thời vang vọng cả ngôi làng, bầu không khí trở nên lạnh lẽo hơn ban đầu rất nhiều, từ đâu xuất hiện thêm nhiều làn sương trắng xóa.
Khung cảnh rùng rợn, quái dị giữa đêm của buổi thành thân khiến ai nấy ở đó cũng phải rùng mình.
Lạc Anh ở bên trong cũng không kém cạnh gì khi nghe thấy tiềng kèn của đám tang vang lên, hòa cùng với tiếng chuông của đám cưới, tiếng quạ kêu cứ vang vảng bên tai khiến cho tâm trạng Lạc Anh càng lo lắng hơn nữa.
Mọi người trong nhà ai cũng nhìn theo kiệu hoa cho đến khi nó khuất bóng vào màn sương trắng kì lạ kia, lúc này mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm nhưng tất cả đều không biết rằng phủ Lạc gia đã bị bóng đen quái dị bao trùm lấy tất cả, đến cả người bình thường còn thấy được.
Không biết sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo với phủ Lạc gia nhưng chắc chắn đó cũng không phải là điềm tốt...
Người đời xưa quan niệm, những nam thanh niên chưa vợ không may qua đời là một điềm xấu với gia đình. Bởi vì vong linh sẽ cô đơn, quấy nhiễu, ám ảnh gia đình.
Vì vậy, để người đã khuất được yên nghỉ, gia đình phải cưới vợ cho họ. Còn nếu người con gái c.hết khi chưa có chồng sẽ không có người thờ phụng. Gia đình tiến hành đám cưới ma để có chồng chăm lo việc nhang khói.
Nhưng tất cả đều là người đời truyền miệng, thực sự bọn họ chưa gặp lễ minh hôn ngoài đời bao giờ nhưng vì sợ gia đình mình gặp nguy hiểm nên không ai dám làm trái ý bà Đồng
...Giờ Tý ( 23 giờ đêm -1 giờ sáng)...
Bầu trời từ màu đen nay đã chuyển thành màu đỏ thẫm, mặt trăng từ trắng chuyển sang màu đỏ rực như máu, hôm nay đúng ngày rằm nên trăng vừa tròn lại vừa đỏ rực nhìn rất đáng sợ.
Cả bầu trời quạ đen bay đầy như đang báo hiệu một điềm gở chuẩn bị diễn ra, tiếng chó sói hú lên lên tục, tất cả những động vật như chó, mèo trong làng đều im lặng đến lạ thượng, tất cả người dân đều đã trốn trong nhà từ trước.
Phủ Lạc gia treo đầy nhưng ruy băng màu đỏ, tất cả đều chuẩn bị rất chu đáo từ khâu trang trí cho đến bày xếp bàn ghế, rồi đến mâm thờ cúng tổ tiên, tất cả đều rất đầu đủ giống hệt như một lễ thành thân. Nhưng chỉ khác một điều, lễ thành thân lần này được tổ chức vào buổi đêm và tân lang lại là một người mất.
Cả bầu trời rực đỏ một cách kỳ lạ khiến nhà Lạc gia cũng phải sợ hãi phần nào, khung cảnh hoang văng, lạnh lẽo đến kì lạ, ai cũng có cảm giác lành lạnh sau gáy của mình, dù sợ nhưng vẫn phải tiến hành theo quy củ.
Tân nương đang ở trong phòng, đầu đội khăn voan đỏ, mặc một bộ y phục màu đỏ được may rất tỉ mỉ, thường thì thành thân, tân nương luôn háo hức, mong chờ, thậm chí còn rất vui vẻ nhưng đối với hoàn cảnh hiện tại, tân nương không thể nở một nụ cười, chỉ có thể bất lực ngồi đấy với hai tên lính canh bên cạnh để trông chừng.
Tất cả đều không để ý rằng, sau tấm khăn voan đấy, từng giọt nước mắt đau khổ rơi xuống, không thể phản kháng lại. Lạc Anh buồn bã nhìn xa xăm, chỉ ít thời gian nữa thôi, cánh cửa kia sẽ mở ra và Lạc Anh không biết sẽ phải đối mặt với những thứ đáng sợ gì.
Được người hầu trang điểm cho giống một cô gái hết sức có thể, vì hai anh em có nét hao hao giống nhau nên trang điểm lên nhìn rất giống, nếu là người ngoài không phân biệt được ai ra ai.
Mặc một hỷ phục đỏ thẫm, bầu trời, ánh trăng đỏ rực giống như con tim đang rỉ máu của Lạc Anh vậy, phải chăng ông trời đang tiệc thương thay Lạc Anh, nhưng bây giờ tiếc thương cũng chả kịp nữa rồi. Chỉ cần cánh cửa kia mở ra, Lạc Anh phải đối mặt với những điều đáng sợ đang sắp diễn ra.
Bỗng, từ trong khăn voan nhìn ra, Lạc Anh thấy có một bóng đen đang đứng nhìn chằm chằm vào mình, không thể nhìn rõ mặt ra được, nhìn qua hai tên lính canh, bọn họ vẫn đứng đấy, không có động tĩnh gì cả.
...Chả nhẽ nào họ không nhìn thấy cái bóng đen đó sao?...
Bóng đen càng ngày càng tiến lại gần, Lạc Anh liên tục nhìn hai tên lính canh, thực sự bọn họ vẫn không có động tĩnh gì cả.
...Chả nhẽ nào đây là ma sao?...
...Hay do Lạc Anh nhìn nhầm?...
- “Lạc Anh....”
- *L-Lại là giọng nói ấy? Nó là thứ gì vậy? Hai tên lính canh không thấy sao?*_Lạc Anh căng thẳng đến nỗi mồ hôi chảy từng giọt từng giọt xuống, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc
- “Lạc Anh...”
- *Đừng đến đây mà...Đừng đến đây...Đừng mà...*_
Lạc Anh sợ đến nỗi nhắm mắt lại, không dám mở mắt ra, dù sợ nhưng vẫn không dám phát ra tiếng động bởi vì cái bóng đen bí ẩn đó chỉ một mình Lạc Anh thấy mà thôi.
Sau một lúc thì không thấy giọng nói ấy phát ra nữa, nhưng đúng lúc này, cánh cửa cũng được mở ra, bà mối bắt đầu đưa Lạc Anh đi lên kiệu.
Bước qua người thân trong nhà, không ai thấy tiếc thương cho Lạc Anh mà bọn họ còn cười thầm đắc ý, xì xào bán tán với nhau, nhất là muội muội cùng cha khác mẹ.
Cô ta rất đắc ý, đứng ở bên cạnh giả vờ xót thương nhưng Lạc Anh thấy nụ cười đắc ý trên mặt, trong lòng vô cùng khinh bỉ. Đi qua chỗ phụ thân, còn không nhìn Lạc Anh một lần cuối cùng mà né tránh đi nhưng Lạc Anh đã nhớ mặt hết tất cả mọi người ở đây rồi.
Đợi đến một ngày, Lạc Anh sẽ hiện hồn về trả thù tất cả, tất cả đều phải chết một cách thảm thương, người không ra người, phải hành hạ cho bọn họ đến khi chết đi vẫn có cảm giác cực kì đau đớn.
Lạc Anh hận bọn họ vào xương vào thịt,ngấm vào trong từng mạch máu, nắm chặt bông tú cầu đỏ thẫm kia, Lạc Anh thề rằng sẽ khiến họ sống không bằng chết.
Giờ lành đã đến, nhà trai cũng đã đến rước dâu, Lạc Anh ngồi trên kiệu hoa đỏ để đi sang bên nhà trai, nhưng không biết rằng, ở bên ngoài chính là hai trường phái hoàn toàn đối lập đứng cạnh nhau.
Một bên người người mặc y phục đỏ thẫm, rước kiệu hoa nhưng một bên lại là một đám người mạc tang y, đang khiêng quan tài bên cạnh, trên đường đi rải đầy những đồng xu trắng khắp nơi.
Nhìn tưởng rằng hai nhà khác nhau đang tổ chức một buổi lễ nào đó, tưởng chừng không liên quan nhưng tất cả đều là một. Và đó được gọi là lễ minh hôn.
- “GIỜ LÀNH ĐÃ ĐIỂM. RƯỚC KIỆU!!!”
Người dẫn đầu đoàn vừa nói xong, tất cả may đen kéo tới, che lấp bầu trời đỏ rực kia, đồng thời đột nhiên có sấm chớp, đám quạ đen bay đến càng ngày càng nhiều, bu đầy trên đầu bọn họ, tiếng cho sói cũng đồng thời vang vọng cả ngôi làng, bầu không khí trở nên lạnh lẽo hơn ban đầu rất nhiều, từ đâu xuất hiện thêm nhiều làn sương trắng xóa.
Khung cảnh rùng rợn, quái dị giữa đêm của buổi thành thân khiến ai nấy ở đó cũng phải rùng mình.
Lạc Anh ở bên trong cũng không kém cạnh gì khi nghe thấy tiềng kèn của đám tang vang lên, hòa cùng với tiếng chuông của đám cưới, tiếng quạ kêu cứ vang vảng bên tai khiến cho tâm trạng Lạc Anh càng lo lắng hơn nữa.
Mọi người trong nhà ai cũng nhìn theo kiệu hoa cho đến khi nó khuất bóng vào màn sương trắng kì lạ kia, lúc này mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm nhưng tất cả đều không biết rằng phủ Lạc gia đã bị bóng đen quái dị bao trùm lấy tất cả, đến cả người bình thường còn thấy được.
Không biết sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo với phủ Lạc gia nhưng chắc chắn đó cũng không phải là điềm tốt...