Chương 42: Chấp nhận
Hôm nay không hiểu sao tự dưng Diêm Vương gọi Lạc Anh cùng Phó Đình Tôn đến, Phó Đình Tôn nghĩ lại xem xem có gì bất thường không thì mới nhớ ra là lần trước lúc chiến đấu, Phó Đình Tôn lỡ gọi tên Lạc Anh ra trong khi đó nói dối rằng Lạc Anh đang bị bệnh.
Chắc hẳn là gọi về chuyện này rồi, không biết Diêm Vương dã phát hiện Lạc Anh là nam nhân chưa, nếu biết thì nguy to đấy, tuy nhiên nếu là như vậy thì Phó Đình Tôn vẫn có phương án giải quyết.
Phó Đình Tôn thì vô cùng bình thản, trái lại, Lạc Anh lại khác hoàn toàn bởi vì Lạc Anh sợ Phó Đình Tôn lại làm ra chuyện tày đình gì với cả lúc trận chiến vừa qua, Phó Đình Tôn có nói dối Diêm Vương.
Chả nhẽ nào ngài ấy biết rồi xong tức giận ròi phạt Phó Đình Tôn chăng?
Nếu mà Diêm Vương phạt Phó Đình Tôn, Lạc Anh cũng nguyên bị phạt theo.
Rất nhanh hai người đã đến được chỗ Diêm Vương, tưởng vào sẽ có rất nhiều quan chức ở đấy nhưng không, ở bên trong sảnh đường chỉ có Diêm Vương và quốc sư đang đợi ở đó mà thôi.
Quốc sư ra hiệu cho Phó Đình Tôn, Phó Đình Tôn đã hiểu ra ngay là có chuyện gì sẽ xảy ra sắp tới. Cả hai tới trước mặt Diêm Vương rồi quỳ xuống hành lễ
- “Thần – Phó Đình Tôn xin bái kiến hoàng thượng!!”
- “Thần xin bái kiến hoàng thượng”
- “Miễn lễ. Các ngươi có biết hôm nay trẫm gọi các ngươi đến đây là có chuyện gì không?”
- “Dạ không ạ. Chúng thần bị gọi đến bất ngờ quá nên không thể suy nghĩ được gì ạ”
- “Trẫm hỏi ngươi, phu nhân của người là nam nhân hay nữ nhân”
Đúng như Phó Đình Tôn suy đoán, Diêm Vương gọi bọn họ đến đây là để hỏi về vấn đề này. Đương nhiên là Phó Đình Tôn sẽ trả lời thật dù biết Diêm Vương không ưa nổi mối quan hệ đồng giới như vậy, nói thẳng là ghét.
Nhưng biết sao giờ, Phó Đình Tôn không thể làm mất lòng tin của Diêm Vương được, lừa dối một lần là quá đủ rồi.
Diêm Vương nghe thấy vậy liền tức giận, Diêm Vương ghét nhất cái thể loại ái nam ái nữa như thế, không ra cái thể thống gì cả,lấy cốc nước ở bên cạnh chọi xuống và không may đã trúng đầu Phó Đình Tôn.
Cả Lạc Anh và quốc sư đều ngỡ ngàng, đầu Phó Đình Tôn đã bị chảy máu, Diêm Vương thì vẫn tức giận, định lấy thêm cái gì đó ném để hả giận, Lạc Anh không chịu nổi nữa lền đứng ra chặn cho Phó Đình Tôn
- “Không được!! Xin hoàng thượng hãy xem xét lại vấn đề này đi ạ. Chúng thần yêu nhau thật lòng, xin ngài suy xét lại. Không thể đánh giá một con người qua tình yêu của họ dành cho ai đấy được!!”
- “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám ra lệnh cho trẫm lhả?! Có phải chính ngươi đã dụ dỗ đại tướng quân đúng không? Ngươi đúng là con hồ ly tinh đáng chết mà!!”
- “Hoàng thượng! Thần nghĩ ngài không nên nói với phu nhân thần như vậy. Thần biết ngài không thích tình yêu giữa hai người đàn ông, thần biết ngài rất kinh tởm chuyện này. Nhưng tình yêu thần dành cho em ấy là thật, là thần rung động với em ấy trước. Thần chấp nhận chịu mọi hình phạt, miễn là không kéo em ấy theo. Dù kể cả tước đi chức vị của thần, thần cũng chấp nhận”_Phó Đình Tôn nghe vậy liền đứng lên bảo vệ Lạc Anh. Phó Đình Tôn không cho phép bất cứ ai sỉ nhục người mình yêu cả
- “Thần chỉ mong hoàng thượng đồng ý mối lương duyên này, chấp nhận con người thật của thần và em ấy. Đâu ai biết rõ được tình yêu đến với chúng ta từ khi nào. Khi yêu chúng ta đâu cần phân biệt giới tính, tuổi tác, địa vị xã hội đâu, miễn là chúng ta yêu thật lòng, chân thành với người đó là được. Vả lại em ấy cũng vừa cứu ngài một mạng mà”
- “Nếu mà đại tướng quân bị phạt, thần xin nguyện chịu phạt cùng. Thần không muốn rời xa người mình yêu đâu ạ. Mong hoàng thượng chấp nhận với lời thỉnh cầu của thần”_Lạc Anh quỳ xuống thỉnh cầu với Diêm Vương
- “Hoàng thượng, thần cũng nghĩ ngài nên suy xét lại chuyện này đi ạ. Chỉ vì một tình yêu đồng giới với nhau mà mất đi một nhân tài của địa phủ sao ạ? Vả lại phu nhân của đại tướng quân cũng cứu ngài một mạng nữa. Coi như ngài đang trả ơn cho cậu ấy”_Quốc sư thấy vậy cũng ra quỳ xuống, cầu xin Diêm Vương xem xét kĩ lưỡng lại vấn đề này
- “Các ngươi…”
- “Haiz…Thôi được rồi. Trẫm chấp nhận mối lương duyên này, nhưng chỉ mỗi mình ngươi thôi đấy. Trẫm nói như vậy nhưng trẫm vẫn chưa chấp nhận hẳn đâu”
- “Tạ ơn hoàng thượng rất nhiều. Tạ ơn hoàng thượng rất nhiều”
Diêm Vương thấy hai người bọn họ quả thật là tình cảm rất sâu đậm mới dám đứng lên bảo vệ đối phương như thế, một người sẵn sàng mất tất cả chỉ muốn được bên người mình yêu, một người nguyện sống chết đi theo, nói chung Diêm Vương vẫn chưa chấp nhận hoàn toàn, cứ lấy lý do Lạc Anh cứu mình một mạng làm Diêm vương căn bản không thể chối.
Nhưng vì không muốn mất đi nhân tài của địa phủ nên đành chấp nhận vậy, dù gì cũng không ảnh hưởng đến sự an toàn của chốn địa ngục này là bao.
Lạc Anh và Phó Đình Tôn được đồng ý thì vô cùng vui vẻ, liên tục cảm ơn Diêm Vương, quốc sư cũng mừng không kém.
Hai người nhìn nhau hạnh phúc rồi xin phép Diêm Vương rời đi trước, Diêm Vương cũng gật gù cho qua chứ vẫn đang đau đầu về vấn đề này.
Vậy là bây giờ không còn gì để lo lắng nữa rồi, không ai có thể ngăn cản, cấm đoán tình yêu giữa hai người họ nữa….
Chắc hẳn là gọi về chuyện này rồi, không biết Diêm Vương dã phát hiện Lạc Anh là nam nhân chưa, nếu biết thì nguy to đấy, tuy nhiên nếu là như vậy thì Phó Đình Tôn vẫn có phương án giải quyết.
Phó Đình Tôn thì vô cùng bình thản, trái lại, Lạc Anh lại khác hoàn toàn bởi vì Lạc Anh sợ Phó Đình Tôn lại làm ra chuyện tày đình gì với cả lúc trận chiến vừa qua, Phó Đình Tôn có nói dối Diêm Vương.
Chả nhẽ nào ngài ấy biết rồi xong tức giận ròi phạt Phó Đình Tôn chăng?
Nếu mà Diêm Vương phạt Phó Đình Tôn, Lạc Anh cũng nguyên bị phạt theo.
Rất nhanh hai người đã đến được chỗ Diêm Vương, tưởng vào sẽ có rất nhiều quan chức ở đấy nhưng không, ở bên trong sảnh đường chỉ có Diêm Vương và quốc sư đang đợi ở đó mà thôi.
Quốc sư ra hiệu cho Phó Đình Tôn, Phó Đình Tôn đã hiểu ra ngay là có chuyện gì sẽ xảy ra sắp tới. Cả hai tới trước mặt Diêm Vương rồi quỳ xuống hành lễ
- “Thần – Phó Đình Tôn xin bái kiến hoàng thượng!!”
- “Thần xin bái kiến hoàng thượng”
- “Miễn lễ. Các ngươi có biết hôm nay trẫm gọi các ngươi đến đây là có chuyện gì không?”
- “Dạ không ạ. Chúng thần bị gọi đến bất ngờ quá nên không thể suy nghĩ được gì ạ”
- “Trẫm hỏi ngươi, phu nhân của người là nam nhân hay nữ nhân”
Đúng như Phó Đình Tôn suy đoán, Diêm Vương gọi bọn họ đến đây là để hỏi về vấn đề này. Đương nhiên là Phó Đình Tôn sẽ trả lời thật dù biết Diêm Vương không ưa nổi mối quan hệ đồng giới như vậy, nói thẳng là ghét.
Nhưng biết sao giờ, Phó Đình Tôn không thể làm mất lòng tin của Diêm Vương được, lừa dối một lần là quá đủ rồi.
Diêm Vương nghe thấy vậy liền tức giận, Diêm Vương ghét nhất cái thể loại ái nam ái nữa như thế, không ra cái thể thống gì cả,lấy cốc nước ở bên cạnh chọi xuống và không may đã trúng đầu Phó Đình Tôn.
Cả Lạc Anh và quốc sư đều ngỡ ngàng, đầu Phó Đình Tôn đã bị chảy máu, Diêm Vương thì vẫn tức giận, định lấy thêm cái gì đó ném để hả giận, Lạc Anh không chịu nổi nữa lền đứng ra chặn cho Phó Đình Tôn
- “Không được!! Xin hoàng thượng hãy xem xét lại vấn đề này đi ạ. Chúng thần yêu nhau thật lòng, xin ngài suy xét lại. Không thể đánh giá một con người qua tình yêu của họ dành cho ai đấy được!!”
- “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám ra lệnh cho trẫm lhả?! Có phải chính ngươi đã dụ dỗ đại tướng quân đúng không? Ngươi đúng là con hồ ly tinh đáng chết mà!!”
- “Hoàng thượng! Thần nghĩ ngài không nên nói với phu nhân thần như vậy. Thần biết ngài không thích tình yêu giữa hai người đàn ông, thần biết ngài rất kinh tởm chuyện này. Nhưng tình yêu thần dành cho em ấy là thật, là thần rung động với em ấy trước. Thần chấp nhận chịu mọi hình phạt, miễn là không kéo em ấy theo. Dù kể cả tước đi chức vị của thần, thần cũng chấp nhận”_Phó Đình Tôn nghe vậy liền đứng lên bảo vệ Lạc Anh. Phó Đình Tôn không cho phép bất cứ ai sỉ nhục người mình yêu cả
- “Thần chỉ mong hoàng thượng đồng ý mối lương duyên này, chấp nhận con người thật của thần và em ấy. Đâu ai biết rõ được tình yêu đến với chúng ta từ khi nào. Khi yêu chúng ta đâu cần phân biệt giới tính, tuổi tác, địa vị xã hội đâu, miễn là chúng ta yêu thật lòng, chân thành với người đó là được. Vả lại em ấy cũng vừa cứu ngài một mạng mà”
- “Nếu mà đại tướng quân bị phạt, thần xin nguyện chịu phạt cùng. Thần không muốn rời xa người mình yêu đâu ạ. Mong hoàng thượng chấp nhận với lời thỉnh cầu của thần”_Lạc Anh quỳ xuống thỉnh cầu với Diêm Vương
- “Hoàng thượng, thần cũng nghĩ ngài nên suy xét lại chuyện này đi ạ. Chỉ vì một tình yêu đồng giới với nhau mà mất đi một nhân tài của địa phủ sao ạ? Vả lại phu nhân của đại tướng quân cũng cứu ngài một mạng nữa. Coi như ngài đang trả ơn cho cậu ấy”_Quốc sư thấy vậy cũng ra quỳ xuống, cầu xin Diêm Vương xem xét kĩ lưỡng lại vấn đề này
- “Các ngươi…”
- “Haiz…Thôi được rồi. Trẫm chấp nhận mối lương duyên này, nhưng chỉ mỗi mình ngươi thôi đấy. Trẫm nói như vậy nhưng trẫm vẫn chưa chấp nhận hẳn đâu”
- “Tạ ơn hoàng thượng rất nhiều. Tạ ơn hoàng thượng rất nhiều”
Diêm Vương thấy hai người bọn họ quả thật là tình cảm rất sâu đậm mới dám đứng lên bảo vệ đối phương như thế, một người sẵn sàng mất tất cả chỉ muốn được bên người mình yêu, một người nguyện sống chết đi theo, nói chung Diêm Vương vẫn chưa chấp nhận hoàn toàn, cứ lấy lý do Lạc Anh cứu mình một mạng làm Diêm vương căn bản không thể chối.
Nhưng vì không muốn mất đi nhân tài của địa phủ nên đành chấp nhận vậy, dù gì cũng không ảnh hưởng đến sự an toàn của chốn địa ngục này là bao.
Lạc Anh và Phó Đình Tôn được đồng ý thì vô cùng vui vẻ, liên tục cảm ơn Diêm Vương, quốc sư cũng mừng không kém.
Hai người nhìn nhau hạnh phúc rồi xin phép Diêm Vương rời đi trước, Diêm Vương cũng gật gù cho qua chứ vẫn đang đau đầu về vấn đề này.
Vậy là bây giờ không còn gì để lo lắng nữa rồi, không ai có thể ngăn cản, cấm đoán tình yêu giữa hai người họ nữa….