Chương 47: Thành thân (P2)
Diêm Vương đứng trước mặt Lạc Anh và Phó Đình Tôn, bắt đầu những nghi lễ đầu tiên đó chính là bái đường thành thân, đầu tiên là bái tổ tiên rồi đến bái phụ mẫu nhưng ở đây không có phụ mẫu nên Diêm Vương đại diện và cuối cùng đó chính là phu phu cùng nhau cúi đầu xuống, cái cúi đầu này chính là dấu mốc chính thức hai người là phu thê của nhau, mãi mãi không xa rời.
Cả Lạc Anh và Phó Đình Tôn sau cái cúi đầu này đều hạnh phúc vô cùng, hai người mỉm cười nhìn nhau rồi đứng thẳng dậy, đối mặt với Diêm Vương.
Diêm Vương tiếp đến bảo Lạc Anh hãy quỳ xuống khiến Lạc Anh ngơ ngác, bình thường sau bước này là sẽ đến bước động phòng mà?
Tại sao lại phải quỳ xuống?
Bỗng Phó Đình Tôn đặt tay mình lên trán Lạc Anh rồi lẩm nhẩm gì đó, một lúc sau, ánh sáng màu đỏ lập tức xuất hiện rồi lại biến mất.
Phó Đình Tôn đỡ Lạc Anh đang ngơ ngác đứng dậy, thấy Lạc Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì mới giải thích rằng ở dưới địa ngục này có phong tục nếu hai người là phu thê thì thứ nhất phải đọc thần chú để chia sẻ tuổi thọ cho nhau để cho tuổi thọ tân lang bằng đúng với tân nương.
Mục đích làm thế để một khi người kia mất đi thì người ở lại không cô đơn mà đi theo luôn, đã là phu thê thì sống cùng sống mà chết cũng phải cùng chết với nhau.
Thứ hai đó chính là lời thề mãi mãi thủy chung, nếu vi phạm thì sẽ hồn bay phách tán, mãi mãi không được đầu thai.
- “Là vậy đó, em hiểu chưa?”
- “Ồ, hóa ra là vậy sao? Chàng bao nhiêu tuổi rồi?”
- “À, ta cũng gần 1000 tuổi rồi. Trung bình ở đây sẽ là 3000-4000 tuổi. Tuổi thọ giới hạn của ta là đếm 5000 tuổi cơ nên em không phải lo, ta chia nửa cho em mà~”
- “5000 tuổi á?!! Nhiều vậy”_Lạc Anh ngạc nhiên khi nghe về số tuổi ở đây
- “Nhiều mới có thể ở bên em dài hơn chứ~ Không sống được lâu thì làm sao ta có thể hiểu em từng li từng tí một đây”
- “Chàng thật là…”
- “Hai đứa thôi tán tỉnh nhau đi nào. Trẫm vẫn còn đứng đây mà”
Diêm Vương cũng không nhịn nổi mà lên tiếng, vừa nãy ăn cẩu lương quá nhiều rồi.
Bước tiếp theo đó chính là trao nhẫn cho nhau.
Phó Đình Tôn lấy chiếc nhẫn định tình của hai người ra, tuy đơn giản nhưng nó rất quý giá đối với hai người.
Đó là minh chứng tình yêu, nó là kỷ niệm, nó là dấu hiệu cho hai người hòa giải với nhau và đặc biệt nó là dấu mốc quan trọng đánh dấu hai người chính thức trở thành phu thê.
Phó Đình Tôn đeo nhẫn vào ngón tay áp út của Lạc Anh, Lạc Anh cũng đeo vào ngón áp út vào tay Phó Đình Tôn, dưới sự chứng kiến của Diêm Vương, quốc sư và toàn bộ quan thần ở đây, Lạc Anh và Phó Đình Tôn chính thức là phu thê.
Diêm Vương hỏi xem có ai phản đối gì hay không, có vài tên quan thần vẫn muốn gả con gái của mình cho Phó Đình Tôn – cơ hội không thể nào bỏ lỡ được vì bọn chúng cũng biết được tin Lạc Anh không phải là nữ nhân, nên vẫn mặt dày hỏi
- “Thưa hoàng thượng, phu nhân của đại tướng quân chỉ là một con người không phụ mẫu, cũng không phải là nằm trong giới quý tộc. Liệu sau này có ảnh hưởng đến danh tiếng với thế hệ sau này không ạ? Tại chuyện này cũng…”
- “Ồ, vậy là ngươi đang lo lắng cho phu nhân của đại tướng quân không phải là quý tộc sao? Ngươi sợ ảnh hưởng đến thế hệ sau, ảnh hưởng đến danh tiếng sao?”
- “Không sao cả, vì từ giờ phu nhân của đại tướng quân cũng chính là Lạc Anh là con nuôi của trẫm! Còn riêng vẫn đề có sinh con được hay không thì chuyện này do đại tướng quân quyết định, nếu mà Lạc Anh biến đối thành tộc hồ ly tinh hoặc tiên cá thì có thể mang thai được, nếu không phải một trong hai loài này thì trẫm có người thuộc hệ ma lực sinh sản nên các ngươi không phải lo”
- “Giờ trẫm tuyên bố, Lạc Anh chính thức là người của hoàng gia, ai đụng vào người này thì lập tứ bị xử lý”
Tất cả bị lời nói của Diêm Vương làm cho ngạc nhiên, nhất là Phó Đình Tôn, không ngờ từ một người kì thị tình yêu đồng giới bây giờ lại chấp nhận, đã vậy còn nhận Lạc Anh là con nuôi, Phó Đình Tôn đoán chắc hẳn là do được Lạc Anh cứu mạng nên muón trả ơn.
Thôi thì cái này cũng được~
Đỡ ai nói qua nói lại Lạc Anh
Lạc Anh cũng bất ngờ không kém, lần đầu tiên Lạc Anh thấy có người nhận mình là phụ thân Lạc Anh vì trước giờ Lạc Anh chưa bao giờ cảm nhận được thứ tình yêu giữa phụ thân cả, chưa bao giờ được phụ thân bảo vệ như này cả, một điều mà Lạc Anh luôn khao khát.
Giờ đây đã có rồi, Lạc Anh không kìm nén nổi xúc động mà lên ôm chầm lấy Diêm Vương, khóc nức nở, những tiếng gọi phụ thân chân thành vang lên.
Diêm Vương thật ra cũng có ba đứa rồi, tuổi tác cũng gấp ba Phó Đình Tôn, nhận nuôi thêm cũng chả sao cả.
Diêm Vương cũng được nghe hoàn cảnh của Lạc Anh cũng thấy tội, cùng với được Lạc Anh cứu một mang nên rất biết ơn, muốn được cho Lạc Anh cái cảm giác có phụ thân, tính ra quyết định này là đúng đắn đấy.
Thấy người con trai nhỏ bé đang ôm chầm lấy mình mà khóc lớn, Diêm Vương cũng bị mềm lòng, ôm lấy Lạc Anh an ủi
- “Phụ thân…Hức Hức…Phụ thân…”
- “Ta đây ta đây. Từ giờ sẽ không một ai bắt nạt được con nữa, cũng không ai dám làm hại con nữa nên đừng sợ…”
- “Dạ vâng…Con cảm ơn phụ thân rất nhiều…Hức Hức…Con cảm ơn người”
- *Thật tốt! Quyết định đúng đắn khi mình tổ chức hôn lễ ở đây với em ấy*
Phó Đình Tôn thầm mừng, đứng ở một bên mỉm cười và cũng khẳng định với mấy tên có ý định gả con gái cho rằng Phó Đình Tôn đây chỉ có duy nhất một người bạn đời đó chính là Lạc Anh, không phải Lạc Anh thì Phó Đình Tôn không chấp nhận. Mấy tên đó cũng hiểu ra và không nói gì thêm nữa.
Một hôn lễ thật viên mãn~
Cả Lạc Anh và Phó Đình Tôn sau cái cúi đầu này đều hạnh phúc vô cùng, hai người mỉm cười nhìn nhau rồi đứng thẳng dậy, đối mặt với Diêm Vương.
Diêm Vương tiếp đến bảo Lạc Anh hãy quỳ xuống khiến Lạc Anh ngơ ngác, bình thường sau bước này là sẽ đến bước động phòng mà?
Tại sao lại phải quỳ xuống?
Bỗng Phó Đình Tôn đặt tay mình lên trán Lạc Anh rồi lẩm nhẩm gì đó, một lúc sau, ánh sáng màu đỏ lập tức xuất hiện rồi lại biến mất.
Phó Đình Tôn đỡ Lạc Anh đang ngơ ngác đứng dậy, thấy Lạc Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì mới giải thích rằng ở dưới địa ngục này có phong tục nếu hai người là phu thê thì thứ nhất phải đọc thần chú để chia sẻ tuổi thọ cho nhau để cho tuổi thọ tân lang bằng đúng với tân nương.
Mục đích làm thế để một khi người kia mất đi thì người ở lại không cô đơn mà đi theo luôn, đã là phu thê thì sống cùng sống mà chết cũng phải cùng chết với nhau.
Thứ hai đó chính là lời thề mãi mãi thủy chung, nếu vi phạm thì sẽ hồn bay phách tán, mãi mãi không được đầu thai.
- “Là vậy đó, em hiểu chưa?”
- “Ồ, hóa ra là vậy sao? Chàng bao nhiêu tuổi rồi?”
- “À, ta cũng gần 1000 tuổi rồi. Trung bình ở đây sẽ là 3000-4000 tuổi. Tuổi thọ giới hạn của ta là đếm 5000 tuổi cơ nên em không phải lo, ta chia nửa cho em mà~”
- “5000 tuổi á?!! Nhiều vậy”_Lạc Anh ngạc nhiên khi nghe về số tuổi ở đây
- “Nhiều mới có thể ở bên em dài hơn chứ~ Không sống được lâu thì làm sao ta có thể hiểu em từng li từng tí một đây”
- “Chàng thật là…”
- “Hai đứa thôi tán tỉnh nhau đi nào. Trẫm vẫn còn đứng đây mà”
Diêm Vương cũng không nhịn nổi mà lên tiếng, vừa nãy ăn cẩu lương quá nhiều rồi.
Bước tiếp theo đó chính là trao nhẫn cho nhau.
Phó Đình Tôn lấy chiếc nhẫn định tình của hai người ra, tuy đơn giản nhưng nó rất quý giá đối với hai người.
Đó là minh chứng tình yêu, nó là kỷ niệm, nó là dấu hiệu cho hai người hòa giải với nhau và đặc biệt nó là dấu mốc quan trọng đánh dấu hai người chính thức trở thành phu thê.
Phó Đình Tôn đeo nhẫn vào ngón tay áp út của Lạc Anh, Lạc Anh cũng đeo vào ngón áp út vào tay Phó Đình Tôn, dưới sự chứng kiến của Diêm Vương, quốc sư và toàn bộ quan thần ở đây, Lạc Anh và Phó Đình Tôn chính thức là phu thê.
Diêm Vương hỏi xem có ai phản đối gì hay không, có vài tên quan thần vẫn muốn gả con gái của mình cho Phó Đình Tôn – cơ hội không thể nào bỏ lỡ được vì bọn chúng cũng biết được tin Lạc Anh không phải là nữ nhân, nên vẫn mặt dày hỏi
- “Thưa hoàng thượng, phu nhân của đại tướng quân chỉ là một con người không phụ mẫu, cũng không phải là nằm trong giới quý tộc. Liệu sau này có ảnh hưởng đến danh tiếng với thế hệ sau này không ạ? Tại chuyện này cũng…”
- “Ồ, vậy là ngươi đang lo lắng cho phu nhân của đại tướng quân không phải là quý tộc sao? Ngươi sợ ảnh hưởng đến thế hệ sau, ảnh hưởng đến danh tiếng sao?”
- “Không sao cả, vì từ giờ phu nhân của đại tướng quân cũng chính là Lạc Anh là con nuôi của trẫm! Còn riêng vẫn đề có sinh con được hay không thì chuyện này do đại tướng quân quyết định, nếu mà Lạc Anh biến đối thành tộc hồ ly tinh hoặc tiên cá thì có thể mang thai được, nếu không phải một trong hai loài này thì trẫm có người thuộc hệ ma lực sinh sản nên các ngươi không phải lo”
- “Giờ trẫm tuyên bố, Lạc Anh chính thức là người của hoàng gia, ai đụng vào người này thì lập tứ bị xử lý”
Tất cả bị lời nói của Diêm Vương làm cho ngạc nhiên, nhất là Phó Đình Tôn, không ngờ từ một người kì thị tình yêu đồng giới bây giờ lại chấp nhận, đã vậy còn nhận Lạc Anh là con nuôi, Phó Đình Tôn đoán chắc hẳn là do được Lạc Anh cứu mạng nên muón trả ơn.
Thôi thì cái này cũng được~
Đỡ ai nói qua nói lại Lạc Anh
Lạc Anh cũng bất ngờ không kém, lần đầu tiên Lạc Anh thấy có người nhận mình là phụ thân Lạc Anh vì trước giờ Lạc Anh chưa bao giờ cảm nhận được thứ tình yêu giữa phụ thân cả, chưa bao giờ được phụ thân bảo vệ như này cả, một điều mà Lạc Anh luôn khao khát.
Giờ đây đã có rồi, Lạc Anh không kìm nén nổi xúc động mà lên ôm chầm lấy Diêm Vương, khóc nức nở, những tiếng gọi phụ thân chân thành vang lên.
Diêm Vương thật ra cũng có ba đứa rồi, tuổi tác cũng gấp ba Phó Đình Tôn, nhận nuôi thêm cũng chả sao cả.
Diêm Vương cũng được nghe hoàn cảnh của Lạc Anh cũng thấy tội, cùng với được Lạc Anh cứu một mang nên rất biết ơn, muốn được cho Lạc Anh cái cảm giác có phụ thân, tính ra quyết định này là đúng đắn đấy.
Thấy người con trai nhỏ bé đang ôm chầm lấy mình mà khóc lớn, Diêm Vương cũng bị mềm lòng, ôm lấy Lạc Anh an ủi
- “Phụ thân…Hức Hức…Phụ thân…”
- “Ta đây ta đây. Từ giờ sẽ không một ai bắt nạt được con nữa, cũng không ai dám làm hại con nữa nên đừng sợ…”
- “Dạ vâng…Con cảm ơn phụ thân rất nhiều…Hức Hức…Con cảm ơn người”
- *Thật tốt! Quyết định đúng đắn khi mình tổ chức hôn lễ ở đây với em ấy*
Phó Đình Tôn thầm mừng, đứng ở một bên mỉm cười và cũng khẳng định với mấy tên có ý định gả con gái cho rằng Phó Đình Tôn đây chỉ có duy nhất một người bạn đời đó chính là Lạc Anh, không phải Lạc Anh thì Phó Đình Tôn không chấp nhận. Mấy tên đó cũng hiểu ra và không nói gì thêm nữa.
Một hôn lễ thật viên mãn~