Chương 51: Hạnh phúc
Lạc Anh bất ngờ với điều này, dường như không tin vào mắt mình, hai mắt mở to nhìn Phó Đình Tôn.
Phó Đình Tôn nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Lạc Anh rồi gật đầu, nói lại rằng trong bụng này đang có sinh linh bé nhỏ của hai người, đó chính là bảo bảo mà hai người hằng mơ ước cho mình.
Rồi giải thích cho Lạc Anh biết dạo này có phải Lạc Anh hay thấy buồn ngủ, thèm ăn với tính tình hay cáu gắt không, nếu nhận ra thì đó chính là dấu hiệu của việc có hỉ mạch.
Nước mắt Lạc Anh không tự chủ được mà tuôn trào, sờ nhẹ tay lên bụng, không thể tin được trong bụng phẳng lì của mình lại đang chứa một sinh linh bé nhỏ, một đứa bé kết tinh từ tình yêu của Phó Đình Tôn và Lạc Anh.
Giờ đây, không còn gì có thể diễn tả cảm xúc của Lạc Anh bây giờ, vừa bất ngờ, bỡ ngỡ, vừa hạnh phúc, xúc động vô cùng.
Lạc Anh cũng không ngờ tới được rằng mình có thể mang thai một đứa bé, nhớ lại lời của Diêm Vương nói tộc hồ ly và tiên cá thì nam nhân có thể mang thai.
Nhưng không ngờ nó lại đến nhanh đến như vậy, nói là chưa sẵn sàng thì chắc chắn rồi bởi vì Lạc Anh không nghĩ đến chuyện này, Lạc Anh hoàn toàn quên mất cho đến khi Phó Đình Tôn nói mình đang có hỉ mới nhớ ra lời nói của Diêm Vương
- “Em…Em…Em hạnh phúc quá. Em không ngờ được là chúng ta sẽ có con…Em…”
- “Cả ta cũng vậy. Ta cũng chỉ mới biết gần đây mà thôi, ta không nghĩ rằng bảo bảo sẽ đến với chúng ta nhanh như vậy.”
- “Em…Em…Bảo bảo, chúng ta phải làm gì đây? Phải làm gì bảo bảo mới có thể phát triển được tốt đây? S-Sao trong bụng em có bảo bảo mà nhìn vẫn chưa thấy gì vậy?”
Lạc Anh lần đầu tiên mang thai nên đã cuống cuồng không biết nên làm gì mới tốt, cứ liên tục hỏi Phó Đình Tôn. Thắc mắc tại sao có bảo bảo mà cái bụng vẫn nhìn như chưa có gì vậy
- “Trời ạ, bảo bảo trong bụng em bây giờ mới phát triển thì làm sao có thể bụng to lên được. Muốn bảo bảo phát triển tốt thì em phải ăn uống đầy đủ dưỡng chất vào, chuyện này thì ta sẽ lo cho em rồi. Em chỉ cần nằm hưởng thụ và tâm trạng lúc nào cũng thoải mái thì bảo bảo mới có thể tốt hơn được”
- “Hóa ra là vậy. Em hiểu rồi. Em sẽ cố gắng ăn thật nhiều đồ ăn nhiều chất dinh dưỡng cho bảo bảo”
- “Ngoan lắm. Em nghỉ ngơi tý đi, cần gì thì cứ nói với ta”
- “Dạ vâng ạ”
Phó Đình Tôn ngồi bên cạnh giường để trông Lạc Anh, Lạc Anh ăn no xong cũng bắt đầu buồn ngủ, hai mắt chớp chớp vài cái rồi dễ dàng chìm vào giấc ngủ, đầu nằm trên đùi Phó Đình Tôn mà ngủ ngon.
Phó Đình Tôn lấy chăn ra đắp cho Lạc Anh rồi bắt đầu ngồi nghiên cứu sổ sách cách chăm sóc thai phụ.
Thái y cũng nói là đặc biệt chú ý tới tâm trạng của người mang thai bởi vì trong thời gian này, thai phụ đặc biệt nhạy cảm nên, nếu tâm trạng thai phụ không tốt thì đứa bé trong bụng cũng bị ảnh hưởng ít nhiều kết hợp với chế độ ăn uống lành mạnh nữa thì bảo bảo của hai người sẽ sớm ra đời với thể trạng tốt mà thôi.
Phó Đình Tôn đang thắc mắc không biết sau này sẽ sinh đứa bé ra kiểu gì đây, dù biết vẫn phải có sự can thiệp của ma thuật nhưng vẫn rất đau đớn, Phó Đình Tôn không muốn Lạc Anh chịu quá nhiều đau đớn như vậy.
Chắc là dùng ma thuật của mình chia sẻ cho ít nỗi đau về mình vậy.
Hai người là cặp đồng giới đầu tiên được công nhận, vẫn còn rất nhiều cặp nam – nam trong địa phủ nhưng tất cả hầu như đều sống chui sống lủi cả, vẫn không ai có thể chấp nhận được bọn họ.
Coi như Phó Đình Tôn đi tiên phong, giúp bọn họ giải thoát khỏi cảnh sống chui sống lủi, sống trong lo lắng
…*-------------*…
- “Cái gì?! Lạc Anh mang thai ư?!!”
- “Dạ vâng ạ, đại tướng quân báo cáo với nô tài như vậy”
- “Thật sao?!! Trẫm muốn đi xem. Mau đưa trẫm đi thăm Lạc Anh, mau mang hết những dược liệu quý hiếm ra đây cho trẫm. Trẫm phải tặng cho bảo bối của trẫm mới được”
- “Nô tài đã rõ rồi ạ”
Diêm Vương nghe tin Lạc Anh mang thai thì ngay lập tức cho người chuẩn bị quà mừng cho Lạc Anh, không muốn để làm phiền Lạc Anh nên đã đích thân đến phủ tướng quân.
Nghe tin Lạc Anh mang thai Diêm Vương còn mừng hơn cả Phó Đình Tôn, tức tốc mang những gì tốt nhất đến cho Lạc Anh, nào là nhân sâm, đông trùng hạ thải, linh chi thái tuế, yến huyết,…đến cả Thiên Sơn Liên Tuyết do con trai mình đích thân đi hái cho mẫu thân cũng bị Diêm Vương lấy đi mất.
Nhìn là biết Diêm Vương coi trọng người này như thế nào rồi.
Phó Đình Tôn đang ngồi nghiên cứu sách thì bỗng bên ngoài có tiếng ồn, Tiểu Phúc chạy vào báo cáo rằng Diêm Vương đến thăm phu nhân.
Chắc hẳn là biết chuyện Lạc Anh mang thai nên mới đến tận đây đây, thật là…Lạc Anh vẫn đang ngủ thì làm sao mà ra tiếp được chứ.
Phó Đình Tôn lấy cái gối ôm cho Lạc Anh ôm rồi rời đi tiếp đón Diêm Vương đến…
Phó Đình Tôn nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Lạc Anh rồi gật đầu, nói lại rằng trong bụng này đang có sinh linh bé nhỏ của hai người, đó chính là bảo bảo mà hai người hằng mơ ước cho mình.
Rồi giải thích cho Lạc Anh biết dạo này có phải Lạc Anh hay thấy buồn ngủ, thèm ăn với tính tình hay cáu gắt không, nếu nhận ra thì đó chính là dấu hiệu của việc có hỉ mạch.
Nước mắt Lạc Anh không tự chủ được mà tuôn trào, sờ nhẹ tay lên bụng, không thể tin được trong bụng phẳng lì của mình lại đang chứa một sinh linh bé nhỏ, một đứa bé kết tinh từ tình yêu của Phó Đình Tôn và Lạc Anh.
Giờ đây, không còn gì có thể diễn tả cảm xúc của Lạc Anh bây giờ, vừa bất ngờ, bỡ ngỡ, vừa hạnh phúc, xúc động vô cùng.
Lạc Anh cũng không ngờ tới được rằng mình có thể mang thai một đứa bé, nhớ lại lời của Diêm Vương nói tộc hồ ly và tiên cá thì nam nhân có thể mang thai.
Nhưng không ngờ nó lại đến nhanh đến như vậy, nói là chưa sẵn sàng thì chắc chắn rồi bởi vì Lạc Anh không nghĩ đến chuyện này, Lạc Anh hoàn toàn quên mất cho đến khi Phó Đình Tôn nói mình đang có hỉ mới nhớ ra lời nói của Diêm Vương
- “Em…Em…Em hạnh phúc quá. Em không ngờ được là chúng ta sẽ có con…Em…”
- “Cả ta cũng vậy. Ta cũng chỉ mới biết gần đây mà thôi, ta không nghĩ rằng bảo bảo sẽ đến với chúng ta nhanh như vậy.”
- “Em…Em…Bảo bảo, chúng ta phải làm gì đây? Phải làm gì bảo bảo mới có thể phát triển được tốt đây? S-Sao trong bụng em có bảo bảo mà nhìn vẫn chưa thấy gì vậy?”
Lạc Anh lần đầu tiên mang thai nên đã cuống cuồng không biết nên làm gì mới tốt, cứ liên tục hỏi Phó Đình Tôn. Thắc mắc tại sao có bảo bảo mà cái bụng vẫn nhìn như chưa có gì vậy
- “Trời ạ, bảo bảo trong bụng em bây giờ mới phát triển thì làm sao có thể bụng to lên được. Muốn bảo bảo phát triển tốt thì em phải ăn uống đầy đủ dưỡng chất vào, chuyện này thì ta sẽ lo cho em rồi. Em chỉ cần nằm hưởng thụ và tâm trạng lúc nào cũng thoải mái thì bảo bảo mới có thể tốt hơn được”
- “Hóa ra là vậy. Em hiểu rồi. Em sẽ cố gắng ăn thật nhiều đồ ăn nhiều chất dinh dưỡng cho bảo bảo”
- “Ngoan lắm. Em nghỉ ngơi tý đi, cần gì thì cứ nói với ta”
- “Dạ vâng ạ”
Phó Đình Tôn ngồi bên cạnh giường để trông Lạc Anh, Lạc Anh ăn no xong cũng bắt đầu buồn ngủ, hai mắt chớp chớp vài cái rồi dễ dàng chìm vào giấc ngủ, đầu nằm trên đùi Phó Đình Tôn mà ngủ ngon.
Phó Đình Tôn lấy chăn ra đắp cho Lạc Anh rồi bắt đầu ngồi nghiên cứu sổ sách cách chăm sóc thai phụ.
Thái y cũng nói là đặc biệt chú ý tới tâm trạng của người mang thai bởi vì trong thời gian này, thai phụ đặc biệt nhạy cảm nên, nếu tâm trạng thai phụ không tốt thì đứa bé trong bụng cũng bị ảnh hưởng ít nhiều kết hợp với chế độ ăn uống lành mạnh nữa thì bảo bảo của hai người sẽ sớm ra đời với thể trạng tốt mà thôi.
Phó Đình Tôn đang thắc mắc không biết sau này sẽ sinh đứa bé ra kiểu gì đây, dù biết vẫn phải có sự can thiệp của ma thuật nhưng vẫn rất đau đớn, Phó Đình Tôn không muốn Lạc Anh chịu quá nhiều đau đớn như vậy.
Chắc là dùng ma thuật của mình chia sẻ cho ít nỗi đau về mình vậy.
Hai người là cặp đồng giới đầu tiên được công nhận, vẫn còn rất nhiều cặp nam – nam trong địa phủ nhưng tất cả hầu như đều sống chui sống lủi cả, vẫn không ai có thể chấp nhận được bọn họ.
Coi như Phó Đình Tôn đi tiên phong, giúp bọn họ giải thoát khỏi cảnh sống chui sống lủi, sống trong lo lắng
…*-------------*…
- “Cái gì?! Lạc Anh mang thai ư?!!”
- “Dạ vâng ạ, đại tướng quân báo cáo với nô tài như vậy”
- “Thật sao?!! Trẫm muốn đi xem. Mau đưa trẫm đi thăm Lạc Anh, mau mang hết những dược liệu quý hiếm ra đây cho trẫm. Trẫm phải tặng cho bảo bối của trẫm mới được”
- “Nô tài đã rõ rồi ạ”
Diêm Vương nghe tin Lạc Anh mang thai thì ngay lập tức cho người chuẩn bị quà mừng cho Lạc Anh, không muốn để làm phiền Lạc Anh nên đã đích thân đến phủ tướng quân.
Nghe tin Lạc Anh mang thai Diêm Vương còn mừng hơn cả Phó Đình Tôn, tức tốc mang những gì tốt nhất đến cho Lạc Anh, nào là nhân sâm, đông trùng hạ thải, linh chi thái tuế, yến huyết,…đến cả Thiên Sơn Liên Tuyết do con trai mình đích thân đi hái cho mẫu thân cũng bị Diêm Vương lấy đi mất.
Nhìn là biết Diêm Vương coi trọng người này như thế nào rồi.
Phó Đình Tôn đang ngồi nghiên cứu sách thì bỗng bên ngoài có tiếng ồn, Tiểu Phúc chạy vào báo cáo rằng Diêm Vương đến thăm phu nhân.
Chắc hẳn là biết chuyện Lạc Anh mang thai nên mới đến tận đây đây, thật là…Lạc Anh vẫn đang ngủ thì làm sao mà ra tiếp được chứ.
Phó Đình Tôn lấy cái gối ôm cho Lạc Anh ôm rồi rời đi tiếp đón Diêm Vương đến…