Chương 22
"Không cần," lông mi Sở Tích Vũ run rẩy, môi đỏ khẽ nhếch, phun ra một ngụm nhiệt khí, "Tần tiên sinh, anh đi về nghỉ ngơi đi."
Tần Kế lo lắng hỏi: "A Vũ, thật sự không cần sao."
"Ân, em không sao." Sở Tích Vũ gật đầu, siết chặt khăn trải giường.
Tần Kế giơ tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cậu, nhẹ giọng nói, "Vậy ta ngồi đây trông cho em, chờ em ngủ rồi sẽ đi."
Tim Sở Tích Vũ đập rộn ràng, đỏ mặt nói: "Thật sự không cần làm như vậy đâu......"
"Ngày mai em còn phải dậy sớm, mau ngủ đi." Tần Kế kéo chăn lên cho cậu, ý bảo cậu mau nằm ngủ.
Sở Tích Vũ đành phải nằm lại trên giường dưới ánh nhìn chăm chú, Tần Kế sửa sang lại gối đầu, gối đầu rất lớn, rất mềm mại. Cậu nằm lên gối, mở to mắt nhìn về phía Tần Kế ở mép giường.
Tần Kế ngồi bên giường, rũ mắt nhìn cậu, ngữ khí ôn nhu, "Ta tắt đèn nhé."
Sau đó, đèn trong phòng được tắt hết, chỉ chừa lại đèn ngủ ở đầu giường.
Sở Tích Vũ nhéo chăn, ngước mắt trộm nhìn Tần Kế, trong phòng tối tăm, Tần Kế ngồi bên mép giường, Sở Tích Vũ chỉ thấy thân hình thon dài của hắn, bóng đen cao lớn bao trùm người cậu.
Trong nhà an tĩnh hồi lâu, giờ phút này cậu không hề buồn ngủ, phảng phất nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Sở Tích Vũ thử nhắm mắt lại, nhưng vẫn không ngủ được, cậu nhẹ nhàng xoay người, sườn mặt dựa vào gối đầu, co hai chân, đối mặt với Tần Kế.
Cậu ngắm nhìn sườn mặt như tạc của Tần Kế, một tay dán lên mặt mình, tò mò hỏi: "Tần tiên sinh, anh đã từng kết hôn chưa?"
Cậu cảm giác Tần Kế trông không giống người đã kết hôn.
Tần Kế đem lại cho cậu cảm giác rất đặc biệt, tựa như anh và cậu vốn không có chung tiếng nói, anh hẳn là phi thường giàu có, cho nên sẽ không vì việc kiếm tiền phải ra ngoài bận rộn làm việc, cho nên cũng không có mối quan hệ xã giao, Sở Tích Vũ chưa từng thấy khách nhân đến nhà.
Anh luôn mang đến cảm giác ổn trọng và thần bí, sẽ không vì sinh hoạt hành ngày phải phiền lòng, không có bất luận sầu lo gì, loại người này thường thường nhất thích hợp sống một mình.
"Không có."
Sở Tích Vũ hỏi: "Vậy về sau anh có kết hôn không?"
"Có." Tần Kế gật đầu, cong môi nói, "Về sau ta sẽ kết hôn."
Ở trong bóng tối, Sở Tích Vũ nhìn thấy Tần Kế cười một cái, trong giọng nói nghe rõ sự chờ mong.
"À." Sở Tích Vũ chớp chớp mắt, có chút ngoài ý muốn.
Điều này có chút không giống với trong tưởng tượng của cậu.
Cậu nhắm mắt lại, giờ phút này vẫn còn chưa hết sợ hãi, vì sự việc kết âm thân phát sầu.
"Tần tiên sinh," Sở Tích Vũ lật thân nằm thẳng, đôi mắt linh động nhìn về phía trần nhà, "Trưởng bối của anh sao lại có thể đi vào trong nhà vậy?"
Cậu nhớ rõ Tần Kế đã nói qua, Tần Bách Chu không vào trong cổ trạch được.
"Ta cũng có chút ngoài ý muốn." Tần Kế ở trong bóng tối, thần sắc không rõ, nói, "Nhưng A Vũ đừng sợ, có ta trông coi bên cạnh em, hắn hẳn sẽ không tới tìm nữa."
"Vâng." Sở Tích Vũ miễn cưỡng lơi lỏng thần kinh đang khẩn trương, chậm rãi nhắm mắt lại, ở trong bóng đêm nhỏ giọng nói với hắn, "Cảm ơn anh, Tần tiên sinh."
Tần Kế lắc đầu, giúp cậu vuốt tóc mái trên trán, "An tâm ngủ đi."
Sở Tích Vũ dùng xoang mũi phát ra một tiếng "Ừm", lại lần nữa nhắm hai mắt lại.
Lần này cậu rất nhanh đã ngủ mất.
Trong lúc ngủ đến mơ ng, cậu mơ thấy mình đang nằm ở một địa phương rất an tĩnh, gió mềm mại thổi qua, cảm giác có hơi lạnh, nhưng cậu lại ngủ rất thoải mái.
Điều duy nhất không hoàn mỹ là, vùng ngoại ô nơi xa lại lần nữa vang lên tiếng tấu nhạc gõ gõ đánh đánh, tiết tấu vui sướng kịch liệt, phiền nhiễu đến giấc ngủ của cậu.
Sở Tích Vũ ở trong mộng phiền đến mức hừ một tiếng, trở mình.
Thật là mãi không dứt.
Mặc kệ là tang lễ hay hỉ sự, mau chóng kết thúc đi.
Một chân cậu vươn ra ngoài chăn, mu bàn chân trắng nõn non mềm.
Rất nhanh đã bị một bàn tay to nắm lấy, thong thả để lại trong chăn.
Tần Kế nhìn dung nhan ngủ ngoan của Sở Tích Vũ, trong lòng có loại cảm giác thỏa mãn không nói nên lời, hắn cúi xuống, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên cánh môi Sở Tích Vũ.
"Anh đương nhiên sẽ kết hôn rồi, lông vũ nhỏ." lòng bàn tay Tần Kế nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Sở Tích Vũ, ý cười trầm thấp, "Sẽ rất nhanh."
Tần Kế dứt lời, lại hôn hôn cậu.
......
Sáng sớm hôm sau.
Sở Tích Vũ mệt đến mức không mở nổi mắt, cậu ngồi trên bàn ăn, miệng nhỏ từng miếng ăn bữa sáng, cảm giác như giây tiếp theo có thể ngã xuống bàn ngủ được luôn.
Tần Kế nhìn thấy cậu như vậy, nhíu mi, "Nếu quá mệt mỏi, hôm nay em xin nghỉ ngơi một ngày đi."
"Không cần không cần." Sở Tích Vũ ngồi thẳng người, nhét vào miệng miếng bánh bao ướt cuối cùng, vội nói: "Em ăn xong rồi."
"Em đi học đây, Tần tiên sinh." Sở Tích Vũ đeo cặp sách, lúc đứng lên nháy mắt lại tràn đầy sức sống.
Cậu cong cong mặt y, ý cười tươi đẹp, phất phất tay với Tần Kế, sau đó xoay người đi đến cửa lớn.
Ánh mắt Tần Kế nhìn theo cậu, trong mắt nóng cháy u ám.
Sở Tích Vũ luôn có thể trong lúc lơ đãng làm xúc động nhân tâm, cậu tươi đẹp, xinh đẹp, thiện lương.
Loá mắt đến mức làm người mơ ước.
Làm người muốn tức khắc chiếm hữu.
Ngón tay Tần Kế nhẹ gõ mặt bàn, trầm mặc, như là đang suy tư cái gì.
......
Sở Tích Vũ mới đạp xe ra khỏi cổ trạch không xa, bỗng thấy có nữ nhân trung niên quỳ gối trước cửa nhà cậu, đang đốt tiền giấy.
Nữ nhân kia mặc toàn thân hàng hiệu, trang dung tinh xảo, làn da rất đẹp, hẳn là rất để tâm chăm sóc.
Cậu cảm thấy kỳ quái.
Tang kỳ của bà ngoại đã qua, sao vẫn còn người đến trước nhà cậu đốt tiền giấy?
Lại còn không gọi cửa tự mình quỳ gối hóa vàng trước cửa.
Sở Tích Vũ đạp xe đạp đi qua, lúc này mới thấy rõ đồ vật được thiêu trong chậu ——
Kia không phải tiền giấy, là một chồng lớn tiền mặt.
Thế còn có người đốt tiền thật?
Trung niên nữ nhân trong miệng còn lẩm bẩm gì đó, Sở Tích Vũ đi qua, mơ hồ nghe được vài câu.
"...... Tôi biết ngài không thiếu chút tiền này, nhưng đây là một chút tâm ý của tôi, coi như là tiền biếu, chúc ngài cùng ái nhân bách niên hảo hợp......"
Dứt lời, nữ nhân trung niên vái lạy rất nhiều lần đối với chậu thiêu, động tác thành kính.
Ai ngờ, khi nữ nhân trung niên kia ngẩng đầu, trông thấy Sở Tích Vũ, thế nhưng lại thay đổi phương hướng, dập đầu với cậu.
Người phụ nữ nọ liên tục lạy mười mấy cái.
Sở Tích Vũ lần đầu tiên gặp được trường hợp quỷ dị như vậy, nhìn liếc qua rồi vội thu hồi ánh mắt, đạp nhanh qua.
Đi đến trường học, mọi việc vẫn diễn ra như thường ngày.
Sở Tích Vũ đi đến chỗ ngồi ngồi xuống, cậu bỗng thấy có hai phong thư tỏ tình được nhét trong ngăn bàn.
Một cái u xanh, chữ viết trên bìa rất tinh tế.
Còn một cái là u hồng nhạt, trên mép thư còn dán một trái tim rất to.
Sở Tích Vũ lấy ra nhìn hai cái rồi cất vội vào lại trong ngăn bàn, cậu không định đáp lại, cũng không muốn làm đối phương xấu hổ.
Đơn giản giả vờ như chưa thấy.
Lục Huân ngồi phía sau, thời khắc chú ý nhất cử nhất động của cậu, đã nhìn hết một n này.
"Sở Tích Tích, hôm nay nhân khí rất cao a, vừa đến đã thu được hai phong bì thư tình yêu."
Hắn chống cằm, nhếch miệng cười nói, "Lại còn không xem một cái đã nhét lại, ai da, xem ra người nào đó sẽ đau lòng chết rồi."
Lục Huân nói xong, như có như không nhìn về phía bạn ngồi cùng bàn Tống Chi Văn, trong giọng nói tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.
Tống Chi Văn thân hình hơi cương, một bàn tay gắt gao nắm.
Sở Tích Vũ xoay người, ngữ khí bình tĩnh cảnh cáo hắn, "Lục Huân."
Lục Huân lập tức thu gương mặt tươi cười, ngồi thẳng thân, làm động tác kéo khóa miệng với Sở Tích Vũ.
Sở Tích Vũ xoay người, mở sách giáo khoa làm bài tập.
Tô Tiểu Vân cầm bài thi, lại đến tìm Tống Chi Văn hỏi bài.
Cô ta mặc váy ngắn đứng cạnh bàn học Tống Chi Văn, lơ đãng đụng vào mu bàn tay Tống Chi Văn, tươi cười điềm mỹ, "Đoàn ủy, đề này tớ không biết làm, có thể dạy cho tớ không."
Thái độ Tống Chi Văn lần này rất khác thường, có vẻ không còn kiên nhẫn như dĩ vãng.
Cậu ta cất sách giáo khoa vào trong ngăn kéo, trên mặt không biểu tình, "Xin lỗi, tôi không có thời gian."
Dứt lời, cậu ta đứng dậy rời đi bằng cửa sau của phòng học.
Tô Tiểu Vân đứng dậy, nhỏ giọng hừ một tiếng, liếc xéo Sở Tích Vũ, xoay người đi qua cậu.
"Ai cũng thế......" Cô ta nhỏ giọng lẩm bẩm, cho rằng người khác nghe không thấy, "Thật không hiểu được cậu ta có cái gì tốt."
Sở Tích Vũ cảm giác bầu không khí biến hóa, cậu rũ mắt, coi như không nghe thấy.
Thư tình là ai đưa, người trong lớp phần lớn đều biết, chỉ là không nói rõ.
Kỳ thật chính cậu cũng phát hiện, Lâm Thanh Tuyết ngồi bàn bốn phía trước, sẽ thường đỏ mặt quay đầu lại nhìn cậu, hơn nữa trong ngăn kéo của cậu có rất nhiều đồ ăn vặt cũng đều là do cô nhét vào.
Cậu đều sẽ sắp xếp gọn gàng lại, để trên bàn học không dùng phía cuối lớp.
Nhưng cứ việc như thế, nữ sinh vẫn cứ đưa đồ vào ngăn bàn cậu.
Ngại các cô là con gái, cậu cũng không thể trực tiếp cự tuyệt, chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không biết.
Cậu dùng ý thức hỏi hệ thống: Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, khi nào có thể đi vậy?
1998: [ nào nhanh như vậy, cậu còn một nhiệm vụ nữa nha. ]
Cái gì?
Còn một nhiệm vụ nữa hả?
1998: [ cốt truyện trong phó bản cũng chưa kết thúc, có vẻ, ký chủ rất nhanh sẽ kích hoạt nhiệm vụ kế tiếp.]
Sở Tích Vũ thở dài, chỉ cảm thấy tâm mệt.
Tan học, cạu giống như mọi khi đi về nhanh nhất, không cho người khác có cơ hội đưa ra lời mời về chung.
Đây là phương thức tốt nhất cậu nghĩ ra để trốn tránh người theo đuổi mình.
Nhưng cậu không nghĩ tới, tuy rằng tránh thoát ở cổng trường, lại không tránh được trên đường về cổ trấn.
Nhìn Lâm Thanh Tuyết cách đó không xa đang vẫy tay, động tác đạp xe không không khỏi chậm hơn.
Diện mạo Lâm Thanh Tuyết rất thanh tú, tóc đen dài, cười rộ lên ôn nhu ưu nhã, cô nói, "Sở Tích Vũ, chúng ta có thể về nhà cùng nhau không?"
Sở Tích Vũ dừng xe, có chút do dự xem có nên uyển chuyển cự tuyệt không.
Ngữ khí Lâm Thanh Tuyết mang theo ít khẩn cầu, "Đi cùng một đoạn ngắn thôi được không."
"Được." Sở Tích Vũ xuống dắt xe đi bộ, cậu để cô đứng bên kia xe.
Không khí an tĩnh một hồi lâu, Sở Tích Vũ nhìn cỏ lau khô héo nơi xa, có dự cảm Lâm Thanh Tuyết có chuyện muốn nói.
Quả nhiên.
Lâm Thanh Tuyết vén tóc bên tai, nhìn về phía Sở Tích Vũ, nói, "Tớ...... Tin nhắn gửi cho cậu, cậu đã đọc chưa?"
Sở Tích Vũ đúng sự thật trả lời, "Vẫn chưa."
Ánh mắt Lâm Thanh Tuyết mang theo một chút mất mát, như là hạ quyết tâm muốn hỏi rõ ràng, lại khẩn trương nói, "Vì sao vẫn chưa xem?"
"Tôi......"
Sở Tích Vũ do dự, sấn hiện tại chỉ có cậu cùng Lâm Thanh Tuyết, đành đơn giản thẳng thắn, tránh cho về sau sinh ra hiểu lầm.
Cậu nói: "Xin lỗi, Lâm Thanh Tuyết, kỳ thật tôi thích nam."
Lâm Thanh Tuyết dừng bước chân, sửng sốt một lúc lâu, hốc mắt rõ ràng đỏ lên, lại cười một cái, "Không có việc gì không có việc gì, cậu không cần xin lỗi."
"Là vấn đề của tớ, đáng ra tớ nên đoán được từ sớm." Động tác Lâm Thanh Tuyết có chút co quắp, cô cúi đầu, cố nén cảm xúc, "Ít nhất chúng ta còn có thể làm bạn, đúng không?"
"Ừm." Sở Tích Vũ liên tục gật đầu, "Chúng ta có thể làm bạn mà."
......
Hai người đi đến hẻm nhỏ thì tách ra, Sở Tích Vũ mang theo xin lỗi vẫy tay tạm biệt với cô, nhắc trên đường về nhà chú ý an toàn.
Cậu xoay người, đi vào cửa lớn cổ trạch, nâng mắt lên đã thấy Tần Kế lại đứng ở trên gác mái.
Tần Kế rũ mắt nhìn về phía cậu, đứng nơi ánh sáng tối tăm, không thấy rõ biểu tình.
Sở Tích Vũ tiến lên vài bước, dựng gọn xe đạp, mỉm cười phất tay, "Tần tiên sinh, em đã trở về."
"Ừm." Tần Kế trầm khuôn mặt, nói, "Hoan nghênh em về nhà."
Sở Tích Vũ cảm thấy không khí có chút không thích hợp, hỏi, "Sao anh lại lên trên gác mái nha?"
"Không có việc gì."
Tần Kế rũ mắt, trong mắt thần sắc âm u, hỏi: "Vừa rồi người cùng em đi về, là bạn học của em?"
"Đúng vậy." Sở Tích Vũ có chút ngoài ý muốn Tần Kế nhìn thấy, trả lời nói, "Cô ấy cũng là bạn học với em ở trên lớp."
Tần Kế chống hàng rào, hỏi: "Vừa rồi các em đang nói chuyện gì."
"Cô ấy thổ lộ với em." Sở Tích Vũ thực tín nhiệm Tần Kế, cảm thấy hắn sẽ không nói ra ngoài, đơn giản nói cho hắn.
"Tỏ tình?" Tay Tần Kế nắm lan can căng chặt, trong lòng tràn đầy hung ác nham hiểm tức giận, "Em đồng ý rồi?"
Sở Tích Vũ lắc lắc đầu: "Không có."
Tần Kế nhìn kỹ cậu: "Vì sao cự tuyệt?"
"Bởi vì......" Sở Tích Vũ nhìn mắt Tần Kế, hàm hồ nói, "Bởi vì em có nguyên nhân của mình."
Tần Kế cũng không miệt mài hỏi, hắn lại gợi lên môi, ôn nhu cười: "A Vũ, em bây giờ còn nhỏ, không thể yêu sớm, biết không?"
Sở Tích Vũ ngoan ngoãn gật đầu, "Đã biết."
"Ừm, như vậy mới đúng" Tần Kế hỏi: "Buổi tối muốn ăn cái gì?"
Nhắc đến ăn, đôi mắt Sở Tích Vũ rõ ràng sang bừng lên.
"Cá nướng!"
Tần Kế gật đầu, nhìn bộ dáng đáng yêu của cậu, con ngươi tràn đầy tình yêu, "Được, ta đi làm cho em ngay đây."
......
Ban đêm.
Sở Tích Vũ vẫn không có mặt mũi muốn Tần Kế bồi cậu ngủ, cậu treo Phật châu bà ngoại đưa cho ở đầu giường, hy vọng có thể làm Tần Bách Chu nhìn thôi đã thấy sợ.
Đáng tiếc, sự tình không giống với suy nghĩ của cậu.
Đối phương không chỉ nhìn thôi đã thấy sợ, ngược lại còn đeo chuỗi Phật châu lại lên tay cậu, lại còn trói hai tay cậu bằng chuỗi vòng.
Tầm mắt Sở Tích Vũ mê mang, mở hai mắt, chỉ thấy một bóng người mơ hồ, xúc cảm lại rất chân thật rõ ràng.
Cậu cảm giác mình bị hung hăng hôn một cái, đối phương khẽ cắn môi dưới cậu, như là đang trừng phạt, thanh tuyến lành lạnh làm người phát run, "Tiểu Vũ Mao thật là biết câu dẫn người khác."
Cậu đâu có đâu!!!
Sở Tích Vũ khẽ nhếch môi đỏ thủy nhuận, phun ra một ngụm nhiệt khí, ánh mắt mê ly câu nhân.
"Xem, hiện tại không phải là em đang câu dẫn ta sao." Cậu lại bị hung hăng hôn một cái, đối phương còn cố ý phát ra tiếng vang rất rõ ràng.
"Chúng ta sắp kết hôn, sao em lại không ngoan như vậy." Tần Kế nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi Sở Tích Vũ, âm ngoan thấp giọng nói, "Thật muốn khóa em lại."
Sở Tích Vũ run rẩy, cảm giác được tức giận đáng sợ trên người đối phương.
Cậu bị hôn đến mức đầu xoay mòng mòng.
Sau một hồi, lệ quỷ mới buông cậu ra, trong nhà yên lặng hồi lâu, đang lúc cậu cho rằng tránh được một kiếp.
Cậu bỗng cảm giác, có dịch thể trơn trượt thong thả tích trên người.
Đó là......
Sở Tích Vũ bị sợ hãi chiếm cứ, hai mắt nhắm nghiền bỗng mở to, khắc sâu dục vọng chiếm hữu của đối phương.
Biến thái!
......
Trời ngày càng khuya, ánh sáng trong phòng tối tăm, cậu nóng đến đổ mồ hôi, bỗng mở hai mắt.
Áo ngủ trên người Sở Tích Vũ đã được thay, nhưng dịch thể vẫn còn, khăn trải giường màu tro đen khiến nó càng thêm rõ ràng.
Chỉ cần nghĩ đến công dụng của loại chất lỏng trơn trượt này, cậu đã xấu hổ buồn bực đến che mặt, vội nhấc chăn che lại toàn bộ.
Cậu chưa từng được trải nghiệm qua điều này, ngón tay của con người sao lại có thể dài như vậy được.
Còn có thể nhanh như vậy.
Cậu không dám ngủ trong phòng này nữa, vội ôm gối đầu, bước nhỏ chạy đến phòng ngủ cách vách.
Cậu ngửa đầu, do dự một hồi lâu.
Đã trễ thế này, Tần Kế hẳn là đã ngủ rồi.
Cậu thử gõ hai lần, chờ không đến nửa phút, cửa trước mắt đã mở ra.
Tần Kế mặc áo ngủ màu đen, cổ áo mở ra, nhìn thấy Sở Tích Vũ ôm gối đầu đứng ở cửa, hỏi: "Làm sao vậy, A Vũ?"
Sở Tích Vũ hồng hai tai, tuy rằng rất ngượng ngùng, nhưng cậu không dám ngủ một mình, ngượng ngùng nói: "Em...... Vừa nãy em lại gặp ác mộng, đêm nay có thể đến ngủ trong phòng của anh không."
"Đương nhiên có thể." Tần Kế vốn đang giữ cửa giờ hoàn toàn mở ra, nghiêng người để Sở Tích Vũ đi vào, nhẹ giọng nói: "Sợ hãi rồi phải không, mau vào đi."
Tần Kế lo lắng hỏi: "A Vũ, thật sự không cần sao."
"Ân, em không sao." Sở Tích Vũ gật đầu, siết chặt khăn trải giường.
Tần Kế giơ tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cậu, nhẹ giọng nói, "Vậy ta ngồi đây trông cho em, chờ em ngủ rồi sẽ đi."
Tim Sở Tích Vũ đập rộn ràng, đỏ mặt nói: "Thật sự không cần làm như vậy đâu......"
"Ngày mai em còn phải dậy sớm, mau ngủ đi." Tần Kế kéo chăn lên cho cậu, ý bảo cậu mau nằm ngủ.
Sở Tích Vũ đành phải nằm lại trên giường dưới ánh nhìn chăm chú, Tần Kế sửa sang lại gối đầu, gối đầu rất lớn, rất mềm mại. Cậu nằm lên gối, mở to mắt nhìn về phía Tần Kế ở mép giường.
Tần Kế ngồi bên giường, rũ mắt nhìn cậu, ngữ khí ôn nhu, "Ta tắt đèn nhé."
Sau đó, đèn trong phòng được tắt hết, chỉ chừa lại đèn ngủ ở đầu giường.
Sở Tích Vũ nhéo chăn, ngước mắt trộm nhìn Tần Kế, trong phòng tối tăm, Tần Kế ngồi bên mép giường, Sở Tích Vũ chỉ thấy thân hình thon dài của hắn, bóng đen cao lớn bao trùm người cậu.
Trong nhà an tĩnh hồi lâu, giờ phút này cậu không hề buồn ngủ, phảng phất nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Sở Tích Vũ thử nhắm mắt lại, nhưng vẫn không ngủ được, cậu nhẹ nhàng xoay người, sườn mặt dựa vào gối đầu, co hai chân, đối mặt với Tần Kế.
Cậu ngắm nhìn sườn mặt như tạc của Tần Kế, một tay dán lên mặt mình, tò mò hỏi: "Tần tiên sinh, anh đã từng kết hôn chưa?"
Cậu cảm giác Tần Kế trông không giống người đã kết hôn.
Tần Kế đem lại cho cậu cảm giác rất đặc biệt, tựa như anh và cậu vốn không có chung tiếng nói, anh hẳn là phi thường giàu có, cho nên sẽ không vì việc kiếm tiền phải ra ngoài bận rộn làm việc, cho nên cũng không có mối quan hệ xã giao, Sở Tích Vũ chưa từng thấy khách nhân đến nhà.
Anh luôn mang đến cảm giác ổn trọng và thần bí, sẽ không vì sinh hoạt hành ngày phải phiền lòng, không có bất luận sầu lo gì, loại người này thường thường nhất thích hợp sống một mình.
"Không có."
Sở Tích Vũ hỏi: "Vậy về sau anh có kết hôn không?"
"Có." Tần Kế gật đầu, cong môi nói, "Về sau ta sẽ kết hôn."
Ở trong bóng tối, Sở Tích Vũ nhìn thấy Tần Kế cười một cái, trong giọng nói nghe rõ sự chờ mong.
"À." Sở Tích Vũ chớp chớp mắt, có chút ngoài ý muốn.
Điều này có chút không giống với trong tưởng tượng của cậu.
Cậu nhắm mắt lại, giờ phút này vẫn còn chưa hết sợ hãi, vì sự việc kết âm thân phát sầu.
"Tần tiên sinh," Sở Tích Vũ lật thân nằm thẳng, đôi mắt linh động nhìn về phía trần nhà, "Trưởng bối của anh sao lại có thể đi vào trong nhà vậy?"
Cậu nhớ rõ Tần Kế đã nói qua, Tần Bách Chu không vào trong cổ trạch được.
"Ta cũng có chút ngoài ý muốn." Tần Kế ở trong bóng tối, thần sắc không rõ, nói, "Nhưng A Vũ đừng sợ, có ta trông coi bên cạnh em, hắn hẳn sẽ không tới tìm nữa."
"Vâng." Sở Tích Vũ miễn cưỡng lơi lỏng thần kinh đang khẩn trương, chậm rãi nhắm mắt lại, ở trong bóng đêm nhỏ giọng nói với hắn, "Cảm ơn anh, Tần tiên sinh."
Tần Kế lắc đầu, giúp cậu vuốt tóc mái trên trán, "An tâm ngủ đi."
Sở Tích Vũ dùng xoang mũi phát ra một tiếng "Ừm", lại lần nữa nhắm hai mắt lại.
Lần này cậu rất nhanh đã ngủ mất.
Trong lúc ngủ đến mơ ng, cậu mơ thấy mình đang nằm ở một địa phương rất an tĩnh, gió mềm mại thổi qua, cảm giác có hơi lạnh, nhưng cậu lại ngủ rất thoải mái.
Điều duy nhất không hoàn mỹ là, vùng ngoại ô nơi xa lại lần nữa vang lên tiếng tấu nhạc gõ gõ đánh đánh, tiết tấu vui sướng kịch liệt, phiền nhiễu đến giấc ngủ của cậu.
Sở Tích Vũ ở trong mộng phiền đến mức hừ một tiếng, trở mình.
Thật là mãi không dứt.
Mặc kệ là tang lễ hay hỉ sự, mau chóng kết thúc đi.
Một chân cậu vươn ra ngoài chăn, mu bàn chân trắng nõn non mềm.
Rất nhanh đã bị một bàn tay to nắm lấy, thong thả để lại trong chăn.
Tần Kế nhìn dung nhan ngủ ngoan của Sở Tích Vũ, trong lòng có loại cảm giác thỏa mãn không nói nên lời, hắn cúi xuống, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên cánh môi Sở Tích Vũ.
"Anh đương nhiên sẽ kết hôn rồi, lông vũ nhỏ." lòng bàn tay Tần Kế nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Sở Tích Vũ, ý cười trầm thấp, "Sẽ rất nhanh."
Tần Kế dứt lời, lại hôn hôn cậu.
......
Sáng sớm hôm sau.
Sở Tích Vũ mệt đến mức không mở nổi mắt, cậu ngồi trên bàn ăn, miệng nhỏ từng miếng ăn bữa sáng, cảm giác như giây tiếp theo có thể ngã xuống bàn ngủ được luôn.
Tần Kế nhìn thấy cậu như vậy, nhíu mi, "Nếu quá mệt mỏi, hôm nay em xin nghỉ ngơi một ngày đi."
"Không cần không cần." Sở Tích Vũ ngồi thẳng người, nhét vào miệng miếng bánh bao ướt cuối cùng, vội nói: "Em ăn xong rồi."
"Em đi học đây, Tần tiên sinh." Sở Tích Vũ đeo cặp sách, lúc đứng lên nháy mắt lại tràn đầy sức sống.
Cậu cong cong mặt y, ý cười tươi đẹp, phất phất tay với Tần Kế, sau đó xoay người đi đến cửa lớn.
Ánh mắt Tần Kế nhìn theo cậu, trong mắt nóng cháy u ám.
Sở Tích Vũ luôn có thể trong lúc lơ đãng làm xúc động nhân tâm, cậu tươi đẹp, xinh đẹp, thiện lương.
Loá mắt đến mức làm người mơ ước.
Làm người muốn tức khắc chiếm hữu.
Ngón tay Tần Kế nhẹ gõ mặt bàn, trầm mặc, như là đang suy tư cái gì.
......
Sở Tích Vũ mới đạp xe ra khỏi cổ trạch không xa, bỗng thấy có nữ nhân trung niên quỳ gối trước cửa nhà cậu, đang đốt tiền giấy.
Nữ nhân kia mặc toàn thân hàng hiệu, trang dung tinh xảo, làn da rất đẹp, hẳn là rất để tâm chăm sóc.
Cậu cảm thấy kỳ quái.
Tang kỳ của bà ngoại đã qua, sao vẫn còn người đến trước nhà cậu đốt tiền giấy?
Lại còn không gọi cửa tự mình quỳ gối hóa vàng trước cửa.
Sở Tích Vũ đạp xe đạp đi qua, lúc này mới thấy rõ đồ vật được thiêu trong chậu ——
Kia không phải tiền giấy, là một chồng lớn tiền mặt.
Thế còn có người đốt tiền thật?
Trung niên nữ nhân trong miệng còn lẩm bẩm gì đó, Sở Tích Vũ đi qua, mơ hồ nghe được vài câu.
"...... Tôi biết ngài không thiếu chút tiền này, nhưng đây là một chút tâm ý của tôi, coi như là tiền biếu, chúc ngài cùng ái nhân bách niên hảo hợp......"
Dứt lời, nữ nhân trung niên vái lạy rất nhiều lần đối với chậu thiêu, động tác thành kính.
Ai ngờ, khi nữ nhân trung niên kia ngẩng đầu, trông thấy Sở Tích Vũ, thế nhưng lại thay đổi phương hướng, dập đầu với cậu.
Người phụ nữ nọ liên tục lạy mười mấy cái.
Sở Tích Vũ lần đầu tiên gặp được trường hợp quỷ dị như vậy, nhìn liếc qua rồi vội thu hồi ánh mắt, đạp nhanh qua.
Đi đến trường học, mọi việc vẫn diễn ra như thường ngày.
Sở Tích Vũ đi đến chỗ ngồi ngồi xuống, cậu bỗng thấy có hai phong thư tỏ tình được nhét trong ngăn bàn.
Một cái u xanh, chữ viết trên bìa rất tinh tế.
Còn một cái là u hồng nhạt, trên mép thư còn dán một trái tim rất to.
Sở Tích Vũ lấy ra nhìn hai cái rồi cất vội vào lại trong ngăn bàn, cậu không định đáp lại, cũng không muốn làm đối phương xấu hổ.
Đơn giản giả vờ như chưa thấy.
Lục Huân ngồi phía sau, thời khắc chú ý nhất cử nhất động của cậu, đã nhìn hết một n này.
"Sở Tích Tích, hôm nay nhân khí rất cao a, vừa đến đã thu được hai phong bì thư tình yêu."
Hắn chống cằm, nhếch miệng cười nói, "Lại còn không xem một cái đã nhét lại, ai da, xem ra người nào đó sẽ đau lòng chết rồi."
Lục Huân nói xong, như có như không nhìn về phía bạn ngồi cùng bàn Tống Chi Văn, trong giọng nói tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.
Tống Chi Văn thân hình hơi cương, một bàn tay gắt gao nắm.
Sở Tích Vũ xoay người, ngữ khí bình tĩnh cảnh cáo hắn, "Lục Huân."
Lục Huân lập tức thu gương mặt tươi cười, ngồi thẳng thân, làm động tác kéo khóa miệng với Sở Tích Vũ.
Sở Tích Vũ xoay người, mở sách giáo khoa làm bài tập.
Tô Tiểu Vân cầm bài thi, lại đến tìm Tống Chi Văn hỏi bài.
Cô ta mặc váy ngắn đứng cạnh bàn học Tống Chi Văn, lơ đãng đụng vào mu bàn tay Tống Chi Văn, tươi cười điềm mỹ, "Đoàn ủy, đề này tớ không biết làm, có thể dạy cho tớ không."
Thái độ Tống Chi Văn lần này rất khác thường, có vẻ không còn kiên nhẫn như dĩ vãng.
Cậu ta cất sách giáo khoa vào trong ngăn kéo, trên mặt không biểu tình, "Xin lỗi, tôi không có thời gian."
Dứt lời, cậu ta đứng dậy rời đi bằng cửa sau của phòng học.
Tô Tiểu Vân đứng dậy, nhỏ giọng hừ một tiếng, liếc xéo Sở Tích Vũ, xoay người đi qua cậu.
"Ai cũng thế......" Cô ta nhỏ giọng lẩm bẩm, cho rằng người khác nghe không thấy, "Thật không hiểu được cậu ta có cái gì tốt."
Sở Tích Vũ cảm giác bầu không khí biến hóa, cậu rũ mắt, coi như không nghe thấy.
Thư tình là ai đưa, người trong lớp phần lớn đều biết, chỉ là không nói rõ.
Kỳ thật chính cậu cũng phát hiện, Lâm Thanh Tuyết ngồi bàn bốn phía trước, sẽ thường đỏ mặt quay đầu lại nhìn cậu, hơn nữa trong ngăn kéo của cậu có rất nhiều đồ ăn vặt cũng đều là do cô nhét vào.
Cậu đều sẽ sắp xếp gọn gàng lại, để trên bàn học không dùng phía cuối lớp.
Nhưng cứ việc như thế, nữ sinh vẫn cứ đưa đồ vào ngăn bàn cậu.
Ngại các cô là con gái, cậu cũng không thể trực tiếp cự tuyệt, chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không biết.
Cậu dùng ý thức hỏi hệ thống: Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, khi nào có thể đi vậy?
1998: [ nào nhanh như vậy, cậu còn một nhiệm vụ nữa nha. ]
Cái gì?
Còn một nhiệm vụ nữa hả?
1998: [ cốt truyện trong phó bản cũng chưa kết thúc, có vẻ, ký chủ rất nhanh sẽ kích hoạt nhiệm vụ kế tiếp.]
Sở Tích Vũ thở dài, chỉ cảm thấy tâm mệt.
Tan học, cạu giống như mọi khi đi về nhanh nhất, không cho người khác có cơ hội đưa ra lời mời về chung.
Đây là phương thức tốt nhất cậu nghĩ ra để trốn tránh người theo đuổi mình.
Nhưng cậu không nghĩ tới, tuy rằng tránh thoát ở cổng trường, lại không tránh được trên đường về cổ trấn.
Nhìn Lâm Thanh Tuyết cách đó không xa đang vẫy tay, động tác đạp xe không không khỏi chậm hơn.
Diện mạo Lâm Thanh Tuyết rất thanh tú, tóc đen dài, cười rộ lên ôn nhu ưu nhã, cô nói, "Sở Tích Vũ, chúng ta có thể về nhà cùng nhau không?"
Sở Tích Vũ dừng xe, có chút do dự xem có nên uyển chuyển cự tuyệt không.
Ngữ khí Lâm Thanh Tuyết mang theo ít khẩn cầu, "Đi cùng một đoạn ngắn thôi được không."
"Được." Sở Tích Vũ xuống dắt xe đi bộ, cậu để cô đứng bên kia xe.
Không khí an tĩnh một hồi lâu, Sở Tích Vũ nhìn cỏ lau khô héo nơi xa, có dự cảm Lâm Thanh Tuyết có chuyện muốn nói.
Quả nhiên.
Lâm Thanh Tuyết vén tóc bên tai, nhìn về phía Sở Tích Vũ, nói, "Tớ...... Tin nhắn gửi cho cậu, cậu đã đọc chưa?"
Sở Tích Vũ đúng sự thật trả lời, "Vẫn chưa."
Ánh mắt Lâm Thanh Tuyết mang theo một chút mất mát, như là hạ quyết tâm muốn hỏi rõ ràng, lại khẩn trương nói, "Vì sao vẫn chưa xem?"
"Tôi......"
Sở Tích Vũ do dự, sấn hiện tại chỉ có cậu cùng Lâm Thanh Tuyết, đành đơn giản thẳng thắn, tránh cho về sau sinh ra hiểu lầm.
Cậu nói: "Xin lỗi, Lâm Thanh Tuyết, kỳ thật tôi thích nam."
Lâm Thanh Tuyết dừng bước chân, sửng sốt một lúc lâu, hốc mắt rõ ràng đỏ lên, lại cười một cái, "Không có việc gì không có việc gì, cậu không cần xin lỗi."
"Là vấn đề của tớ, đáng ra tớ nên đoán được từ sớm." Động tác Lâm Thanh Tuyết có chút co quắp, cô cúi đầu, cố nén cảm xúc, "Ít nhất chúng ta còn có thể làm bạn, đúng không?"
"Ừm." Sở Tích Vũ liên tục gật đầu, "Chúng ta có thể làm bạn mà."
......
Hai người đi đến hẻm nhỏ thì tách ra, Sở Tích Vũ mang theo xin lỗi vẫy tay tạm biệt với cô, nhắc trên đường về nhà chú ý an toàn.
Cậu xoay người, đi vào cửa lớn cổ trạch, nâng mắt lên đã thấy Tần Kế lại đứng ở trên gác mái.
Tần Kế rũ mắt nhìn về phía cậu, đứng nơi ánh sáng tối tăm, không thấy rõ biểu tình.
Sở Tích Vũ tiến lên vài bước, dựng gọn xe đạp, mỉm cười phất tay, "Tần tiên sinh, em đã trở về."
"Ừm." Tần Kế trầm khuôn mặt, nói, "Hoan nghênh em về nhà."
Sở Tích Vũ cảm thấy không khí có chút không thích hợp, hỏi, "Sao anh lại lên trên gác mái nha?"
"Không có việc gì."
Tần Kế rũ mắt, trong mắt thần sắc âm u, hỏi: "Vừa rồi người cùng em đi về, là bạn học của em?"
"Đúng vậy." Sở Tích Vũ có chút ngoài ý muốn Tần Kế nhìn thấy, trả lời nói, "Cô ấy cũng là bạn học với em ở trên lớp."
Tần Kế chống hàng rào, hỏi: "Vừa rồi các em đang nói chuyện gì."
"Cô ấy thổ lộ với em." Sở Tích Vũ thực tín nhiệm Tần Kế, cảm thấy hắn sẽ không nói ra ngoài, đơn giản nói cho hắn.
"Tỏ tình?" Tay Tần Kế nắm lan can căng chặt, trong lòng tràn đầy hung ác nham hiểm tức giận, "Em đồng ý rồi?"
Sở Tích Vũ lắc lắc đầu: "Không có."
Tần Kế nhìn kỹ cậu: "Vì sao cự tuyệt?"
"Bởi vì......" Sở Tích Vũ nhìn mắt Tần Kế, hàm hồ nói, "Bởi vì em có nguyên nhân của mình."
Tần Kế cũng không miệt mài hỏi, hắn lại gợi lên môi, ôn nhu cười: "A Vũ, em bây giờ còn nhỏ, không thể yêu sớm, biết không?"
Sở Tích Vũ ngoan ngoãn gật đầu, "Đã biết."
"Ừm, như vậy mới đúng" Tần Kế hỏi: "Buổi tối muốn ăn cái gì?"
Nhắc đến ăn, đôi mắt Sở Tích Vũ rõ ràng sang bừng lên.
"Cá nướng!"
Tần Kế gật đầu, nhìn bộ dáng đáng yêu của cậu, con ngươi tràn đầy tình yêu, "Được, ta đi làm cho em ngay đây."
......
Ban đêm.
Sở Tích Vũ vẫn không có mặt mũi muốn Tần Kế bồi cậu ngủ, cậu treo Phật châu bà ngoại đưa cho ở đầu giường, hy vọng có thể làm Tần Bách Chu nhìn thôi đã thấy sợ.
Đáng tiếc, sự tình không giống với suy nghĩ của cậu.
Đối phương không chỉ nhìn thôi đã thấy sợ, ngược lại còn đeo chuỗi Phật châu lại lên tay cậu, lại còn trói hai tay cậu bằng chuỗi vòng.
Tầm mắt Sở Tích Vũ mê mang, mở hai mắt, chỉ thấy một bóng người mơ hồ, xúc cảm lại rất chân thật rõ ràng.
Cậu cảm giác mình bị hung hăng hôn một cái, đối phương khẽ cắn môi dưới cậu, như là đang trừng phạt, thanh tuyến lành lạnh làm người phát run, "Tiểu Vũ Mao thật là biết câu dẫn người khác."
Cậu đâu có đâu!!!
Sở Tích Vũ khẽ nhếch môi đỏ thủy nhuận, phun ra một ngụm nhiệt khí, ánh mắt mê ly câu nhân.
"Xem, hiện tại không phải là em đang câu dẫn ta sao." Cậu lại bị hung hăng hôn một cái, đối phương còn cố ý phát ra tiếng vang rất rõ ràng.
"Chúng ta sắp kết hôn, sao em lại không ngoan như vậy." Tần Kế nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi Sở Tích Vũ, âm ngoan thấp giọng nói, "Thật muốn khóa em lại."
Sở Tích Vũ run rẩy, cảm giác được tức giận đáng sợ trên người đối phương.
Cậu bị hôn đến mức đầu xoay mòng mòng.
Sau một hồi, lệ quỷ mới buông cậu ra, trong nhà yên lặng hồi lâu, đang lúc cậu cho rằng tránh được một kiếp.
Cậu bỗng cảm giác, có dịch thể trơn trượt thong thả tích trên người.
Đó là......
Sở Tích Vũ bị sợ hãi chiếm cứ, hai mắt nhắm nghiền bỗng mở to, khắc sâu dục vọng chiếm hữu của đối phương.
Biến thái!
......
Trời ngày càng khuya, ánh sáng trong phòng tối tăm, cậu nóng đến đổ mồ hôi, bỗng mở hai mắt.
Áo ngủ trên người Sở Tích Vũ đã được thay, nhưng dịch thể vẫn còn, khăn trải giường màu tro đen khiến nó càng thêm rõ ràng.
Chỉ cần nghĩ đến công dụng của loại chất lỏng trơn trượt này, cậu đã xấu hổ buồn bực đến che mặt, vội nhấc chăn che lại toàn bộ.
Cậu chưa từng được trải nghiệm qua điều này, ngón tay của con người sao lại có thể dài như vậy được.
Còn có thể nhanh như vậy.
Cậu không dám ngủ trong phòng này nữa, vội ôm gối đầu, bước nhỏ chạy đến phòng ngủ cách vách.
Cậu ngửa đầu, do dự một hồi lâu.
Đã trễ thế này, Tần Kế hẳn là đã ngủ rồi.
Cậu thử gõ hai lần, chờ không đến nửa phút, cửa trước mắt đã mở ra.
Tần Kế mặc áo ngủ màu đen, cổ áo mở ra, nhìn thấy Sở Tích Vũ ôm gối đầu đứng ở cửa, hỏi: "Làm sao vậy, A Vũ?"
Sở Tích Vũ hồng hai tai, tuy rằng rất ngượng ngùng, nhưng cậu không dám ngủ một mình, ngượng ngùng nói: "Em...... Vừa nãy em lại gặp ác mộng, đêm nay có thể đến ngủ trong phòng của anh không."
"Đương nhiên có thể." Tần Kế vốn đang giữ cửa giờ hoàn toàn mở ra, nghiêng người để Sở Tích Vũ đi vào, nhẹ giọng nói: "Sợ hãi rồi phải không, mau vào đi."