Chương 8
Sở Tích Vũ nhẹ giọng "Nga" một tiếng, lại cúi đầu.
Cậu cầm bánh gạo, nhẹ nhàng cắn một ngụm, nói: "Tôi cũng cảm thấy hẳn là sẽ rất cô độc. Người sau khi chết không thể ăn cái gì, có khả năng không còn ai có thể thấy được, chỉ có thể một người lẻ loi mà phiêu đãng ở địa phương mình chết đi, đến người nói chuyện cũng không có."
Cậu suýt chút nữa cũng biến thành như vậy.
Thanh âm cậu nói chuyện nhẹ nhàng, vài âm cuối đều phát ra từ xoang mũi, nghe mềm mại đáng yêu.
Tần Kế đôi tay chống trên hàng rào, ngũ quan anh tuấn thần sắc không rõ, kiên nhẫn nghe cậu nói xong.
Sở Tích Vũ ăn xong một miếng, lại ngửa đầu nhìn về phía hắn: "Anh còn nhớ chuyện lần trước tôi gặp quỷ không?"
"Nhớ rõ." Tần Kế rũ mắt nhìn về phía cậu, đáy mắt không chút nghi hoặc, tuy rằng đối với sự việc xảy ra quanh Sở Tích Vũ rõ như lòng bàn tay, nhưng hắn vẫn lo lắng hỏi: "Làm sao vậy, cô ta vẫn đang quấn lấy em sao?"
Sở Tích Vũ lắc lắc đầu, nhưng cảm thấy không đúng, lại ngốc lăng gật gật đầu.
Cậu đứng lên, tiến lên vài bước, nhìn về phía Tần Kế, giống như muốn nói một sự tình cực kỳ thần bí nhưng lại nghiêm túc, khẩn trương hề hề nói: "Tần tiên sinh, tôi nói cho anh một bí mật, đừng nói cho người khác nhé."
Tần Kế bị dáng vẻ này của cậu làm cho cảm thấy đáng yêu không chịu được, rất phối hợp mà chống vào hàng rào cửa sổ, gật đầu nói: "Được."
Sở Tích Vũ nhìn quanh bốn phía, tiến lên vài bước, thần thần bí bí, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật, cô ấy vẫn luôn trốn ở bụi cỏ lau ven đường."
Tần Kế mãn nhãn đều là Sở Tích Vũ đáng yêu khuôn mặt, hắn cong môi xem đến nhập thần, thật lâu sau, mới trầm ngâm ra vẻ ngoài ý muốn, phối hợp nói: "Thật vậy chăng?"
"Đương nhiên." Sở Tích Vũ nghiêm túc gật gật đầu, "Tôi không lừa anh đâu."
Tần Kế nhìn chằm chằm cánh môi thủy nhuận mê người, ánh mắt mịt mờ cất giấu vô hạn tham lam, hắn rõ ràng khống chế hết thảy tin tức về Sở Tích Vũ, nhưng trên mặt lại mang vẻ ôn hòa thân sĩ mà quan tâm nói: "Vậy cô ta nói gì với em, không làm em bị thương chứ?"
"Không có," Sở Tích Vũ lắc đầu, cậu nhỏ giọng mà nói: "Nàng chỉ nói, muốn tôi giúp tìm đôi mắt. Nhưng mà đôi mắt đó rất có khả năng đã bị bán, tôi làm sao có thể tìm được nha."
Tần Kế hỏi cậu: "A Vũ, vậy em có muốn giúp cô ấy không?"
Sở Tích Vũ do dự, cậu ậm ừ vài giây, hệ thống đã cho cậu câu trả lời trước khi kịp nghĩ nhiều.
【 đinh! Nhiệm vụ chủ tuyến cốt truyện kích hoạt thành công! 】
【 nhiệm vụ chủ tuyến: Tìm kiếm đôi mắt nữ quỷ 】
【 nhiệm vụ thời gian: 72 giờ 】
【nhắc nhỏ: phạm vi tìm kiếm là trong thành phố này. 】
Cái này là có muốn hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Sở Tích Vũ trong lòng bất đắc dĩ, cậu gật đầu với Tần Kế.
"Có lẽ em có thể hỏi cô ấy một chút." Tần Kế kiên nhẫn ra chủ ý cho cậu, hướng dẫn nói: "Có lẽ cô ta vẫn nhớ rõ nơi đó?"
Sở Tích Vũ thực tán đồng Tần Kế kiến nghị, cậu gật đầu, "Vậy bây giờ tôi đi hỏi luôn!"
Nói, cậu lộc cộc mà chạy ra ngoài, một đường chạy về phía đường nhỏ.
......
Nữ quỷ nắm chặt cỏ lau, rũ đầu cẩn thận suy nghĩ nửa ngày.
Sở Tích Vũ ngồi xổm cách đó không xa, một tay đặt ở đầu gối, ngóng trông cô có thể nhanh nhanh nghĩ ra đáp án.
Đây là nhiệm vụ chủ tuyến thứ nhất của cậu, khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
"Ô ô xin lỗi, chị nghĩ không ra."
"Vậy còn nhớ rõ chị tên là gì sao?"
"Chị tên Giang Niểu, chị chỉ nhớ rõ...... buổi tối hôm đó mưa nhỏ, chị đứng chờ người. Một chiếc Minibus đột nhiên chạy đến, có hai nam nhân trói chị kéo vào trong xe, bọn họ che mặt, chị thấy không rõ bộ dáng bọn họ, nhưng trong đó có một người mặc giáo phục, bộ dáng trẻ tuổi. Chị chỉ nhớ rõ bọn họ......"
Nữ quỷ nói nói, u oán thanh âm bắt đầu nghẹn ngào, "Bọn họ cắt vỡ yết hầu, khiến chị chảy rất nhiều rất nhiều máu, rất đau, đau đến mức sức lực khóc lóc cũng không có, sau đó chị mất đi tri giác...... Thực xin lỗi, chị quên nơi đánh mất đôi mắt rồi."
Sở Tích Vũ nhăn mày, nghe cô trần thuật sự việc trải qua khi chết, nội tâm cậu không dễ chịu nổi.
Cậu có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi cùng bất lực của nữ nhân váy đỏ, cho dù đã chết, nhưng thống khổ khi phải trải qua hồi ức trước khi chết lần nữa, là điều Sở Tích Vũ vô pháp tưởng tượng.
"Được được." Sở Tích Vũ mang theo xin lỗi, an ủi cô, "Không có việc gì, quên mất liền quên mất, những sự tình đó không cần thiết nhớ kỹ."
"Cảm ơn em." Nữ quỷ thanh âm khóc lóc lớn hơn, quanh thân phát run, được Sở Tích Vũ an ủi, thống khổ ủy khuất từ trước lập tức dâng trào: "Chị, chị cũng không biết bọn họ vì sao lại làm như vậy, rõ ràng qua mấy ngày nữa sẽ đến sinh nhật 20 tuổi của chị. Ô ô ô ô ô em nguyện ý giúp chị tìm đôi mắt sao?"
" Ân, nhưng em phải nghĩ xem đôi mắt của chị có thể ở nơi nào." Sở Tích Vũ ngồi xổm, tự hỏi một hồi, thật sự là một chút manh mối đều không có.
Đột nhiên, cậu nghĩ tới Tần Kế.
Nói không chừng là phương thức cậu hỏi không đúng, Tần Kế lợi hại như vậy, có lẽ hắn có thể hỏi ra manh mối mới.
Cậu đứng dậy, nói: "Chị cùng em đến cổ trạch đi, em mang chị đi gặp một người."
"Đi đến gian nhà kia?" Nữ quỷ vừa nghe, nháy mắt đình chỉ khóc thút thít, thanh âm run rẩy, ấp úng nói: "Chị...... không thể đi, thật sự không thể đi, trên đời này không có một con quỷ nào dám vào nơi đó. Bọn chị đều sợ......"
Sở Tích Vũ sửng sốt, hỏi: "Sợ cái gì?"
"Không có gì, không có gì......" Nữ quỷ sợ tới mức giật mình, súc vào cỏ lau, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, đệ đệ xinh đẹp, chị thật sự không đi vào đó được ô ô ô ô ô."
Sở Tích Vũ thở dài, cậu không nghĩ nhiều, gãi gãi gương mặt, nói: "Vậy em trở về nghĩ biện pháp khác."
"Tốt, cảm ơn em." Nữ quỷ nói, "Chị biết em nhất định sẽ giúp ô ô ô, em thật là người tốt!"
......
Sở Tích Vũ ngoại trừ thu được một thẻ người tốt, mặt khác đều không thu hoạch được gì.
Cậu ngồi trở lại ghế đá.
Tần Kế đứng ở cửa sổ chờ cậu, dò hỏi: "Thế nào, cô ấy còn nhớ rõ sao?"
"Chị ấy nói không nhớ rõ." Sở Tích Vũ lắc đầu, cảm thấy nhân sinh xa vời.
Thành thị này lớn như vậy, cậu muốn đi tìm như thế nào?
Cậu chán nản dùng ý thức hỏi hệ thống: Nhiệm vụ này khó quá đi, có thể đổi một cái khác không?
【 không thể nga. 】
【 nhiệm vụ đã phát ra đều không đổi được. 】
"Vậy em còn muốn giúp cô ấy tìm không?"
"Muốn." Sở Tích Vũ lưng dựa vào bàn đá, do dự nói, "Nhưng mà đôi mắt của chị ấy nói không chừng đã bị...... mang đi cấy ghép."
Rất có khả năng, đôi mắt đó hiện tại đã đang được sử dụng trên người người khác.
Cậu hoàn toàn không có manh mối.
"Tích Vũ, có lẽ em có thể cẩn thận ngẫm lại," Tần Kế ngẩng cằm, dẫn dắt cậu, "Nơi đầu tiên tìm thấy cô ấy là ở đâu?"
"Tìm thấy ở đâu?" Sở Tích Vũ cẩn thận tự hỏi, lẩm bẩm, đột nhiên linh cơ vừa động, như là nghĩ tới cái gì, đứng lên tới, "Đúng vậy, là ở Minh hồ!"
"Tần tiên sinh, anh thật thông minh." Sở Tích Vũ sùng bái mà nhìn về phía hắn, hỏi: "Anh vẫn luôn ở trên gác mái, như thế nào biết nhiều như vậy nha."
"Chẳng lẽ......" Sở Tích Vũ nghĩ nghĩ, hiểu rõ mà nói: "Anh cũng thường xuyên xem tin tức sao?"
Tần Kế ý cười nhạt nhẽo, ôn hòa mà nhìn về phía cậu, " Ân."
Sở Tích Vũ gật gật đầu, cách không đối hắn dựng ngón tay cái.
Cậu muốn nhanh chóng đi đến Minh hồ tìm manh mối, đối với Tần Kế phất phất tay, nói: "Tôi đi đến Minh hồ đây!"
" Ân, trên đường phải chú ý an toàn."
......
Sở Tích Vũ rất nhanh đã bắt xe đi đến đường nhỏ cạnh Minh hồ, rõ ràng mới buổi sáng 12 giờ, cậu lại cảm thấy phá lệ âm u, như là sắp vào đêm.
Sở Tích Vũ mở ra di động tìm tin tức:
【...... Nữ sinh viên có cái chết ly kỳ trong rừng cây phía Đông Bắc Minh hồ, khi phát hiện thì khí tạng bị lấy hết, tròng mắt bị lấy mất, làn da hư thối nghiêm trọng, trước mắt tạm thời chưa phát hiện manh mối về nghi phạm, sự kiện này có lẽ trở thành án kiện ác liệt nhất năm nay......】
"Phía Đông Bắc......" Sở Tích Vũ từ ba lô lấy ra kim chỉ nam, đây là lần đầu tiên cậu làm nhiệm vụ, hơn nữa còn là đơn độc hành động, khó tránh khỏi có chút khẩn trương cùng sợ hãi.
Cậu nhìn quanh cánh rừng xám xịt, theo phương hướng kim chỉ nam mà đi.
"Cùm cụp" một tiếng, nhánh cây khô mục bị cậu dẫm gãy, tạm thời đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh trong rừng.
Ô ô hệ thống, tôi sợ hãi.
1998 kỳ thật cũng là hệ thống mới, Sở Tích Vũ là ký chủ đầu tiên của nó, nó trầm mặc một hồi, phát ra âm thanh máy móc không cảm tình: 【 kỳ thật tôi cũng sợ hãi. 】
【 một hồi nữa tôi có thể che chắn hình ảnh cậu nhìn thấy không? 】
【 hệ thống nếu khẩn trương rất dễ dàng bị ngắt mạch. 】
【 thật sự. 】
Sở Tích Vũ: "......"
Sớm biết rằng nó không đáng tin cậy.
Sở Tích Vũ tráng lá gan, rảo bước tiến lên trong rừng âm trầm, nơi này tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân của cậu.
Càng đi, tầm nhìn phía sau Sở Tích Vũ càng mơ hồ, phiến rừng rậm này rất lớn, phía trước là nơi giao nhau giữa hai ngọn núi, hơi vô ý rất dễ dàng lạc đường.
Cậu đi theo phương hướng kim chỉ nam một đường, chờ đến khi đi vào cánh rừng, chân trời đã biến thành một mảnh xám xịt, nhánh cây khô che đậy Sở Tích Vũ tầm nhìn, âm trầm lại áp lực.
Cậu càng đi, chung quanh ngày càng trở nên tối. Khi đi đến nơi giao hai núi, cậu hoảng loạn phát hiện chính mình đã lạc đường.
Mới vừa rồi đường ra đã biến mất không thấy, Sở Tích Vũ nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy được rậm rạp cành khô, thỉnh thoảng có mấy tiếng kêu nghẹn ngào của quạ đen.
Sở Tích Vũ thử tìm đường ra, nhưng cậu phát hiện quanh mình bay đầy tro bụi, khiến tầm mắt càng thêm choáng váng, mê mang.
Trời đất quay cuồng, hai mắt cậu díp vào, cuối cùng không thể ngăn cản mà khép lại đôi mắt.
Trong ý thức mông lung không rõ, cậu cảm giác mình đang nằm ở một hầm băng, trong mộng mơ hồ nghe thấy có người sâu kín kêu gọi tên của cậu.
"A Vũ......"
Một đôi tay lạnh băng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu, như là đã khát vọng hồi lâu, tiểu tâm mà mềm nhẹ, từ cái trán, thong thả mà vuốt đến cánh môi.
Cánh môi cậu thủy nhuận mê người, đối phương dùng lòng bàn tay lạnh băng vuốt ve hồi lâu.
Lại dùng ngón trỏ mở ra cánh môi khép kín, vuốt ve hàm răng, cuối cùng dừng lại trên mặt lưỡi mềm mại.
"Ưm."
Sở Tích Vũ trong mộng có chút khó chịu, hơi hơi nhăn lại mày.
Chủ nhân ngón trỏ phảng phất chơi đủ rồi, chậm rãi thu hồi.
Sở Tích Vũ nhẹ nhàng thở ra, cho rằng đối phương buông tha chính mình.
Lại không ngờ ngay sau đó, Sở Tích Vũ đôi môi truyền đến xúc cảm lạnh băng, đối phương thế nhưng đang hôn cậu, vội vàng mà cẩn thận, tinh tế hôn. Đối phương cạy mở hàm răng, tìm kiếm liếm mút đầu lưỡi đáng thương, hôn đến mức cậu không thở nổi.
Ô ô.
Đừng, đừng như vậy.
Không biết qua bao lâu, đối phương mới dừng lại.
Sở Tích Vũ bị đối phương ôm vào trong ngực, ngón áp út của cậu bị nắm, thanh âm âm lãnh từ cảnh trong mơ truyền đến, như là đang dỗ dành cậu: "A Vũ, đừng sợ, chỉ đau một chút thôi."
Rồi sau đó, cậu cảm giác có vật nhọn giống như châm đâm vào ngón áp út của mình, từ bụng ngón tay tràn ra một giọt máu tươi.
Sở Tích Vũ bị đau co rụt lại, đuôi mắt ủy khuất lập tức tràn ra nước mắt.
Người ôm cậu tức khắc nhẹ giọng dỗ dành, "Không đau, ngoan."
Dứt lời, Sở Tích Vũ lòng bàn tay đã bị đối phương ngậm ở trong miệng, ý đau rất nhanh biến mất.
Người nọ từng chút từng chút hôn cậu, đối với cậu yêu thích không buông tay, phảng phất có hôn như thế nào cũng đều không đủ.
Sở Tích Vũ trong mộng vẫn luôn có người ở bên tai cậu nói chuyện, ý thức cậu mông lung, chỉ nghe được thanh âm mơ hồ, lại căn bản nghe không rõ ràng.
......
Sở Tích Vũ bỗng nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn quanh bốn phía, sợ tới mức ngồi bật dậy, cậu đang ở trong một ngôi mộ lớn.
Cậu thế mà đang nằm ở trên mộ của người ta.
Cậu cầm bánh gạo, nhẹ nhàng cắn một ngụm, nói: "Tôi cũng cảm thấy hẳn là sẽ rất cô độc. Người sau khi chết không thể ăn cái gì, có khả năng không còn ai có thể thấy được, chỉ có thể một người lẻ loi mà phiêu đãng ở địa phương mình chết đi, đến người nói chuyện cũng không có."
Cậu suýt chút nữa cũng biến thành như vậy.
Thanh âm cậu nói chuyện nhẹ nhàng, vài âm cuối đều phát ra từ xoang mũi, nghe mềm mại đáng yêu.
Tần Kế đôi tay chống trên hàng rào, ngũ quan anh tuấn thần sắc không rõ, kiên nhẫn nghe cậu nói xong.
Sở Tích Vũ ăn xong một miếng, lại ngửa đầu nhìn về phía hắn: "Anh còn nhớ chuyện lần trước tôi gặp quỷ không?"
"Nhớ rõ." Tần Kế rũ mắt nhìn về phía cậu, đáy mắt không chút nghi hoặc, tuy rằng đối với sự việc xảy ra quanh Sở Tích Vũ rõ như lòng bàn tay, nhưng hắn vẫn lo lắng hỏi: "Làm sao vậy, cô ta vẫn đang quấn lấy em sao?"
Sở Tích Vũ lắc lắc đầu, nhưng cảm thấy không đúng, lại ngốc lăng gật gật đầu.
Cậu đứng lên, tiến lên vài bước, nhìn về phía Tần Kế, giống như muốn nói một sự tình cực kỳ thần bí nhưng lại nghiêm túc, khẩn trương hề hề nói: "Tần tiên sinh, tôi nói cho anh một bí mật, đừng nói cho người khác nhé."
Tần Kế bị dáng vẻ này của cậu làm cho cảm thấy đáng yêu không chịu được, rất phối hợp mà chống vào hàng rào cửa sổ, gật đầu nói: "Được."
Sở Tích Vũ nhìn quanh bốn phía, tiến lên vài bước, thần thần bí bí, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật, cô ấy vẫn luôn trốn ở bụi cỏ lau ven đường."
Tần Kế mãn nhãn đều là Sở Tích Vũ đáng yêu khuôn mặt, hắn cong môi xem đến nhập thần, thật lâu sau, mới trầm ngâm ra vẻ ngoài ý muốn, phối hợp nói: "Thật vậy chăng?"
"Đương nhiên." Sở Tích Vũ nghiêm túc gật gật đầu, "Tôi không lừa anh đâu."
Tần Kế nhìn chằm chằm cánh môi thủy nhuận mê người, ánh mắt mịt mờ cất giấu vô hạn tham lam, hắn rõ ràng khống chế hết thảy tin tức về Sở Tích Vũ, nhưng trên mặt lại mang vẻ ôn hòa thân sĩ mà quan tâm nói: "Vậy cô ta nói gì với em, không làm em bị thương chứ?"
"Không có," Sở Tích Vũ lắc đầu, cậu nhỏ giọng mà nói: "Nàng chỉ nói, muốn tôi giúp tìm đôi mắt. Nhưng mà đôi mắt đó rất có khả năng đã bị bán, tôi làm sao có thể tìm được nha."
Tần Kế hỏi cậu: "A Vũ, vậy em có muốn giúp cô ấy không?"
Sở Tích Vũ do dự, cậu ậm ừ vài giây, hệ thống đã cho cậu câu trả lời trước khi kịp nghĩ nhiều.
【 đinh! Nhiệm vụ chủ tuyến cốt truyện kích hoạt thành công! 】
【 nhiệm vụ chủ tuyến: Tìm kiếm đôi mắt nữ quỷ 】
【 nhiệm vụ thời gian: 72 giờ 】
【nhắc nhỏ: phạm vi tìm kiếm là trong thành phố này. 】
Cái này là có muốn hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Sở Tích Vũ trong lòng bất đắc dĩ, cậu gật đầu với Tần Kế.
"Có lẽ em có thể hỏi cô ấy một chút." Tần Kế kiên nhẫn ra chủ ý cho cậu, hướng dẫn nói: "Có lẽ cô ta vẫn nhớ rõ nơi đó?"
Sở Tích Vũ thực tán đồng Tần Kế kiến nghị, cậu gật đầu, "Vậy bây giờ tôi đi hỏi luôn!"
Nói, cậu lộc cộc mà chạy ra ngoài, một đường chạy về phía đường nhỏ.
......
Nữ quỷ nắm chặt cỏ lau, rũ đầu cẩn thận suy nghĩ nửa ngày.
Sở Tích Vũ ngồi xổm cách đó không xa, một tay đặt ở đầu gối, ngóng trông cô có thể nhanh nhanh nghĩ ra đáp án.
Đây là nhiệm vụ chủ tuyến thứ nhất của cậu, khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
"Ô ô xin lỗi, chị nghĩ không ra."
"Vậy còn nhớ rõ chị tên là gì sao?"
"Chị tên Giang Niểu, chị chỉ nhớ rõ...... buổi tối hôm đó mưa nhỏ, chị đứng chờ người. Một chiếc Minibus đột nhiên chạy đến, có hai nam nhân trói chị kéo vào trong xe, bọn họ che mặt, chị thấy không rõ bộ dáng bọn họ, nhưng trong đó có một người mặc giáo phục, bộ dáng trẻ tuổi. Chị chỉ nhớ rõ bọn họ......"
Nữ quỷ nói nói, u oán thanh âm bắt đầu nghẹn ngào, "Bọn họ cắt vỡ yết hầu, khiến chị chảy rất nhiều rất nhiều máu, rất đau, đau đến mức sức lực khóc lóc cũng không có, sau đó chị mất đi tri giác...... Thực xin lỗi, chị quên nơi đánh mất đôi mắt rồi."
Sở Tích Vũ nhăn mày, nghe cô trần thuật sự việc trải qua khi chết, nội tâm cậu không dễ chịu nổi.
Cậu có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi cùng bất lực của nữ nhân váy đỏ, cho dù đã chết, nhưng thống khổ khi phải trải qua hồi ức trước khi chết lần nữa, là điều Sở Tích Vũ vô pháp tưởng tượng.
"Được được." Sở Tích Vũ mang theo xin lỗi, an ủi cô, "Không có việc gì, quên mất liền quên mất, những sự tình đó không cần thiết nhớ kỹ."
"Cảm ơn em." Nữ quỷ thanh âm khóc lóc lớn hơn, quanh thân phát run, được Sở Tích Vũ an ủi, thống khổ ủy khuất từ trước lập tức dâng trào: "Chị, chị cũng không biết bọn họ vì sao lại làm như vậy, rõ ràng qua mấy ngày nữa sẽ đến sinh nhật 20 tuổi của chị. Ô ô ô ô ô em nguyện ý giúp chị tìm đôi mắt sao?"
" Ân, nhưng em phải nghĩ xem đôi mắt của chị có thể ở nơi nào." Sở Tích Vũ ngồi xổm, tự hỏi một hồi, thật sự là một chút manh mối đều không có.
Đột nhiên, cậu nghĩ tới Tần Kế.
Nói không chừng là phương thức cậu hỏi không đúng, Tần Kế lợi hại như vậy, có lẽ hắn có thể hỏi ra manh mối mới.
Cậu đứng dậy, nói: "Chị cùng em đến cổ trạch đi, em mang chị đi gặp một người."
"Đi đến gian nhà kia?" Nữ quỷ vừa nghe, nháy mắt đình chỉ khóc thút thít, thanh âm run rẩy, ấp úng nói: "Chị...... không thể đi, thật sự không thể đi, trên đời này không có một con quỷ nào dám vào nơi đó. Bọn chị đều sợ......"
Sở Tích Vũ sửng sốt, hỏi: "Sợ cái gì?"
"Không có gì, không có gì......" Nữ quỷ sợ tới mức giật mình, súc vào cỏ lau, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, đệ đệ xinh đẹp, chị thật sự không đi vào đó được ô ô ô ô ô."
Sở Tích Vũ thở dài, cậu không nghĩ nhiều, gãi gãi gương mặt, nói: "Vậy em trở về nghĩ biện pháp khác."
"Tốt, cảm ơn em." Nữ quỷ nói, "Chị biết em nhất định sẽ giúp ô ô ô, em thật là người tốt!"
......
Sở Tích Vũ ngoại trừ thu được một thẻ người tốt, mặt khác đều không thu hoạch được gì.
Cậu ngồi trở lại ghế đá.
Tần Kế đứng ở cửa sổ chờ cậu, dò hỏi: "Thế nào, cô ấy còn nhớ rõ sao?"
"Chị ấy nói không nhớ rõ." Sở Tích Vũ lắc đầu, cảm thấy nhân sinh xa vời.
Thành thị này lớn như vậy, cậu muốn đi tìm như thế nào?
Cậu chán nản dùng ý thức hỏi hệ thống: Nhiệm vụ này khó quá đi, có thể đổi một cái khác không?
【 không thể nga. 】
【 nhiệm vụ đã phát ra đều không đổi được. 】
"Vậy em còn muốn giúp cô ấy tìm không?"
"Muốn." Sở Tích Vũ lưng dựa vào bàn đá, do dự nói, "Nhưng mà đôi mắt của chị ấy nói không chừng đã bị...... mang đi cấy ghép."
Rất có khả năng, đôi mắt đó hiện tại đã đang được sử dụng trên người người khác.
Cậu hoàn toàn không có manh mối.
"Tích Vũ, có lẽ em có thể cẩn thận ngẫm lại," Tần Kế ngẩng cằm, dẫn dắt cậu, "Nơi đầu tiên tìm thấy cô ấy là ở đâu?"
"Tìm thấy ở đâu?" Sở Tích Vũ cẩn thận tự hỏi, lẩm bẩm, đột nhiên linh cơ vừa động, như là nghĩ tới cái gì, đứng lên tới, "Đúng vậy, là ở Minh hồ!"
"Tần tiên sinh, anh thật thông minh." Sở Tích Vũ sùng bái mà nhìn về phía hắn, hỏi: "Anh vẫn luôn ở trên gác mái, như thế nào biết nhiều như vậy nha."
"Chẳng lẽ......" Sở Tích Vũ nghĩ nghĩ, hiểu rõ mà nói: "Anh cũng thường xuyên xem tin tức sao?"
Tần Kế ý cười nhạt nhẽo, ôn hòa mà nhìn về phía cậu, " Ân."
Sở Tích Vũ gật gật đầu, cách không đối hắn dựng ngón tay cái.
Cậu muốn nhanh chóng đi đến Minh hồ tìm manh mối, đối với Tần Kế phất phất tay, nói: "Tôi đi đến Minh hồ đây!"
" Ân, trên đường phải chú ý an toàn."
......
Sở Tích Vũ rất nhanh đã bắt xe đi đến đường nhỏ cạnh Minh hồ, rõ ràng mới buổi sáng 12 giờ, cậu lại cảm thấy phá lệ âm u, như là sắp vào đêm.
Sở Tích Vũ mở ra di động tìm tin tức:
【...... Nữ sinh viên có cái chết ly kỳ trong rừng cây phía Đông Bắc Minh hồ, khi phát hiện thì khí tạng bị lấy hết, tròng mắt bị lấy mất, làn da hư thối nghiêm trọng, trước mắt tạm thời chưa phát hiện manh mối về nghi phạm, sự kiện này có lẽ trở thành án kiện ác liệt nhất năm nay......】
"Phía Đông Bắc......" Sở Tích Vũ từ ba lô lấy ra kim chỉ nam, đây là lần đầu tiên cậu làm nhiệm vụ, hơn nữa còn là đơn độc hành động, khó tránh khỏi có chút khẩn trương cùng sợ hãi.
Cậu nhìn quanh cánh rừng xám xịt, theo phương hướng kim chỉ nam mà đi.
"Cùm cụp" một tiếng, nhánh cây khô mục bị cậu dẫm gãy, tạm thời đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh trong rừng.
Ô ô hệ thống, tôi sợ hãi.
1998 kỳ thật cũng là hệ thống mới, Sở Tích Vũ là ký chủ đầu tiên của nó, nó trầm mặc một hồi, phát ra âm thanh máy móc không cảm tình: 【 kỳ thật tôi cũng sợ hãi. 】
【 một hồi nữa tôi có thể che chắn hình ảnh cậu nhìn thấy không? 】
【 hệ thống nếu khẩn trương rất dễ dàng bị ngắt mạch. 】
【 thật sự. 】
Sở Tích Vũ: "......"
Sớm biết rằng nó không đáng tin cậy.
Sở Tích Vũ tráng lá gan, rảo bước tiến lên trong rừng âm trầm, nơi này tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân của cậu.
Càng đi, tầm nhìn phía sau Sở Tích Vũ càng mơ hồ, phiến rừng rậm này rất lớn, phía trước là nơi giao nhau giữa hai ngọn núi, hơi vô ý rất dễ dàng lạc đường.
Cậu đi theo phương hướng kim chỉ nam một đường, chờ đến khi đi vào cánh rừng, chân trời đã biến thành một mảnh xám xịt, nhánh cây khô che đậy Sở Tích Vũ tầm nhìn, âm trầm lại áp lực.
Cậu càng đi, chung quanh ngày càng trở nên tối. Khi đi đến nơi giao hai núi, cậu hoảng loạn phát hiện chính mình đã lạc đường.
Mới vừa rồi đường ra đã biến mất không thấy, Sở Tích Vũ nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy được rậm rạp cành khô, thỉnh thoảng có mấy tiếng kêu nghẹn ngào của quạ đen.
Sở Tích Vũ thử tìm đường ra, nhưng cậu phát hiện quanh mình bay đầy tro bụi, khiến tầm mắt càng thêm choáng váng, mê mang.
Trời đất quay cuồng, hai mắt cậu díp vào, cuối cùng không thể ngăn cản mà khép lại đôi mắt.
Trong ý thức mông lung không rõ, cậu cảm giác mình đang nằm ở một hầm băng, trong mộng mơ hồ nghe thấy có người sâu kín kêu gọi tên của cậu.
"A Vũ......"
Một đôi tay lạnh băng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu, như là đã khát vọng hồi lâu, tiểu tâm mà mềm nhẹ, từ cái trán, thong thả mà vuốt đến cánh môi.
Cánh môi cậu thủy nhuận mê người, đối phương dùng lòng bàn tay lạnh băng vuốt ve hồi lâu.
Lại dùng ngón trỏ mở ra cánh môi khép kín, vuốt ve hàm răng, cuối cùng dừng lại trên mặt lưỡi mềm mại.
"Ưm."
Sở Tích Vũ trong mộng có chút khó chịu, hơi hơi nhăn lại mày.
Chủ nhân ngón trỏ phảng phất chơi đủ rồi, chậm rãi thu hồi.
Sở Tích Vũ nhẹ nhàng thở ra, cho rằng đối phương buông tha chính mình.
Lại không ngờ ngay sau đó, Sở Tích Vũ đôi môi truyền đến xúc cảm lạnh băng, đối phương thế nhưng đang hôn cậu, vội vàng mà cẩn thận, tinh tế hôn. Đối phương cạy mở hàm răng, tìm kiếm liếm mút đầu lưỡi đáng thương, hôn đến mức cậu không thở nổi.
Ô ô.
Đừng, đừng như vậy.
Không biết qua bao lâu, đối phương mới dừng lại.
Sở Tích Vũ bị đối phương ôm vào trong ngực, ngón áp út của cậu bị nắm, thanh âm âm lãnh từ cảnh trong mơ truyền đến, như là đang dỗ dành cậu: "A Vũ, đừng sợ, chỉ đau một chút thôi."
Rồi sau đó, cậu cảm giác có vật nhọn giống như châm đâm vào ngón áp út của mình, từ bụng ngón tay tràn ra một giọt máu tươi.
Sở Tích Vũ bị đau co rụt lại, đuôi mắt ủy khuất lập tức tràn ra nước mắt.
Người ôm cậu tức khắc nhẹ giọng dỗ dành, "Không đau, ngoan."
Dứt lời, Sở Tích Vũ lòng bàn tay đã bị đối phương ngậm ở trong miệng, ý đau rất nhanh biến mất.
Người nọ từng chút từng chút hôn cậu, đối với cậu yêu thích không buông tay, phảng phất có hôn như thế nào cũng đều không đủ.
Sở Tích Vũ trong mộng vẫn luôn có người ở bên tai cậu nói chuyện, ý thức cậu mông lung, chỉ nghe được thanh âm mơ hồ, lại căn bản nghe không rõ ràng.
......
Sở Tích Vũ bỗng nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn quanh bốn phía, sợ tới mức ngồi bật dậy, cậu đang ở trong một ngôi mộ lớn.
Cậu thế mà đang nằm ở trên mộ của người ta.