Chương 1: Trở thành một dẫn đường
EDITOR: RAIZEL
BETA: HUỲNH
Trong hành lang yên tĩnh, một vị y tá có khuôn mặt xinh đẹp vừa cầm bệnh án trong tay vừa khẽ ngâm nga, dáng đi của cô thướt tha lại nhẹ nhàng nhấc góc váy lên, tâm tình vô cùng thoải mái.
Là y tá trong tháp của dẫn đường, ngày hôm nay đối với nàng là một ngày rất tốt, kẻ khiến nàng đau đầu cũng đồng thời là bệnh nhân duy nhất trong tháp sắp xuất viện rồi, đúng là chuyện tốt mà, có lẽ nên làm hẳn vài quả pháo chúc mừng cậu ta ấy chứ.
Từ sau khi cậu ta đến đây, mỗi ngày cô đều phải ăn nhiều hơn bình thường ba bát cơm, cậu ta cái gì cũng muốn hỏi khiến cô phải tích góp thật nhiều thể lực để đấu trí đấu dũng với cậu ta, phòng trường hợp cô sẽ vì cậu ta mà tụt cả huyết áp dù bản thân không có bệnh này.
Bước chân dừng lại ở trước cửa, bàn tay thò vào túi áo tìm kiếm rồi móc ra một chiếc thẻ từ nhỏ cỡ cái móng tay, ánh mắt dáo dác nhìn quanh, thở hắt ra một hơi rồi nói: "Không có người". Mỗi lần mở cửa cô đều phải cẩn thận hơn bình thường bởi vì phải đề phòng người bệnh không chịu an phận kia sẽ mượn cơ hội chuồn mất. Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, ngày mai, ngày mai thôi là được giải phóng rồi, cô nhất định sẽ đi salon thư giãn một trận, phải tô điểm cho bản thân thật xinh đẹp lộng lẫy, từ đây chào tạm biệt những ngày đầu tắt mặt tối, những ngày sau khi gặp cậu ta khiến cô không có một giây yên ổn.
Nàng làm ở vị trí này cũng được một thời gian dài rồi nhưng chưa từng gặp người nào cố chấp với việc bỏ trốn như vậy, không thể hiểu nổi tại sao việc khiến cậu ta nằm yên ổn dưỡng bệnh lại khó đến vậy cơ chứ, nhưng không sao, nốt hôm nay thôi là được giải thoát rồi, vị nữ y tá cắn chặt khăn mà dường như lệ nóng quanh tròng: "Đúng là thiên đường mà, chúa ơi, cảm tạ ngài."
Cô cầm thẻ từ quẹt nhẹ một cái, cửa mở ra, phản chiếu vào trong mắt là căn phòng rộng rãi sáng ngời, gió đưa hương hoa từ ngoài cửa sổ vào, nhưng đóa hoa được bày trên cửa sổ vẫn còn vương vài giọt nước lóng lánh, giường đệm trắng sạch tinh khôi không nhiễm một hạt bụi, trong không khí như còn có cả mùi của nắng, toàn bộ căn phòng toát lên sự ấm ấp, đáng yêu.
Đột nhiên một tiếng thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh này, dọa vài ba chú chim đậu trên cành cây bay đi mất: "Người đâu, trời ơi, người đâu!" Vị y tá cảm thấy trời đất như quay cuồng, đầu óc choáng váng vô cùng.
"Phải bình tĩnh, bĩnh tĩnh, không phải lần đầu tiên, chỉ cần qua hôm nay thôi, hôm nay thôi..." Qua hôm nay mình sẽ không phải hầu hạ cái của nợ này nữa rồi.
Lấy mắt kính ra khỏi cổ áo rồi đeo lên, cô duỗi tay đè lại trái tim để xác định là nó còn đập ở trong đó chứ không phải vì kinh hoảng tột độ mà bỏ nhà ra đi. Tìm qua trong phòng một lượt, không có góc khuất để trốn, bước nhanh đến phía cửa sổ và nhìn lướt qua, nhưng chỉ vừa nhấc mắt cô đã nhìn thấy được vài vết xước do cọ xát để lại.
"Nơi này là tầng ba, cậu ta là bệnh nhân, không thể nhảy được." Nữ y tá xua tay như thể đang tự an ủi bản thân vậy, nhưng chẳng có tác dụng gì, khi bóng dáng của cô khẽ bước đến bên cửa sổ thì cũng là lúc sắc mặt cô trở nên âm trầm đến dọa người, bàn tay vò đầu bứt tai, nếu còn tiếp tục như vậy thì đầu cô cũng muốn nổ tung mất.
"Mới là lạ, tên điên kia có bao giờ làm chuyện giống người thường đâu cơ chứ." Cô bước thật nhanh đến bên cửa sổ, mở ra rồi nhìn ngó xuống bên dưới, cũng may là không có vết máu, tốt nhất đừng để cậu ta tiếp tục nằm viện nữa, nếu không thì cô cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra để sống tiếp nữa.
Chỉ cần không sao là được rồi, trên người cậu ta còn có thiết bị định vị, chẳng chạy đâu xa được, nữ y tá đẩy nhẹ gọng kính, mắt kính phản quang lóe lên vệt sáng.
Dưới tán cây, chim chóc nhảy nhót ca vang, cơn gió thổi nhẹ lả lướt trên mặt cỏ, cuốn theo cả những chiếc lá rụng tung bay, gió cùng tán cây quấn quýt, khung cảnh bình yên tươi đẹp như vậy luôn có thể khiến lòng người vui vẻ, một bàn tay vươn ra ngắt lấy một nhành cỏ rồi khẽ nhếch môi thoải mái ngậm vào, đôi mắt đang nhắm nghiền kia cũng trở nên thích thú.
Ngón tay chạm đến chiếc ghim áo trước ngực, người nọ mở bừng mắt ra, dưới đáy mắt cậu dường như có ngọn lửa lập lòe, những sợi tóc đỏ rơi loạn trên mặt cỏ xanh nhưng lại không khiến người ta cảm thấy lộn xộn.
"Xem thời gian nghỉ trưa phải dừng ở đây rồi." Đáng tiếc, còn tưởng rằng có thể hít thở không khí bên ngoài thêm một chút nữa chứ, kết quả lại thành thế này, Huyết Thần ngồi dậy nhìn lên trời xanh: "Từ khi đến đây vẫn luôn nhớ nhung những ngày trong quá khứ." Tính ra cậu đã đến đây cũng được năm năm rồi, nhưng những thứ ở nơi này vẫn không thể khiến cậu cảm thấy thân thuộc.
Năm năm trước bản thân vẫn còn là thống lĩnh của phản quân đế quốc, một Alpha tráng niên chính trực, kết cục là thế sự vô thường, mỗi người đều có phúc họa định sẵn, trên đường đi đánh nhau với một thằng oắt thì không may cơ giáp của cậu bị cuốn vào hố đen, mở mắt ra thì đã ở cái nơi kỳ quái này rồi, thân thể cũng nhỏ đi không ít, cậu nắm chặt bàn tay của mình lại, cảm nhận được sự sôi sục của tuổi trẻ đang chảy trong dòng máu dưới lớp da thịt, cảm giác này hoàn toàn lạ lẫm.
Thân thể cậu dường như đã ngược dòng thời gian mà quay trở lại tuổi hai mươi năm, ít nhất cũng trẻ hơn được tầm ba mươi tuổi, đáng lý ra điều này phải khiến cho người ta vui sướng mới phải nhưng đối với cậu thì nó thực sự đáng ghét, từ khi đến nơi này, không hiểu vì sao cậu ta lại trở thành thứ gì đó gọi là dẫn đường rồi sau đó thì chuyện gì cũng không ra hồn.
Tuy rằng không thừa nhận cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng Huyết Thần tự biết trên cơ thể mình đã xảy ra một chút đột biến không thể giải thích được, nếu không thì sao thể giải thích được về sự tồn tại của thứ kia, nâng mắt lên nhìn lại thấy được một cục bông trắng như tuyết đang nhảy tung tăng trên mặt cỏ.
"Chân thật là ngắn." Huyết Thần khinh bỉ ra mặt, cục bông nhỏ phụng phịu quay đầu, nhìn về nhóm đồng bọn vô lương tâm của mình kia, ngươi cũng dám ghét bỏ ta à, ngươi dám, tức chết mất, loại cảm xúc bất thường này khiến cho Huyết Thần có chút không biết làm sao, chỉ phất tay vẫy gọi: "Cửu Ca, lại đây."
Cục bông nhỏ vẫn tức giận, xoay người chừa cho cậu ta cái mông nhỏ căng tròn, Huyết Thần sờ đầu, đứng lên phủi đi những cọng cỏ vương trên người, bước chân tiến đến, vươn tay vớt cục bông nhỏ kia lên trên tay, xoa nắn vài cái rồi đưa lên trước mặt: "Ta sai rồi, được chưa."
Cửu Ca tức giận kêu một tiếng "be~" khiến lòng người nghe như muốn tan chảy.
Ánh nắng của buổi trưa chiếu lên đầu hai người, người thanh niên kia giống như một pho tượng cẩm thạch tinh tế, chỉ là khác với cẩm thạch cứng rắn, cậu ta có một thân thể bằng da bằng thịt khỏe mạnh, con ngươi lóng lánh ngọn lửa giữa đêm đen tỏa ra ánh sáng có thể cướp đi trái tim của bất kỳ ai, nói một cách đơn giản nhất thì đó chính là một một thiếu niên có tướng mạo hoàn mỹ, một gương mặt có tính công kích cực kỳ cao.
Trên tay cậu ta lúc này là tinh thần thể của mình cũng chính là một con cừu con bông trắng, lông của nhóc con bồng bềnh bung xõa khiến người ta luôn cảm thấy nó vô cùng ngốc nghếch, khung cảnh vô cùng dịu dàng hài hòa, nhưng điểm không ổn duy nhất chính là trên người chàng trai này lại đang mặc một bộ đồ của bệnh nhân, trên mặt như còn vương chút ưu sầu. Cậu ta sờ người, thở dài một hơi nói: "Tiếc là không có thuốc lá." Nhổ nhánh cỏ trong miệng ra, lấy bình thuốc treo từ phía sau ra, nhìn thành phần trong thuốc mà bất mãn: "Không có cồn, nếu không có thể uống vài ngụm coi như uống rượu giải sầu rồi."
Sầu não xong, Huyết Thần đâm đầu kim tiêm của bình thuốc treo vào tĩnh mạch trên tay, sửa sang lại vạt áo cho chỉnh tề, chuẩn bị nghênh đón sóng to gió dữ. "Cảm ơn ngươi." Huyết Thần hôn lên chiếc ghim cài trên áo một cái, làm thống lĩnh của phản quân đương nhiên cậu ta biết thứ này chính là thiết bị định vị, nhưng cậu lại không dự định vứt nó, bởi chỉ khi mang theo thứ này mới có thể khiến cho vị y tá kia an tâm, hơn nữa thứ này còn có thể giúp Huyết Thần biết khi nào thì vị nữ y tá kia đến tìm cậu.
Nhớ lại năm năm trước khi cậu ta mới tới nơi này, khi đó cơ giáp của cậu bị hư hỏng nặng không thể không đáp xuống nơi gần nhất, mà quanh đó chỉ có một hành tinh hoang phế. Bắt buộc phải bỏ ra thời gian là hai năm để sửa chữa cơ giáp, cũng trùng hợp lại tìm hiểu được một ít khoa học kỹ thuật cùng những phương pháp sử dụng kim loại của thế giới này.
Không biết là chỉ trùng hợp hay có nguyên nhân gì khác mà phương pháp chế tạo cơ giáp của hai thế giới vô cùng giống nhau, chữ viết cũng tương đồng, điều này giúp Huyết Thần lược bớt rất nhiều vấn đề phiền phức.
Sau đó cậu lấy hành tinh hoang phế kia làm căn cứ của mình, bản thân thì làm một thợ săn tiền thưởng, lấy việc tiêu diệt những tên đầu lĩnh hải tặc ẩn nấp sâu trong ngân hà để lấy tiền thưởng của quân đội làm kế sinh nhai.
Trong quãng thời gian đó diễn ra rất nhiều chuyện tạm thời không nói, quan trọng là một tháng trước, đột nhiên thuộc tính dẫn đường của cậu bị phát hiện, sau đó cậu thành công tự đưa mình đến cái tháp này, sau khi một hồi kiểm tra thì bọn họ phán đoán rằng ___ cậu bị thương vô cùng nặng.
Sau đó... "Sao cậu lại ở chỗ này, còn không mau trở về, rốt cuộc thì cậu có biết bản thân bị thương nặng đến mức nào không thế nào không, biết hôm nay là ngày gì không hả?"
Huyết Thần nhìn về hướng nữ y tá đang chạy tới, trong lòng thở dài một hơi, sau đó... sau đó đương nhiên là đụng mặt phải nữ y tá luôn quan trọng hóa vấn đề và luôn trong trạng thái cuồng loạn quanh năm.
Trong chớp mắt nữ y tá kia đã chạy đến trước mặt, vừa mở miệng ra đã tra hỏi: "Cậu có tự biết hay không vậy, trên người cậu có một trăm hai mươi bảy vết thương do laser gây nên, còn có vài trăm vết thương do vũ khí lạnh gây nên, còn có..."
"Tôi biết, tôi biết là lẽ ra tôi không thể sống được." Huyết Thần chặn ngang lời y tá, trên người có bao nhiêu vết thương đương nhiên là cậu biết rõ, là một Alpha thường xuyên tham gia chiến trường, đương nhiên phải trải qua những lần cận kề sống chết thì mới có thể có được dáng vẻ này.
Thời gian trên người cậu đảo ngược nhưng lại không mang những vết thương kia đi, những thứ đó còn sót lại khiến cho những nhân viên y tế ở đây mỗi ngày đều lo lắng xem cậu còn có thể sống được bao lâu nữa.
Nhưng thực tế thì bọn họ nghĩ nhiều rồi, làm một Alpha thì cho dù là năng lực khôi phục hay sức sống cũng đều mạnh mẽ hơn bọn họ tưởng tượng nhiều, bọn họ không hiểu được cậu đơn giản là bởi vì cậu khác bọn họ.
Mỗi ngày bác sĩ đều dùng ánh mắt nhìn một đứa trẻ đáng thương để nhịn Huyết Thần nhảy nhót, thầm nghĩ đứa trẻ này thật là kiên cường lạc quan.
Vết thương của cậu căn bản đã không sao rồi, một người không sao cả lại bị bắt nằm cả ngày trên giường, lại còn phải tiếp nhận mấy cái phương pháp trị liệu bảo thủ, mỗi ngày còn bị một đám người mặt ủ mày tro đứng bên cạnh, Huyết Thần cảm thấy bản thân không phát điên đã là may lắm rồi.
"Nhưng mà ta vẫn sống mà, tương lai cũng sẽ sống tốt." Huyết Thần quay đầu nhìn nữ y tá, ánh mặt trời chiếu lên sườn mặt cậu phản chiếu lên một lớp ánh vàng lấp lánh, nữ y tá dường như hoảng hốt, khung cảnh này gần như đã khiến cô quên mất rằng người thanh niên này đã mang đến cho mình bao nhiêu là rắc rối.
"Rồi, tôi biết tôi không nói lại được với cậu, chẳng qua hôm nay là ngày cuối cùng rồi, hơn nữa buổi chiều còn có chuyện quan trọng." Cả đời này nữ y tá cũng chẳng hiểu được tại sao những dẫn đường được cô chăm sóc lại chẳng ai giống người thường, có điều nghi thức xứng đôi vô cùng quan trọng không thể lơ là.
Phải biết là độ xứng đôi của lính gác cùng dẫn đường sẽ quyết định tương lai của dẫn đường, chỉ cần nhỏ một giọt máu thôi, sau này sẽ vươn tới đỉnh cao hay sa vào bùn lầy đều sẽ được quyết định.
Rốt cuộc thì dẫn đường trước mặt này đang nghĩ cái gì vậy chứ? Hộ sĩ cảm thấy hơi lo lắng, tuy Huyết Thần mang đến cho cô không ít phiền phức nhưng cô vẫn hy vọng cậu ta có được một tương lai tốt đẹp, bởi nàng biết con người có cơ thể bị tàn phá nặng nề này có một linh hồn cao ngạo cỡ nào.
"Hôm nay tôi đã đàng hoàng nhận trị liệu rồi, còn có cảm ơn ý tốt của cô." Huyết Thần phất phất tay. Bình thuốc treo trên cây đã hết, có lẽ là trong lúc lơ đãng đã chảy hết rồi.
Rút kim tiêm ra, Huyết Thần vặn vặn cánh tay, tầm mắt dừng lại trên cổ tay, trên thế giới này không ai có thể quyết định cuộc sống của cậu, khóe miệng cậu treo lên một nụ cười khinh miệt.
"Nhớ biểu hiện cho tốt." Nữ y tá dặn dò nhưng Huyết Thần không trả lời, ngược lại hỏi: "Cô nói xem dẫn đường rốt cuộc là thứ gì?"
Nữ y tá sửng sốt, nghĩ một chút, vừa định mở miệng lại phát hiện bóng dáng cao lớn kia đã biến mất từ bao giờ.
←MỤC LỤC←
→Chương sau: Chương 02: NGHI THỨC KẾT HÔN→
BETA: HUỲNH
Trong hành lang yên tĩnh, một vị y tá có khuôn mặt xinh đẹp vừa cầm bệnh án trong tay vừa khẽ ngâm nga, dáng đi của cô thướt tha lại nhẹ nhàng nhấc góc váy lên, tâm tình vô cùng thoải mái.
Là y tá trong tháp của dẫn đường, ngày hôm nay đối với nàng là một ngày rất tốt, kẻ khiến nàng đau đầu cũng đồng thời là bệnh nhân duy nhất trong tháp sắp xuất viện rồi, đúng là chuyện tốt mà, có lẽ nên làm hẳn vài quả pháo chúc mừng cậu ta ấy chứ.
Từ sau khi cậu ta đến đây, mỗi ngày cô đều phải ăn nhiều hơn bình thường ba bát cơm, cậu ta cái gì cũng muốn hỏi khiến cô phải tích góp thật nhiều thể lực để đấu trí đấu dũng với cậu ta, phòng trường hợp cô sẽ vì cậu ta mà tụt cả huyết áp dù bản thân không có bệnh này.
Bước chân dừng lại ở trước cửa, bàn tay thò vào túi áo tìm kiếm rồi móc ra một chiếc thẻ từ nhỏ cỡ cái móng tay, ánh mắt dáo dác nhìn quanh, thở hắt ra một hơi rồi nói: "Không có người". Mỗi lần mở cửa cô đều phải cẩn thận hơn bình thường bởi vì phải đề phòng người bệnh không chịu an phận kia sẽ mượn cơ hội chuồn mất. Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, ngày mai, ngày mai thôi là được giải phóng rồi, cô nhất định sẽ đi salon thư giãn một trận, phải tô điểm cho bản thân thật xinh đẹp lộng lẫy, từ đây chào tạm biệt những ngày đầu tắt mặt tối, những ngày sau khi gặp cậu ta khiến cô không có một giây yên ổn.
Nàng làm ở vị trí này cũng được một thời gian dài rồi nhưng chưa từng gặp người nào cố chấp với việc bỏ trốn như vậy, không thể hiểu nổi tại sao việc khiến cậu ta nằm yên ổn dưỡng bệnh lại khó đến vậy cơ chứ, nhưng không sao, nốt hôm nay thôi là được giải thoát rồi, vị nữ y tá cắn chặt khăn mà dường như lệ nóng quanh tròng: "Đúng là thiên đường mà, chúa ơi, cảm tạ ngài."
Cô cầm thẻ từ quẹt nhẹ một cái, cửa mở ra, phản chiếu vào trong mắt là căn phòng rộng rãi sáng ngời, gió đưa hương hoa từ ngoài cửa sổ vào, nhưng đóa hoa được bày trên cửa sổ vẫn còn vương vài giọt nước lóng lánh, giường đệm trắng sạch tinh khôi không nhiễm một hạt bụi, trong không khí như còn có cả mùi của nắng, toàn bộ căn phòng toát lên sự ấm ấp, đáng yêu.
Đột nhiên một tiếng thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh này, dọa vài ba chú chim đậu trên cành cây bay đi mất: "Người đâu, trời ơi, người đâu!" Vị y tá cảm thấy trời đất như quay cuồng, đầu óc choáng váng vô cùng.
"Phải bình tĩnh, bĩnh tĩnh, không phải lần đầu tiên, chỉ cần qua hôm nay thôi, hôm nay thôi..." Qua hôm nay mình sẽ không phải hầu hạ cái của nợ này nữa rồi.
Lấy mắt kính ra khỏi cổ áo rồi đeo lên, cô duỗi tay đè lại trái tim để xác định là nó còn đập ở trong đó chứ không phải vì kinh hoảng tột độ mà bỏ nhà ra đi. Tìm qua trong phòng một lượt, không có góc khuất để trốn, bước nhanh đến phía cửa sổ và nhìn lướt qua, nhưng chỉ vừa nhấc mắt cô đã nhìn thấy được vài vết xước do cọ xát để lại.
"Nơi này là tầng ba, cậu ta là bệnh nhân, không thể nhảy được." Nữ y tá xua tay như thể đang tự an ủi bản thân vậy, nhưng chẳng có tác dụng gì, khi bóng dáng của cô khẽ bước đến bên cửa sổ thì cũng là lúc sắc mặt cô trở nên âm trầm đến dọa người, bàn tay vò đầu bứt tai, nếu còn tiếp tục như vậy thì đầu cô cũng muốn nổ tung mất.
"Mới là lạ, tên điên kia có bao giờ làm chuyện giống người thường đâu cơ chứ." Cô bước thật nhanh đến bên cửa sổ, mở ra rồi nhìn ngó xuống bên dưới, cũng may là không có vết máu, tốt nhất đừng để cậu ta tiếp tục nằm viện nữa, nếu không thì cô cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra để sống tiếp nữa.
Chỉ cần không sao là được rồi, trên người cậu ta còn có thiết bị định vị, chẳng chạy đâu xa được, nữ y tá đẩy nhẹ gọng kính, mắt kính phản quang lóe lên vệt sáng.
Dưới tán cây, chim chóc nhảy nhót ca vang, cơn gió thổi nhẹ lả lướt trên mặt cỏ, cuốn theo cả những chiếc lá rụng tung bay, gió cùng tán cây quấn quýt, khung cảnh bình yên tươi đẹp như vậy luôn có thể khiến lòng người vui vẻ, một bàn tay vươn ra ngắt lấy một nhành cỏ rồi khẽ nhếch môi thoải mái ngậm vào, đôi mắt đang nhắm nghiền kia cũng trở nên thích thú.
Ngón tay chạm đến chiếc ghim áo trước ngực, người nọ mở bừng mắt ra, dưới đáy mắt cậu dường như có ngọn lửa lập lòe, những sợi tóc đỏ rơi loạn trên mặt cỏ xanh nhưng lại không khiến người ta cảm thấy lộn xộn.
"Xem thời gian nghỉ trưa phải dừng ở đây rồi." Đáng tiếc, còn tưởng rằng có thể hít thở không khí bên ngoài thêm một chút nữa chứ, kết quả lại thành thế này, Huyết Thần ngồi dậy nhìn lên trời xanh: "Từ khi đến đây vẫn luôn nhớ nhung những ngày trong quá khứ." Tính ra cậu đã đến đây cũng được năm năm rồi, nhưng những thứ ở nơi này vẫn không thể khiến cậu cảm thấy thân thuộc.
Năm năm trước bản thân vẫn còn là thống lĩnh của phản quân đế quốc, một Alpha tráng niên chính trực, kết cục là thế sự vô thường, mỗi người đều có phúc họa định sẵn, trên đường đi đánh nhau với một thằng oắt thì không may cơ giáp của cậu bị cuốn vào hố đen, mở mắt ra thì đã ở cái nơi kỳ quái này rồi, thân thể cũng nhỏ đi không ít, cậu nắm chặt bàn tay của mình lại, cảm nhận được sự sôi sục của tuổi trẻ đang chảy trong dòng máu dưới lớp da thịt, cảm giác này hoàn toàn lạ lẫm.
Thân thể cậu dường như đã ngược dòng thời gian mà quay trở lại tuổi hai mươi năm, ít nhất cũng trẻ hơn được tầm ba mươi tuổi, đáng lý ra điều này phải khiến cho người ta vui sướng mới phải nhưng đối với cậu thì nó thực sự đáng ghét, từ khi đến nơi này, không hiểu vì sao cậu ta lại trở thành thứ gì đó gọi là dẫn đường rồi sau đó thì chuyện gì cũng không ra hồn.
Tuy rằng không thừa nhận cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng Huyết Thần tự biết trên cơ thể mình đã xảy ra một chút đột biến không thể giải thích được, nếu không thì sao thể giải thích được về sự tồn tại của thứ kia, nâng mắt lên nhìn lại thấy được một cục bông trắng như tuyết đang nhảy tung tăng trên mặt cỏ.
"Chân thật là ngắn." Huyết Thần khinh bỉ ra mặt, cục bông nhỏ phụng phịu quay đầu, nhìn về nhóm đồng bọn vô lương tâm của mình kia, ngươi cũng dám ghét bỏ ta à, ngươi dám, tức chết mất, loại cảm xúc bất thường này khiến cho Huyết Thần có chút không biết làm sao, chỉ phất tay vẫy gọi: "Cửu Ca, lại đây."
Cục bông nhỏ vẫn tức giận, xoay người chừa cho cậu ta cái mông nhỏ căng tròn, Huyết Thần sờ đầu, đứng lên phủi đi những cọng cỏ vương trên người, bước chân tiến đến, vươn tay vớt cục bông nhỏ kia lên trên tay, xoa nắn vài cái rồi đưa lên trước mặt: "Ta sai rồi, được chưa."
Cửu Ca tức giận kêu một tiếng "be~" khiến lòng người nghe như muốn tan chảy.
Ánh nắng của buổi trưa chiếu lên đầu hai người, người thanh niên kia giống như một pho tượng cẩm thạch tinh tế, chỉ là khác với cẩm thạch cứng rắn, cậu ta có một thân thể bằng da bằng thịt khỏe mạnh, con ngươi lóng lánh ngọn lửa giữa đêm đen tỏa ra ánh sáng có thể cướp đi trái tim của bất kỳ ai, nói một cách đơn giản nhất thì đó chính là một một thiếu niên có tướng mạo hoàn mỹ, một gương mặt có tính công kích cực kỳ cao.
Trên tay cậu ta lúc này là tinh thần thể của mình cũng chính là một con cừu con bông trắng, lông của nhóc con bồng bềnh bung xõa khiến người ta luôn cảm thấy nó vô cùng ngốc nghếch, khung cảnh vô cùng dịu dàng hài hòa, nhưng điểm không ổn duy nhất chính là trên người chàng trai này lại đang mặc một bộ đồ của bệnh nhân, trên mặt như còn vương chút ưu sầu. Cậu ta sờ người, thở dài một hơi nói: "Tiếc là không có thuốc lá." Nhổ nhánh cỏ trong miệng ra, lấy bình thuốc treo từ phía sau ra, nhìn thành phần trong thuốc mà bất mãn: "Không có cồn, nếu không có thể uống vài ngụm coi như uống rượu giải sầu rồi."
Sầu não xong, Huyết Thần đâm đầu kim tiêm của bình thuốc treo vào tĩnh mạch trên tay, sửa sang lại vạt áo cho chỉnh tề, chuẩn bị nghênh đón sóng to gió dữ. "Cảm ơn ngươi." Huyết Thần hôn lên chiếc ghim cài trên áo một cái, làm thống lĩnh của phản quân đương nhiên cậu ta biết thứ này chính là thiết bị định vị, nhưng cậu lại không dự định vứt nó, bởi chỉ khi mang theo thứ này mới có thể khiến cho vị y tá kia an tâm, hơn nữa thứ này còn có thể giúp Huyết Thần biết khi nào thì vị nữ y tá kia đến tìm cậu.
Nhớ lại năm năm trước khi cậu ta mới tới nơi này, khi đó cơ giáp của cậu bị hư hỏng nặng không thể không đáp xuống nơi gần nhất, mà quanh đó chỉ có một hành tinh hoang phế. Bắt buộc phải bỏ ra thời gian là hai năm để sửa chữa cơ giáp, cũng trùng hợp lại tìm hiểu được một ít khoa học kỹ thuật cùng những phương pháp sử dụng kim loại của thế giới này.
Không biết là chỉ trùng hợp hay có nguyên nhân gì khác mà phương pháp chế tạo cơ giáp của hai thế giới vô cùng giống nhau, chữ viết cũng tương đồng, điều này giúp Huyết Thần lược bớt rất nhiều vấn đề phiền phức.
Sau đó cậu lấy hành tinh hoang phế kia làm căn cứ của mình, bản thân thì làm một thợ săn tiền thưởng, lấy việc tiêu diệt những tên đầu lĩnh hải tặc ẩn nấp sâu trong ngân hà để lấy tiền thưởng của quân đội làm kế sinh nhai.
Trong quãng thời gian đó diễn ra rất nhiều chuyện tạm thời không nói, quan trọng là một tháng trước, đột nhiên thuộc tính dẫn đường của cậu bị phát hiện, sau đó cậu thành công tự đưa mình đến cái tháp này, sau khi một hồi kiểm tra thì bọn họ phán đoán rằng ___ cậu bị thương vô cùng nặng.
Sau đó... "Sao cậu lại ở chỗ này, còn không mau trở về, rốt cuộc thì cậu có biết bản thân bị thương nặng đến mức nào không thế nào không, biết hôm nay là ngày gì không hả?"
Huyết Thần nhìn về hướng nữ y tá đang chạy tới, trong lòng thở dài một hơi, sau đó... sau đó đương nhiên là đụng mặt phải nữ y tá luôn quan trọng hóa vấn đề và luôn trong trạng thái cuồng loạn quanh năm.
Trong chớp mắt nữ y tá kia đã chạy đến trước mặt, vừa mở miệng ra đã tra hỏi: "Cậu có tự biết hay không vậy, trên người cậu có một trăm hai mươi bảy vết thương do laser gây nên, còn có vài trăm vết thương do vũ khí lạnh gây nên, còn có..."
"Tôi biết, tôi biết là lẽ ra tôi không thể sống được." Huyết Thần chặn ngang lời y tá, trên người có bao nhiêu vết thương đương nhiên là cậu biết rõ, là một Alpha thường xuyên tham gia chiến trường, đương nhiên phải trải qua những lần cận kề sống chết thì mới có thể có được dáng vẻ này.
Thời gian trên người cậu đảo ngược nhưng lại không mang những vết thương kia đi, những thứ đó còn sót lại khiến cho những nhân viên y tế ở đây mỗi ngày đều lo lắng xem cậu còn có thể sống được bao lâu nữa.
Nhưng thực tế thì bọn họ nghĩ nhiều rồi, làm một Alpha thì cho dù là năng lực khôi phục hay sức sống cũng đều mạnh mẽ hơn bọn họ tưởng tượng nhiều, bọn họ không hiểu được cậu đơn giản là bởi vì cậu khác bọn họ.
Mỗi ngày bác sĩ đều dùng ánh mắt nhìn một đứa trẻ đáng thương để nhịn Huyết Thần nhảy nhót, thầm nghĩ đứa trẻ này thật là kiên cường lạc quan.
Vết thương của cậu căn bản đã không sao rồi, một người không sao cả lại bị bắt nằm cả ngày trên giường, lại còn phải tiếp nhận mấy cái phương pháp trị liệu bảo thủ, mỗi ngày còn bị một đám người mặt ủ mày tro đứng bên cạnh, Huyết Thần cảm thấy bản thân không phát điên đã là may lắm rồi.
"Nhưng mà ta vẫn sống mà, tương lai cũng sẽ sống tốt." Huyết Thần quay đầu nhìn nữ y tá, ánh mặt trời chiếu lên sườn mặt cậu phản chiếu lên một lớp ánh vàng lấp lánh, nữ y tá dường như hoảng hốt, khung cảnh này gần như đã khiến cô quên mất rằng người thanh niên này đã mang đến cho mình bao nhiêu là rắc rối.
"Rồi, tôi biết tôi không nói lại được với cậu, chẳng qua hôm nay là ngày cuối cùng rồi, hơn nữa buổi chiều còn có chuyện quan trọng." Cả đời này nữ y tá cũng chẳng hiểu được tại sao những dẫn đường được cô chăm sóc lại chẳng ai giống người thường, có điều nghi thức xứng đôi vô cùng quan trọng không thể lơ là.
Phải biết là độ xứng đôi của lính gác cùng dẫn đường sẽ quyết định tương lai của dẫn đường, chỉ cần nhỏ một giọt máu thôi, sau này sẽ vươn tới đỉnh cao hay sa vào bùn lầy đều sẽ được quyết định.
Rốt cuộc thì dẫn đường trước mặt này đang nghĩ cái gì vậy chứ? Hộ sĩ cảm thấy hơi lo lắng, tuy Huyết Thần mang đến cho cô không ít phiền phức nhưng cô vẫn hy vọng cậu ta có được một tương lai tốt đẹp, bởi nàng biết con người có cơ thể bị tàn phá nặng nề này có một linh hồn cao ngạo cỡ nào.
"Hôm nay tôi đã đàng hoàng nhận trị liệu rồi, còn có cảm ơn ý tốt của cô." Huyết Thần phất phất tay. Bình thuốc treo trên cây đã hết, có lẽ là trong lúc lơ đãng đã chảy hết rồi.
Rút kim tiêm ra, Huyết Thần vặn vặn cánh tay, tầm mắt dừng lại trên cổ tay, trên thế giới này không ai có thể quyết định cuộc sống của cậu, khóe miệng cậu treo lên một nụ cười khinh miệt.
"Nhớ biểu hiện cho tốt." Nữ y tá dặn dò nhưng Huyết Thần không trả lời, ngược lại hỏi: "Cô nói xem dẫn đường rốt cuộc là thứ gì?"
Nữ y tá sửng sốt, nghĩ một chút, vừa định mở miệng lại phát hiện bóng dáng cao lớn kia đã biến mất từ bao giờ.
←MỤC LỤC←
→Chương sau: Chương 02: NGHI THỨC KẾT HÔN→