Chương 32: Đang sáng tạo
EDITOR: RAIZEL
BETA: ROSALINE
"Là đây sao, Học viện lính gác đúng là sôi động hơn hẳn Học viện dẫn đường." Bên ngoài ồn ào huyên náo từng đám người đi qua, còn Huyết Thần thì mặc kệ ánh nhìn của mọi người mà thong dong như thường.
"Bình thường bọn họ không có như vậy." Nghiêm Hoa Miểu giải thích, Huyết Thần nghiêng đầu qua một bên, lát sau mới mở miệng: "Mặc kệ bọn họ đi, dù sao càng nhiều người tới càng tốt, như vậy có thể bớt đi được không chuyện phiền phức." Có thể khiến cho tất cả lính gác của học viện đều biết cậu là người không dễ chọc, có thể giảm bớt thời gian đi làm chuyện ngu ngốc, này vừa đúng ý cậu, đi cảnh cáo từng đám người một quá phiến phức, làm thế này có thể khiến cậu tiết kiệm không ít thời gian.
Huyết Thần vừa định nhấc chân xuống xe, hành động vừa làm được một nửa thì dừng lại, cậu quay đầu liếc Nghiêm Hoa Miểu một cái: "Tôi sẽ cho anh câu trả lời về sự việc kia, sắc mặt của anh có vẻ không tốt, về nghỉ ngơi sớm đi." Nghiêm Hoa Miểu không mở miệng, hắn cảm thấy ngay cả hội chứng đi vào thần du đáng ghét kia cũng chẳng còn đáng quan tâm, so với cái đó thì hắn quan tâm đến một chuyện khác hơn.
"Việc nào?" Nghiêm Hoa Miểu truy vấn, Huyết Thần nhìn vào mắt Nghiêm Hoa Miểu giống như muốn xuyên quá đó để tìm kiếm sự trêu chọc ác ý của đối phương nhưng lại chẳng thấy gì cả, vì thế cậu chỉ có thể căng da đầu nói rõ sự tình: "Về việc anh nói thích tôi, tôi sẽ trả lời." Trong lòng không được tự nhiên, nhưng dây dưa không rõ không phải phong cách của cậu.
Thấy thế Nghiêm Hoa Miểu mở miệng nói: "Em có thể từ chối tôi, nhưng không cần phủ định tình cảm thực sự của mình."
Huyết Thần cười nhạo một tiếng: "Anh tự tin tim tôi sẽ không từ chối anh?" Nghiêm Hoa Miểu không đáp lời, Huyết Thần thấy hắn không đáp khiến cậu không được thoải mái, dựa vào đâu mà người này lại bày ra cái vẻ nắm chắc thắng lợi vậy chứ.
Đứng trước cửa lớn của Học viện lính gác, Huyết Thần vẫn mặc đồng phục màu trắng của học viện dẫn đường, chân thành mà nói thì cậu không thích cái màu này quá dễ bị bẩn, nhìn thấy Huyết Thần một thân đồ trắng, tất cả học viên lính gác đều đứng túm tụm lại, đó là đồng phục của bên dẫn đường, cậu ta là dẫn đường sao? Huyết Thần không nghe được tiếng lòng của bọn họ, với việc bọn họ nghĩ gì cũng không có hứng thú, xuyên qua đủ loại ánh mắt, Huyết Thần ưỡn ngực, Nghiêm Hoa Miểu thay đổi phục sức của bản thân một chút rồi cũng cất bước đi theo Huyết Thần.
Hắn không yên tâm để dẫn đường nhỏ bé của hắn tiến vào ổ sói, nhỡ đâu Huyết Thần bị mấy tên nhóc đáng ghét đó đụng chạm thì sao, Nghiêm Hoa Miểu theo bản năng xem nhẹ sức chiến đấu khủng bố của dẫn đường nhỏ nhà mình, dù chuyện gì xảy ra đều nghĩ là Huyết Thần bị thiệt. Đúng là oan ức cho một đám người mà.
Nhưng Huyết Thần hiện tại lại rất mong có chuyện ngoài ý muốn gì đó xảy ra, để cậu có thể thả lỏng gân cốt một chút, một ban 50 người thực sự không đủ để cho cậu chơi, lúc còn ở hành tinh phế thải kia mỗi lần đều đánh tới 100 người, đánh liền một mạch như vậy mới tận hứng, số lượng người ở đây thiếu nghiêm trọng, chất lượng cũng quá kém.
Tiếp tục bước đã nhìn thấy người của hệ chiến đấu 359 đang lần lượt ngồi xuống, bọn họ ngồi ở ghế dự bị, mặt ai cũng như quả dưa chuột muối ỉu xìu, chưa nói đến chuyện cả ban bị một dẫn đường đánh, vốn dĩ có thể dấu đi cho qua chuyện, hiện tại bị như vậy khiến bọn họ không thể không ở chỗ này, ngay trước mắt mọi người mà vứt bỏ mặt mũi, cho dù có xấu hổ đến đâu đi nữa thì lần này tuyệt đối không thể thua!
Hiệu trưởng nhìn Huyết Thần đang dựa người vào dưới một gốc cây râm mát, lại nhìn lướt qua Nghiêm Hoa Miểu đang đứng cạnh cậu, chỉ mong nhóm lính gác có thể đừng quá mạnh miệng, dù sao thì đối phương có vẻ sẽ không tính chừa chút mặt mũi cho bọn họ.
"Hoan nghênh mọi người đến với sân huấn luyện giả lập, hôm nay chúng ta sẽ chứng kiến trận đấu giữa ban chiến đấu 359 và, ừm cùng với..." Đây là đồng phục của hệ nào mà không có ký hiệu gì vậy. Trợ lý lo lắng lại gần thì thầm vài câu bên tai ông, người chủ trì trận đấu trợn tròn hai mắt giống như không tin nổi, môi mấp máy giống như muốn hỏi gì đó, tình huống có chút xấu hổ.
Khụ một tiếng rồi ông mới tiếp tục nói: "Cùng với dẫn đường 253 của học viện dẫn đường, đây là hai đối thủ ngang sức ngang tài, thật khiến chúng ta mỏi mắt trông chờ." Tiếng nói vừa dứt thì toàn trường vang lên tiếng cười ha ha, đối thủ ngang sức ngang tài hẳn là nói giỡn đi, sao có thể ngang sức được chứ, đây vốn là đơn phương đè bẹp mà, cho dù là số lượng hay chất lượng, thắng bại của cuộc chiến này vốn đã định, trừ khi coi bọn họ là người mù, nếu không sự thật lù lù ra đó sao mà không thấy cho được.
Mọi người ngồi đây đều cảm thấy như vậy, thực ra bọn họ cũng không thực sự quan tâm đến trận chiến này cho lắm, bọn họ chỉ xem trận quyết đấu này như một trò đùa mà thôi, dẫn đường quyết đấu cùng lính gác sao, này căn bản là bất bình đẳng có biết không? Từ trước tới giờ dẫn đường đều chỉ là phụ trợ cho lính gác, chưa từng có tiền lệ dẫn đường giao thủ trực tiếp với lính gác bao giờ, nếu thực sự có tình huống đó phát sinh thì chỉ có khả năng là lính gác chết trận, mà lính gác chết trận thì hiển nhiên kết quả đã định, giá trị của dẫn đường đó trên chiến trường cũng biến mất theo.
Cho nên nói là đến xem chiến đấu chứ thực ra bọn họ chỉ đến để xem trò hay, bọn họ càng tò mò dẫn đường dám khiêu chiến trông như thế nào, có đẹp hay không, có dễ gần hay không, liệu có suốt ngày thắc mắc một đống chuyện vô bổ hay không.
Không ai trong bọn họ tin rằng Huyết Thần sẽ thắng, ngay cả mấy cái sòng đánh cược ngoài cửa cũng lười mở sòng, mặc kệ cho bọn họ nghĩ sao thì nghĩ nói sao thì nói, dù sao cũng sẽ khiến cho bọn họ chứng kiến cảnh tượng thú vị nhất đời này, khiến bọn họ nhớ mãi cho đến tận khi xuống mồ, đừng có coi thường dẫn đường, đừng coi thường bất cứ kẻ nào trên chiến trường, nếu không muốn được dạy dỗ bằng máu.
Trọng tài phất cờ xí, bắt đầu tuyên bố quy tắc giải đấu, ngồi trên thính phòng là nhóm lính gác lười biếng, bọn họ oán giận góc độ này không tốt, không thấy được khuôn mặt của dẫn đường, cơ hội tiếp cận dẫn đường tốt như vậy mà lại bỏ lỡ đúng thật là đáng tiếc, biết đâu khi trận đấu kết thúc lại có thể tiến lên an ủi vài câu, có thể để lại một ấn tượng tốt cho dẫn đường.
"Thi đấu của sân huấn luyện giả lập bao gồm lắp ráp súng ống, cùng với tiến hành xạ kích, căn cứ vào thời gian cùng độ chính xác để tính điểm, hiện tại mọi người cùng tiến vào vị trí của mình, chuẩn bị..."
Một vị giảng viên nhìn đồng nghiệp bên cạnh, nửa thật nửa đùa nói: "Các cậu cũng không khỏi quá tư lợi rồi đó, học viện dẫn đường căn bản không học lắp ráp vũ khí, mà bắn súng lại yêu cầu thị lực, ngũ cảm của dẫn đường căn bản không thể so sánh với lính gác, này đúng là cho các anh chiếm hết chỗ tốt mà."
Một người khác bồi thêm: "Đây cũng coi như tốt cho vị dẫn đường kia thôi, cho dù có bại cũng có bậc thang để xuống." Bọn họ cứ bàn tán qua lại, nhưng lại không ai rõ giảng viên môn đấu vật của 359 đang thắt cả ruột, ông đâu thể nói rằng bản thân sợ bị vả mặt thêm một lần nữa nên mới cố tình sắp xếp như vậy.
Trời mới biết cả một ban bị người ta hạ đo ván trong vòng ba phút là cái cảnh tượng gì, lần này tuyệt đối không thể lặp lại quá khứ thảm khốc đó, nếu không thì đúng là nổi danh toàn trường luôn, hiện tại chỉ có mấy giảng viên của hệ chiến đấu biết chuyện này, nếu như bị hệ hậu cần, hệ chỉ huy cùng các hệ nhỏ khác mà biết thì tôn nghiêm của hệ chiến đấu biết để ở đâu?
Nghiêm Chước ngồi ở phía dưới nóng lòng muốn thử, nhìn bạn học ngồi bên cạnh ngủ gà ngủ gật, cậu đá cho tên đó một phát, người đó bỗng nhiên bừng tỉnh bất mãn nhìn về phí Nghiêm Chước: "Nghiêm Chước, gì đó?" Y lèm bèm nói, Nghiêm Chước không thèm để ý đến y nữa mà đứng lên, đáy mắt lấp lánh, anh cũng biết kết quả sẽ như thế nào rồi, chỉ là kết quả trong lòng y khác với mọi người: "Mở to hai mắt mà nhìn đi, có thể khiến cậu ấy ra tay thì toàn bộ tinh tế không có mấy người đâu."
"Cậu nói cái gì vậy?" Bạn học không hiểu Nghiêm Chước kích động vì cái gì, chỉ lười nhác nhấc mí mắt nhìn theo sau đó lại nhắm mắt lại lần nữa, thôi cứ coi như tên này bị động kinh đi, trận đấu mà kết quả đã được định đoạt thì có gì hấp dẫn chứ, còn không bằng vào mộng tìm Lan Lan của mình, Lan Lan chính là nữ thần của y, không biết đêm nay có thể gặp được Lan Lan trong mộng không nhỉ.
"Bắt đầu." Theo lệnh phát ra, học sinh 359 bắt đầu nhanh chóng lắp ráp linh kiện của khẩu súng, căn cứ theo những gì bọn họ học thì mô hình của súng đã hiện lên trong đầu, hiện tại bọn họ dựa theo những gì mà sách giáo khoa viết mà bắt đầu phân tích và xử lý một đống linh kiện trước mắt.
Huyết Thần nhìn lướt qua đóng linh kiện vũ khí trước mắt, đầu ngón tay lướt qua từng thứ một, ngẫu nhiên nhấc cái nọ, sờ cái kia một chút, ngắm nghía cho thật kỹ càng, cẩn thận dùng ngón tay bóp bóp, cảm giác không sai, lại cầm một cái khác lên thưởng thức: cái này cũng rất tốt, cậu không biết những thứ này là của loại súng ống nào nhưng cũng không làm khó được cậu.
Ánh mắt cậu mềm mại giống như đang say mê đến không tự kiềm chế được, cho dù là ở thế giới ban đầu hay sau khi xuyên đến hành tinh phế thải, cậu vẫn không có cơ hội được tiếp xúc với nguyên một bộ vũ khí tinh tế đến vậy, không nghĩ hôm nay lại có cơ hội.
Trọng tài đang nhìn Huyết Thần "ngây ngốc" thì trong lòng có chút đồng cảm, hà tất lại làm chuyện quá sức như vậy, đúng thật là! Không đành lòng nhìn cậu không có nấc thang để xuống, trọng tại đi lên hỏi xem cậu có cần trợ giúp hay không? Dựa theo quy tắc thì cậu có thể tìm kiếm một trợ thủ.
Nghe thấy lời này thì Huyết Thần cũng không quay đầu, chỉ nói: "Cho tôi giấy và bút."
"Cái gì?" Trọng tài không hiểu Huyết Thần nói vậy là sao, bây giờ không phải quan trong nhất là sắp xếp các bộ phận quan trọng trước sao? cần giấy bút để làm gì?
Tuy không hiểu ý đối phương cho lắm nhưng ông vẫn bảo trợ lý mang giấy bút đến cho Huyết Thần, vươn tay cầm lấy giấy bút, cẩn thận viết lại từng linh kiện trước mắt, múa bút thành văn.
Tình huống khác thường của bên này đã hấp dẫn sự chú ý của vài người, không ít giảng viên của học viên lính gác ngó đầu sang, nghiêng nghiêng đầu liếc nhìn, chẳng ai thấy rõ được dưới những ngòi bút đang uốn lượn kia là thứ gì, giảng viên hệ chế tạo đẩy đầy mắt kính nhìn về phía sườn mặt Huyết Thần mà lòng đầy nghi hoặc, chẳng lẽ chính là thứ mà mình nghĩ sao, chính là chính là... Giảng viên chế tạo có chút không biết nên nói gì, trong lòng ông biết phỏng đoán của mình vô lý cỡ nào, nhưng mà hiện thực đang bày ra sờ sờ trước mắt.
Theo từng nét bút đưa đẩy, nhóm lính gác bên kia đã hoàn thành phân nửa, lại nhìn thấy đống linh kiện vẫn chất chồng trước mặt Huyết Thần khiến đáy lòng bọn họ dâng lên cảm giác vui sướng của chiến thắng, trận này bọn họ tất thắng, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao mặt trước dẫn đường này rồi, tuy rằng thủ đoạn không được đoan chính cho lắm, chiến thắng một người chưa từng học lắp ráp vũ khí có vẻ như cũng chả phải chuyện đáng tự hào gì mà đem đi khoe khoang.
Có điều rất nhanh thôi bọn họ sẽ bị hiển thực tát cho một phát thật đau, đừng quên thầy của Huyết Thần là bậc thầy đặc chế cơ giáp, tuy Huyết Thần không có kỹ thuật cao như thầy của cậu nhưng lắp ráp một khẩu súng chỉ là chuyện nhỏ, cho dù cậu không thể lắp nó hoàn chỉnh như bản mẫu nhưng cũng chả sao cả, bắn được là được.
Trang giấy đã phủ kín chứ, trong đó giống như ẩn giấy gì đó, giảng viên chế tạo lại đến gần Huyết Thần lần nữa, ông rời mắt từ những con số dường như chẳng có liên quan gì đến nhau kia sang sườn mặt Huyết Thần, nhìn chăm chú thật lâu.
"Đây là thứ gì?" Người bên cạnh mở miệng hỏi một câu đã bị xem thường: "Không hiểu thì im đi." Giảng viên chế tạo nói, cây bút trên giấy vạch một đường, sau đó thì im bặt.
Huyết Thần ném cây bút trở lại chỗ cũ, trong mắt lấp lánh như chứa cả dải ngân hà, cậu bắt đầu lắp ráp, nguyên bộ linh kiện ở dưới ngón tay linh hoạt của cậu thì chẳng bao lâu đã bị tách rời toàn bộ, âm thanh lắp rắp vang lên liên tục không chút ngừng nghỉ, cậu không cần nhìn cũng không có bất kỳ nghi vấn nào, trong lòng cậu đã hiện lên mô hình cần lắp ráp mà mọi người không thể thấy được.
Các giảng viên có chút khó hiểu, thi lắp ráp mà chứ có phải tháo dỡ đâu, rốt cuộc thì cậu ta muốn làm gì vậy. Chỉ có giảng viên chế tạo ngẩng đầu lên cùng ánh mắt như rực lửa, ông nói: "Cậu ta đang sáng tạo."
===---0o0o0o0---===
- --0o0o0o0---
BETA: ROSALINE
"Là đây sao, Học viện lính gác đúng là sôi động hơn hẳn Học viện dẫn đường." Bên ngoài ồn ào huyên náo từng đám người đi qua, còn Huyết Thần thì mặc kệ ánh nhìn của mọi người mà thong dong như thường.
"Bình thường bọn họ không có như vậy." Nghiêm Hoa Miểu giải thích, Huyết Thần nghiêng đầu qua một bên, lát sau mới mở miệng: "Mặc kệ bọn họ đi, dù sao càng nhiều người tới càng tốt, như vậy có thể bớt đi được không chuyện phiền phức." Có thể khiến cho tất cả lính gác của học viện đều biết cậu là người không dễ chọc, có thể giảm bớt thời gian đi làm chuyện ngu ngốc, này vừa đúng ý cậu, đi cảnh cáo từng đám người một quá phiến phức, làm thế này có thể khiến cậu tiết kiệm không ít thời gian.
Huyết Thần vừa định nhấc chân xuống xe, hành động vừa làm được một nửa thì dừng lại, cậu quay đầu liếc Nghiêm Hoa Miểu một cái: "Tôi sẽ cho anh câu trả lời về sự việc kia, sắc mặt của anh có vẻ không tốt, về nghỉ ngơi sớm đi." Nghiêm Hoa Miểu không mở miệng, hắn cảm thấy ngay cả hội chứng đi vào thần du đáng ghét kia cũng chẳng còn đáng quan tâm, so với cái đó thì hắn quan tâm đến một chuyện khác hơn.
"Việc nào?" Nghiêm Hoa Miểu truy vấn, Huyết Thần nhìn vào mắt Nghiêm Hoa Miểu giống như muốn xuyên quá đó để tìm kiếm sự trêu chọc ác ý của đối phương nhưng lại chẳng thấy gì cả, vì thế cậu chỉ có thể căng da đầu nói rõ sự tình: "Về việc anh nói thích tôi, tôi sẽ trả lời." Trong lòng không được tự nhiên, nhưng dây dưa không rõ không phải phong cách của cậu.
Thấy thế Nghiêm Hoa Miểu mở miệng nói: "Em có thể từ chối tôi, nhưng không cần phủ định tình cảm thực sự của mình."
Huyết Thần cười nhạo một tiếng: "Anh tự tin tim tôi sẽ không từ chối anh?" Nghiêm Hoa Miểu không đáp lời, Huyết Thần thấy hắn không đáp khiến cậu không được thoải mái, dựa vào đâu mà người này lại bày ra cái vẻ nắm chắc thắng lợi vậy chứ.
Đứng trước cửa lớn của Học viện lính gác, Huyết Thần vẫn mặc đồng phục màu trắng của học viện dẫn đường, chân thành mà nói thì cậu không thích cái màu này quá dễ bị bẩn, nhìn thấy Huyết Thần một thân đồ trắng, tất cả học viên lính gác đều đứng túm tụm lại, đó là đồng phục của bên dẫn đường, cậu ta là dẫn đường sao? Huyết Thần không nghe được tiếng lòng của bọn họ, với việc bọn họ nghĩ gì cũng không có hứng thú, xuyên qua đủ loại ánh mắt, Huyết Thần ưỡn ngực, Nghiêm Hoa Miểu thay đổi phục sức của bản thân một chút rồi cũng cất bước đi theo Huyết Thần.
Hắn không yên tâm để dẫn đường nhỏ bé của hắn tiến vào ổ sói, nhỡ đâu Huyết Thần bị mấy tên nhóc đáng ghét đó đụng chạm thì sao, Nghiêm Hoa Miểu theo bản năng xem nhẹ sức chiến đấu khủng bố của dẫn đường nhỏ nhà mình, dù chuyện gì xảy ra đều nghĩ là Huyết Thần bị thiệt. Đúng là oan ức cho một đám người mà.
Nhưng Huyết Thần hiện tại lại rất mong có chuyện ngoài ý muốn gì đó xảy ra, để cậu có thể thả lỏng gân cốt một chút, một ban 50 người thực sự không đủ để cho cậu chơi, lúc còn ở hành tinh phế thải kia mỗi lần đều đánh tới 100 người, đánh liền một mạch như vậy mới tận hứng, số lượng người ở đây thiếu nghiêm trọng, chất lượng cũng quá kém.
Tiếp tục bước đã nhìn thấy người của hệ chiến đấu 359 đang lần lượt ngồi xuống, bọn họ ngồi ở ghế dự bị, mặt ai cũng như quả dưa chuột muối ỉu xìu, chưa nói đến chuyện cả ban bị một dẫn đường đánh, vốn dĩ có thể dấu đi cho qua chuyện, hiện tại bị như vậy khiến bọn họ không thể không ở chỗ này, ngay trước mắt mọi người mà vứt bỏ mặt mũi, cho dù có xấu hổ đến đâu đi nữa thì lần này tuyệt đối không thể thua!
Hiệu trưởng nhìn Huyết Thần đang dựa người vào dưới một gốc cây râm mát, lại nhìn lướt qua Nghiêm Hoa Miểu đang đứng cạnh cậu, chỉ mong nhóm lính gác có thể đừng quá mạnh miệng, dù sao thì đối phương có vẻ sẽ không tính chừa chút mặt mũi cho bọn họ.
"Hoan nghênh mọi người đến với sân huấn luyện giả lập, hôm nay chúng ta sẽ chứng kiến trận đấu giữa ban chiến đấu 359 và, ừm cùng với..." Đây là đồng phục của hệ nào mà không có ký hiệu gì vậy. Trợ lý lo lắng lại gần thì thầm vài câu bên tai ông, người chủ trì trận đấu trợn tròn hai mắt giống như không tin nổi, môi mấp máy giống như muốn hỏi gì đó, tình huống có chút xấu hổ.
Khụ một tiếng rồi ông mới tiếp tục nói: "Cùng với dẫn đường 253 của học viện dẫn đường, đây là hai đối thủ ngang sức ngang tài, thật khiến chúng ta mỏi mắt trông chờ." Tiếng nói vừa dứt thì toàn trường vang lên tiếng cười ha ha, đối thủ ngang sức ngang tài hẳn là nói giỡn đi, sao có thể ngang sức được chứ, đây vốn là đơn phương đè bẹp mà, cho dù là số lượng hay chất lượng, thắng bại của cuộc chiến này vốn đã định, trừ khi coi bọn họ là người mù, nếu không sự thật lù lù ra đó sao mà không thấy cho được.
Mọi người ngồi đây đều cảm thấy như vậy, thực ra bọn họ cũng không thực sự quan tâm đến trận chiến này cho lắm, bọn họ chỉ xem trận quyết đấu này như một trò đùa mà thôi, dẫn đường quyết đấu cùng lính gác sao, này căn bản là bất bình đẳng có biết không? Từ trước tới giờ dẫn đường đều chỉ là phụ trợ cho lính gác, chưa từng có tiền lệ dẫn đường giao thủ trực tiếp với lính gác bao giờ, nếu thực sự có tình huống đó phát sinh thì chỉ có khả năng là lính gác chết trận, mà lính gác chết trận thì hiển nhiên kết quả đã định, giá trị của dẫn đường đó trên chiến trường cũng biến mất theo.
Cho nên nói là đến xem chiến đấu chứ thực ra bọn họ chỉ đến để xem trò hay, bọn họ càng tò mò dẫn đường dám khiêu chiến trông như thế nào, có đẹp hay không, có dễ gần hay không, liệu có suốt ngày thắc mắc một đống chuyện vô bổ hay không.
Không ai trong bọn họ tin rằng Huyết Thần sẽ thắng, ngay cả mấy cái sòng đánh cược ngoài cửa cũng lười mở sòng, mặc kệ cho bọn họ nghĩ sao thì nghĩ nói sao thì nói, dù sao cũng sẽ khiến cho bọn họ chứng kiến cảnh tượng thú vị nhất đời này, khiến bọn họ nhớ mãi cho đến tận khi xuống mồ, đừng có coi thường dẫn đường, đừng coi thường bất cứ kẻ nào trên chiến trường, nếu không muốn được dạy dỗ bằng máu.
Trọng tài phất cờ xí, bắt đầu tuyên bố quy tắc giải đấu, ngồi trên thính phòng là nhóm lính gác lười biếng, bọn họ oán giận góc độ này không tốt, không thấy được khuôn mặt của dẫn đường, cơ hội tiếp cận dẫn đường tốt như vậy mà lại bỏ lỡ đúng thật là đáng tiếc, biết đâu khi trận đấu kết thúc lại có thể tiến lên an ủi vài câu, có thể để lại một ấn tượng tốt cho dẫn đường.
"Thi đấu của sân huấn luyện giả lập bao gồm lắp ráp súng ống, cùng với tiến hành xạ kích, căn cứ vào thời gian cùng độ chính xác để tính điểm, hiện tại mọi người cùng tiến vào vị trí của mình, chuẩn bị..."
Một vị giảng viên nhìn đồng nghiệp bên cạnh, nửa thật nửa đùa nói: "Các cậu cũng không khỏi quá tư lợi rồi đó, học viện dẫn đường căn bản không học lắp ráp vũ khí, mà bắn súng lại yêu cầu thị lực, ngũ cảm của dẫn đường căn bản không thể so sánh với lính gác, này đúng là cho các anh chiếm hết chỗ tốt mà."
Một người khác bồi thêm: "Đây cũng coi như tốt cho vị dẫn đường kia thôi, cho dù có bại cũng có bậc thang để xuống." Bọn họ cứ bàn tán qua lại, nhưng lại không ai rõ giảng viên môn đấu vật của 359 đang thắt cả ruột, ông đâu thể nói rằng bản thân sợ bị vả mặt thêm một lần nữa nên mới cố tình sắp xếp như vậy.
Trời mới biết cả một ban bị người ta hạ đo ván trong vòng ba phút là cái cảnh tượng gì, lần này tuyệt đối không thể lặp lại quá khứ thảm khốc đó, nếu không thì đúng là nổi danh toàn trường luôn, hiện tại chỉ có mấy giảng viên của hệ chiến đấu biết chuyện này, nếu như bị hệ hậu cần, hệ chỉ huy cùng các hệ nhỏ khác mà biết thì tôn nghiêm của hệ chiến đấu biết để ở đâu?
Nghiêm Chước ngồi ở phía dưới nóng lòng muốn thử, nhìn bạn học ngồi bên cạnh ngủ gà ngủ gật, cậu đá cho tên đó một phát, người đó bỗng nhiên bừng tỉnh bất mãn nhìn về phí Nghiêm Chước: "Nghiêm Chước, gì đó?" Y lèm bèm nói, Nghiêm Chước không thèm để ý đến y nữa mà đứng lên, đáy mắt lấp lánh, anh cũng biết kết quả sẽ như thế nào rồi, chỉ là kết quả trong lòng y khác với mọi người: "Mở to hai mắt mà nhìn đi, có thể khiến cậu ấy ra tay thì toàn bộ tinh tế không có mấy người đâu."
"Cậu nói cái gì vậy?" Bạn học không hiểu Nghiêm Chước kích động vì cái gì, chỉ lười nhác nhấc mí mắt nhìn theo sau đó lại nhắm mắt lại lần nữa, thôi cứ coi như tên này bị động kinh đi, trận đấu mà kết quả đã được định đoạt thì có gì hấp dẫn chứ, còn không bằng vào mộng tìm Lan Lan của mình, Lan Lan chính là nữ thần của y, không biết đêm nay có thể gặp được Lan Lan trong mộng không nhỉ.
"Bắt đầu." Theo lệnh phát ra, học sinh 359 bắt đầu nhanh chóng lắp ráp linh kiện của khẩu súng, căn cứ theo những gì bọn họ học thì mô hình của súng đã hiện lên trong đầu, hiện tại bọn họ dựa theo những gì mà sách giáo khoa viết mà bắt đầu phân tích và xử lý một đống linh kiện trước mắt.
Huyết Thần nhìn lướt qua đóng linh kiện vũ khí trước mắt, đầu ngón tay lướt qua từng thứ một, ngẫu nhiên nhấc cái nọ, sờ cái kia một chút, ngắm nghía cho thật kỹ càng, cẩn thận dùng ngón tay bóp bóp, cảm giác không sai, lại cầm một cái khác lên thưởng thức: cái này cũng rất tốt, cậu không biết những thứ này là của loại súng ống nào nhưng cũng không làm khó được cậu.
Ánh mắt cậu mềm mại giống như đang say mê đến không tự kiềm chế được, cho dù là ở thế giới ban đầu hay sau khi xuyên đến hành tinh phế thải, cậu vẫn không có cơ hội được tiếp xúc với nguyên một bộ vũ khí tinh tế đến vậy, không nghĩ hôm nay lại có cơ hội.
Trọng tài đang nhìn Huyết Thần "ngây ngốc" thì trong lòng có chút đồng cảm, hà tất lại làm chuyện quá sức như vậy, đúng thật là! Không đành lòng nhìn cậu không có nấc thang để xuống, trọng tại đi lên hỏi xem cậu có cần trợ giúp hay không? Dựa theo quy tắc thì cậu có thể tìm kiếm một trợ thủ.
Nghe thấy lời này thì Huyết Thần cũng không quay đầu, chỉ nói: "Cho tôi giấy và bút."
"Cái gì?" Trọng tài không hiểu Huyết Thần nói vậy là sao, bây giờ không phải quan trong nhất là sắp xếp các bộ phận quan trọng trước sao? cần giấy bút để làm gì?
Tuy không hiểu ý đối phương cho lắm nhưng ông vẫn bảo trợ lý mang giấy bút đến cho Huyết Thần, vươn tay cầm lấy giấy bút, cẩn thận viết lại từng linh kiện trước mắt, múa bút thành văn.
Tình huống khác thường của bên này đã hấp dẫn sự chú ý của vài người, không ít giảng viên của học viên lính gác ngó đầu sang, nghiêng nghiêng đầu liếc nhìn, chẳng ai thấy rõ được dưới những ngòi bút đang uốn lượn kia là thứ gì, giảng viên hệ chế tạo đẩy đầy mắt kính nhìn về phía sườn mặt Huyết Thần mà lòng đầy nghi hoặc, chẳng lẽ chính là thứ mà mình nghĩ sao, chính là chính là... Giảng viên chế tạo có chút không biết nên nói gì, trong lòng ông biết phỏng đoán của mình vô lý cỡ nào, nhưng mà hiện thực đang bày ra sờ sờ trước mắt.
Theo từng nét bút đưa đẩy, nhóm lính gác bên kia đã hoàn thành phân nửa, lại nhìn thấy đống linh kiện vẫn chất chồng trước mặt Huyết Thần khiến đáy lòng bọn họ dâng lên cảm giác vui sướng của chiến thắng, trận này bọn họ tất thắng, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao mặt trước dẫn đường này rồi, tuy rằng thủ đoạn không được đoan chính cho lắm, chiến thắng một người chưa từng học lắp ráp vũ khí có vẻ như cũng chả phải chuyện đáng tự hào gì mà đem đi khoe khoang.
Có điều rất nhanh thôi bọn họ sẽ bị hiển thực tát cho một phát thật đau, đừng quên thầy của Huyết Thần là bậc thầy đặc chế cơ giáp, tuy Huyết Thần không có kỹ thuật cao như thầy của cậu nhưng lắp ráp một khẩu súng chỉ là chuyện nhỏ, cho dù cậu không thể lắp nó hoàn chỉnh như bản mẫu nhưng cũng chả sao cả, bắn được là được.
Trang giấy đã phủ kín chứ, trong đó giống như ẩn giấy gì đó, giảng viên chế tạo lại đến gần Huyết Thần lần nữa, ông rời mắt từ những con số dường như chẳng có liên quan gì đến nhau kia sang sườn mặt Huyết Thần, nhìn chăm chú thật lâu.
"Đây là thứ gì?" Người bên cạnh mở miệng hỏi một câu đã bị xem thường: "Không hiểu thì im đi." Giảng viên chế tạo nói, cây bút trên giấy vạch một đường, sau đó thì im bặt.
Huyết Thần ném cây bút trở lại chỗ cũ, trong mắt lấp lánh như chứa cả dải ngân hà, cậu bắt đầu lắp ráp, nguyên bộ linh kiện ở dưới ngón tay linh hoạt của cậu thì chẳng bao lâu đã bị tách rời toàn bộ, âm thanh lắp rắp vang lên liên tục không chút ngừng nghỉ, cậu không cần nhìn cũng không có bất kỳ nghi vấn nào, trong lòng cậu đã hiện lên mô hình cần lắp ráp mà mọi người không thể thấy được.
Các giảng viên có chút khó hiểu, thi lắp ráp mà chứ có phải tháo dỡ đâu, rốt cuộc thì cậu ta muốn làm gì vậy. Chỉ có giảng viên chế tạo ngẩng đầu lên cùng ánh mắt như rực lửa, ông nói: "Cậu ta đang sáng tạo."
===---0o0o0o0---===
- --0o0o0o0---