Chương 17: Đây chính là quái vật bị ông tự tay đẩy xuống vực sâu
Editor: spring ^^ | Beta-er: lnc
Trong mạng uninet* tồn tại một vài website hiếm người biết.
*Giải thích một xíu về cụm mạng uninet này, đây là từ mới do chúng mình bịa ra ạ, nên mọi người đừng lên mạng tìm làm gì =)))))) Từ gốc tiếng trung của nó là 星网/tinh võng, nhiều bạn sẽ từng thấy cụm "tinh võng" trong các truyện khác về tinh tế/vũ trụ. Nhưng mà, chúng tớ không muốn dùng "tinh võng" lắm, nên đã chế ra cụm "uninet". "Uninet" được ghép từ universe - vũ trụ và net - mạng lưới; một hệ thống/mạng lưới thông tin liên hành tinh, xuyên vũ trụ, kết nối các máy tính ở cách xa nhau hàng tỉ năm ánh sáng. Chúng mình lấy cảm hứng uninet từ cụm internet, "Internet hay Mạng (phiên âm tiếng Việt: in-tơ-nét) là một hệ thống thông tin toàn cầu có thể được truy nhập công cộng gồm các mạng máy tính được liên kết với nhau." (Wikipedia). Các bạn có thể hiểu nôm na, nếu internet sẽ kết nối các máy tính trong cùng một hành tinh, thì uninet sẽ kết nối các máy tính trong toàn vũ trụ.
Chúng dùng phương thức mã hóa chặt chẽ, thông qua việc không ngừng thay đổi địa chỉ web và nút mạng, chạy trốn khỏi sự quản lý của hệ thống giám sát, giấu ở góc xó xỉnh âm u trong thế giới uninet.
Những trang web khác nhau có tệp truy cập khác nhau, nhưng đều không ngoại lệ, chúng luôn thu phí hội viên cao ngất, cung cấp nội dung các hội viên thích xem, hoặc cũng có thể cài đặt riêng tư, cho phép họ nhìn thấy dấu tên mình tại vị trí nào đó trên cơ thể nhân vật chính của video.
Mỗi thời mỗi khắc đều có video được đăng tải lên đó. Trong bóng đêm không người biết, hằng hà sa số đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm vào màn hình,xem những video quay lén, hoặc những video bị cưỡng ép quay. Nhân vật chính trong video khóc lóc giàn giụa, thê thảm cầu xin tha thứ, tiếng cười đắc ý và mệnh lệnh trong lời thuyết minh trở thành suối nguồn của dục vọng và vui sướng của bọn họ.
Quan chấp hành đã trở thành hội viên của trang web này hơn mười năm, ban đầu do Heimler dẫn ông ta nhập hội. Quản lý trang web vô cùng nghiêm ngặt, hội viên mới muốn gia nhập nhất định phải có người đề cử.
Nhưng tên kia thực sự không cẩn thận, trong nhiệm kỳ mới nhỡ đứng sai đội, đắc tội người không thể đắc tội, tất cả chuyện cũ năm xưa đều bị đào lên, cuối cùng bị viện kiểm sát mang đi.
Cho tới bây giờ Heimler vẫn còn bị giam giữ trong nhà tù đặc biệt, nơi đó không hề có thứ lão ta thích nhất, cuộc sống nhất định rất đau khổ.
Quan chấp hành chậm rãi cởi dây lưng áo choàng tắm, nhìn những dòng chữ khiến lòng người run sợ trên giao diện trang web, chọn lựa nội dung muốn xem. Suốt nhiều năm qua, khẩu vị của ông ta chưa từng thay đổi, trang web nhớ kỹ sở thích của ông ta, mỗi ngày đều sẽ ưu tiên đề cử cho ông ta.
Những đứa trẻ này đến từ nhiều nơi trên đế quốc, xuất hiện trước mắt ông ta thông qua uninet, trên người chúng có thứ khiến ông ta điên cuồng nhất.
Tiếng khóc thê thảm trong video che giấu tiếng vang nhỏ vụn trên hành lang bên ngoài, đến mức quan chấp hành không nghe được bất cứ điều gì. Ông ta chăm chú nhìn màn hình, không hề thấy máu tươi đang chậm rãi chảy ra từ dưới đáy một tủ quần áo trong góc phòng.
Khoảnh khắc nòng súng lạnh như băng dí vào gáy ông ta, quan chấp hành nhất thời không phản ứng kịp.
Sự chú ý của ông ta lập tức bị kéo về hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng cũng ngửi thấy mùi máu tươi đang dần dần tràn ngập trong không khí.
Video vẫn còn tiếp tục phát, toàn thân quan chấp hành cứng nhắc, từ từ giơ hai tay lên.
"Xin hỏi ngài muốn làm gì?"
Dưới tình huống này, quan chấp hành vẫn còn duy trì được sự tỉnh táo cơ bản nhất. Đối phương không trả lời, ông ta nín thở, thử thăm dò xoay người lại.
Nòng súng vẫn dí vào đầu ông ta, nhưng không ngăn cản ông ta quay người.
Quan chấp hành quay ra sau, ngẩng đầu, trong nháy mắt chân chính nhìn rõ người đứng sau, trên mặt toát lên biểu cảm gần như hoảng hốt, sững sờ.
Người đang dùng súng chỉ vào đầu ông ta lại là một thiếu niên mặc đồ thể thao, đội mũ lưỡi trai, thoạt nhìn mới chỉ 18, 19 tuổi, khuôn mặt còn mang vẻ trẻ con non nớt, miệng cậu ngậm một điếu thuốc, thờ ơ dùng răng nanh cắn đầu thuốc lá.
Nhưng đôi mắt màu đen kìa lại khiến ông ta không rét mà run.
Là một lính gác, hơn nữa còn không thèm che mặt.
Điểm này làm trong lòng quan chấp hành trầm xuống, không sợ bị nhìn thấy khuôn mặt, có ý nghĩa... lính gác chắc chắn ông ta sẽ không tiết lộ tin tức này ra ngoài.
Quan chấp hành nhanh chóng tìm kiếm tin tức liên quan trong đầu, ông ta thật sự không nhớ từng gặp qua thiếu niên này ở nơi nào. Nếu là sát thủ do kẻ thù chính trị phái tới, không thể ăn mặc tùy tiện như vậy.
Huống hồ tuổi tác của cậu thật sự quá nhỏ, lính gác ở tuổi này thì hình thái của tinh thần thể vẫn là nhỏ tuổi thôi.
"Cậu nhóc à, tôi thật sự không biết tại sao cậu phải làm như vậy. Trước tiên chúng ta có thể hòa thuận trò chuyện với nhau không, ngộ nhỡ là hiểu lầm thì sao?" Ông ta nỗ lực thuyết phục đối phương, đồng thời thân thể bình tĩnh dịch sang một bên.
Lâm Khiếu Minh dùng sức ấn nòng súng vào trán ông ta, trầm thấp bật cười: "Trò chuyện chút à? Ông có điều gì muốn nói?"
"Trò chuyện về người nhà của cậu? Tại sao cậu lại đến nơi này? Có chuyện gì khó xử sao? Nếu cậu bằng lòng lấy thứ này ra khỏi đầu tôi, tôi có thể cho cậu rất nhiều thứ, cậu muốn cái gì?"
"Đúng vậy." Lâm Khiếu Minh gật đầu, một cái tay khác được cậu đút trong túi hồi lâu bỗng nhiên rút ra, hất lên, để lại một bóng mờ giữa không trung.
Chỉ nghe "cạch" một tiếng, quang não đang phát video hoàn toàn nứt vỡ theo hình mạng nhện, một con dao găm lóe ánh sáng lạnh cắm chính giữa, thân đao ngập vào màn hình, xuyên qua nó.
"Đáng tiếc, ngoài cái mạng chó của ông ra, tôi không muốn gì cả."
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại.
Quan chấp hành không khống chế nổi mà chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thủ pháp và sức lực tàn nhẫn của thiếu niên đều cho thấy, cậu không hề tùy tiện nói đùa.
Súng vẫn vững vàng chống trán ông ta, nòng súng lạnh buốt đều sắp được sưởi ấm. Quan chấp hành hít thở sâu, ông ta mạnh mẽ bình tĩnh lại, cười lạnh.
"Cái súng này của cậu là giả đúng không."
"Mặc dù tôi không phải là người trong ngành, nhưng dùng súng giả sẽ không lừa gạt được tôi đâu, cậu bạn nhỏ ạ."
Lâm Khiếu Minh yên lặng nhìn ông ta.
"Đúng là giả." Lâm Khiếu Minh thu tay lại, súng quay một vòng trên ngón tay cậu, họng súng nhắm vào bên môi mình, bóp cò.
Tiếng pằng pằng vang lên, ngọn lửa bốc ra từ họng súng, đốt cháy điếu thuốc lính gác đang ngậm.
Quả nhiên, quan chấp hành giật giật môi dưới, nhưng ông ta còn chưa kịp thở phào, một vật khác lạnh như băng lại lần nữa dí vào trán ông ta.
"Đoán xem cái này có phải là thật hay không?" Khói thuốc im ắng đốt cháy, Lâm Khiếu Minh vững vàng cầm súng chĩa vào quan chấp hành, tiện tay bỏ bật lửa vào trong túi. Hai ngón tay cậu kẹp điếu thuốc, lấy nó ra khỏi miệng.
Quan chấp hành gắt gao nhìn chằm chằm thứ đồ đang chĩa vào trán mình. Không giống cái bật lửa giả mạo vừa rồi, kiểu dáng và kích cỡ của chiếc súng này ông ta tương đối quen thuộc - súng lục của lính cảnh vệ trong dinh thự chính là loại này.
"Không muốn trả lời à, không bằng ông đoán xem nó đến từ đâu đi?"
Quan chấp hành bắt đầu run lên. Giờ phút này, ông ta thực sự cảm thấy sợ hãi, như thể con rắn lạnh băng bò lên người ông ta dọc theo mắt cá chân, quấn quanh ở cổ ông ta.
"Không muốn nói à? Thật là không thú vị chút nào." Lâm Khiếu Minh giơ tay lên, đột nhiên dí tàn thuốc đang cháy vào mu bàn tay quan chấp hành.
Làn da lập tức bị đốt cháy, cảm giác đau mãnh liệt khiến quan chấp hành kêu lên thảm thiết. Ông ta liều mạng rút tay ra, chỗ bị bỏng nhanh chóng nổi bọt nước. Lâm Khiếu Minh vẫn nhẹ nhàng bình thản dùng họng súng chĩa vào đầu ông ta, hỏi lại: "Đoán xem?"
Quan chấp hành kịch liệt hít thở, ông ta là một hộ vệ đã thức tỉnh xúc giác và thị giác, cảm giác đau khi làn da bị đốt cháy gần như khiến ông ta ngất xỉu.
Ông ta không thể trả lời ngay, thế là tàn thuốc lại một lần nữa rơi xuống, hung hăng dí lên mặt ông ta.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong bóng đêm yên tĩnh, nhưng không quấy rầy đến bất kỳ ai, như thể đã hoàn toàn bị nuốt chửng.
Lính cảnh vệ! Đám lính cảnh vệ đâu! Cận vệ đã đi đâu hết rồi?
"Có phải ông đang rất nghi hoặc vì sao không có ai đến không?" Lâm Khiếu Minh vứt điếu thuốc đã đốt được một nửa xuống dưới đất, trước khi nó kịp bén lửa vào thảm, cậu dùng mũi giày giẫm tắt nó. Cậu tránh người sang bên cạnh, không còn che chắn tầm mắt của quan chấp hành: "Không bằng ông tìm thử đi?"
Thị giác đã thức tỉnh khiến quan chấp hành vẫn có thể nhìn rõ vật trong bóng đêm, ông ta miễn cưỡng lấy lại tinh thần từ trong cơn đau nhức. Ông ta nhìn thấy đáy tủ quần áo chảy đầy máu tươi, đã lan ra một mảng lớn.
Con rắn khủng bố cuộn tròn thân thể, siết chặt lấy cổ ông ta. Trong cảm giác ngạt thở, lưỡi rắn lạnh như băng chạm vào gương mặt ông ta, toàn thân quan chấp hành run lên như cầy sấy. Dưới sự uy hiếp của nòng súng, ông ta chống ghế đứng lên, từng bước một đi về phía tủ quần áo.
Tay ông ta run lẩy bẩy nâng lên hai lần, đều không thể nắm lấy tay cầm của tủ quần áo. Cũng may thiếu niên sau lưng vô cùng có kiên nhẫn, quan chấp hành run run rẩy rẩy mở ra cửa tủ. Thân thể nặng nề trong tủ treo quần áo mất đi chỗ dựa, lập tức ngã về phía trước.
Từ gương mặt đã bị hủy đi gần một nửa kia, quan chấp hành vẫn nhận ra người chết chính là cận vệ của ông ta, lính gác Armand.
Hai chân Armand bị vặn vẹo thành hình dạng kinh khủng, dường như xương cốt đã bị đánh nát, rồi tiếp tục bị thú dữ cắn xé. Khi còn sống, có vẻ như hắn ta đã trải qua cơn đau đớn cực kinh khủng, các đường nét trên khuôn mặt méo mó vặn vẹo. Trên cổ hắn ta rõ ràng có một vết thương, trực tiếp phá hỏng toàn bộ dây thanh quản, khiến trong cơn đau nhức, hắn ta cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Thậm chí thi thể vẫn còn mềm mại, ấm áp.
Nhưng quan chấp hành lại hoàn toàn không biết Armand bị tra tấn đến chết lúc nào, thời điểm nào bị nhét vào trong tủ quần áo của ông ta.
Quan chấp hành không thể chống đỡ nổi nữa, hai chân mềm nhũn, ngã trên mặt đất, mùi tanh tưởi lan tràn trong không khí, ông ta đã mất khống chế.
"Vì sao... Vì sao chứ! Rốt cuộc cậu là ai! Đến cùng thì cậu muốn cái gì?"
Nòng súng đột nhiên nhét vào trong cái miệng đang lung tung gào thét kia, Lâm Khiếu Minh hơi dịch chân, không để cho máu tươi và nước tiểu lan tràn trên mặt thảm chạm đến mình: "Yên tĩnh chút đi, đừng có đưa tới người không nên xuất hiện."
Cuối cùng quan chấp hành cũng yên tĩnh lại, cổ họng không ngừng phát ra tiếng hít thở căng thẳng, Lâm Khiếu Minh giơ cằm lên, chỉ vào chỗ bàn làm việc: "Qua cái bàn bên kia đi."
Một lát sau quan chấp hành mới miễn cưỡng đứng lên được, ông ta đi đến cạnh bàn, ngồi xuống ghế.
Chuông cảnh báo ở ngay bên cạnh, nhưng quan chấp hành có thể khẳng định, một khi ông ta biểu hiện ra bất kỳ ý đồ gì muốn đến gần, viên đạn sẽ khiến đầu ông ta nở hoa.
"Có giấy bút không? Lấy ra."
Quan chấp hành lấy giấy bút ra từ trong ngăn kéo, ông ta trải phẳng giấy ra bàn, thử hai lần mới rút được nắp bút.
"Hiện tại, viết theo lời tôi nói."
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Mỗi một câu Lâm Khiếu Minh nói ra, thân thể quan chấp hành sẽ lạnh đi một phần. Ông ta không biết vì sao lính gác lại biết nhiều thứ như vậy, rõ ràng ngoại trừ chính ông ta ra, sẽ không có bất kỳ kẻ nào biết!
Tờ giấy trắng dần dần bị chữ viết bao phủ, nước mắt và nước mũi lặp đi lặp lại ướt nhẹp nó. Lâm Khiếu Minh nói xong câu cuối cùng, nhìn quan chấp hành ký tên mình ở góc dưới bên phải.
"Dấu vân tay."
Quan chấp hành run rẩy, muốn mở ra ngăn kéo lấy ra mực đóng dấu. Lâm Khiếu Minh duỗi tay, nhẹ nhàng lướt qua cánh tay ông ta, lưỡi dao kẹp giữa ngón tay trong nháy mắt rạch ra làn da và cơ bắp, máu tươi tuôn trào.
Giữa tiếng kêu gào thê thảm, âm thanh của thiếu niên lạnh lẽo như ác ma: "Dùng máu của ông."
Dấu vân tay bị ấn xuống, ba màu đỏ trắng đen tạo thành một tờ giấy. Lâm Khiếu Minh thoáng lui lại một bước, nói: "Quỳ xuống."
Quan chấp hành nửa chống cơ thể, quỳ trước mặt cậu. Gương mặt giàn giụa nước mắt và mồ hôi, ông ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Khiếu Minh trước mặt, khàn giọng cầu xin: "Cầu xin cậu, cầu xin cậu..."
Người đã từng dùng ánh mắt khinh miệt và hài hước nhìn xuống cậu, bây giờ đang quỳ trước mặt cậu khóc không thành tiếng, đau khổ cầu xin tha thứ. Niềm vui thích bí ẩn sinh sôi nảy nở nơi đáy lòng, hòa vào khát vọng của Lâm Khiếu Minh đối với máu tươi và giết chóc.
Đau đớn khi hai chân khỏe mạnh sờ sờ bị đánh gãy, bị tinh thần thể cắn xé, không thể bởi vì cậu sống lại mà cứ thể bỏ qua được.
Đây chính là quái vật bị ông tự tay đẩy xuống vực sâu.
Lưỡi dao cắt đứt dây thanh quản, tất cả lời cầu khẩn đều im bặt.
Trong bóng tối mơ hồ truyền đến tiếng thú dữ gầm nhẹ và cơ thể bị cắn xé.
...
Tám giờ sáng, Lục Tẫn Triêu và Lâm Khiếu Minh cùng nhau bước qua cửa kiểm tra an ninh, ngồi lên phi thuyền bay về phía hành tinh Vân Phong.
Lộ trình đại khái cần ba giờ, đặt hành lý lên kệ, Lục Tẫn Triêu và Lâm Khiếu Minh ngồi xuống, thắt chặt dây an toàn.
Không biết vì sao, hôm nay Lục Tẫn Triêu cực kỳ buồn ngủ. Rõ ràng hôm qua anh đã nghỉ ngơi rất sớm, nhưng lúc bị chuông báo đánh thức cứ có cảm giác buồn ngủ díu hết cả mắt, như thể uống thuốc ngủ.
Ngược lại là Lâm Khiếu Minh rất tỉnh táo. Trong thời gian chờ đợi cất cánh, Lục Tẫn Triêu mở vòng tay trí năng ra, định đọc tin tức sáng sớm.
Khoảnh khắc ấn mở giao diện trang web, đầu đề tờ báo in hoa viết đậm hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của anh.
"Quan chấp hành John Augustin hành tinh Nam Thiên bị phát hiện tự sát trong nhà."
Lục Tẫn Triêu ngẩn người, lập tức kích vào.
Sáu giờ sáng nay, trợ lý phát hiện thi thể của quan chấp hành trong phòng ngủ, lập tức báo cảnh sát. Lúc cảnh sát đuổi tới, phát hiện một lá thư sám hối tại hiện trường.
Không có ảnh chụp kèm báo.
Chuyện đột nhiên xảy ra, trong tin tức khẩn cấp chỉ có đôi câu vài lời, nhưng tin càng ngắn, chuyện lại càng nghiêm trọng.
"Sao vậy?" Lâm Khiếu Minh bên cạnh hỏi.
"Quan chấp hành bị phát hiện tự sát trong nhà." Giữa âm thanh thông báo nhắc nhở phi thuyền cất cánh, Lục Tẫn Triêu nhỏ giọng nói, nghiêng người sang cho Lâm Khiếu Minh nhìn báo mạng.
Tự sát.
Lâm Khiếu Minh gật gật đầu: "Có điều đã không còn liên quan gì đến chúng ta nữa."
"Đúng vậy." Lục Tẫn Triêu không khỏi cảm thán, phi thuyền bay lên không trung mang đến cảm giác siêu trọng* hơi khó chịu, anh nhìn qua cửa sổ, thấy cảng vũ trụ xa dần bên dưới, khẽ nói: "Không biết hành tinh Thủ Đô có thay đổi gì không, lúc ấy gần trường học của tôi có mấy quán ăn cực kỳ ngon..."
*Bạn nào đi máy bay sẽ thấy khi máy bay cất cánh, do tác động của trọng lực và tư thế chúc đầu lên của máy bay khiến người bị lún xuống ghế, cảm giác người cứ như bị cái gì đè nặng xuống á:v
Trong tiếng nổ rất to của động cơ, lính gác và dẫn đường một lần nữa rời khỏi hành tinh Nam Thiên tọa lạc tại một góc vắng vẻ thuộc tinh vực Magellan.
Trong phòng ngủ của quan chấp hành, ký hiệu thuộc về Grenisou dùng máu tươi viết trên vách tường nhắc nhở cảnh sát ngừng nhúng tay.
Ngoại trừ hai cỗ thi thể không thành hình người nằm trong phòng ngủ biệt thự ra, sẽ không còn ai biết đã từng có một lính gác đến để báo thù.
- ----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sắp mở bản đồ mới rồi!
Mọi người có thể đoán xem tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì ~
Trong mạng uninet* tồn tại một vài website hiếm người biết.
*Giải thích một xíu về cụm mạng uninet này, đây là từ mới do chúng mình bịa ra ạ, nên mọi người đừng lên mạng tìm làm gì =)))))) Từ gốc tiếng trung của nó là 星网/tinh võng, nhiều bạn sẽ từng thấy cụm "tinh võng" trong các truyện khác về tinh tế/vũ trụ. Nhưng mà, chúng tớ không muốn dùng "tinh võng" lắm, nên đã chế ra cụm "uninet". "Uninet" được ghép từ universe - vũ trụ và net - mạng lưới; một hệ thống/mạng lưới thông tin liên hành tinh, xuyên vũ trụ, kết nối các máy tính ở cách xa nhau hàng tỉ năm ánh sáng. Chúng mình lấy cảm hứng uninet từ cụm internet, "Internet hay Mạng (phiên âm tiếng Việt: in-tơ-nét) là một hệ thống thông tin toàn cầu có thể được truy nhập công cộng gồm các mạng máy tính được liên kết với nhau." (Wikipedia). Các bạn có thể hiểu nôm na, nếu internet sẽ kết nối các máy tính trong cùng một hành tinh, thì uninet sẽ kết nối các máy tính trong toàn vũ trụ.
Chúng dùng phương thức mã hóa chặt chẽ, thông qua việc không ngừng thay đổi địa chỉ web và nút mạng, chạy trốn khỏi sự quản lý của hệ thống giám sát, giấu ở góc xó xỉnh âm u trong thế giới uninet.
Những trang web khác nhau có tệp truy cập khác nhau, nhưng đều không ngoại lệ, chúng luôn thu phí hội viên cao ngất, cung cấp nội dung các hội viên thích xem, hoặc cũng có thể cài đặt riêng tư, cho phép họ nhìn thấy dấu tên mình tại vị trí nào đó trên cơ thể nhân vật chính của video.
Mỗi thời mỗi khắc đều có video được đăng tải lên đó. Trong bóng đêm không người biết, hằng hà sa số đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm vào màn hình,xem những video quay lén, hoặc những video bị cưỡng ép quay. Nhân vật chính trong video khóc lóc giàn giụa, thê thảm cầu xin tha thứ, tiếng cười đắc ý và mệnh lệnh trong lời thuyết minh trở thành suối nguồn của dục vọng và vui sướng của bọn họ.
Quan chấp hành đã trở thành hội viên của trang web này hơn mười năm, ban đầu do Heimler dẫn ông ta nhập hội. Quản lý trang web vô cùng nghiêm ngặt, hội viên mới muốn gia nhập nhất định phải có người đề cử.
Nhưng tên kia thực sự không cẩn thận, trong nhiệm kỳ mới nhỡ đứng sai đội, đắc tội người không thể đắc tội, tất cả chuyện cũ năm xưa đều bị đào lên, cuối cùng bị viện kiểm sát mang đi.
Cho tới bây giờ Heimler vẫn còn bị giam giữ trong nhà tù đặc biệt, nơi đó không hề có thứ lão ta thích nhất, cuộc sống nhất định rất đau khổ.
Quan chấp hành chậm rãi cởi dây lưng áo choàng tắm, nhìn những dòng chữ khiến lòng người run sợ trên giao diện trang web, chọn lựa nội dung muốn xem. Suốt nhiều năm qua, khẩu vị của ông ta chưa từng thay đổi, trang web nhớ kỹ sở thích của ông ta, mỗi ngày đều sẽ ưu tiên đề cử cho ông ta.
Những đứa trẻ này đến từ nhiều nơi trên đế quốc, xuất hiện trước mắt ông ta thông qua uninet, trên người chúng có thứ khiến ông ta điên cuồng nhất.
Tiếng khóc thê thảm trong video che giấu tiếng vang nhỏ vụn trên hành lang bên ngoài, đến mức quan chấp hành không nghe được bất cứ điều gì. Ông ta chăm chú nhìn màn hình, không hề thấy máu tươi đang chậm rãi chảy ra từ dưới đáy một tủ quần áo trong góc phòng.
Khoảnh khắc nòng súng lạnh như băng dí vào gáy ông ta, quan chấp hành nhất thời không phản ứng kịp.
Sự chú ý của ông ta lập tức bị kéo về hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng cũng ngửi thấy mùi máu tươi đang dần dần tràn ngập trong không khí.
Video vẫn còn tiếp tục phát, toàn thân quan chấp hành cứng nhắc, từ từ giơ hai tay lên.
"Xin hỏi ngài muốn làm gì?"
Dưới tình huống này, quan chấp hành vẫn còn duy trì được sự tỉnh táo cơ bản nhất. Đối phương không trả lời, ông ta nín thở, thử thăm dò xoay người lại.
Nòng súng vẫn dí vào đầu ông ta, nhưng không ngăn cản ông ta quay người.
Quan chấp hành quay ra sau, ngẩng đầu, trong nháy mắt chân chính nhìn rõ người đứng sau, trên mặt toát lên biểu cảm gần như hoảng hốt, sững sờ.
Người đang dùng súng chỉ vào đầu ông ta lại là một thiếu niên mặc đồ thể thao, đội mũ lưỡi trai, thoạt nhìn mới chỉ 18, 19 tuổi, khuôn mặt còn mang vẻ trẻ con non nớt, miệng cậu ngậm một điếu thuốc, thờ ơ dùng răng nanh cắn đầu thuốc lá.
Nhưng đôi mắt màu đen kìa lại khiến ông ta không rét mà run.
Là một lính gác, hơn nữa còn không thèm che mặt.
Điểm này làm trong lòng quan chấp hành trầm xuống, không sợ bị nhìn thấy khuôn mặt, có ý nghĩa... lính gác chắc chắn ông ta sẽ không tiết lộ tin tức này ra ngoài.
Quan chấp hành nhanh chóng tìm kiếm tin tức liên quan trong đầu, ông ta thật sự không nhớ từng gặp qua thiếu niên này ở nơi nào. Nếu là sát thủ do kẻ thù chính trị phái tới, không thể ăn mặc tùy tiện như vậy.
Huống hồ tuổi tác của cậu thật sự quá nhỏ, lính gác ở tuổi này thì hình thái của tinh thần thể vẫn là nhỏ tuổi thôi.
"Cậu nhóc à, tôi thật sự không biết tại sao cậu phải làm như vậy. Trước tiên chúng ta có thể hòa thuận trò chuyện với nhau không, ngộ nhỡ là hiểu lầm thì sao?" Ông ta nỗ lực thuyết phục đối phương, đồng thời thân thể bình tĩnh dịch sang một bên.
Lâm Khiếu Minh dùng sức ấn nòng súng vào trán ông ta, trầm thấp bật cười: "Trò chuyện chút à? Ông có điều gì muốn nói?"
"Trò chuyện về người nhà của cậu? Tại sao cậu lại đến nơi này? Có chuyện gì khó xử sao? Nếu cậu bằng lòng lấy thứ này ra khỏi đầu tôi, tôi có thể cho cậu rất nhiều thứ, cậu muốn cái gì?"
"Đúng vậy." Lâm Khiếu Minh gật đầu, một cái tay khác được cậu đút trong túi hồi lâu bỗng nhiên rút ra, hất lên, để lại một bóng mờ giữa không trung.
Chỉ nghe "cạch" một tiếng, quang não đang phát video hoàn toàn nứt vỡ theo hình mạng nhện, một con dao găm lóe ánh sáng lạnh cắm chính giữa, thân đao ngập vào màn hình, xuyên qua nó.
"Đáng tiếc, ngoài cái mạng chó của ông ra, tôi không muốn gì cả."
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại.
Quan chấp hành không khống chế nổi mà chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thủ pháp và sức lực tàn nhẫn của thiếu niên đều cho thấy, cậu không hề tùy tiện nói đùa.
Súng vẫn vững vàng chống trán ông ta, nòng súng lạnh buốt đều sắp được sưởi ấm. Quan chấp hành hít thở sâu, ông ta mạnh mẽ bình tĩnh lại, cười lạnh.
"Cái súng này của cậu là giả đúng không."
"Mặc dù tôi không phải là người trong ngành, nhưng dùng súng giả sẽ không lừa gạt được tôi đâu, cậu bạn nhỏ ạ."
Lâm Khiếu Minh yên lặng nhìn ông ta.
"Đúng là giả." Lâm Khiếu Minh thu tay lại, súng quay một vòng trên ngón tay cậu, họng súng nhắm vào bên môi mình, bóp cò.
Tiếng pằng pằng vang lên, ngọn lửa bốc ra từ họng súng, đốt cháy điếu thuốc lính gác đang ngậm.
Quả nhiên, quan chấp hành giật giật môi dưới, nhưng ông ta còn chưa kịp thở phào, một vật khác lạnh như băng lại lần nữa dí vào trán ông ta.
"Đoán xem cái này có phải là thật hay không?" Khói thuốc im ắng đốt cháy, Lâm Khiếu Minh vững vàng cầm súng chĩa vào quan chấp hành, tiện tay bỏ bật lửa vào trong túi. Hai ngón tay cậu kẹp điếu thuốc, lấy nó ra khỏi miệng.
Quan chấp hành gắt gao nhìn chằm chằm thứ đồ đang chĩa vào trán mình. Không giống cái bật lửa giả mạo vừa rồi, kiểu dáng và kích cỡ của chiếc súng này ông ta tương đối quen thuộc - súng lục của lính cảnh vệ trong dinh thự chính là loại này.
"Không muốn trả lời à, không bằng ông đoán xem nó đến từ đâu đi?"
Quan chấp hành bắt đầu run lên. Giờ phút này, ông ta thực sự cảm thấy sợ hãi, như thể con rắn lạnh băng bò lên người ông ta dọc theo mắt cá chân, quấn quanh ở cổ ông ta.
"Không muốn nói à? Thật là không thú vị chút nào." Lâm Khiếu Minh giơ tay lên, đột nhiên dí tàn thuốc đang cháy vào mu bàn tay quan chấp hành.
Làn da lập tức bị đốt cháy, cảm giác đau mãnh liệt khiến quan chấp hành kêu lên thảm thiết. Ông ta liều mạng rút tay ra, chỗ bị bỏng nhanh chóng nổi bọt nước. Lâm Khiếu Minh vẫn nhẹ nhàng bình thản dùng họng súng chĩa vào đầu ông ta, hỏi lại: "Đoán xem?"
Quan chấp hành kịch liệt hít thở, ông ta là một hộ vệ đã thức tỉnh xúc giác và thị giác, cảm giác đau khi làn da bị đốt cháy gần như khiến ông ta ngất xỉu.
Ông ta không thể trả lời ngay, thế là tàn thuốc lại một lần nữa rơi xuống, hung hăng dí lên mặt ông ta.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong bóng đêm yên tĩnh, nhưng không quấy rầy đến bất kỳ ai, như thể đã hoàn toàn bị nuốt chửng.
Lính cảnh vệ! Đám lính cảnh vệ đâu! Cận vệ đã đi đâu hết rồi?
"Có phải ông đang rất nghi hoặc vì sao không có ai đến không?" Lâm Khiếu Minh vứt điếu thuốc đã đốt được một nửa xuống dưới đất, trước khi nó kịp bén lửa vào thảm, cậu dùng mũi giày giẫm tắt nó. Cậu tránh người sang bên cạnh, không còn che chắn tầm mắt của quan chấp hành: "Không bằng ông tìm thử đi?"
Thị giác đã thức tỉnh khiến quan chấp hành vẫn có thể nhìn rõ vật trong bóng đêm, ông ta miễn cưỡng lấy lại tinh thần từ trong cơn đau nhức. Ông ta nhìn thấy đáy tủ quần áo chảy đầy máu tươi, đã lan ra một mảng lớn.
Con rắn khủng bố cuộn tròn thân thể, siết chặt lấy cổ ông ta. Trong cảm giác ngạt thở, lưỡi rắn lạnh như băng chạm vào gương mặt ông ta, toàn thân quan chấp hành run lên như cầy sấy. Dưới sự uy hiếp của nòng súng, ông ta chống ghế đứng lên, từng bước một đi về phía tủ quần áo.
Tay ông ta run lẩy bẩy nâng lên hai lần, đều không thể nắm lấy tay cầm của tủ quần áo. Cũng may thiếu niên sau lưng vô cùng có kiên nhẫn, quan chấp hành run run rẩy rẩy mở ra cửa tủ. Thân thể nặng nề trong tủ treo quần áo mất đi chỗ dựa, lập tức ngã về phía trước.
Từ gương mặt đã bị hủy đi gần một nửa kia, quan chấp hành vẫn nhận ra người chết chính là cận vệ của ông ta, lính gác Armand.
Hai chân Armand bị vặn vẹo thành hình dạng kinh khủng, dường như xương cốt đã bị đánh nát, rồi tiếp tục bị thú dữ cắn xé. Khi còn sống, có vẻ như hắn ta đã trải qua cơn đau đớn cực kinh khủng, các đường nét trên khuôn mặt méo mó vặn vẹo. Trên cổ hắn ta rõ ràng có một vết thương, trực tiếp phá hỏng toàn bộ dây thanh quản, khiến trong cơn đau nhức, hắn ta cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Thậm chí thi thể vẫn còn mềm mại, ấm áp.
Nhưng quan chấp hành lại hoàn toàn không biết Armand bị tra tấn đến chết lúc nào, thời điểm nào bị nhét vào trong tủ quần áo của ông ta.
Quan chấp hành không thể chống đỡ nổi nữa, hai chân mềm nhũn, ngã trên mặt đất, mùi tanh tưởi lan tràn trong không khí, ông ta đã mất khống chế.
"Vì sao... Vì sao chứ! Rốt cuộc cậu là ai! Đến cùng thì cậu muốn cái gì?"
Nòng súng đột nhiên nhét vào trong cái miệng đang lung tung gào thét kia, Lâm Khiếu Minh hơi dịch chân, không để cho máu tươi và nước tiểu lan tràn trên mặt thảm chạm đến mình: "Yên tĩnh chút đi, đừng có đưa tới người không nên xuất hiện."
Cuối cùng quan chấp hành cũng yên tĩnh lại, cổ họng không ngừng phát ra tiếng hít thở căng thẳng, Lâm Khiếu Minh giơ cằm lên, chỉ vào chỗ bàn làm việc: "Qua cái bàn bên kia đi."
Một lát sau quan chấp hành mới miễn cưỡng đứng lên được, ông ta đi đến cạnh bàn, ngồi xuống ghế.
Chuông cảnh báo ở ngay bên cạnh, nhưng quan chấp hành có thể khẳng định, một khi ông ta biểu hiện ra bất kỳ ý đồ gì muốn đến gần, viên đạn sẽ khiến đầu ông ta nở hoa.
"Có giấy bút không? Lấy ra."
Quan chấp hành lấy giấy bút ra từ trong ngăn kéo, ông ta trải phẳng giấy ra bàn, thử hai lần mới rút được nắp bút.
"Hiện tại, viết theo lời tôi nói."
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Mỗi một câu Lâm Khiếu Minh nói ra, thân thể quan chấp hành sẽ lạnh đi một phần. Ông ta không biết vì sao lính gác lại biết nhiều thứ như vậy, rõ ràng ngoại trừ chính ông ta ra, sẽ không có bất kỳ kẻ nào biết!
Tờ giấy trắng dần dần bị chữ viết bao phủ, nước mắt và nước mũi lặp đi lặp lại ướt nhẹp nó. Lâm Khiếu Minh nói xong câu cuối cùng, nhìn quan chấp hành ký tên mình ở góc dưới bên phải.
"Dấu vân tay."
Quan chấp hành run rẩy, muốn mở ra ngăn kéo lấy ra mực đóng dấu. Lâm Khiếu Minh duỗi tay, nhẹ nhàng lướt qua cánh tay ông ta, lưỡi dao kẹp giữa ngón tay trong nháy mắt rạch ra làn da và cơ bắp, máu tươi tuôn trào.
Giữa tiếng kêu gào thê thảm, âm thanh của thiếu niên lạnh lẽo như ác ma: "Dùng máu của ông."
Dấu vân tay bị ấn xuống, ba màu đỏ trắng đen tạo thành một tờ giấy. Lâm Khiếu Minh thoáng lui lại một bước, nói: "Quỳ xuống."
Quan chấp hành nửa chống cơ thể, quỳ trước mặt cậu. Gương mặt giàn giụa nước mắt và mồ hôi, ông ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Khiếu Minh trước mặt, khàn giọng cầu xin: "Cầu xin cậu, cầu xin cậu..."
Người đã từng dùng ánh mắt khinh miệt và hài hước nhìn xuống cậu, bây giờ đang quỳ trước mặt cậu khóc không thành tiếng, đau khổ cầu xin tha thứ. Niềm vui thích bí ẩn sinh sôi nảy nở nơi đáy lòng, hòa vào khát vọng của Lâm Khiếu Minh đối với máu tươi và giết chóc.
Đau đớn khi hai chân khỏe mạnh sờ sờ bị đánh gãy, bị tinh thần thể cắn xé, không thể bởi vì cậu sống lại mà cứ thể bỏ qua được.
Đây chính là quái vật bị ông tự tay đẩy xuống vực sâu.
Lưỡi dao cắt đứt dây thanh quản, tất cả lời cầu khẩn đều im bặt.
Trong bóng tối mơ hồ truyền đến tiếng thú dữ gầm nhẹ và cơ thể bị cắn xé.
...
Tám giờ sáng, Lục Tẫn Triêu và Lâm Khiếu Minh cùng nhau bước qua cửa kiểm tra an ninh, ngồi lên phi thuyền bay về phía hành tinh Vân Phong.
Lộ trình đại khái cần ba giờ, đặt hành lý lên kệ, Lục Tẫn Triêu và Lâm Khiếu Minh ngồi xuống, thắt chặt dây an toàn.
Không biết vì sao, hôm nay Lục Tẫn Triêu cực kỳ buồn ngủ. Rõ ràng hôm qua anh đã nghỉ ngơi rất sớm, nhưng lúc bị chuông báo đánh thức cứ có cảm giác buồn ngủ díu hết cả mắt, như thể uống thuốc ngủ.
Ngược lại là Lâm Khiếu Minh rất tỉnh táo. Trong thời gian chờ đợi cất cánh, Lục Tẫn Triêu mở vòng tay trí năng ra, định đọc tin tức sáng sớm.
Khoảnh khắc ấn mở giao diện trang web, đầu đề tờ báo in hoa viết đậm hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của anh.
"Quan chấp hành John Augustin hành tinh Nam Thiên bị phát hiện tự sát trong nhà."
Lục Tẫn Triêu ngẩn người, lập tức kích vào.
Sáu giờ sáng nay, trợ lý phát hiện thi thể của quan chấp hành trong phòng ngủ, lập tức báo cảnh sát. Lúc cảnh sát đuổi tới, phát hiện một lá thư sám hối tại hiện trường.
Không có ảnh chụp kèm báo.
Chuyện đột nhiên xảy ra, trong tin tức khẩn cấp chỉ có đôi câu vài lời, nhưng tin càng ngắn, chuyện lại càng nghiêm trọng.
"Sao vậy?" Lâm Khiếu Minh bên cạnh hỏi.
"Quan chấp hành bị phát hiện tự sát trong nhà." Giữa âm thanh thông báo nhắc nhở phi thuyền cất cánh, Lục Tẫn Triêu nhỏ giọng nói, nghiêng người sang cho Lâm Khiếu Minh nhìn báo mạng.
Tự sát.
Lâm Khiếu Minh gật gật đầu: "Có điều đã không còn liên quan gì đến chúng ta nữa."
"Đúng vậy." Lục Tẫn Triêu không khỏi cảm thán, phi thuyền bay lên không trung mang đến cảm giác siêu trọng* hơi khó chịu, anh nhìn qua cửa sổ, thấy cảng vũ trụ xa dần bên dưới, khẽ nói: "Không biết hành tinh Thủ Đô có thay đổi gì không, lúc ấy gần trường học của tôi có mấy quán ăn cực kỳ ngon..."
*Bạn nào đi máy bay sẽ thấy khi máy bay cất cánh, do tác động của trọng lực và tư thế chúc đầu lên của máy bay khiến người bị lún xuống ghế, cảm giác người cứ như bị cái gì đè nặng xuống á:v
Trong tiếng nổ rất to của động cơ, lính gác và dẫn đường một lần nữa rời khỏi hành tinh Nam Thiên tọa lạc tại một góc vắng vẻ thuộc tinh vực Magellan.
Trong phòng ngủ của quan chấp hành, ký hiệu thuộc về Grenisou dùng máu tươi viết trên vách tường nhắc nhở cảnh sát ngừng nhúng tay.
Ngoại trừ hai cỗ thi thể không thành hình người nằm trong phòng ngủ biệt thự ra, sẽ không còn ai biết đã từng có một lính gác đến để báo thù.
- ----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sắp mở bản đồ mới rồi!
Mọi người có thể đoán xem tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì ~