Chương 21: Nếu lần này cậu có thể tiếp xúc với Moore sớm hơn...
Editor: spring ^^ | Beta-er: lnc
Lục Tẫn Triêu đi theo sau lưng Eleanor, lần đầu tiên rời khỏi nhà tù của mình.
Rõ ràng người sắp sửa gặp là lính gác đã kết hợp với mình, Eleanor thậm chí còn căng thẳng hơn cả Lục Tẫn Triêu, chú sóc nôn nóng bất an nằm sấp trên đầu vai cô, phát ra tiếng kêu chít chít.
Lục Tẫn Triêu còn cảm nhận được sự sợ hãi từ nó, anh nhíu mày, hơi phóng ra chút tinh thần lực, vờn quanh bên người Eleanor.
Nhận ra được sự động viên không lời của Lục Tẫn Triêu, Eleanor hít thở sâu, quay đầu nhanh chóng cười với anh một cái, rồi tiếp tục rủ mắt bước nhanh về phía trước.
Bọn họ đi xuyên qua hành lang dài dằng dặc, sượt qua người rất nhiều tinh tặc. Đám lính gác kia ngả ngớn huýt sáo với Lục Tẫn Triêu, thậm chí còn vươn tay muốn bắt lấy Lục Tẫn Triêu.
Lục Tẫn Triêu cau mày tránh thoát, đã rất lâu rồi anh không đối mặt với cảm xúc ác ý trắng trợn như vậy. Trong mắt của đám tinh tặc nơi này, anh chỉ là một dẫn đường có thể trấn an bọn họ, tất cả những giá trị khác của một con người đều bị bỏ qua.
Rất nhanh, Eleanor đã dẫn Lục Tẫn Triêu đến thang máy. Hai người đi lên trung tầng của tinh hạm, Lục Tẫn Triêu cảm nhận được sóng tinh thần mạnh mẽ hơn. Bọn họ đi vào nơi giống như là khu vực trung tâm, Eleanor thở sâu, đẩy cửa bước vào.
Kẻ cầm đầu đám tinh tặc - Myron đang nằm ngửa trên ghế sô pha, xắn một ống tay áo lên, làm lộ ra ba mảnh thuốc phiện điện tử dán trên cánh tay.
Bởi vì năm giác quan quá mức nhạy bén, lính gác rất khó chịu đựng được các loại đồ vật như rượu và thuốc lá, thuốc phiện điện tử có thể trực tiếp gây ảnh hưởng đến thần kinh trở thành vật thay thế tuyệt hảo dành cho bọn họ.
Thấy Lục Tẫn Triêu tới, hắn ta phất phất tay, thuộc hạ bên người lục tục đứng dậy, rời phòng. Eleanor cúi đầu với hắn ta, cũng lui khỏi bên cạnh Lục Tẫn Triêu.
Trong phòng nghỉ to lớn phút chốc chỉ còn lại hai người Lục Tẫn Triêu và Myron.
Myron vô cùng hứng thú đánh giá Lục Tẫn Triêu, nhìn từ đầu đến chân anh rất nhiều lần. Thiết bị phát tiếng ồn trắng đang truyền ra âm thanh ổn định, bảo vệ thính giác của lính gác không chịu ảnh hưởng khi phi thuyền khởi động.
Một con cá sấu đang nằm trên mặt thảm, cái đuôi mang theo gai nhọn cuốn chặt lấy một chân của Myron. Sát vách tường của phòng này có một vạc nước dài gần bảy mét, đại khái là đặc biệt chuẩn bị cho tinh thần thể.
Lục Tẫn Triêu xem như bình tĩnh, yên lặng chờ Myron mở miệng.
"Lục Tẫn Triêu, đúng không?", Myron nhếch miệng cười nói: "Bác sĩ đến từ hành tinh Nam Thiên, vì sao trong hệ thống không đăng ký cậu là dẫn đường?"
Lục Tẫn Triêu hơi kinh ngạc, nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại. Myron có thể hoành hành ngang ngược ở mười mấy tuyến đường tinh vực Ánh Rạng Đông, chắc chắn có mạng lưới quan hệ của mình, điều tra được ra anh cũng không có gì kỳ quặc, đừng nói đến việc lý lịch của anh còn được ghi rõ rành rành trên website chính thức của bệnh viện.
"Ba tháng trước tôi vừa mới thức tỉnh, còn chưa kịp đi đăng ký." Lục Tẫn Triêu quyết định thành thật trả lời: "Ban đầu định đi đến Học viện Dẫn đường ở hành tinh Thủ Đô."
Myron cười một tiếng, hắn ta ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Lục Tẫn Triêu hỏi: "Vừa thức tỉnh? Vậy thật sự là quá tốt rồi."
"Nói thật, tôi đã tìm biết bao nhiêu người, mới chờ được người thích hợp như cậu. Trên chiếc thuyền kia, những người khác đã kết nối với quân đội, chuyện xảy ra trên đó chắc chắn sẽ bị biết, bao gồm cả việc cậu là dẫn đường. Mang cậu đi ngay trước mặt nhiều người như vậy, tôi đương đầu với rất nhiều nguy hiểm."
Lục Tẫn Triêu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giữ im lặng, lời của Myron làm anh cảm nhận được cảm giác nguy cơ nồng đậm.
"Không hỏi xem tôi muốn làm gì sao?"
Lục Tẫn Triêu ngẩng đầu nhìn về phía hắn ta, thở sâu: "Anh muốn làm gì?"
"Tất cả hành tinh khoáng sản gần đây đều là tài sản của tôi, điểm này hẳn là Eleanor đã nói cho cậu biết. Một vài hầm mỏ quý hiếm nhất định phải dùng sức người khai thác, cho nên trên một vài hành tinh, tôi nuôi một đám thợ mỏ lớn, có người bình thường, cũng có hộ vệ và cộng sự."
"Nhưng gần đây, mỏ Bora trên hành tinh số M342 xuất hiện dấu vết hoạt động của người không rõ lai lịch, chúng tôi hoài nghi đó là một dẫn đường. Tôi đã thử tìm người đó, nhưng vẫn luôn không thể thành công."
Lục Tẫn Triêu hỏi: "Anh muốn để tôi đi tìm dẫn đường kia?"
"Chính xác." Myron vỗ tay ra tiếng: "Dẫn đường có thể sẽ cố gắng hết sức che giấu bản thân trước mặt lính gác, nhưng nếu để người cùng là dẫn đường cảm giác, sẽ càng dễ phát hiện tung tích."
Dẫn đường kia nhất định gây ra phiền phức cho Myron, bằng không thì Myron sẽ không tốn công tốn sức như vậy, còn phải chuyên môn bắt anh đến điều tra.
"Tại sao không để cho những người khác làm việc này? Trong cứ điểm của anh chắc chắn có không ít dẫn đường đi."
Myron bật cười ngắn ngủi: "Dẫn đường cũng có phân đẳng cấp. Eleanor từng thử rất nhiều lần, vẫn luôn không cảm giác được tín hiệu chính xác hơn, về phần cậu, cậu mạnh hơn cô ta nhiều."
Lục Tẫn Triêu nhíu mày, Lâm Khiếu Minh chỉ từng nói một lần lúc vừa thức tỉnh rằng anh rất có thiên phú, cho tới nay Lục Tẫn Triêu vẫn không có khái niệm gì về trình độ của mình: "Nhỡ tôi cũng không thể tìm được thì sao?"
"Đừng lo lắng, ở chỗ chúng tôi lính gác đếm không hết, chắc hẳn bọn họ sẽ rất bằng lòng trải qua những đêm tuyệt vời với cậu. Ở chỗ này, châu báu và khoáng thạch quý hiếm bị giới quyền quý săn đón là thứ không đáng tiền nhất, cậu sẽ có được của cải khó có thể tưởng tượng nổi, sự theo đuổi của tất cả lũ lính gác, và cả lợi ích mà những nơi khác khó có được."
Giọng điệu của Myron như thể nhuốm sức lôi cuốn kỳ lạ, mê hoặc anh.
Lục Tẫn Triêu tất nhiên không thể ở lại nơi này. Một khi hoàn toàn rơi vào ổ tinh tặc, muốn rời khỏi sẽ trở thành chuyện gần như không có khả năng.
Nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi đây.
Lục Tẫn Triêu trầm ngâm chốc lát, đồng ý: "Được, tôi sẽ cố gắng giúp anh đi tìm dẫn đường kia. Còn về những thứ khác, bây giờ còn chưa cần phải nghĩ nhiều như vậy."
Myron hài lòng vỗ tay, cá sấu bên chân hắn ta động đậy, chậm chạp bò về phía bể nước khổng lồ bên cạnh. Kẻ thủ lĩnh tinh tặc lấy ra một mảnh thuốc phiện điện tử từ trong chiếc rương trên bàn, nói với Lục Tẫn Triêu: "Đến một cái?"
"Không được."
Myron hừ cười một tiếng, bóc lớp màng của thuốc phiện điện tử ra, dán vào cánh tay mình. Hắn ta hưởng thụ ngửa ra sau, thoải mái rên rỉ, sa vào sự vui sướng về mặt thần kinh đầy điên cuồng.
Eleanor yên lặng xuất hiện trong phòng.
"Xin mời đi theo tôi." Cô khẽ nói.
Lục Tẫn Triêu đi theo sau lưng Eleanor rời khỏi phòng nghỉ. Hai người im lặng không lên tiếng, mãi cho đến khi rời khỏi khu vực thính giác Myron bao trùm, Eleanor mới lo âu quay đầu.
"Hắn ta nói cho anh chuyện trên mỏ Bora rồi đúng không?"
"Ừ, nói là có một dẫn đường lạ trà trộn ở đó, hy vọng tôi có thể tìm được người đó." Lục Tẫn Triêu cúi đầu nhìn thoáng qua đôi mắt màu xanh lam của Eleanor, khẽ hỏi: "Thật ra cô sớm đã phát hiện dẫn đường kia rồi, phải không?"
"Tôi không có." Eleanor lắc đầu, cô dời mắt, nhìn chằm chằm vào một điểm hư vô trong không khí, như thể đang thôi miên chính mình: "Tôi chẳng tìm được gì cả."
Lục Tẫn Triêu đại khái hiểu được, đối với lính gác dẫn đường đã kết hợp, lúc tiến hành khai thông, tinh thần sẽ có sự kết nối nhất định, nếu Eleanor muốn che giấu Myron, cần phải giấu được chính mình trước đã.
Eleanor không muốn để nhiều dẫn đường hơn gặp phải cùng loại bi kịch với cô, giống như cách cô đã làm khi gặp mặt anh lần đầu, truyền lượng lớn tin tức cho anh.
Lục Tẫn Triêu không nói thêm gì cả. Anh quay trở về phòng của mình, trước khi Eleanor đi, anh đặc biệt nói: "Tôi có thể nhờ cô chăm sóc chút cho em trai tôi không, cậu ấy cũng bị mang lên đây với tôi."
Eleanor gật đầu: "Được, tôi sẽ chú ý đến cậu ấy."
Cánh cửa một lần nữa bị đóng lại, Lục Tẫn Triêu quay về ngồi trên giường, anh không biết bao lâu nữa họ mới có thể đến được hành tinh số M342.
Trực giác nói cho anh biết, Eleanor là đối tượng có thể tin tưởng.
Lục Tẫn Triêu nằm trên giường, thừa dịp bây giờ vẫn còn thời gian, anh phải nhanh chóng nghỉ ngơi đủ.
...
Lâm Khiếu Minh mở to mắt.
Tinh tặc không phát hiện ra cậu là một lính gác, không nhốt cậu vào trong phòng tĩnh riêng biệt. Cậu nghe được hết những tiếng động trên hành lang bên ngoài, từ lời nói của đám tinh tặc kia, anh biết không ít chuyện.
Lợi ích của việc làm một "người bình thường" chính là hoàn toàn chẳng có ai quan tâm đến cậu. Lâm Khiếu Minh kiên nhẫn chờ đợi thời khắc phi thuyền đáp xuống đất.
Đối mặt với biến cố đột nhiên xuất hiện, cậu không quá hoảng loạn. Phạm vi xung quanh tinh vực Ánh Rạng Đông vẫn luôn có tinh tặc hoạt động, nếu anh nhớ không lầm, kẻ cầm đầu đám tinh tặc này tên là Myron.
Căn cứ vào hồi ức của kiếp trước, Myron kiểm soát trên trăm hành tinh khoáng sản ở khu vực này, nhưng sau này, bởi vì một vài nguyên nhân, hắn ta đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Sau khi trải qua một khoảng thời gian hỗn loạn, một dẫn đường tên Moore một lần nữa thống trị quần thể tinh tặc, trở thành thủ lĩnh mới.
Về sau, Moore cầm đầu đám tinh tặc nhanh chóng mở rộng thế lực, từ tinh vực Ánh Rạng Đông kéo dài đến tinh vực Thứ 5, mà Lâm Khiếu Minh thì đại diện cho quân đội, giao thiệp với Moore hơn mười năm.
Lâm Khiếu Minh vẫn nhớ rõ ràng tên đàn ông điên kia, và cả con rắn biển Belcher quấn trên cổ tay anh ta.
Nếu lần này cậu có thể tiếp xúc với Moore sớm hơn, mọi chuyện có lẽ sẽ khác.
- --------
Tác giả có lời muốn nói: <Hum nay mình ko dịch phần này nha, tác giả quăng văn án truyện mới để PR thui á>
Lục Tẫn Triêu đi theo sau lưng Eleanor, lần đầu tiên rời khỏi nhà tù của mình.
Rõ ràng người sắp sửa gặp là lính gác đã kết hợp với mình, Eleanor thậm chí còn căng thẳng hơn cả Lục Tẫn Triêu, chú sóc nôn nóng bất an nằm sấp trên đầu vai cô, phát ra tiếng kêu chít chít.
Lục Tẫn Triêu còn cảm nhận được sự sợ hãi từ nó, anh nhíu mày, hơi phóng ra chút tinh thần lực, vờn quanh bên người Eleanor.
Nhận ra được sự động viên không lời của Lục Tẫn Triêu, Eleanor hít thở sâu, quay đầu nhanh chóng cười với anh một cái, rồi tiếp tục rủ mắt bước nhanh về phía trước.
Bọn họ đi xuyên qua hành lang dài dằng dặc, sượt qua người rất nhiều tinh tặc. Đám lính gác kia ngả ngớn huýt sáo với Lục Tẫn Triêu, thậm chí còn vươn tay muốn bắt lấy Lục Tẫn Triêu.
Lục Tẫn Triêu cau mày tránh thoát, đã rất lâu rồi anh không đối mặt với cảm xúc ác ý trắng trợn như vậy. Trong mắt của đám tinh tặc nơi này, anh chỉ là một dẫn đường có thể trấn an bọn họ, tất cả những giá trị khác của một con người đều bị bỏ qua.
Rất nhanh, Eleanor đã dẫn Lục Tẫn Triêu đến thang máy. Hai người đi lên trung tầng của tinh hạm, Lục Tẫn Triêu cảm nhận được sóng tinh thần mạnh mẽ hơn. Bọn họ đi vào nơi giống như là khu vực trung tâm, Eleanor thở sâu, đẩy cửa bước vào.
Kẻ cầm đầu đám tinh tặc - Myron đang nằm ngửa trên ghế sô pha, xắn một ống tay áo lên, làm lộ ra ba mảnh thuốc phiện điện tử dán trên cánh tay.
Bởi vì năm giác quan quá mức nhạy bén, lính gác rất khó chịu đựng được các loại đồ vật như rượu và thuốc lá, thuốc phiện điện tử có thể trực tiếp gây ảnh hưởng đến thần kinh trở thành vật thay thế tuyệt hảo dành cho bọn họ.
Thấy Lục Tẫn Triêu tới, hắn ta phất phất tay, thuộc hạ bên người lục tục đứng dậy, rời phòng. Eleanor cúi đầu với hắn ta, cũng lui khỏi bên cạnh Lục Tẫn Triêu.
Trong phòng nghỉ to lớn phút chốc chỉ còn lại hai người Lục Tẫn Triêu và Myron.
Myron vô cùng hứng thú đánh giá Lục Tẫn Triêu, nhìn từ đầu đến chân anh rất nhiều lần. Thiết bị phát tiếng ồn trắng đang truyền ra âm thanh ổn định, bảo vệ thính giác của lính gác không chịu ảnh hưởng khi phi thuyền khởi động.
Một con cá sấu đang nằm trên mặt thảm, cái đuôi mang theo gai nhọn cuốn chặt lấy một chân của Myron. Sát vách tường của phòng này có một vạc nước dài gần bảy mét, đại khái là đặc biệt chuẩn bị cho tinh thần thể.
Lục Tẫn Triêu xem như bình tĩnh, yên lặng chờ Myron mở miệng.
"Lục Tẫn Triêu, đúng không?", Myron nhếch miệng cười nói: "Bác sĩ đến từ hành tinh Nam Thiên, vì sao trong hệ thống không đăng ký cậu là dẫn đường?"
Lục Tẫn Triêu hơi kinh ngạc, nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại. Myron có thể hoành hành ngang ngược ở mười mấy tuyến đường tinh vực Ánh Rạng Đông, chắc chắn có mạng lưới quan hệ của mình, điều tra được ra anh cũng không có gì kỳ quặc, đừng nói đến việc lý lịch của anh còn được ghi rõ rành rành trên website chính thức của bệnh viện.
"Ba tháng trước tôi vừa mới thức tỉnh, còn chưa kịp đi đăng ký." Lục Tẫn Triêu quyết định thành thật trả lời: "Ban đầu định đi đến Học viện Dẫn đường ở hành tinh Thủ Đô."
Myron cười một tiếng, hắn ta ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Lục Tẫn Triêu hỏi: "Vừa thức tỉnh? Vậy thật sự là quá tốt rồi."
"Nói thật, tôi đã tìm biết bao nhiêu người, mới chờ được người thích hợp như cậu. Trên chiếc thuyền kia, những người khác đã kết nối với quân đội, chuyện xảy ra trên đó chắc chắn sẽ bị biết, bao gồm cả việc cậu là dẫn đường. Mang cậu đi ngay trước mặt nhiều người như vậy, tôi đương đầu với rất nhiều nguy hiểm."
Lục Tẫn Triêu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giữ im lặng, lời của Myron làm anh cảm nhận được cảm giác nguy cơ nồng đậm.
"Không hỏi xem tôi muốn làm gì sao?"
Lục Tẫn Triêu ngẩng đầu nhìn về phía hắn ta, thở sâu: "Anh muốn làm gì?"
"Tất cả hành tinh khoáng sản gần đây đều là tài sản của tôi, điểm này hẳn là Eleanor đã nói cho cậu biết. Một vài hầm mỏ quý hiếm nhất định phải dùng sức người khai thác, cho nên trên một vài hành tinh, tôi nuôi một đám thợ mỏ lớn, có người bình thường, cũng có hộ vệ và cộng sự."
"Nhưng gần đây, mỏ Bora trên hành tinh số M342 xuất hiện dấu vết hoạt động của người không rõ lai lịch, chúng tôi hoài nghi đó là một dẫn đường. Tôi đã thử tìm người đó, nhưng vẫn luôn không thể thành công."
Lục Tẫn Triêu hỏi: "Anh muốn để tôi đi tìm dẫn đường kia?"
"Chính xác." Myron vỗ tay ra tiếng: "Dẫn đường có thể sẽ cố gắng hết sức che giấu bản thân trước mặt lính gác, nhưng nếu để người cùng là dẫn đường cảm giác, sẽ càng dễ phát hiện tung tích."
Dẫn đường kia nhất định gây ra phiền phức cho Myron, bằng không thì Myron sẽ không tốn công tốn sức như vậy, còn phải chuyên môn bắt anh đến điều tra.
"Tại sao không để cho những người khác làm việc này? Trong cứ điểm của anh chắc chắn có không ít dẫn đường đi."
Myron bật cười ngắn ngủi: "Dẫn đường cũng có phân đẳng cấp. Eleanor từng thử rất nhiều lần, vẫn luôn không cảm giác được tín hiệu chính xác hơn, về phần cậu, cậu mạnh hơn cô ta nhiều."
Lục Tẫn Triêu nhíu mày, Lâm Khiếu Minh chỉ từng nói một lần lúc vừa thức tỉnh rằng anh rất có thiên phú, cho tới nay Lục Tẫn Triêu vẫn không có khái niệm gì về trình độ của mình: "Nhỡ tôi cũng không thể tìm được thì sao?"
"Đừng lo lắng, ở chỗ chúng tôi lính gác đếm không hết, chắc hẳn bọn họ sẽ rất bằng lòng trải qua những đêm tuyệt vời với cậu. Ở chỗ này, châu báu và khoáng thạch quý hiếm bị giới quyền quý săn đón là thứ không đáng tiền nhất, cậu sẽ có được của cải khó có thể tưởng tượng nổi, sự theo đuổi của tất cả lũ lính gác, và cả lợi ích mà những nơi khác khó có được."
Giọng điệu của Myron như thể nhuốm sức lôi cuốn kỳ lạ, mê hoặc anh.
Lục Tẫn Triêu tất nhiên không thể ở lại nơi này. Một khi hoàn toàn rơi vào ổ tinh tặc, muốn rời khỏi sẽ trở thành chuyện gần như không có khả năng.
Nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi đây.
Lục Tẫn Triêu trầm ngâm chốc lát, đồng ý: "Được, tôi sẽ cố gắng giúp anh đi tìm dẫn đường kia. Còn về những thứ khác, bây giờ còn chưa cần phải nghĩ nhiều như vậy."
Myron hài lòng vỗ tay, cá sấu bên chân hắn ta động đậy, chậm chạp bò về phía bể nước khổng lồ bên cạnh. Kẻ thủ lĩnh tinh tặc lấy ra một mảnh thuốc phiện điện tử từ trong chiếc rương trên bàn, nói với Lục Tẫn Triêu: "Đến một cái?"
"Không được."
Myron hừ cười một tiếng, bóc lớp màng của thuốc phiện điện tử ra, dán vào cánh tay mình. Hắn ta hưởng thụ ngửa ra sau, thoải mái rên rỉ, sa vào sự vui sướng về mặt thần kinh đầy điên cuồng.
Eleanor yên lặng xuất hiện trong phòng.
"Xin mời đi theo tôi." Cô khẽ nói.
Lục Tẫn Triêu đi theo sau lưng Eleanor rời khỏi phòng nghỉ. Hai người im lặng không lên tiếng, mãi cho đến khi rời khỏi khu vực thính giác Myron bao trùm, Eleanor mới lo âu quay đầu.
"Hắn ta nói cho anh chuyện trên mỏ Bora rồi đúng không?"
"Ừ, nói là có một dẫn đường lạ trà trộn ở đó, hy vọng tôi có thể tìm được người đó." Lục Tẫn Triêu cúi đầu nhìn thoáng qua đôi mắt màu xanh lam của Eleanor, khẽ hỏi: "Thật ra cô sớm đã phát hiện dẫn đường kia rồi, phải không?"
"Tôi không có." Eleanor lắc đầu, cô dời mắt, nhìn chằm chằm vào một điểm hư vô trong không khí, như thể đang thôi miên chính mình: "Tôi chẳng tìm được gì cả."
Lục Tẫn Triêu đại khái hiểu được, đối với lính gác dẫn đường đã kết hợp, lúc tiến hành khai thông, tinh thần sẽ có sự kết nối nhất định, nếu Eleanor muốn che giấu Myron, cần phải giấu được chính mình trước đã.
Eleanor không muốn để nhiều dẫn đường hơn gặp phải cùng loại bi kịch với cô, giống như cách cô đã làm khi gặp mặt anh lần đầu, truyền lượng lớn tin tức cho anh.
Lục Tẫn Triêu không nói thêm gì cả. Anh quay trở về phòng của mình, trước khi Eleanor đi, anh đặc biệt nói: "Tôi có thể nhờ cô chăm sóc chút cho em trai tôi không, cậu ấy cũng bị mang lên đây với tôi."
Eleanor gật đầu: "Được, tôi sẽ chú ý đến cậu ấy."
Cánh cửa một lần nữa bị đóng lại, Lục Tẫn Triêu quay về ngồi trên giường, anh không biết bao lâu nữa họ mới có thể đến được hành tinh số M342.
Trực giác nói cho anh biết, Eleanor là đối tượng có thể tin tưởng.
Lục Tẫn Triêu nằm trên giường, thừa dịp bây giờ vẫn còn thời gian, anh phải nhanh chóng nghỉ ngơi đủ.
...
Lâm Khiếu Minh mở to mắt.
Tinh tặc không phát hiện ra cậu là một lính gác, không nhốt cậu vào trong phòng tĩnh riêng biệt. Cậu nghe được hết những tiếng động trên hành lang bên ngoài, từ lời nói của đám tinh tặc kia, anh biết không ít chuyện.
Lợi ích của việc làm một "người bình thường" chính là hoàn toàn chẳng có ai quan tâm đến cậu. Lâm Khiếu Minh kiên nhẫn chờ đợi thời khắc phi thuyền đáp xuống đất.
Đối mặt với biến cố đột nhiên xuất hiện, cậu không quá hoảng loạn. Phạm vi xung quanh tinh vực Ánh Rạng Đông vẫn luôn có tinh tặc hoạt động, nếu anh nhớ không lầm, kẻ cầm đầu đám tinh tặc này tên là Myron.
Căn cứ vào hồi ức của kiếp trước, Myron kiểm soát trên trăm hành tinh khoáng sản ở khu vực này, nhưng sau này, bởi vì một vài nguyên nhân, hắn ta đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Sau khi trải qua một khoảng thời gian hỗn loạn, một dẫn đường tên Moore một lần nữa thống trị quần thể tinh tặc, trở thành thủ lĩnh mới.
Về sau, Moore cầm đầu đám tinh tặc nhanh chóng mở rộng thế lực, từ tinh vực Ánh Rạng Đông kéo dài đến tinh vực Thứ 5, mà Lâm Khiếu Minh thì đại diện cho quân đội, giao thiệp với Moore hơn mười năm.
Lâm Khiếu Minh vẫn nhớ rõ ràng tên đàn ông điên kia, và cả con rắn biển Belcher quấn trên cổ tay anh ta.
Nếu lần này cậu có thể tiếp xúc với Moore sớm hơn, mọi chuyện có lẽ sẽ khác.
- --------
Tác giả có lời muốn nói: <Hum nay mình ko dịch phần này nha, tác giả quăng văn án truyện mới để PR thui á>