Chương 7: Tử thần của Grenisou
Editor: spring | Beta-er: lnc
Lục Tẫn Triêu đi vào cửa bệnh viện.
Nghỉ ngơi năm ngày, rất nhiều công việc tồn đọng cần anh xử lý. Anh đổi sang áo blouse trắng, bắt chuyện với các đồng nghiệp điều dưỡng, giải đáp lời hỏi han xuất phát từ quan tâm, dùng nụ cười tỏ vẻ mình đã ổn.
Tiếp đó, anh dẫn theo năm thạc sĩ đang thực tập tại bệnh viện*, bắt đầu một ngày làm việc bằng cách kiểm tra phòng.
*Raw là 规培生, tạm hiểu là bác sĩ đang đào tạo theo hình thức là làm việc/thực tập không lương tại các bệnh viện để thi chứng chỉ hành nghề, cả cụm là 个硕士在读的规培生. Ở Việt Nam mình, theo Nghị định 96/2023/NĐ-CP của Chính phủ, thời gian thực hành khám bệnh, chữa bệnh đối với chức danh bác sĩ là 12 tháng, trong đó, thời gian thực hành chuyên môn khám bệnh, chữa bệnh là 09 tháng; thời gian thực hành chuyên môn khám bệnh, chữa bệnh về hồi sức cấp cứu là 03 tháng. Tuy nhiên tác giả còn chém là những người này đang/đã học thạc sĩ nên hơi cấn. Mình không rõ bên Trung như nào nhưng ở bên mình phải có chứng chỉ hành nghề này trước thì mới được học lên thạc sĩ, nhưng ở đây các bác sĩ này đã/đang học thạc rồi mà còn phải thực tập để thi chứng chỉ hành nghề nên mình để tạm như ở trên, bạn nào biết thêm thông tin thì comment nhé!
Tuổi của những học viên* này xấp xỉ anh, có người thậm chí còn lớn hơn anh một hai tuổi, may mà lý lịch và kỹ thuật của Lục Tẫn Triêu đủ để họ tôn trọng từ đáy lòng.
*Bên Trung gọi người đang học lấy bằng thạc sĩ là nghiên cứu sinh, nhưng ở VN mình thì chỉ có người đang học lấy bằng tiến sĩ mới gọi là nghiên cứu sinh, còn người đang học lấy bằng thạc sĩ gọi là sinh viên cao học. Nhưng với thân phận là bác sĩ thực tập thì họ không phải nghiên cứu sinh, cũng không phải sinh viên trường đại học nên mình tạm để là học viên nhé!
Bắt đầu từ 8 giờ, lúc hoàn thành kiểm tra phòng buổi sáng đã là 10 giờ 30, Lục Tẫn Triêu trở lại văn phòng. Vừa kết thúc kỳ nghỉ, bệnh viện không sắp xếp anh làm phẫu thuật, buổi chiều anh sẽ ngồi khám, đến đêm đồng nghiệp lâm thời đổi ca cho anh, anh sẽ trực tại phòng cấp cứu.
Anh sửa sang lại ghi chép kiểm tra phòng, trả lời hết các câu hỏi của học sinh. Trong lúc đó, người nhà của bệnh nhân mắc u phổi ác tính nằm giường số 17 tới, anh đóng cửa lại, giọng điệu ôn tồn giải thích rõ tình huống bệnh nhân, đối mặt với biểu cảm sụp đổ của đối phương, anh đề xuất phương án giải quyết tốt nhất.
Tiễn đi người nhà bệnh nhân, cuối cùng Lục Tẫn Triêu cũng nhàn rỗi. Giờ đã là 11 giờ 30, anh đi ăn cơm về xong có thể tạm nghỉ trưa một lúc.
Lục Tẫn Triêu đóng lại cửa phòng làm việc, mở cửa sổ ra, cắt Bắc Cực bay vào từ bên ngoài, đứng trên bệ cửa sổ.
Lục Tẫn Triêu sờ sờ sau lưng nó, thấp giọng dặn dò: "Buổi chiều và ban đêm anh đều có công việc, có thể đến sáng mai mới có thể trở về, vất vả em chờ ở bên ngoài."
Cắt Bắc Cực vỗ vỗ cánh xem như đáp lại, thân mật dùng đầu cọ ngón tay Lục Tẫn Triêu.
"Đi đi."
Dõi mắt nhìn theo bóng dáng Vân Tân biến mất trên bầu trời, Lục Tẫn Triêu đóng cửa sổ lại, bước ra phòng làm việc. Đi đến thang máy, anh đang muốn xuống lầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lại ấn sáng nút thang lên.
Cửa thang máy mở ra trước mặt anh, Lục Tẫn Triêu nhấc chân đi vào, ấn số tầng của khoa lính gác.
Thang máy ổn định đi lên, Lục Tẫn Triêu hồi hộp kiểm tra tấm chắn, bảo đảm tấm chắn dày đặc vững vàng bảo vệ thế giới tinh thần của mình, sẽ không rò rỉ mảy may chút nước nào.
Trong ba ngày này, Lục Tẫn Triêu đã khống chế được mình rất tốt. Lâm Khiếu Minh nói, nếu có lòng tin, anh có thể đi một vòng phòng lính gác thử xem, cũng mở mang kiến thức về nhiều lính gác và dẫn đường khác hơn.
Thang máy dừng lại ở tầng 15, Lục Tẫn Triêu hít thở sâu, bước ra thang máy. Vừa vào hành lang, anh liền thấy một con chó Shiba Inu chạy qua bên chân mình.
Tinh thần thể này vui sướng chạy băng băng trên hành lang, đuổi theo chú mèo mướp đang chạy thục mạng đằng trước. Lục Tẫn Triêu vô ý thức muốn tránh đi, chợt nghĩ đến mình là một "người bình thường", không nên nhìn thấy những thứ này.
Mèo và chó liên tiếp chạy ngang qua đùi anh, mắt Lục Tẫn Triêu nhìn thẳng phía trước, giả vờ chẳng nhìn thấy gì cả, đi về phía phòng bệnh.
Một con khỉ treo rủ ngược người xuống từ trên trần nhà, hai tay vợt qua tóc anh, con gấu trúc nhỏ nằm nhoài trên bệ cửa sổ, lười biếng phơi nắng.
Để bảo vệ cho năm giác quan nhạy cảm của lính gác, một căn phòng cách âm lớn được đặc biệt xây dựng thành phòng bệnh, có thể đồng thời thỏa mãn nhu cầu của 20 lính gác.
Anh rón rén đẩy ra cửa phòng bệnh, càng nhiều tinh thần thể xuất hiện trước mắt. Dù đã chuẩn bị tâm lý, bước chân Lục Tẫn Triêu vẫn không nhịn được mà dừng lại.
Báo đen và sư tử gầm gừ lẫn nhau, thằn lằn bò trên tường, bồ câu kêu cu cu, chuột túi và linh dương đứng đối diện... Quả thực chẳng khác gì vào nhầm thế giới động vật!
Trong phòng bệnh của lính gác, hầu hết điều dưỡng là hộ vệ và cộng sự, số ít dẫn đường phụ trách trấn an cảm xúc của lính gác, phòng ngừa bọn họ mất kiểm soát bởi vì đau đớn trong quá trình trị liệu.
Bất luận ở đâu, dẫn đường luôn là nguồn nhân lực khan hiếm, họ có địa vị rất cao, không chỉ có tiền lương của bệnh viện, mà còn nhận cả tiền trợ cấp Tháp cấp phát hàng tháng.
Không ai nhận thấy điểm khác thường trên người Lục Tẫn Triêu, các lính gác hoàn toàn coi anh là một vị bác sĩ bình thường, anh cố gắng xem nhẹ những tinh thần thể trước mắt, tâm trạng căng thẳng dần dần bình tĩnh lại.
Không bị phát hiện.
Dẫn đường Hứa Vân Phỉ đang chải vuốt vùng tinh thần cho một lính gác bị thương chú ý tới Lục Tẫn Triêu, mỉm cười gật đầu với anh.
Mọi người đều là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực của mình, dù không ở trong cùng một khoa thì vẫn quen biết lẫn nhau.
Giống như đại đa số lính gác là nam, dẫn đường là nữ chiếm ba phần tư toàn bộ quần thể dẫn đường, trong bệnh viện hành tinh Nam Thiên có tổng cộng 15 dẫn đường, trong đó 12 người là nữ.
Một con thỏ Angora nằm nhoài trên đùi Hứa Vân Phỉ, như một cuộn len trắng mềm mại.
Phần lớn tinh thần thể của dẫn đường là động vật nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn và vô hại, tựa như ấn tượng cố hữu về dẫn đường trong lòng mọi người, dịu dàng và mềm mại.
Lục Tẫn Triêu vừa liếc mắt nhìn liền lập tức tự kiềm chế lại, nhớ kỹ người bình thường không nhìn thấy tinh thần thể.
Anh không muốn đôi mắt bại lộ bản thân mình.
Hứa Vân Phỉ không hề phát hiện thân phận của anh, xem ra anh che giấu bản thân không tệ.
Lục Tẫn Triêu âm thầm nhẹ nhàng thở phào, đang định quay người rời đi, một cánh tay đột nhiên khoác lên bả vai anh.
"Cậu tới tìm tôi hả?" Ân Tề cười tủm tỉm nói sau lưng anh, Lục Tẫn Triêu quay đầu, đụng phải ánh mắt ngạc nhiên của đối phương.
Phòng của Lục Tẫn Triêu ở dưới tầng, chẳng liên quan gì đến khoa Lính gác, chủ động đến đây thì chỉ có một khả năng là anh tìm đến Ân Tề.
Hỏng bét. Lục Tẫn Triêu thầm than không tốt, anh quên mất hôm nay đến lượt Ân Tề trực ban.
Lục Tẫn Triêu không cách nào giải thích lý do mình đến, chỉ đành thuận theo câu chuyện của Ân Tề, mỉm cười nói: "Ừ, đến cảm ơn anh hai hôm trước đã đưa cho tôi những thứ kia."
Hứa Vân Phỉ nhìn như chuyên chú trị liệu cho lính gác, chú thỏ Angora trên đùi lại đưa mắt nhìn hai người, bại lộ tính hóng chuyện của cô ấy.
Ân Tề có ý với Lục Tẫn Triêu, không ít người trong bệnh viện đều biết. Song phương một người là con trai viện trưởng, là hộ vệ đã thức tỉnh thị giác và khứu giác, một người là tiến sĩ tốt nghiệp năm 21 tuổi, là thiên tài trở thành bác sĩ chính trong ba năm ngắn ngủi, tất nhiên không thiếu sự chú ý từ người khác.
"Khách sáo quá, tôi cũng đoán cậu không có sức lực đi ra ngoài mới đưa qua đó." Tay Ân Tề không buông xuống, ngược lại thuận thế ôm lấy vai Lục Tẫn Triêu: "Đi thôi, cùng nhau đi ăn cơm?"
Lục Tẫn Triêu cảm nhận được vô số ánh mắt tới từ các hướng khác nhau, chúng như hóa thành thực chất đâm vào người anh, anh thậm chí còn có thể cảm giác được tâm trạng bất mãn và ghen tị trong không khí.
Trong bệnh viện, cộng sự theo đuổi Ân Tề rất nhiều, nhưng không hiểu sao mà Ân Tề chỉ vây quanh bên người Lục Tẫn Triêu suốt cả ngày, không thèm để ý đến hành động thả thính của các cộng sự kia. Những người khác chua đến ê răng, lại chỉ có thể cằn nhằn sau lưng.
Dù Lục Tẫn Triêu có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, nào có thích hợp với hộ vệ Ân Tề như cộng sự?
Lục Tẫn Triêu mơ hồ biết được suy nghĩ của bọn họ, nhưng anh không để ý tới, chỉ riêng việc ứng phó với Ân Tề thường xuyên lại gần đã rất tốn năng lượng, anh không muốn phân tán chú ý của mình cho những người không quan trọng.
Nhẹ nhàng đẩy cánh tay Ân Tề trên đầu vai mình xuống một cách tỉnh bơ, trong chớp mắt cánh tay sượt qua hông, Lục Tẫn Triêu bước lên trước một bước, hoàn mỹ nhưng không quá có vẻ lúng túng tránh khỏi cái tay kia.
Nhưng anh không tránh được lời mời này.
Từ lúc còn rất nhỏ Lục Tẫn Triêu đã học được không thể làm theo cảm tính, anh không thể gánh vác nổi hậu quả có thể dẫn tới, cũng sẽ không có ai gánh chịu cho anh, anh không muốn gây ra phiền phức cho bố mẹ lớn tuổi của mình.
Hiện tại anh trở nên lẻ loi cô độc, lại vẫn không thể tùy ý đối xử theo tính tình và sở thích, bởi vì... anh còn muốn làm việc tại bệnh viện.
Hai người kết bạn đi xuống tầng có nhà ăn, mặt đối mặt ngồi cùng một bàn, câu được câu không tán gẫu về chuyện trong bệnh viện.
Ân Tề nhìn chằm chằm Lục Tẫn Triêu đang cúi đầu ăn. So với lần gặp mặt trước, tinh thần của Lục Tẫn Triêu khá hơn nhiều, khuôn mặt không còn sưng, quầng thâm mắt đã biến mất, dáng vẻ rũ mắt ăn quả thực chỉ thiếu điều viết chữ "ngoan" lên mặt.
Đồ ăn hơi cay, Lục Tẫn Triêu ăn đến môi đỏ bừng, không nhịn được mà sụt sịt mũi.
Lục Tẫn Triêu không phải người đẹp nhất Ân Tề từng gặp qua, nhưng anh là người dễ nhìn nhất. Thiếu sót nho nhỏ trên khuôn mặt cũng biến thành ưu điểm dưới khí chất đặc biệt của anh.
Ân Tề không nhịn được vươn tay, chạm đến khuôn mặt đỏ lên vì cay của Lục Tẫn Triêu.
Năng lực cảm giác của dẫn đường giúp Lục Tẫn Triêu nhận ra ngay khi đối phương vừa mới nhúc nhích, anh nhanh chóng phản ứng lại, đầu hơi lệch xuống dưới, cứ thế tránh được.
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Lục Tẫn Triêu, Ân Tề mỉm cười, tự nhiên thu tay lại, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ: "Trên mặt cậu dính thứ gì."
Lục Tẫn Triêu cầm lấy khăn giấy lau qua mặt, quả thật có dầu cay ở chỗ khóe môi.
Hậu vị có hơi cay quá, trong miệng Lục Tẫn Triêu bắt đầu thấy đau đớn, anh vội vàng uống hai ngụm nước. Anh ngẩng cổ lên, đường cong vùng cổ nối liền đến xương quai xanh, chui vào trong cổ áo được cài nề nếp.
Ánh mắt Ân Tề hơi tạm dừng tại yết hầu lên xuống của anh, chợt dời đi như không có việc gì.
Lục Tẫn Triêu đương nhiên chú ý tới, theo góc nhìn của theo Ân Tề, bầu không khí giữa họ có sự mập mờ như có như không, nhưng đối với Lục Tẫn Triêu, lại là cảm giác xấu hổ khiến anh đứng ngồi không yên.
Máy truyền tin trên cổ tay khẽ chấn động, giải cứu anh khỏi sự xấu hổ. Lục Tẫn Triêu đặt bình nước xuống, click mở màn hình, là tin nhắn từ Lâm Khiếu Minh, hỏi anh tình huống như thế nào.
【 Đi khoa Lính gác một chuyến, không bị phát hiện. 】
Tin nhắn nhanh chóng được đáp lại, chỉ có một chữ ngắn ngủi: 【 Ừ 】
Ngay cả dấu chấm câu cũng bị lược đi, rất phù hợp với tính cách của Lâm Khiếu Minh.
Lục Tẫn Triêu ấn nút khóa màn hình, anh sẽ bắt đầu khám lúc 2 giờ chiều, giờ đi về còn có thể tạm nghỉ ngơi một lúc.
Anh đứng dậy, Ân Tề cũng đứng lên theo, hỏi: "Chiều cậu có phẫu thuật à?"
"Phải ngồi khám, đêm nay trực phòng cấp cứu."
Ân Tề nhíu mày: "Vừa mới trở về đã bận bịu như vậy?"
"Nói thế nào thì tôi cũng đã nghỉ dài ngày rồi, bận rộn chút cũng bình thường." Lục Tẫn Triêu cười một cái: "Đi thôi."
Tạm biệt đối phương trong thang máy, Lục Tẫn Triêu bước nhanh xuyên qua hành lang, vào văn phòng, rốt cuộc nhẹ nhàng thở phào.
Có lẽ do trở thành dẫn đường, anh trở nên mẫn cảm hơn với rất nhiều thứ, những tâm tư gần như là tán tỉnh Ân Tề biểu hiện ra khiến anh cực kỳ khó chịu.
Trước sau anh đã từ chối rất nhiều lần, nhiều đến mức Lục Tẫn Triêu không đếm được hết.
Nhưng hiển nhiên đối phương thuộc loại hình càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, lần nào cũng cầu xin Lục Tẫn Triêu cho anh ta thêm chút thời gian, thậm chí bắt đầu sử dụng đến một vài lời nói mang tính uy hiếp.
Lục Tẫn Triêu phiền muốn chết, nhưng anh không thể trực tiếp trở mặt.
Ân Tề là con trai viện trưởng, anh muốn tiếp tục làm việc tại bệnh viện thì không thể đắc tội Ân Tề.
Lục Tẫn Triêu mở cửa sổ ra, cắt Bắc Cực nhẹ nhàng đậu xuống bệ cửa sổ. Thời tiết mưa dầm kéo dài nửa tháng đã kết thúc, bầu trời khôi phục sáng sủa, gió thổi rất ấm áp.
"Nghỉ ngơi một lúc đi."
Ngồi khám tuyệt đối là công việc Lục Tẫn Triêu ghét nhất, ròng rã suốt bốn tiếng, anh đối mặt với hết bệnh nhân này đến bệnh nhân khác, bận rộn đến mức cốc nước trống rỗng cũng không kịp rót thêm.
Khi bệnh nhân cuối cùng rời đi, sắc trời đã ảm đạm. Lục Tẫn Triêu chống mặt bàn, đứng dậy, giữa uống nước và đi nhà vệ sinh, anh chọn cái sau.
Mỗi một bác sĩ đều có một bàng quang kiên cường.
Ăn cơm xong còn phải đi trực phòng cấp cứu, Lục Tẫn Triêu khóa lại cửa phòng, gửi tin nhắn cho Lâm Khiếu Minh:【 Đêm nay tôi trực ban, phải đến sáng mai mới có thể trở về, trong tủ lạnh có đồ ăn, tự cậu làm chút gì đó đi, hoặc gọi đồ ăn ngoài. 】
Câu trả lời của Lâm Khiếu Minh vẫn lời ít ý nhiều như cũ:【 Ừ 】
Lục Tẫn Triêu không quá lo lắng Lâm Khiếu Minh, vẻ đáng tin cậy mà thiếu niên thể hiện ra hoàn toàn vượt quá tuổi của cậu, anh vừa bước chân ra, máy truyền tin lại phát sáng.
Lâm Khiếu Minh:【 Làm việc suốt cả ngày, đêm còn phải trực ban, anh không mệt mỏi à? 】
Mệt không à? Chắc chắn là mệt rồi, nhưng thực ra anh sớm đã thành thói quen.
【 Còn ổn. Hôm nay đồng nghiệp có việc nên đổi ca với tôi, theo lý thuyết sẽ không làm cả ngày, ngày mai tôi có thể nghỉ cả ngày. 】
Lâm Khiếu Minh: 【 Vậy sáng mai gặp 】
...
Màn hình máy truyền tin tối đi, Lâm Khiếu Minh nằm ngửa trên ghế, hai tay buông thõng khoác lên tay vịn ghế. Trong nhà không bật đèn, rơi vào u ám.
Nhưng chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt từ đèn đường xuyên qua màn cửa, lính gác vẫn đủ nhìn rõ hết thảy xung quanh.
Báo tuyết nằm nhoài bên chân Lâm Khiếu Minh, đã ngủ. Khuôn mặt góc cạnh của lính gác chìm trong bóng tối, đỉnh lông mày nhíu lại theo thói quen, khóe môi rủ xuống một cách tự nhiên.
Cậu hơi híp mắt lại, ngón tay nhẹ gõ, toàn thân bao phủ bởi sự uy nghiêm hoàn toàn không thuộc về tuổi này.
Tiếng xe ô tô chạy qua cách một dãy phố vô cùng rõ ràng trong tai cậu, có một người nhặt ve chai đi ngang qua hẻm nhỏ cách đó không xa, đi 1.400m về phía tây nam có đôi vợ chồng đang cãi nhau, hàng xóm sát vách họ hôm nay vừa đổi mùi xịt thơm phòng.
Vô số tin tức được Lâm Khiếu Minh tiếp nhận, vứt bỏ những thứ vô dụng, tiến hành phân tích thông tin hữu dụng, rồi quẳng vào "tòa nhà"*.
*Raw là 阁楼, tạm dịch là gác lửng: tên gọi khác của gác suốt hay tầng lửng, gác xép. Thuật ngữ này dùng để chỉ một tầng trung gian nằm giữa các tầng khác trong căn nhà. Thường thì người ta sẽ không xây gác xép vượt quá 80% diện tích sàn của tầng trệt phía dưới. Ban đầu mình định để đúng là gác lửng nhưng ở phần phía sau mô tả nó không giống với gác lửng lắm, mà nó là một tòa nhà cao ốc trong thế giới tinh thần của bạn công nên mình mạn phép để là tòa nhà nhé:v
Trải qua mấy ngày xây dựng lại, thế giới tinh thần không còn là một mảnh đất hoang vu từng bị phá hủy, đường nét của thành phố đang dần hiện ra.
Đột nhiên, Lâm Khiếu Minh mở to mắt, lặng yên không một tiếng động đứng dậy.
Thu hồi toàn bộ đá ngăn trở đặt trong hai phòng phủ trong chưa đến năm phút, Lâm Khiếu Minh nhét tất cả chúng và số đá còn dư lại dưới đáy bàn phòng sách vào một cái túi màu đen, đầy ắp.
Lục Tẫn Triêu đã có thể khống chế tinh thần lực phát tán, giữ lại những thứ này sẽ chỉ gây ra phiền phức.
Thu dọn đơn giản nhà cửa trong bóng tối, Lâm Khiếu Minh ngồi xuống ghế sô pha, bật TV.
Ánh sáng từ màn hình chiếu rọi vào khuôn mặt không thay đổi của cậu, phim truyền hình đang trình diễn cảnh cố gắng níu kéo dưới mưa nhàm chán.
Lâm Khiếu Minh phất tay, máy truyền cảm tiếp nhận tín hiệu, TV đổi thành kênh thời sự địa phương.
Một nam một nữ chủ trì đang phỏng vấn một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da, người đàn ông đã đến tuổi thay đổi vóc dáng, âu phục bị bụng bia đẩy hơi nhô lên, đỉnh đầu vốn hói trọc được trồng lại tóc, rậm rạp đến mức không thấy đường chân tóc.
Hai tay ông ta thả lỏng đặt lên tay vịn ghế sô pha, trên mặt mang nụ cười hiền lành giả tạo, gật đầu theo lời của người chủ trì.
Thời khắc trông thấy gương mặt kia, sắc mặt Lâm Khiếu Minh trầm xuống.
Phụ đề chạy ngang bên dưới cho thấy ông ta là quan chấp hành hiện tại của hành tinh Nam Thiên. Người chủ trì kết thúc đặt câu hỏi, ông ta bắt đầu trả lời vấn đề vừa được nhắc đến. Đối mặt với ống kính, khiếu ăn nói dí dỏm phối hợp với biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể tự tin, quả là một chính khách trăm phần trăm.
Dù đã qua hơn 20 năm, Lâm Khiếu Minh chưa bao giờ quên mất gương mặt này.
Lúc hai chân khỏe mạnh sờ sờ bị đánh gãy, phần lưng bị quất đến da tróc thịt bong, cậu cũng nhìn thấy nụ cười hòa ái như vậy trong tầm mắt nhuốm máu.
Cận vệ bên cạnh lau chùi vết máu trên tay, báo cáo kết quả cho quan chấp hành - gia tộc Burns tôn quý không thể nhận lấy một thứ ăn hại tàn phế hai chân, quan chấp hành có thể để cho cháu của mình thay thế suất kia.
Nếu không phải hầu gái quét dọn gian phòng thấy cậu đáng thương, lén lút đưa cơm và chữa thương cho cậu, có thể Lâm Khiếu Minh sẽ trải qua nửa đời sau trên xe lăn.
Lâm Khiếu Minh đã không còn nhớ rõ lúc trước đau nhức đến thế nào, oán hận đến đâu, lại nhớ kỹ nụ cười chướng mắt kia.
- Nếu có thể, cậu thật sự muốn móc mắt ông ta, rồi đánh gãy mũi, lại gõ nát từng cái răng một, khiến ông ta nuốt xuống.
Vùng tinh thần xuất hiện chấn động đã lâu không thấy, Lâm Khiếu Minh tắt TV đi. Ngồi trong bóng tối, cậu hít thở sâu, nhắm hai mắt lại, cảm xúc nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Báo tuyết vẫn yên tĩnh ngủ say bên chân cậu, không biết chủ nhân trải qua tâm trạng phập phồng như thế nào.
Bên trong thế giới tinh thần, tòa nhà đầu tiên đã đột ngột mọc lên từ mặt đất, kiến trúc cấu thành từ các linh kiện kim loại ghép nối với nhau xông thẳng lên trời, cao đến mức gần như không nhìn thấy đỉnh.
Tất cả hồi ức đều được bảo tồn ở trong đó, ký ức đời trước bị giấu ở tầng cao nhất.
Thành phố vẫn còn tiếp tục xây dựng, từng tấc không gian đều được tận dụng hoàn mỹ, xây dựng nên thành phố máy móc hùng vĩ nhất, tinh vi nhất.
Trên mặt Lâm Khiếu Minh vẫn còn chút mỡ trẻ con, thành công xóa đi vẻ lạnh lùng tiêu điều giữa hai hàng lông mày cậu.
Không một ai biết, bên dưới thân xác thiếu niên này là linh hồn thuộc về "Tử thần của Grenisou".
Lục Tẫn Triêu đi vào cửa bệnh viện.
Nghỉ ngơi năm ngày, rất nhiều công việc tồn đọng cần anh xử lý. Anh đổi sang áo blouse trắng, bắt chuyện với các đồng nghiệp điều dưỡng, giải đáp lời hỏi han xuất phát từ quan tâm, dùng nụ cười tỏ vẻ mình đã ổn.
Tiếp đó, anh dẫn theo năm thạc sĩ đang thực tập tại bệnh viện*, bắt đầu một ngày làm việc bằng cách kiểm tra phòng.
*Raw là 规培生, tạm hiểu là bác sĩ đang đào tạo theo hình thức là làm việc/thực tập không lương tại các bệnh viện để thi chứng chỉ hành nghề, cả cụm là 个硕士在读的规培生. Ở Việt Nam mình, theo Nghị định 96/2023/NĐ-CP của Chính phủ, thời gian thực hành khám bệnh, chữa bệnh đối với chức danh bác sĩ là 12 tháng, trong đó, thời gian thực hành chuyên môn khám bệnh, chữa bệnh là 09 tháng; thời gian thực hành chuyên môn khám bệnh, chữa bệnh về hồi sức cấp cứu là 03 tháng. Tuy nhiên tác giả còn chém là những người này đang/đã học thạc sĩ nên hơi cấn. Mình không rõ bên Trung như nào nhưng ở bên mình phải có chứng chỉ hành nghề này trước thì mới được học lên thạc sĩ, nhưng ở đây các bác sĩ này đã/đang học thạc rồi mà còn phải thực tập để thi chứng chỉ hành nghề nên mình để tạm như ở trên, bạn nào biết thêm thông tin thì comment nhé!
Tuổi của những học viên* này xấp xỉ anh, có người thậm chí còn lớn hơn anh một hai tuổi, may mà lý lịch và kỹ thuật của Lục Tẫn Triêu đủ để họ tôn trọng từ đáy lòng.
*Bên Trung gọi người đang học lấy bằng thạc sĩ là nghiên cứu sinh, nhưng ở VN mình thì chỉ có người đang học lấy bằng tiến sĩ mới gọi là nghiên cứu sinh, còn người đang học lấy bằng thạc sĩ gọi là sinh viên cao học. Nhưng với thân phận là bác sĩ thực tập thì họ không phải nghiên cứu sinh, cũng không phải sinh viên trường đại học nên mình tạm để là học viên nhé!
Bắt đầu từ 8 giờ, lúc hoàn thành kiểm tra phòng buổi sáng đã là 10 giờ 30, Lục Tẫn Triêu trở lại văn phòng. Vừa kết thúc kỳ nghỉ, bệnh viện không sắp xếp anh làm phẫu thuật, buổi chiều anh sẽ ngồi khám, đến đêm đồng nghiệp lâm thời đổi ca cho anh, anh sẽ trực tại phòng cấp cứu.
Anh sửa sang lại ghi chép kiểm tra phòng, trả lời hết các câu hỏi của học sinh. Trong lúc đó, người nhà của bệnh nhân mắc u phổi ác tính nằm giường số 17 tới, anh đóng cửa lại, giọng điệu ôn tồn giải thích rõ tình huống bệnh nhân, đối mặt với biểu cảm sụp đổ của đối phương, anh đề xuất phương án giải quyết tốt nhất.
Tiễn đi người nhà bệnh nhân, cuối cùng Lục Tẫn Triêu cũng nhàn rỗi. Giờ đã là 11 giờ 30, anh đi ăn cơm về xong có thể tạm nghỉ trưa một lúc.
Lục Tẫn Triêu đóng lại cửa phòng làm việc, mở cửa sổ ra, cắt Bắc Cực bay vào từ bên ngoài, đứng trên bệ cửa sổ.
Lục Tẫn Triêu sờ sờ sau lưng nó, thấp giọng dặn dò: "Buổi chiều và ban đêm anh đều có công việc, có thể đến sáng mai mới có thể trở về, vất vả em chờ ở bên ngoài."
Cắt Bắc Cực vỗ vỗ cánh xem như đáp lại, thân mật dùng đầu cọ ngón tay Lục Tẫn Triêu.
"Đi đi."
Dõi mắt nhìn theo bóng dáng Vân Tân biến mất trên bầu trời, Lục Tẫn Triêu đóng cửa sổ lại, bước ra phòng làm việc. Đi đến thang máy, anh đang muốn xuống lầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lại ấn sáng nút thang lên.
Cửa thang máy mở ra trước mặt anh, Lục Tẫn Triêu nhấc chân đi vào, ấn số tầng của khoa lính gác.
Thang máy ổn định đi lên, Lục Tẫn Triêu hồi hộp kiểm tra tấm chắn, bảo đảm tấm chắn dày đặc vững vàng bảo vệ thế giới tinh thần của mình, sẽ không rò rỉ mảy may chút nước nào.
Trong ba ngày này, Lục Tẫn Triêu đã khống chế được mình rất tốt. Lâm Khiếu Minh nói, nếu có lòng tin, anh có thể đi một vòng phòng lính gác thử xem, cũng mở mang kiến thức về nhiều lính gác và dẫn đường khác hơn.
Thang máy dừng lại ở tầng 15, Lục Tẫn Triêu hít thở sâu, bước ra thang máy. Vừa vào hành lang, anh liền thấy một con chó Shiba Inu chạy qua bên chân mình.
Tinh thần thể này vui sướng chạy băng băng trên hành lang, đuổi theo chú mèo mướp đang chạy thục mạng đằng trước. Lục Tẫn Triêu vô ý thức muốn tránh đi, chợt nghĩ đến mình là một "người bình thường", không nên nhìn thấy những thứ này.
Mèo và chó liên tiếp chạy ngang qua đùi anh, mắt Lục Tẫn Triêu nhìn thẳng phía trước, giả vờ chẳng nhìn thấy gì cả, đi về phía phòng bệnh.
Một con khỉ treo rủ ngược người xuống từ trên trần nhà, hai tay vợt qua tóc anh, con gấu trúc nhỏ nằm nhoài trên bệ cửa sổ, lười biếng phơi nắng.
Để bảo vệ cho năm giác quan nhạy cảm của lính gác, một căn phòng cách âm lớn được đặc biệt xây dựng thành phòng bệnh, có thể đồng thời thỏa mãn nhu cầu của 20 lính gác.
Anh rón rén đẩy ra cửa phòng bệnh, càng nhiều tinh thần thể xuất hiện trước mắt. Dù đã chuẩn bị tâm lý, bước chân Lục Tẫn Triêu vẫn không nhịn được mà dừng lại.
Báo đen và sư tử gầm gừ lẫn nhau, thằn lằn bò trên tường, bồ câu kêu cu cu, chuột túi và linh dương đứng đối diện... Quả thực chẳng khác gì vào nhầm thế giới động vật!
Trong phòng bệnh của lính gác, hầu hết điều dưỡng là hộ vệ và cộng sự, số ít dẫn đường phụ trách trấn an cảm xúc của lính gác, phòng ngừa bọn họ mất kiểm soát bởi vì đau đớn trong quá trình trị liệu.
Bất luận ở đâu, dẫn đường luôn là nguồn nhân lực khan hiếm, họ có địa vị rất cao, không chỉ có tiền lương của bệnh viện, mà còn nhận cả tiền trợ cấp Tháp cấp phát hàng tháng.
Không ai nhận thấy điểm khác thường trên người Lục Tẫn Triêu, các lính gác hoàn toàn coi anh là một vị bác sĩ bình thường, anh cố gắng xem nhẹ những tinh thần thể trước mắt, tâm trạng căng thẳng dần dần bình tĩnh lại.
Không bị phát hiện.
Dẫn đường Hứa Vân Phỉ đang chải vuốt vùng tinh thần cho một lính gác bị thương chú ý tới Lục Tẫn Triêu, mỉm cười gật đầu với anh.
Mọi người đều là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực của mình, dù không ở trong cùng một khoa thì vẫn quen biết lẫn nhau.
Giống như đại đa số lính gác là nam, dẫn đường là nữ chiếm ba phần tư toàn bộ quần thể dẫn đường, trong bệnh viện hành tinh Nam Thiên có tổng cộng 15 dẫn đường, trong đó 12 người là nữ.
Một con thỏ Angora nằm nhoài trên đùi Hứa Vân Phỉ, như một cuộn len trắng mềm mại.
Phần lớn tinh thần thể của dẫn đường là động vật nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn và vô hại, tựa như ấn tượng cố hữu về dẫn đường trong lòng mọi người, dịu dàng và mềm mại.
Lục Tẫn Triêu vừa liếc mắt nhìn liền lập tức tự kiềm chế lại, nhớ kỹ người bình thường không nhìn thấy tinh thần thể.
Anh không muốn đôi mắt bại lộ bản thân mình.
Hứa Vân Phỉ không hề phát hiện thân phận của anh, xem ra anh che giấu bản thân không tệ.
Lục Tẫn Triêu âm thầm nhẹ nhàng thở phào, đang định quay người rời đi, một cánh tay đột nhiên khoác lên bả vai anh.
"Cậu tới tìm tôi hả?" Ân Tề cười tủm tỉm nói sau lưng anh, Lục Tẫn Triêu quay đầu, đụng phải ánh mắt ngạc nhiên của đối phương.
Phòng của Lục Tẫn Triêu ở dưới tầng, chẳng liên quan gì đến khoa Lính gác, chủ động đến đây thì chỉ có một khả năng là anh tìm đến Ân Tề.
Hỏng bét. Lục Tẫn Triêu thầm than không tốt, anh quên mất hôm nay đến lượt Ân Tề trực ban.
Lục Tẫn Triêu không cách nào giải thích lý do mình đến, chỉ đành thuận theo câu chuyện của Ân Tề, mỉm cười nói: "Ừ, đến cảm ơn anh hai hôm trước đã đưa cho tôi những thứ kia."
Hứa Vân Phỉ nhìn như chuyên chú trị liệu cho lính gác, chú thỏ Angora trên đùi lại đưa mắt nhìn hai người, bại lộ tính hóng chuyện của cô ấy.
Ân Tề có ý với Lục Tẫn Triêu, không ít người trong bệnh viện đều biết. Song phương một người là con trai viện trưởng, là hộ vệ đã thức tỉnh thị giác và khứu giác, một người là tiến sĩ tốt nghiệp năm 21 tuổi, là thiên tài trở thành bác sĩ chính trong ba năm ngắn ngủi, tất nhiên không thiếu sự chú ý từ người khác.
"Khách sáo quá, tôi cũng đoán cậu không có sức lực đi ra ngoài mới đưa qua đó." Tay Ân Tề không buông xuống, ngược lại thuận thế ôm lấy vai Lục Tẫn Triêu: "Đi thôi, cùng nhau đi ăn cơm?"
Lục Tẫn Triêu cảm nhận được vô số ánh mắt tới từ các hướng khác nhau, chúng như hóa thành thực chất đâm vào người anh, anh thậm chí còn có thể cảm giác được tâm trạng bất mãn và ghen tị trong không khí.
Trong bệnh viện, cộng sự theo đuổi Ân Tề rất nhiều, nhưng không hiểu sao mà Ân Tề chỉ vây quanh bên người Lục Tẫn Triêu suốt cả ngày, không thèm để ý đến hành động thả thính của các cộng sự kia. Những người khác chua đến ê răng, lại chỉ có thể cằn nhằn sau lưng.
Dù Lục Tẫn Triêu có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, nào có thích hợp với hộ vệ Ân Tề như cộng sự?
Lục Tẫn Triêu mơ hồ biết được suy nghĩ của bọn họ, nhưng anh không để ý tới, chỉ riêng việc ứng phó với Ân Tề thường xuyên lại gần đã rất tốn năng lượng, anh không muốn phân tán chú ý của mình cho những người không quan trọng.
Nhẹ nhàng đẩy cánh tay Ân Tề trên đầu vai mình xuống một cách tỉnh bơ, trong chớp mắt cánh tay sượt qua hông, Lục Tẫn Triêu bước lên trước một bước, hoàn mỹ nhưng không quá có vẻ lúng túng tránh khỏi cái tay kia.
Nhưng anh không tránh được lời mời này.
Từ lúc còn rất nhỏ Lục Tẫn Triêu đã học được không thể làm theo cảm tính, anh không thể gánh vác nổi hậu quả có thể dẫn tới, cũng sẽ không có ai gánh chịu cho anh, anh không muốn gây ra phiền phức cho bố mẹ lớn tuổi của mình.
Hiện tại anh trở nên lẻ loi cô độc, lại vẫn không thể tùy ý đối xử theo tính tình và sở thích, bởi vì... anh còn muốn làm việc tại bệnh viện.
Hai người kết bạn đi xuống tầng có nhà ăn, mặt đối mặt ngồi cùng một bàn, câu được câu không tán gẫu về chuyện trong bệnh viện.
Ân Tề nhìn chằm chằm Lục Tẫn Triêu đang cúi đầu ăn. So với lần gặp mặt trước, tinh thần của Lục Tẫn Triêu khá hơn nhiều, khuôn mặt không còn sưng, quầng thâm mắt đã biến mất, dáng vẻ rũ mắt ăn quả thực chỉ thiếu điều viết chữ "ngoan" lên mặt.
Đồ ăn hơi cay, Lục Tẫn Triêu ăn đến môi đỏ bừng, không nhịn được mà sụt sịt mũi.
Lục Tẫn Triêu không phải người đẹp nhất Ân Tề từng gặp qua, nhưng anh là người dễ nhìn nhất. Thiếu sót nho nhỏ trên khuôn mặt cũng biến thành ưu điểm dưới khí chất đặc biệt của anh.
Ân Tề không nhịn được vươn tay, chạm đến khuôn mặt đỏ lên vì cay của Lục Tẫn Triêu.
Năng lực cảm giác của dẫn đường giúp Lục Tẫn Triêu nhận ra ngay khi đối phương vừa mới nhúc nhích, anh nhanh chóng phản ứng lại, đầu hơi lệch xuống dưới, cứ thế tránh được.
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Lục Tẫn Triêu, Ân Tề mỉm cười, tự nhiên thu tay lại, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ: "Trên mặt cậu dính thứ gì."
Lục Tẫn Triêu cầm lấy khăn giấy lau qua mặt, quả thật có dầu cay ở chỗ khóe môi.
Hậu vị có hơi cay quá, trong miệng Lục Tẫn Triêu bắt đầu thấy đau đớn, anh vội vàng uống hai ngụm nước. Anh ngẩng cổ lên, đường cong vùng cổ nối liền đến xương quai xanh, chui vào trong cổ áo được cài nề nếp.
Ánh mắt Ân Tề hơi tạm dừng tại yết hầu lên xuống của anh, chợt dời đi như không có việc gì.
Lục Tẫn Triêu đương nhiên chú ý tới, theo góc nhìn của theo Ân Tề, bầu không khí giữa họ có sự mập mờ như có như không, nhưng đối với Lục Tẫn Triêu, lại là cảm giác xấu hổ khiến anh đứng ngồi không yên.
Máy truyền tin trên cổ tay khẽ chấn động, giải cứu anh khỏi sự xấu hổ. Lục Tẫn Triêu đặt bình nước xuống, click mở màn hình, là tin nhắn từ Lâm Khiếu Minh, hỏi anh tình huống như thế nào.
【 Đi khoa Lính gác một chuyến, không bị phát hiện. 】
Tin nhắn nhanh chóng được đáp lại, chỉ có một chữ ngắn ngủi: 【 Ừ 】
Ngay cả dấu chấm câu cũng bị lược đi, rất phù hợp với tính cách của Lâm Khiếu Minh.
Lục Tẫn Triêu ấn nút khóa màn hình, anh sẽ bắt đầu khám lúc 2 giờ chiều, giờ đi về còn có thể tạm nghỉ ngơi một lúc.
Anh đứng dậy, Ân Tề cũng đứng lên theo, hỏi: "Chiều cậu có phẫu thuật à?"
"Phải ngồi khám, đêm nay trực phòng cấp cứu."
Ân Tề nhíu mày: "Vừa mới trở về đã bận bịu như vậy?"
"Nói thế nào thì tôi cũng đã nghỉ dài ngày rồi, bận rộn chút cũng bình thường." Lục Tẫn Triêu cười một cái: "Đi thôi."
Tạm biệt đối phương trong thang máy, Lục Tẫn Triêu bước nhanh xuyên qua hành lang, vào văn phòng, rốt cuộc nhẹ nhàng thở phào.
Có lẽ do trở thành dẫn đường, anh trở nên mẫn cảm hơn với rất nhiều thứ, những tâm tư gần như là tán tỉnh Ân Tề biểu hiện ra khiến anh cực kỳ khó chịu.
Trước sau anh đã từ chối rất nhiều lần, nhiều đến mức Lục Tẫn Triêu không đếm được hết.
Nhưng hiển nhiên đối phương thuộc loại hình càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, lần nào cũng cầu xin Lục Tẫn Triêu cho anh ta thêm chút thời gian, thậm chí bắt đầu sử dụng đến một vài lời nói mang tính uy hiếp.
Lục Tẫn Triêu phiền muốn chết, nhưng anh không thể trực tiếp trở mặt.
Ân Tề là con trai viện trưởng, anh muốn tiếp tục làm việc tại bệnh viện thì không thể đắc tội Ân Tề.
Lục Tẫn Triêu mở cửa sổ ra, cắt Bắc Cực nhẹ nhàng đậu xuống bệ cửa sổ. Thời tiết mưa dầm kéo dài nửa tháng đã kết thúc, bầu trời khôi phục sáng sủa, gió thổi rất ấm áp.
"Nghỉ ngơi một lúc đi."
Ngồi khám tuyệt đối là công việc Lục Tẫn Triêu ghét nhất, ròng rã suốt bốn tiếng, anh đối mặt với hết bệnh nhân này đến bệnh nhân khác, bận rộn đến mức cốc nước trống rỗng cũng không kịp rót thêm.
Khi bệnh nhân cuối cùng rời đi, sắc trời đã ảm đạm. Lục Tẫn Triêu chống mặt bàn, đứng dậy, giữa uống nước và đi nhà vệ sinh, anh chọn cái sau.
Mỗi một bác sĩ đều có một bàng quang kiên cường.
Ăn cơm xong còn phải đi trực phòng cấp cứu, Lục Tẫn Triêu khóa lại cửa phòng, gửi tin nhắn cho Lâm Khiếu Minh:【 Đêm nay tôi trực ban, phải đến sáng mai mới có thể trở về, trong tủ lạnh có đồ ăn, tự cậu làm chút gì đó đi, hoặc gọi đồ ăn ngoài. 】
Câu trả lời của Lâm Khiếu Minh vẫn lời ít ý nhiều như cũ:【 Ừ 】
Lục Tẫn Triêu không quá lo lắng Lâm Khiếu Minh, vẻ đáng tin cậy mà thiếu niên thể hiện ra hoàn toàn vượt quá tuổi của cậu, anh vừa bước chân ra, máy truyền tin lại phát sáng.
Lâm Khiếu Minh:【 Làm việc suốt cả ngày, đêm còn phải trực ban, anh không mệt mỏi à? 】
Mệt không à? Chắc chắn là mệt rồi, nhưng thực ra anh sớm đã thành thói quen.
【 Còn ổn. Hôm nay đồng nghiệp có việc nên đổi ca với tôi, theo lý thuyết sẽ không làm cả ngày, ngày mai tôi có thể nghỉ cả ngày. 】
Lâm Khiếu Minh: 【 Vậy sáng mai gặp 】
...
Màn hình máy truyền tin tối đi, Lâm Khiếu Minh nằm ngửa trên ghế, hai tay buông thõng khoác lên tay vịn ghế. Trong nhà không bật đèn, rơi vào u ám.
Nhưng chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt từ đèn đường xuyên qua màn cửa, lính gác vẫn đủ nhìn rõ hết thảy xung quanh.
Báo tuyết nằm nhoài bên chân Lâm Khiếu Minh, đã ngủ. Khuôn mặt góc cạnh của lính gác chìm trong bóng tối, đỉnh lông mày nhíu lại theo thói quen, khóe môi rủ xuống một cách tự nhiên.
Cậu hơi híp mắt lại, ngón tay nhẹ gõ, toàn thân bao phủ bởi sự uy nghiêm hoàn toàn không thuộc về tuổi này.
Tiếng xe ô tô chạy qua cách một dãy phố vô cùng rõ ràng trong tai cậu, có một người nhặt ve chai đi ngang qua hẻm nhỏ cách đó không xa, đi 1.400m về phía tây nam có đôi vợ chồng đang cãi nhau, hàng xóm sát vách họ hôm nay vừa đổi mùi xịt thơm phòng.
Vô số tin tức được Lâm Khiếu Minh tiếp nhận, vứt bỏ những thứ vô dụng, tiến hành phân tích thông tin hữu dụng, rồi quẳng vào "tòa nhà"*.
*Raw là 阁楼, tạm dịch là gác lửng: tên gọi khác của gác suốt hay tầng lửng, gác xép. Thuật ngữ này dùng để chỉ một tầng trung gian nằm giữa các tầng khác trong căn nhà. Thường thì người ta sẽ không xây gác xép vượt quá 80% diện tích sàn của tầng trệt phía dưới. Ban đầu mình định để đúng là gác lửng nhưng ở phần phía sau mô tả nó không giống với gác lửng lắm, mà nó là một tòa nhà cao ốc trong thế giới tinh thần của bạn công nên mình mạn phép để là tòa nhà nhé:v
Trải qua mấy ngày xây dựng lại, thế giới tinh thần không còn là một mảnh đất hoang vu từng bị phá hủy, đường nét của thành phố đang dần hiện ra.
Đột nhiên, Lâm Khiếu Minh mở to mắt, lặng yên không một tiếng động đứng dậy.
Thu hồi toàn bộ đá ngăn trở đặt trong hai phòng phủ trong chưa đến năm phút, Lâm Khiếu Minh nhét tất cả chúng và số đá còn dư lại dưới đáy bàn phòng sách vào một cái túi màu đen, đầy ắp.
Lục Tẫn Triêu đã có thể khống chế tinh thần lực phát tán, giữ lại những thứ này sẽ chỉ gây ra phiền phức.
Thu dọn đơn giản nhà cửa trong bóng tối, Lâm Khiếu Minh ngồi xuống ghế sô pha, bật TV.
Ánh sáng từ màn hình chiếu rọi vào khuôn mặt không thay đổi của cậu, phim truyền hình đang trình diễn cảnh cố gắng níu kéo dưới mưa nhàm chán.
Lâm Khiếu Minh phất tay, máy truyền cảm tiếp nhận tín hiệu, TV đổi thành kênh thời sự địa phương.
Một nam một nữ chủ trì đang phỏng vấn một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da, người đàn ông đã đến tuổi thay đổi vóc dáng, âu phục bị bụng bia đẩy hơi nhô lên, đỉnh đầu vốn hói trọc được trồng lại tóc, rậm rạp đến mức không thấy đường chân tóc.
Hai tay ông ta thả lỏng đặt lên tay vịn ghế sô pha, trên mặt mang nụ cười hiền lành giả tạo, gật đầu theo lời của người chủ trì.
Thời khắc trông thấy gương mặt kia, sắc mặt Lâm Khiếu Minh trầm xuống.
Phụ đề chạy ngang bên dưới cho thấy ông ta là quan chấp hành hiện tại của hành tinh Nam Thiên. Người chủ trì kết thúc đặt câu hỏi, ông ta bắt đầu trả lời vấn đề vừa được nhắc đến. Đối mặt với ống kính, khiếu ăn nói dí dỏm phối hợp với biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể tự tin, quả là một chính khách trăm phần trăm.
Dù đã qua hơn 20 năm, Lâm Khiếu Minh chưa bao giờ quên mất gương mặt này.
Lúc hai chân khỏe mạnh sờ sờ bị đánh gãy, phần lưng bị quất đến da tróc thịt bong, cậu cũng nhìn thấy nụ cười hòa ái như vậy trong tầm mắt nhuốm máu.
Cận vệ bên cạnh lau chùi vết máu trên tay, báo cáo kết quả cho quan chấp hành - gia tộc Burns tôn quý không thể nhận lấy một thứ ăn hại tàn phế hai chân, quan chấp hành có thể để cho cháu của mình thay thế suất kia.
Nếu không phải hầu gái quét dọn gian phòng thấy cậu đáng thương, lén lút đưa cơm và chữa thương cho cậu, có thể Lâm Khiếu Minh sẽ trải qua nửa đời sau trên xe lăn.
Lâm Khiếu Minh đã không còn nhớ rõ lúc trước đau nhức đến thế nào, oán hận đến đâu, lại nhớ kỹ nụ cười chướng mắt kia.
- Nếu có thể, cậu thật sự muốn móc mắt ông ta, rồi đánh gãy mũi, lại gõ nát từng cái răng một, khiến ông ta nuốt xuống.
Vùng tinh thần xuất hiện chấn động đã lâu không thấy, Lâm Khiếu Minh tắt TV đi. Ngồi trong bóng tối, cậu hít thở sâu, nhắm hai mắt lại, cảm xúc nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Báo tuyết vẫn yên tĩnh ngủ say bên chân cậu, không biết chủ nhân trải qua tâm trạng phập phồng như thế nào.
Bên trong thế giới tinh thần, tòa nhà đầu tiên đã đột ngột mọc lên từ mặt đất, kiến trúc cấu thành từ các linh kiện kim loại ghép nối với nhau xông thẳng lên trời, cao đến mức gần như không nhìn thấy đỉnh.
Tất cả hồi ức đều được bảo tồn ở trong đó, ký ức đời trước bị giấu ở tầng cao nhất.
Thành phố vẫn còn tiếp tục xây dựng, từng tấc không gian đều được tận dụng hoàn mỹ, xây dựng nên thành phố máy móc hùng vĩ nhất, tinh vi nhất.
Trên mặt Lâm Khiếu Minh vẫn còn chút mỡ trẻ con, thành công xóa đi vẻ lạnh lùng tiêu điều giữa hai hàng lông mày cậu.
Không một ai biết, bên dưới thân xác thiếu niên này là linh hồn thuộc về "Tử thần của Grenisou".