CHƯƠNG 20: BỊ NÓI TRÚNG TIM ĐEN
CHƯƠNG 20: BỊ NÓI TRÚNG TIM ĐEN
Cô ấy không nói, trong lòng tôi thấp thỏm không yên, cũng mím môi không nói.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt.
Qua một lúc lâu, tôi không nhịn được nhỏ giọng gọi cô ấy: “Gia Tiên… Cậu đừng im lặng, cậu như vậy tớ rất sợ, cậu nói hiện giờ tớ nên làm gì? Tớ đã cầu xin Hạng Chương rời khỏi nơi này, nhưng anh ấy không bỏ được chức vị mới đến tay này, tớ sợ nói với anh ấy rồi, anh ấy sẽ không cần tớ nữa…”
“Cậu muốn anh ấy cùng cậu rời khỏi đây?” Rốt cuộc Trình Gia Tiên cũng ngước mắt lên nhìn tôi.
Tôi gật đầu: “Tớ chỉ muốn ở bên anh ấy, anh ấy có tiền hay không đều không quan trọng, kỳ thực đến một thành phố nhỏ, yên bình sống qua ngày cũng rất tốt.”
Trình Gia Tiên nhíu mày: “Đừng có nói linh tinh, đó là suy nghĩ của cậu, Hạng Chương là đàn ông, đàn ông ai nấy đều muốn kiến công lập nghiệp, cùng cậu đến một thành phố nhỏ không có tương lai, anh ấy có thể làm gì? Ngày ngày ở bên cậu, bên vợ bên con đến già sao?”
Lời nói của cô ấy không hề khác Hạng Chương, tôi cười khổ: “Hạng Chương cũng nói như vậy.”
“Vậy sao?” Trình Gia Tiên nhìn tôi, sau đó tiếp tục im lặng, không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy trong mắt cô ấy có lời muốn nói nhưng tôi lại không hiểu được.
“Gia Tiên, tớ đã nói hết mọi chuyện cho cậu rồi, cậu nói xem hiện giờ tớ nên làm gì đây?”
Sự im lặng của cô ấy khiến tôi có chút khó thở, ôm đầu gối nhìn cô ấy, đợi cô ấy có thể cho tôi một ý kiến.
Rất lâu sau, Trình Gia Tiên ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi nói: “Kha Kha, cậu có yêu Hạng Chương không?”
“Tớ đương nhiên yêu anh ấy!” Tôi lập tức không chút do dự trả lời.
“Tớ nhớ cậu từng nói, vì anh ấy, cái gì cậu cũng nguyện ý làm, chết cũng không sợ, đúng không?” Cô ấy lại hỏi.
Tôi không tự chủ mà gật đầu.
Những lời này là những lời tôi nói với Trình Gia Tiên vào năm tốt nghiệp trung học.
Khi đó, tôi liều mạng muốn đuổi kịp bước chân của Hạng Chương, tôi không thông minh bằng hắn, cho nên chỉ có thể cố gắng, tôi muốn thi vào trường đại học giống hắn, hoặc tối thiểu cũng là một trường nào đó cùng thành phố.
Tôi cố gắng học tập, lúc ăn cơm thì đọc sách, buổi tối không ngủ học thuộc bài, sáng sớm vừa mở mắt liền học thuộc từ mới, tất cả thời gian rảnh đều là học, hai tháng ngắn ngủi tôi đã gầy đi mấy cân, bởi vì lo lắng, mụn nước quanh miệng cứ hết lại nổi lên, đau đến mức không dám uống nước.
Trình Gia Tiên nói tôi ngốc, cứ tiếp tục như vậy người sẽ không chịu nổi, hỏi tôi có đáng không? Tôi nói đáng, tôi yêu hắn, tôi muốn đứng cùng một tuyến đường với hắn, vì hắn chuyện gì tôi cũng nguyện ý làm, chết cũng không sợ!
Nhớ lại khi đó vì có thể ở bên Hạng Chương, tôi thực sự đã trả giá rất nhiều.
“Kha Kha, chuyện này tớ sẽ giúp cậu giấu Hạng Chương, cậu… nhịn một chút, có thể Cố Thanh Thiên chỉ cảm thấy hứng thú nhất thời, rất nhanh sẽ buông tha cậu, khi đó công việc của Hạng Chương cũng ổn, anh ta sẽ phát hiện Hạng Chương là một nhân viên giỏi, trợ thủ giỏi…”
“Đến lúc đó sự nghiệp của Hạng Chương đã thực sự thành công, cậu có thể thuận lợi rời khỏi tập đoàn Thiên Hoa, về nhà làm một người vợ nội trợ hạnh phúc.”
“Kha Kha, cậu hy sinh nhiều như vậy, nhưng… rất đáng không phải sao?”
Khi Trình Gia Tiên nói những lời này, giọng nói rất gấp, tôi lại nghe rõ từng chữ một.
“Gia Tiên, cậu thực sự cảm thấy như vậy có thể chứ?” Tôi nhìn cô ấy, mắt không hề chớp lấy một lần.
Cô ấy cứng đờ người, quay lại về chỗ cũ, mặt không chút biểu cảm nhìn tôi: “Kha Kha, kỳ thực trước khi cậu đến tìm tớ, không phải cậu đã quyết định rồi sao? Cậu chỉ là muốn ở chỗ tớ tìm lấy sự an tâm mà thôi.”
Lời này của cô giống như một lưỡi dao đâm sâu vào tim tôi, nước mắt nhất thời không ngừng tuôn ra khỏi khóe mắt.
Cô ấy nói không sai, trước khi tới đây, tôi đã đưa ra quyết định.
Quyết định này giống như cô ấy đã nói, mỗi một từ của cô ấy đều nói trúng vào tim đen của tôi.
Nhưng tôi thực sự không muốn!
Tôi bưng mặt khóc lớn, khóc đến khi đứt hơi khản tiếng.
Cô ấy không nói, trong lòng tôi thấp thỏm không yên, cũng mím môi không nói.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt.
Qua một lúc lâu, tôi không nhịn được nhỏ giọng gọi cô ấy: “Gia Tiên… Cậu đừng im lặng, cậu như vậy tớ rất sợ, cậu nói hiện giờ tớ nên làm gì? Tớ đã cầu xin Hạng Chương rời khỏi nơi này, nhưng anh ấy không bỏ được chức vị mới đến tay này, tớ sợ nói với anh ấy rồi, anh ấy sẽ không cần tớ nữa…”
“Cậu muốn anh ấy cùng cậu rời khỏi đây?” Rốt cuộc Trình Gia Tiên cũng ngước mắt lên nhìn tôi.
Tôi gật đầu: “Tớ chỉ muốn ở bên anh ấy, anh ấy có tiền hay không đều không quan trọng, kỳ thực đến một thành phố nhỏ, yên bình sống qua ngày cũng rất tốt.”
Trình Gia Tiên nhíu mày: “Đừng có nói linh tinh, đó là suy nghĩ của cậu, Hạng Chương là đàn ông, đàn ông ai nấy đều muốn kiến công lập nghiệp, cùng cậu đến một thành phố nhỏ không có tương lai, anh ấy có thể làm gì? Ngày ngày ở bên cậu, bên vợ bên con đến già sao?”
Lời nói của cô ấy không hề khác Hạng Chương, tôi cười khổ: “Hạng Chương cũng nói như vậy.”
“Vậy sao?” Trình Gia Tiên nhìn tôi, sau đó tiếp tục im lặng, không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy trong mắt cô ấy có lời muốn nói nhưng tôi lại không hiểu được.
“Gia Tiên, tớ đã nói hết mọi chuyện cho cậu rồi, cậu nói xem hiện giờ tớ nên làm gì đây?”
Sự im lặng của cô ấy khiến tôi có chút khó thở, ôm đầu gối nhìn cô ấy, đợi cô ấy có thể cho tôi một ý kiến.
Rất lâu sau, Trình Gia Tiên ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi nói: “Kha Kha, cậu có yêu Hạng Chương không?”
“Tớ đương nhiên yêu anh ấy!” Tôi lập tức không chút do dự trả lời.
“Tớ nhớ cậu từng nói, vì anh ấy, cái gì cậu cũng nguyện ý làm, chết cũng không sợ, đúng không?” Cô ấy lại hỏi.
Tôi không tự chủ mà gật đầu.
Những lời này là những lời tôi nói với Trình Gia Tiên vào năm tốt nghiệp trung học.
Khi đó, tôi liều mạng muốn đuổi kịp bước chân của Hạng Chương, tôi không thông minh bằng hắn, cho nên chỉ có thể cố gắng, tôi muốn thi vào trường đại học giống hắn, hoặc tối thiểu cũng là một trường nào đó cùng thành phố.
Tôi cố gắng học tập, lúc ăn cơm thì đọc sách, buổi tối không ngủ học thuộc bài, sáng sớm vừa mở mắt liền học thuộc từ mới, tất cả thời gian rảnh đều là học, hai tháng ngắn ngủi tôi đã gầy đi mấy cân, bởi vì lo lắng, mụn nước quanh miệng cứ hết lại nổi lên, đau đến mức không dám uống nước.
Trình Gia Tiên nói tôi ngốc, cứ tiếp tục như vậy người sẽ không chịu nổi, hỏi tôi có đáng không? Tôi nói đáng, tôi yêu hắn, tôi muốn đứng cùng một tuyến đường với hắn, vì hắn chuyện gì tôi cũng nguyện ý làm, chết cũng không sợ!
Nhớ lại khi đó vì có thể ở bên Hạng Chương, tôi thực sự đã trả giá rất nhiều.
“Kha Kha, chuyện này tớ sẽ giúp cậu giấu Hạng Chương, cậu… nhịn một chút, có thể Cố Thanh Thiên chỉ cảm thấy hứng thú nhất thời, rất nhanh sẽ buông tha cậu, khi đó công việc của Hạng Chương cũng ổn, anh ta sẽ phát hiện Hạng Chương là một nhân viên giỏi, trợ thủ giỏi…”
“Đến lúc đó sự nghiệp của Hạng Chương đã thực sự thành công, cậu có thể thuận lợi rời khỏi tập đoàn Thiên Hoa, về nhà làm một người vợ nội trợ hạnh phúc.”
“Kha Kha, cậu hy sinh nhiều như vậy, nhưng… rất đáng không phải sao?”
Khi Trình Gia Tiên nói những lời này, giọng nói rất gấp, tôi lại nghe rõ từng chữ một.
“Gia Tiên, cậu thực sự cảm thấy như vậy có thể chứ?” Tôi nhìn cô ấy, mắt không hề chớp lấy một lần.
Cô ấy cứng đờ người, quay lại về chỗ cũ, mặt không chút biểu cảm nhìn tôi: “Kha Kha, kỳ thực trước khi cậu đến tìm tớ, không phải cậu đã quyết định rồi sao? Cậu chỉ là muốn ở chỗ tớ tìm lấy sự an tâm mà thôi.”
Lời này của cô giống như một lưỡi dao đâm sâu vào tim tôi, nước mắt nhất thời không ngừng tuôn ra khỏi khóe mắt.
Cô ấy nói không sai, trước khi tới đây, tôi đã đưa ra quyết định.
Quyết định này giống như cô ấy đã nói, mỗi một từ của cô ấy đều nói trúng vào tim đen của tôi.
Nhưng tôi thực sự không muốn!
Tôi bưng mặt khóc lớn, khóc đến khi đứt hơi khản tiếng.