Chương : 57
Cổ Mặc nắm lấy khối gõ vụn cháy đen, lại nhíu mày, tựa hồ cũng không rõ ràng lắm, chỉ lẩm bẩm nói:
- Mảnh gỗ vụn cháy đen này, thoạt nhìn rất giống như tổn thương do hỏa linh khí tạo thành, nhưng hiệu quả như vậy rõ ràng chỉ có võ khí bản thân và linh khí trong trời đất giao hòa mới có thể đánh ra được, tiểu tử ngươi chỉ mới vừa tấn cấp đến Võ Giả nhị cấp, làm sao có thể có được năng lực chỉ Linh Vũ sư mới có?
- Ta biết rõ cũng không cần hỏi ngươi rồi.
Tần Phàm nhếch miệng, chậm rãi nhớ lại tình cảnh vừa rồi:
- Vừa rồi khi long huyết xối lên người ta, ta liền thoáng cái trông thấy một cỗ năng lượng cuồng nhiệt trùng kích đạt đến cảnh giới Võ Giả nhị cấp, mà khi võ khí tân sinh chảy về phía Vũ Điền thứ hai, cổ năng lượng này liền hóa thành khí lưu nóng rực hỗn hợp với võ khí trước kia của ta...
- Vậy có thể là vừa rồi ngươi vừa vặn đột phá, dưới cơ duyên xảo hợp mới sinh ra biến dị như vậy a. Độc Giác Giao Long phân cao thấp, giống đực là yêu thú hỏa thuộc tính, mà giống cái là thủy thuộc tính, theo như thế thì đầu Độc Giác Giao Long vừa rồi hẳn là giống đực, cho nên trong máu nó mới đựng hỏa năng lượng dồi dào như thế...
Cổ Mặc khẽ cười nói:
-Hắc hắc, xem như ngươi đại vận, phẩm chất võ khí này tuy rằng so với Dung Linh võ khí của Dung Linh chi cảnh thấp hơn không ít, nhưng lại có được tính chất của Dung Linh võ khí, chậc chậc, cái này thật khó tưởng tượng... Càng quan trọng hơn là, sớm cảm nhận được tính chất của Dung Linh, tương lai đột phá đến Dung Linh chi cảnh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!
- Vậy sẽ không có di chứng gì chứ?
Tần Phàm nghe Cổ Mặc nói liền có chút hưng phấn động tâm, nhưng trong nội tâm vẫn có một tia lo lắng.
- Ách.
Dáng cười của Cổ Mặc trì trệ, mặt mo ửng đỏ nói:
- Khục khục, cái này sao, phải hảo hảo quan sát một thời gian ngắn mới biết được, có lẽ có, có lẽ không.
- Đây không phải nói nhảm sao?
Tần Phàm không khỏi nhăn mặt, chẳng qua hiện giờ hắn cảm giác được Vũ Điền một mảnh ấm áp, ngược lại tạm thời không có gì dị thường, vì vậy liền không để ý đến nữa.
Tiếp theo hắn lại vươn tay ra, một vòng hỏa diễm giống như võ khí màu màu vàng xen lẫn màu đỏ xuất hiện ở lòng bàn tay, từ sau khi Tần Phàm đột phá đến võ giả, đan hỏa cũng từ màu trắng nhạt tiến hóa thành màu vàng, hiện giờ võ khí biến dị, hợp với đan hỏa cũng theo đó biến dị.
Cảm giác được nhiệt độ nóng rực trên đó, Tần Phàm biết rõ phẩm chất của đan hỏa đã cao hơn trước rất nhiều.
Khóe miệng không khỏi lộ ra dáng cười hưng phấn, phẩm chất đan hỏa được đề cao, như vậy một ít luyện dược cao cấp hơn hắn cũng có thể luyện chế ra, thật giống như Băng Linh Đan kia, vốn hắn còn lo lắng phẩm chất đan hỏa, giờ ngược lại không cần lo nữa rồi.
- Quả nhiên là nguy cơ và kỳ ngộ cùng tồn tại ah.
Tần Phàm có chút cảm thán nói, vừa rồi đứng gần quan sát ngũ Hổ phệ Long thập phần nguy hiểm, nhưng lại cơ duyên xảo hợp luyện hóa được Giao Long chi huyết, lúc dung hợp Giao Long chi huyết đau đến chết đi sống lại, nhưng lại khiến cho võ khí biến dị, cái này là phúc họa tương y.
Ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, rất nhanh liền nhìn thấy lân phiến cực lớn do Độc Giác Giao Long vừa rồi tróc ra, hắn vội vàng chạy nhanh tới, ở đây đã xảy ra động tĩnh lớn như vậy, thật sự không nên ở lâ. Mặc dù đại bộ phận yêu thú bị khí tức của yêu thú cao cấp chấn nhiếp không dám tới, nhưng Tần Phàm lo lắng chính những võ giả khác trong yêu thú sơn mạch này.
Lân phiến do Độc Giác Giao Long tróc ra tổng cộng có ba phiến, mỗi một phiến đều lớn chừng nửa người, bất quá trong đó có một phiến đã bị Thiên Dực Hổ trảo đứt rồi. Mà những lân giáp này ngâm trong mưa lâu như vậy, nhưng vuốt ve phía trên vẫn có cảm giác ấm áp, rất thần kỳ.
Hắn xuất ra thanh trường đao kia, quán thâu võ khí thử chém lên trên vài cái, vậy mà chỉ lưu lại vài đạo bạch ngân thôi!
- Lân phiến này ngay cả lục cấp yêu thú Thiên Dực Hổ cũng rất khó tổn thương, nếu như làm thành nội giáp mặc lên người, ngày sau sẽ bảo đảm hơn nhiều.
Tần Phàm âm thầm có chút hưng phấn, sau đó liề muốn thu những lân giáp này vào trữ vật giới chỉ.
Nhưng ngay lúc này, một hồi tiếng bước chân truyền đến, sau đó liền có năm sáu tên mạo hiểm giả ở một bên đi ra, chuyện Tần Phàm lo lắng cuối cùng đã xảy ra, những người này tất nhiên là trông thấy động tĩnh do Thiên Dực Hổ và Độc Giác Giao Long giao đấu tạo thành nên mới chạy tới đây.
Quả nhiên, một người trong đó liếc thấy vật trong tay Tần Phàm, kinh hỉ nói:
- Đó là lân giáp của Độc Giác Giao Long! Mới vừa rồi bị Thiên Dực Hổ đánh xuống đấy!
Trong mấy người cầm đầu là một nam tử bạch y mũi ưng, thoạt nhìn bộ dáng có chút âm hiểm, nhìn thoáng qua Tần Phàm liền lạnh lùng nói:
- Buông lân giáp, tha cho ngươi một mạng!
- Người nọ là Võ sư.
Thanh âm của Cổ Mặc lúc này ở bên tai nhàn nhạt truyền đến, hắn từ lúc những người này xuất hiện đã về lại trong giới chỉ rồi.
Tần Phàm nhướng mày, nháy mắt sau đó lại nghe thấy một người hét lên:
- Trường đao trên tay hắn là của lão Hắc!
Tần Phàm nghe thấy lời này, ngẩng đầu lên tinh tế quan sát mấy vị khách không mời mà đến, lúc này mới phát hiện phục sức của mấy người này vậy mà có chút tương tự ba người hắn giết khi vừa vào yêu thú sơn mạch, ở chỗ ngực đều có thêu một Hùng Ưng màu xanh .
- Nguyên lai là rắn chuột một ổ.
Tần Phàm hừ lạnh một tiếng, hắn thật không ngờ ba người kia lại cùng một mạo hiểm đoàn với mấy người này, bất quá cái gọi là Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này cũng không phải vật gì tốt.
- Trách không được hai ngày này Văn Đầu, lão Hắc và Quỷ ải lại không có tin tức, mười phần là đã chết trên tay tiểu tự này rồi.
Nam tử âm hiểm cầm đầu lạnh nhạt nói:
- Người động vào Thanh Ưng mạo hiểm đoàn chúng ta, vậy thì cũng đừng nghĩ sẽ thoát khỏi đây, tung lưới!
Nhưng lại không cho Tần Phàm bất cứ cơ hội giải thích nào, ở Yêu Thú Hoang Nguyên chính là như vậy, thực lực vi tôn, không có đạo lý gì có thể nói cả.
Theo người cầm đầu kia ra lệnh một tiếng, mấy người phía sau hắn lập tức tản ra, từ bốn phương tám hướng vây quanh về phía Tần Phàm.
Tần Phàm nhìn mấy người vây quanh, thần sắc trở nên càng ngày càng ngưng trọng, thực lực mấy người này thấp nhất cũng là Võ Giả lục cấp, còn có hai người là Võ Giả thất cấp, hai Võ Giả bát cấp. Thậm chí còn có một Võ sư ở đây, hắn tự nhiên không tự phụ đến mức nghĩ dùng thực lực Võ Giả nhị cấp là có thể đối phó bọn hắn.
- Lão đầu, bọn hắn có Võ sư ah! Lúc này ngươi còn không ra tay sao?
Tần Phàm thử nhẹ giọng gọi Cổ Mặc, nhưng ngoại trừ một tiếng "Hắc hắc" ra thì cũng không có đáp lại gì khác cả.
- Kháo.
Tần Phàm chửi nhỏ một tiếng, biết rõ muốn nhờ Cổ Mặc ra tay hoặc là mượn lực lượng của hắn đều không thể, vốn lấy thực lực của hắn muốn một mình chiến thắng những người không thể nghi ngờ chỉ là chuyện hoang đường.