Chương 5: Đồ Giả
Gương mặt của Oralie cứng đờ lại, giống như không thể tin Caesar lại muốn Madeline trở nên giống Ellie. Phải biết là Ellie chính là "khuyết điểm" của hoàng gia Leohart, vậy nên các quý tộc đều hạn chế nhắc về cô công chúa bí ẩn này. Đến cả những quý tộc có mối quan hệ mật thiết với hoàng gia cũng chẳng ai tiếp cận được với Ellie, đừng nói đến Caesar, một công tước của Đế quốc, người thậm chí còn chưa được gặp riêng vị công chúa ấy.
"Cae!" Oralie gằn giọng lên nhắc nhở Caesar.
Thật đáng tiếc là hắn không quan tâm đến thái độ của người bạn thân mình cho lắm. Caesar lại nói tiếp: "Tôi thích một người yên tĩnh, à không, phải là một người không mang lại cho người khác cảm giác tồn tại. Em gái của điện hạ chính là hình mẫu tôi muốn cho nhóc con kia trở thành. Thật đáng tiếc…" Thật đáng tiếc là một góc cũng không giống được!
Oralie nhíu mày lại, dường như cô không thích ai đó nhắc về em gái mình. Nhất là thái độ nửa đùa nửa thật của Caesar lại khiến cô khó chịu.
"Cae, mình không thể không nhắc nhở cậu, đừng nhắc về em gái mình trước mặt ai khác, kể cả là với Lance."
"Điện hạ, đến tận bây giờ người vẫn không tin chuyện tôi từng nghe thấy Công chúa Ellie nói sao?" Caesar bày ra bộ dạng như hắn đang phải chịu oan ức đến giờ mới được giải bày, mà người đổ oan cho hắn lại chính là Oralie.
Bầu không khí giữa hai người vốn không thoải mái, giờ lại càng thêm ngượng nghịu. Cuối cùng đã tan rã trong không vui.
Caesar từ phòng làm việc của mình nhìn bóng xe ngựa được khắc ấn hoàng gia của Oralie. Hắn không khỏi thắc mắc vì sao Oralie vẫn không tin vào chuyện hắn từng nghe thấy Ellie giao tiếp. Là do không dám tin hay là không đáng tin. Từng có những đêm hắn suy nghĩ về con người lập dị ấy để rồi không kìm hãm ham muốn và tò tò muốn biết được đằng sau vẻ mờ nhạt đó là gì.
Hắn không thể không thừa nhận ngoài đứa trẻ cuối cùng của gia tộc Lasthell ra thì Ellie chính là thứ mà hắn vẫn luôn muốn sở hữu.
Nhưng tiếc là Caesar mãi không thể chạm đến hình bóng ấy.
- --
Christian ôm đứa trẻ cuối cùng của nhà Lasthell vào một tòa lâu đài bỏ hoang cách thành Vant khoảng sáu dặm. Hắn bước từng bước vô cùng cẩn thận, giống như sơ sẩy một thôi là hắn sẽ tự đưa mình vào lãnh địa của Tử thần.
Không khí trong tòa lâu đầu này vô cùng ít ỏi, Christian cứ có cảm giác như một chút nữa thôi là mình sẽ chết ngạt ở cái nơi khỉ ho cò gáy này. Các dãy hành lang vô cùng ảm đạm, vừa ẩm thấp vừa bụi bặm, giống như một phế tích đã bị bỏ hoang từ lâu nhưng đôi lúc vẫn có những kẻ lỡ đường chọn dừng chân lại đây một đêm, mang theo hy vọng sẽ có một ngày mai thuận lợi hơn. Nhưng tiếc là lại chọn sai địa điểm.
Trong một góc tối ở cuối hành lang bên trái tư sảnh đi vào. Đó là một người khoác áo choàng, những lọn tóc dài ngắn khác nhau xõa ra, từ sơ lược bề ngoài có thể đoán đây không phải người thường xuyên chăm chút vẻ bề ngoài của mình.
Nhưng Christian không cảm nhận được sự hiện diện của người này, hắn ôm đứa trẻ đi loanh quanh khắp dinh thự, để rồi vòng về lại sảnh.
"Christian!" Người bí ẩn kia nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, có vẻ như ả đã trông thấy hết hành động vô nghĩa kia.
Vừa nghe thấy âm thuộc trầm thấp quen thuộc vang lên, cơ thể cường tráng của Christian xém chút nữa là quỳ rạp xuống như một thói quen. Nhưng hắn kịp nhận ra, chủ nhân của hắn vốn không có ở đây, rõ ràng là giọng một nơi người một nẻo.
Hắn giống như một cỗ máy được lập trình sẵn, sau khi xác nhận được là chủ nhân sẽ xuất hiện, Christian liền bỏ đứa bé ấy xuống đất. Quỳ lạy chính là một trong những hành động thiêng liêng thể hiện sự tôn trọng của mình đối với bề trên, đương nhiên cách bày tỏ sự của hắn cũng không quá khác biệt, chỉ là có chút lố lăng. Hai đầu gối hắn song song với mặt đất, bàn chân khép lại vô cùng gọn gàng, hai tay hắn đặt lên đùi, gương mặt thì vô cùng nghiêm túc.
Ai không biết còn tưởng hắn đang nhận nhiệm vụ tiếp đón một người có ảnh hưởng đến vận mệnh của cả một Đế quốc.
Đứa bé kia nhìn thấy hành động kì lạ của Christian mà làm theo. Hắn chỉ liếc sang một cái rồi quay về trạng thái nghiêm túc của mình. Bởi hắn biết chủ nhân sẽ xuất hiện.
Cộp… cộp…
Tiếng giày da vang lên, âm thanh dồn dập vào màng nhĩ của Christian và cả đứa bé kia. Mang theo khí lạnh tỏa ra từ những bước chân, hình dáng ấy dừng lại trước một vị trí có ánh sáng chiếu xuống, hệt như một vị thần trong tín ngưỡng của thế gian.
"Khi mà bóng tối đã nuốt trọn nhân tính của loài người và bao phủ toàn bộ vạn vật thì ánh sáng vẫn chọn ngài, thưa chủ nhân đáng kính!"
"Không đâu, Christian. Ta chỉ là đứng đúng vị trí mà thôi! Mà, sao ngươi lại mang thứ hàng giả đó đến đây?"
Christian ngây ngô đáp: "Chẳng phải ngài luôn muốn sở hữu đứa trẻ cuối cùng của nhà Lasthell sao?"
"Quả thật là vậy, nhưng ta không hề nói rằng mình không thể tự tay bắt lấy nó!"
Người đó tiến gần đến chỗ Christian và dừng lại ở chỗ cách hắn khoảng hai bước chân. Đây là lần đầu tiên hắn được gần chủ nhân như vậy, nhưng hắn không có đủ can đảm để ngước lên mình.
"Ngài Nightmare, xin hãy ban cho kẻ hèn này đặc ân được trở thành người được ngài trọng dụng!"
Trái lại với vẻ khẩn khoản của Christian, thì đứa trẻ bên cạnh hắn lại ngoan ngoãn đến lại. Dường như nó đang cố thể hiện mình là người có ích, hoặc chỉ đơn giản là thời gian sống với thân phận một nô lệ đã khiến cảm xúc của nó chai sạn đi không ít.
Nightmare nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đó. Con ngươi của ngài còn sâu hơn vực thẳm, dán chặt vào một đứa trẻ như thế không khỏi khiến nó kinh hãi. Nó giống như bị nhìn thấu, không còn giữ được dáng vẻ bình thản mà chuyển sang run rẩy.
Christian vẫn giữ nguyên dáng vẻ và mặt không biến sắc.
"Ta đã lắng nghe lời thỉnh cầu của ngươi, Christian. Nhưng, ngươi biết đó, ta không thích có quá nhiều người biết được hành động của ta!"
Christian có cảm giác như khí lạnh toát ra từ Nightmare đang bóp chặt cổ hắn. Áp lực vô hình ngài mang đến giống như những trận giông bão hay xuất hiện ở những vùng Tây Bắc lục địa, khiến cho các mạch máu trong người hắn đua nhau sôi sục và chỉ cần ngài bước đến gần thêm một chút nữa là cơ thể hắn sẽ nổ tung.
Mà, ngài Nightmare có vẻ lạ. Thông thường, ngài sẽ nói ngắn gọn nhất có thể, thậm chí còn lơ đi những lời tán thưởng có cánh của Christian. Ấy vậy mà hôm nay lại nói nhiều hơn bình thường, còn gọi tên hắn.
Christian đoán vị trí của mình trong lòng Nightmare đã tăng lên, mà nào biết rằng ngài ta đã suy tính đến cả cái chết của hắn sẽ diễn ra như thế nào.
"Lần tiếp theo gặp mặt, đừng mang thứ hàng giả này theo. Bẩn mắt ta!"
Christian nghe đến lần gặp mặt tiếp theo thì trong lòng đã nở hoa, nhưng khi nghe ba từ cuối cùng thì sắc mặt của hắn trầm đã trầm lại.
Đứa trẻ này làm bẩn mất ngài, thì nó và cả hắn đều đáng chết.
"Tình hình gần đầy của Hắc Diều Hâu không tốt lắm, đã lọt vào tầm ngắm của Hoàng gia rồi. Ba ngày nữa ta sẽ tự thân đến nhà hát. Còn lại tự ngươi quyết định!" Nói rồi Nightmare rời đi, vụt ngang một cái và biến mất. Đây mới đúng là phong cách của ngài ta.
Christian không dám nói nhiều, vì nói nhiều trước mặt Nightmare sẽ nhận lại hậu quả xấu. Cách đây vài năm, khi mà Hắc Diều Hâu được đích thân ngài ta nắm quyền, một gã quản lí ở chi nhánh thành Colt vì bất mãn nên không phục tùng Nightmare. Kết quả là cái chết của hắn trở thành một trong những thảm án bí ẩn nhất trong lịch sử của Leohart.
Còn về "đồ giả" này? Đương nhiên hắn biết bản thân nên làm gì.
"Nói cho ta biết tên của ngươi!"
Đầu tiên hắn sẽ cho đứa trẻ này một danh phận. Sau đó sẽ tiến hành đào tạo nó trở thành một người xuất chúng, rồi đưa nó trở thành con của một gia đình quý tộc. Cuối cùng biến nó trở thành một con rối, và hắn sẽ đứng sau thao túng. Một kế hoạch hoàn hảo và có lợi cho cả hắn, Hắc Diều Hâu và ngài Nightmare.
"Không có!" Cô bé trả lời mà không kèm theo chủ ngữ hay kính ngữ.
Nhưng Christian không quan trọng hình thức lắm, miễn là đủ thông tin hắn cần biết thì tất cả mọi thứ đều có thể cho qua.
Cô bé này có mái tóc trắng và dài như cuộn chỉ và đôi mắt màu tím than, không có đặc điểm nào tượng trưng cho nó là giọt máu của một gia đình quý tộc ở kinh đô, nhưng vùng khác thì hắn không rõ. Nhưng Christian chắc chắn huyết thống mà nó mang trong người không tầm thường.
Có khi nào là con của một gia đình quý tộc suy tàn không nhỉ? Christian tự đặt câu hỏi cho bản thân.
Trước khi bắt đứa trẻ này đi, Christian đã tìm hiểu kĩ về nó. Lúc còn là một đứa trẻ sơ sinh đã bị bỏ trước cửa của một tu viện. Năm ba tuổi, vì tu viện đó bị những người dân bất mãn với động thái cự tuyệt ngoại giao với Thần quốc của Hoàng đế nên đã vùng lên và đốt các tu viện với lí do: nếu Hoàng gia không muốn có quan hệ với Thần quốc thì hà cớ gì phải để các tu viện và điện thờ tiếp tục tồn tại và truyền giáo đến muôn dân. Sự kiện này đã dẫn đến bản án tử cho ít nhất là hai mươi gia đình quý tộc và hàng trăm dân đen với lí do phản quốc. Từ đó, không ít người đã xem Hoàng đế hiện tại là một hôn quân. Và rồi đứa trẻ này đã trở thành một nô lệ.
Vian là một trong những quản lí cấp cao của Hắc Diều Hâu, đồng thời là một gã máu mặt ở chợ đen, vậy nên không khó để hắn lấy quyền hạn của mình mà mang đứa bé về lại tay mình.
Vì mệnh lệnh phải dẫn dụ Công tước Caesar Coral Giselle và Nam tước Lance Asher Benedict đến Emerald nên họ mới tốn công tốn sức bày ra kế hoạch lợi dụng trung gian là gã Coralis kia.
"Vậy ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên!"
- --
Buổi hòa nhạc được tổ chức thường niên tại nhà hát Rosalie, quy tụ những nhạc công, nghệ sĩ hàng đầu trong lục địa. Khoảng vài năm gần đây thể loại nhạc kịch dần được đưa vào biểu diễn tại sự kiện này.
Theo lẽ thông thường, Hoàng gia Leohart sẽ mời nhiều nhất là năm nhân vật đến xem, còn lại thì phải tranh suất. Sức chứa của nhà hát vô cùng lớn, nhưng tất cả những nhân vật lớn của lục địa đều muốn đến thì là một vấn đề nan giải đối với ban quản lí nhà hát.
Tại dinh thự Van-Vilan, nơi đón tiếp những quý tộc trên khắp các lục địa đang tất bật hơn bao giờ hết. Không phải bởi vì khối lượng công việc đang dồn ép những người làm việc ở đây, mà là do sự xuất hiện của hai nhân vật đến chính những người gắn bó ở dinh thự này lâu nhất cũng không thể tin được.
Công chúa thứ hai của Đế quốc Leohart và gã công tử bất tài của gia đình Bá tước Reginald cùng nhau đến gặp Hầu tước Gavin Wynn Wolfgang – chủ nhân của dinh thự Van-Vilan.
––––––––––
Valentine 2024 có ai có quà chưa nè:3
"Cae!" Oralie gằn giọng lên nhắc nhở Caesar.
Thật đáng tiếc là hắn không quan tâm đến thái độ của người bạn thân mình cho lắm. Caesar lại nói tiếp: "Tôi thích một người yên tĩnh, à không, phải là một người không mang lại cho người khác cảm giác tồn tại. Em gái của điện hạ chính là hình mẫu tôi muốn cho nhóc con kia trở thành. Thật đáng tiếc…" Thật đáng tiếc là một góc cũng không giống được!
Oralie nhíu mày lại, dường như cô không thích ai đó nhắc về em gái mình. Nhất là thái độ nửa đùa nửa thật của Caesar lại khiến cô khó chịu.
"Cae, mình không thể không nhắc nhở cậu, đừng nhắc về em gái mình trước mặt ai khác, kể cả là với Lance."
"Điện hạ, đến tận bây giờ người vẫn không tin chuyện tôi từng nghe thấy Công chúa Ellie nói sao?" Caesar bày ra bộ dạng như hắn đang phải chịu oan ức đến giờ mới được giải bày, mà người đổ oan cho hắn lại chính là Oralie.
Bầu không khí giữa hai người vốn không thoải mái, giờ lại càng thêm ngượng nghịu. Cuối cùng đã tan rã trong không vui.
Caesar từ phòng làm việc của mình nhìn bóng xe ngựa được khắc ấn hoàng gia của Oralie. Hắn không khỏi thắc mắc vì sao Oralie vẫn không tin vào chuyện hắn từng nghe thấy Ellie giao tiếp. Là do không dám tin hay là không đáng tin. Từng có những đêm hắn suy nghĩ về con người lập dị ấy để rồi không kìm hãm ham muốn và tò tò muốn biết được đằng sau vẻ mờ nhạt đó là gì.
Hắn không thể không thừa nhận ngoài đứa trẻ cuối cùng của gia tộc Lasthell ra thì Ellie chính là thứ mà hắn vẫn luôn muốn sở hữu.
Nhưng tiếc là Caesar mãi không thể chạm đến hình bóng ấy.
- --
Christian ôm đứa trẻ cuối cùng của nhà Lasthell vào một tòa lâu đài bỏ hoang cách thành Vant khoảng sáu dặm. Hắn bước từng bước vô cùng cẩn thận, giống như sơ sẩy một thôi là hắn sẽ tự đưa mình vào lãnh địa của Tử thần.
Không khí trong tòa lâu đầu này vô cùng ít ỏi, Christian cứ có cảm giác như một chút nữa thôi là mình sẽ chết ngạt ở cái nơi khỉ ho cò gáy này. Các dãy hành lang vô cùng ảm đạm, vừa ẩm thấp vừa bụi bặm, giống như một phế tích đã bị bỏ hoang từ lâu nhưng đôi lúc vẫn có những kẻ lỡ đường chọn dừng chân lại đây một đêm, mang theo hy vọng sẽ có một ngày mai thuận lợi hơn. Nhưng tiếc là lại chọn sai địa điểm.
Trong một góc tối ở cuối hành lang bên trái tư sảnh đi vào. Đó là một người khoác áo choàng, những lọn tóc dài ngắn khác nhau xõa ra, từ sơ lược bề ngoài có thể đoán đây không phải người thường xuyên chăm chút vẻ bề ngoài của mình.
Nhưng Christian không cảm nhận được sự hiện diện của người này, hắn ôm đứa trẻ đi loanh quanh khắp dinh thự, để rồi vòng về lại sảnh.
"Christian!" Người bí ẩn kia nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, có vẻ như ả đã trông thấy hết hành động vô nghĩa kia.
Vừa nghe thấy âm thuộc trầm thấp quen thuộc vang lên, cơ thể cường tráng của Christian xém chút nữa là quỳ rạp xuống như một thói quen. Nhưng hắn kịp nhận ra, chủ nhân của hắn vốn không có ở đây, rõ ràng là giọng một nơi người một nẻo.
Hắn giống như một cỗ máy được lập trình sẵn, sau khi xác nhận được là chủ nhân sẽ xuất hiện, Christian liền bỏ đứa bé ấy xuống đất. Quỳ lạy chính là một trong những hành động thiêng liêng thể hiện sự tôn trọng của mình đối với bề trên, đương nhiên cách bày tỏ sự của hắn cũng không quá khác biệt, chỉ là có chút lố lăng. Hai đầu gối hắn song song với mặt đất, bàn chân khép lại vô cùng gọn gàng, hai tay hắn đặt lên đùi, gương mặt thì vô cùng nghiêm túc.
Ai không biết còn tưởng hắn đang nhận nhiệm vụ tiếp đón một người có ảnh hưởng đến vận mệnh của cả một Đế quốc.
Đứa bé kia nhìn thấy hành động kì lạ của Christian mà làm theo. Hắn chỉ liếc sang một cái rồi quay về trạng thái nghiêm túc của mình. Bởi hắn biết chủ nhân sẽ xuất hiện.
Cộp… cộp…
Tiếng giày da vang lên, âm thanh dồn dập vào màng nhĩ của Christian và cả đứa bé kia. Mang theo khí lạnh tỏa ra từ những bước chân, hình dáng ấy dừng lại trước một vị trí có ánh sáng chiếu xuống, hệt như một vị thần trong tín ngưỡng của thế gian.
"Khi mà bóng tối đã nuốt trọn nhân tính của loài người và bao phủ toàn bộ vạn vật thì ánh sáng vẫn chọn ngài, thưa chủ nhân đáng kính!"
"Không đâu, Christian. Ta chỉ là đứng đúng vị trí mà thôi! Mà, sao ngươi lại mang thứ hàng giả đó đến đây?"
Christian ngây ngô đáp: "Chẳng phải ngài luôn muốn sở hữu đứa trẻ cuối cùng của nhà Lasthell sao?"
"Quả thật là vậy, nhưng ta không hề nói rằng mình không thể tự tay bắt lấy nó!"
Người đó tiến gần đến chỗ Christian và dừng lại ở chỗ cách hắn khoảng hai bước chân. Đây là lần đầu tiên hắn được gần chủ nhân như vậy, nhưng hắn không có đủ can đảm để ngước lên mình.
"Ngài Nightmare, xin hãy ban cho kẻ hèn này đặc ân được trở thành người được ngài trọng dụng!"
Trái lại với vẻ khẩn khoản của Christian, thì đứa trẻ bên cạnh hắn lại ngoan ngoãn đến lại. Dường như nó đang cố thể hiện mình là người có ích, hoặc chỉ đơn giản là thời gian sống với thân phận một nô lệ đã khiến cảm xúc của nó chai sạn đi không ít.
Nightmare nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đó. Con ngươi của ngài còn sâu hơn vực thẳm, dán chặt vào một đứa trẻ như thế không khỏi khiến nó kinh hãi. Nó giống như bị nhìn thấu, không còn giữ được dáng vẻ bình thản mà chuyển sang run rẩy.
Christian vẫn giữ nguyên dáng vẻ và mặt không biến sắc.
"Ta đã lắng nghe lời thỉnh cầu của ngươi, Christian. Nhưng, ngươi biết đó, ta không thích có quá nhiều người biết được hành động của ta!"
Christian có cảm giác như khí lạnh toát ra từ Nightmare đang bóp chặt cổ hắn. Áp lực vô hình ngài mang đến giống như những trận giông bão hay xuất hiện ở những vùng Tây Bắc lục địa, khiến cho các mạch máu trong người hắn đua nhau sôi sục và chỉ cần ngài bước đến gần thêm một chút nữa là cơ thể hắn sẽ nổ tung.
Mà, ngài Nightmare có vẻ lạ. Thông thường, ngài sẽ nói ngắn gọn nhất có thể, thậm chí còn lơ đi những lời tán thưởng có cánh của Christian. Ấy vậy mà hôm nay lại nói nhiều hơn bình thường, còn gọi tên hắn.
Christian đoán vị trí của mình trong lòng Nightmare đã tăng lên, mà nào biết rằng ngài ta đã suy tính đến cả cái chết của hắn sẽ diễn ra như thế nào.
"Lần tiếp theo gặp mặt, đừng mang thứ hàng giả này theo. Bẩn mắt ta!"
Christian nghe đến lần gặp mặt tiếp theo thì trong lòng đã nở hoa, nhưng khi nghe ba từ cuối cùng thì sắc mặt của hắn trầm đã trầm lại.
Đứa trẻ này làm bẩn mất ngài, thì nó và cả hắn đều đáng chết.
"Tình hình gần đầy của Hắc Diều Hâu không tốt lắm, đã lọt vào tầm ngắm của Hoàng gia rồi. Ba ngày nữa ta sẽ tự thân đến nhà hát. Còn lại tự ngươi quyết định!" Nói rồi Nightmare rời đi, vụt ngang một cái và biến mất. Đây mới đúng là phong cách của ngài ta.
Christian không dám nói nhiều, vì nói nhiều trước mặt Nightmare sẽ nhận lại hậu quả xấu. Cách đây vài năm, khi mà Hắc Diều Hâu được đích thân ngài ta nắm quyền, một gã quản lí ở chi nhánh thành Colt vì bất mãn nên không phục tùng Nightmare. Kết quả là cái chết của hắn trở thành một trong những thảm án bí ẩn nhất trong lịch sử của Leohart.
Còn về "đồ giả" này? Đương nhiên hắn biết bản thân nên làm gì.
"Nói cho ta biết tên của ngươi!"
Đầu tiên hắn sẽ cho đứa trẻ này một danh phận. Sau đó sẽ tiến hành đào tạo nó trở thành một người xuất chúng, rồi đưa nó trở thành con của một gia đình quý tộc. Cuối cùng biến nó trở thành một con rối, và hắn sẽ đứng sau thao túng. Một kế hoạch hoàn hảo và có lợi cho cả hắn, Hắc Diều Hâu và ngài Nightmare.
"Không có!" Cô bé trả lời mà không kèm theo chủ ngữ hay kính ngữ.
Nhưng Christian không quan trọng hình thức lắm, miễn là đủ thông tin hắn cần biết thì tất cả mọi thứ đều có thể cho qua.
Cô bé này có mái tóc trắng và dài như cuộn chỉ và đôi mắt màu tím than, không có đặc điểm nào tượng trưng cho nó là giọt máu của một gia đình quý tộc ở kinh đô, nhưng vùng khác thì hắn không rõ. Nhưng Christian chắc chắn huyết thống mà nó mang trong người không tầm thường.
Có khi nào là con của một gia đình quý tộc suy tàn không nhỉ? Christian tự đặt câu hỏi cho bản thân.
Trước khi bắt đứa trẻ này đi, Christian đã tìm hiểu kĩ về nó. Lúc còn là một đứa trẻ sơ sinh đã bị bỏ trước cửa của một tu viện. Năm ba tuổi, vì tu viện đó bị những người dân bất mãn với động thái cự tuyệt ngoại giao với Thần quốc của Hoàng đế nên đã vùng lên và đốt các tu viện với lí do: nếu Hoàng gia không muốn có quan hệ với Thần quốc thì hà cớ gì phải để các tu viện và điện thờ tiếp tục tồn tại và truyền giáo đến muôn dân. Sự kiện này đã dẫn đến bản án tử cho ít nhất là hai mươi gia đình quý tộc và hàng trăm dân đen với lí do phản quốc. Từ đó, không ít người đã xem Hoàng đế hiện tại là một hôn quân. Và rồi đứa trẻ này đã trở thành một nô lệ.
Vian là một trong những quản lí cấp cao của Hắc Diều Hâu, đồng thời là một gã máu mặt ở chợ đen, vậy nên không khó để hắn lấy quyền hạn của mình mà mang đứa bé về lại tay mình.
Vì mệnh lệnh phải dẫn dụ Công tước Caesar Coral Giselle và Nam tước Lance Asher Benedict đến Emerald nên họ mới tốn công tốn sức bày ra kế hoạch lợi dụng trung gian là gã Coralis kia.
"Vậy ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên!"
- --
Buổi hòa nhạc được tổ chức thường niên tại nhà hát Rosalie, quy tụ những nhạc công, nghệ sĩ hàng đầu trong lục địa. Khoảng vài năm gần đây thể loại nhạc kịch dần được đưa vào biểu diễn tại sự kiện này.
Theo lẽ thông thường, Hoàng gia Leohart sẽ mời nhiều nhất là năm nhân vật đến xem, còn lại thì phải tranh suất. Sức chứa của nhà hát vô cùng lớn, nhưng tất cả những nhân vật lớn của lục địa đều muốn đến thì là một vấn đề nan giải đối với ban quản lí nhà hát.
Tại dinh thự Van-Vilan, nơi đón tiếp những quý tộc trên khắp các lục địa đang tất bật hơn bao giờ hết. Không phải bởi vì khối lượng công việc đang dồn ép những người làm việc ở đây, mà là do sự xuất hiện của hai nhân vật đến chính những người gắn bó ở dinh thự này lâu nhất cũng không thể tin được.
Công chúa thứ hai của Đế quốc Leohart và gã công tử bất tài của gia đình Bá tước Reginald cùng nhau đến gặp Hầu tước Gavin Wynn Wolfgang – chủ nhân của dinh thự Van-Vilan.
––––––––––
Valentine 2024 có ai có quà chưa nè:3