Chương 35
Nguyễn Sơn Nghiêu không chú ý tới động tác của bọn họ, ngắm nhìn bức tranh một lát không nhịn được tán thưởng:
"Màu sắc của bức tranh được phối hợp rất tốt, cho người nhìn có cảm giác ấm áp tươi sáng. Đợi bức tranh hoàn thành chắc chắn sẽ là một tác phẩm rất đẹp."
Hứa Tề Tư không ngờ bức tranh của mình sẽ được khen như vậy, theo bản năng chỉ coi đây là lời khách sáo, bàn tay đang bị Nguyễn Ôn Tịch nắm không khỏi siết chặt.
"Nguyễn tổng nói đùa rồi......"
Giọng của cậu rất nhỏ, lại mang theo sự lúng túng nghe như đang rất sốt ruột.
Lúc này Nguyễn Sơn Nghiêu mới phát hiện có điều không đúng, quay đầu nhìn Hứa Tề Tư một cái rồi dời tầm mắt sang người Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch nhẹ nhàng lắc đầu, không tiếp tục thử phản ứng của Hứa Tề Tư nữa, anh giải vây nói: "Anh, không phải hôm bữa anh nói muốn đến chỗ em lấy xấp tài liệu sao, đợi em tí để em đưa cho anh luôn."
"À, nhớ rồi." Nguyễn Sơn Nghiêu phối hợp theo đáp một tiếng, rời khỏi giá vẽ đi tới bàn làm việc của Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch thuận thế buông lỏng tay Hứa Tề Tư, cậu liền thừa dịp này dọn giá vẽ lẫn dụng cụ tới một góc không ai thấy, chỉ sợ Nguyễn Sơn Nghiêu quay trở lại đề tài này.
May mà kế đó Nguyễn Sơn Nghiêu và Nguyễn Ôn Tịch chỉ lo thảo luận công việc, hình như đã quên mất chuyện vừa rồi, nói một lát liền rời khỏi bàn làm việc.
Lúc ăn cơm, Nguyễn Ôn Tịch lại tìm một vài chủ đề nhẹ nhàng để trò chuyện, dời đi lực chú ý của Hứa Tề Tư, bữa ăn được diễn ra trong bầu không khí hòa hoãn hơn lúc đầu.
Thời gian chiều Hứa Tề Tư vẫn vẽ tranh như cũ, Nguyễn Ôn Tịch thì tiếp tục điều tra những người tham gia vào vụ việc năm đó, kết quả thu được trong ngày không tệ lắm.
Gần đến thời gian tan làm nhưng Hứa Tề Tư vẫn còn chưa vẽ xong, Nguyễn Ôn Tịch bèn đi tới nhắc cậu đã tới giờ về nhà.
Hứa Tề Tư bị gọi, giật mình thoát khỏi trạng thái tập trung: "Nhanh như vậy đã tới giờ về rồi sao?"
Nguyễn Ôn Tịch gật đầu, lại hỏi: "Hôm nay tiểu Thất muốn về nhà ăn hay là ăn ở ngoài?"
Hứa Tề Tư nhẹ giọng trả lời: "Tôi đều có thể, anh Ôn Tịch quyết định là được."
"Vậy chúng ta ra ngoài ăn đi." Nguyễn Ôn Tịch đã sớm đoán được cậu sẽ trả lời như vậy, chỉ cần Hứa Tề Tư vừa trả lời liền quyết định.
"Sẵn tiện ra ngoài đi dạo hít thở không khí, không nên suốt ngày cứ ở mãi một chỗ."
Đại khái Hứa Tề Tư đã quen với việc bị Nguyễn Ôn Tịch dẫn ra ngoài dạo, nên gật đầu đồng ý ngay. Cậu thu dọn sơ vài thứ rồi cùng Nguyễn Ôn Tịch xuất phát.
Lần này Nguyễn Ôn Tịch vẫn chọn nhà hàng Trung Quốc, có điều nhà hàng lần này nằm ở sát bờ sông, vị trí ở khu đất bằng rất thích hợp để ngắm bình minh và hoàng hôn ở thành phố A.
Sau khi ăn tối xong, Nguyễn Ôn Tịch và Hứa Tề Tư cùng nhau đi dạo ven bờ sông.
Cuối tháng 11 ở thành phố A rất lạnh, bản thân Hứa Tề Tư lại sợ lạnh từ bé, mỗi khi ra ngoài đều mặc áo khoác rất dày khiến cả người cậu tròn tròn như quả bóng, rất đáng yêu.
Áo khoác cậu đang mặc được mua trong lần Nguyễn Ôn Tịch dẫn đi trung tâm thương mại, chính tay Nguyễn Ôn Tịch chọn cho cậu, sắc màu cam ấm áp bao bọc lấy Hứa Tề Tư, thoạt nhìn cậu rất hoạt bát lanh lợi.
Nhưng bản thân Hứa Tề Tư lại chưa từng để lộ ra biểu cảm hoạt bát, hai tay chụm lại vùi trong túi áo, gương mặt bị cái lạnh làm cho đỏ bừng lên.
Lúc này Nguyễn Ôn Tịch mới phát hiện ra cậu sợ lạnh, áy náy nói:
"Trời lạnh quá, chúng ta trở về nhà nhé? Nhiệt độ bên bờ sông có chút thấp hơn so với nơi khác, lỡ như bị cảm thì không tốt."
Hứa Tề Tư lại lắc đầu: "Không sao, đã lâu rồi tôi chưa ngắm mặt trời lặn, hiếm khi mới có dịp đến đây một chuyến."
Thấy thế, Nguyễn Ôn Tịch không cưỡng cầu: "Nếu thật sự lạnh thì phải nói cho anh biết, không nên miễn cưỡng chính mình."
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục cùng Nguyễn Ôn Tịch tản bộ tiêu thực.
Hôm nay thời tiết ở thành phố A rất đẹp, bầu trời trong xanh, đúng là rất thích hợp để ngắm hoàng hôn. Bên bờ sông ngoại trừ bọn họ thì còn có không ít người đang tản bộ.
Lần cuối Hứa Tề Tư ngắm hoàng hôn là khi còn nhỏ, khi đó cậu còn chưa sợ ra ngoài như bây giờ, có một lần cậu tự mình đi dạo rồi tiện thể ngắm hoàng hôn.
Sau khi quen biết với Tiêu Bảo Huy và Sử Tra Nam, bị bọn họ ảnh hưởng nên dần dần cậu không còn hứng thú ra ngoài, ngoại trừ chuyện rất quan trọng thì thời gian còn lại đến cửa phòng cậu cũng không hề muốn bước ra.
Hơn nữa lúc chiều vẽ tranh cậu gặp phải bình cảnh, nói không chừng đi dạo ngắm hoàng hôn có thể tìm được linh cảm mới.
Hứa Tề Tư tự thuyết phục chính mình, nhìn về phía chân trời xa xa.
Mặt trời đã sắp hoàn toàn lặn mất trên mặt sông, chung quanh là một màu vàng cam ấm áp cả một vùng.
Thời gian dần dần trôi, mặt trời cũng đã lặn mất, màn đêm đen dần bao phủ lấy tia âm áp cuối cùng trong ngày, khiến xung quanh rơi vào bóng tối.
Hứa Tề Tư bị cảnh mặt trời lặn hấp dẫn, thậm chí đã quên mất cái rét lạnh của những tháng cuối năm, cậu chỉ chăm chú ngắm nhìn nơi xăm xa.
Tâm trí bị đình trệ cả buổi chiều rốt cuộc cũng được ánh tà chiều xua tan, một lần nữa sinh động như mọi ngày.
Cậu mãi suy nghĩ thất thần mà quên mất bầu trời đã bị màn đem thay thế, dòng người đã bắt đầu thưa thớt, một cơn gió lạnh quét qua khiến cậu giật mình vì lạnh.
"Hắt xì!"
Hứa Tề Tư hắt xì một cái, duỗi tay xoa mũi, thậm chí cậu có cảm giác mũi mình bị đông đến mất cảm giác luôn rồi.
Nguyễn Ôn Tịch lo lắng hỏi: "Lạnh quá sao? Bây giờ chúng ta nên về nhà thôi, đợi lát nữa anh nhờ dì Trần làm cho em ly trà gừng nóng, lỡ bị cảm thì không tốt."
Hứa Tề Tư dời mắt nhìn xung quanh, cậu phát hiện nơi này đã không còn ai ngoài hai người bọn họ.
Cậu hoảng hốt nói xin lỗi anh: "Thực xin lỗi......Hồi nãy tôi lỡ quên thời gian, làm hại anh Ôn Tịch ở lại hứng gió chung."
Nguyễn Ôn Tịch đi tới bên cạnh cậu, nhẹ nhàng xoa đầu cậu nói:
"Không sao, anh thấy em đang suy nghĩ đến thất thần nên không gọi, sợ quầy rầy em."
"Đúng là có suy nghĩ một ít chuyện......." Hứa Tề Tư sờ sờ hai lỗ tai, "Nhưng nếu bị cắt ngang cũng không sao, khi khác nghĩ tiếp cũng được. Anh Ôn Tịch không cần lúc nào cũng để ý như vậy."
Nguyễn Ôn Tịch trả lời: "Đợi khi khác nghĩ tiếp thì nội dung sẽ không liền mạch, trong tình huống không có gì quan trọng thì anh vẫn ưu tiên chuyện quan trọng của tiểu Thất lên trước."
Nói đến đây anh không tiếp tục nữa, nói: "Chúng ta lên xe trước đi, trên xe có máy sưởi, đừng để bị cảm."
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn đồng ý, đi theo Nguyễn Ôn Tịch trở lại xe, cùng nhau về nhà.
Trước khi lên xe, Nguyễn Ôn Tịch đã gọi điện nhờ dì Trần chuẩn bị sẵn trà gừng nóng, thế nên khi Hứa Tề Tư vừa về đến nhà đã bị dí ngay một ly trà gừng, uống xong thì cả người đều ấm áp lên.
Nhưng ấm áp thì ấm áp, sáng hôm khi rời giường, Hứa Tề Tư vẫn bị cảm lạnh.
"Hắt xì"
Đánh cái hắt xì thứ tư, lúc này Hứa Tề Tư đang ngồi trên sô pha uống ngụm nước thấm giọng, cả người héo úa vài phần.
Nguyễn Ôn Tịch đưa tay sờ trán cậu, "Cũng may là không phát sốt, chắc là tối hôm qua bị trúng gió lạnh bên bờ sông rồi."
Nói rồi, anh áy này xin lỗi: "Là lỗi tại anh, tối hôm qua biết em sợ lạnh mà không nhắc em về sớm."
Hứa Tề Tư ôm ly nước lắc đầu, âm thanh đầy giọng mũi nói: "Không phải tại anh Ôn Tịch, anh Ôn Tịch chỉ là không muốn ngắt ngang suy nghĩ của tôi."
Có lẽ vì bị cảm nên giọng nói có vẻ mềm mại, nghe như giọng của một đứa trẻ hiểu chuyện ngoan ngoãn, càng khiến người ta thêm yêu mến.
Nguyễn Ôn Tịch đau lòng nói: "Hôm nay không đến công ty, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, anh ở nhà trông em."
Hứa Tề Tư vội nói: "Không được, lỡ trì hoãn công việc của anh Ôn Tịch. Tôi có thể tự mình ở nhà, anh Ôn Tịch không cần lo lắng cho tôi đâu."
Nguyễn Ôn Tịch lại nói: "Vốn dĩ anh đến công ty là vì một ít việc riêng giải quyết ở đấy sẽ thuận tiện hơn, không đi cũng không sao. Em bị bệnh, anh đương nhiên không thể để em ở nhà một mình, lỡ như bệnh em trở nặng thêm thì sao?"
Hứa Tề Tư cảm thấy mình bị chăm thành con nít luôn rồi, vì thế nhỏ giọng cãi lại: "Tôi cũng không phải là con nít, tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình mà."
"Em cứ xem như anh đang quan tâm em đi." Nguyễn Ôn Tịch xoa đầu cậu, "Hơn nữa em đang bị bệnh, mặc kệ em nói sao thì anh vẫn sẽ không để em ở nhà một mình đâu."
Cảm xúc ấm áp mềm mại từ ngọn tóc truyền tới khiến trong lòng Hứa Tề Tư như có cái gì đó nhẹ nhàng chọc một cái, không đau, chỉ là có chút nhũn người.
Cậu không nhẫn tâm từ chối nữa, cam chịu để Nguyễn Ôn Tịch ở nhà chăm mình.
Nguyễn Ôn Tịch lại xoa đầu cậu, nói: "Anh đi nấu cháo, em uống nước xong thì về phòng mặc thêm áo ấm, nhà mình hơi rộng nên chắc máy sưởi sẽ không đủ ấm."
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn nghe lời, miệng nhỏ uống thêm ngụm nước ấm rồi trở về phòng khoác thêm cái áo len mỏng.
Đến khi cậu xuống lầu thì Nguyễn Ôn Tịch vẫn đang bận rộn trong phòng bếp, Lý thúc cầm một tấm mền mỏng đi đến phòng khách, quan tâm hỏi:
"Nghe nói Hứa tiểu thiếu gia bị cảm? Đây là tấm mền mỏng mà Nguyễn nhị thiếu nhờ tôi mang đến, ngoài phòng khách lạnh hơn mấy phòng khác nên Hứa tiểu thiếu gia chú ý giữ ấm, nhớ uống thêm nhiều nước nhé."
Nghe Lý thúc dặn dò, Hứa Tề Tư nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi sẽ chú ý, cảm ơn ngài."
Lý thúc cầm tấm mền mỏng trong tay ôm vào ngực, "Không cần gọi tôi là 'ngài' gì đâu, tôi vốn dĩ là người làm công lấy tiền lương, có trách nhiệm chăm sóc các vị thiếu gia, đây là việc tôi nên làm. Hứa tiểu thiếu gia mau ngồi đi, nghỉ ngơi cho tốt, có yêu cầu gì thì cứ việc nói với tôi."
Cảm nhận được sự nhiệt tình quan tâm của Lý thúc, Hứa Tề Tư cảm kích gật đầu, ngoan đến mức Lý thúc cũng phải mềm lòng, lại càng lải nhải dặn dò cậu nhiều hơn.
Hứa Tề Tư đã khá quen với việc có Lý thúc ở chung, cũng không cảm thấy Lý thúc nói nhiều mà sinh ra phản cảm, cho nên mặc dù cậu không chủ động đáp lại nhưng từ đầu đến cuối đều rất chăm chú lắng nghe, thái độ nghiêm túc cứ như một học sinh đang nghe thầy giáo giảng bài.
Mãi cho đến khi Nguyễn Ôn Tịch làm xong bữa sáng thì Lý thúc mới tạm ngưng câu chuyện, để cậu đi ăn sáng trước.
Hứa Tề Tư một lần nữa gật đầu: "Cảm ơn......cảm ơn Lý thúc."
Xém nữa là cậu thuận miệng nói chữ 'ngài' thay vì 'Lý thúc' nhưng vì cậu không dám xác định gọi như vậy có đúng không nên ngập ngừng nhìn về phía Lý thúc.
Lý thúc thấy vẻ mặt cẩn thận thăm dò của cậu thì lại càng đau lòng, đáp: "Không sao, Hứa tiểu thiếu gia không cần khách sáo với tôi. Vậy tôi đi trước, Hứa tiểu thiếu gia nhớ tự chăm sóc tốt cho mình."
Hứa Tề Tư vẫn gật đầu như cũ, nhìn Lý thúc rời đi.
Vừa vặn Nguyễn Ôn Tịch bưng bữa sáng ra, nói với cậu: "Tiểu Thất mau lại đây ăn chút cháo thịt đi, bổ sung dinh dưỡng trước rồi sau đó nghỉ ngơi thật tốt."
Hứa Tề Tư nhẹ nhàng đáp 'vâng' rồi đi tới bàn ăn.
Bữa sáng hôm nay Nguyễn Ôn Tịch nấu cháo thịt băm, bên trong còn bỏ thêm gừng băm nhuyễn nên rất thơm, trông rất ngon mắt. Nhưng thực tế thì đúng thật là rất ngon miệng.
Ăn xong bữa sáng, không có chuyện gì làm nên Hứa Tề Tư ngồi ở phòng khách xem TV, Nguyễn Ôn Tịch ngồi ở bên cạnh xem cùng cậu, còn xách tiểu Hoa xuống để nó tự chơi ở một góc.
Qua một quãng thời gian tỉ mỉ nuôi nấng, tiểu Hoa đã hoàn toàn khôi phục trạng thái bình thường như mấy con mèo khác. Mỗi ngày tràn ngập tinh lực, hoạt bát quậy phá khắp nơi, tự mình chơi với cây cào móng và nhà cho mèo rất vui vẻ.
Thỉnh thoảng chơi mệt thì sẽ chủ động chạy tới bên chân Hứa Tề Tư kêu meo meo, muốn được cậu bế vào lòng nghỉ ngơi.
Hứa Tề Tư sao lại có thể nhẫn tâm từ chối được chứ, mỗi lần như vậy cậu sẽ trực tiếp ôm tiểu Hoa lên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt lông cho nó.
Tiểu Hoa cũng rất biết hưởng thụ mà rì rầm mấy tiếng thoải mái, sau đó khò khò ngủ trên đùi cậu.
Nguyễn Ôn Tịch thấy một mèo một người vui vẻ hạnh phúc, nhịn không được nói:
"Tình cảm của tiểu Thất và tiểu Hoa càng ngày càng tốt."
Vì trong lòng ngực có tiểu Hoa nên giọng nói của Hứa Tề Tư lại càng dịu dàng hơn thường ngày, cậu khẽ cười nói: "Tiểu Hoa rất có linh tính cũng rất đáng yêu, tôi cảm thấy rất may mắn vì lúc đó đã cứu tiểu Hoa."
Không biết có phải là đang hưởng ứng lời cậu nói hay không mà tiểu Hoa đang lim dim ngủ lại nhẹ nhàng meo một tiếng, đầu dụi dụi vào lòng bàn tay cậu, tìm tư thế thoải mái rồi lại bất động nằm ngủ.
Có thể nhìn tiểu Hoa trưởng thành, ngẫm lại cũng có chút ý tứ.
Thế là cả buổi sáng hôm nay, Hứa Tề Tư chỉ ngồi chơi với tiểu Hoa hoặc lên phòng ngủ nghỉ ngơi.
Đến tối, cậu cảm thấy trạng thái bản thân không ảnh hưởng đến buổi livestream, cân nhắc một hồi rồi quyết định không đăng bài xin nghỉ, cứ theo thường lệ tiến hành livestream.
Bắt đầu buổi livestream, cậu đăng nhập trước, trò chuyện một hồi với bạn bè trong group Gia tộc xong mới phát hiện Ôn Mộng vẫn chưa online.
9 giờ tối thứ hai có hoạt động 'Môn phái tranh tài', mọi người trong Server có thể PK lẫn nhau để chọn ra người thắng cuối cùng sẽ trở thành tân vương mới.
Hoạt động này là hoạt động cá nhân, tham gia hay không đều tùy thuộc vào người chơi, không tham gia cũng không ảnh hưởng gì.
Hứa Tề Tư đoán là tối nay chắc Ôn Mộng có việc bận nên không thể online, cậu không bận tâm nữa, đến giờ thì bắt đầu mở livestream.
Cậu thử điều chỉnh tai nghe và mic, sau đó cười tươi chào hỏi mọi người:
"Chào buổi tối! Tôi là 744, hoan nghênh mọi người đã xem buổi livestream ngày hôm nay ~"
[Chào buổi tối nha Thất Thất!]
[Rốt cuộc tui cũng chờ được buổi livestream ngày hôm nay!]
[Chào buổi tối, Thất Thất bảo bảo!]
[........]
[Tiểu Thất bị cảm à? Sao nghe đặc giọng mũi thế?]
Giữa làn bình luận chào buổi tối thì bỗng có một bình luận đúng trọng tâm hỏi han, rất nhanh liền có người phát hiện giọng của Hứa Tề Tư hơi khàn, sốt sắng hỏi thăm.
Hứa Tề Tư giải thích nói: "Đúng thật là có chút cảm lạnh, nhưng không quá nặng. Chỉ là cảm mạo bình thường, mấy ngày là khỏi ấy mà."
[Thất Thất phải chý ý nghỉ ngơi!]
[Uống nhiều nước ấm, nhớ giữ ấm cơ thể!]
[Gần đây sẽ khá lạnh đó, Thất Thất phải tự chăm sóc bản thân cho tốt!]
[Nếu cảm thấy không khỏe thì xin nghỉ nhé! Không sao đâu, sức khỏe mới là quan trọng!]
Làn bình luận rất nhanh liền biến thành quan tâm hỏi thăm.
Hứa Tề Tư nhìn những lời quan tâm thăm hỏi, cậu trả lời: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến Thất Tứ Tứ, tôi sẽ chú ý giữ sức khỏe. Mọi người cũng nhớ uống nhiều nước ấm, mặc thêm nhiều quần áo, cẩn thận không nên để bản thân bị cảm nhé!"
Sau khi hỏi thăm qua lại một lát liền kết thúc, không mấy liền tới giờ mở hoạt động.
Không có Ôn Mộng nên Hứa Tề Tư chỉ tham gia hoạt động PK cho có, cậu mở hình thức treo máy tự động đánh vì dù sao với trình độ cùi bắp này của cậu thì cho dù có tự mình đánh cũng là dâng mạng cho người ta thôi, không bằng treo máy còn có cơ may.
Cậu nhẩm thời gian đến ngược bắt đầu, đúng lúc này lại nghe được một tiếng gõ cửa vang lên.
Hứa Tề Tư quay đầu lại nhìn, liền thấy Nguyễn Ôn Tịch đã mở cửa, đứng qua một góc khuất dò hỏi: "Tiểu Thất đang livestream à?"
Anh cứ tưởng cậu bị bệnh nên sẽ nghỉ ngơi một ngày.
Lần đầu tiên Hứa Tề Tư gặp phải tình huống đang livestream mà có người vào phòng, cậu bối rối nên quên mất mình còn đang đeo tai nghe.
Hứa Tề Tư gật đầu, nhỏ giọng hỏi: "Anh Ôn Tịch sao lại đến đây?"
Nguyễn Ôn Tịch tự nhiên bước vào, đặt ly nước ấm trên bàn, cạnh nơi thuận tay của cậu, cười nói: "Anh tới nhắc em nhớ uống đủ nước."
Nói rồi anh bổ sung: "Mới đầu anh đến phòng ngủ tìm em nhưng không thấy, anh mới xuống đây xem thử. Đứng bên ngoài gõ cửa nhưng không thấy em đáp, thế nên anh đã tự ý đẩy cửa vào, xin lỗi tiểu Thất quấy rầy em rồi."
Hứa Tề Tư vội lắc đầu: "Không, không sao. Là tôi đã làm phiền anh Ôn Tịch vất vả mới đúng."
Nguyễn Ôn Tịch trực tiếp xoa đầu cậu, "Vậy anh không quấy rầy em livestream nữa, tối nhớ ngủ sớm một chút."
Hứa Tề Tư nghe lời gật đầu, nhìn anh ra khỏi phòng máy mới quay lại tiếp tục buổi livestream, nhưng khiến cậu giật mình vì giờ phút này kênh livestream của cậu đang bùng nổ bình luận. Trên màn hình chi chít bình luận chạy ào ào, kèm theo đó là những đám mây trái tim hồng phấn bắn khắp nơi.
Mới đầu cậu còn chưa rõ là chuyện gì đang xảy ra, nhưng chợt nhớ lại hình như lúc nãy cậu quên tháo tai nghe, đoạn hội thoại của cậu và Nguyễn Ôn Tịch đã bị micro thu hết toàn bộ và phát trực tiếp trên livestream.
Ngoài ra, camera cũng thu toàn bộ hình ảnh bàn tay đẹp trời sinh của Nguyễn Ôn Tịch khi đặt ly nước lên bàn, thậm chí còn soi rõ từng đốt ngón tay thẳng tắp thon dài trên màn hình trực tiếp.
- ---------✿byhanako❀----------
"Màu sắc của bức tranh được phối hợp rất tốt, cho người nhìn có cảm giác ấm áp tươi sáng. Đợi bức tranh hoàn thành chắc chắn sẽ là một tác phẩm rất đẹp."
Hứa Tề Tư không ngờ bức tranh của mình sẽ được khen như vậy, theo bản năng chỉ coi đây là lời khách sáo, bàn tay đang bị Nguyễn Ôn Tịch nắm không khỏi siết chặt.
"Nguyễn tổng nói đùa rồi......"
Giọng của cậu rất nhỏ, lại mang theo sự lúng túng nghe như đang rất sốt ruột.
Lúc này Nguyễn Sơn Nghiêu mới phát hiện có điều không đúng, quay đầu nhìn Hứa Tề Tư một cái rồi dời tầm mắt sang người Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch nhẹ nhàng lắc đầu, không tiếp tục thử phản ứng của Hứa Tề Tư nữa, anh giải vây nói: "Anh, không phải hôm bữa anh nói muốn đến chỗ em lấy xấp tài liệu sao, đợi em tí để em đưa cho anh luôn."
"À, nhớ rồi." Nguyễn Sơn Nghiêu phối hợp theo đáp một tiếng, rời khỏi giá vẽ đi tới bàn làm việc của Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch thuận thế buông lỏng tay Hứa Tề Tư, cậu liền thừa dịp này dọn giá vẽ lẫn dụng cụ tới một góc không ai thấy, chỉ sợ Nguyễn Sơn Nghiêu quay trở lại đề tài này.
May mà kế đó Nguyễn Sơn Nghiêu và Nguyễn Ôn Tịch chỉ lo thảo luận công việc, hình như đã quên mất chuyện vừa rồi, nói một lát liền rời khỏi bàn làm việc.
Lúc ăn cơm, Nguyễn Ôn Tịch lại tìm một vài chủ đề nhẹ nhàng để trò chuyện, dời đi lực chú ý của Hứa Tề Tư, bữa ăn được diễn ra trong bầu không khí hòa hoãn hơn lúc đầu.
Thời gian chiều Hứa Tề Tư vẫn vẽ tranh như cũ, Nguyễn Ôn Tịch thì tiếp tục điều tra những người tham gia vào vụ việc năm đó, kết quả thu được trong ngày không tệ lắm.
Gần đến thời gian tan làm nhưng Hứa Tề Tư vẫn còn chưa vẽ xong, Nguyễn Ôn Tịch bèn đi tới nhắc cậu đã tới giờ về nhà.
Hứa Tề Tư bị gọi, giật mình thoát khỏi trạng thái tập trung: "Nhanh như vậy đã tới giờ về rồi sao?"
Nguyễn Ôn Tịch gật đầu, lại hỏi: "Hôm nay tiểu Thất muốn về nhà ăn hay là ăn ở ngoài?"
Hứa Tề Tư nhẹ giọng trả lời: "Tôi đều có thể, anh Ôn Tịch quyết định là được."
"Vậy chúng ta ra ngoài ăn đi." Nguyễn Ôn Tịch đã sớm đoán được cậu sẽ trả lời như vậy, chỉ cần Hứa Tề Tư vừa trả lời liền quyết định.
"Sẵn tiện ra ngoài đi dạo hít thở không khí, không nên suốt ngày cứ ở mãi một chỗ."
Đại khái Hứa Tề Tư đã quen với việc bị Nguyễn Ôn Tịch dẫn ra ngoài dạo, nên gật đầu đồng ý ngay. Cậu thu dọn sơ vài thứ rồi cùng Nguyễn Ôn Tịch xuất phát.
Lần này Nguyễn Ôn Tịch vẫn chọn nhà hàng Trung Quốc, có điều nhà hàng lần này nằm ở sát bờ sông, vị trí ở khu đất bằng rất thích hợp để ngắm bình minh và hoàng hôn ở thành phố A.
Sau khi ăn tối xong, Nguyễn Ôn Tịch và Hứa Tề Tư cùng nhau đi dạo ven bờ sông.
Cuối tháng 11 ở thành phố A rất lạnh, bản thân Hứa Tề Tư lại sợ lạnh từ bé, mỗi khi ra ngoài đều mặc áo khoác rất dày khiến cả người cậu tròn tròn như quả bóng, rất đáng yêu.
Áo khoác cậu đang mặc được mua trong lần Nguyễn Ôn Tịch dẫn đi trung tâm thương mại, chính tay Nguyễn Ôn Tịch chọn cho cậu, sắc màu cam ấm áp bao bọc lấy Hứa Tề Tư, thoạt nhìn cậu rất hoạt bát lanh lợi.
Nhưng bản thân Hứa Tề Tư lại chưa từng để lộ ra biểu cảm hoạt bát, hai tay chụm lại vùi trong túi áo, gương mặt bị cái lạnh làm cho đỏ bừng lên.
Lúc này Nguyễn Ôn Tịch mới phát hiện ra cậu sợ lạnh, áy náy nói:
"Trời lạnh quá, chúng ta trở về nhà nhé? Nhiệt độ bên bờ sông có chút thấp hơn so với nơi khác, lỡ như bị cảm thì không tốt."
Hứa Tề Tư lại lắc đầu: "Không sao, đã lâu rồi tôi chưa ngắm mặt trời lặn, hiếm khi mới có dịp đến đây một chuyến."
Thấy thế, Nguyễn Ôn Tịch không cưỡng cầu: "Nếu thật sự lạnh thì phải nói cho anh biết, không nên miễn cưỡng chính mình."
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục cùng Nguyễn Ôn Tịch tản bộ tiêu thực.
Hôm nay thời tiết ở thành phố A rất đẹp, bầu trời trong xanh, đúng là rất thích hợp để ngắm hoàng hôn. Bên bờ sông ngoại trừ bọn họ thì còn có không ít người đang tản bộ.
Lần cuối Hứa Tề Tư ngắm hoàng hôn là khi còn nhỏ, khi đó cậu còn chưa sợ ra ngoài như bây giờ, có một lần cậu tự mình đi dạo rồi tiện thể ngắm hoàng hôn.
Sau khi quen biết với Tiêu Bảo Huy và Sử Tra Nam, bị bọn họ ảnh hưởng nên dần dần cậu không còn hứng thú ra ngoài, ngoại trừ chuyện rất quan trọng thì thời gian còn lại đến cửa phòng cậu cũng không hề muốn bước ra.
Hơn nữa lúc chiều vẽ tranh cậu gặp phải bình cảnh, nói không chừng đi dạo ngắm hoàng hôn có thể tìm được linh cảm mới.
Hứa Tề Tư tự thuyết phục chính mình, nhìn về phía chân trời xa xa.
Mặt trời đã sắp hoàn toàn lặn mất trên mặt sông, chung quanh là một màu vàng cam ấm áp cả một vùng.
Thời gian dần dần trôi, mặt trời cũng đã lặn mất, màn đêm đen dần bao phủ lấy tia âm áp cuối cùng trong ngày, khiến xung quanh rơi vào bóng tối.
Hứa Tề Tư bị cảnh mặt trời lặn hấp dẫn, thậm chí đã quên mất cái rét lạnh của những tháng cuối năm, cậu chỉ chăm chú ngắm nhìn nơi xăm xa.
Tâm trí bị đình trệ cả buổi chiều rốt cuộc cũng được ánh tà chiều xua tan, một lần nữa sinh động như mọi ngày.
Cậu mãi suy nghĩ thất thần mà quên mất bầu trời đã bị màn đem thay thế, dòng người đã bắt đầu thưa thớt, một cơn gió lạnh quét qua khiến cậu giật mình vì lạnh.
"Hắt xì!"
Hứa Tề Tư hắt xì một cái, duỗi tay xoa mũi, thậm chí cậu có cảm giác mũi mình bị đông đến mất cảm giác luôn rồi.
Nguyễn Ôn Tịch lo lắng hỏi: "Lạnh quá sao? Bây giờ chúng ta nên về nhà thôi, đợi lát nữa anh nhờ dì Trần làm cho em ly trà gừng nóng, lỡ bị cảm thì không tốt."
Hứa Tề Tư dời mắt nhìn xung quanh, cậu phát hiện nơi này đã không còn ai ngoài hai người bọn họ.
Cậu hoảng hốt nói xin lỗi anh: "Thực xin lỗi......Hồi nãy tôi lỡ quên thời gian, làm hại anh Ôn Tịch ở lại hứng gió chung."
Nguyễn Ôn Tịch đi tới bên cạnh cậu, nhẹ nhàng xoa đầu cậu nói:
"Không sao, anh thấy em đang suy nghĩ đến thất thần nên không gọi, sợ quầy rầy em."
"Đúng là có suy nghĩ một ít chuyện......." Hứa Tề Tư sờ sờ hai lỗ tai, "Nhưng nếu bị cắt ngang cũng không sao, khi khác nghĩ tiếp cũng được. Anh Ôn Tịch không cần lúc nào cũng để ý như vậy."
Nguyễn Ôn Tịch trả lời: "Đợi khi khác nghĩ tiếp thì nội dung sẽ không liền mạch, trong tình huống không có gì quan trọng thì anh vẫn ưu tiên chuyện quan trọng của tiểu Thất lên trước."
Nói đến đây anh không tiếp tục nữa, nói: "Chúng ta lên xe trước đi, trên xe có máy sưởi, đừng để bị cảm."
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn đồng ý, đi theo Nguyễn Ôn Tịch trở lại xe, cùng nhau về nhà.
Trước khi lên xe, Nguyễn Ôn Tịch đã gọi điện nhờ dì Trần chuẩn bị sẵn trà gừng nóng, thế nên khi Hứa Tề Tư vừa về đến nhà đã bị dí ngay một ly trà gừng, uống xong thì cả người đều ấm áp lên.
Nhưng ấm áp thì ấm áp, sáng hôm khi rời giường, Hứa Tề Tư vẫn bị cảm lạnh.
"Hắt xì"
Đánh cái hắt xì thứ tư, lúc này Hứa Tề Tư đang ngồi trên sô pha uống ngụm nước thấm giọng, cả người héo úa vài phần.
Nguyễn Ôn Tịch đưa tay sờ trán cậu, "Cũng may là không phát sốt, chắc là tối hôm qua bị trúng gió lạnh bên bờ sông rồi."
Nói rồi, anh áy này xin lỗi: "Là lỗi tại anh, tối hôm qua biết em sợ lạnh mà không nhắc em về sớm."
Hứa Tề Tư ôm ly nước lắc đầu, âm thanh đầy giọng mũi nói: "Không phải tại anh Ôn Tịch, anh Ôn Tịch chỉ là không muốn ngắt ngang suy nghĩ của tôi."
Có lẽ vì bị cảm nên giọng nói có vẻ mềm mại, nghe như giọng của một đứa trẻ hiểu chuyện ngoan ngoãn, càng khiến người ta thêm yêu mến.
Nguyễn Ôn Tịch đau lòng nói: "Hôm nay không đến công ty, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, anh ở nhà trông em."
Hứa Tề Tư vội nói: "Không được, lỡ trì hoãn công việc của anh Ôn Tịch. Tôi có thể tự mình ở nhà, anh Ôn Tịch không cần lo lắng cho tôi đâu."
Nguyễn Ôn Tịch lại nói: "Vốn dĩ anh đến công ty là vì một ít việc riêng giải quyết ở đấy sẽ thuận tiện hơn, không đi cũng không sao. Em bị bệnh, anh đương nhiên không thể để em ở nhà một mình, lỡ như bệnh em trở nặng thêm thì sao?"
Hứa Tề Tư cảm thấy mình bị chăm thành con nít luôn rồi, vì thế nhỏ giọng cãi lại: "Tôi cũng không phải là con nít, tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình mà."
"Em cứ xem như anh đang quan tâm em đi." Nguyễn Ôn Tịch xoa đầu cậu, "Hơn nữa em đang bị bệnh, mặc kệ em nói sao thì anh vẫn sẽ không để em ở nhà một mình đâu."
Cảm xúc ấm áp mềm mại từ ngọn tóc truyền tới khiến trong lòng Hứa Tề Tư như có cái gì đó nhẹ nhàng chọc một cái, không đau, chỉ là có chút nhũn người.
Cậu không nhẫn tâm từ chối nữa, cam chịu để Nguyễn Ôn Tịch ở nhà chăm mình.
Nguyễn Ôn Tịch lại xoa đầu cậu, nói: "Anh đi nấu cháo, em uống nước xong thì về phòng mặc thêm áo ấm, nhà mình hơi rộng nên chắc máy sưởi sẽ không đủ ấm."
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn nghe lời, miệng nhỏ uống thêm ngụm nước ấm rồi trở về phòng khoác thêm cái áo len mỏng.
Đến khi cậu xuống lầu thì Nguyễn Ôn Tịch vẫn đang bận rộn trong phòng bếp, Lý thúc cầm một tấm mền mỏng đi đến phòng khách, quan tâm hỏi:
"Nghe nói Hứa tiểu thiếu gia bị cảm? Đây là tấm mền mỏng mà Nguyễn nhị thiếu nhờ tôi mang đến, ngoài phòng khách lạnh hơn mấy phòng khác nên Hứa tiểu thiếu gia chú ý giữ ấm, nhớ uống thêm nhiều nước nhé."
Nghe Lý thúc dặn dò, Hứa Tề Tư nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi sẽ chú ý, cảm ơn ngài."
Lý thúc cầm tấm mền mỏng trong tay ôm vào ngực, "Không cần gọi tôi là 'ngài' gì đâu, tôi vốn dĩ là người làm công lấy tiền lương, có trách nhiệm chăm sóc các vị thiếu gia, đây là việc tôi nên làm. Hứa tiểu thiếu gia mau ngồi đi, nghỉ ngơi cho tốt, có yêu cầu gì thì cứ việc nói với tôi."
Cảm nhận được sự nhiệt tình quan tâm của Lý thúc, Hứa Tề Tư cảm kích gật đầu, ngoan đến mức Lý thúc cũng phải mềm lòng, lại càng lải nhải dặn dò cậu nhiều hơn.
Hứa Tề Tư đã khá quen với việc có Lý thúc ở chung, cũng không cảm thấy Lý thúc nói nhiều mà sinh ra phản cảm, cho nên mặc dù cậu không chủ động đáp lại nhưng từ đầu đến cuối đều rất chăm chú lắng nghe, thái độ nghiêm túc cứ như một học sinh đang nghe thầy giáo giảng bài.
Mãi cho đến khi Nguyễn Ôn Tịch làm xong bữa sáng thì Lý thúc mới tạm ngưng câu chuyện, để cậu đi ăn sáng trước.
Hứa Tề Tư một lần nữa gật đầu: "Cảm ơn......cảm ơn Lý thúc."
Xém nữa là cậu thuận miệng nói chữ 'ngài' thay vì 'Lý thúc' nhưng vì cậu không dám xác định gọi như vậy có đúng không nên ngập ngừng nhìn về phía Lý thúc.
Lý thúc thấy vẻ mặt cẩn thận thăm dò của cậu thì lại càng đau lòng, đáp: "Không sao, Hứa tiểu thiếu gia không cần khách sáo với tôi. Vậy tôi đi trước, Hứa tiểu thiếu gia nhớ tự chăm sóc tốt cho mình."
Hứa Tề Tư vẫn gật đầu như cũ, nhìn Lý thúc rời đi.
Vừa vặn Nguyễn Ôn Tịch bưng bữa sáng ra, nói với cậu: "Tiểu Thất mau lại đây ăn chút cháo thịt đi, bổ sung dinh dưỡng trước rồi sau đó nghỉ ngơi thật tốt."
Hứa Tề Tư nhẹ nhàng đáp 'vâng' rồi đi tới bàn ăn.
Bữa sáng hôm nay Nguyễn Ôn Tịch nấu cháo thịt băm, bên trong còn bỏ thêm gừng băm nhuyễn nên rất thơm, trông rất ngon mắt. Nhưng thực tế thì đúng thật là rất ngon miệng.
Ăn xong bữa sáng, không có chuyện gì làm nên Hứa Tề Tư ngồi ở phòng khách xem TV, Nguyễn Ôn Tịch ngồi ở bên cạnh xem cùng cậu, còn xách tiểu Hoa xuống để nó tự chơi ở một góc.
Qua một quãng thời gian tỉ mỉ nuôi nấng, tiểu Hoa đã hoàn toàn khôi phục trạng thái bình thường như mấy con mèo khác. Mỗi ngày tràn ngập tinh lực, hoạt bát quậy phá khắp nơi, tự mình chơi với cây cào móng và nhà cho mèo rất vui vẻ.
Thỉnh thoảng chơi mệt thì sẽ chủ động chạy tới bên chân Hứa Tề Tư kêu meo meo, muốn được cậu bế vào lòng nghỉ ngơi.
Hứa Tề Tư sao lại có thể nhẫn tâm từ chối được chứ, mỗi lần như vậy cậu sẽ trực tiếp ôm tiểu Hoa lên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt lông cho nó.
Tiểu Hoa cũng rất biết hưởng thụ mà rì rầm mấy tiếng thoải mái, sau đó khò khò ngủ trên đùi cậu.
Nguyễn Ôn Tịch thấy một mèo một người vui vẻ hạnh phúc, nhịn không được nói:
"Tình cảm của tiểu Thất và tiểu Hoa càng ngày càng tốt."
Vì trong lòng ngực có tiểu Hoa nên giọng nói của Hứa Tề Tư lại càng dịu dàng hơn thường ngày, cậu khẽ cười nói: "Tiểu Hoa rất có linh tính cũng rất đáng yêu, tôi cảm thấy rất may mắn vì lúc đó đã cứu tiểu Hoa."
Không biết có phải là đang hưởng ứng lời cậu nói hay không mà tiểu Hoa đang lim dim ngủ lại nhẹ nhàng meo một tiếng, đầu dụi dụi vào lòng bàn tay cậu, tìm tư thế thoải mái rồi lại bất động nằm ngủ.
Có thể nhìn tiểu Hoa trưởng thành, ngẫm lại cũng có chút ý tứ.
Thế là cả buổi sáng hôm nay, Hứa Tề Tư chỉ ngồi chơi với tiểu Hoa hoặc lên phòng ngủ nghỉ ngơi.
Đến tối, cậu cảm thấy trạng thái bản thân không ảnh hưởng đến buổi livestream, cân nhắc một hồi rồi quyết định không đăng bài xin nghỉ, cứ theo thường lệ tiến hành livestream.
Bắt đầu buổi livestream, cậu đăng nhập trước, trò chuyện một hồi với bạn bè trong group Gia tộc xong mới phát hiện Ôn Mộng vẫn chưa online.
9 giờ tối thứ hai có hoạt động 'Môn phái tranh tài', mọi người trong Server có thể PK lẫn nhau để chọn ra người thắng cuối cùng sẽ trở thành tân vương mới.
Hoạt động này là hoạt động cá nhân, tham gia hay không đều tùy thuộc vào người chơi, không tham gia cũng không ảnh hưởng gì.
Hứa Tề Tư đoán là tối nay chắc Ôn Mộng có việc bận nên không thể online, cậu không bận tâm nữa, đến giờ thì bắt đầu mở livestream.
Cậu thử điều chỉnh tai nghe và mic, sau đó cười tươi chào hỏi mọi người:
"Chào buổi tối! Tôi là 744, hoan nghênh mọi người đã xem buổi livestream ngày hôm nay ~"
[Chào buổi tối nha Thất Thất!]
[Rốt cuộc tui cũng chờ được buổi livestream ngày hôm nay!]
[Chào buổi tối, Thất Thất bảo bảo!]
[........]
[Tiểu Thất bị cảm à? Sao nghe đặc giọng mũi thế?]
Giữa làn bình luận chào buổi tối thì bỗng có một bình luận đúng trọng tâm hỏi han, rất nhanh liền có người phát hiện giọng của Hứa Tề Tư hơi khàn, sốt sắng hỏi thăm.
Hứa Tề Tư giải thích nói: "Đúng thật là có chút cảm lạnh, nhưng không quá nặng. Chỉ là cảm mạo bình thường, mấy ngày là khỏi ấy mà."
[Thất Thất phải chý ý nghỉ ngơi!]
[Uống nhiều nước ấm, nhớ giữ ấm cơ thể!]
[Gần đây sẽ khá lạnh đó, Thất Thất phải tự chăm sóc bản thân cho tốt!]
[Nếu cảm thấy không khỏe thì xin nghỉ nhé! Không sao đâu, sức khỏe mới là quan trọng!]
Làn bình luận rất nhanh liền biến thành quan tâm hỏi thăm.
Hứa Tề Tư nhìn những lời quan tâm thăm hỏi, cậu trả lời: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến Thất Tứ Tứ, tôi sẽ chú ý giữ sức khỏe. Mọi người cũng nhớ uống nhiều nước ấm, mặc thêm nhiều quần áo, cẩn thận không nên để bản thân bị cảm nhé!"
Sau khi hỏi thăm qua lại một lát liền kết thúc, không mấy liền tới giờ mở hoạt động.
Không có Ôn Mộng nên Hứa Tề Tư chỉ tham gia hoạt động PK cho có, cậu mở hình thức treo máy tự động đánh vì dù sao với trình độ cùi bắp này của cậu thì cho dù có tự mình đánh cũng là dâng mạng cho người ta thôi, không bằng treo máy còn có cơ may.
Cậu nhẩm thời gian đến ngược bắt đầu, đúng lúc này lại nghe được một tiếng gõ cửa vang lên.
Hứa Tề Tư quay đầu lại nhìn, liền thấy Nguyễn Ôn Tịch đã mở cửa, đứng qua một góc khuất dò hỏi: "Tiểu Thất đang livestream à?"
Anh cứ tưởng cậu bị bệnh nên sẽ nghỉ ngơi một ngày.
Lần đầu tiên Hứa Tề Tư gặp phải tình huống đang livestream mà có người vào phòng, cậu bối rối nên quên mất mình còn đang đeo tai nghe.
Hứa Tề Tư gật đầu, nhỏ giọng hỏi: "Anh Ôn Tịch sao lại đến đây?"
Nguyễn Ôn Tịch tự nhiên bước vào, đặt ly nước ấm trên bàn, cạnh nơi thuận tay của cậu, cười nói: "Anh tới nhắc em nhớ uống đủ nước."
Nói rồi anh bổ sung: "Mới đầu anh đến phòng ngủ tìm em nhưng không thấy, anh mới xuống đây xem thử. Đứng bên ngoài gõ cửa nhưng không thấy em đáp, thế nên anh đã tự ý đẩy cửa vào, xin lỗi tiểu Thất quấy rầy em rồi."
Hứa Tề Tư vội lắc đầu: "Không, không sao. Là tôi đã làm phiền anh Ôn Tịch vất vả mới đúng."
Nguyễn Ôn Tịch trực tiếp xoa đầu cậu, "Vậy anh không quấy rầy em livestream nữa, tối nhớ ngủ sớm một chút."
Hứa Tề Tư nghe lời gật đầu, nhìn anh ra khỏi phòng máy mới quay lại tiếp tục buổi livestream, nhưng khiến cậu giật mình vì giờ phút này kênh livestream của cậu đang bùng nổ bình luận. Trên màn hình chi chít bình luận chạy ào ào, kèm theo đó là những đám mây trái tim hồng phấn bắn khắp nơi.
Mới đầu cậu còn chưa rõ là chuyện gì đang xảy ra, nhưng chợt nhớ lại hình như lúc nãy cậu quên tháo tai nghe, đoạn hội thoại của cậu và Nguyễn Ôn Tịch đã bị micro thu hết toàn bộ và phát trực tiếp trên livestream.
Ngoài ra, camera cũng thu toàn bộ hình ảnh bàn tay đẹp trời sinh của Nguyễn Ôn Tịch khi đặt ly nước lên bàn, thậm chí còn soi rõ từng đốt ngón tay thẳng tắp thon dài trên màn hình trực tiếp.
- ---------✿byhanako❀----------