Chương 41
Đối diện với ánh mắt đầy ý cười dịu dàng của Nguyễn Ôn Tịch, Hứa Tề Tư không biết nên trả lời như thế nào, cậu mờ mịt nhìn anh.
Ước chừng vài phút sau, Hứa Tề Tư mới sắp xếp xong mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, cậu bắt đầu hỏi: "Sao anh Ôn Tịch lại biết chuyện về hai người đó?"
Nguyễn Ôn Tịch trả lời theo đúng sự thật: "Ngày đó ở tiệm họa cụ anh có đi lướt qua Sử Tra Nam, sau đó thấy phản ứng khác thường của em nên mới tự ý chạy đi tìm em gái em hỏi chuyện. Về sau, anh bắt đầu tới văn phòng đều đặn cũng là vì tiện cho việc điều tra sự tình năm đó."
Hứa Tề Tư ngơ ngác nhìn anh: "Vậy nên mấy ngày nay anh Ôn Tịch bận rộn.....là vì chuyện này?"
Nguyễn Ôn Tịch gật đầu, anh áy náy nói lời xin lỗi: "Anh xin lỗi vì đã tự ý đi tìm người khác để dò hỏi quá khứ riêng của em."
Hứa Tề Tư biết Nguyễn Ôn Tịch làm như vậy chỉ vì muốn cậu có thể buông bỏ quá khứ để sống một cuộc sống tốt hơn, nhưng Nguyễn Ôn Tịch lại không biện hộ cho mình bất kỳ lý do gì, anh chỉ đơn thuần nói lời xin lỗi và bày tỏ sự tôn trọng đối với cậu.
Sự dịu dàng lẫn tinh ý này lại khiến Hứa Tề Tư cảm thấy chua xót trong lòng.
Cậu nhớ lúc xưa sau vụ việc của Tiêu Bảo Huy và Sử Tra Nam, người trong nhà đặc biệt là Hứa Tề Kỳ đã liên tục dặn dò cậu rằng bạn bè thật sự không phải là loại chỉ biết vùi dập người khác để nâng mình lên, cũng không phải là loại người chỉ biết dội gáo nước lạnh dập tắt mọi hy vọng của người khác. Cô nhấn mạnh rằng bạn bè thật sự sẽ luôn thấu hiểu lẫn nhau, tôn trọng và giúp đỡ nhau.
Cậu cứ tưởng rằng cuộc đời lẻ loi của mình sẽ không có duyên với hai chữ 'bạn bè' nhưng rồi đột nhiên Nguyễn Ôn Tịch lại xuất hiện, nhẹ nhàng từng bước đi vào quỹ đạo của cậu.
Lúc trước Hứa Tề Tư thay đổi xưng hô cho có lệ là vì không muốn làm Nguyễn Ôn Tịch thất vọng, nhưng tới hôm nay cậu mới thật sự lý giải được hai chữ 'bạn bè' mà Nguyễn Ôn Tịch đã nói.
Lại qua một lúc lâu sau, Hứa Tề Tư mới sực tỉnh, cậu chậm rãi lắc đầu, mi mắt rũ xuống nhẹ nhàng đáp: "Không sao cả."
Nguyễn Ôn Tịch cảm nhận được cảm xúc của cậu đã có chuyển biến, anh ngồi xuống bên cạnh rồi rót một ly nước cho cậu.
Hứa Tề Tư nhận lấy ly nước, cảm xúc ấm áp từ vách ly truyền tới bàn lòng tay.
Nguyễn Ôn Tịch lại nhẹ nhàng hỏi: "Vậy tiểu Thất có nguyện ý kể cho anh nghe nội dung cụ thể là như thế nào không?"
Hứa Tề Tư ngước mắt nhìn anh, rồi lại dời tầm mắt sang nơi khác.
Trong ánh mắt không có cảm xúc, nhưng Nguyễn Ôn Tịch vẫn nhìn ra được ý của cậu: "Em là người thích giấu nhẹm mọi chuyện vào trong lòng, vậy nên có lẽ chuyện mà em gái em biết không phải là toàn bộ sự thật, có đúng không?"
Đầu ngón tay của Hứa Tề Tư hơi co lại, tầm mắt rũ xuống không dám ngước nhìn anh, cậu chỉ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
Nguyễn Ôn Tịch kiên nhẫn hỏi: "Vậy bây giờ tiểu Thất có nguyện ý kể cho anh nghe không?"
"Tôi......" Hứa Tề Tư ấp úng, nhưng cuối cùng vẫn không có can đảm, "Có lẽ tôi cần thêm chút thời gian."
Từ sau khi bị Tiêu Bảo Huy nhốt trong phòng học, Hứa Tề Tư liền bắt đầu tình trạng trốn tránh mọi thứ.
Nhiều năm trôi qua như vậy sớm đã thành thói quen, cậu cứ mãi trốn tránh không dám đối mặt không muốn nhớ tới sự việc năm đó, hơn nữa còn cho là mình làm như vậy là vì muốn tốt cho bản thân.
Nếu bây giờ bắt cậu đào chuyện này từ sâu trong đáy lòng ra, phơi bày cho người khác thấy, chắc chắn không phải là một việc dễ dàng.
Thậm chí có thể nói, chuyện này quả thực rất tàn nhẫn đối với cậu.
Nguyễn Ôn Tịch vẫn như cũ không bức ép cậu, anh dịu dàng nói: "Không sao đâu, anh có thể chờ đến khi nào em nguyện ý nói với anh. Nhưng lúc này đây, anh vẫn sẽ tiếp tục điều tra về sự kiện sao chép năm đó, có được không?"
Hứa Tề Tư còn chưa trả lời, Nguyễn Ôn Tịch cười tiếp tục nói:
"Đương nhiên là dù em có nói không được thì anh cũng sẽ không từ bỏ."
Mới vừa rồi còn bị sự dịu dàng lẫn thái độ tôn trọng của Nguyễn Ôn Tịch làm cho cảm động, nghe xong câu này của anh, Hứa Tề Tư trợn tròn mắt không nghĩ anh có thể vô lại đến mức như vậy.
Nguyễn Ôn Tịch vỗ vỗ đầu cậu: "Anh nguyện ý chậm rãi chờ em, nhưng không có nghĩa là anh sẽ bỏ qua cho những người đã từng gây tổn thương cho em."
Hứa Tề Tư mở miệng muốn nói: "Nhưng mà......"
Không đợi cậu nói hết câu, Nguyễn Ôn Tịch nhẹ nhàng ngắt lời: "Cho dù em thiện tâm tha thứ cho bọn họ, không muốn gây phiền toái cho anh hoặc là vì bất cứ nguyên nhân nào thì đáp án của anh vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Nếu Nguyễn Ôn Tịch đã nói đến mức này, Hứa Tề Tư cũng không còn lý do gì để từ chối, cậu chỉ nhỏ giọng đáp lại: "Cảm ơn."
Nguyễn Ôn Tịch mỉm cười: "Không cần phải khách khí với anh."
Nói xong anh đứng dậy, đi lấy bức tranh mà bạn học cầm đến, cười hỏi: "Nhìn cái này hẳn là em đã tin tưởng đây là em trong mắt bạn học của mình chưa?"
Hứa Tề Tư tiếp nhận bức tranh vẽ mình, trong chớp mắt cậu hoảng hốt theo bản năng muốn phủ nhận nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra, vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm vào nó.
"Đây là......đáng lẽ bọn họ không nên chú ý tới tôi mới đúng..."
Nguyễn Ôn Tịch nhìn cậu thất thần, trong lòng ẩn ẩn đau.
Từ nhỏ cho đến trung học, Hứa Tề Tư đã phải sống trong những lời chèn ép coi thường, sự tự tin hoạt bát ban đầu đã bị bào mòn dần theo thời gian lâu như vậy, không những khiến cậu đánh mất đi sự can đảm mà còn đánh mất cả sự tín nhiệm đối với bản thân mình.
Cậu lúc nào cũng tự ti, nhốt mình trong thế giới riêng nhỏ bé. Bởi vì tự ti cho nên trong tiềm thức cậu không dám tin vào những lời khen thiện ý thật sự, vô thức hiểu sai, coi đó thành những lời đầy ác ý đáng sợ.
Nguyễn Ôn Tịch nhìn Hứa Tề Tư, anh nghiêm túc nói: "Tiểu Thất, có một số chuyện anh hy vọng em có thể tự mình nhận thức rõ ràng."
Hứa Tề Tư vô thức hơi thẳng sống lưng, bộ dáng chăm chú sẵn sàng lắng nghe răn dạy.
Nguyễn Ôn Tịch tiếp tục nói: "Em không hề thua kém bất cứ một ai cả. Từng lời anh nói, từng lời khen anh dành cho em đều là những lời chân thành nghiêm túc nhất của anh. Anh chưa từng dùng lời giả dối để cổ vũ em, em không cần phải tự mình coi nhẹ bản thân mình nữa."
"Không chỉ anh mà còn có cả những người trong công ty biết em, họ luôn dành cho em những lời khen chân thật."
Hứa Tề Tư nghe xong lại ngơ ngác: "Trong công ty....hình như tôi không quen biết ai cả...."
"Em không quen, nhưng bọn họ đều biết đến em." Nguyễn Ôn Tịch bị dáng vẻ ngây thơ đó chọc cười thành tiếng, "Không tin? Để anh cho em xem nhé?"
Nói xong anh liền lấy điện thoại ra, rồi đưa tới trước mặt cậu.
Hứa Tề Tư cuối đầu nhìn, trên màn hình hiển thị giao diện WeChat nhóm, có tên là 'Bể bơi tập đoàn Nguyễn gia'
[Quầy lễ tân số 1]: Alo alo, hôm nay tiểu thiếu gia lại tới nữa đó!!!
[Quầy lễ tân số 2]: Vẫn thẹn thùng như cũ, vẫn đáng yêu quá trời a!!
[Cửa lớn]: Hôm nay đổi ca sớm nên may mắn gặp được, quả là một đứa trẻ thanh tú.
[Thùng cơm]: Mỗi ngày đều nghe mọi người khen cậu ấy dễ thương, nhưng lại không có một bức ảnh nào a!!! *tôi đau đớn/tôi gục ngã*
[Thùng cơm]: Tôi lên mạng kiếm mãi cũng không lòi ra được một tấm nào, tôi hỏi thật nhá Hứa tiểu thiếu gia thật sự có tồn tại không?
[Quầy lễ tân số 2]: Thật! 100% thật đó! Chắc là cậu ấy mới du học nước ngoài mới về?
[Quầy lễ tân số 2]: Chứ không thì một người đáng yêu như vậy sao lại không có chút tin tức nào, ngay cả ảnh chụp cũng không có tấm nào.
[Chân chạy vặt]: Tôi làm chứng! Cậu ấy còn biết vẽ tranh nữa! May mắn có lần tôi đã trộm nhìn thấy, cậu ấy vẽ bức tranh hoàng hôn rất đẹp, nhất định là trong giới nghệ thuật!
[Quầy lễ tân số 1]: Nếu biết được WeChat của cậu ấy thì tốt rồi, có thể chiêm ngưỡng tài hội họa của cậu ấy mỗi ngày a.
.....
Lịch sử trò chuyện còn rất dài, kế tiếp lại có thêm nhiều người thảo luận, mọi người đề bàn luận về cậu theo hướng tích cực.
Hứa Tề Tư sửng sốt: "Những người này là....ai?"
Nguyễn Ôn Tịch giải thích: "Đây là một group riêng của mấy nhân viên tám chuyện, anh đã lén trà trộn vào đó. [Quầy lễ tân số 1] và [Quầy lễ tân số 2] là hai cô nhân viên lễ tân em đã gặp ở đại sảnh, còn [Chân chạy vặt] chính là thư ký của anh trai anh."
Hứa Tề Tư nhìn những nick name kia, cuối cùng cũng hiểu cái group này để làm gì, mặt không khỏi đỏ lên xấu hổ nói: "Tôi....đáng yêu?"
Nguyễn Ôn Tịch không kìm lòng được, lại xoa xoa đầu cậu mấy cái: "Đương nhiên rồi."
Hứa Tề Tư cảm nhận động tác trên đầu mình, lại dời tầm mắt về màn hình trò chuyện.
Cuộc trò chuyện được ghi nhận từ đầu tháng đến nay, hơn nữa lịch sử trò chuyện ngày hôm nay khá dài, có lẽ bắt đầu buổi sáng lúc cậu tới văn phòng. Lúc đó Nguyễn Ôn Tịch không dùng điện thoại, nên không có khả năng anh dùng điện thoại để giả tạo một cuộc trò chuyện.
Cho dù Nguyễn Ôn Tịch có báo trước với mọi người để ngụy tạo thì cuộc hội thoại ngày hôm nay không hẳn là giả.
Thì ra cậu thật sự......cũng được người khác khen sao?
Hứa Tề Tư cảm giác có chút kỳ diệu, nhất thời không thể hoàn toàn tiếp thu.
Nguyễn Ôn Tịch cũng không vội vàng ép cậu phải tiếp nhận ngay: "Chuyện hôm nay tới đây thôi. Cho dù có như thế nào, anh chỉ hy vọng tiểu Thất có thể nhớ kỹ, em không hề kém cõi, em là một người rất ưu tú, chỉ là em chưa nhận thức rõ bản thân mà thôi."
"Hoặc nói cách khác, em có thể kiên trì livestream lâu như vậy chứng tỏ em rất có năng khiếu livetream. Ở trong game em có thể tự do phát huy bản thân rất tốt, người khác không phải ai cũng dễ dàng kiên trì gắn bó lâu như em."
Nghe Nguyễn Ôn Tịch nhắc, Hứa Tề Tư lại nhớ đến bản thân mình lúc vừa mới bắt đầu livestream, thu hút mọi người vào xem, cậu ngơ ngác hỏi: "Tôi am hiểu cách chạy trốn bảo toàn mạng sống.....cũng coi như là một tài năng sao?"
Nguyễn Ôn Tịch nghe cậu hỏi ngây thơ như vậy, không nhịn được bật cười: "Đương nhiên rồi. Điều này chứng minh em rất linh động hoạt bát, tốc độ phản ứng nhanh, tuyệt kỹ..... người tay chân vụng về sao có thể làm được chứ!"
Thiếu chút nữa Nguyễn Ôn Tịch buộc miệng thốt ra 'Tuyệt kỹ bảo mệnh' nhưng may mà kịp sửa miệng.
Cũng may đầu Hứa Tề Tư đang trong trạng thái loading nên không để ý mấy chi tiết vụn vặt, cậu đang suy ngẫm không ngờ kỹ thuật chạy trốn còn có thể nói thành như vậy...
Nguyễn Ôn Tịch tiếp tục dẫn đường: "Ngoại trừ cái này, tiểu Thất còn có sở trường nào khác không?"
Hứa Tề Tư nghe anh nói cũng tự hỏi, lại không khỏi nhớ đến buổi livestream 'Công thành chiến' hôm nọ.
Đó là lần đầu tiên cậu phát livestream chỉ huy trận 'Công thành chiến', sau khi kết thúc cậu nhận được rất nhiều lời khen tích cực của các đồng đội và fan, lúc này nhớ lại quả thực có thể khiến cậu an tâm tin tưởng phần nào.
Cậu luôn tự mình rạch ra ranh giới của bản thân giữa hiện thực và khi livestream, đây là lần đầu tiên cậu dung hòa cả hai khía cạnh bản thân thành một.
Ánh mắt Hứa Tề Tư bỗng chốc sáng ngời.
Dường như cậu không hề vô dụng như mình nghĩ, người khác làm được cậu cũng có thể làm được.
Ví như trong game hay là..... vẽ tranh.
Hứa Tề Tư cúi đầu nhìn vào tay phải của mình.
Nguyễn Ôn Tịch cảm nhận được sự dao động của Hứa Tề Tư, lại chân thành dò hỏi: "Thế nên, tiểu Thất, em có muốn tiếp tục vẽ tranh, muốn cho mọi người thấy tài năng của em không?"
Hứa Tề Tư ngẩng đầu nhìn anh, lại nghiêng đầu nhìn bộ màu nước trên bàn.
Nếu......Nếu tranh cậu vẽ thật sự được mọi người yêu thích....
Cậu muốn!
Cậu muốn chia sẽ cho mọi người thấy, cậu muốn tranh mình được đặt ở bảo tàng triễn lãm nghệ thuật thế giới.
Màn sương mờ mịt tối tăm trong mắt giờ đã được thay thế bởi sự quyết tâm, một lần nữa ánh sáng đã dần quay trở lại trong đôi mắt đẹp đẽ ấy, khiến nó trở nên sinh động hơn bao giờ hết.
Mà lúc này, bàn tay phải bị một bàn tay to lớn ấm áp bao lấy, chỉ cần cậu ngẩng đầu là có thể đối diện với ánh mắt cổ vũ của anh.
Hứa Tề Tư áp chế tâm tình, nhỏ giọng đáp: "Tôi.....Tôi muốn thử."
"Được." Nguyễn Ôn Tịch nhoẻn miệng cười, "Anh sẽ cùng em."
Hứa Tề Tư nhìn nụ cười của anh, cậu khẽ nhẹ nhàng co tay đáp lại anh, "Ừm."
Thì ra, cảm giác có một người bạn thật sự chính là như lúc này.
- ---------✿byhanako❀----------
Ước chừng vài phút sau, Hứa Tề Tư mới sắp xếp xong mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, cậu bắt đầu hỏi: "Sao anh Ôn Tịch lại biết chuyện về hai người đó?"
Nguyễn Ôn Tịch trả lời theo đúng sự thật: "Ngày đó ở tiệm họa cụ anh có đi lướt qua Sử Tra Nam, sau đó thấy phản ứng khác thường của em nên mới tự ý chạy đi tìm em gái em hỏi chuyện. Về sau, anh bắt đầu tới văn phòng đều đặn cũng là vì tiện cho việc điều tra sự tình năm đó."
Hứa Tề Tư ngơ ngác nhìn anh: "Vậy nên mấy ngày nay anh Ôn Tịch bận rộn.....là vì chuyện này?"
Nguyễn Ôn Tịch gật đầu, anh áy náy nói lời xin lỗi: "Anh xin lỗi vì đã tự ý đi tìm người khác để dò hỏi quá khứ riêng của em."
Hứa Tề Tư biết Nguyễn Ôn Tịch làm như vậy chỉ vì muốn cậu có thể buông bỏ quá khứ để sống một cuộc sống tốt hơn, nhưng Nguyễn Ôn Tịch lại không biện hộ cho mình bất kỳ lý do gì, anh chỉ đơn thuần nói lời xin lỗi và bày tỏ sự tôn trọng đối với cậu.
Sự dịu dàng lẫn tinh ý này lại khiến Hứa Tề Tư cảm thấy chua xót trong lòng.
Cậu nhớ lúc xưa sau vụ việc của Tiêu Bảo Huy và Sử Tra Nam, người trong nhà đặc biệt là Hứa Tề Kỳ đã liên tục dặn dò cậu rằng bạn bè thật sự không phải là loại chỉ biết vùi dập người khác để nâng mình lên, cũng không phải là loại người chỉ biết dội gáo nước lạnh dập tắt mọi hy vọng của người khác. Cô nhấn mạnh rằng bạn bè thật sự sẽ luôn thấu hiểu lẫn nhau, tôn trọng và giúp đỡ nhau.
Cậu cứ tưởng rằng cuộc đời lẻ loi của mình sẽ không có duyên với hai chữ 'bạn bè' nhưng rồi đột nhiên Nguyễn Ôn Tịch lại xuất hiện, nhẹ nhàng từng bước đi vào quỹ đạo của cậu.
Lúc trước Hứa Tề Tư thay đổi xưng hô cho có lệ là vì không muốn làm Nguyễn Ôn Tịch thất vọng, nhưng tới hôm nay cậu mới thật sự lý giải được hai chữ 'bạn bè' mà Nguyễn Ôn Tịch đã nói.
Lại qua một lúc lâu sau, Hứa Tề Tư mới sực tỉnh, cậu chậm rãi lắc đầu, mi mắt rũ xuống nhẹ nhàng đáp: "Không sao cả."
Nguyễn Ôn Tịch cảm nhận được cảm xúc của cậu đã có chuyển biến, anh ngồi xuống bên cạnh rồi rót một ly nước cho cậu.
Hứa Tề Tư nhận lấy ly nước, cảm xúc ấm áp từ vách ly truyền tới bàn lòng tay.
Nguyễn Ôn Tịch lại nhẹ nhàng hỏi: "Vậy tiểu Thất có nguyện ý kể cho anh nghe nội dung cụ thể là như thế nào không?"
Hứa Tề Tư ngước mắt nhìn anh, rồi lại dời tầm mắt sang nơi khác.
Trong ánh mắt không có cảm xúc, nhưng Nguyễn Ôn Tịch vẫn nhìn ra được ý của cậu: "Em là người thích giấu nhẹm mọi chuyện vào trong lòng, vậy nên có lẽ chuyện mà em gái em biết không phải là toàn bộ sự thật, có đúng không?"
Đầu ngón tay của Hứa Tề Tư hơi co lại, tầm mắt rũ xuống không dám ngước nhìn anh, cậu chỉ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
Nguyễn Ôn Tịch kiên nhẫn hỏi: "Vậy bây giờ tiểu Thất có nguyện ý kể cho anh nghe không?"
"Tôi......" Hứa Tề Tư ấp úng, nhưng cuối cùng vẫn không có can đảm, "Có lẽ tôi cần thêm chút thời gian."
Từ sau khi bị Tiêu Bảo Huy nhốt trong phòng học, Hứa Tề Tư liền bắt đầu tình trạng trốn tránh mọi thứ.
Nhiều năm trôi qua như vậy sớm đã thành thói quen, cậu cứ mãi trốn tránh không dám đối mặt không muốn nhớ tới sự việc năm đó, hơn nữa còn cho là mình làm như vậy là vì muốn tốt cho bản thân.
Nếu bây giờ bắt cậu đào chuyện này từ sâu trong đáy lòng ra, phơi bày cho người khác thấy, chắc chắn không phải là một việc dễ dàng.
Thậm chí có thể nói, chuyện này quả thực rất tàn nhẫn đối với cậu.
Nguyễn Ôn Tịch vẫn như cũ không bức ép cậu, anh dịu dàng nói: "Không sao đâu, anh có thể chờ đến khi nào em nguyện ý nói với anh. Nhưng lúc này đây, anh vẫn sẽ tiếp tục điều tra về sự kiện sao chép năm đó, có được không?"
Hứa Tề Tư còn chưa trả lời, Nguyễn Ôn Tịch cười tiếp tục nói:
"Đương nhiên là dù em có nói không được thì anh cũng sẽ không từ bỏ."
Mới vừa rồi còn bị sự dịu dàng lẫn thái độ tôn trọng của Nguyễn Ôn Tịch làm cho cảm động, nghe xong câu này của anh, Hứa Tề Tư trợn tròn mắt không nghĩ anh có thể vô lại đến mức như vậy.
Nguyễn Ôn Tịch vỗ vỗ đầu cậu: "Anh nguyện ý chậm rãi chờ em, nhưng không có nghĩa là anh sẽ bỏ qua cho những người đã từng gây tổn thương cho em."
Hứa Tề Tư mở miệng muốn nói: "Nhưng mà......"
Không đợi cậu nói hết câu, Nguyễn Ôn Tịch nhẹ nhàng ngắt lời: "Cho dù em thiện tâm tha thứ cho bọn họ, không muốn gây phiền toái cho anh hoặc là vì bất cứ nguyên nhân nào thì đáp án của anh vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Nếu Nguyễn Ôn Tịch đã nói đến mức này, Hứa Tề Tư cũng không còn lý do gì để từ chối, cậu chỉ nhỏ giọng đáp lại: "Cảm ơn."
Nguyễn Ôn Tịch mỉm cười: "Không cần phải khách khí với anh."
Nói xong anh đứng dậy, đi lấy bức tranh mà bạn học cầm đến, cười hỏi: "Nhìn cái này hẳn là em đã tin tưởng đây là em trong mắt bạn học của mình chưa?"
Hứa Tề Tư tiếp nhận bức tranh vẽ mình, trong chớp mắt cậu hoảng hốt theo bản năng muốn phủ nhận nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra, vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm vào nó.
"Đây là......đáng lẽ bọn họ không nên chú ý tới tôi mới đúng..."
Nguyễn Ôn Tịch nhìn cậu thất thần, trong lòng ẩn ẩn đau.
Từ nhỏ cho đến trung học, Hứa Tề Tư đã phải sống trong những lời chèn ép coi thường, sự tự tin hoạt bát ban đầu đã bị bào mòn dần theo thời gian lâu như vậy, không những khiến cậu đánh mất đi sự can đảm mà còn đánh mất cả sự tín nhiệm đối với bản thân mình.
Cậu lúc nào cũng tự ti, nhốt mình trong thế giới riêng nhỏ bé. Bởi vì tự ti cho nên trong tiềm thức cậu không dám tin vào những lời khen thiện ý thật sự, vô thức hiểu sai, coi đó thành những lời đầy ác ý đáng sợ.
Nguyễn Ôn Tịch nhìn Hứa Tề Tư, anh nghiêm túc nói: "Tiểu Thất, có một số chuyện anh hy vọng em có thể tự mình nhận thức rõ ràng."
Hứa Tề Tư vô thức hơi thẳng sống lưng, bộ dáng chăm chú sẵn sàng lắng nghe răn dạy.
Nguyễn Ôn Tịch tiếp tục nói: "Em không hề thua kém bất cứ một ai cả. Từng lời anh nói, từng lời khen anh dành cho em đều là những lời chân thành nghiêm túc nhất của anh. Anh chưa từng dùng lời giả dối để cổ vũ em, em không cần phải tự mình coi nhẹ bản thân mình nữa."
"Không chỉ anh mà còn có cả những người trong công ty biết em, họ luôn dành cho em những lời khen chân thật."
Hứa Tề Tư nghe xong lại ngơ ngác: "Trong công ty....hình như tôi không quen biết ai cả...."
"Em không quen, nhưng bọn họ đều biết đến em." Nguyễn Ôn Tịch bị dáng vẻ ngây thơ đó chọc cười thành tiếng, "Không tin? Để anh cho em xem nhé?"
Nói xong anh liền lấy điện thoại ra, rồi đưa tới trước mặt cậu.
Hứa Tề Tư cuối đầu nhìn, trên màn hình hiển thị giao diện WeChat nhóm, có tên là 'Bể bơi tập đoàn Nguyễn gia'
[Quầy lễ tân số 1]: Alo alo, hôm nay tiểu thiếu gia lại tới nữa đó!!!
[Quầy lễ tân số 2]: Vẫn thẹn thùng như cũ, vẫn đáng yêu quá trời a!!
[Cửa lớn]: Hôm nay đổi ca sớm nên may mắn gặp được, quả là một đứa trẻ thanh tú.
[Thùng cơm]: Mỗi ngày đều nghe mọi người khen cậu ấy dễ thương, nhưng lại không có một bức ảnh nào a!!! *tôi đau đớn/tôi gục ngã*
[Thùng cơm]: Tôi lên mạng kiếm mãi cũng không lòi ra được một tấm nào, tôi hỏi thật nhá Hứa tiểu thiếu gia thật sự có tồn tại không?
[Quầy lễ tân số 2]: Thật! 100% thật đó! Chắc là cậu ấy mới du học nước ngoài mới về?
[Quầy lễ tân số 2]: Chứ không thì một người đáng yêu như vậy sao lại không có chút tin tức nào, ngay cả ảnh chụp cũng không có tấm nào.
[Chân chạy vặt]: Tôi làm chứng! Cậu ấy còn biết vẽ tranh nữa! May mắn có lần tôi đã trộm nhìn thấy, cậu ấy vẽ bức tranh hoàng hôn rất đẹp, nhất định là trong giới nghệ thuật!
[Quầy lễ tân số 1]: Nếu biết được WeChat của cậu ấy thì tốt rồi, có thể chiêm ngưỡng tài hội họa của cậu ấy mỗi ngày a.
.....
Lịch sử trò chuyện còn rất dài, kế tiếp lại có thêm nhiều người thảo luận, mọi người đề bàn luận về cậu theo hướng tích cực.
Hứa Tề Tư sửng sốt: "Những người này là....ai?"
Nguyễn Ôn Tịch giải thích: "Đây là một group riêng của mấy nhân viên tám chuyện, anh đã lén trà trộn vào đó. [Quầy lễ tân số 1] và [Quầy lễ tân số 2] là hai cô nhân viên lễ tân em đã gặp ở đại sảnh, còn [Chân chạy vặt] chính là thư ký của anh trai anh."
Hứa Tề Tư nhìn những nick name kia, cuối cùng cũng hiểu cái group này để làm gì, mặt không khỏi đỏ lên xấu hổ nói: "Tôi....đáng yêu?"
Nguyễn Ôn Tịch không kìm lòng được, lại xoa xoa đầu cậu mấy cái: "Đương nhiên rồi."
Hứa Tề Tư cảm nhận động tác trên đầu mình, lại dời tầm mắt về màn hình trò chuyện.
Cuộc trò chuyện được ghi nhận từ đầu tháng đến nay, hơn nữa lịch sử trò chuyện ngày hôm nay khá dài, có lẽ bắt đầu buổi sáng lúc cậu tới văn phòng. Lúc đó Nguyễn Ôn Tịch không dùng điện thoại, nên không có khả năng anh dùng điện thoại để giả tạo một cuộc trò chuyện.
Cho dù Nguyễn Ôn Tịch có báo trước với mọi người để ngụy tạo thì cuộc hội thoại ngày hôm nay không hẳn là giả.
Thì ra cậu thật sự......cũng được người khác khen sao?
Hứa Tề Tư cảm giác có chút kỳ diệu, nhất thời không thể hoàn toàn tiếp thu.
Nguyễn Ôn Tịch cũng không vội vàng ép cậu phải tiếp nhận ngay: "Chuyện hôm nay tới đây thôi. Cho dù có như thế nào, anh chỉ hy vọng tiểu Thất có thể nhớ kỹ, em không hề kém cõi, em là một người rất ưu tú, chỉ là em chưa nhận thức rõ bản thân mà thôi."
"Hoặc nói cách khác, em có thể kiên trì livestream lâu như vậy chứng tỏ em rất có năng khiếu livetream. Ở trong game em có thể tự do phát huy bản thân rất tốt, người khác không phải ai cũng dễ dàng kiên trì gắn bó lâu như em."
Nghe Nguyễn Ôn Tịch nhắc, Hứa Tề Tư lại nhớ đến bản thân mình lúc vừa mới bắt đầu livestream, thu hút mọi người vào xem, cậu ngơ ngác hỏi: "Tôi am hiểu cách chạy trốn bảo toàn mạng sống.....cũng coi như là một tài năng sao?"
Nguyễn Ôn Tịch nghe cậu hỏi ngây thơ như vậy, không nhịn được bật cười: "Đương nhiên rồi. Điều này chứng minh em rất linh động hoạt bát, tốc độ phản ứng nhanh, tuyệt kỹ..... người tay chân vụng về sao có thể làm được chứ!"
Thiếu chút nữa Nguyễn Ôn Tịch buộc miệng thốt ra 'Tuyệt kỹ bảo mệnh' nhưng may mà kịp sửa miệng.
Cũng may đầu Hứa Tề Tư đang trong trạng thái loading nên không để ý mấy chi tiết vụn vặt, cậu đang suy ngẫm không ngờ kỹ thuật chạy trốn còn có thể nói thành như vậy...
Nguyễn Ôn Tịch tiếp tục dẫn đường: "Ngoại trừ cái này, tiểu Thất còn có sở trường nào khác không?"
Hứa Tề Tư nghe anh nói cũng tự hỏi, lại không khỏi nhớ đến buổi livestream 'Công thành chiến' hôm nọ.
Đó là lần đầu tiên cậu phát livestream chỉ huy trận 'Công thành chiến', sau khi kết thúc cậu nhận được rất nhiều lời khen tích cực của các đồng đội và fan, lúc này nhớ lại quả thực có thể khiến cậu an tâm tin tưởng phần nào.
Cậu luôn tự mình rạch ra ranh giới của bản thân giữa hiện thực và khi livestream, đây là lần đầu tiên cậu dung hòa cả hai khía cạnh bản thân thành một.
Ánh mắt Hứa Tề Tư bỗng chốc sáng ngời.
Dường như cậu không hề vô dụng như mình nghĩ, người khác làm được cậu cũng có thể làm được.
Ví như trong game hay là..... vẽ tranh.
Hứa Tề Tư cúi đầu nhìn vào tay phải của mình.
Nguyễn Ôn Tịch cảm nhận được sự dao động của Hứa Tề Tư, lại chân thành dò hỏi: "Thế nên, tiểu Thất, em có muốn tiếp tục vẽ tranh, muốn cho mọi người thấy tài năng của em không?"
Hứa Tề Tư ngẩng đầu nhìn anh, lại nghiêng đầu nhìn bộ màu nước trên bàn.
Nếu......Nếu tranh cậu vẽ thật sự được mọi người yêu thích....
Cậu muốn!
Cậu muốn chia sẽ cho mọi người thấy, cậu muốn tranh mình được đặt ở bảo tàng triễn lãm nghệ thuật thế giới.
Màn sương mờ mịt tối tăm trong mắt giờ đã được thay thế bởi sự quyết tâm, một lần nữa ánh sáng đã dần quay trở lại trong đôi mắt đẹp đẽ ấy, khiến nó trở nên sinh động hơn bao giờ hết.
Mà lúc này, bàn tay phải bị một bàn tay to lớn ấm áp bao lấy, chỉ cần cậu ngẩng đầu là có thể đối diện với ánh mắt cổ vũ của anh.
Hứa Tề Tư áp chế tâm tình, nhỏ giọng đáp: "Tôi.....Tôi muốn thử."
"Được." Nguyễn Ôn Tịch nhoẻn miệng cười, "Anh sẽ cùng em."
Hứa Tề Tư nhìn nụ cười của anh, cậu khẽ nhẹ nhàng co tay đáp lại anh, "Ừm."
Thì ra, cảm giác có một người bạn thật sự chính là như lúc này.
- ---------✿byhanako❀----------