Chương 23: Trần Nghiên đổi khẩu vị sao?
18.03.2024
Editor: Fino
Tống Tịnh Nguyên không ngờ Trần Nghiên sẽ xuất hiện ở đây. Hôm nay anh ăn mặc rất giản dị, áo trắng quần tây đen, dáng người cao ráo chỉnh tề, mái tóc đen xõa trước mắt, cho dù không nói lời nào, chỉ lẳng lặng dựa vào cửa, cũng đủ để thu hút sự chú ý của nhiều người trong hội trường. Ban đầu Tống Tịnh Nguyên không quá lo lắng, nhưng sau khi Trần Nghiên đến, cô lại có chút không biết làm sao, tay chân cứng đờ, lòng bàn tay chảy ra một ít mồ hôi lạnh nhớp nháp.
May mắn thay, cuối cùng các cô vẫn hoàn thành xuất sắc tiết mục, sau khi xuống sân khấu, họ phải đến gặp giáo viên âm nhạc để nghe cô ấy hướng dẫn, hai tay Tống Tịnh Nguyên nắm chặt góc áo, vẻ mặt có chút lơ đễnh, có vẻ có chút không yên lòng.
Sau khi giáo viên âm nhạc nói xong những gì muốn nói, cả nhóm trở về chỗ ngồi của mình, Tống Tịnh Nguyên vô thức nhìn về phía cửa, bóng dáng của Trần Nghiên đã biến mất.
Có lẽ cậu ấy chỉ nhất thời cao hứng mới đến đây, Tống Tịnh Nguyên nghĩ.
Cô ôm quần áo ngồi trên ghế, nhịp tim vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh trở lại, bởi vì vừa rồi quá khẩn trương, trên chóp mũi đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Tiết Linh ở ghế sau thì thầm với cô: "Tịnh Nguyên, vừa rồi lúc ở trên sân khấu, cậu có nhìn thấy Trần Nghiên không?"
Danh tiếng của Trần Nghiên trong trường thật sự quá vang dội, ngay cả nữ sinh trầm mặc ít nói như Tiết Linh biết anh cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Tống Tịnh Nguyên thành thật gật đầu: "Có thấy."
"Cậu ấy đến xem tiết mục của chúng ta sao?"
Tống Tịnh Nguyên mím môi: "Mình cũng không biết."
Tiết Linh không nói thêm gì nữa, Tống Tịnh Nguyên xem các tiết mục, cảm thấy có chút nhàm chán, cô lấy cuốn sách từ vựng trong cặp ra, cuốn sách này cô đã học thuộc lòng một lần, sợ mình quên, sẽ định kỳ ôn tập một chút.
Khi cô lật sang trang thứ hai, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai cô: "Có ai ngồi đây không?"
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt một chút, ngẩng đầu bèn nhìn thấy Trần Nghiên đang đứng trước ghế bên cạnh cô, lông mày thẳng tắp, đôi mắt nhìn xuống cô.
"Không có ai."
Trần Nghiên gật đầu ngồi xuống bên cạnh cô, đồng thời đưa cho cô một chai nước.
"Nhuận cổ họng." Anh khẽ giải thích.
Tống Tịnh Nguyên nhận lấy rồi cảm ơn, mở nắp chai uống một hớp nước, cô muốn hỏi Trần Nghiên có phải anh đến xem cô biểu diễn không, nhưng lại ngại mở miệng. Cô cúi đầu chuyên tâm vào những từ vựng tiếng Anh một lần nữa, nhưng vì sự tồn tại của Trần Nghiên, hơn mười phút cô cũng không tập trung được, ánh mắt bất giác quét sang bên cạnh.
Chỗ ngồi của hai người nối liền với nhau, tay vịn cũng dùng chung, cánh tay của Trần Nghiên tự nhiên đặt ở trên đó, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, mùi bạc hà trên người anh xộc vào khoang mũi của cô, quấy cho cô càng tâm phiền ý loạn.
Tống Tịnh Nguyên nắm một góc sách, một sợi tóc xõa xuống che mất tầm nhìn của cô, không đợi cô vén lên, Trần Nghiên đột nhiên lại gần, quần áo của hai người cọ vào nhau phát ra tiếng sột soạt. Anh cúi đầu xuống, thấp giọng hỏi: "Xem cái gì vậy?"
Tống Tịnh Nguyên hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cảm giác tim đập nhanh xuống, cô đưa sách tới trước mặt anh: "Từ vựng tiếng Anh."
Trần Nghiên liếc vài cái: "À, xem không hiểu."
...
"Tôi chỉ thuộc mỗi từ ABANDON."
Tống Tịnh Nguyên không khỏi có chút muốn cười.
Cô lại nhìn xuống một chút, nhưng hiệu suất thực sự quá thấp, dứt khoát cất sách vào cặp.
"Không xem nữa à?"
Tống Tịnh Nguyên gật đầu.
Trần Nghiên khẽ cười: "Cậu cũng abandon?"
"...Ờ."
Tốc độ phúc thẩm rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, sau khi tất cả các tiết mục kết thúc, Lâm Vĩ gọi một vài người từ lớp Hai đi qua. Tống Tịnh Nguyên đứng dậy đi tới, Trần Nghiên lại ngoài ý muốn đi theo bước chân cô.
Lâm Vĩ ngẩng đầu nhìn Trần Nghiên: "Tiểu tử này không phải nói muốn luyện đàn ở phòng bên cạnh sao?"
"Đây không phải là luyện xong mới tới xem náo nhiệt sao." Trần Nghiên mỉm cười, giọng điệu nhàn nhạt: "Nhân tiện giúp cô Lâm kiểm định tiết mục."
Lâm Vĩ hừ một tiếng, "Em không gây thêm phiền phúc cho cô là cô đã cảm ơn trời đất lắm rồi."
"Làm sao có thể tệ như cô nói được?"
"Không phải muốn giúp cô kiểm định sao?" Lâm Vĩ cầm tập tài liệu trong tay, "Vậy nói thử xem, có ý kiến gì không?"
"Tiết mục lớp Hai rất tốt." Trần Nghiên đút tay vào túi, "Còn lại không xem."
Lâm Vĩ: "..."
"Đi đi đi." Lâm Vĩ có chút không kiên nhẫn "Biết ngay là em không bình thường."
Trần Nghiên cười hai tiếng, lồng ngực rung lên: "Em nói thật."
Lâm Vĩ không thèm nói chuyện với anh, quay người nói với những người ở lớp Hai rằng tiết mục của họ thực sự tốt, có thể giữ lại, nhưng họ phải điều chỉnh một chút.
Lâm Vĩ đưa mắt nhìn Tống Tịnh Nguyên: "Giọng của em không hợp với những người khác lắm, nhưng âm sắc của em không tệ, hát rất hay."
Tống Tịnh Nguyên tưởng rằng giáo viên muốn thay cô, mím môi không trả lời, Lâm Vĩ tiếp tục: "Thế này thì sao, em chuẩn bị một tiết mục biểu diễn cá nhân đi."
Nhưng rất nhanh cô ấy lại phủ định, nói biểu diễn cá nhân hơi nhàm chán, không thể thu hút sự quan tâm của mọi người.
Cô ấy cầm danh sách tiết mục nhìn từ trên xuống, trầm mặc một lúc rồi đề nghị: "Hay là em với Trần Nghiên biểu diễn cùng nhau, em ấy đệm đàn, còn em hát."
Sợ Trần Nghiên sẽ không đồng ý, Lâm Vĩ đưa ánh mắt nhìn anh: "Trần Nghiên, em nghĩ sao?"
Trần Nghiên dựa vào tường, lười biếng nói, "Được, em không có ý kiến."
Lâm Vĩ thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi Tống Tịnh Nguyên: "Còn em thì sao?"
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy phản ứng của mình chậm hơn rất nhiều, đầu óc choáng váng, còn chưa kịp mở miệng, một ánh mắt khác đã rơi vào người cô. Trần Nghiên nhìn cô, đôi môi cong lên: "Cho chút phản ứng đi?"
Tống Tịnh Nguyên cắn môi dưới, giọng nói không lớn: "Em không có ý kiến ạ."
Sao cô lại có ý kiến chứ?
Bên kia chính là Trần Nghiên mà.
Trên mặt Lâm Vĩ lộ ra mấy phần tươi cười: "Được rồi, vậy hai đứa thảo luận tiết mục một chút, thảo luận xong thì mau chóng báo cô."
Nói xong, cô ấy vẫn có chút không yên lòng, lại dặn dò Trần Nghiên: "Thái độ của em tốt chút, đừng làm mất mặt con gái nhà người ta."
Trần Nghiên bĩu môi: "Em nào dám."
...
Lúc Tống Tịnh Nguyên đi theo Trần Nghiên ra khỏi trường, cả người đều lơ lửng. Vốn dĩ chỉ muốn nhân cơ hội liên hoan văn nghệ để gặp Trần Nghiên thêm vài lần, không ngờ bây giờ lại được trực tiếp cùng anh biết diễn.
Đây là ảo giác của cô sao?
Cô lặng lẽ véo vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhè nhẹ nói cho cô biết rõ ràng rằng không phải vậy.
Sau đó, Tống Tịnh Nguyên không nhớ rõ cô và Trần Nghiên cùng nhau ra khỏi trường như thế nào, chỉ nhớ rằng cuối cùng hai người họ dừng lại trước xe đạp của cô, gió thổi tung góc váy của cô, cọ vào ống quần của Trần Nghiên.
"Tập luyện tốn không ít thời gian." Trần Nghiên nhắc nhở cô, "Nếu cậu không tiện, tôi có thể nói lại với cô Lâm."
Tống Tịnh Nguyên lắc đầu nói không sao.
"Vậy được." Anh đứng trong gió, giọng nói theo gió tán đi, ánh mặt trời chiếu lên người, "Cậu chọn bài đi, chọn xong thì gửi cho tôi."
Tống Tịnh Nguyên mím môi đề nghị: "Hay là cậu tìm đi, tôi hát cái gì cũng được."
Trần Nghiên cũng không từ chối, trả lời "Được."
Sau khi về nhà, Tống Tịnh Nguyên ăn tối với bà nội, sau đó chui vào phòng làm bài tập. Cô đang tập trung làm bài tập tiếng Anh, điện thoại di động trong ngăn kéo không ngừng đổ chuông, cô ngừng bút, nhìn thấy tin nhắn của Đinh Thi Dao.
[Đinh Thi Dao: Tịnh Nguyên, cậu đang hẹn hò với Trần Nghiên sao?]
Tống Tịnh Nguyên giật mình, không biết tin đồn này lại từ đâu mà ra, vội vàng thanh minh, đáp không có.
[Đinh Thi Dao: Vậy bức ảnh này là sao vậy?]
Đinh Thi Dao chuyển đến một đường link, Tống Tịnh Nguyên nhấp vào. Không biết ai đã chụp bức ảnh cô và Trần Nghiên ngồi cùng nhau trong hội trường rồi đăng lên, người chụp cách khá xa, góc chụp cũng rất khéo, thấy được tư thế của cả hai vô cùng mập mờ.
Tống Tịnh Nguyên nhíu mày, đánh máy giải thích: [Là buổi chiều phúc thẩm liên hoan văn nghệ, cậu ấy ngồi bên cạnh mình, lại gần hỏi mình đang đọc sách gì.]
[Tống Tịnh Nguyên: Đừng suy nghĩ nhiều.]
Trong lúc chờ Đinh Thi Dao trả lời tin nhắn, cô lại nhấp vào bài đăng kia, bài viết bình thường luôn vắng vẻ cư nhiên bởi vì tấm ảnh không rõ ràng này mà náo nhiệt hẳn lên.
[L1: Tôi không nhìn lầm chứ? Họ ở bên nhau sao? ]
[L2: Đây không phải là người lúc trước bị tố câu dẫn bạn trai của người khác sao? Bây giờ xem ra là thật rồi? ]
[L3: Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Trần Nghiên đổi khẩu vị sao? ]
...
[L10: Chỉ có tôi cảm thấy học bá thật sự rất ưu tú sao? Xinh gái, nhân cách tốt, thành tích học tập cũng tốt...]
[L11: Lầu trên +1, nhưng tôi hy vọng học bá có thể mở rộng tầm mắt hơn! Đừng để Trần Nghiên dụ dỗ!!]
...
Tống Tịnh Nguyên chỉ đọc một nửa bình luận, một số bày tỏ sự kinh ngạc trước mối quan hệ của họ, cũng có người không quá để ý, nói dù sao với tính cách của Trần Nghiên, ở cùng một chỗ với ai đều là nhất thời cao hứng, không bao lâu sẽ không còn hứng thú.
Đinh Thi Dao vẫn chưa trả lời, cô sợ dòng suy nghĩ của mình bị cắt ngang, bèn để điện thoại ở chế độ im lặng, nhét vào ngăn kéo, làm xong bài tập mới lấy ra.
Định Thi Dao gửi lại một tin nhắn mới: [Tịnh Nguyên, cậu tìm người xóa bài đăng kia rồi sao?]
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt, nhấp vào liên kết một lần nữa, quả nhiên hiện ra một thông báo nhắc nhở, nói bài post này không tồn tại.
Nếu không phải là cô, vậy ai sẽ xóa nó?
Cô không cho rằng người đăng bài lại có lương tâm như vậy.
Chẳng lẽ là Trần Nghiên?
Cô nhấn vào khung chat của hai người, bọn họ cũng không tán gẫu nhiều. Tống Tịnh Nguyên lướt lại, một bên hồi tưởng đoạn thời gian gần đây xảy ra giữa hai người, không tự giác sinh ra chút ảo tưởng.
Trần Nghiên sẽ có một chút tình cảm với cô chứ?
Nhưng cô lại nhanh chóng lắc đầu, hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, đạo lý này cô hiểu.
Cô vừa định đặt điện thoại sang một bên thì có hai tiếng rung "ù ù", lại có một tin nhắn mới đến. Vốn tưởng rằng đó là Đinh Thi Dao, cô mở màn hình lên, trên khung chat là "1".
[1: Cậu ngủ chưa?]
[Tống Tịnh Nguyên: Vẫn chưa. ]
[1: Bài này có thể không?]
Trần Nghiên ngay lập tức gửi một liên kết âm nhạc, bài hát anh chọn là "Bản tình ca nhỏ" của Sodagreen.
Bài hát này Tống Tịnh Nguyên đã nghe qua vài lần, ca từ cũng khá quen thuộc, cô trực tiếp đáp: [Có thể.]
[1: Vậy đi, ngày mai tôi nói với cô Lâm, cuối tuần sau dành chút thời gian tập luyện nhé?]
[Tống Tịnh Nguyên: Đến phòng đàn của trường tập luyện sao? ]
[1: Không, đến nhà tôi đi.]
*
Một tuần kế tiếp, Tống Tịnh Nguyên không gặp lại Trần Nghiên. Cô cố ý đến cửa lớp Chín mấy lần, lấy cớ giao bài tập, nhón chân nhìn vào bên trong, nhưng không thấy Trần Nghiên đâu cả, chỉ có mấy tờ giấy trắng chồng chất trên bàn, ngay cả túi bút màu lam của anh cũng không có.
Hẳn là không đến trường.
Thẩm Duệ thỉnh thoảng sẽ cùng cô và Thẩm Chi Ý ăn cơm trưa, nhưng cũng không đề cập tới Trần Nghiên. Thẩm Chi Ý hỏi mấy lần, Thẩm Duệ chỉ mơ hồ nói, tâm tình của đại thiếu gia mỗi ngày đều thay đổi, chính mình cũng không biết anh đi đâu.
Tống Tịnh Nguyên dùng đũa chọc vào đáy bát, có chút lơ đễnh muốn gửi tin nhắn cho Trần Nghiên, nhưng cuối cùng lại xóa nội dung đã gõ.
Tối thứ sáu, Tống Tịnh Nguyên nhận được tin nhắn của Đường Hân, tạm thời đến quán trà sữa đổi ca với cô ấy. Nhiệt độ bên trong quán trà sữa thấp hơn bên ngoài một chút, Tống Tịnh Nguyên chống cằm, ngẩn người đọc tiếng Anh trước mặt.
Tiếng điện thoại bất thình lình cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Tống Tịnh Nguyên nhấc điện thoại di động lên, Trần Nghiên biến mất một tuần cuối cùng cũng có tin tức.
[1: Hai giờ chiều mai có rảnh không?]
Tống Tịnh Nguyên xoa xoa chóp mũi: [Có.]
[1: Vậy 2 giờ tập luyện.]
Chiều hôm sau, Tống Tịnh Nguyên đạp xe đến địa chỉ mà Trần Nghiên gửi cho cô. Nhà của Trần Nghiên ở số 119 đường Hồn Hà Bắc, là một biệt thự hai tầng, xuyên qua cánh cổng sắt màu bạc nhìn vào, phía trước biệt thự là một khoảng sân rộng, góc sân phía bắc hẳn là một bãi đất trống nhỏ, có vẻ không có ai chăm sóc suốt nhiều năm, gần xích đu màu trắng mọc đầy cỏ dại, bức tường màu xám trông vừa cũ kỹ vừa buồn tẻ.
Tống Tịnh Nguyên bấm chuông cửa, gần năm phút sau, cánh cửa sắt bên trong "cạch" một tiếng được mở ra, Trần Nghiên đi ra mở cửa cho cô. Đã một tuần không gặp, anh mặc bộ quần áo thường ngày màu xám đậm, mái tóc đen hỗn độn trên đầu, mặt mày mệt mỏi, vùng da dưới mắt có màu xanh đen, hiển nhiên là nghỉ ngơi không tốt.
Ánh mắt đảo qua, anh thản nhiên nói: "Vào đi."
Tống Tịnh Nguyên gật đầu, đi theo sau anh đi vào trong, Trần Nghiên lục lọi tủ nửa ngày mới tìm được cho cô một đôi dép lê. Tống Tịnh Nguyên cẩn thận đánh giá nhà anh từng li từng tí, gian phòng tuy lớn nhưng không trống rỗng, bên trong bài trí theo phong cách ấm áp, giấy dán tường màu vàng, trên tường treo tranh của họa sĩ nổi tiếng nào đó, tủ lạnh trong phòng khách thậm chí còn dán nhân vật hoạt hình.
Cùng với sự lạnh nhạt trên người Trần Nghiên thật sự có chút không thích hợp.
Nhưng càng làm cho cô kỳ quái chính là, trong nhà mặc dù thoạt nhìn ấm áp, nhưng lại không có dấu vết sinh hoạt của những người khác.
Tống Tịnh Nguyên không nhịn được hỏi: "Cậu ở đây một mình sao?"
Trần Nghiên "Ừ" một tiếng, giọng nói hơi khàn.
Tống Tịnh Nguyên vốn muốn hỏi anh tại sao lại sống một mình ở đây, nhưng cảm thấy đó là chuyện riêng tư, cuối cùng cô nhịn xuống.
"Cậu ăn trưa chưa?" Trần Nghiên hỏi cô.
Tống Tịnh Nguyên gật đầu: "Ăn rồi, còn cậu thì sao?"
"Không đói."
"..." Cô dừng một chút, "Cơm vẫn phải ăn."
Trần Nghiên không tiếp lời, ném chai rượu rỗng trên bàn trà vào thùng rác, chỉ lên lầu: "Phòng đàn ở lầu hai, cậu lên trước đi, lát nữa tôi qua."
Tống Tịnh Nguyên không hỏi gì thêm, trực tiếp lên lầu.
Lầu hai có tổng cộng ba gian phòng, phòng dương cầm ở ngoài cùng bên phải, Tống Tịnh Nguyên mở cửa đi vào. Phòng rất lớn, bên trong đặt một chiếc dương cầm màu đen, mỗi bên đều có một giá sách bằng gỗ. Giá sách bên trái chất đầy sách chuyên môn liên quan đến piano, giá sách bên phải chất đầy các loại cúp, còn có một ít ảnh chụp cũ.
Tống Tịnh Nguyên vốn tưởng rằng đó là cúp của Trần Nghiên, không nhịn được lại gần nhìn, nhưng phát hiện chỉ có mấy chiếc cúp trên cùng là thuộc về Trần Nghiên, còn lại đều có một cái tên xa lạ.
Trần Xu Phàm.
Editor: Fino
Tống Tịnh Nguyên không ngờ Trần Nghiên sẽ xuất hiện ở đây. Hôm nay anh ăn mặc rất giản dị, áo trắng quần tây đen, dáng người cao ráo chỉnh tề, mái tóc đen xõa trước mắt, cho dù không nói lời nào, chỉ lẳng lặng dựa vào cửa, cũng đủ để thu hút sự chú ý của nhiều người trong hội trường. Ban đầu Tống Tịnh Nguyên không quá lo lắng, nhưng sau khi Trần Nghiên đến, cô lại có chút không biết làm sao, tay chân cứng đờ, lòng bàn tay chảy ra một ít mồ hôi lạnh nhớp nháp.
May mắn thay, cuối cùng các cô vẫn hoàn thành xuất sắc tiết mục, sau khi xuống sân khấu, họ phải đến gặp giáo viên âm nhạc để nghe cô ấy hướng dẫn, hai tay Tống Tịnh Nguyên nắm chặt góc áo, vẻ mặt có chút lơ đễnh, có vẻ có chút không yên lòng.
Sau khi giáo viên âm nhạc nói xong những gì muốn nói, cả nhóm trở về chỗ ngồi của mình, Tống Tịnh Nguyên vô thức nhìn về phía cửa, bóng dáng của Trần Nghiên đã biến mất.
Có lẽ cậu ấy chỉ nhất thời cao hứng mới đến đây, Tống Tịnh Nguyên nghĩ.
Cô ôm quần áo ngồi trên ghế, nhịp tim vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh trở lại, bởi vì vừa rồi quá khẩn trương, trên chóp mũi đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Tiết Linh ở ghế sau thì thầm với cô: "Tịnh Nguyên, vừa rồi lúc ở trên sân khấu, cậu có nhìn thấy Trần Nghiên không?"
Danh tiếng của Trần Nghiên trong trường thật sự quá vang dội, ngay cả nữ sinh trầm mặc ít nói như Tiết Linh biết anh cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Tống Tịnh Nguyên thành thật gật đầu: "Có thấy."
"Cậu ấy đến xem tiết mục của chúng ta sao?"
Tống Tịnh Nguyên mím môi: "Mình cũng không biết."
Tiết Linh không nói thêm gì nữa, Tống Tịnh Nguyên xem các tiết mục, cảm thấy có chút nhàm chán, cô lấy cuốn sách từ vựng trong cặp ra, cuốn sách này cô đã học thuộc lòng một lần, sợ mình quên, sẽ định kỳ ôn tập một chút.
Khi cô lật sang trang thứ hai, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai cô: "Có ai ngồi đây không?"
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt một chút, ngẩng đầu bèn nhìn thấy Trần Nghiên đang đứng trước ghế bên cạnh cô, lông mày thẳng tắp, đôi mắt nhìn xuống cô.
"Không có ai."
Trần Nghiên gật đầu ngồi xuống bên cạnh cô, đồng thời đưa cho cô một chai nước.
"Nhuận cổ họng." Anh khẽ giải thích.
Tống Tịnh Nguyên nhận lấy rồi cảm ơn, mở nắp chai uống một hớp nước, cô muốn hỏi Trần Nghiên có phải anh đến xem cô biểu diễn không, nhưng lại ngại mở miệng. Cô cúi đầu chuyên tâm vào những từ vựng tiếng Anh một lần nữa, nhưng vì sự tồn tại của Trần Nghiên, hơn mười phút cô cũng không tập trung được, ánh mắt bất giác quét sang bên cạnh.
Chỗ ngồi của hai người nối liền với nhau, tay vịn cũng dùng chung, cánh tay của Trần Nghiên tự nhiên đặt ở trên đó, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, mùi bạc hà trên người anh xộc vào khoang mũi của cô, quấy cho cô càng tâm phiền ý loạn.
Tống Tịnh Nguyên nắm một góc sách, một sợi tóc xõa xuống che mất tầm nhìn của cô, không đợi cô vén lên, Trần Nghiên đột nhiên lại gần, quần áo của hai người cọ vào nhau phát ra tiếng sột soạt. Anh cúi đầu xuống, thấp giọng hỏi: "Xem cái gì vậy?"
Tống Tịnh Nguyên hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cảm giác tim đập nhanh xuống, cô đưa sách tới trước mặt anh: "Từ vựng tiếng Anh."
Trần Nghiên liếc vài cái: "À, xem không hiểu."
...
"Tôi chỉ thuộc mỗi từ ABANDON."
Tống Tịnh Nguyên không khỏi có chút muốn cười.
Cô lại nhìn xuống một chút, nhưng hiệu suất thực sự quá thấp, dứt khoát cất sách vào cặp.
"Không xem nữa à?"
Tống Tịnh Nguyên gật đầu.
Trần Nghiên khẽ cười: "Cậu cũng abandon?"
"...Ờ."
Tốc độ phúc thẩm rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, sau khi tất cả các tiết mục kết thúc, Lâm Vĩ gọi một vài người từ lớp Hai đi qua. Tống Tịnh Nguyên đứng dậy đi tới, Trần Nghiên lại ngoài ý muốn đi theo bước chân cô.
Lâm Vĩ ngẩng đầu nhìn Trần Nghiên: "Tiểu tử này không phải nói muốn luyện đàn ở phòng bên cạnh sao?"
"Đây không phải là luyện xong mới tới xem náo nhiệt sao." Trần Nghiên mỉm cười, giọng điệu nhàn nhạt: "Nhân tiện giúp cô Lâm kiểm định tiết mục."
Lâm Vĩ hừ một tiếng, "Em không gây thêm phiền phúc cho cô là cô đã cảm ơn trời đất lắm rồi."
"Làm sao có thể tệ như cô nói được?"
"Không phải muốn giúp cô kiểm định sao?" Lâm Vĩ cầm tập tài liệu trong tay, "Vậy nói thử xem, có ý kiến gì không?"
"Tiết mục lớp Hai rất tốt." Trần Nghiên đút tay vào túi, "Còn lại không xem."
Lâm Vĩ: "..."
"Đi đi đi." Lâm Vĩ có chút không kiên nhẫn "Biết ngay là em không bình thường."
Trần Nghiên cười hai tiếng, lồng ngực rung lên: "Em nói thật."
Lâm Vĩ không thèm nói chuyện với anh, quay người nói với những người ở lớp Hai rằng tiết mục của họ thực sự tốt, có thể giữ lại, nhưng họ phải điều chỉnh một chút.
Lâm Vĩ đưa mắt nhìn Tống Tịnh Nguyên: "Giọng của em không hợp với những người khác lắm, nhưng âm sắc của em không tệ, hát rất hay."
Tống Tịnh Nguyên tưởng rằng giáo viên muốn thay cô, mím môi không trả lời, Lâm Vĩ tiếp tục: "Thế này thì sao, em chuẩn bị một tiết mục biểu diễn cá nhân đi."
Nhưng rất nhanh cô ấy lại phủ định, nói biểu diễn cá nhân hơi nhàm chán, không thể thu hút sự quan tâm của mọi người.
Cô ấy cầm danh sách tiết mục nhìn từ trên xuống, trầm mặc một lúc rồi đề nghị: "Hay là em với Trần Nghiên biểu diễn cùng nhau, em ấy đệm đàn, còn em hát."
Sợ Trần Nghiên sẽ không đồng ý, Lâm Vĩ đưa ánh mắt nhìn anh: "Trần Nghiên, em nghĩ sao?"
Trần Nghiên dựa vào tường, lười biếng nói, "Được, em không có ý kiến."
Lâm Vĩ thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi Tống Tịnh Nguyên: "Còn em thì sao?"
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy phản ứng của mình chậm hơn rất nhiều, đầu óc choáng váng, còn chưa kịp mở miệng, một ánh mắt khác đã rơi vào người cô. Trần Nghiên nhìn cô, đôi môi cong lên: "Cho chút phản ứng đi?"
Tống Tịnh Nguyên cắn môi dưới, giọng nói không lớn: "Em không có ý kiến ạ."
Sao cô lại có ý kiến chứ?
Bên kia chính là Trần Nghiên mà.
Trên mặt Lâm Vĩ lộ ra mấy phần tươi cười: "Được rồi, vậy hai đứa thảo luận tiết mục một chút, thảo luận xong thì mau chóng báo cô."
Nói xong, cô ấy vẫn có chút không yên lòng, lại dặn dò Trần Nghiên: "Thái độ của em tốt chút, đừng làm mất mặt con gái nhà người ta."
Trần Nghiên bĩu môi: "Em nào dám."
...
Lúc Tống Tịnh Nguyên đi theo Trần Nghiên ra khỏi trường, cả người đều lơ lửng. Vốn dĩ chỉ muốn nhân cơ hội liên hoan văn nghệ để gặp Trần Nghiên thêm vài lần, không ngờ bây giờ lại được trực tiếp cùng anh biết diễn.
Đây là ảo giác của cô sao?
Cô lặng lẽ véo vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhè nhẹ nói cho cô biết rõ ràng rằng không phải vậy.
Sau đó, Tống Tịnh Nguyên không nhớ rõ cô và Trần Nghiên cùng nhau ra khỏi trường như thế nào, chỉ nhớ rằng cuối cùng hai người họ dừng lại trước xe đạp của cô, gió thổi tung góc váy của cô, cọ vào ống quần của Trần Nghiên.
"Tập luyện tốn không ít thời gian." Trần Nghiên nhắc nhở cô, "Nếu cậu không tiện, tôi có thể nói lại với cô Lâm."
Tống Tịnh Nguyên lắc đầu nói không sao.
"Vậy được." Anh đứng trong gió, giọng nói theo gió tán đi, ánh mặt trời chiếu lên người, "Cậu chọn bài đi, chọn xong thì gửi cho tôi."
Tống Tịnh Nguyên mím môi đề nghị: "Hay là cậu tìm đi, tôi hát cái gì cũng được."
Trần Nghiên cũng không từ chối, trả lời "Được."
Sau khi về nhà, Tống Tịnh Nguyên ăn tối với bà nội, sau đó chui vào phòng làm bài tập. Cô đang tập trung làm bài tập tiếng Anh, điện thoại di động trong ngăn kéo không ngừng đổ chuông, cô ngừng bút, nhìn thấy tin nhắn của Đinh Thi Dao.
[Đinh Thi Dao: Tịnh Nguyên, cậu đang hẹn hò với Trần Nghiên sao?]
Tống Tịnh Nguyên giật mình, không biết tin đồn này lại từ đâu mà ra, vội vàng thanh minh, đáp không có.
[Đinh Thi Dao: Vậy bức ảnh này là sao vậy?]
Đinh Thi Dao chuyển đến một đường link, Tống Tịnh Nguyên nhấp vào. Không biết ai đã chụp bức ảnh cô và Trần Nghiên ngồi cùng nhau trong hội trường rồi đăng lên, người chụp cách khá xa, góc chụp cũng rất khéo, thấy được tư thế của cả hai vô cùng mập mờ.
Tống Tịnh Nguyên nhíu mày, đánh máy giải thích: [Là buổi chiều phúc thẩm liên hoan văn nghệ, cậu ấy ngồi bên cạnh mình, lại gần hỏi mình đang đọc sách gì.]
[Tống Tịnh Nguyên: Đừng suy nghĩ nhiều.]
Trong lúc chờ Đinh Thi Dao trả lời tin nhắn, cô lại nhấp vào bài đăng kia, bài viết bình thường luôn vắng vẻ cư nhiên bởi vì tấm ảnh không rõ ràng này mà náo nhiệt hẳn lên.
[L1: Tôi không nhìn lầm chứ? Họ ở bên nhau sao? ]
[L2: Đây không phải là người lúc trước bị tố câu dẫn bạn trai của người khác sao? Bây giờ xem ra là thật rồi? ]
[L3: Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Trần Nghiên đổi khẩu vị sao? ]
...
[L10: Chỉ có tôi cảm thấy học bá thật sự rất ưu tú sao? Xinh gái, nhân cách tốt, thành tích học tập cũng tốt...]
[L11: Lầu trên +1, nhưng tôi hy vọng học bá có thể mở rộng tầm mắt hơn! Đừng để Trần Nghiên dụ dỗ!!]
...
Tống Tịnh Nguyên chỉ đọc một nửa bình luận, một số bày tỏ sự kinh ngạc trước mối quan hệ của họ, cũng có người không quá để ý, nói dù sao với tính cách của Trần Nghiên, ở cùng một chỗ với ai đều là nhất thời cao hứng, không bao lâu sẽ không còn hứng thú.
Đinh Thi Dao vẫn chưa trả lời, cô sợ dòng suy nghĩ của mình bị cắt ngang, bèn để điện thoại ở chế độ im lặng, nhét vào ngăn kéo, làm xong bài tập mới lấy ra.
Định Thi Dao gửi lại một tin nhắn mới: [Tịnh Nguyên, cậu tìm người xóa bài đăng kia rồi sao?]
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt, nhấp vào liên kết một lần nữa, quả nhiên hiện ra một thông báo nhắc nhở, nói bài post này không tồn tại.
Nếu không phải là cô, vậy ai sẽ xóa nó?
Cô không cho rằng người đăng bài lại có lương tâm như vậy.
Chẳng lẽ là Trần Nghiên?
Cô nhấn vào khung chat của hai người, bọn họ cũng không tán gẫu nhiều. Tống Tịnh Nguyên lướt lại, một bên hồi tưởng đoạn thời gian gần đây xảy ra giữa hai người, không tự giác sinh ra chút ảo tưởng.
Trần Nghiên sẽ có một chút tình cảm với cô chứ?
Nhưng cô lại nhanh chóng lắc đầu, hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, đạo lý này cô hiểu.
Cô vừa định đặt điện thoại sang một bên thì có hai tiếng rung "ù ù", lại có một tin nhắn mới đến. Vốn tưởng rằng đó là Đinh Thi Dao, cô mở màn hình lên, trên khung chat là "1".
[1: Cậu ngủ chưa?]
[Tống Tịnh Nguyên: Vẫn chưa. ]
[1: Bài này có thể không?]
Trần Nghiên ngay lập tức gửi một liên kết âm nhạc, bài hát anh chọn là "Bản tình ca nhỏ" của Sodagreen.
Bài hát này Tống Tịnh Nguyên đã nghe qua vài lần, ca từ cũng khá quen thuộc, cô trực tiếp đáp: [Có thể.]
[1: Vậy đi, ngày mai tôi nói với cô Lâm, cuối tuần sau dành chút thời gian tập luyện nhé?]
[Tống Tịnh Nguyên: Đến phòng đàn của trường tập luyện sao? ]
[1: Không, đến nhà tôi đi.]
*
Một tuần kế tiếp, Tống Tịnh Nguyên không gặp lại Trần Nghiên. Cô cố ý đến cửa lớp Chín mấy lần, lấy cớ giao bài tập, nhón chân nhìn vào bên trong, nhưng không thấy Trần Nghiên đâu cả, chỉ có mấy tờ giấy trắng chồng chất trên bàn, ngay cả túi bút màu lam của anh cũng không có.
Hẳn là không đến trường.
Thẩm Duệ thỉnh thoảng sẽ cùng cô và Thẩm Chi Ý ăn cơm trưa, nhưng cũng không đề cập tới Trần Nghiên. Thẩm Chi Ý hỏi mấy lần, Thẩm Duệ chỉ mơ hồ nói, tâm tình của đại thiếu gia mỗi ngày đều thay đổi, chính mình cũng không biết anh đi đâu.
Tống Tịnh Nguyên dùng đũa chọc vào đáy bát, có chút lơ đễnh muốn gửi tin nhắn cho Trần Nghiên, nhưng cuối cùng lại xóa nội dung đã gõ.
Tối thứ sáu, Tống Tịnh Nguyên nhận được tin nhắn của Đường Hân, tạm thời đến quán trà sữa đổi ca với cô ấy. Nhiệt độ bên trong quán trà sữa thấp hơn bên ngoài một chút, Tống Tịnh Nguyên chống cằm, ngẩn người đọc tiếng Anh trước mặt.
Tiếng điện thoại bất thình lình cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Tống Tịnh Nguyên nhấc điện thoại di động lên, Trần Nghiên biến mất một tuần cuối cùng cũng có tin tức.
[1: Hai giờ chiều mai có rảnh không?]
Tống Tịnh Nguyên xoa xoa chóp mũi: [Có.]
[1: Vậy 2 giờ tập luyện.]
Chiều hôm sau, Tống Tịnh Nguyên đạp xe đến địa chỉ mà Trần Nghiên gửi cho cô. Nhà của Trần Nghiên ở số 119 đường Hồn Hà Bắc, là một biệt thự hai tầng, xuyên qua cánh cổng sắt màu bạc nhìn vào, phía trước biệt thự là một khoảng sân rộng, góc sân phía bắc hẳn là một bãi đất trống nhỏ, có vẻ không có ai chăm sóc suốt nhiều năm, gần xích đu màu trắng mọc đầy cỏ dại, bức tường màu xám trông vừa cũ kỹ vừa buồn tẻ.
Tống Tịnh Nguyên bấm chuông cửa, gần năm phút sau, cánh cửa sắt bên trong "cạch" một tiếng được mở ra, Trần Nghiên đi ra mở cửa cho cô. Đã một tuần không gặp, anh mặc bộ quần áo thường ngày màu xám đậm, mái tóc đen hỗn độn trên đầu, mặt mày mệt mỏi, vùng da dưới mắt có màu xanh đen, hiển nhiên là nghỉ ngơi không tốt.
Ánh mắt đảo qua, anh thản nhiên nói: "Vào đi."
Tống Tịnh Nguyên gật đầu, đi theo sau anh đi vào trong, Trần Nghiên lục lọi tủ nửa ngày mới tìm được cho cô một đôi dép lê. Tống Tịnh Nguyên cẩn thận đánh giá nhà anh từng li từng tí, gian phòng tuy lớn nhưng không trống rỗng, bên trong bài trí theo phong cách ấm áp, giấy dán tường màu vàng, trên tường treo tranh của họa sĩ nổi tiếng nào đó, tủ lạnh trong phòng khách thậm chí còn dán nhân vật hoạt hình.
Cùng với sự lạnh nhạt trên người Trần Nghiên thật sự có chút không thích hợp.
Nhưng càng làm cho cô kỳ quái chính là, trong nhà mặc dù thoạt nhìn ấm áp, nhưng lại không có dấu vết sinh hoạt của những người khác.
Tống Tịnh Nguyên không nhịn được hỏi: "Cậu ở đây một mình sao?"
Trần Nghiên "Ừ" một tiếng, giọng nói hơi khàn.
Tống Tịnh Nguyên vốn muốn hỏi anh tại sao lại sống một mình ở đây, nhưng cảm thấy đó là chuyện riêng tư, cuối cùng cô nhịn xuống.
"Cậu ăn trưa chưa?" Trần Nghiên hỏi cô.
Tống Tịnh Nguyên gật đầu: "Ăn rồi, còn cậu thì sao?"
"Không đói."
"..." Cô dừng một chút, "Cơm vẫn phải ăn."
Trần Nghiên không tiếp lời, ném chai rượu rỗng trên bàn trà vào thùng rác, chỉ lên lầu: "Phòng đàn ở lầu hai, cậu lên trước đi, lát nữa tôi qua."
Tống Tịnh Nguyên không hỏi gì thêm, trực tiếp lên lầu.
Lầu hai có tổng cộng ba gian phòng, phòng dương cầm ở ngoài cùng bên phải, Tống Tịnh Nguyên mở cửa đi vào. Phòng rất lớn, bên trong đặt một chiếc dương cầm màu đen, mỗi bên đều có một giá sách bằng gỗ. Giá sách bên trái chất đầy sách chuyên môn liên quan đến piano, giá sách bên phải chất đầy các loại cúp, còn có một ít ảnh chụp cũ.
Tống Tịnh Nguyên vốn tưởng rằng đó là cúp của Trần Nghiên, không nhịn được lại gần nhìn, nhưng phát hiện chỉ có mấy chiếc cúp trên cùng là thuộc về Trần Nghiên, còn lại đều có một cái tên xa lạ.
Trần Xu Phàm.