Chương 27: Hai người họ có chút xứng đôi
07.04.2024
Editor: Fino
Tống Tịnh Nguyên còn chưa kịp phản ứng, một cỗ ấm áp đã nắm lấy cổ tay cô, Trần Nghiên kéo người về phía sau mình, tách cô và Lộ Từ ra.
Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu nhìn anh.
Cậu thiếu niên có thân hình dong dỏng cao, bộ vest đen càng tăng thêm vẻ lãnh đạm và xa cách. Nút áo sơ mi trắng thắt chặt làm cho anh thêm vài phần cấm dục, cà vạt thẳng tắp, hướng lên trên là yết hầu gợi cảm.
Trần Nghiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Lộ Từ trước mặt, trong mắt mang theo vài phần địch ý, anh khẽ hừ một tiếng: "Cộng sự của tôi, dựa vào cái gì mà theo cậu đi nghỉ ngơi?"
Lộ Từ không trả lời.
"Có phải từ bé được thấy nhiều ở chỗ ba cậu ——" vẻ mặt của anh có thêm vài phần châm chọc, "cũng học được chút thủ đoạn rình rập?"
"Trần Nghiên!" Lộ Từ tựa hồ không thể chịu không nổi nữa, siết chặt nắm tay, sắc mặt âm trầm, "Cậu nói nhảm cái gì vậy?!"
Trần Nghiên ngữ khí khinh thường, gân xanh trên trán nổi lên: "Tôi nói sai? Không phải ông ta đã hủy hoại cuộc sống của người khác sao?"
"Không phải như cậu nghĩ!" Lộ Từ cắn chặt răng, "Người sai cho tới bây giờ cũng không phải là ba tôi."
Trần Nghiên cười nhạo: "Không phải ông ta thì là ai?"
Tống Tịnh Nguyên ở một bên không biết giữa hai người rốt cuộc có khúc mắc gì, trong đầu suy nghĩ mình nên nói gì để giảm bớt bầu không khí này không.
Cũng may lúc này có người tới gọi Lộ Từ đi đối chiếu kịch bản, cậu ta buông nắm đấm, nhìn Trần Nghiên một cách không có thiện cảm, sau đó nói với Tống Tịnh Nguyên: "Tôi đi trước."
Tống Tịnh Nguyên chỉ gật đầu, không nói chuyện với cậu ta.
Trần Nghiên buông cổ tay cô ra, quay đầu nhìn cô: "Hai người rất thân quen?"
"Không." Tống Tịnh Nguyên phủ nhận, "Chỉ là trước khi phân ban có làm bạn học vài tháng."
Thật ra cô không nói dối, trong lòng cô, Lộ Từ chẳng qua chỉ là một bạn học bình thường, ngay cả bạn bè cũng không tính, thật sự cũng không quen thuộc lắm.
Trần Nghiên không nói tiếp, dựa vào bức tường bên cạnh, lấy điện thoại trong túi ra, thờ ơ vuốt màn hình, nhìn thấy tin nhắn Tống Tịnh Nguyên gửi trước đó, bèn mở miệng giải thích với cô: "Vừa rồi bị đám Thẩm Duệ chặn ở bên ngoài, không để ý điện thoại."
Tống Tịnh Nguyên nói không có việc gì.
Liên hoan văn nghệ chính thức bắt đầu, người dẫn chương trình bước lên sân khấu bắt đầu đọc lời khai mạc, tiếng nhạc đệm truyền khắp hậu trường. Có nhân viên công tác thông báo cho bọn họ chờ lên sân khấu, Tống Tịnh Nguyên xách váy đi về phía trước, còn chưa đi được mấy bước đã phát hiện dây buộc trên giày cao gót bị lỏng ra từ lúc nào, dây lưng màu đen trượt xuống đất.
Tống Tịnh Nguyên cúi người buộc lại, nhưng chiếc váy cô đang mặc thực sự rất bất tiện, chỉ thoáng khom lưng, hơn nửa phần lưng sẽ lộ ra ngoài.
Cô lúng túng cố gắng hồi lâu, mồ hôi lấm tấm trên trán mà vẫn không tìm ra cách giải quyết.
Trần Nghiên đi được vài bước, phát hiện người phía sau đã biến mất, anh quay đầu lại nhìn thấy cô đứng đó, vẻ mặt quẫn bách, có chút khó hiểu: "Làm sao vậy?"
Tống Tịnh Nguyên lúng túng chỉ: "Dây giày bị lỏng, cậu có thể- —"
Nói được nửa chừng, Trần Nghiên móc một cái ghế đến cạnh cô: "Ngồi đi."
Tống Tịnh Nguyên nuốt câu "Giúp tôi gọi Chi Chi đến"về, có chút mê mang "a" một tiếng.
"Tôi nói cậu ngồi xuống." Trần Nghiên nhắc lại.
Tống Tịnh Nguyên không biết anh định làm gì, cô ngoan ngoãn nhích đến bên ghế, vừa ngồi xuống, mắt cá chân đã bị Trần Nghiên nắm trong lòng bàn tay.
Tống Tịnh Nguyên theo bản năng rụt chân lại, nhưng bị Trần Nghiên kéo về, giọng điệu không kiên nhẫn: "Đừng cử động."
...
Trần Nghiên ngồi xổm bên cạnh cô, ngón tay thon dài rõ ràng không nhanh không chậm quấn sợi dây đen lên mắt cá chân mảnh khảnh của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ vào da thịt, cảm giác ấm áp lan tràn toàn thân.
Mắt cá chân là chỗ tương đối mẫn cảm, dây lưng đen và ngón tay trắng lạnh của Trần Nghiên tương phản quá lớn, gương mặt Tống Tịnh Nguyên thoáng chốc nóng bừng, tim đập nhanh đến lạ lùng, đến mức cô phải quay mặt đi không thèm nhìn anh nữa.
Trần Nghiên giúp cô thắt lại, thắt một chiếc nơ ở phía trên, chậc chậc: "Khá khó đấy."
"..."
"Được rồi, đi thôi."
Tống Tịnh Nguyên đỏ mặt nói cảm ơn, đứng lên, theo anh đến khu vực chờ sân khấu.
Tiết mục thứ ba sắp kết thúc, chẳng mấy chốc đã đến lượt bọn họ, Tống Tịnh Nguyên không khỏi căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, lông mi khẽ run, ánh mắt tựa hồ có chút trống rỗng. Trần Nghiên dựa vào một cây cột bên cạnh, đang điều chỉnh micro trên người, cúi đầu xuống, chú ý tới động tác nhỏ của cô: "Căng thẳng?"
Tống Tịnh Nguyên gật đầu.
Trần Nghiên đột nhiên nhếch khóe miệng, giọng nói lười biếng cơ hồ bị âm nhạc phía trước nhấn chìm: "Không phải ông đây ở bên cạnh cậu sao, có gì mà căng thẳng?"
Tống Tịnh Nguyên biết anh đang an ủi cô, nhưng trong lòng lại có một cảm giác an toàn khó giải thích được, như thể bất kể tình huống bất ngờ nào xảy ra trên sân khấu, đều có Trần Nghiên giúp cô giải quyết.
Cô cong môi: "Không căng thẳng."
Người dẫn chương trình lên sân khấu thông báo: "Tiếp theo chúng ta cùng thưởng thức tiết mục thứ tư, hợp xướng piano "Bản tình ca nhỏ", người biểu diễn: Trần Nghiên, lớp 11-9 và Tống Tịnh Nguyên lớp 11-2."
Nhận thấy cô đi giày cao gót không tiện, Trần Nghiên cố ý đi chậm lại, cẩn thận che chở phía sau cô, hai tay duỗi ra trước mặt cô, "Tôi đỡ cậu."
Vừa ga lăng vừa dịu dàng.
Tống Tịnh Nguyên không từ chối, cánh tay khoác nhẹ lên cánh tay anh, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi bước lên sân khấu.
Cùng với một loạt tiếng vỗ tay, trên sân khấu tối đen sáng lên một chùm ánh sáng, chuẩn xác nhắm vào người Tống Tịnh Nguyên. Cô giữ chặt micrô, đứng cạnh đàn piano, cất lên giai điệu đã được tập đi tập lại hàng chục lần, âm sắc thiếu nữ vừa trong suốt vừa tinh khiết.
"Đây là một bản tình ca nhỏ thật giản đơn
Hát về những điều phức tạp trong trái tim con người.
Em nghĩ rằng em rất hạnh phúc
Vì em có được hơi ấm của anh
Bàn chân em đong đưa theo không khí."
Người dưới khán đài đột nhiên vỗ tay vang dội, ai nấy đều kinh ngạc trước giọng hát của cô, có vài nữ sinh lớp Hai thậm chí còn trực tiếp hét tên Tống Tịnh Nguyên.
Nghe thấy tiếng hét của mọi người, Tống Tịnh Nguyên ngượng ngùng mỉm cười với khán giả, phía dưới lại hoan hô một trận.
Trạng thái của cô cũng dần dần thả lỏng, khi hát đến câu "Tuổi trẻ bồng bềnh trong gió", nốt cuối cùng kéo dài, sau đó cô liếc nhìn Trần Nghiên một cái, đối phương cũng theo đó mà ngâm nga một đoạn điệp khúc rất hay.
Ánh đèn mờ ảo màu lam được bật lên, khiến sân khấu tăng thêm một chút mờ ảo, lúc này khán giả đều im lặng, sợ phá hỏng bầu không khí giữa hai người trên sân khấu.
Trần Nghiên mặc âu phục, ngồi thẳng tắp trước đàn piano màu trắng, ngón tay chuyển động qua lại giữa các phím trắng đen, ánh đèn sân khấu đổ bóng lên khuôn mặt nghiêng của anh, làm nổi bật vẻ mặt chuyên chú lại nghiêm túc, Tống Tịnh đứng bên cạnh cây đàn, chiếc váy dài màu xanh xám nhạt phát sáng dưới ánh đèn dịu nhẹ, ánh mắt nhu hòa như nước, theo tiết tấu của anh một lần nữa cất tiếng hát.
Tống Tịnh Nguyên không tự chủ được nhìn Trần Nghiên, nhìn về phía chàng trai mà cô thầm thích.
Tiếng hát vẫn du dương, cô hát không chỉ lời ca mà còn ẩn chứa bao tình cảm. Cô hèn nhát trong mối quan hệ của mình, chỉ dám thầm thổ lộ với anh qua lời bài hát.
"Cho dù cơn mưa to có nhấn chìm cả thành phố
Em sẽ vẫn ôm anh thật chặt.
Em chẳng thể nào nhìn anh quay lưng bước
Em sẽ ghi lại những giờ phút dài như năm tháng khi đôi mình xa nhau."
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cô, Trần Nghiên cũng ngẩng đầu nhìn cô, lần này Tống Tịnh Nguyên không trốn nữa, ánh mắt hai người chạm nhau, bầu không khí của bài hát dần được đẩy lên cao trào, Trần Nghiên đột nhiên quay mic bên tai, cùng cất tiếng hát với Tống Tịnh Nguyên-
"Dẫu cho cả thế giới có bị cô đơn bao trùm vây lấy
Anh sẽ không bao giờ trốn chạy.
Làm sao trốn được, câu chuyện ai cũng sẽ già đi
Anh sẽ ghi lại, tòa lâu đài nơi thời gian giao thoa cùng tiếng đàn."
Tống Tịnh Nguyên sững sờ, dựa theo lúc trước bọn họ tập luyện, đoạn này hẳn là một mình cô hát, không ngờ Trần Nghiên lại đột ngột lên tiếng. Nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh cảm xúc của mình, giọng nam trầm thấp cùng giọng nữ nhẹ nhàng kết hợp, lại cùng với tiếng piano du dương, không thể nghi ngờ là một bữa tiệc thính giác tuyệt đỉnh.
Buổi biểu diễn kết thúc với một thang âm có độ khó cao, Trần Nghiên đứng dậy khỏi ghế, bước đến bên cạnh Tống Tịnh Nguyên đỡ cánh tay của cô, giúp cô sửa lại váy, sau đó mới cùng nhau đi đến giữa sân khấu cúi đầu chào khán giả.
Những tiếng reo hò từ dưới khán giả nổ ra, Thẩm Duệ đứng ở hàng ghế đầu, hét lên hết cỡ: "Đẹp trai quá trời ơii!! Anh Nghiên hào quang tỏa tứ phía!"
Người xung quanh không biết là ai hô theo cậu: "Ahhhhhh nam sinh đánh đàn dương cầm thật sự đẹp trai muốn bùng nổ!"
"Vừa rồi anh chỉ đánh có vài nốt mà đã chạm đến trái tim tôi rồi, không hổ danh là gương mặt đại diện cho Khi Nguyên chúng ta."
"Hơn nữa cậu ấy đối xử với cô gái rất chu đáo, rất lịch sự! Đó là một điểm cộng!"
"Học bá cùng học tra, soái ca cùng mỹ nữ, có ai mà không thích cái tổ hợp này cơ chứ?!"
Thẩm Chi Ý đứng bên cạnh cũng không chịu kém cạnh: "Tịnh Nguyên cậu quá tuyệt vời! Hôm nay cậu là người tuyệt vời nhất!"
Tiếng cổ vũ của học sinh dưới sân khấu khiến cô hơi lạc lõng trong giây lát.
Tống Tịnh Nguyên ôm cổ áo hơi cúi người, ánh đèn rực rỡ chiếu lên người bọn họ, dưới sân khấu là tiếng hoan hô của các bạn học, khiến cô thất thần trong nháy mắt.
Giống như vào giờ khắc này, cô và Trần Nghiên trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, mọi người đều chúc phúc cho họ.
Cho đến khi kết thúc buổi liên hoan văn nghệ, khi tất cả mọi người tham gia một lần nữa lại lên sân khấu chụp ảnh tập thể, cô vẫn chưa hoàn hồn.
Sau khi người dẫn chương trình đọc xong phần kết, Thẩm Chi Ý và Thẩm Duệ từ dưới sân khấu chạy lên, Thẩm Chi Ý ôm cánh tay Tống Tịnh Nguyên: "A a a Tịnh Nguyên, từ hôm nay trở đi cậu chính là nữ thần của mình!"
"Cậu không biết đâu, lúc nãy khi cậu vừa mở miệng hát mấy câu có bao nhiêu kinh diễm, mình nghe thấy nữ sinh bên cạnh đều khen cậu đấy!"
Tống Tịnh Nguyên cong môi cười: "Cậu thật biết nói những lời làm mình vui mà."
"Mình không có." Thẩm Chi Ý bóp mũi cô, "Mình nói thật đấy."
Thẩm Duệ ở đầu bên kia cũng đang thổi rắm cầu vồng với Trần Nghiên: "Đúng vậy, anh Nghiên, hôm nay cậu đích thực là một quý ông đánh dương cầm nha"
Trần Nghiên có chút ghét bỏ: "Không muốn bị đánh thì nói ít thôi."
Thẩm Duệ không để ý đến điều này, khoác vai anh: "Không những nói cậu rất đẹp trai, lúc cậu giúp học bá của chúng ta sửa lại váy, không phải chỉ các cô gái, nam sinh xung quanh tôi đều muốn hét lên, có một vài người lén lút hỏi tôi phương thức liên lạc của cậu."
Trần Nghiên lườm cậu một cái: "Cút đi, ông đây thẳng."
"Học bá, hôm nay cậu cũng rất trâu bò!" Thẩm Duệ quay đầu giơ ngón tay cái với Tống Tịnh Nguyên, "Hôm nay cậu đẹp quá! Vừa rồi đám nam sinh bên cạnh tôi đều muốn điên rồi"
Tống Tịnh Nguyên bị cậu nói có chút ngượng ngùng: "Cũng không khoa trương như vậy."
Trần Nghiên nhìn cô từ trên xuống dưới, cô gái nhỏ trang điểm nhẹ, các đường nét trên khuôn mặt đều được tôn lên đến cực điểm, màu xanh xám càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô. Trần Nghiên nhớ tới vừa rồi hai người nhìn nhau trên sân khấu vài giây, trong lòng bất giác mềm xuống, trên môi nở một nụ cười, chân thành khen ngợi: "Đừng khiêm tốn, hôm nay cậu thật sự rất đẹp."
Mặt Tống Tịnh Nguyên càng đỏ hơn.
Lâm Vĩ tới lôi kéo Trần Nghiên nói chuyện phiếm, Tống Tịnh Nguyên quay về hậu trường thay quần áo, Thẩm Chi Ý vừa rồi ở dưới sân khấu chụp cho cô không ít ảnh, nhất quyết cho cô xem từng tấm một.
"Chờ một chút." Tống Tịnh Nguyên chỉ vào một tấm ảnh, "Chi Chi, tấm này gửi cho mình được không?"
"Đương nhiên." Thẩm Chi Ý gửi ảnh qua WeChat cho cô.
Tống Tịnh Nguyên mở tấm ảnh kia ra, nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi lưu lại.
Trên sân khấu, cô đứng cạnh đàn piano.
Mà Trần Nghiên ở một bên đang nhìn cô.
Hai người ở hậu trường đợi thật lâu cũng không thấy bóng dáng Trần Nghiên và Thẩm Duệ đâu, đành đứng dậy đi tìm.
Ánh mắt quét vài vòng trong đám người, Thẩm Chi Ý phát hiện bọn họ trước, nhón chân chỉ về phía trước: "Ở đằng kia."
Tống Tịnh Nguyên nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy, lại thấy bên cạnh Trần Nghiên có một cô gái, khuôn mặt xa lạ mà cô chưa từng thấy qua, tóc xoăn gợn sóng màu đen, hai sợi highlight màu đỏ bên tai, trên lỗ tai là một chiếc khuyên tai bằng kim cương lấp lánh, là kiểu người mà Trần Nghiên sẽ thích.
Cô gái vỗ vỗ cánh tay Trần Nghiên, ngoắc tay về phía anh, Trần Nghiên phối hợp cúi xuống bên cạnh cô ấy, không biết cô ấy nói gì, anh lười biếng nở nụ cười.
Có vẻ như họ rất quen thuộc.
Tống Tịnh Nguyên cắn lớp thịt mỏng bên trong môi dưới, tư vị chua xót lan tràn, hận không thể thoát khỏi nơi này chỉ trong một giây. Nhưng Thẩm Chi Ý hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ nhỏ nhặt của cô, kéo cô đến bên cạnh Trần Nghiên, trong giọng nói có chút trách móc: "Lâu như vậy sao hai người còn chưa chịu quay về?"
Thẩm Duệ cướp lời trả lời: "Gặp người quen cũ, đang nói chuyện phiếm."
Lúc này Thẩm Chi Ý mới chú ý đến cô gái bên cạnh Trần Nghiên, trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói: "Ôn Dao? Tại sao cậu lại ở đây?"
"Còn không phải là đến xem ai đó biểu diễn sao?" Ôn Dao có chút ghét bỏ liếc Trần Nghiên một cái "Kết quả từ xa chạy tới đã thấy kết thúc rồi."
Trần Nghiên nhướng mày: "Chơi đàn thôi, có gì hay mà xem."
Tống Tịnh Nguyên nghe xong câu này càng cảm thấy không vui.
Trần Nghiên thoáng nhìn cô, nhét sữa vào tay cô: "Cô Lâm đưa cho cậu, cô khen cậu hôm nay thể hiện rất tốt."
Tống Tịnh Nguyên nhận lấy sữa, nhẹ giọng cảm ơn.
Ôn Dao nhìn Tống Tịnh Nguyên một cái, sau đó vỗ vỗ cánh tay Trần Nghiên: "Không giới thiệu chút sao?"
Trần Nghiên nở nụ cười: "Cộng sự hôm nay của tôi, vừa rồi đã nhắc đến, Tống Tịnh Nguyên."
Ôn Dao hào phóng đưa tay về phía cô: "Xin chào, tôi tên Ôn Dao, là bạn của Trần Nghiên."
Tống Tịnh Nguyên lịch sự nắm lại, khóe miệng cười có chút gượng ép.
Di động của Ôn Dao vang lên, cô ấy đi sang một bên nghe điện thoại, khi quay lại sắc mặt có chút khó coi.
"Sao vậy?" Thẩm Duệ hỏi.
"Đừng nói nữa." Ôn Dao thở dài, "Hôm nay tôi lén chạy đến trường các cậu, kết quả bị ba tôi phát hiện, bảo tôi mau cút về."
Thẩm Duệ "chậc" một tiếng: "Vận khí của cậu thật là xui xẻo nha."
"Vậy tôi đi trước." Cô ấy vẫy tay với Trần Nghiên, "Lần trước cậu cho tôi leo cây tôi còn chưa tính đâu, lần sau lại đến tìm cậu."
Trần Nghiên nhếch môi, cười nhạt: "Được."
Tống Tịnh Nguyên ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, tâm tình khó chịu không nói nên lời. Trần Nghiên đi vào hậu trường thay đồ, bốn người đi ra khỏi trường, sự hưng phấn trên người Thẩm Duệ còn chưa có phai nhạt, bèn đề nghị: "Như vậy đi, để chúc mừng các cậu biểu diễn thành công, cuối tuần này, tôi mời mọi người ăn cơm nhé?"
"Được nha." Thẩm Chi Ý lập tức đồng ý, "Vừa lúc để chị làm thịt em một trận."
Trần Nghiên cũng cười khẽ, tâm tình có vẻ không tệ: "Đi."
"Học bá thì sao? Cậu là nhân vật chính, không thể không đến nha."
Lời mời của Thẩm Duệ quá nhiệt tình, cô cũng không tiện từ chối, chuyện ăn uống cứ như vậy quyệt định.
Trần Nghiên và Thẩm Duệ còn có chuyện khác nên rời đi trước, Thẩm Chi Ý muốn ăn tiramisu từ cửa hàng tráng miệng đối diện trường học, bèn kéo Tống Tịnh Nguyên đi cùng.
Tống Tịnh Nguyên khuỷu tay chống cằm, trong đầu tràn ngập nụ cười vừa rồi của Trần Nghiên đối với Ôn Dao, lòng không hiểu sao vẫn đau đến sưng lên, rõ ràng đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Thẩm Chi Ý chọc má cô: "Nghĩ gì vậy cưng?"
"Chi Chi." Tống Tịnh Nguyên cắn môi dưới, "Ôn Dao kia... cũng là bạn cậu à?"
"Xem như vậy đi." Thẩm Chi Ý gắp một miếng bánh bỏ vào miệng, "Quan hệ giữa cậu ấy với Thẩm Duệ và Trần Nghiên rất tốt, sau này thì chúng mình cũng quen nhau. Cô ấy rất tốt, đối với mọi người cũng rất tốt."
"Vậy Trần Nghiên thích cô ấy sao..." Cô chớp mắt, dùng giọng nói chỉ có mình mới có thể nghe thấy nhỏ giọng than thở, cố gắng kìm nén sự chua xót nơi khóe mắt.
–
Thời gian ăn cơm được Thẩm Duệ chọn vào một giờ chiều chủ nhật, ở một quán lẩu đối diện Khi Nguyên. Tống Tịnh Nguyên xin nghỉ ở quán trà sữa trước một ngày, buổi sáng ở nhà làm bài tập, đến trưa thấy thời gian chênh lệch không nhiều, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Bà nội có chút lo lắng: "Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có tuyết rơi, Tịnh Nguyên, cháu đừng nên ra ngoài."
"Không sao đâu bà nội."
Tống Tịnh Nguyên khoác một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng quanh người, quay đầu cười với bà, hai lúm đồng tiền trên má rất đáng yêu, "Cháu sẽ về sớm một chút."
"Vậy chú ý an toàn."
Tống Tịnh Nguyên vừa từ hành lang đi ra, điện thoại trong túi rung lên, là tin nhắn của Thẩm Duệ.
[Thẩm Duệ: Xin lỗi học bá, bữa ăn chiều nay có thể bị hủy, hôm khác sẽ mời cậu.]
Tống Tịnh Nguyên hiểu ý trả lời không có việc gì, quyết định tự mình đi dạo phố.
Đối diện Khi Nguyên mới mở một cửa hàng búp bê, Tống Tịnh Nguyên đi vào, ánh mắt ngay lập tức bị một con thỏ bông trong tủ kính bên tay phải hấp dẫn. Cô không khỏi nghĩ đến con thỏ nhỏ nằm trên giường mình, Trần Nghiên dùng hai ván trò chơi thắng được cho cô, tuy rằng chế tác không tinh xảo như trong tủ kính, nhưng cô vẫn thích con ở nhà hơn.
Cẩn thận tính toán, cô và Trần Nghiên đã không gặp nhau một tuần nay.
Đôi khi cô cũng nghĩ, rõ ràng Khi Nguyên nhỏ như vậy, tại sao muốn tình cờ gặp được Trần Nghiên lại khó đến thế.
Cô đang miên man suy nghĩ từ trong cửa hàng búp bê đi ra, trước mặt truyền đến một giọng nói có chút quen thuộc, giọng điệu vội vàng gọi điện thoại cho ai đó.
"Cậu có tin tức gì của Trần Nghiên không? Tôi gọi điện thoại cho cậu ấy nửa ngày rồi cũng không thấy nghe máy, gõ cửa cũng không có ai."
Thẩm Duệ cau mày: "Cho nên tình huống hiện tại là như thế nào, Trần Nghiên có bị thương không? Đám Lương Châu cố ý lừa gạt chúng ta sao?"
Bị thương?
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt.
Trần Nghiên bị thương sao?
Thẩm Duệ mắng một tiếng cúp điện thoại, Tống Tịnh Nguyên thật sự không yên lòng, chạy đến trước mặt cậu chặn lại.
Thẩm Duệ sửng sốt: "Học, Học bá, sao cậu lại ở đây?"
"Thẩm Duệ, vừa rồi cậu nói Trần Nghiên làm sao?" Trong lòng cô rất sốt ruột, cũng không thèm quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Ánh mắt Thẩm Duệ né tránh, theo bản năng muốn giấu giếm cô, nhưng lại nghĩ đến chính mình vừa rồi nói gì cô cũng đã nghe thấy, giờ không nói sự thật thì chính là dối trá.
"Thật ra cũng không có gì to tát, chỉ là ngày hôm qua cậu ấy và Lương Châu có chút xích mích, hình như là đánh nhau."
"Hả?" Sắc mặt Tống Tịnh Nguyên trắng bệch, mi tâm nhíu chặt, "Vậy cậu ấy bị thương có nghiêm trọng không?"
"Tôi cũng không biết." Thẩm Duệ bực bội gãi đầu, "Tôi cũng nghe người bên Lương Châu nói qua chuyện này, nhưng tôi nghi ngờ bọn họ nói dối, không biết tình huống cụ thể thế nào, bên Trần Nghiên liên lạc không được."
"Cậu ấy và Lương Châu" Tống Tịnh Nguyên nhéo lòng bàn tay, "Có quan hệ gì?"
"Chuyện giữa hai người bọn họ tương đối phức tạp." Sắc mặt Thẩm Duệ không được tốt lắm, "Tạm thời không thể nói rõ, dù sao hai người họ vẫn luôn không vừa mắt nhau."
"Nhưng mà, học bá, cậu tốt hơn là đừng nhúng tay vào, chuyện này là Trần Nghiên—"
Trước khi cậu nói hết câu, Tống Tịnh Nguyên đã quay người chạy mất.
Editor: Fino
Tống Tịnh Nguyên còn chưa kịp phản ứng, một cỗ ấm áp đã nắm lấy cổ tay cô, Trần Nghiên kéo người về phía sau mình, tách cô và Lộ Từ ra.
Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu nhìn anh.
Cậu thiếu niên có thân hình dong dỏng cao, bộ vest đen càng tăng thêm vẻ lãnh đạm và xa cách. Nút áo sơ mi trắng thắt chặt làm cho anh thêm vài phần cấm dục, cà vạt thẳng tắp, hướng lên trên là yết hầu gợi cảm.
Trần Nghiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Lộ Từ trước mặt, trong mắt mang theo vài phần địch ý, anh khẽ hừ một tiếng: "Cộng sự của tôi, dựa vào cái gì mà theo cậu đi nghỉ ngơi?"
Lộ Từ không trả lời.
"Có phải từ bé được thấy nhiều ở chỗ ba cậu ——" vẻ mặt của anh có thêm vài phần châm chọc, "cũng học được chút thủ đoạn rình rập?"
"Trần Nghiên!" Lộ Từ tựa hồ không thể chịu không nổi nữa, siết chặt nắm tay, sắc mặt âm trầm, "Cậu nói nhảm cái gì vậy?!"
Trần Nghiên ngữ khí khinh thường, gân xanh trên trán nổi lên: "Tôi nói sai? Không phải ông ta đã hủy hoại cuộc sống của người khác sao?"
"Không phải như cậu nghĩ!" Lộ Từ cắn chặt răng, "Người sai cho tới bây giờ cũng không phải là ba tôi."
Trần Nghiên cười nhạo: "Không phải ông ta thì là ai?"
Tống Tịnh Nguyên ở một bên không biết giữa hai người rốt cuộc có khúc mắc gì, trong đầu suy nghĩ mình nên nói gì để giảm bớt bầu không khí này không.
Cũng may lúc này có người tới gọi Lộ Từ đi đối chiếu kịch bản, cậu ta buông nắm đấm, nhìn Trần Nghiên một cách không có thiện cảm, sau đó nói với Tống Tịnh Nguyên: "Tôi đi trước."
Tống Tịnh Nguyên chỉ gật đầu, không nói chuyện với cậu ta.
Trần Nghiên buông cổ tay cô ra, quay đầu nhìn cô: "Hai người rất thân quen?"
"Không." Tống Tịnh Nguyên phủ nhận, "Chỉ là trước khi phân ban có làm bạn học vài tháng."
Thật ra cô không nói dối, trong lòng cô, Lộ Từ chẳng qua chỉ là một bạn học bình thường, ngay cả bạn bè cũng không tính, thật sự cũng không quen thuộc lắm.
Trần Nghiên không nói tiếp, dựa vào bức tường bên cạnh, lấy điện thoại trong túi ra, thờ ơ vuốt màn hình, nhìn thấy tin nhắn Tống Tịnh Nguyên gửi trước đó, bèn mở miệng giải thích với cô: "Vừa rồi bị đám Thẩm Duệ chặn ở bên ngoài, không để ý điện thoại."
Tống Tịnh Nguyên nói không có việc gì.
Liên hoan văn nghệ chính thức bắt đầu, người dẫn chương trình bước lên sân khấu bắt đầu đọc lời khai mạc, tiếng nhạc đệm truyền khắp hậu trường. Có nhân viên công tác thông báo cho bọn họ chờ lên sân khấu, Tống Tịnh Nguyên xách váy đi về phía trước, còn chưa đi được mấy bước đã phát hiện dây buộc trên giày cao gót bị lỏng ra từ lúc nào, dây lưng màu đen trượt xuống đất.
Tống Tịnh Nguyên cúi người buộc lại, nhưng chiếc váy cô đang mặc thực sự rất bất tiện, chỉ thoáng khom lưng, hơn nửa phần lưng sẽ lộ ra ngoài.
Cô lúng túng cố gắng hồi lâu, mồ hôi lấm tấm trên trán mà vẫn không tìm ra cách giải quyết.
Trần Nghiên đi được vài bước, phát hiện người phía sau đã biến mất, anh quay đầu lại nhìn thấy cô đứng đó, vẻ mặt quẫn bách, có chút khó hiểu: "Làm sao vậy?"
Tống Tịnh Nguyên lúng túng chỉ: "Dây giày bị lỏng, cậu có thể- —"
Nói được nửa chừng, Trần Nghiên móc một cái ghế đến cạnh cô: "Ngồi đi."
Tống Tịnh Nguyên nuốt câu "Giúp tôi gọi Chi Chi đến"về, có chút mê mang "a" một tiếng.
"Tôi nói cậu ngồi xuống." Trần Nghiên nhắc lại.
Tống Tịnh Nguyên không biết anh định làm gì, cô ngoan ngoãn nhích đến bên ghế, vừa ngồi xuống, mắt cá chân đã bị Trần Nghiên nắm trong lòng bàn tay.
Tống Tịnh Nguyên theo bản năng rụt chân lại, nhưng bị Trần Nghiên kéo về, giọng điệu không kiên nhẫn: "Đừng cử động."
...
Trần Nghiên ngồi xổm bên cạnh cô, ngón tay thon dài rõ ràng không nhanh không chậm quấn sợi dây đen lên mắt cá chân mảnh khảnh của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ vào da thịt, cảm giác ấm áp lan tràn toàn thân.
Mắt cá chân là chỗ tương đối mẫn cảm, dây lưng đen và ngón tay trắng lạnh của Trần Nghiên tương phản quá lớn, gương mặt Tống Tịnh Nguyên thoáng chốc nóng bừng, tim đập nhanh đến lạ lùng, đến mức cô phải quay mặt đi không thèm nhìn anh nữa.
Trần Nghiên giúp cô thắt lại, thắt một chiếc nơ ở phía trên, chậc chậc: "Khá khó đấy."
"..."
"Được rồi, đi thôi."
Tống Tịnh Nguyên đỏ mặt nói cảm ơn, đứng lên, theo anh đến khu vực chờ sân khấu.
Tiết mục thứ ba sắp kết thúc, chẳng mấy chốc đã đến lượt bọn họ, Tống Tịnh Nguyên không khỏi căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, lông mi khẽ run, ánh mắt tựa hồ có chút trống rỗng. Trần Nghiên dựa vào một cây cột bên cạnh, đang điều chỉnh micro trên người, cúi đầu xuống, chú ý tới động tác nhỏ của cô: "Căng thẳng?"
Tống Tịnh Nguyên gật đầu.
Trần Nghiên đột nhiên nhếch khóe miệng, giọng nói lười biếng cơ hồ bị âm nhạc phía trước nhấn chìm: "Không phải ông đây ở bên cạnh cậu sao, có gì mà căng thẳng?"
Tống Tịnh Nguyên biết anh đang an ủi cô, nhưng trong lòng lại có một cảm giác an toàn khó giải thích được, như thể bất kể tình huống bất ngờ nào xảy ra trên sân khấu, đều có Trần Nghiên giúp cô giải quyết.
Cô cong môi: "Không căng thẳng."
Người dẫn chương trình lên sân khấu thông báo: "Tiếp theo chúng ta cùng thưởng thức tiết mục thứ tư, hợp xướng piano "Bản tình ca nhỏ", người biểu diễn: Trần Nghiên, lớp 11-9 và Tống Tịnh Nguyên lớp 11-2."
Nhận thấy cô đi giày cao gót không tiện, Trần Nghiên cố ý đi chậm lại, cẩn thận che chở phía sau cô, hai tay duỗi ra trước mặt cô, "Tôi đỡ cậu."
Vừa ga lăng vừa dịu dàng.
Tống Tịnh Nguyên không từ chối, cánh tay khoác nhẹ lên cánh tay anh, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi bước lên sân khấu.
Cùng với một loạt tiếng vỗ tay, trên sân khấu tối đen sáng lên một chùm ánh sáng, chuẩn xác nhắm vào người Tống Tịnh Nguyên. Cô giữ chặt micrô, đứng cạnh đàn piano, cất lên giai điệu đã được tập đi tập lại hàng chục lần, âm sắc thiếu nữ vừa trong suốt vừa tinh khiết.
"Đây là một bản tình ca nhỏ thật giản đơn
Hát về những điều phức tạp trong trái tim con người.
Em nghĩ rằng em rất hạnh phúc
Vì em có được hơi ấm của anh
Bàn chân em đong đưa theo không khí."
Người dưới khán đài đột nhiên vỗ tay vang dội, ai nấy đều kinh ngạc trước giọng hát của cô, có vài nữ sinh lớp Hai thậm chí còn trực tiếp hét tên Tống Tịnh Nguyên.
Nghe thấy tiếng hét của mọi người, Tống Tịnh Nguyên ngượng ngùng mỉm cười với khán giả, phía dưới lại hoan hô một trận.
Trạng thái của cô cũng dần dần thả lỏng, khi hát đến câu "Tuổi trẻ bồng bềnh trong gió", nốt cuối cùng kéo dài, sau đó cô liếc nhìn Trần Nghiên một cái, đối phương cũng theo đó mà ngâm nga một đoạn điệp khúc rất hay.
Ánh đèn mờ ảo màu lam được bật lên, khiến sân khấu tăng thêm một chút mờ ảo, lúc này khán giả đều im lặng, sợ phá hỏng bầu không khí giữa hai người trên sân khấu.
Trần Nghiên mặc âu phục, ngồi thẳng tắp trước đàn piano màu trắng, ngón tay chuyển động qua lại giữa các phím trắng đen, ánh đèn sân khấu đổ bóng lên khuôn mặt nghiêng của anh, làm nổi bật vẻ mặt chuyên chú lại nghiêm túc, Tống Tịnh đứng bên cạnh cây đàn, chiếc váy dài màu xanh xám nhạt phát sáng dưới ánh đèn dịu nhẹ, ánh mắt nhu hòa như nước, theo tiết tấu của anh một lần nữa cất tiếng hát.
Tống Tịnh Nguyên không tự chủ được nhìn Trần Nghiên, nhìn về phía chàng trai mà cô thầm thích.
Tiếng hát vẫn du dương, cô hát không chỉ lời ca mà còn ẩn chứa bao tình cảm. Cô hèn nhát trong mối quan hệ của mình, chỉ dám thầm thổ lộ với anh qua lời bài hát.
"Cho dù cơn mưa to có nhấn chìm cả thành phố
Em sẽ vẫn ôm anh thật chặt.
Em chẳng thể nào nhìn anh quay lưng bước
Em sẽ ghi lại những giờ phút dài như năm tháng khi đôi mình xa nhau."
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cô, Trần Nghiên cũng ngẩng đầu nhìn cô, lần này Tống Tịnh Nguyên không trốn nữa, ánh mắt hai người chạm nhau, bầu không khí của bài hát dần được đẩy lên cao trào, Trần Nghiên đột nhiên quay mic bên tai, cùng cất tiếng hát với Tống Tịnh Nguyên-
"Dẫu cho cả thế giới có bị cô đơn bao trùm vây lấy
Anh sẽ không bao giờ trốn chạy.
Làm sao trốn được, câu chuyện ai cũng sẽ già đi
Anh sẽ ghi lại, tòa lâu đài nơi thời gian giao thoa cùng tiếng đàn."
Tống Tịnh Nguyên sững sờ, dựa theo lúc trước bọn họ tập luyện, đoạn này hẳn là một mình cô hát, không ngờ Trần Nghiên lại đột ngột lên tiếng. Nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh cảm xúc của mình, giọng nam trầm thấp cùng giọng nữ nhẹ nhàng kết hợp, lại cùng với tiếng piano du dương, không thể nghi ngờ là một bữa tiệc thính giác tuyệt đỉnh.
Buổi biểu diễn kết thúc với một thang âm có độ khó cao, Trần Nghiên đứng dậy khỏi ghế, bước đến bên cạnh Tống Tịnh Nguyên đỡ cánh tay của cô, giúp cô sửa lại váy, sau đó mới cùng nhau đi đến giữa sân khấu cúi đầu chào khán giả.
Những tiếng reo hò từ dưới khán giả nổ ra, Thẩm Duệ đứng ở hàng ghế đầu, hét lên hết cỡ: "Đẹp trai quá trời ơii!! Anh Nghiên hào quang tỏa tứ phía!"
Người xung quanh không biết là ai hô theo cậu: "Ahhhhhh nam sinh đánh đàn dương cầm thật sự đẹp trai muốn bùng nổ!"
"Vừa rồi anh chỉ đánh có vài nốt mà đã chạm đến trái tim tôi rồi, không hổ danh là gương mặt đại diện cho Khi Nguyên chúng ta."
"Hơn nữa cậu ấy đối xử với cô gái rất chu đáo, rất lịch sự! Đó là một điểm cộng!"
"Học bá cùng học tra, soái ca cùng mỹ nữ, có ai mà không thích cái tổ hợp này cơ chứ?!"
Thẩm Chi Ý đứng bên cạnh cũng không chịu kém cạnh: "Tịnh Nguyên cậu quá tuyệt vời! Hôm nay cậu là người tuyệt vời nhất!"
Tiếng cổ vũ của học sinh dưới sân khấu khiến cô hơi lạc lõng trong giây lát.
Tống Tịnh Nguyên ôm cổ áo hơi cúi người, ánh đèn rực rỡ chiếu lên người bọn họ, dưới sân khấu là tiếng hoan hô của các bạn học, khiến cô thất thần trong nháy mắt.
Giống như vào giờ khắc này, cô và Trần Nghiên trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, mọi người đều chúc phúc cho họ.
Cho đến khi kết thúc buổi liên hoan văn nghệ, khi tất cả mọi người tham gia một lần nữa lại lên sân khấu chụp ảnh tập thể, cô vẫn chưa hoàn hồn.
Sau khi người dẫn chương trình đọc xong phần kết, Thẩm Chi Ý và Thẩm Duệ từ dưới sân khấu chạy lên, Thẩm Chi Ý ôm cánh tay Tống Tịnh Nguyên: "A a a Tịnh Nguyên, từ hôm nay trở đi cậu chính là nữ thần của mình!"
"Cậu không biết đâu, lúc nãy khi cậu vừa mở miệng hát mấy câu có bao nhiêu kinh diễm, mình nghe thấy nữ sinh bên cạnh đều khen cậu đấy!"
Tống Tịnh Nguyên cong môi cười: "Cậu thật biết nói những lời làm mình vui mà."
"Mình không có." Thẩm Chi Ý bóp mũi cô, "Mình nói thật đấy."
Thẩm Duệ ở đầu bên kia cũng đang thổi rắm cầu vồng với Trần Nghiên: "Đúng vậy, anh Nghiên, hôm nay cậu đích thực là một quý ông đánh dương cầm nha"
Trần Nghiên có chút ghét bỏ: "Không muốn bị đánh thì nói ít thôi."
Thẩm Duệ không để ý đến điều này, khoác vai anh: "Không những nói cậu rất đẹp trai, lúc cậu giúp học bá của chúng ta sửa lại váy, không phải chỉ các cô gái, nam sinh xung quanh tôi đều muốn hét lên, có một vài người lén lút hỏi tôi phương thức liên lạc của cậu."
Trần Nghiên lườm cậu một cái: "Cút đi, ông đây thẳng."
"Học bá, hôm nay cậu cũng rất trâu bò!" Thẩm Duệ quay đầu giơ ngón tay cái với Tống Tịnh Nguyên, "Hôm nay cậu đẹp quá! Vừa rồi đám nam sinh bên cạnh tôi đều muốn điên rồi"
Tống Tịnh Nguyên bị cậu nói có chút ngượng ngùng: "Cũng không khoa trương như vậy."
Trần Nghiên nhìn cô từ trên xuống dưới, cô gái nhỏ trang điểm nhẹ, các đường nét trên khuôn mặt đều được tôn lên đến cực điểm, màu xanh xám càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô. Trần Nghiên nhớ tới vừa rồi hai người nhìn nhau trên sân khấu vài giây, trong lòng bất giác mềm xuống, trên môi nở một nụ cười, chân thành khen ngợi: "Đừng khiêm tốn, hôm nay cậu thật sự rất đẹp."
Mặt Tống Tịnh Nguyên càng đỏ hơn.
Lâm Vĩ tới lôi kéo Trần Nghiên nói chuyện phiếm, Tống Tịnh Nguyên quay về hậu trường thay quần áo, Thẩm Chi Ý vừa rồi ở dưới sân khấu chụp cho cô không ít ảnh, nhất quyết cho cô xem từng tấm một.
"Chờ một chút." Tống Tịnh Nguyên chỉ vào một tấm ảnh, "Chi Chi, tấm này gửi cho mình được không?"
"Đương nhiên." Thẩm Chi Ý gửi ảnh qua WeChat cho cô.
Tống Tịnh Nguyên mở tấm ảnh kia ra, nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi lưu lại.
Trên sân khấu, cô đứng cạnh đàn piano.
Mà Trần Nghiên ở một bên đang nhìn cô.
Hai người ở hậu trường đợi thật lâu cũng không thấy bóng dáng Trần Nghiên và Thẩm Duệ đâu, đành đứng dậy đi tìm.
Ánh mắt quét vài vòng trong đám người, Thẩm Chi Ý phát hiện bọn họ trước, nhón chân chỉ về phía trước: "Ở đằng kia."
Tống Tịnh Nguyên nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy, lại thấy bên cạnh Trần Nghiên có một cô gái, khuôn mặt xa lạ mà cô chưa từng thấy qua, tóc xoăn gợn sóng màu đen, hai sợi highlight màu đỏ bên tai, trên lỗ tai là một chiếc khuyên tai bằng kim cương lấp lánh, là kiểu người mà Trần Nghiên sẽ thích.
Cô gái vỗ vỗ cánh tay Trần Nghiên, ngoắc tay về phía anh, Trần Nghiên phối hợp cúi xuống bên cạnh cô ấy, không biết cô ấy nói gì, anh lười biếng nở nụ cười.
Có vẻ như họ rất quen thuộc.
Tống Tịnh Nguyên cắn lớp thịt mỏng bên trong môi dưới, tư vị chua xót lan tràn, hận không thể thoát khỏi nơi này chỉ trong một giây. Nhưng Thẩm Chi Ý hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ nhỏ nhặt của cô, kéo cô đến bên cạnh Trần Nghiên, trong giọng nói có chút trách móc: "Lâu như vậy sao hai người còn chưa chịu quay về?"
Thẩm Duệ cướp lời trả lời: "Gặp người quen cũ, đang nói chuyện phiếm."
Lúc này Thẩm Chi Ý mới chú ý đến cô gái bên cạnh Trần Nghiên, trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói: "Ôn Dao? Tại sao cậu lại ở đây?"
"Còn không phải là đến xem ai đó biểu diễn sao?" Ôn Dao có chút ghét bỏ liếc Trần Nghiên một cái "Kết quả từ xa chạy tới đã thấy kết thúc rồi."
Trần Nghiên nhướng mày: "Chơi đàn thôi, có gì hay mà xem."
Tống Tịnh Nguyên nghe xong câu này càng cảm thấy không vui.
Trần Nghiên thoáng nhìn cô, nhét sữa vào tay cô: "Cô Lâm đưa cho cậu, cô khen cậu hôm nay thể hiện rất tốt."
Tống Tịnh Nguyên nhận lấy sữa, nhẹ giọng cảm ơn.
Ôn Dao nhìn Tống Tịnh Nguyên một cái, sau đó vỗ vỗ cánh tay Trần Nghiên: "Không giới thiệu chút sao?"
Trần Nghiên nở nụ cười: "Cộng sự hôm nay của tôi, vừa rồi đã nhắc đến, Tống Tịnh Nguyên."
Ôn Dao hào phóng đưa tay về phía cô: "Xin chào, tôi tên Ôn Dao, là bạn của Trần Nghiên."
Tống Tịnh Nguyên lịch sự nắm lại, khóe miệng cười có chút gượng ép.
Di động của Ôn Dao vang lên, cô ấy đi sang một bên nghe điện thoại, khi quay lại sắc mặt có chút khó coi.
"Sao vậy?" Thẩm Duệ hỏi.
"Đừng nói nữa." Ôn Dao thở dài, "Hôm nay tôi lén chạy đến trường các cậu, kết quả bị ba tôi phát hiện, bảo tôi mau cút về."
Thẩm Duệ "chậc" một tiếng: "Vận khí của cậu thật là xui xẻo nha."
"Vậy tôi đi trước." Cô ấy vẫy tay với Trần Nghiên, "Lần trước cậu cho tôi leo cây tôi còn chưa tính đâu, lần sau lại đến tìm cậu."
Trần Nghiên nhếch môi, cười nhạt: "Được."
Tống Tịnh Nguyên ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, tâm tình khó chịu không nói nên lời. Trần Nghiên đi vào hậu trường thay đồ, bốn người đi ra khỏi trường, sự hưng phấn trên người Thẩm Duệ còn chưa có phai nhạt, bèn đề nghị: "Như vậy đi, để chúc mừng các cậu biểu diễn thành công, cuối tuần này, tôi mời mọi người ăn cơm nhé?"
"Được nha." Thẩm Chi Ý lập tức đồng ý, "Vừa lúc để chị làm thịt em một trận."
Trần Nghiên cũng cười khẽ, tâm tình có vẻ không tệ: "Đi."
"Học bá thì sao? Cậu là nhân vật chính, không thể không đến nha."
Lời mời của Thẩm Duệ quá nhiệt tình, cô cũng không tiện từ chối, chuyện ăn uống cứ như vậy quyệt định.
Trần Nghiên và Thẩm Duệ còn có chuyện khác nên rời đi trước, Thẩm Chi Ý muốn ăn tiramisu từ cửa hàng tráng miệng đối diện trường học, bèn kéo Tống Tịnh Nguyên đi cùng.
Tống Tịnh Nguyên khuỷu tay chống cằm, trong đầu tràn ngập nụ cười vừa rồi của Trần Nghiên đối với Ôn Dao, lòng không hiểu sao vẫn đau đến sưng lên, rõ ràng đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Thẩm Chi Ý chọc má cô: "Nghĩ gì vậy cưng?"
"Chi Chi." Tống Tịnh Nguyên cắn môi dưới, "Ôn Dao kia... cũng là bạn cậu à?"
"Xem như vậy đi." Thẩm Chi Ý gắp một miếng bánh bỏ vào miệng, "Quan hệ giữa cậu ấy với Thẩm Duệ và Trần Nghiên rất tốt, sau này thì chúng mình cũng quen nhau. Cô ấy rất tốt, đối với mọi người cũng rất tốt."
"Vậy Trần Nghiên thích cô ấy sao..." Cô chớp mắt, dùng giọng nói chỉ có mình mới có thể nghe thấy nhỏ giọng than thở, cố gắng kìm nén sự chua xót nơi khóe mắt.
–
Thời gian ăn cơm được Thẩm Duệ chọn vào một giờ chiều chủ nhật, ở một quán lẩu đối diện Khi Nguyên. Tống Tịnh Nguyên xin nghỉ ở quán trà sữa trước một ngày, buổi sáng ở nhà làm bài tập, đến trưa thấy thời gian chênh lệch không nhiều, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Bà nội có chút lo lắng: "Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có tuyết rơi, Tịnh Nguyên, cháu đừng nên ra ngoài."
"Không sao đâu bà nội."
Tống Tịnh Nguyên khoác một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng quanh người, quay đầu cười với bà, hai lúm đồng tiền trên má rất đáng yêu, "Cháu sẽ về sớm một chút."
"Vậy chú ý an toàn."
Tống Tịnh Nguyên vừa từ hành lang đi ra, điện thoại trong túi rung lên, là tin nhắn của Thẩm Duệ.
[Thẩm Duệ: Xin lỗi học bá, bữa ăn chiều nay có thể bị hủy, hôm khác sẽ mời cậu.]
Tống Tịnh Nguyên hiểu ý trả lời không có việc gì, quyết định tự mình đi dạo phố.
Đối diện Khi Nguyên mới mở một cửa hàng búp bê, Tống Tịnh Nguyên đi vào, ánh mắt ngay lập tức bị một con thỏ bông trong tủ kính bên tay phải hấp dẫn. Cô không khỏi nghĩ đến con thỏ nhỏ nằm trên giường mình, Trần Nghiên dùng hai ván trò chơi thắng được cho cô, tuy rằng chế tác không tinh xảo như trong tủ kính, nhưng cô vẫn thích con ở nhà hơn.
Cẩn thận tính toán, cô và Trần Nghiên đã không gặp nhau một tuần nay.
Đôi khi cô cũng nghĩ, rõ ràng Khi Nguyên nhỏ như vậy, tại sao muốn tình cờ gặp được Trần Nghiên lại khó đến thế.
Cô đang miên man suy nghĩ từ trong cửa hàng búp bê đi ra, trước mặt truyền đến một giọng nói có chút quen thuộc, giọng điệu vội vàng gọi điện thoại cho ai đó.
"Cậu có tin tức gì của Trần Nghiên không? Tôi gọi điện thoại cho cậu ấy nửa ngày rồi cũng không thấy nghe máy, gõ cửa cũng không có ai."
Thẩm Duệ cau mày: "Cho nên tình huống hiện tại là như thế nào, Trần Nghiên có bị thương không? Đám Lương Châu cố ý lừa gạt chúng ta sao?"
Bị thương?
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt.
Trần Nghiên bị thương sao?
Thẩm Duệ mắng một tiếng cúp điện thoại, Tống Tịnh Nguyên thật sự không yên lòng, chạy đến trước mặt cậu chặn lại.
Thẩm Duệ sửng sốt: "Học, Học bá, sao cậu lại ở đây?"
"Thẩm Duệ, vừa rồi cậu nói Trần Nghiên làm sao?" Trong lòng cô rất sốt ruột, cũng không thèm quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Ánh mắt Thẩm Duệ né tránh, theo bản năng muốn giấu giếm cô, nhưng lại nghĩ đến chính mình vừa rồi nói gì cô cũng đã nghe thấy, giờ không nói sự thật thì chính là dối trá.
"Thật ra cũng không có gì to tát, chỉ là ngày hôm qua cậu ấy và Lương Châu có chút xích mích, hình như là đánh nhau."
"Hả?" Sắc mặt Tống Tịnh Nguyên trắng bệch, mi tâm nhíu chặt, "Vậy cậu ấy bị thương có nghiêm trọng không?"
"Tôi cũng không biết." Thẩm Duệ bực bội gãi đầu, "Tôi cũng nghe người bên Lương Châu nói qua chuyện này, nhưng tôi nghi ngờ bọn họ nói dối, không biết tình huống cụ thể thế nào, bên Trần Nghiên liên lạc không được."
"Cậu ấy và Lương Châu" Tống Tịnh Nguyên nhéo lòng bàn tay, "Có quan hệ gì?"
"Chuyện giữa hai người bọn họ tương đối phức tạp." Sắc mặt Thẩm Duệ không được tốt lắm, "Tạm thời không thể nói rõ, dù sao hai người họ vẫn luôn không vừa mắt nhau."
"Nhưng mà, học bá, cậu tốt hơn là đừng nhúng tay vào, chuyện này là Trần Nghiên—"
Trước khi cậu nói hết câu, Tống Tịnh Nguyên đã quay người chạy mất.