Chương 31: Tôi chỉ có thể trói cậu lại
18.04.2024
Editor: Fino
Mấy người đi cùng nam sinh thấy phương hướng phát triển không đúng, vội vàng tới đỡ người trên mặt đất rời đi, không chọc Trần Nghiên nữa, trò khôi hài này mới tính là kết thúc.
Tống Tịnh Nguyên ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, cảm thấy mình nên đi qua nói lời cảm ơn với Trần Nghiên, nhưng nút thắt trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn được gỡ bỏ, cũng không muốn giao tiếp quá nhiều với anh, vì vậy cô vỗ tuyết trên người, chuẩn bị lặng lẽ rời đi.
Lúc cô xoay người định rời đi, mũ áo bất ngờ bị người giữ chặt, cô quay đầu lại thì đối diện với cặp mắt phóng túng ngang ngạnh kia.
Trần Nghiên híp mắt nhìn người trước mắt, giọng điệu có vẻ bất mãn: "Ông đây vừa giúp cậu giải quyết phiền phức, cậu không nói một lời còn muốn chạy?"
Tống Tịnh Nguyên mím môi dưới, nói một câu cảm ơn cực nhỏ.
Trần Nghiên cúi đầu xuống, thấy gò má và cằm cô đã ửng hồng vì lạnh, hàng mi cong vút đọng hơi nước, đôi môi tái nhợt, anh đưa tay định đội mũ cho cô nhưng tay còn chưa kịp chạm vào mũ, Tống Tịnh Nguyên lùi về sau một bước, né tránh động tác của anh.
Trần Nghiên dùng sức kẹp vai cô, chụp mũ lên, vành mũ rộng che khuất nửa khuôn mặt: "Lạnh như vậy cũng không biết mặc nhiều thêm một chút."
Tống Tịnh Nguyên mạnh miệng nói: "Tôi không lạnh"
"Còn cãi tôi?" Trần Nghiên buông lỏng tay, cúi đầu nhìn cô chằm chằm, giải thích với cô lần nữa: "Ngày đó tôi—"
"Dừng lại." Tống Tịnh Nguyên không muốn nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, cũng không muốn nhớ lại sự chật vật của chính mình, đột nhiên ngắt lời anh, "Chuyện hôm đó tôi không nhớ gì nữa hết."
Trần Nghiên cau mày, vẻ mặt không vui: "Cậu đang nói dối."
Tiếng chuông vào học vang lên, Tống Tịnh Nguyên nhấc chân muốn rời đi, lại bị Trần Nghiên giữ chặt lấy cổ tay: "Giờ ra chơi tiết sau, tôi chờ cậu ở dưới lầu."
Giọng điệu của anh cứng rắn như đang ra lệnh.
Tống Tịnh Nguyên rút tay về, bước nhanh về phía trước: "Tôi không xuống."
Đám người xung quanh hỗn loạn, Tống Tịnh Nguyên nghe được giọng nói khàn khàn kia cùng với gió tuyết truyền vào tai cô.
"Vậy ông đây cứ chờ cậu đấy."
Tống Tịnh Nguyên không quay đầu lại, trực tiếp chạy về phòng học.
Trong tiết học tiếp theo này, cô luôn mất tập trung.
Rốt cuộc Trần Nghiên đang nghĩ gì?
Nếu cậu ấy không để ý tới mình dù chỉ một chút, vì sao còn hao tâm tốn sức xin lỗi và giải thích với mình chứ?
Ngoài cửa sổ tuyết rơi càng lúc càng lớn, khi chuông tan học lại vang lên, Tống Tịnh Nguyên nhớ tới câu nói "Tôi chờ cậu ở dưới lầu" kia của anh trước lúc rời đi.
Nhưng khi đau lòng, con người ta luôn vô thức mở ra cơ chế tự bảo vệ bản thân, Tống Tịnh Nguyên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần, rốt cuộc vẫn không xuống lầu.
Thời điểm một tiết trước khi tan học, trạng thái của Thẩm Chi Ý đột nhiên có chút không đúng.
Khi Tống Tịnh Nguyên ôm sách vở từ văn phòng trở về đã thấy cô ấy nhắm mắt nằm trên bàn, sắc mặt tái nhợt, tóc mái trên trán ướt đẫm mồ hôi.
"Làm sao vậy?" Tống Tịnh Nguyên theo bản năng dán lên trán cô ấy, nhiệt độ không cao, không phải phát sốt.
"Mình đau bụng." Thẩm Chi Ý thì thầm bên tai cô, "Hình như "bà dì" tới rồi."
Buổi chiều vừa mới vui đùa một trận dưới tuyết, hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể, không tránh khỏi sẽ đau bụng. Tống Tịnh Nguyên rút khăn giấy ra lau mồ hôi cho cô ấy, cầm ly nước đến tổ tiếng Anh lấy nước nóng rồi trở về, hỏi: "Trong cặp cậu có miếng dán giữ ấm không?"
Thẩm Chi Ý lắc đầu.
"Vậy bây giờ mình đi mua cho cậu, cậu đợi mình chút nha."
"Được."
Giọng Thẩm Chi Ý có chút yếu ớt, ngượng ngùng nhờ vả: "Vậy cậu có thể mua cho mình chút đồ ăn vặt không? Mình muốn dùng đồ ăn để dời sự chú ý."
"Đương nhiên có thể." Tống Tịnh Nguyên cầm áo khoác trên lưng ghế, nhéo mặt Thẩm Chi Ý, "Mình sẽ về ngay."
Cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi, nhưng gió lạnh vẫn không ngừng thổi, Tống Tịnh Nguyên kéo khóa áo xong, ra khỏi tòa nhà dạy học, gió lạnh dọc theo cổ áo thổi vào người khiến cô rùng mình.
Cô kéo khóa lên trên cùng, cúi đầu rụt tay bước nhanh về phía trước, lại không ngờ đụng phải một lồng ngực rắn chắc.
Cô còn chưa kịp xin lỗi, bên kia đã lười biếng mở miệng: "Đi đứng chú ý một chút được không?"
Giọng nói này thật quá mức quen thuộc, Tống Tịnh Nguyên sửng sốt, ngẩng đầu lại bắt gặp đôi mắt đen láy kia.
Trần Nghiên đứng trước mặt cô, đôi môi thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, từ trên cao cúi đầu xuống nhìn cô, trên vai tuyết rơi không ít, cả người toát ra vẻ lãnh đạm phù hợp với khí chất của anh.
"Cậu, sao cậu lại ở đây?" Tống Tịnh Nguyên nhéo lòng bàn tay.
"Không phải đã nói chờ cậu sao?" Trần Nghiên hừ một tiếng, "Được rồi, qua hai tiết mới xuống, cố ý bỏ mặc tôi?"
"Không phải..." Tống Tịnh Nguyên đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, "Cậu vẫn luôn ở đây chờ tôi sao?"
"Bằng không thì sao?"
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy người này có chút vô lý: "Cậu không về lớp học sao?"
"Không." Anh trả lời vô cùng nhẹ nhàng, "Hơn nữa tôi đã nói, tôi ở đây đợi cậu, nói lời giữ lời."
"Cho nên cậu có thể cho tôi cơ hội giải thích không?" Trần Nghiên giữ chặt bả vai cô, ý tứ không nói rõ rằng thì nhất định không thả cô đi.
Tống Tịnh Nguyên vẫn còn nhớ đến tình hình của Thẩm Chi Ý, không muốn dây dưa quá lâu, bất đắc dĩ mở miệng: "Tôi còn có việc."
"Lại lấy lí do này gạt tôi?" Trần Nghiên cười nhẹ một tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần phiền não, hiển nhiên là không tin lời cô.
"Tôi thực sự có việc." Tống Tịnh Nguyên cau mày, kiên nhẫn cùng anh thương lượng, "Cậu về học trước đi, có chuyện gì lát tan học nói được không?"
"Được." Ánh mắt Trần Nghiên gắt gao khóa ở trên người cô, giọng điệu lại có vài phần cà lơ phất phơ, "Nhưng nếu cậu lại cho tôi leo cây—"
Anh hừ cười một tiếng, chậm rãi nói ra bốn chữ: "Tự gánh lấy hậu quả."
"Tôi biết rồi." Tống Tịnh Nguyên cắn răng đồng ý yêu cầu của anh "Gặp ở cổng trường."
Tống Tịnh Nguyên đến siêu thị mua miếng dán giữ ấm cho Thẩm Chi Ý, sau đó đi ra kệ hàng bên ngoài lấy đồ ăn vặt cô ấy thích, rồi quay lại lớp với một túi nilon đầy ắp.
Tiết học kết thúc, tình trạng của Thẩm Chi Ý đã tốt lên không ít, khi tiếng chuông tan học vang lên, cô ấy lại gần dán lên người Tống Tịnh Nguyên: "Bổn cô nương đã hồi sinh lại lần nữa rồi!"
"Mấy ngày nay cậu chú ý chút, không được nghịch tuyết đâu đấy." Tống Tịnh Nguyên gõ nhẹ lên chóp mũi của cô ấy, "Nếu không sẽ khó chịu."
"Biết rồi biết rồi." Thẩm Chi Ý khoác cặp sách lên vai, "Đối diện trường có một cửa hàng kẹo dẻo mới khai trương, Tịnh Nguyên, cậu có đi không? Mình mời cậu."
"Không được rồi." Tống Tịnh Nguyên chậm rãi thu dọn cặp sách, nghĩ đến việc hẹn gặp người nào đó, đánh trống lảng, "Tối nay mình có việc phải làm."
"Vậy được rồi." Thẩm Chi Ý tạm biệt cô, "Mình đi trước đây, cậu nhớ chú ý an toàn nha."
"Ừ."
Từng phút từng phút trôi qua, cho đến khi những người còn lại trong lớp đã rời đi, Tống Tịnh Nguyên mới đeo cặp lên vai chuẩn bị ra về.
Đèn trong lớp tắt đi, bước chân còn chưa bước ra khỏi cửa lớp đã dừng lại.
Trần Nghiên đang đứng ở cửa lớp Hai, lưng dựa vào tường, một bên vai đeo cặp sách, vẻ mặt lười biếng, cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ánh đèn huỳnh quang mờ nhạt chiếu vào mặt anh, ngũ quan sắc sảo nhiều hơn vài phần thâm thúy.
Vài cô gái đi ngang qua hành lang đều cố tình thả chậm bước chân, len lén ngắm anh.
Như có thần giao cách cảm, lúc cô đi ra Trần Nghiên đã cất điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn cô, khẽ cười một tiếng, bờ vai run lên: "Còn tưởng tối nay cậu định không đi ra chứ."
"..." Tống Tịnh Nguyên không được tự nhiên dời ánh mắt đi, "Không phải nói chúng ta gặp nhau ở cổng trường sao?"
"Đây không phải là sợ cậu chạy mất sao?" Trần Nghiên nhướng mày, bên môi hiện lên ý cười, "Tôi không thể chờ đợi một cách vô ích nha."
Mặt Tống Tịnh Nguyên không hiểu sao nóng lên, hai tay giấu trong ống tay áo siết chặt: "Có gì cậu nói đi."
"Ở trường không tiện." Trần Nghiên mím môi, bả vai rụt lại, "Cùng nhau ăn cơm đi."
Trước khi Tống Tịnh Nguyên mở miệng nói "không", Trần Nghiên đã ngước mắt lên nhìn cô: "Tôi đang thông báo cho cậu, không phải hỏi ý kiến của cậu."
"..."
"Nếu cậu không đi——" Trần Nghiên nở nụ cười, "Tôi chỉ có thể trói cậu lại."
"..."
Đường phố trong đêm đông luôn yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có một vài chiếc xe máy chạy qua, để lại dấu vết rõ ràng trên tuyết.
Tống Tịnh Nguyên đi theo sau Trần Nghiên, không nói một lời, ngay cả bóng lưng của anh cũng không nhìn, cô sững sờ nhìn bóng dáng thon dài dưới ánh đèn đường trên mặt đất.
Đột nhiên lại va phải một bức tường người, Tống Tịnh Nguyên đưa tay xoa trán, lùi lại mấy bước: "Sao vậy?"
Trần Nghiên không hề báo trước nắm lấy tay cô, cảm giác ấm áp nhanh chóng lan tỏa dọc theo làn da.
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt, cúi đầu nhìn đôi tay kia, khớp xương rõ ràng mảnh khảnh, dưới ánh đèn đường mờ nhạt hiện ra màu trắng lạnh, cho dù là mùa đông lạnh giá, lòng bàn tay ấy vẫn nóng hổi như cũ.
Nhưng rất nhanh cô tỉnh táo lại, ý thức được hành động của hai người hơi quá mập mờ.
"Tay lạnh vậy?" Trần Nghiên cau mày, "Cậu lạnh sao?"
"Không lạnh lắm." Tống Tịnh Nguyên ôn hòa giải thích, "Trời sinh thể hàn, đến mùa đông tay sẽ lạnh một chút."
Trần Nghiên tháo cặp sách phía sau xuống, một tay kéo khóa, lấy một chiếc khăn quàng cổ màu xám từ bên trong ra.
Tống Tịnh Nguyên tránh sang một bên: "Không cần, tôi thật sự không lạnh."
"Tống Tịnh Nguyên!" Lúc này đôi mắt đen láy của anh có chút sáng ngời, đặt thẳng lên người cô, giọng nói có chút khô khốc vì gió lạnh, "Rõ ràng là tôi làm sai, cậu tự làm khổ mình làm gì?"
Dứt lời anh bèn quấn khăn quàng cổ màu xám kia thay cô, lớp len mềm mại ngăn cách một phần gió lạnh, đồng thời khiến nhịp tim của Tống Tịnh Nguyên tăng nhanh không kiểm soát.
Cô thừa nhận mình có chút không có tiền đồ.
Sự chu đáo vô tình của anh vẫn có thể gây nên ngàn cơn sóng trong lòng cô.
"Có thấy tốt hơn không?" Trần Nghiên kéo khăn quàng cổ lên, gần nửa khuôn mặt đều bị che khuất, anh lại lấy mu bàn tay áp vào má cô, dường như thật sự rất để ý đến việc cô có lạnh hay không.
Lông mi Tống Tịnh Nguyên run lên, cả mặt và cổ mơ hồ đỏ bừng lên, trái tim căng thẳng.
Hai người cùng đi đến phố Lai Hà. Ánh đèn phát ra từ cửa hàng ven đường ấm áp lạ thường trong đêm tuyết.
Trần Nghiên quen thuộc gọi hai bát hoành thánh thịt tươi, hệ thống sưởi trong tiệm đủ ấm, Tống Tịnh Nguyên cởi áo khoác đặt sang một bên.
Trần Nghiên lấy ly giấy rót cho Tống Tịnh Nguyên một cốc nước nóng, đẩy đến trước mặt cô: "Uống cho ấm bụng."
"Cảm ơn."
Hai người ngồi đối mặt trên bàn gỗ, không khí im lặng vài giây, cuối cùng Trần Nghiên mở miệng trước, giọng điệu thành khẩn: "Chuyện kia là tôi không đúng."
Dừng vài giây, anh nói tiếp: "Trong khoảng thời gian đó, tôi và gia đình xảy ra mâu thuẫn, tâm trạng không tốt lắm, cả người đều chán chường."
"Cứ cách một đoạn thời gian tôi lại có trạng thái này." Trần Nghiên nhếch khóe miệng, đáy mắt tối tăm, anh nói những điều này một cách bình thản, "Không muốn gặp người khác, sẽ bài xích sự quan tâm của người khác theo bản năng. Ngay cả bọn Thẩm Duệ cũng không dám tới chọc, cho nên ngày đó mới đuổi cậu đi."
Tống Tịnh Nguyên sững sờ.
Anh đã trải qua chuyện gì?
"Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc xin lỗi người khác." Trong lòng Trần Nghiên có chút không yên, "Không biết nên nói cái gì cho phải, tôi chỉ hy vọng cậu không để những lời nói bậy bạ đó trong lòng."
Tống Tịnh Nguyên cúi đầu bưng nước nóng, hơi nước mơ hồ làm mờ tầm nhìn của cô. Tuy rằng cô vẫn luôn không mở miệng, nhưng nghe thấy câu "Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc xin lỗi người khác" kia của anh, nội tâm cũng đã dao động.
Bởi vì thích, cho nên mới dễ dàng tha thứ.
"Nếu cậu không nói gì, tôi coi như cậu đã đồng ý nhé." Đối diện với khuôn mặt an tĩnh nhu thuận của cô, giọng điệu Trần Nghiên vô thức mềm xuống, "Còn có điều tôi muốn nói là...Cảm ơn cậu, ngày hôm đó đã quan tâm tôi."
Hốc mắt Tống Tịnh Nguyên không khỏi cay cay, cô dùng sức nhéo lòng bàn tay mình.
Hai người yên lặng ăn xong, Trần Nghiên tiễn Tống Tịnh Nguyên đến dưới lầu.
Tống Tịnh Nguyên cởi khăn quàng cổ ra muốn trả lại, Trần Nghiên lại giơ tay ngăn cản động tác của cô: "Tặng cậu đấy. Coi như là quà xin lỗi của tôi."
Tống Tịnh Nguyên bất giác nuốt nước miếng, tiếng gió lạnh rít qua tai cô, nhưng cô lại không thấy lạnh chút nào, toàn thân cực nóng, tim đập loạn nhịp.
Đầu óc cô rối bời, không biết nên nói gì, Trần Nghiên tự nhiên xoa đầu cô: "Đừng đứng ở đây nữa, trở về đi."
Cô sững sờ nói được, chân còn chưa bước, Trần Nghiên đột nhiên lại cúi người xuống, hơi nóng lướt qua vành tai cô: "Đột nhiên nhớ tới có một chuyện cần cậu giúp đỡ."
Cả người Tống Tịnh Nguyên cứng ngắc, không dám nhúc nhích, khuôn mặt ửng hồng nhẹ giọng hỏi: "Có, có chuyện gì sao?"
Trần Nghiên cười khẽ bên tai cô, giọng điệu có chút xấu xa: "Mấy ngày nay có một cô gái nhỏ ném tôi vào danh sách đen, có thể cầu xin cô ấy thả tôi ra được không?"
Editor: Fino
Mấy người đi cùng nam sinh thấy phương hướng phát triển không đúng, vội vàng tới đỡ người trên mặt đất rời đi, không chọc Trần Nghiên nữa, trò khôi hài này mới tính là kết thúc.
Tống Tịnh Nguyên ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, cảm thấy mình nên đi qua nói lời cảm ơn với Trần Nghiên, nhưng nút thắt trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn được gỡ bỏ, cũng không muốn giao tiếp quá nhiều với anh, vì vậy cô vỗ tuyết trên người, chuẩn bị lặng lẽ rời đi.
Lúc cô xoay người định rời đi, mũ áo bất ngờ bị người giữ chặt, cô quay đầu lại thì đối diện với cặp mắt phóng túng ngang ngạnh kia.
Trần Nghiên híp mắt nhìn người trước mắt, giọng điệu có vẻ bất mãn: "Ông đây vừa giúp cậu giải quyết phiền phức, cậu không nói một lời còn muốn chạy?"
Tống Tịnh Nguyên mím môi dưới, nói một câu cảm ơn cực nhỏ.
Trần Nghiên cúi đầu xuống, thấy gò má và cằm cô đã ửng hồng vì lạnh, hàng mi cong vút đọng hơi nước, đôi môi tái nhợt, anh đưa tay định đội mũ cho cô nhưng tay còn chưa kịp chạm vào mũ, Tống Tịnh Nguyên lùi về sau một bước, né tránh động tác của anh.
Trần Nghiên dùng sức kẹp vai cô, chụp mũ lên, vành mũ rộng che khuất nửa khuôn mặt: "Lạnh như vậy cũng không biết mặc nhiều thêm một chút."
Tống Tịnh Nguyên mạnh miệng nói: "Tôi không lạnh"
"Còn cãi tôi?" Trần Nghiên buông lỏng tay, cúi đầu nhìn cô chằm chằm, giải thích với cô lần nữa: "Ngày đó tôi—"
"Dừng lại." Tống Tịnh Nguyên không muốn nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, cũng không muốn nhớ lại sự chật vật của chính mình, đột nhiên ngắt lời anh, "Chuyện hôm đó tôi không nhớ gì nữa hết."
Trần Nghiên cau mày, vẻ mặt không vui: "Cậu đang nói dối."
Tiếng chuông vào học vang lên, Tống Tịnh Nguyên nhấc chân muốn rời đi, lại bị Trần Nghiên giữ chặt lấy cổ tay: "Giờ ra chơi tiết sau, tôi chờ cậu ở dưới lầu."
Giọng điệu của anh cứng rắn như đang ra lệnh.
Tống Tịnh Nguyên rút tay về, bước nhanh về phía trước: "Tôi không xuống."
Đám người xung quanh hỗn loạn, Tống Tịnh Nguyên nghe được giọng nói khàn khàn kia cùng với gió tuyết truyền vào tai cô.
"Vậy ông đây cứ chờ cậu đấy."
Tống Tịnh Nguyên không quay đầu lại, trực tiếp chạy về phòng học.
Trong tiết học tiếp theo này, cô luôn mất tập trung.
Rốt cuộc Trần Nghiên đang nghĩ gì?
Nếu cậu ấy không để ý tới mình dù chỉ một chút, vì sao còn hao tâm tốn sức xin lỗi và giải thích với mình chứ?
Ngoài cửa sổ tuyết rơi càng lúc càng lớn, khi chuông tan học lại vang lên, Tống Tịnh Nguyên nhớ tới câu nói "Tôi chờ cậu ở dưới lầu" kia của anh trước lúc rời đi.
Nhưng khi đau lòng, con người ta luôn vô thức mở ra cơ chế tự bảo vệ bản thân, Tống Tịnh Nguyên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần, rốt cuộc vẫn không xuống lầu.
Thời điểm một tiết trước khi tan học, trạng thái của Thẩm Chi Ý đột nhiên có chút không đúng.
Khi Tống Tịnh Nguyên ôm sách vở từ văn phòng trở về đã thấy cô ấy nhắm mắt nằm trên bàn, sắc mặt tái nhợt, tóc mái trên trán ướt đẫm mồ hôi.
"Làm sao vậy?" Tống Tịnh Nguyên theo bản năng dán lên trán cô ấy, nhiệt độ không cao, không phải phát sốt.
"Mình đau bụng." Thẩm Chi Ý thì thầm bên tai cô, "Hình như "bà dì" tới rồi."
Buổi chiều vừa mới vui đùa một trận dưới tuyết, hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể, không tránh khỏi sẽ đau bụng. Tống Tịnh Nguyên rút khăn giấy ra lau mồ hôi cho cô ấy, cầm ly nước đến tổ tiếng Anh lấy nước nóng rồi trở về, hỏi: "Trong cặp cậu có miếng dán giữ ấm không?"
Thẩm Chi Ý lắc đầu.
"Vậy bây giờ mình đi mua cho cậu, cậu đợi mình chút nha."
"Được."
Giọng Thẩm Chi Ý có chút yếu ớt, ngượng ngùng nhờ vả: "Vậy cậu có thể mua cho mình chút đồ ăn vặt không? Mình muốn dùng đồ ăn để dời sự chú ý."
"Đương nhiên có thể." Tống Tịnh Nguyên cầm áo khoác trên lưng ghế, nhéo mặt Thẩm Chi Ý, "Mình sẽ về ngay."
Cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi, nhưng gió lạnh vẫn không ngừng thổi, Tống Tịnh Nguyên kéo khóa áo xong, ra khỏi tòa nhà dạy học, gió lạnh dọc theo cổ áo thổi vào người khiến cô rùng mình.
Cô kéo khóa lên trên cùng, cúi đầu rụt tay bước nhanh về phía trước, lại không ngờ đụng phải một lồng ngực rắn chắc.
Cô còn chưa kịp xin lỗi, bên kia đã lười biếng mở miệng: "Đi đứng chú ý một chút được không?"
Giọng nói này thật quá mức quen thuộc, Tống Tịnh Nguyên sửng sốt, ngẩng đầu lại bắt gặp đôi mắt đen láy kia.
Trần Nghiên đứng trước mặt cô, đôi môi thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, từ trên cao cúi đầu xuống nhìn cô, trên vai tuyết rơi không ít, cả người toát ra vẻ lãnh đạm phù hợp với khí chất của anh.
"Cậu, sao cậu lại ở đây?" Tống Tịnh Nguyên nhéo lòng bàn tay.
"Không phải đã nói chờ cậu sao?" Trần Nghiên hừ một tiếng, "Được rồi, qua hai tiết mới xuống, cố ý bỏ mặc tôi?"
"Không phải..." Tống Tịnh Nguyên đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, "Cậu vẫn luôn ở đây chờ tôi sao?"
"Bằng không thì sao?"
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy người này có chút vô lý: "Cậu không về lớp học sao?"
"Không." Anh trả lời vô cùng nhẹ nhàng, "Hơn nữa tôi đã nói, tôi ở đây đợi cậu, nói lời giữ lời."
"Cho nên cậu có thể cho tôi cơ hội giải thích không?" Trần Nghiên giữ chặt bả vai cô, ý tứ không nói rõ rằng thì nhất định không thả cô đi.
Tống Tịnh Nguyên vẫn còn nhớ đến tình hình của Thẩm Chi Ý, không muốn dây dưa quá lâu, bất đắc dĩ mở miệng: "Tôi còn có việc."
"Lại lấy lí do này gạt tôi?" Trần Nghiên cười nhẹ một tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần phiền não, hiển nhiên là không tin lời cô.
"Tôi thực sự có việc." Tống Tịnh Nguyên cau mày, kiên nhẫn cùng anh thương lượng, "Cậu về học trước đi, có chuyện gì lát tan học nói được không?"
"Được." Ánh mắt Trần Nghiên gắt gao khóa ở trên người cô, giọng điệu lại có vài phần cà lơ phất phơ, "Nhưng nếu cậu lại cho tôi leo cây—"
Anh hừ cười một tiếng, chậm rãi nói ra bốn chữ: "Tự gánh lấy hậu quả."
"Tôi biết rồi." Tống Tịnh Nguyên cắn răng đồng ý yêu cầu của anh "Gặp ở cổng trường."
Tống Tịnh Nguyên đến siêu thị mua miếng dán giữ ấm cho Thẩm Chi Ý, sau đó đi ra kệ hàng bên ngoài lấy đồ ăn vặt cô ấy thích, rồi quay lại lớp với một túi nilon đầy ắp.
Tiết học kết thúc, tình trạng của Thẩm Chi Ý đã tốt lên không ít, khi tiếng chuông tan học vang lên, cô ấy lại gần dán lên người Tống Tịnh Nguyên: "Bổn cô nương đã hồi sinh lại lần nữa rồi!"
"Mấy ngày nay cậu chú ý chút, không được nghịch tuyết đâu đấy." Tống Tịnh Nguyên gõ nhẹ lên chóp mũi của cô ấy, "Nếu không sẽ khó chịu."
"Biết rồi biết rồi." Thẩm Chi Ý khoác cặp sách lên vai, "Đối diện trường có một cửa hàng kẹo dẻo mới khai trương, Tịnh Nguyên, cậu có đi không? Mình mời cậu."
"Không được rồi." Tống Tịnh Nguyên chậm rãi thu dọn cặp sách, nghĩ đến việc hẹn gặp người nào đó, đánh trống lảng, "Tối nay mình có việc phải làm."
"Vậy được rồi." Thẩm Chi Ý tạm biệt cô, "Mình đi trước đây, cậu nhớ chú ý an toàn nha."
"Ừ."
Từng phút từng phút trôi qua, cho đến khi những người còn lại trong lớp đã rời đi, Tống Tịnh Nguyên mới đeo cặp lên vai chuẩn bị ra về.
Đèn trong lớp tắt đi, bước chân còn chưa bước ra khỏi cửa lớp đã dừng lại.
Trần Nghiên đang đứng ở cửa lớp Hai, lưng dựa vào tường, một bên vai đeo cặp sách, vẻ mặt lười biếng, cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ánh đèn huỳnh quang mờ nhạt chiếu vào mặt anh, ngũ quan sắc sảo nhiều hơn vài phần thâm thúy.
Vài cô gái đi ngang qua hành lang đều cố tình thả chậm bước chân, len lén ngắm anh.
Như có thần giao cách cảm, lúc cô đi ra Trần Nghiên đã cất điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn cô, khẽ cười một tiếng, bờ vai run lên: "Còn tưởng tối nay cậu định không đi ra chứ."
"..." Tống Tịnh Nguyên không được tự nhiên dời ánh mắt đi, "Không phải nói chúng ta gặp nhau ở cổng trường sao?"
"Đây không phải là sợ cậu chạy mất sao?" Trần Nghiên nhướng mày, bên môi hiện lên ý cười, "Tôi không thể chờ đợi một cách vô ích nha."
Mặt Tống Tịnh Nguyên không hiểu sao nóng lên, hai tay giấu trong ống tay áo siết chặt: "Có gì cậu nói đi."
"Ở trường không tiện." Trần Nghiên mím môi, bả vai rụt lại, "Cùng nhau ăn cơm đi."
Trước khi Tống Tịnh Nguyên mở miệng nói "không", Trần Nghiên đã ngước mắt lên nhìn cô: "Tôi đang thông báo cho cậu, không phải hỏi ý kiến của cậu."
"..."
"Nếu cậu không đi——" Trần Nghiên nở nụ cười, "Tôi chỉ có thể trói cậu lại."
"..."
Đường phố trong đêm đông luôn yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có một vài chiếc xe máy chạy qua, để lại dấu vết rõ ràng trên tuyết.
Tống Tịnh Nguyên đi theo sau Trần Nghiên, không nói một lời, ngay cả bóng lưng của anh cũng không nhìn, cô sững sờ nhìn bóng dáng thon dài dưới ánh đèn đường trên mặt đất.
Đột nhiên lại va phải một bức tường người, Tống Tịnh Nguyên đưa tay xoa trán, lùi lại mấy bước: "Sao vậy?"
Trần Nghiên không hề báo trước nắm lấy tay cô, cảm giác ấm áp nhanh chóng lan tỏa dọc theo làn da.
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt, cúi đầu nhìn đôi tay kia, khớp xương rõ ràng mảnh khảnh, dưới ánh đèn đường mờ nhạt hiện ra màu trắng lạnh, cho dù là mùa đông lạnh giá, lòng bàn tay ấy vẫn nóng hổi như cũ.
Nhưng rất nhanh cô tỉnh táo lại, ý thức được hành động của hai người hơi quá mập mờ.
"Tay lạnh vậy?" Trần Nghiên cau mày, "Cậu lạnh sao?"
"Không lạnh lắm." Tống Tịnh Nguyên ôn hòa giải thích, "Trời sinh thể hàn, đến mùa đông tay sẽ lạnh một chút."
Trần Nghiên tháo cặp sách phía sau xuống, một tay kéo khóa, lấy một chiếc khăn quàng cổ màu xám từ bên trong ra.
Tống Tịnh Nguyên tránh sang một bên: "Không cần, tôi thật sự không lạnh."
"Tống Tịnh Nguyên!" Lúc này đôi mắt đen láy của anh có chút sáng ngời, đặt thẳng lên người cô, giọng nói có chút khô khốc vì gió lạnh, "Rõ ràng là tôi làm sai, cậu tự làm khổ mình làm gì?"
Dứt lời anh bèn quấn khăn quàng cổ màu xám kia thay cô, lớp len mềm mại ngăn cách một phần gió lạnh, đồng thời khiến nhịp tim của Tống Tịnh Nguyên tăng nhanh không kiểm soát.
Cô thừa nhận mình có chút không có tiền đồ.
Sự chu đáo vô tình của anh vẫn có thể gây nên ngàn cơn sóng trong lòng cô.
"Có thấy tốt hơn không?" Trần Nghiên kéo khăn quàng cổ lên, gần nửa khuôn mặt đều bị che khuất, anh lại lấy mu bàn tay áp vào má cô, dường như thật sự rất để ý đến việc cô có lạnh hay không.
Lông mi Tống Tịnh Nguyên run lên, cả mặt và cổ mơ hồ đỏ bừng lên, trái tim căng thẳng.
Hai người cùng đi đến phố Lai Hà. Ánh đèn phát ra từ cửa hàng ven đường ấm áp lạ thường trong đêm tuyết.
Trần Nghiên quen thuộc gọi hai bát hoành thánh thịt tươi, hệ thống sưởi trong tiệm đủ ấm, Tống Tịnh Nguyên cởi áo khoác đặt sang một bên.
Trần Nghiên lấy ly giấy rót cho Tống Tịnh Nguyên một cốc nước nóng, đẩy đến trước mặt cô: "Uống cho ấm bụng."
"Cảm ơn."
Hai người ngồi đối mặt trên bàn gỗ, không khí im lặng vài giây, cuối cùng Trần Nghiên mở miệng trước, giọng điệu thành khẩn: "Chuyện kia là tôi không đúng."
Dừng vài giây, anh nói tiếp: "Trong khoảng thời gian đó, tôi và gia đình xảy ra mâu thuẫn, tâm trạng không tốt lắm, cả người đều chán chường."
"Cứ cách một đoạn thời gian tôi lại có trạng thái này." Trần Nghiên nhếch khóe miệng, đáy mắt tối tăm, anh nói những điều này một cách bình thản, "Không muốn gặp người khác, sẽ bài xích sự quan tâm của người khác theo bản năng. Ngay cả bọn Thẩm Duệ cũng không dám tới chọc, cho nên ngày đó mới đuổi cậu đi."
Tống Tịnh Nguyên sững sờ.
Anh đã trải qua chuyện gì?
"Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc xin lỗi người khác." Trong lòng Trần Nghiên có chút không yên, "Không biết nên nói cái gì cho phải, tôi chỉ hy vọng cậu không để những lời nói bậy bạ đó trong lòng."
Tống Tịnh Nguyên cúi đầu bưng nước nóng, hơi nước mơ hồ làm mờ tầm nhìn của cô. Tuy rằng cô vẫn luôn không mở miệng, nhưng nghe thấy câu "Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc xin lỗi người khác" kia của anh, nội tâm cũng đã dao động.
Bởi vì thích, cho nên mới dễ dàng tha thứ.
"Nếu cậu không nói gì, tôi coi như cậu đã đồng ý nhé." Đối diện với khuôn mặt an tĩnh nhu thuận của cô, giọng điệu Trần Nghiên vô thức mềm xuống, "Còn có điều tôi muốn nói là...Cảm ơn cậu, ngày hôm đó đã quan tâm tôi."
Hốc mắt Tống Tịnh Nguyên không khỏi cay cay, cô dùng sức nhéo lòng bàn tay mình.
Hai người yên lặng ăn xong, Trần Nghiên tiễn Tống Tịnh Nguyên đến dưới lầu.
Tống Tịnh Nguyên cởi khăn quàng cổ ra muốn trả lại, Trần Nghiên lại giơ tay ngăn cản động tác của cô: "Tặng cậu đấy. Coi như là quà xin lỗi của tôi."
Tống Tịnh Nguyên bất giác nuốt nước miếng, tiếng gió lạnh rít qua tai cô, nhưng cô lại không thấy lạnh chút nào, toàn thân cực nóng, tim đập loạn nhịp.
Đầu óc cô rối bời, không biết nên nói gì, Trần Nghiên tự nhiên xoa đầu cô: "Đừng đứng ở đây nữa, trở về đi."
Cô sững sờ nói được, chân còn chưa bước, Trần Nghiên đột nhiên lại cúi người xuống, hơi nóng lướt qua vành tai cô: "Đột nhiên nhớ tới có một chuyện cần cậu giúp đỡ."
Cả người Tống Tịnh Nguyên cứng ngắc, không dám nhúc nhích, khuôn mặt ửng hồng nhẹ giọng hỏi: "Có, có chuyện gì sao?"
Trần Nghiên cười khẽ bên tai cô, giọng điệu có chút xấu xa: "Mấy ngày nay có một cô gái nhỏ ném tôi vào danh sách đen, có thể cầu xin cô ấy thả tôi ra được không?"