Chương 40: Nhìn cô ngã xuống đất
24.04.2024
Editor: Fino
Tống Tịnh Nguyên lập tức giật lấy áo khoác trên giá treo, không đến mười phút đã chạy đến đường Hồn Hà Bắc.
Ánh trăng bơ phờ chiếu xuống mặt đất, trong không khí tràn ngập sự tươi mát, Tống Tịnh Nguyên dừng ở trước cửa ngẩng đầu nhìn.
Tuyết trên xích đu trong sân đã được dọn sạch, cỏ dại bên dưới cũng đã được nhổ hết, Trần Nghiên mặc một chiếc áo len trắng, uể oải dựa vào cột xích đu, cắn một điếu thuốc chưa châm lửa, nghe thấy tiếng đẩy cửa, anh nhướng mi:
"Tới nhanh vậy?"
Tống Tịnh Nguyên không trả lời, đi tới trước mặt anh, lông mi thấm một tầng hơi nước.
"Lạnh không?" Trần Nghiên đưa tay kéo cổ áo cô lên, mu bàn tay lơ đãng cọ qua má cô.
"Không lạnh." Tống Tịnh Nguyên lắc đầu.
Anh hất cằm về phía xích đu: "Muốn chơi một chút không?"
"A?" Tống Tịnh Nguyên sửng sốt vài giây, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Nghiên dưới ánh trăng mờ ảo.
"Yên tâm." Anh khẽ cười, "Không đẩy cậu ngã đâu."
Tống Tịnh Nguyên ngồi trên xích đu, Trần Nghiên đi tới phía sau nhẹ nhàng đẩy cô, lực của anh không mạnh, tốc độ xích đu cũng rất chậm, hai chân lơ lửng trong không trung nhưng không hề có cảm giác bất an, mái tóc xõa tung theo gió, hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí.
Tống Tịnh Nguyên lặng lẽ quay đầu nhìn anh, anh cúi thấp đầu, ánh mắt không biết đang nhìn đi đâu, mái tóc đen nhánh rủ xuống che đi lông mày, ngũ quan lập thể đều bị ánh trăng chia cắt thành từng mảng sáng tối.
Không biết anh đang nghĩ gì.
"Nhìn cái gì?" Ánh mắt hai người đột nhiên giao nhau, giọng nói của anh vẫn lười nhác như cũ, "Đẹp lắm sao?"
"..." Tống Tịnh Nguyên yên lặng nhìn đi chỗ khác.
Trần Nghiên khẽ cười, dừng một lát rồi giải thích: "Trước kia cô tôi thích ngồi trên chiếc xích đu này nhất."
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt.
Cô há miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lại sợ mình vô tình chạm vào vết sẹo trong lòng Trần Nghiên, nên chỉ lựa chọn im lặng.
Ánh trăng trong như nước.
Tống Tịnh Nguyên cẩn thận dựa vào lưng ghế xích đu, mái tóc của cô thỉnh thoảng cọ lên vải vóc trước người Trần Nghiên.
Không lâu sau, Trần Nghiên giữ song sắt hai bên cho xích đu từ từ dừng lại, sau đó đỡ cô xuống: "Vào nhà đi."
Tống Tịnh Nguyên đi theo anh vào nhà.
Căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ, vết máu trên mặt đất đã biến mất, những chai rượu và lọ thuốc trên bàn trà cũng đã được cho vào thùng rác, chiếc đèn chùm trên đầu phản chiếu ánh sáng trắng mờ nhạt trên mặt đất, làm nổi bật giấy dán tường màu cam vàng xung quanh, một vẻ ngoài ấm áp.
"Cậu ăn chưa?" Trần Nghiên hỏi cô.
Tống Tịnh Nguyên lắc đầu: "Vẫn chưa."
Anh đi đến tủ lạnh, mở cửa tủ ra, bên trong không có gì ngoài mấy chai bia lạnh. Trần Nghiên cau mày, đóng tủ lại, quay người đi vào bếp rót một cốc nước nóng đặt trước mặt cô.
"Đói không?"
"Không đói, cậu thì sao?"
"Tôi không muốn ăn."
Tống Tịnh Nguyên cắn môi dưới: "Nhưng vẫn phải ăn."
Tầm mắt Trần Nghiên dừng lại trên mặt cô một lát, sau đó xoay người ngồi bên cạnh cô, tùy ý dựa vào gối phía sau, lôi điện thoại từ kẽ hở sofa ra: "Được, ăn cái gì?"
"Tôi sao cũng được." Tống Tịnh Nguyên nhớ tới sức khỏe anh gần đây không tốt lắm, bèn mím môi đề nghị: "Hay là chúng ta ăn chút gì nhạt đi."
Trần Nghiên ném điện thoại vào tay cô: "Cậu gọi đi."
Cuối cùng Tống Tịnh Nguyên chọn cháo và một vài món kèm đơn giản trong một quán cháo. Nghĩ đến Trần Nghiên, cô cẩn thận kiểm tra xem có thứ gì anh kiêng ăn hay không, cuối cùng cầm qua hỏi anh: "Có thể không?"
Trần Nghiên nhìn lướt qua: "Có thể."
Đồ ăn mang đến rất nhanh, Tống Tịnh Nguyên mở hộp đóng gói ra đặt lên bàn, mùi thơm thoang thoảng. Trần Nghiên lấy trong tủ lạnh ra một chai bia lạnh, Tống Tịnh Nguyên ngăn lại: "Đừng uống thì hơn, mùa đông rồi, uống lạnh quá không tốt đâu. "
"Bắt đầu quản tôi à?" Trần Nghiên nhướng mày nhìn cô, nhưng vẫn bỏ bia lại vào tủ, đổi một ly nước ấm cho mình.
Mùi vị của quán không tệ, cháo hầm mềm, đồ ăn kèm cũng rất ngon. Khẩu vị Trần Nghiên thoạt nhìn không tệ, ăn hết một chén cháo, đồ ăn kèm cũng ăn hết một nửa.
Tống Tịnh Nguyên âm thầm cong môi, thật ra cô cũng không đói lắm, nhưng vẫn cùng Trần Nghiên ăn thêm một chút.
Sau khi ăn xong, cô bỏ bộ đồ ăn dùng một lần vào túi nilon, hơi cúi xuống lau sạch vết nước và súp trên bàn.
Trần Nghiên dựa vào chiếc ghế bên cạnh, nhìn cô chằm chằm. Tống Tịnh Nguyên ném túi nilon vào thùng rác bên ngoài, gió thổi loạn mái tóc trên đầu cô, vài sợi xõa xuống dính vào sống mũi.
Yết hầu của Trần Nghiên di chuyển, mở miệng hỏi cô: "Không có gì muốn hỏi tôi sao?"
Tống Tịnh Nguyên dừng lại, gật đầu, "Có."
Trần Nghiên nhướng mày: "Sao không hỏi?"
"Vậy tôi hỏi nhé?"
Trần Nghiên gật đầu.
Tống Tịnh Nguyên giơ tay vén tóc, nghiêm túc hỏi: "Nửa tháng nay cậu sống không tốt sao?"
Hai lọ thuốc ngủ đã mở nắp trên bàn trà luôn là một cái gai trong lòng Tống Tịnh Nguyên.
Trần Nghiên giật mình, anh không ngờ Tống Tịnh Nguyên lại hỏi chuyện này.
"Cũng tạm được." Anh giật giật khóe miệng, chủ động giải thích, "Chỉ là buổi tối hơi mất ngủ, không cần suy nghĩ nhiều."
Tống Tịnh Nguyên tâm sự nặng nề gật đầu, nhưng cô không thể ngừng suy nghĩ về nó.
"Còn có gì muốn hỏi nữa?"
"Có." Tống Tịnh Nguyên dừng vài giây, "Buổi chiều hôm đó lúc tới đây, tôi nhìn thấy có vết máu trên gạch, cậu... Cậu bị thương sao?"
"Là vết cắt nhỏ trên cánh tay, không sao đâu."
"Được rồi." Tống Tịnh Nguyên khẽ cắn môi dưới, "Vậy thì tôi không còn gì để hỏi nữa."
"Không tò mò chuyện của cô tôi sao?" Trần Nghiên nhẹ giọng nói.
Tống Tịnh Nguyên xoa xoa lòng bàn tay: "Đây là chuyện riêng của cậu, nếu cậu muốn nói thì sẽ chủ động nói với tôi." Dừng vài giây, cô lại nói thêm: "Nhưng tôi vẫn hy vọng cậu không bị mắc kẹt trong quá khứ."
Trần Nghiên ngước mắt lên nhìn cô.
Trong mắt cô gái tràn đầy sự kiên định cùng chân thành, không xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào khác, cô thật sự chỉ đơn thuần quan tâm anh.
Trần Nghiên nở nụ cười: "Lòng hiếu kỳ không nặng là một chuyện tốt."
Con người khi rơi vào mê cảnh thì chuyện gì cũng làm được.
Giống như buổi chiều ở trên sân thượng, anh bị Lộ Từ ép đến bên lan can, nhìn vạn vật từ trên tòa nhà cao tầng xuống, trước mặt không ngừng chiếu lại hình ảnh Trần Xu Phàm nhảy xuống, màu đỏ của máu nở rộ trước mắt anh, trong nháy mắt anh cũng xúc động muốn kết thúc tất cả.
Một khi kết thúc, anh cũng được giải thoát.
Dù sao cũng không có gì khiến anh phải lưu luyến.
Nhưng anh không ngờ rằng Tống Tịnh Nguyên sẽ đến để giữ anh lại, tìm thấy chiếc máy quay mà anh đã giấu đi kia, cùng anh đối mặt với cái bóng ma của nhiều năm ấy.
Tảng đá đè nặng lên trái tim anh nhiều năm dường như vỡ nát.
Chiếc đèn chùm bao trùm lên đỉnh đầu hai người, khuôn mặt cô gái dưới ánh đèn ấm áp màu cam trở nên nhu hòa, dần dần xua tan âm u trong nội tâm anh.
Trần Nghiên cầm lấy một cái gối ôm vào trong lòng, chậm rãi nói: "Tôi được cô tôi nuôi lớn."
Tống Tịnh Nguyên ngạc nhiên: "Ba mẹ cậu đâu?"
"Bọn họ ư?" Trần Nghiên cười tự giễu, "Bọn họ không thích tôi lắm."
*
Nhà họ Trần và nhà họ Lương đều là những gia đình danh giá và giàu có ở Khi Nguyên.
Trần Chính và Lương Nguyệt quen biết nhau trong một bữa tiệc thương mại do nhà họ Trần tổ chức, Lương Nguyệt đi theo cha mẹ đến tham dự, được ông nội Trần liếc mắt nhìn trúng.
Khi đó Lương Nguyệt còn trẻ, tướng mạo xinh đẹp, học vấn giỏi giang, lại được giáo dục tốt, trở thành tiêu điểm của yến tiệc, hơn nữa bởi vì địa vị của nhà họ Lương ở Khi Nguyên lúc bấy giờ mà được không ít đại gia tộc nhìn trúng, đều muốn tới đây kết bạn.
Nhà họ Trần cũng không ngoại lệ.
Trong giới của bọn họ, hôn nhân thương mại chưa bao giờ là chuyện hiếm, vừa vặn con trai cả của nhà họ Trần, Trần Chính, cùng tuổi với Lương Nguyệt, các phương diện khác cũng coi như ổn, ông nội Trần chủ động kết giao với nhà họ Lương hai bên cứ như vậy mà quen biết.
Cha mẹ nhà họ Lương đối với Trần Chính cũng rất hài lòng, không bao lâu sau, hôn sự của bọn họ đã được cha mẹ trực tiếp quyết định.
Quy mô của cuộc hôn nhân đó rất lớn, đã gây chấn động khắp Khi Nguyên, bên ngoài cũng nhận xét rằng họ là một cặp trời sinh.
Nhưng cũng giống như người uống nước mới biết nóng biết lạnh, đoạn tình cảm này cũng không tốt đẹp như người khác nghĩ.
Trần Chính và Lương Nguyệt về cơ bản không có nền tảng tình cảm nào, giữa họ có nhiều bất đồng khi ở chung, cãi nhau là chuyện thường xuyên xảy ra. Lương Nguyệt vốn định đề nghị ly hôn, nhưng vì một lần say rượu ngoài ý muốn, bà phát hiện mình có thai.
Đứa trẻ đến quá đột ngột, còn không đợi phá thai đã bị cha mẹ của hai nhà phát hiện, mọi người đều không đồng ý phá chứ đừng nói là ly hôn, Lương Nguyệt được vây quanh bởi người hầu kẻ hạ, tỉ mĩ chăm sóc từng bữa ăn giấc ngủ cũng như sinh hoạt hằng ngày, đồng thời cũng phòng ngừa bà lặng lẽ đi phá thai.
Mười tháng cứ như vậy trôi qua, ngày dự sinh của Lương Nguyệt đã đến.
Trong suốt thời gian sinh nở, tâm trạng của bà vô cùng tệ, dẫn đến lúc sinh xuất huyết nhiều, phải trả giá bằng nửa cái mạng mới sinh ra Trần Nghiên. Đồng thời, điều đó cũng khiến bà căm ghét đứa trẻ này đến tận xương tủy, khi những bà mẹ khác cẩn thận từng li từng tí chọc cho con mình vui vẻ, bà lại ném Trần Nghiên vào xe đẩy, mặc cho anh khóc rống.
Lúc đầu, Trần Chính còn muốn làm tròn trách nhiệm của một người cha và người chồng, nhưng tâm trạng của Lương Nguyệt vô cùng không ổn định, thường xuyên nổi giận với Trần Chính, một thời gian dài, Trần Chính cũng bắt đầu chán ghét bà, số lần về nhà càng ngày càng ít, ngay cả Trần Nghiên, ông ta cũng buông tay mặc kệ.
Trần Nghiên trở thành nạn nhân của cuộc hôn nhân thương mại này.
Từ khi bắt đầu có ký ức, gia đình anh đã lạnh lẽo như vậy, cha không yêu mẹ không thương, không ai quan tâm đến suy nghĩ của anh, ông nội tuổi đã cao, sức khỏe không tốt như trước, thỉnh thoảng mới nói chuyện với anh.
Lúc đầu, anh cho rằng chỉ cần đủ ngoan ngoãn thì sẽ có được sự quan tâm của ba mẹ, cho đến một năm mùa đông, một trận cúm nặng quét qua Khi Nguyên, anh không may mắc phải, sốt cao 40 độ, nằm trên giường thẫn thờ gọi ba mẹ, nhưng chẳng ai quan tâm, như thể anh chưa từng tồn tại.
Nghe được lời này, trái tim Tống Tịnh Nguyên co rút đau đớn.
Trong những năm Ngô Nhã Phương và Tống Hồng Minh cãi nhau kịch liệt nhất, cô cũng từng trải qua chuyện này, cho nên cô hiểu rất rõ tâm trạng của Trần Nghiên lúc đó.
Mê man lại bất lực, rõ ràng bản thân chẳng làm gì sai, nhưng dường như hết thảy mọi sai lầm đều do mình tạo thành.
Cô kéo góc áo của Trần Nghiên, cau mày: "Trần Nghiên, những ký ức không tốt này đừng nhắc lại nữa."
"Không sao đâu." Trần Nghiên nhướng mày, cười hờ hững, "Đã qua rất lâu rồi."
Trong hoàn cảnh gia đình như vậy, Trần Nghiên sớm trở nên trầm mặc ít nói, không thích nói chuyện với người khác, mãi cho đến sau đó, em gái của Trần Chính, Trần Xu Phàm, trở về Khi Nguyên.
Cô ấy học chuyên ngành piano ở nước ngoài, sau khi học thành tài thì trở lại Khi Nguyên, cô ấy đã gặp Trần Nghiên ở chỗ của ông nội Trần.
Cô ấy rất thích đứa cháu trai ngoan ngoãn và hiểu chuyện này, thường mang nhiều đồ ăn vặt đến thăm cháu, thậm chí còn đưa cháu đi chơi khi có thời gian, Trần Nghiên cảm nhận được sự tốt bụng và ấm áp đã mất từ lâu, càng ngày càng thân thiết với cô ấy.
Sau đó, Trần Xu Phàm trực tiếp đề xuất với ông nội Trần, đưa anh đến ở với mình, cô ấy sẽ chăm sóc anh, dù sao cô ấy cũng vừa trở về Trung Quốc, một mình cũng cô đơn.
Ban đầu Trần Chính không đồng ý, nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của ông cụ, ông ta không thể phản đối, cứ như vậy, Trần Nghiên chuyển đến biệt thự cùng Trần Xu Phàm, bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ cùng cô của anh.
Trần Xu Phàm là người rất biết hưởng thụ cuộc sống, phong cách trang trí trong biệt thự đều do chính cô ấy thiết kế, ngoài sân cô ấy còn dựng một chiếc xích đu, hai bên trồng những khóm cẩm tú cầu lớn. Mỗi buổi chiều, ánh nắng chiều nghiêng vào trong sân, cô ấy sẽ ôm Trần Nghiên ngồi trên xích đu, nương theo hương hoa, cầm một cuốn sách kể chuyện cổ tích cho anh nghe, hoặc kể những giai thoại mà cô ấy biết được khi còn học ở nước ngoài.
Dưới sự chăm sóc của Trần Xu Phàm, Trần Nghiên dần trở nên vui vẻ, chịu ảnh hưởng của cô ấy, anh đã yêu piano, Trần Xu Phàm cũng phát hiện anh rất có thiên phú, sau khi đón anh từ trường trở về thì cùng anh luyện đàn, cũng sẽ dẫn anh đến các nơi tham gia thi đấu, đạt được những thành tích tốt.
Những ngày tháng đó tốt đẹp đến mức có chút không chân thật.
Mãi cho đến khi Trần Xu Phàm gặp Lộ Hành An trong một cuộc thi thương mại, ông ta hơn Trần Xu Phàm bốn tuổi, khí chất thành thục, ngoại hình đẹp trai, phong thái thu hút, đối với người khác cũng rất nho nhã lễ độ.
Ông ta bắt đầu theo đuổi Trần Xu Phàm một cách say đắm, ngày nào cũng gửi cho cô ấy một bó hoa hồng đỏ, chỉ cần cô ấy cần, một cú điện thoại ông ta lập tức chạy tới, hơn nữa cũng rất thân thiện với Trần Nghiên, còn cùng Trần Xu Phàm dẫn anh đến khu vui chơi.
Trần Xu Phàm nhanh chóng phải lòng ông ta.
Được sự bồi đắp của tình yêu, khí sắc của cô ấy tốt hơn so với trước kia, trên mặt luôn nở nụ cười hạnh phúc, nhìn thấy cô ấy như vậy, Trần Nghiên cũng thầm mừng.
Hai người tiến triển rất nhanh, nửa năm sau Trần Xu Phàm vô tình phát hiện mình có thai, cô ấy vui mừng báo tin này cho Lộ Hành An, nhắc nhở quan hệ của hai người có nên tiến thêm một bước hay không.
Đó cũng là lúc Lộ Hành An bắt đầu trốn tránh.
Mới đầu, ông ta lấy cớ bận công việc để đánh lừa cô ấy, sau đó trực tiếp chơi trò mất tích.
Tâm trạng của Trần Xu Phàm có chút phiền muộn, thấy cô ấy không vui, Trần Nghiên đề nghị đi cùng cô ấy đến trung tâm thương mại, nhưng anh không ngờ sẽ gặp Lộ Hành An ở đó.
Khi đó, Trần Xu Phàm đang chọn đồ cùng Trần Nghiên trong cửa hàng đồ chơi, khi Trần Nghiên quay lại, nhìn thấy bóng dáng của Lộ Hành An, anh vội vàng kéo góc áo của Trần Xu Phàm, chỉ cho cô ấy.
Trần Xu Phàm sửng sốt vài giây, đang định đến chỗ Lộ Hành An để hỏi tại sao ông ta lại đột nhiên lạnh nhạt với mình, còn chưa kịp di chuyển, một cậu bé đã chạy đến chỗ Lộ Hành An, ôm một chiếc ô tô biến hình trong tay, giọng trẻ con non nớt truyền vào trong lỗ tai, cậu gọi Lộ Hành An là "Ba".
Có vẻ như đứa trẻ đó trạc tuổi Trần Nghiên.
Ngay sau đó, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đi đến bên Lộ Hành An, trìu mến khoác tay ông ta, cậu bé xoay người gọi mẹ.
Trong đầu Trần Xu Phàm "Ong" một tiếng, hai chân không tự chủ được mềm nhũn, ngã ngửa ra sau, nhất thời không thể tin được hình ảnh cô ấy vừa nhìn thấy.
Người được gọi là bạn trai của cô ấy thực sự đã có gia đình.
Sau đó, Trần Xu Phàm đến công ty của Lộ Hành An ngồi canh vài ngày, chụp được rất nhiều ảnh ông ta cùng vợ con ở chung, cầm chúng ném tới trước mặt Lộ Hành An.
Trên mặt Lộ Hành An thoáng hiện một tia bối rối, ông ta thương lượng với Trần Xu Phàm: "Xu Phàm, anh cho em một số tiền lớn, em đi phá đứa con đi, sau đó chúng ta chia tay nhé."
Hai mắt Trần Xu Phàm phiếm hồng, đẩy Lộ Hành An ra: "Tại sao ngay từ đầu anh lại lừa dối tôi? Anh đã có gia đình, sao còn theo đuổi tôi? Tất cả những gì anh làm đều phải trả giá."
Lộ Hành An cũng nóng nảy, trực tiếp ra tay đẩy cô ấy xuống đất: "Lúc trước còn không phải là cô chủ động câu dẫn tôi sao?"
Trần Xu Phàm không thể tin được nhìn ông ta, đồng thời bụng dưới truyền đến một trận đau nhói, máu đỏ tươi thấm trên mặt đất.
Cô ấy bị sẩy thai.
Trong thời gian cô ây bị bệnh nằm viện, Trần Nghiên luôn ở bên cạnh cô ấy, nhà họ Trần cho rằng cô ấy làm ra chuyện mất mặt như mang thai ngoài giá thú, cũng không muốn hỏi nhiều đến cô ấy, chỉ có ông nội Trần thỉnh thoảng sẽ thăm, khuyên cô ấy nhìn thoáng một chút.
Tuy nhiên, trạng thái tinh thần của Trần Xu Phàm vẫn rất kém, hầu như ngày nào cô ấy cũng lấy nước mắt rửa mặt, sụt cân rất nhiều, hai mắt sưng đỏ.
Cô ấy vừa đau lòng cho đứa con trong bụng, vừa tuyệt vọng vì tình cảm của mình bị lừa dối, chưa kịp đi đòi lại công lý cho mình thì vợ của Lộ Hành An không biết từ đâu biết tin đã chạy đến bệnh viện nháo một trận. Bà ta chửi cô ấy dụ dỗ chồng mình, mặc cho cô ấy giải thích thế nào cũng không ai tin.
Bà ta không trách ông chồng ngoại tình, lại trách cứ một người phụ nữ vô tội bị lừa gạt.
Thật buồn cười.
Nền tảng sức khỏe của Trần Xu Phàm không tốt, việc sảy thai càng tạo thành thương tổn cực lớn đối với cô ấy, vợ của Lộ Hành An rời khỏi bệnh viện cũng không từ bỏ cam nghi, ở bên ngoài làm lớn chuyện, nói rằng cô ấy cố ý chen chân vào hôn nhân của người khác, những tin nhắn chửi rủa cơ hồ muốn nổ tung điện thoại.
Cô ấy càng ngày càng ít nói, cũng không còn hoạt bát vui vẻ như trước, suốt ngày nhốt mình trong nhà, kéo rèm kín mít không cho ánh sáng lọt vào.
Tống Tịnh Nguyên dùng sức bóp mạnh lòng bàn tay.
Một mối quan hệ mà bạn nỗ lực bằng cả trái tim, để rồi cuối cùng phát hiện rằng tất cả đều chỉ là dối trá, thật đáng buồn.
Trần Nghiên dừng lại, ánh sáng vụn vặt rơi xuống lông mi anh: "Khi đó tôi vẫn còn đi học, thấy tình trạng của cô không tốt, tôi đã xin nghỉ học và ở nhà với cô. Có một ngày, tôi rủ cô đi ăn tối, thấy cô tắt đèn cuộn tròn mình ở trên giường trong phòng ngủ, cô khóc hỏi tôi, vì sao ngày đó lại kéo vạt áo cô, để cô nhìn thấy cảnh tượng đó, nếu cô không nhìn thấy nó, có lẽ mọi thứ sẽ không phát triển thế này."
Hô hấp Tống Tịnh Nguyên cứng lại.
"Nhưng đó không phải lỗi của cậu."
"Tôi không biết." Giọng điệu của Trần Nghiên càng lúc càng yếu ớt, anh khẽ cười nói: "Ngày hôm sau, cuối cùng cô cũng chịu ra khỏi phòng ngủ, cô đưa cho tôi năm mươi tệ, nói muốn ăn bánh kem mà trước đây cô thích nhất. Tôi cho rằng cô đã nghĩ thông suốt, vội vàng ra ngoài mua cho cô, sợ cô chờ quá lâu, tôi nhanh chóng chạy về."
Sau đó thì sao?
"Tôi mừng rỡ trở về nhà, chỉ thấy cô đứng một mình trên ban công. Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, vội vàng đến bên cạnh ban công để kéo cô về, còn chưa kịp nắm tay cô, cô đã nhảy từ ban công xuống. Tôi chỉ biết bất lực nhìn cô ngã xuống đất."
*Editor: Hôm nay mình up nhiều chương một cách bất thường luôn ha? Editor đây rảnh làm bận nghỉ, hứng thì up không hứng thì up, thời gian không cố định vậy đó ><
Editor: Fino
Tống Tịnh Nguyên lập tức giật lấy áo khoác trên giá treo, không đến mười phút đã chạy đến đường Hồn Hà Bắc.
Ánh trăng bơ phờ chiếu xuống mặt đất, trong không khí tràn ngập sự tươi mát, Tống Tịnh Nguyên dừng ở trước cửa ngẩng đầu nhìn.
Tuyết trên xích đu trong sân đã được dọn sạch, cỏ dại bên dưới cũng đã được nhổ hết, Trần Nghiên mặc một chiếc áo len trắng, uể oải dựa vào cột xích đu, cắn một điếu thuốc chưa châm lửa, nghe thấy tiếng đẩy cửa, anh nhướng mi:
"Tới nhanh vậy?"
Tống Tịnh Nguyên không trả lời, đi tới trước mặt anh, lông mi thấm một tầng hơi nước.
"Lạnh không?" Trần Nghiên đưa tay kéo cổ áo cô lên, mu bàn tay lơ đãng cọ qua má cô.
"Không lạnh." Tống Tịnh Nguyên lắc đầu.
Anh hất cằm về phía xích đu: "Muốn chơi một chút không?"
"A?" Tống Tịnh Nguyên sửng sốt vài giây, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Nghiên dưới ánh trăng mờ ảo.
"Yên tâm." Anh khẽ cười, "Không đẩy cậu ngã đâu."
Tống Tịnh Nguyên ngồi trên xích đu, Trần Nghiên đi tới phía sau nhẹ nhàng đẩy cô, lực của anh không mạnh, tốc độ xích đu cũng rất chậm, hai chân lơ lửng trong không trung nhưng không hề có cảm giác bất an, mái tóc xõa tung theo gió, hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí.
Tống Tịnh Nguyên lặng lẽ quay đầu nhìn anh, anh cúi thấp đầu, ánh mắt không biết đang nhìn đi đâu, mái tóc đen nhánh rủ xuống che đi lông mày, ngũ quan lập thể đều bị ánh trăng chia cắt thành từng mảng sáng tối.
Không biết anh đang nghĩ gì.
"Nhìn cái gì?" Ánh mắt hai người đột nhiên giao nhau, giọng nói của anh vẫn lười nhác như cũ, "Đẹp lắm sao?"
"..." Tống Tịnh Nguyên yên lặng nhìn đi chỗ khác.
Trần Nghiên khẽ cười, dừng một lát rồi giải thích: "Trước kia cô tôi thích ngồi trên chiếc xích đu này nhất."
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt.
Cô há miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lại sợ mình vô tình chạm vào vết sẹo trong lòng Trần Nghiên, nên chỉ lựa chọn im lặng.
Ánh trăng trong như nước.
Tống Tịnh Nguyên cẩn thận dựa vào lưng ghế xích đu, mái tóc của cô thỉnh thoảng cọ lên vải vóc trước người Trần Nghiên.
Không lâu sau, Trần Nghiên giữ song sắt hai bên cho xích đu từ từ dừng lại, sau đó đỡ cô xuống: "Vào nhà đi."
Tống Tịnh Nguyên đi theo anh vào nhà.
Căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ, vết máu trên mặt đất đã biến mất, những chai rượu và lọ thuốc trên bàn trà cũng đã được cho vào thùng rác, chiếc đèn chùm trên đầu phản chiếu ánh sáng trắng mờ nhạt trên mặt đất, làm nổi bật giấy dán tường màu cam vàng xung quanh, một vẻ ngoài ấm áp.
"Cậu ăn chưa?" Trần Nghiên hỏi cô.
Tống Tịnh Nguyên lắc đầu: "Vẫn chưa."
Anh đi đến tủ lạnh, mở cửa tủ ra, bên trong không có gì ngoài mấy chai bia lạnh. Trần Nghiên cau mày, đóng tủ lại, quay người đi vào bếp rót một cốc nước nóng đặt trước mặt cô.
"Đói không?"
"Không đói, cậu thì sao?"
"Tôi không muốn ăn."
Tống Tịnh Nguyên cắn môi dưới: "Nhưng vẫn phải ăn."
Tầm mắt Trần Nghiên dừng lại trên mặt cô một lát, sau đó xoay người ngồi bên cạnh cô, tùy ý dựa vào gối phía sau, lôi điện thoại từ kẽ hở sofa ra: "Được, ăn cái gì?"
"Tôi sao cũng được." Tống Tịnh Nguyên nhớ tới sức khỏe anh gần đây không tốt lắm, bèn mím môi đề nghị: "Hay là chúng ta ăn chút gì nhạt đi."
Trần Nghiên ném điện thoại vào tay cô: "Cậu gọi đi."
Cuối cùng Tống Tịnh Nguyên chọn cháo và một vài món kèm đơn giản trong một quán cháo. Nghĩ đến Trần Nghiên, cô cẩn thận kiểm tra xem có thứ gì anh kiêng ăn hay không, cuối cùng cầm qua hỏi anh: "Có thể không?"
Trần Nghiên nhìn lướt qua: "Có thể."
Đồ ăn mang đến rất nhanh, Tống Tịnh Nguyên mở hộp đóng gói ra đặt lên bàn, mùi thơm thoang thoảng. Trần Nghiên lấy trong tủ lạnh ra một chai bia lạnh, Tống Tịnh Nguyên ngăn lại: "Đừng uống thì hơn, mùa đông rồi, uống lạnh quá không tốt đâu. "
"Bắt đầu quản tôi à?" Trần Nghiên nhướng mày nhìn cô, nhưng vẫn bỏ bia lại vào tủ, đổi một ly nước ấm cho mình.
Mùi vị của quán không tệ, cháo hầm mềm, đồ ăn kèm cũng rất ngon. Khẩu vị Trần Nghiên thoạt nhìn không tệ, ăn hết một chén cháo, đồ ăn kèm cũng ăn hết một nửa.
Tống Tịnh Nguyên âm thầm cong môi, thật ra cô cũng không đói lắm, nhưng vẫn cùng Trần Nghiên ăn thêm một chút.
Sau khi ăn xong, cô bỏ bộ đồ ăn dùng một lần vào túi nilon, hơi cúi xuống lau sạch vết nước và súp trên bàn.
Trần Nghiên dựa vào chiếc ghế bên cạnh, nhìn cô chằm chằm. Tống Tịnh Nguyên ném túi nilon vào thùng rác bên ngoài, gió thổi loạn mái tóc trên đầu cô, vài sợi xõa xuống dính vào sống mũi.
Yết hầu của Trần Nghiên di chuyển, mở miệng hỏi cô: "Không có gì muốn hỏi tôi sao?"
Tống Tịnh Nguyên dừng lại, gật đầu, "Có."
Trần Nghiên nhướng mày: "Sao không hỏi?"
"Vậy tôi hỏi nhé?"
Trần Nghiên gật đầu.
Tống Tịnh Nguyên giơ tay vén tóc, nghiêm túc hỏi: "Nửa tháng nay cậu sống không tốt sao?"
Hai lọ thuốc ngủ đã mở nắp trên bàn trà luôn là một cái gai trong lòng Tống Tịnh Nguyên.
Trần Nghiên giật mình, anh không ngờ Tống Tịnh Nguyên lại hỏi chuyện này.
"Cũng tạm được." Anh giật giật khóe miệng, chủ động giải thích, "Chỉ là buổi tối hơi mất ngủ, không cần suy nghĩ nhiều."
Tống Tịnh Nguyên tâm sự nặng nề gật đầu, nhưng cô không thể ngừng suy nghĩ về nó.
"Còn có gì muốn hỏi nữa?"
"Có." Tống Tịnh Nguyên dừng vài giây, "Buổi chiều hôm đó lúc tới đây, tôi nhìn thấy có vết máu trên gạch, cậu... Cậu bị thương sao?"
"Là vết cắt nhỏ trên cánh tay, không sao đâu."
"Được rồi." Tống Tịnh Nguyên khẽ cắn môi dưới, "Vậy thì tôi không còn gì để hỏi nữa."
"Không tò mò chuyện của cô tôi sao?" Trần Nghiên nhẹ giọng nói.
Tống Tịnh Nguyên xoa xoa lòng bàn tay: "Đây là chuyện riêng của cậu, nếu cậu muốn nói thì sẽ chủ động nói với tôi." Dừng vài giây, cô lại nói thêm: "Nhưng tôi vẫn hy vọng cậu không bị mắc kẹt trong quá khứ."
Trần Nghiên ngước mắt lên nhìn cô.
Trong mắt cô gái tràn đầy sự kiên định cùng chân thành, không xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào khác, cô thật sự chỉ đơn thuần quan tâm anh.
Trần Nghiên nở nụ cười: "Lòng hiếu kỳ không nặng là một chuyện tốt."
Con người khi rơi vào mê cảnh thì chuyện gì cũng làm được.
Giống như buổi chiều ở trên sân thượng, anh bị Lộ Từ ép đến bên lan can, nhìn vạn vật từ trên tòa nhà cao tầng xuống, trước mặt không ngừng chiếu lại hình ảnh Trần Xu Phàm nhảy xuống, màu đỏ của máu nở rộ trước mắt anh, trong nháy mắt anh cũng xúc động muốn kết thúc tất cả.
Một khi kết thúc, anh cũng được giải thoát.
Dù sao cũng không có gì khiến anh phải lưu luyến.
Nhưng anh không ngờ rằng Tống Tịnh Nguyên sẽ đến để giữ anh lại, tìm thấy chiếc máy quay mà anh đã giấu đi kia, cùng anh đối mặt với cái bóng ma của nhiều năm ấy.
Tảng đá đè nặng lên trái tim anh nhiều năm dường như vỡ nát.
Chiếc đèn chùm bao trùm lên đỉnh đầu hai người, khuôn mặt cô gái dưới ánh đèn ấm áp màu cam trở nên nhu hòa, dần dần xua tan âm u trong nội tâm anh.
Trần Nghiên cầm lấy một cái gối ôm vào trong lòng, chậm rãi nói: "Tôi được cô tôi nuôi lớn."
Tống Tịnh Nguyên ngạc nhiên: "Ba mẹ cậu đâu?"
"Bọn họ ư?" Trần Nghiên cười tự giễu, "Bọn họ không thích tôi lắm."
*
Nhà họ Trần và nhà họ Lương đều là những gia đình danh giá và giàu có ở Khi Nguyên.
Trần Chính và Lương Nguyệt quen biết nhau trong một bữa tiệc thương mại do nhà họ Trần tổ chức, Lương Nguyệt đi theo cha mẹ đến tham dự, được ông nội Trần liếc mắt nhìn trúng.
Khi đó Lương Nguyệt còn trẻ, tướng mạo xinh đẹp, học vấn giỏi giang, lại được giáo dục tốt, trở thành tiêu điểm của yến tiệc, hơn nữa bởi vì địa vị của nhà họ Lương ở Khi Nguyên lúc bấy giờ mà được không ít đại gia tộc nhìn trúng, đều muốn tới đây kết bạn.
Nhà họ Trần cũng không ngoại lệ.
Trong giới của bọn họ, hôn nhân thương mại chưa bao giờ là chuyện hiếm, vừa vặn con trai cả của nhà họ Trần, Trần Chính, cùng tuổi với Lương Nguyệt, các phương diện khác cũng coi như ổn, ông nội Trần chủ động kết giao với nhà họ Lương hai bên cứ như vậy mà quen biết.
Cha mẹ nhà họ Lương đối với Trần Chính cũng rất hài lòng, không bao lâu sau, hôn sự của bọn họ đã được cha mẹ trực tiếp quyết định.
Quy mô của cuộc hôn nhân đó rất lớn, đã gây chấn động khắp Khi Nguyên, bên ngoài cũng nhận xét rằng họ là một cặp trời sinh.
Nhưng cũng giống như người uống nước mới biết nóng biết lạnh, đoạn tình cảm này cũng không tốt đẹp như người khác nghĩ.
Trần Chính và Lương Nguyệt về cơ bản không có nền tảng tình cảm nào, giữa họ có nhiều bất đồng khi ở chung, cãi nhau là chuyện thường xuyên xảy ra. Lương Nguyệt vốn định đề nghị ly hôn, nhưng vì một lần say rượu ngoài ý muốn, bà phát hiện mình có thai.
Đứa trẻ đến quá đột ngột, còn không đợi phá thai đã bị cha mẹ của hai nhà phát hiện, mọi người đều không đồng ý phá chứ đừng nói là ly hôn, Lương Nguyệt được vây quanh bởi người hầu kẻ hạ, tỉ mĩ chăm sóc từng bữa ăn giấc ngủ cũng như sinh hoạt hằng ngày, đồng thời cũng phòng ngừa bà lặng lẽ đi phá thai.
Mười tháng cứ như vậy trôi qua, ngày dự sinh của Lương Nguyệt đã đến.
Trong suốt thời gian sinh nở, tâm trạng của bà vô cùng tệ, dẫn đến lúc sinh xuất huyết nhiều, phải trả giá bằng nửa cái mạng mới sinh ra Trần Nghiên. Đồng thời, điều đó cũng khiến bà căm ghét đứa trẻ này đến tận xương tủy, khi những bà mẹ khác cẩn thận từng li từng tí chọc cho con mình vui vẻ, bà lại ném Trần Nghiên vào xe đẩy, mặc cho anh khóc rống.
Lúc đầu, Trần Chính còn muốn làm tròn trách nhiệm của một người cha và người chồng, nhưng tâm trạng của Lương Nguyệt vô cùng không ổn định, thường xuyên nổi giận với Trần Chính, một thời gian dài, Trần Chính cũng bắt đầu chán ghét bà, số lần về nhà càng ngày càng ít, ngay cả Trần Nghiên, ông ta cũng buông tay mặc kệ.
Trần Nghiên trở thành nạn nhân của cuộc hôn nhân thương mại này.
Từ khi bắt đầu có ký ức, gia đình anh đã lạnh lẽo như vậy, cha không yêu mẹ không thương, không ai quan tâm đến suy nghĩ của anh, ông nội tuổi đã cao, sức khỏe không tốt như trước, thỉnh thoảng mới nói chuyện với anh.
Lúc đầu, anh cho rằng chỉ cần đủ ngoan ngoãn thì sẽ có được sự quan tâm của ba mẹ, cho đến một năm mùa đông, một trận cúm nặng quét qua Khi Nguyên, anh không may mắc phải, sốt cao 40 độ, nằm trên giường thẫn thờ gọi ba mẹ, nhưng chẳng ai quan tâm, như thể anh chưa từng tồn tại.
Nghe được lời này, trái tim Tống Tịnh Nguyên co rút đau đớn.
Trong những năm Ngô Nhã Phương và Tống Hồng Minh cãi nhau kịch liệt nhất, cô cũng từng trải qua chuyện này, cho nên cô hiểu rất rõ tâm trạng của Trần Nghiên lúc đó.
Mê man lại bất lực, rõ ràng bản thân chẳng làm gì sai, nhưng dường như hết thảy mọi sai lầm đều do mình tạo thành.
Cô kéo góc áo của Trần Nghiên, cau mày: "Trần Nghiên, những ký ức không tốt này đừng nhắc lại nữa."
"Không sao đâu." Trần Nghiên nhướng mày, cười hờ hững, "Đã qua rất lâu rồi."
Trong hoàn cảnh gia đình như vậy, Trần Nghiên sớm trở nên trầm mặc ít nói, không thích nói chuyện với người khác, mãi cho đến sau đó, em gái của Trần Chính, Trần Xu Phàm, trở về Khi Nguyên.
Cô ấy học chuyên ngành piano ở nước ngoài, sau khi học thành tài thì trở lại Khi Nguyên, cô ấy đã gặp Trần Nghiên ở chỗ của ông nội Trần.
Cô ấy rất thích đứa cháu trai ngoan ngoãn và hiểu chuyện này, thường mang nhiều đồ ăn vặt đến thăm cháu, thậm chí còn đưa cháu đi chơi khi có thời gian, Trần Nghiên cảm nhận được sự tốt bụng và ấm áp đã mất từ lâu, càng ngày càng thân thiết với cô ấy.
Sau đó, Trần Xu Phàm trực tiếp đề xuất với ông nội Trần, đưa anh đến ở với mình, cô ấy sẽ chăm sóc anh, dù sao cô ấy cũng vừa trở về Trung Quốc, một mình cũng cô đơn.
Ban đầu Trần Chính không đồng ý, nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của ông cụ, ông ta không thể phản đối, cứ như vậy, Trần Nghiên chuyển đến biệt thự cùng Trần Xu Phàm, bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ cùng cô của anh.
Trần Xu Phàm là người rất biết hưởng thụ cuộc sống, phong cách trang trí trong biệt thự đều do chính cô ấy thiết kế, ngoài sân cô ấy còn dựng một chiếc xích đu, hai bên trồng những khóm cẩm tú cầu lớn. Mỗi buổi chiều, ánh nắng chiều nghiêng vào trong sân, cô ấy sẽ ôm Trần Nghiên ngồi trên xích đu, nương theo hương hoa, cầm một cuốn sách kể chuyện cổ tích cho anh nghe, hoặc kể những giai thoại mà cô ấy biết được khi còn học ở nước ngoài.
Dưới sự chăm sóc của Trần Xu Phàm, Trần Nghiên dần trở nên vui vẻ, chịu ảnh hưởng của cô ấy, anh đã yêu piano, Trần Xu Phàm cũng phát hiện anh rất có thiên phú, sau khi đón anh từ trường trở về thì cùng anh luyện đàn, cũng sẽ dẫn anh đến các nơi tham gia thi đấu, đạt được những thành tích tốt.
Những ngày tháng đó tốt đẹp đến mức có chút không chân thật.
Mãi cho đến khi Trần Xu Phàm gặp Lộ Hành An trong một cuộc thi thương mại, ông ta hơn Trần Xu Phàm bốn tuổi, khí chất thành thục, ngoại hình đẹp trai, phong thái thu hút, đối với người khác cũng rất nho nhã lễ độ.
Ông ta bắt đầu theo đuổi Trần Xu Phàm một cách say đắm, ngày nào cũng gửi cho cô ấy một bó hoa hồng đỏ, chỉ cần cô ấy cần, một cú điện thoại ông ta lập tức chạy tới, hơn nữa cũng rất thân thiện với Trần Nghiên, còn cùng Trần Xu Phàm dẫn anh đến khu vui chơi.
Trần Xu Phàm nhanh chóng phải lòng ông ta.
Được sự bồi đắp của tình yêu, khí sắc của cô ấy tốt hơn so với trước kia, trên mặt luôn nở nụ cười hạnh phúc, nhìn thấy cô ấy như vậy, Trần Nghiên cũng thầm mừng.
Hai người tiến triển rất nhanh, nửa năm sau Trần Xu Phàm vô tình phát hiện mình có thai, cô ấy vui mừng báo tin này cho Lộ Hành An, nhắc nhở quan hệ của hai người có nên tiến thêm một bước hay không.
Đó cũng là lúc Lộ Hành An bắt đầu trốn tránh.
Mới đầu, ông ta lấy cớ bận công việc để đánh lừa cô ấy, sau đó trực tiếp chơi trò mất tích.
Tâm trạng của Trần Xu Phàm có chút phiền muộn, thấy cô ấy không vui, Trần Nghiên đề nghị đi cùng cô ấy đến trung tâm thương mại, nhưng anh không ngờ sẽ gặp Lộ Hành An ở đó.
Khi đó, Trần Xu Phàm đang chọn đồ cùng Trần Nghiên trong cửa hàng đồ chơi, khi Trần Nghiên quay lại, nhìn thấy bóng dáng của Lộ Hành An, anh vội vàng kéo góc áo của Trần Xu Phàm, chỉ cho cô ấy.
Trần Xu Phàm sửng sốt vài giây, đang định đến chỗ Lộ Hành An để hỏi tại sao ông ta lại đột nhiên lạnh nhạt với mình, còn chưa kịp di chuyển, một cậu bé đã chạy đến chỗ Lộ Hành An, ôm một chiếc ô tô biến hình trong tay, giọng trẻ con non nớt truyền vào trong lỗ tai, cậu gọi Lộ Hành An là "Ba".
Có vẻ như đứa trẻ đó trạc tuổi Trần Nghiên.
Ngay sau đó, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đi đến bên Lộ Hành An, trìu mến khoác tay ông ta, cậu bé xoay người gọi mẹ.
Trong đầu Trần Xu Phàm "Ong" một tiếng, hai chân không tự chủ được mềm nhũn, ngã ngửa ra sau, nhất thời không thể tin được hình ảnh cô ấy vừa nhìn thấy.
Người được gọi là bạn trai của cô ấy thực sự đã có gia đình.
Sau đó, Trần Xu Phàm đến công ty của Lộ Hành An ngồi canh vài ngày, chụp được rất nhiều ảnh ông ta cùng vợ con ở chung, cầm chúng ném tới trước mặt Lộ Hành An.
Trên mặt Lộ Hành An thoáng hiện một tia bối rối, ông ta thương lượng với Trần Xu Phàm: "Xu Phàm, anh cho em một số tiền lớn, em đi phá đứa con đi, sau đó chúng ta chia tay nhé."
Hai mắt Trần Xu Phàm phiếm hồng, đẩy Lộ Hành An ra: "Tại sao ngay từ đầu anh lại lừa dối tôi? Anh đã có gia đình, sao còn theo đuổi tôi? Tất cả những gì anh làm đều phải trả giá."
Lộ Hành An cũng nóng nảy, trực tiếp ra tay đẩy cô ấy xuống đất: "Lúc trước còn không phải là cô chủ động câu dẫn tôi sao?"
Trần Xu Phàm không thể tin được nhìn ông ta, đồng thời bụng dưới truyền đến một trận đau nhói, máu đỏ tươi thấm trên mặt đất.
Cô ấy bị sẩy thai.
Trong thời gian cô ây bị bệnh nằm viện, Trần Nghiên luôn ở bên cạnh cô ấy, nhà họ Trần cho rằng cô ấy làm ra chuyện mất mặt như mang thai ngoài giá thú, cũng không muốn hỏi nhiều đến cô ấy, chỉ có ông nội Trần thỉnh thoảng sẽ thăm, khuyên cô ấy nhìn thoáng một chút.
Tuy nhiên, trạng thái tinh thần của Trần Xu Phàm vẫn rất kém, hầu như ngày nào cô ấy cũng lấy nước mắt rửa mặt, sụt cân rất nhiều, hai mắt sưng đỏ.
Cô ấy vừa đau lòng cho đứa con trong bụng, vừa tuyệt vọng vì tình cảm của mình bị lừa dối, chưa kịp đi đòi lại công lý cho mình thì vợ của Lộ Hành An không biết từ đâu biết tin đã chạy đến bệnh viện nháo một trận. Bà ta chửi cô ấy dụ dỗ chồng mình, mặc cho cô ấy giải thích thế nào cũng không ai tin.
Bà ta không trách ông chồng ngoại tình, lại trách cứ một người phụ nữ vô tội bị lừa gạt.
Thật buồn cười.
Nền tảng sức khỏe của Trần Xu Phàm không tốt, việc sảy thai càng tạo thành thương tổn cực lớn đối với cô ấy, vợ của Lộ Hành An rời khỏi bệnh viện cũng không từ bỏ cam nghi, ở bên ngoài làm lớn chuyện, nói rằng cô ấy cố ý chen chân vào hôn nhân của người khác, những tin nhắn chửi rủa cơ hồ muốn nổ tung điện thoại.
Cô ấy càng ngày càng ít nói, cũng không còn hoạt bát vui vẻ như trước, suốt ngày nhốt mình trong nhà, kéo rèm kín mít không cho ánh sáng lọt vào.
Tống Tịnh Nguyên dùng sức bóp mạnh lòng bàn tay.
Một mối quan hệ mà bạn nỗ lực bằng cả trái tim, để rồi cuối cùng phát hiện rằng tất cả đều chỉ là dối trá, thật đáng buồn.
Trần Nghiên dừng lại, ánh sáng vụn vặt rơi xuống lông mi anh: "Khi đó tôi vẫn còn đi học, thấy tình trạng của cô không tốt, tôi đã xin nghỉ học và ở nhà với cô. Có một ngày, tôi rủ cô đi ăn tối, thấy cô tắt đèn cuộn tròn mình ở trên giường trong phòng ngủ, cô khóc hỏi tôi, vì sao ngày đó lại kéo vạt áo cô, để cô nhìn thấy cảnh tượng đó, nếu cô không nhìn thấy nó, có lẽ mọi thứ sẽ không phát triển thế này."
Hô hấp Tống Tịnh Nguyên cứng lại.
"Nhưng đó không phải lỗi của cậu."
"Tôi không biết." Giọng điệu của Trần Nghiên càng lúc càng yếu ớt, anh khẽ cười nói: "Ngày hôm sau, cuối cùng cô cũng chịu ra khỏi phòng ngủ, cô đưa cho tôi năm mươi tệ, nói muốn ăn bánh kem mà trước đây cô thích nhất. Tôi cho rằng cô đã nghĩ thông suốt, vội vàng ra ngoài mua cho cô, sợ cô chờ quá lâu, tôi nhanh chóng chạy về."
Sau đó thì sao?
"Tôi mừng rỡ trở về nhà, chỉ thấy cô đứng một mình trên ban công. Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, vội vàng đến bên cạnh ban công để kéo cô về, còn chưa kịp nắm tay cô, cô đã nhảy từ ban công xuống. Tôi chỉ biết bất lực nhìn cô ngã xuống đất."
*Editor: Hôm nay mình up nhiều chương một cách bất thường luôn ha? Editor đây rảnh làm bận nghỉ, hứng thì up không hứng thì up, thời gian không cố định vậy đó ><