Chương 45: Cô gái nhỏ nhà tôi
29.04.2024
Editor: Fino
Tống Tịnh Nguyên nhanh chóng nhận ra đây là lần liên hoan văn nghệ, cô đến nhà Trần Nghiên để tập luyện, sau khi kết thúc, cả hai đến phố Lai Hà ăn tối, Trần Nghiên thấy cô lạnh nên vào nhà lấy áo khoác khoác lên người cô.
Đêm đó họ cũng nhau chơi trò bắn súng, Trần Nghiên thắng cho cô một con thỏ bông nhỏ.
Chỉ là cô không biết bức ảnh được chụp khi nào.
Khi đó, cả hai chỉ là bạn bè. Thậm chí cũng không tính là bạn bè, nhiều nhất chỉ là cộng sự.
Cho nên lúc đó tại sao anh lại chụp bóng lưng mình?
Tống Tịnh Nguyên không dám tùy tiện đoán.
Bình luận trong vòng bạn bè cũng rất sôi nổi.
[Thẩm Duệ:? Tình huống gì đây?]
[Thẩm Chi Ý:? Tình huống gì đây?]
Trần Nghiên trả lời một trong số họ.
[1: Tình huống yêu đương.]
[Thẩm Duệ: Đậu móa? Sao mấy ngày không gặp mà cậu đã làm hoen ố học bá của chúng tôi rồi?]
[Thẩm Duệ: Còn nữa, sao tôi cứ cảm thấy bộ quần áo trên người học bá là của cậu nhỉ?? Đủ phô trương.]
[1:... Cút.]
Tống Tịnh Nguyên cong môi gật đầu khen ngợi, Thẩm Chi Ý còn đang gửi tin nhắn cho cô.
[Chi Chi: Tịnh Nguyên, mình rất mừng cho cậu.]
[Chi Chi: Nếu như Giang Vũ Đạc có thể...]
[Chi Chi: Quên đi, đừng nhắc tới những chuyện không vui này.]
[Chi Chi: Ở bên Trần Nghiên thật vui vẻ nhé! Nếu cậu ta dám bắt nạt cậu, mình sẽ đánh cậu ta một trận!]
[Y: Chi Chi, cậu cũng sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình.]
[Chi Chi: Đương nhiên rồi!]
Phía sau còn có nhãn dán khiêu vũ với một chú cún con.
Tống Tịnh Nguyên cong môi cười, lấy cuốn nhật ký từ ngăn kéo bên dưới ra, mở trang đầu tiên.
【13 tháng 9 năm 2010】
Thứ sáu, thời tiết: có nắng
Cậu ấy giúp tôi lấy cặp sách khỏi giá bóng rổ.
Là áo đấu màu vàng sáng.
Số 7.
【16 tháng 9 năm 2010】
Thứ hai, thời tiết nhiều mây
Gặp lại cậu rồi.
Cậu ấy tên là Trần Nghiên, học lớp 8-5
...
Trên tờ giấy thô ráp ghi lại sự xuất hiện của hai người trong mấy năm qua, Tống Tịnh Nguyên lật đến trang giấy trắng mới nhất, lấy ra một cây bút máy màu đen trong hộp bút ra, suy nghĩ một chút rồi viết lên đó:
【19/01/2014】
Trở thành bạn trai của tôi.
Cô chụp hai tấm ảnh nhật ký, đăng lên Khoảnh khắc nhưng chỉ để chế độ "Chỉ mình tôi."
【2010.9.13-2014.1.19
1224 ngày yêu thầm...
Trần Nghiên, em rất thích anh. 】
Ngay khi vừa gửi đi, Trần Nghiên cũng gửi tin nhắn đến.
[1: Em ngủ chưa?]
[Y: Vẫn chưa.]
[1: Ngủ sớm đi, muộn rồi.]
[Y: Dạ, anh cũng vậy.]
[Y: Ngủ ngon.]
[1: Ngủ ngon.]
Tống Tịnh Nguyên ôm điện thoại di động chui vào trong chăn, nhưng thật ra cô không buồn ngủ.
Cô lật đi lật lại Khoảnh khắc của Trần Nghiên nhiều lần.
Ngoại trừ con mèo cam nhỏ ban đầu, những thứ còn lại đều liên quan đến cô.
Một là con búp bê cầu nắng cô tặng.
Hai là bóng lưng của cô.
Cho nên nói, anh thực sự thích mình, phải không?
Cũng đúng, không thích thì làm sao ở bên nhau được chứ.
Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy hơi bất an.
Tất cả mọi người đều biết, mỗi người bạn gái của Trần Nghiên đều không quá hai tháng.
Lần này có phải anh cũng chỉ nhất thời cao hứng hay không?
Tống Tịnh Nguyên có chút sợ hãi.
Nếu như chưa bao giờ có được là một loại tiếc nuối, vậy thì sau khi có được lại mất đi, thật giống như từ trên mây rơi xuống vực thẳm, so với tiếc nuối thống khổ còn đau đớn hơn nhiều.
...
Mấy ngày kế tiếp, Tống Tịnh Nguyên đều ở nhà học bài, tốc độ làm bài của cô rất nhanh, chỉ hơn một tuần đã hoàn thành bài tập của kỳ nghỉ đông, nhưng cô cũng không dám lơi lỏng, lập một kế hoạch chuẩn bị bài và ôn tập mới cho chính mình.
Học kỳ hai của lớp 11 sắp đến, tốc độ học tập sẽ nhanh hơn một chút, tháng Sáu sẽ tiến vào một đợt ôn tập, sau đó là kỳ thi tuyển sinh đại học.
Thành tích kỳ thi cuối kỳ vừa mới nghỉ đông đã có, Tống Tịnh Nguyên không có gì lo lắng, vẫn đứng đầu về nhóm môn khoa học tự nhiên, giáo viên trong nhóm đã gửi rất nhiều lời khen ngợi, nhưng Tống Tịnh Nguyên không xem kỹ, trực tiếp lướt phiếu điểm xuống phía dưới cùng, trong dòng chữ in nhỏ dày đặc tìm được một cái tên quen thuộc.
390 điểm.
Không tệ lắm đâu.
Tống Tịnh Nguyên phân tích từng môn học một, Trần Nghiên học lệch hơi nghiêm trọng, thành tích Toán, Lý, Hóa, Sinh cũng coi như tạm ổn, nhưng Ngữ Văn và Tiếng Anh hơi kém.
Vẫn còn một năm rưỡi nữa, nếu chăm chỉ, có thể sẽ làm tốt kỳ thi tuyển sinh đại học đúng không?
Chỉ trong vài phút, Tống Tịnh Nguyên thậm chí đã nghĩ đến việc cả hai sẽ cùng nhau vào đại học, cùng nhau...
Cô lắc đầu.
Quên đi, vẫn là không nên tưởng tượng nhiều như vậy.
Mấy ngày nay ở nhà, cô và Trần Nghiên đều liên lạc với nhau qua điện thoại di động, học tập và nghỉ ngơi có sự khác biệt lớn, có lúc cô làm xong hai bộ bài thi, Trần Nghiên vừa mới rời giường.
Nhưng anh cũng không lạnh nhạt với cô, có thời gian thì gửi tin nhắn hỏi cô đang làm gì, đồng thời báo cáo hoạt động của mình, phần lớn thời gian anh đều ở nhà ngủ, chơi game, thỉnh thoảng mới đi ra ngoài với bọn Thẩm Duệ để vui chơi.
Biết cô đang học nên sẽ không quấy rầy nhiều, buổi tối trước khi đi ngủ sẽ gọi video.
Giao tiếp trực tiếp có thể làm cho sự bất an trong lòng Tống Tịnh Nguyên giảm đi rất nhiều, ít nhất bây giờ Trần Nghiên rất quan tâm đến cô.
Tết ở phương Bắc bắt đầu từ ngày 23 tháng Chạp âm lịch, vào ngày này phố phường vô cùng náo nhiệt, những người bán câu đối, đèn lồng Tết tranh nhau xem ai hét to hơn, phố ăn vặt ngập tràn hương thơm của thức ăn.
Sáng sớm, Tống Tịnh Nguyên cùng bà nội đi dạo chợ một vòng, về đến nhà thì ngồi vào bàn học, không biết có phải vì ngày lễ hay không, nội dung trong sách giáo khoa làm sao cũng nhìn không vào, từ đầu đến chân đều lộ ra bốn chữ to "không muốn học nữa".
Đang nghĩ như vậy, Trần Nghiên đã gọi điện thoại tới.
Tống Tịnh Nguyên lấy màn hình làm gương, nhanh chóng chỉnh sửa lại mái tóc của mình rồi hốt hoảng nghe máy.
Hôm nay anh đã thay một bộ quần áo mặc ở nhà màu trắng, nhìn như vừa mới tắm xong, vài sợi tóc trên trán còn ẩm ướt, hàng mi đen nhánh cũng dính hơi ẩm.
Tống Tịnh Nguyên rất thích anh mặc quần áo màu trắng, nó có thể làm dịu đi một phần lạnh lẽo trên người anh, tăng thêm một chút tươi mát sạch sẽ, giống như một chàng trai năng động tỏa nắng.
Trần Nghiên uể oải dựa vào sô pha, chống khuỷu tay sang một bên, nhướng mi nhìn cô: "Em làm gì vậy?"
"Em đang ngồi." Tống Tịnh Nguyên thành thật trả lời.
"Hôm nay không học sao?"
Tống Tịnh Nguyên lắc đầu: "Không muốn học lắm."
Trần Nghiên cong môi: "Vậy dẫn em đi chơi nhé? Vừa lúc có một người bạn tổ chức sinh nhật, muốn cùng nhau ăn cơm."
Tống Tịnh Nguyên gật đầu đồng ý.
"Chuẩn bị trước đi." Trần Nghiên nói, "Lát nữa anh đứng dưới lầu đón em."
"Không cần gấp gáp, cứ từ từ thôi."
Trước khi cúp điện thoại, anh lại dặn dò: "Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, nhớ mặc thêm quần áo."
Tống Tịnh Nguyên đáp ứng từng cái một.
Tuy Trần Nghiên nói không vội, nhưng sợ anh phải đợi lâu, Tống Tịnh Nguyên chuẩn bị đơn giản, mái tóc dài đen nhánh buộc thành đuôi ngựa cao, mặc áo khoác màu mơ bên ngoài, cả người vừa sạch sẽ vừa dịu dàng.
Cô soi mình trong gương, không nhịn được nở nụ cười, bà nội tình cờ đi ngang qua trêu cô: "Tịnh Nguyên nhà ta mặc đẹp như vậy là muốn đi chơi với ai vậy ta?"
Tống Tịnh Nguyên đỏ mặt, ấp úng nói: "Cùng bạn học ạ."
"Đi đi." Bà nội cười vỗ vỗ đầu cô, "Năm mới rồi, bên ngoài náo nhiệt, nên ra ngoài đi dạo một chút."
Tống Tịnh Nguyên luôn cảm thấy vẫn còn thiếu gì đó, suy nghĩ một chút, cô trở về phòng, lấy chiếc khăn quàng cổ màu xám trên giá treo xuống rồi mới đi ra ngoài.
Tung tăng nhảy nhót từ trên lầu xuống, ánh mắt quét một vòng lớn nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Anh chưa đến à?
Tống Tịnh Nguyên ngoan ngoãn đứng tại chỗ đợi anh, năm phút sau đã cảm thấy hơi chán, nhưng cô không muốn thúc giục Trần Nghiên, dứt khoát chơi trò nhảy ô vuông trên mặt đất.
Gạch đá dưới lầu tiểu khu đỏ xanh đan xen, còn có lác đác một số nhánh cây, khi giẫm lên phát ra tiếng xoạt xoạt. Tống Tịnh Nguyên nhảy từ ô này sang ô khác, mới vừa xoay người lại, cô trực tiếp đụng vào một lồng ngực cứng rắn.
Tống Tịnh Nguyên xoa trán, chưa kịp mở miệng xin lỗi đối phương, trên đỉnh đầu đã truyền đến một giọng nói lười biếng, mang theo chút trêu chọc: "Cô gái nhỏ nhà ai mà chủ động như vậy? Trực tiếp sà vào trong ngực của tôi luôn rồi."
"Ồ." Trần Nghiên một tay đút trong túi, cúi người, mùi bạc hà hòa vào trong không khí lạnh lẽo, âm cuối kéo dài, như là đùa giỡn, "Ra là cô gái nhỏ nhà tôi."
Tống Tịnh Nguyên cắn môi, trong lòng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Người này sao lại xấu xa như vậy chứ.
Rõ ràng là anh cố tình đứng phía sau.
"Đợi bao lâu rồi? Có lạnh không?"
"Em cũng mới xuống không lâu." Tống Tịnh Nguyên lắc đầu, "Không lạnh."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, khi ánh mắt rơi trên người anh, lại không tự chủ được mở to mắt.
Trần Nghiên đeo một chiếc khăn màu xám giống hệt cô.
"Làm sao vậy?" Trần Nghiên nhướng mày, không chút ngạc nhiên với phản ứng của cô, "Không cho anh đeo à?"
"Không, không phải..." Tống Tịnh Nguyên theo bản năng lui về phía sau một bước, "Tại sao anh cũng có?"
"Sao anh không thể có?" Trần Nghiên mơ hồ nói, "Đi thôi, lát nữa là không kịp đâu."
Hai người bắt một chiếc taxi, đường phố rất đông đúc, tốc độ xe cũng rất chậm, Tống Tịnh Nguyên nhìn người đi đường ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới bọn họ đi dự sinh nhật, bèn tò mò hỏi: " Hôm nay là sinh nhật ai vậy?"
"Ôn Dao." Trần Nghiên nói: "Lúc trước ở liên hoan văn nghệ, hai người đã gặp một lần rồi."
Tống Tịnh Nguyên vẫn có ấn tượng sâu sắc về cô ấy, với mái tóc xoăn đen gợn sóng, hai sợi highlight màu đỏ nổi bật, trên lỗ tai còn có đính khuyên tai kim cương, lúc đó cô ấy khá thân với Trần Nghiên.
Đó là mẫu người mà cô từng cho rằng Trần Nghiên sẽ thích.
Cô mím môi, thử hỏi: "Quan hệ của hai người rất tốt sao?"
"Đừng nghĩ nhiều." Bàn tay Trần Nghiên trượt qua, hai lòng bàn tay đan vào nhau, lòng bàn tay anh vẫn ấm áp như trước, anh không nhanh không chậm giải thích: "Cậu ấy, anh và Thẩm Duệ là bạn bè, không có quan hệ gì khác. "
"Vậy chúng ta có nên mang quà qua đó không?"
"Anh mang rồi." Trần Nghiên quay đầu nhìn cô, lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ hình vuông, nhét vào trong túi Tống Tịnh Nguyên, "Để ở chỗ em trước nhé."
Sau đó lại nhéo mặt cô một cái: "Hôm nay em chủ yếu phụ trách ăn thật ngon, ăn nhiều một chút, lấy lại tiền quà của anh."
"Dạ." Tống Tịnh Nguyên cong khóe miệng, không nói nữa.
Chiếc taxi dừng lại trước lối vào của một câu lạc bộ giải trí ở trung tâm thành phố, nam nữ ăn mặc sang trọng cùng nhau ra vào, Trần Nghiên nắm tay Tống Tịnh Nguyên đi vào, cười khẽ một tiếng: "Sao lúc nào cũng có cảm giác dạy hư học sinh giỏi vậy ta?"
"Trước kia đã từng đến địa điểm như này chưa?"
"Em đến rồi."
Vào năm thứ ba trung học cơ sở, vì Trần Nghiên, cô đã đến buổi họp lớp, lúc đó cũng là một câu lạc bộ giải trí như vậy.
"Bên trong khả năng có người em không quen biết, em không muốn nói chuyện thì không cần để ý đến bọn họ." Trần Nghiên dặn dò.
"Dạ."
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ dừng lại trước cửa phòng 402, đẩy cửa đi vào, người bên trong đang cùng nhau uống rượu, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động bèn đặt ly xuống nhìn về phía này, thấy người đến là Trần Nghiên, họ mở miệng bắt đầu ồn ào.
"Anh Nghiên, sao tới muộn vậy? Phải phạt ba ly nha."
"Sao mày mù thế? Không thấy người ta có đối tượng đi cùng sao?"
"Không phải nên giới thiệu với chúng tôi sao?"
...
Tống Tịnh Nguyên quả thực không quen với sự náo nhiệt này, cô không thích nói chuyện lắm, xung quanh toàn là những gương mặt xa lạ, đứng ở bên cạnh có chút luống cuống tay chân, lòng bàn tay chảy một tầng mồ hôi lạnh.
Trần Nghiên cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của cô, bèn kéo người về phía sau, rất có ý bao che, giương mắt nhìn bọn họ: "Bớt ồn ào đi, còn ầm ĩ nữa là tôi đi đấy."
"Yo Yo Yo, che chở như vậy sao?"
Ôn Dao từ ghế trong cùng chen ra, nhìn thấy Trần Nghiên cùng Tống Tịnh Nguyên nắm tay nhau, cô ấy sửng sốt vài giây, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, cười chào hỏi: "Các cậu tới rồi? Lại đây ngồi đi."
Trần Nghiên lấy món quà sinh nhật đã chuẩn bị từ trong túi của Tống Tịnh Nguyên ra, đưa cho Ôn Dao: "Chúc mừng sinh nhật."
"Cảm ơn."
Trần Nghiên tìm cho Tống Tịnh Nguyên một chỗ ngồi yên tĩnh, giúp cô kéo ghế, hai người vừa mới ngồi xuống, Thẩm Duệ không biết từ đâu chen vào, khoác vai Trần Nghiên chào hỏi Tống Tịnh Nguyên: "Học bá, cậu tới rồi sao?"
Tống Tịnh Nguyên gật đầu với cậu.
Hệ thống sưởi trong phòng đã được bật hết công suất, Tống Tịnh Nguyên cởi áo khoác đặt lên lưng ghế, Thẩm Duệ đột nhiên nhìn thoáng qua chiếc khăn quàng cổ màu xám quấn quanh cổ cô, quay đầu lại nhìn thấy trên cổ Trần Nghiên cũng có một cái tương tự, một số ký ức trong nháy mắt được đánh thức, không nhịn được chửi thề.
"Đậu, Trần Nghiên, quả nhiên không hổ danh là cậu."
"Khi đó tôi nói nếu cậu không đeo khăn quàng cổ thì có thể cho tôi một cái, nhưng cậu không đồng ý."
Cậu khẽ hừ một tiếng, "Không ngờ được, đấy là đã sớm chuẩn bị sẵn một kiểu tình nhân rồi đi?"
Tống Tịnh Nguyên bị lời cậu nói làm cho hoang mang, mê man nhìn Trần Nghiên: "Cái gì?"
"Đừng nghe cậu ta nói." Trần Nghiên ghét bỏ liếc mắt nhìn Thẩm Duệ, "Cậu thích lắm mồm đúng không?"
"..."
"Được." Thẩm Duệ trợn tròn mắt, "Tôi đi."
Trên bàn đều là bia, Trần Nghiên nhớ lúc trước Tống Tịnh Nguyên uống nhiều, khóc cả đêm trong quán rượu nên quyết định không cho cô đụng vào những thứ này, còn gọi một hộp sữa ấm cho cô.
Vài nam sinh gọi Trần Nghiên qua chơi game, Trần Nghiên xua tay với họ: "Các cậu chơi đi."
"Đừng mà, anh Nghiên." Nam sinh tiếp tục mời chào, "Anh không đến đây thì không vui đâu."
"Không đi." Trần Nghiên nhếch môi, "Tôi ở cùng bạn gái."
Tống Tịnh Nguyên lặng lẽ kéo góc áo của anh, ghé vào tai anh nói nhỏ: "Anh chơi với bọn họ đi, em ngồi đây là được rồi."
"Một mình được không?" Trần Nghiên nghiêng đầu.
"Được mà."
Tiệc sinh nhật còn chưa chính thức bắt đầu, đồ ăn còn chưa dọn ra, Trần Nghiên đã đi tới chỗ Ôn Dao cướp một túi đồ ăn vặt lớn, đặt vào trong lòng Tống Tịnh Nguyên, xoa đầu cô: "Đói thì ăn một chút đi."
Tống Tịnh Nguyên cong cong mắt: "Dạ."
Cô mở bịch khoai tây chiên, cắm ống hút vào hộp sữa ấm, nhấm nháp, hơi chán nản dựa vào ghế, thỉnh thoảng có vài cô gái không quen đặt ánh mắt trên người cô.
Tống Tịnh Nguyên bị bọn họ nhìn có chút không thoải mái, cô lấy điện thoại di động trong túi ra, lướt vòng bạn bè giết thời gian, lúc này, một cô gái ngồi xuống bên cạnh cô.
Vừa rồi cô gái này đã nhìn cô nhiều lần, cô ta trang điểm rất tinh tế, trời lạnh như vậy lại mặc croptop, trên người nồng nặc mùi nước hoa, tạo nên sự tương phản rõ rệt với Tống Tịnh Nguyên võ trang đầy đủ.
"Cậu là bạn gái mới của Trần Nghiên?"
Tống Tịnh Nguyên cau mày: "Cậu là?"
Cô ta đánh giá Tống Tịnh Nguyên từ trên xuống dưới: "Tôi có chút bất ngờ."
"Không nghĩ tới Trần Nghiên lại tìm loại người như cậu."
Tống Tịnh Nguyên theo bản năng ngẩng đầu nhìn Trần Nghiên cách đó không xa, anh đang lười biếng dựa vào sô pha, trong tay cầm mấy tấm bài, ánh đèn chùm trên đỉnh đầu chiếu vào trên mặt, mang thêm vài phần khí chất ngang ngược.
Trong lòng có chút chua xót lan tràn, hai người bọn họ thật sự không xứng sao?
Cô thu hồi ánh mắt, siết chặt lòng bàn tay: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
"Không có gì." Cô ta cười khẽ, "Tôi còn tưởng rằng cuối cùng Trần Nghiên sẽ ở bên Ôn Dao, dù sao..."
"Dù sao cái gì?" Giọng nam lạnh lùng cắt ngang, một bóng đen bao phủ đầu, Trần Nghiên đứng sau lưng Tống Tịnh Nguyên, chống khuỷu tay lên lưng ghế của cô, bao bọc cả người cô trong lòng anh, giống như tuyên bố chủ quyền ôm cả người cô vào lòng mình. Quai hàm căng thẳng, vẻ mặt lộ ra vài phần không vui, "Có lời gì không bằng trực tiếp nói cho tôi?"
Trên mặt cô gái kia hiện lên vài tia ngượng ngùng: "Không có việc gì."
"Ôn Dao." Giọng nói của Trần Nghiên không tốt lắm, "Quản tốt bạn bè bên cạnh."
Ôn Dao không biết đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngác đi tới: "Sao vậy?"
Trần Nghiên cười nhẹ: "Bớt nói những điều không nên nói với bạn gái tôi đi."
"Tôi cũng không nói sai." Nữ sinh đột nhiên không phục, "Ôn Dao đối với cậu... "
"Được rồi, được rồi." Ôn Dao kéo người ra phía sau, xin lỗi Tống Tịnh Nguyên, "Thực xin lỗi, cậu ấy không cố ý."
Tống Tịnh Nguyên: "Không sao."
Ôn Dao mang nữ sinh kia rời đi, Trần Nghiên đứng ở đó không nhúc nhích, cúi người kề bên tai Tống Tịnh Nguyên nói chuyện, hơi nóng hòa lẫn với mùi bạc hà phả vào làn da mỏng manh của cô, giọng nói không còn lạnh lùng như trước, ngược lại nhiều hơn vài phần nhẹ nhàng.
"Cậu ta nói gì với em?"
Tống Tịnh Nguyên lắc đầu: "Không có gì."
"Học nói dối rồi?" Trần Nghiên đưa tay đặt ở gáy cô, nhẹ nhàng véo da thịt mềm mại, Tống Tịnh Nguyên bị anh chọc ngứa, muốn trốn cũng không được.
"Rốt cuộc nói cái gì?"
"Cậu ấy nói—" Giọng Tống Tịnh Nguyên rất nhỏ, mấy câu vừa rồi cứ như sắt nóng liên tục đốt cháy trong lòng cô, "Không nghĩ tới anh lại ở cùng một chỗ với loại người như em."
"Cho nên em tức giận?"
Tống Tịnh Nguyên không nói nữa.
"Không nói chuyện?" Động tác trên tay của Trần Nghiên không nhẹ không nặng, "Vậy là em tức giận rồi."
"Cũng không hẳn." Tống Tịnh Nguyên cong khóe miệng, "Chỉ là nghe có chút không thoải mái."
Cô quay đầu bắt gặp ánh mắt của Trần Nghiên, đem vấn đề cô băn khoăn mấy ngày nay nói ra, "Trần Nghiên, sao anh lại ở cùng một chỗ với em?"
Trần Nghiên nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhẹ nhàng vén đi sợi tóc lòa xòa trên trán cô: "Đương nhiên là bởi vì anh thích em."
"Đừng suy nghĩ nhiều." Giọng điệu của anh có chút mạnh mẽ, "Anh thích em, hoàn toàn không liên quan đến em là kiểu người nào."
Editor: Fino
Tống Tịnh Nguyên nhanh chóng nhận ra đây là lần liên hoan văn nghệ, cô đến nhà Trần Nghiên để tập luyện, sau khi kết thúc, cả hai đến phố Lai Hà ăn tối, Trần Nghiên thấy cô lạnh nên vào nhà lấy áo khoác khoác lên người cô.
Đêm đó họ cũng nhau chơi trò bắn súng, Trần Nghiên thắng cho cô một con thỏ bông nhỏ.
Chỉ là cô không biết bức ảnh được chụp khi nào.
Khi đó, cả hai chỉ là bạn bè. Thậm chí cũng không tính là bạn bè, nhiều nhất chỉ là cộng sự.
Cho nên lúc đó tại sao anh lại chụp bóng lưng mình?
Tống Tịnh Nguyên không dám tùy tiện đoán.
Bình luận trong vòng bạn bè cũng rất sôi nổi.
[Thẩm Duệ:? Tình huống gì đây?]
[Thẩm Chi Ý:? Tình huống gì đây?]
Trần Nghiên trả lời một trong số họ.
[1: Tình huống yêu đương.]
[Thẩm Duệ: Đậu móa? Sao mấy ngày không gặp mà cậu đã làm hoen ố học bá của chúng tôi rồi?]
[Thẩm Duệ: Còn nữa, sao tôi cứ cảm thấy bộ quần áo trên người học bá là của cậu nhỉ?? Đủ phô trương.]
[1:... Cút.]
Tống Tịnh Nguyên cong môi gật đầu khen ngợi, Thẩm Chi Ý còn đang gửi tin nhắn cho cô.
[Chi Chi: Tịnh Nguyên, mình rất mừng cho cậu.]
[Chi Chi: Nếu như Giang Vũ Đạc có thể...]
[Chi Chi: Quên đi, đừng nhắc tới những chuyện không vui này.]
[Chi Chi: Ở bên Trần Nghiên thật vui vẻ nhé! Nếu cậu ta dám bắt nạt cậu, mình sẽ đánh cậu ta một trận!]
[Y: Chi Chi, cậu cũng sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình.]
[Chi Chi: Đương nhiên rồi!]
Phía sau còn có nhãn dán khiêu vũ với một chú cún con.
Tống Tịnh Nguyên cong môi cười, lấy cuốn nhật ký từ ngăn kéo bên dưới ra, mở trang đầu tiên.
【13 tháng 9 năm 2010】
Thứ sáu, thời tiết: có nắng
Cậu ấy giúp tôi lấy cặp sách khỏi giá bóng rổ.
Là áo đấu màu vàng sáng.
Số 7.
【16 tháng 9 năm 2010】
Thứ hai, thời tiết nhiều mây
Gặp lại cậu rồi.
Cậu ấy tên là Trần Nghiên, học lớp 8-5
...
Trên tờ giấy thô ráp ghi lại sự xuất hiện của hai người trong mấy năm qua, Tống Tịnh Nguyên lật đến trang giấy trắng mới nhất, lấy ra một cây bút máy màu đen trong hộp bút ra, suy nghĩ một chút rồi viết lên đó:
【19/01/2014】
Trở thành bạn trai của tôi.
Cô chụp hai tấm ảnh nhật ký, đăng lên Khoảnh khắc nhưng chỉ để chế độ "Chỉ mình tôi."
【2010.9.13-2014.1.19
1224 ngày yêu thầm...
Trần Nghiên, em rất thích anh. 】
Ngay khi vừa gửi đi, Trần Nghiên cũng gửi tin nhắn đến.
[1: Em ngủ chưa?]
[Y: Vẫn chưa.]
[1: Ngủ sớm đi, muộn rồi.]
[Y: Dạ, anh cũng vậy.]
[Y: Ngủ ngon.]
[1: Ngủ ngon.]
Tống Tịnh Nguyên ôm điện thoại di động chui vào trong chăn, nhưng thật ra cô không buồn ngủ.
Cô lật đi lật lại Khoảnh khắc của Trần Nghiên nhiều lần.
Ngoại trừ con mèo cam nhỏ ban đầu, những thứ còn lại đều liên quan đến cô.
Một là con búp bê cầu nắng cô tặng.
Hai là bóng lưng của cô.
Cho nên nói, anh thực sự thích mình, phải không?
Cũng đúng, không thích thì làm sao ở bên nhau được chứ.
Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy hơi bất an.
Tất cả mọi người đều biết, mỗi người bạn gái của Trần Nghiên đều không quá hai tháng.
Lần này có phải anh cũng chỉ nhất thời cao hứng hay không?
Tống Tịnh Nguyên có chút sợ hãi.
Nếu như chưa bao giờ có được là một loại tiếc nuối, vậy thì sau khi có được lại mất đi, thật giống như từ trên mây rơi xuống vực thẳm, so với tiếc nuối thống khổ còn đau đớn hơn nhiều.
...
Mấy ngày kế tiếp, Tống Tịnh Nguyên đều ở nhà học bài, tốc độ làm bài của cô rất nhanh, chỉ hơn một tuần đã hoàn thành bài tập của kỳ nghỉ đông, nhưng cô cũng không dám lơi lỏng, lập một kế hoạch chuẩn bị bài và ôn tập mới cho chính mình.
Học kỳ hai của lớp 11 sắp đến, tốc độ học tập sẽ nhanh hơn một chút, tháng Sáu sẽ tiến vào một đợt ôn tập, sau đó là kỳ thi tuyển sinh đại học.
Thành tích kỳ thi cuối kỳ vừa mới nghỉ đông đã có, Tống Tịnh Nguyên không có gì lo lắng, vẫn đứng đầu về nhóm môn khoa học tự nhiên, giáo viên trong nhóm đã gửi rất nhiều lời khen ngợi, nhưng Tống Tịnh Nguyên không xem kỹ, trực tiếp lướt phiếu điểm xuống phía dưới cùng, trong dòng chữ in nhỏ dày đặc tìm được một cái tên quen thuộc.
390 điểm.
Không tệ lắm đâu.
Tống Tịnh Nguyên phân tích từng môn học một, Trần Nghiên học lệch hơi nghiêm trọng, thành tích Toán, Lý, Hóa, Sinh cũng coi như tạm ổn, nhưng Ngữ Văn và Tiếng Anh hơi kém.
Vẫn còn một năm rưỡi nữa, nếu chăm chỉ, có thể sẽ làm tốt kỳ thi tuyển sinh đại học đúng không?
Chỉ trong vài phút, Tống Tịnh Nguyên thậm chí đã nghĩ đến việc cả hai sẽ cùng nhau vào đại học, cùng nhau...
Cô lắc đầu.
Quên đi, vẫn là không nên tưởng tượng nhiều như vậy.
Mấy ngày nay ở nhà, cô và Trần Nghiên đều liên lạc với nhau qua điện thoại di động, học tập và nghỉ ngơi có sự khác biệt lớn, có lúc cô làm xong hai bộ bài thi, Trần Nghiên vừa mới rời giường.
Nhưng anh cũng không lạnh nhạt với cô, có thời gian thì gửi tin nhắn hỏi cô đang làm gì, đồng thời báo cáo hoạt động của mình, phần lớn thời gian anh đều ở nhà ngủ, chơi game, thỉnh thoảng mới đi ra ngoài với bọn Thẩm Duệ để vui chơi.
Biết cô đang học nên sẽ không quấy rầy nhiều, buổi tối trước khi đi ngủ sẽ gọi video.
Giao tiếp trực tiếp có thể làm cho sự bất an trong lòng Tống Tịnh Nguyên giảm đi rất nhiều, ít nhất bây giờ Trần Nghiên rất quan tâm đến cô.
Tết ở phương Bắc bắt đầu từ ngày 23 tháng Chạp âm lịch, vào ngày này phố phường vô cùng náo nhiệt, những người bán câu đối, đèn lồng Tết tranh nhau xem ai hét to hơn, phố ăn vặt ngập tràn hương thơm của thức ăn.
Sáng sớm, Tống Tịnh Nguyên cùng bà nội đi dạo chợ một vòng, về đến nhà thì ngồi vào bàn học, không biết có phải vì ngày lễ hay không, nội dung trong sách giáo khoa làm sao cũng nhìn không vào, từ đầu đến chân đều lộ ra bốn chữ to "không muốn học nữa".
Đang nghĩ như vậy, Trần Nghiên đã gọi điện thoại tới.
Tống Tịnh Nguyên lấy màn hình làm gương, nhanh chóng chỉnh sửa lại mái tóc của mình rồi hốt hoảng nghe máy.
Hôm nay anh đã thay một bộ quần áo mặc ở nhà màu trắng, nhìn như vừa mới tắm xong, vài sợi tóc trên trán còn ẩm ướt, hàng mi đen nhánh cũng dính hơi ẩm.
Tống Tịnh Nguyên rất thích anh mặc quần áo màu trắng, nó có thể làm dịu đi một phần lạnh lẽo trên người anh, tăng thêm một chút tươi mát sạch sẽ, giống như một chàng trai năng động tỏa nắng.
Trần Nghiên uể oải dựa vào sô pha, chống khuỷu tay sang một bên, nhướng mi nhìn cô: "Em làm gì vậy?"
"Em đang ngồi." Tống Tịnh Nguyên thành thật trả lời.
"Hôm nay không học sao?"
Tống Tịnh Nguyên lắc đầu: "Không muốn học lắm."
Trần Nghiên cong môi: "Vậy dẫn em đi chơi nhé? Vừa lúc có một người bạn tổ chức sinh nhật, muốn cùng nhau ăn cơm."
Tống Tịnh Nguyên gật đầu đồng ý.
"Chuẩn bị trước đi." Trần Nghiên nói, "Lát nữa anh đứng dưới lầu đón em."
"Không cần gấp gáp, cứ từ từ thôi."
Trước khi cúp điện thoại, anh lại dặn dò: "Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, nhớ mặc thêm quần áo."
Tống Tịnh Nguyên đáp ứng từng cái một.
Tuy Trần Nghiên nói không vội, nhưng sợ anh phải đợi lâu, Tống Tịnh Nguyên chuẩn bị đơn giản, mái tóc dài đen nhánh buộc thành đuôi ngựa cao, mặc áo khoác màu mơ bên ngoài, cả người vừa sạch sẽ vừa dịu dàng.
Cô soi mình trong gương, không nhịn được nở nụ cười, bà nội tình cờ đi ngang qua trêu cô: "Tịnh Nguyên nhà ta mặc đẹp như vậy là muốn đi chơi với ai vậy ta?"
Tống Tịnh Nguyên đỏ mặt, ấp úng nói: "Cùng bạn học ạ."
"Đi đi." Bà nội cười vỗ vỗ đầu cô, "Năm mới rồi, bên ngoài náo nhiệt, nên ra ngoài đi dạo một chút."
Tống Tịnh Nguyên luôn cảm thấy vẫn còn thiếu gì đó, suy nghĩ một chút, cô trở về phòng, lấy chiếc khăn quàng cổ màu xám trên giá treo xuống rồi mới đi ra ngoài.
Tung tăng nhảy nhót từ trên lầu xuống, ánh mắt quét một vòng lớn nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Anh chưa đến à?
Tống Tịnh Nguyên ngoan ngoãn đứng tại chỗ đợi anh, năm phút sau đã cảm thấy hơi chán, nhưng cô không muốn thúc giục Trần Nghiên, dứt khoát chơi trò nhảy ô vuông trên mặt đất.
Gạch đá dưới lầu tiểu khu đỏ xanh đan xen, còn có lác đác một số nhánh cây, khi giẫm lên phát ra tiếng xoạt xoạt. Tống Tịnh Nguyên nhảy từ ô này sang ô khác, mới vừa xoay người lại, cô trực tiếp đụng vào một lồng ngực cứng rắn.
Tống Tịnh Nguyên xoa trán, chưa kịp mở miệng xin lỗi đối phương, trên đỉnh đầu đã truyền đến một giọng nói lười biếng, mang theo chút trêu chọc: "Cô gái nhỏ nhà ai mà chủ động như vậy? Trực tiếp sà vào trong ngực của tôi luôn rồi."
"Ồ." Trần Nghiên một tay đút trong túi, cúi người, mùi bạc hà hòa vào trong không khí lạnh lẽo, âm cuối kéo dài, như là đùa giỡn, "Ra là cô gái nhỏ nhà tôi."
Tống Tịnh Nguyên cắn môi, trong lòng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Người này sao lại xấu xa như vậy chứ.
Rõ ràng là anh cố tình đứng phía sau.
"Đợi bao lâu rồi? Có lạnh không?"
"Em cũng mới xuống không lâu." Tống Tịnh Nguyên lắc đầu, "Không lạnh."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, khi ánh mắt rơi trên người anh, lại không tự chủ được mở to mắt.
Trần Nghiên đeo một chiếc khăn màu xám giống hệt cô.
"Làm sao vậy?" Trần Nghiên nhướng mày, không chút ngạc nhiên với phản ứng của cô, "Không cho anh đeo à?"
"Không, không phải..." Tống Tịnh Nguyên theo bản năng lui về phía sau một bước, "Tại sao anh cũng có?"
"Sao anh không thể có?" Trần Nghiên mơ hồ nói, "Đi thôi, lát nữa là không kịp đâu."
Hai người bắt một chiếc taxi, đường phố rất đông đúc, tốc độ xe cũng rất chậm, Tống Tịnh Nguyên nhìn người đi đường ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới bọn họ đi dự sinh nhật, bèn tò mò hỏi: " Hôm nay là sinh nhật ai vậy?"
"Ôn Dao." Trần Nghiên nói: "Lúc trước ở liên hoan văn nghệ, hai người đã gặp một lần rồi."
Tống Tịnh Nguyên vẫn có ấn tượng sâu sắc về cô ấy, với mái tóc xoăn đen gợn sóng, hai sợi highlight màu đỏ nổi bật, trên lỗ tai còn có đính khuyên tai kim cương, lúc đó cô ấy khá thân với Trần Nghiên.
Đó là mẫu người mà cô từng cho rằng Trần Nghiên sẽ thích.
Cô mím môi, thử hỏi: "Quan hệ của hai người rất tốt sao?"
"Đừng nghĩ nhiều." Bàn tay Trần Nghiên trượt qua, hai lòng bàn tay đan vào nhau, lòng bàn tay anh vẫn ấm áp như trước, anh không nhanh không chậm giải thích: "Cậu ấy, anh và Thẩm Duệ là bạn bè, không có quan hệ gì khác. "
"Vậy chúng ta có nên mang quà qua đó không?"
"Anh mang rồi." Trần Nghiên quay đầu nhìn cô, lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ hình vuông, nhét vào trong túi Tống Tịnh Nguyên, "Để ở chỗ em trước nhé."
Sau đó lại nhéo mặt cô một cái: "Hôm nay em chủ yếu phụ trách ăn thật ngon, ăn nhiều một chút, lấy lại tiền quà của anh."
"Dạ." Tống Tịnh Nguyên cong khóe miệng, không nói nữa.
Chiếc taxi dừng lại trước lối vào của một câu lạc bộ giải trí ở trung tâm thành phố, nam nữ ăn mặc sang trọng cùng nhau ra vào, Trần Nghiên nắm tay Tống Tịnh Nguyên đi vào, cười khẽ một tiếng: "Sao lúc nào cũng có cảm giác dạy hư học sinh giỏi vậy ta?"
"Trước kia đã từng đến địa điểm như này chưa?"
"Em đến rồi."
Vào năm thứ ba trung học cơ sở, vì Trần Nghiên, cô đã đến buổi họp lớp, lúc đó cũng là một câu lạc bộ giải trí như vậy.
"Bên trong khả năng có người em không quen biết, em không muốn nói chuyện thì không cần để ý đến bọn họ." Trần Nghiên dặn dò.
"Dạ."
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ dừng lại trước cửa phòng 402, đẩy cửa đi vào, người bên trong đang cùng nhau uống rượu, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động bèn đặt ly xuống nhìn về phía này, thấy người đến là Trần Nghiên, họ mở miệng bắt đầu ồn ào.
"Anh Nghiên, sao tới muộn vậy? Phải phạt ba ly nha."
"Sao mày mù thế? Không thấy người ta có đối tượng đi cùng sao?"
"Không phải nên giới thiệu với chúng tôi sao?"
...
Tống Tịnh Nguyên quả thực không quen với sự náo nhiệt này, cô không thích nói chuyện lắm, xung quanh toàn là những gương mặt xa lạ, đứng ở bên cạnh có chút luống cuống tay chân, lòng bàn tay chảy một tầng mồ hôi lạnh.
Trần Nghiên cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của cô, bèn kéo người về phía sau, rất có ý bao che, giương mắt nhìn bọn họ: "Bớt ồn ào đi, còn ầm ĩ nữa là tôi đi đấy."
"Yo Yo Yo, che chở như vậy sao?"
Ôn Dao từ ghế trong cùng chen ra, nhìn thấy Trần Nghiên cùng Tống Tịnh Nguyên nắm tay nhau, cô ấy sửng sốt vài giây, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, cười chào hỏi: "Các cậu tới rồi? Lại đây ngồi đi."
Trần Nghiên lấy món quà sinh nhật đã chuẩn bị từ trong túi của Tống Tịnh Nguyên ra, đưa cho Ôn Dao: "Chúc mừng sinh nhật."
"Cảm ơn."
Trần Nghiên tìm cho Tống Tịnh Nguyên một chỗ ngồi yên tĩnh, giúp cô kéo ghế, hai người vừa mới ngồi xuống, Thẩm Duệ không biết từ đâu chen vào, khoác vai Trần Nghiên chào hỏi Tống Tịnh Nguyên: "Học bá, cậu tới rồi sao?"
Tống Tịnh Nguyên gật đầu với cậu.
Hệ thống sưởi trong phòng đã được bật hết công suất, Tống Tịnh Nguyên cởi áo khoác đặt lên lưng ghế, Thẩm Duệ đột nhiên nhìn thoáng qua chiếc khăn quàng cổ màu xám quấn quanh cổ cô, quay đầu lại nhìn thấy trên cổ Trần Nghiên cũng có một cái tương tự, một số ký ức trong nháy mắt được đánh thức, không nhịn được chửi thề.
"Đậu, Trần Nghiên, quả nhiên không hổ danh là cậu."
"Khi đó tôi nói nếu cậu không đeo khăn quàng cổ thì có thể cho tôi một cái, nhưng cậu không đồng ý."
Cậu khẽ hừ một tiếng, "Không ngờ được, đấy là đã sớm chuẩn bị sẵn một kiểu tình nhân rồi đi?"
Tống Tịnh Nguyên bị lời cậu nói làm cho hoang mang, mê man nhìn Trần Nghiên: "Cái gì?"
"Đừng nghe cậu ta nói." Trần Nghiên ghét bỏ liếc mắt nhìn Thẩm Duệ, "Cậu thích lắm mồm đúng không?"
"..."
"Được." Thẩm Duệ trợn tròn mắt, "Tôi đi."
Trên bàn đều là bia, Trần Nghiên nhớ lúc trước Tống Tịnh Nguyên uống nhiều, khóc cả đêm trong quán rượu nên quyết định không cho cô đụng vào những thứ này, còn gọi một hộp sữa ấm cho cô.
Vài nam sinh gọi Trần Nghiên qua chơi game, Trần Nghiên xua tay với họ: "Các cậu chơi đi."
"Đừng mà, anh Nghiên." Nam sinh tiếp tục mời chào, "Anh không đến đây thì không vui đâu."
"Không đi." Trần Nghiên nhếch môi, "Tôi ở cùng bạn gái."
Tống Tịnh Nguyên lặng lẽ kéo góc áo của anh, ghé vào tai anh nói nhỏ: "Anh chơi với bọn họ đi, em ngồi đây là được rồi."
"Một mình được không?" Trần Nghiên nghiêng đầu.
"Được mà."
Tiệc sinh nhật còn chưa chính thức bắt đầu, đồ ăn còn chưa dọn ra, Trần Nghiên đã đi tới chỗ Ôn Dao cướp một túi đồ ăn vặt lớn, đặt vào trong lòng Tống Tịnh Nguyên, xoa đầu cô: "Đói thì ăn một chút đi."
Tống Tịnh Nguyên cong cong mắt: "Dạ."
Cô mở bịch khoai tây chiên, cắm ống hút vào hộp sữa ấm, nhấm nháp, hơi chán nản dựa vào ghế, thỉnh thoảng có vài cô gái không quen đặt ánh mắt trên người cô.
Tống Tịnh Nguyên bị bọn họ nhìn có chút không thoải mái, cô lấy điện thoại di động trong túi ra, lướt vòng bạn bè giết thời gian, lúc này, một cô gái ngồi xuống bên cạnh cô.
Vừa rồi cô gái này đã nhìn cô nhiều lần, cô ta trang điểm rất tinh tế, trời lạnh như vậy lại mặc croptop, trên người nồng nặc mùi nước hoa, tạo nên sự tương phản rõ rệt với Tống Tịnh Nguyên võ trang đầy đủ.
"Cậu là bạn gái mới của Trần Nghiên?"
Tống Tịnh Nguyên cau mày: "Cậu là?"
Cô ta đánh giá Tống Tịnh Nguyên từ trên xuống dưới: "Tôi có chút bất ngờ."
"Không nghĩ tới Trần Nghiên lại tìm loại người như cậu."
Tống Tịnh Nguyên theo bản năng ngẩng đầu nhìn Trần Nghiên cách đó không xa, anh đang lười biếng dựa vào sô pha, trong tay cầm mấy tấm bài, ánh đèn chùm trên đỉnh đầu chiếu vào trên mặt, mang thêm vài phần khí chất ngang ngược.
Trong lòng có chút chua xót lan tràn, hai người bọn họ thật sự không xứng sao?
Cô thu hồi ánh mắt, siết chặt lòng bàn tay: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
"Không có gì." Cô ta cười khẽ, "Tôi còn tưởng rằng cuối cùng Trần Nghiên sẽ ở bên Ôn Dao, dù sao..."
"Dù sao cái gì?" Giọng nam lạnh lùng cắt ngang, một bóng đen bao phủ đầu, Trần Nghiên đứng sau lưng Tống Tịnh Nguyên, chống khuỷu tay lên lưng ghế của cô, bao bọc cả người cô trong lòng anh, giống như tuyên bố chủ quyền ôm cả người cô vào lòng mình. Quai hàm căng thẳng, vẻ mặt lộ ra vài phần không vui, "Có lời gì không bằng trực tiếp nói cho tôi?"
Trên mặt cô gái kia hiện lên vài tia ngượng ngùng: "Không có việc gì."
"Ôn Dao." Giọng nói của Trần Nghiên không tốt lắm, "Quản tốt bạn bè bên cạnh."
Ôn Dao không biết đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngác đi tới: "Sao vậy?"
Trần Nghiên cười nhẹ: "Bớt nói những điều không nên nói với bạn gái tôi đi."
"Tôi cũng không nói sai." Nữ sinh đột nhiên không phục, "Ôn Dao đối với cậu... "
"Được rồi, được rồi." Ôn Dao kéo người ra phía sau, xin lỗi Tống Tịnh Nguyên, "Thực xin lỗi, cậu ấy không cố ý."
Tống Tịnh Nguyên: "Không sao."
Ôn Dao mang nữ sinh kia rời đi, Trần Nghiên đứng ở đó không nhúc nhích, cúi người kề bên tai Tống Tịnh Nguyên nói chuyện, hơi nóng hòa lẫn với mùi bạc hà phả vào làn da mỏng manh của cô, giọng nói không còn lạnh lùng như trước, ngược lại nhiều hơn vài phần nhẹ nhàng.
"Cậu ta nói gì với em?"
Tống Tịnh Nguyên lắc đầu: "Không có gì."
"Học nói dối rồi?" Trần Nghiên đưa tay đặt ở gáy cô, nhẹ nhàng véo da thịt mềm mại, Tống Tịnh Nguyên bị anh chọc ngứa, muốn trốn cũng không được.
"Rốt cuộc nói cái gì?"
"Cậu ấy nói—" Giọng Tống Tịnh Nguyên rất nhỏ, mấy câu vừa rồi cứ như sắt nóng liên tục đốt cháy trong lòng cô, "Không nghĩ tới anh lại ở cùng một chỗ với loại người như em."
"Cho nên em tức giận?"
Tống Tịnh Nguyên không nói nữa.
"Không nói chuyện?" Động tác trên tay của Trần Nghiên không nhẹ không nặng, "Vậy là em tức giận rồi."
"Cũng không hẳn." Tống Tịnh Nguyên cong khóe miệng, "Chỉ là nghe có chút không thoải mái."
Cô quay đầu bắt gặp ánh mắt của Trần Nghiên, đem vấn đề cô băn khoăn mấy ngày nay nói ra, "Trần Nghiên, sao anh lại ở cùng một chỗ với em?"
Trần Nghiên nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhẹ nhàng vén đi sợi tóc lòa xòa trên trán cô: "Đương nhiên là bởi vì anh thích em."
"Đừng suy nghĩ nhiều." Giọng điệu của anh có chút mạnh mẽ, "Anh thích em, hoàn toàn không liên quan đến em là kiểu người nào."