Chương : 10
Type: quacauphale LQĐ
William D’Arville, công tước Whiting, nghiêng người tựa vai vào tường và đưa mắt nhìn cô. “Cô làm thế nào để dung hoà vị trí của cô trong xã hội thượng lưu với vai trò chủ sòng bạc nhỉ?”
Diane nhìn theo một khay đầy các ly rượu đi qua, thở dài tiếc nuối. Cô cần rượu, đặc biệt là sau cuộc đối thoại với Oliver, cô càng cần sự mưu mẹo để vừa lôi kéo vừa chống đỡ hàng trăm gã đàn ông được mời đến Câu lạc bộ Tantalus đêm nay. Nhưng họ không phải là người cô đang nghĩ đến.
Suy nghĩ của cô chính là anh ta, con quỷ đang ngồi ở một bàn faro giữa đám đông người xem. Anh ta biết rõ phải chơi thế nào. Và cũng biết cách khiến cô xao lãng trong lúc cô đang chơi trò của chính cô.
“Phu nhân Cameron?”
Cô giật mình. Chết tiệt, nhiệm vụ của cô là thuyết phục giới quý tộc giàu có thấy được câu lạc bộ của cô xứng đáng với phí hội viên hai mươi bảng một năm. “Ngài sở hữu nhiều ngựa và chó săn phải không, thưa Đức ngài?”
Whiting gật đầu. “Đúng vậy.”
“Chúng là sở thích của ngài. Còn đây là sở thích của tôi.” Cô mỉm cười. “Các kỹ năng của người chơi, cho và nhận, tôi cảm thấy rất… hào hứng.”
“Cô sẵn lòng mạo hiểm danh tiếng của mình để đánh đổi một thú vui phù phiếm sao?”
Diane nỗ lực chuyển ánh mắt từ kẻ thù tóc nâu sang vị công tước có khuôn mặt gầy gò. “Tôi coi sự hào hứng là lẽ sống của mình.” Cũng gần quan trọng bằng số tiền cô dự định sẽ kiếm được từ lũ đàn ông này. “Nếu nó khiến tôi mất một bữa tối hoặc vài điệu nhảy bốn người thì tôi đành chịu.”
“Cô có cảm thấy bị xúc phạm nếu tôi nói rằng cô rất cuốn hút không, Phu nhân Cameron?”
Anh ta và một tá gã khác đã nói điều đó tối nay. Đàn ông không tự ý thức được sự hổ thẹn khi dễ dàng bị xỏ mũi. Đàn ông – hay hầu hết bọn họ - rất dễ bị đọc vị một cách đáng thương. Oliver cũng thèm muốn cô nhưng anh ta đã xoay xở tìm ra cách kéo cô lên giường của anh ta. Vào lúc bốn giờ sáng.
“Hiếm khi nào tôi cảm thấy bị xúc phạm bởi những lời khen ngợi, thưa Đức ngài.” Khi anh ta đáp lại, cô cười sâu hơn. “Đồng thời”, cô tiếp tục, “tôi không phải một bông hoa nghiêng ngả theo từng cơn gió.”
Công tước cười cười. “Cô thẳng thắn một cách thú vị, thưa phu nhân. Phần lớn phụ nữ thích những câu hoa mỹ và thầm ước ao những thứ đẹp đẽ. Tôi thích sự thành thật của cô hơn.”
Còn cô thích tiền bạc không kèm điều kiện hơn. “Như vậy sẽ giảm nguy cơ bị hiểu lầm.”
“Vậy tôi sẽ cố gắng cư xử thoả đáng.”
Cuộc tán gẫu có thể mang lại đôi chút lợi ích nhưng đáng lẽ cô nên chú tâm hơn. Thay vào đó cô liên tục liếc về phía bàn faro chính và gã đàn ông lưng dài vai rộng thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô đã cố tình không gắn đồng hồ ở các phòng chơi bài trong Tantalus vì không muốn các vị khách của cô biết họ đã ở lại dưới mái nhà này bao lâu rồi. Nhưng tối nay, từng giây từng phút cô đều không thể kìm nén tự hỏi lúc này là mấy giờ. Có vẻ như bốn giờ sẽ đến rất nhanh.
“Ngài có đồng hồ không, thưa Đức ngài?”, cô hỏi, ghét cay ghét đắng bản thân vì không thể kiềm chế được.
Anh ta lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi chạm khắc. “Gần một giờ rưỡi.”
Cô đặt tay lên ống tay áo của anh ta. “Vậy ngài nên đến thử một trong các bàn đánh bạc. Hoặc món tráng miệng được phục vụ ở Phòng Hera.”
Whiting đặt tay lên ngực. “Tôi bị xua đuổi ư? Tôi đau lòng lắm đấy.”
Diane bật cười. “Là bị trì hoãn thì đúng hơn, thưa Đức ngài. Ngài hãy tận hưởng nhé.”
Ngay khi cô thoát khỏi vị công tước khá quyến rũ thì lại đến lượt ông Evans nhảy vào thế chỗ. Rồi đến quý ngài Ackland. Hiển nhiên sở hữu một câu lạc bộ đã khiến cô trở nên đáng khao khát. Nhưng đồng thời cô cũng nghi ngờ liệu có ai trong bọn họ có ý định tiến đến hôn nhân cho dù có tin đồn cô giàu sụ.
“May mà cô đã cho in thêm các biểu mẫu đăng ký”, Jenny từ tiền sảnh đi vào. “Nhiều khách ở Phòng Demeter đã hỏi bút viết để hoàn tất chúng đấy.”
“Tốt.” Diane lại liếc về phía lưng Oliver. “Cô có thể giám sát việc lau dọn và nhập hàng sau khi chúng ta đóng cửa không? Tôi muốn mọi thứ sẵn sàng cho tối mai.”
“Dĩ nhiên tôi có thể. Nhưng cô sẽ đi đâu?”
Ồ, cô thậm chí còn không muốn nói ra. “Tôi có một… nghĩa vụ cần thực hiện. Tôi sẽ trở lại sau khi kết thúc tối mai.”
Genevieve bước lại gần. “Có gì không ổn sao? Cô biết tôi rất… hữu dụng nếu cô cận trợ giúp.” Cô ta nhìn theo ánh mắt không chủ tâm của Diane về phía bàn faro. “Có phải Haybury không? Anh ta đã làm gì?”
“Anh ta đã cho tôi mượn tiền, Jenny, và tôi đã đồng ý các điều khoản của anh ta. Trước bốn giờ sáng mai tôi sẽ dứt điểm với anh ta.”
Jenny nắm lấy khuỷu tay cô. “Tôi đã thấy cô sau khi hắn rời Vienna”, cô ta thì thầm gay gắt. “Tôi biết dây dưa với hắn ta lần nữa là một sai lầm. Đừng…”
“Tôi biết việc của mình, Jenny”, Diane ngắt lời. “Tôi không còn là con người của hai năm trước. Tôi có thể xoay xở vài giờ gặp gỡ anh ta. Hãy tránh xa chuyện này.”
Cứng nhắc gật đầu, Jenny thả tay cô. “Nếu tôi không thấy cô sau bốn giờ sáng mai thì tôi làm việc của mình đấy.”
“ĐỒng ý.”
Dù trong tương lai việc đánh bài sẽ tiếp diễn cho đến khi người chơi rời bàn nhưng tối nay Diane muốn tất cả quý ông về nhà với cơn thèm khát không nguôi. Ba giờ kém mười, cô ra lệnh cho các giám sát viên bắt đầu đóng bàn chơi. Lần lượt từng cô gái biến mất ở phía sau các cánh cửa bí ẩn. Khi người cuối cùng rời đi, Diane bước lên bục đặt trước cửa chính.
“Thưa các quý ông, cảm ơn các ngài đã đến trải nghiệm dịch vụ của Câu lạc bộ Tantalus. Ngày mai, những cánh cửa của chúng tôi sẽ rộng mở vào khoảng thời gian giới hạn. Khung giờ đầy đủ sẽ bắt đầu vào thứ Năm. Hôm đó, các ngài cần phải là hội viên nếu muốn vào chỗ chúng tôi. Chúc các ngài ngủ ngon.”
Mất đi sự cám dỗ từ các cô gái, các bàn chơi cũng tan dần và từng đám đàn ông ở Mayfair vừa ra về vừa thì thầm bàn tán. Diane đã chờ đợi giây phút này hơn một năm qua, có thể nói đêm mở màn là một thành công, và cô nên thở dài nhẹ nhõm vì bản thân đã làm được mọi chuyện.
Nhưng ngược lại, hai tay cô run rẩy còn trong lòng chấn động, đơn giản vì vài giờ tới đây cô sẽ ở cùng một người đã từng thân mật với cô trong hai tuần. Bởi một lý do mờ mịt nào đó, điều này làm cô cảm thấy bồn chồn còn hơn cả ý tưởng bắt đầu việc kinh doanh.
Ngay khi vị khách cuối cùng rời khỏi, cô dặn Juliet khoá luôn cửa trước. Diane vội vàng lên lầu, đi vào phòng khách rộng lớn phía trước nhà bếp, đây là nơi cô thu xếp vào phút chót để nhân viên của cô có chỗ nghỉ ngơi. Gần như toàn bộ nữ nhân viên của cô đều đang ở bên trong, tiếng cười nói vang lên chói tai.
“Các cô gái”, cô gọi, đứng lên trên một cái ghế, “làm tốt lắm!”. CÔ ra hiệu cho người hầu mang rượu sâm banh cho mọi người. “Sau ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu lịch làm việc như quy định, nhưng tối nay tôi rất hài lòng với tất cả các cô. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu từ giữa trưa, Jenny và Margaret sẽ bàn thảo về bất kỳ thay đổi nào chúng ta cần thực hiện. Còn bây giờ hãy thư giãn nào.”
Ngay khi Diane thoát khỏi vòng vây của những lời cảm ơn và chúc tụng, cô liền trốn vào phòng riêng, đi đi lại lại, nhìn chằm chằm những cây kim đang hối hả chạy đua trên mặt đồng hồ.
Bốn giờ kém hai phút, cô thổi tắt ngọn nến cạnh giường, đeo găng tay dài đến bắp tay và đi xuyên qua câu lạc bộ tối tăm trống trải. Cô có thể làm được. Cô đã đối mặt với bọn đòi nợ, sự nghèo túng và cô đơn nhưng đã chiến thắng tất cả. Chuyện này chỉ kéo dài hai mươi bốn giờ. Cô có thể vượt qua được bất kỳ điều gì trong vòng một ngày. Ngay cả Oliver Warren.
Cô dừng lại ngay bên ngoài phòng anh và hít sâu. Nếu là quý ông thì anh sẽ đến gặp cô, nhưng cô thừa biết anh là loại người gì. “Cao quý” không hợp với anh. Thở ra lần nữa, Diane gõ cửa.
Không có gì xảy ra.
Chà, cô không ngờ tới chuyện này. Cô đoán là anh đã quên béng giao hẹn đặc biệt này và chui vào giường một cô nàng nào đó. Trong trường hợp đó lúc này đáng lẽ người hầu của anh phải ra mở cửa rồi chứ. Diane lặng lẽ đếm số. Hai mươi lăm dường như là một con số vừa đẹp vừa tròn trĩnh. Nếu đếm xong mà không ai xuất hiện cô sẽ xem như nhiệm vụ của mình đã hoàn thành.
Đến số mười bảy thì cánh cửa mở ra.
Oliver đứng đó nhìn cô chăm chú. Anh đã cởi bỏ áo vét đen và xắn tay áo sơ mi trắng. Anh vẫn mặc nguyên áo chẽn, giày bốt và quần dài, trông anh rất thoải mái và… đồng thời cũng rất dữ dội. Sức ảnh hưởng của anh làm cô ngạt thở và không có ích gì cho thần kinh căng thẳng của cô. “Anh không mời tôi vào sao?”, cô vận dụng toàn bộ trí lực để giữ giọng mình điềm tĩnh.
Anh lùi lại mở rộng cửa. “Mời vào.”
Giữ thẳng vai, cô rảo bước vào phòng. “Từ khi nào anh bắt đầu tư ra mở cửa vậy?”
“Từ khi tôi bảo đảm người hầu đi lo việc riêng của họ cho đến lúc nghe tôi gọi.” Cánh cửa đóng lại sau lưng cô với một tiếng thịch nặng nề khiến sống lưng cô rung theo.
Cô nửa trông chờ bị vồ vập trong tư thế dán lưng vào tường nhưng hoá ra anh ta chỉ đi ngang qua cô để hướng vào phòng trong. “Em muốn uống chút rượu không?”, anh hỏi qua vai. “Hoặc thứ gì đó mạnh hơn.”
Nếu say khướt thì cô có thể không nhớ những chuyện xảy ra trong hai mươi bốn giờ tới. Nhưng cô sẽ là một kẻ hèn nhát – anh ta biết điều đó. “Không, cảm ơn anh. Tôi cũng thấm mệt rồi, tôi muốn anh mau kết thúc chuyện này.”
“Ừm, tôi biết em sẽ như thế”, anh đồng tình. “Lối này.”
Mặt tích cực của nõi sợ hãi là ngăn cô kiệt sức. Và nếu cảm xúc đó không giúp cô tạo một khoảng cách cân bằng giữa hoảng loạn và buồn ngủ thì cô không chắc mình có thể nhấc chân lên nổi. “Anh có thể phải đợi thêm một tiếng vì tôi nghi ngờ mình vẫn còn tỉnh táo cho dù anh có định làm gì.”
“Hừm.” Anh mở cửa phòng ngủ làm lộ ra một bồn tắm bằng đồng đang ăm ắp nước. Khói bốc lên nghi ngút từ mặt nước rải rác cánh hoa hồng đỏ thắm.
“Vậy là anh định dìm chết tôi”, cô nhận xét, phớt lờ cảm giác thoả mãn bất ngờ đang cuộn lên trong cô ý nghĩ được đắm mình trong bồn nước nóng.
“Không phải lúc này. Vào đi. Tôi sẽ quay lại.” Nói xong, anh rời khỏi phòng và đóng cửa lại sau lưng.
Diane đưa mắt nhìn ngọn nến trên chiếc bàn nhỏ cạnh bồn tắm và cửa phòng rồi nheo mắt lại. Oliver Warren ở Vienna đã rất… mãnh liệt khi kéo cô vào giường ngay lần đầu gặp gỡ. Trong hai tuần đó họ ít khi mặc quần áo và vàng hiếm khi xa cách nhau. Còn ngài Haybury ở London lại hung hăng và ngạo mạn, luôn tìm cơ hội công kích cô. Con người vừa nãy không giống với phiên bản nào cả.
Cô cởi giày. “Mày có thể cứ đứng đây suy nghĩ”, cô lầm bầm với chính mình, “hoặc ngồi trong bồn tắm.”
Nước nóng trông như đang mời gọi cô. Cô nhúng ngón tay vào, thử khuấy các cánh hoa. Tuyệt vời và gần như quá ấm áp. Anh ta đã bắt người hầu bận rộn đun nước. Thật đáng hổ thẹn nếu để công sức của họ bị lãng phí.
2
Cô chậm rãi đưa tay ra sau lưng và cởi ba cúc áo đen. Sau đó cô rũ bỏ váy áo để nó rơi quanh đôi chân trần. Áo lót của cô cũng nối đuôi. Liếc nhìn cánh cửa đóng kín kia, cô bước vào bồn tắm đồng thau và chìm xuống làn nước nóng thơm ngát.
Cô không thể nén lại tiếng rên rỉ sảng khoái thoát khỏi bờ môi khi tựa cổ lên thành bồn tắm. Như thế này tuyệt hơn nước ấm từ vòi rất nhiều. Nếu không phải ở bên kia cánh cửa chắc chắn có một gã đang lảng vảng thì hẳn cô đã thiếp đi luôn rồi.
Cửa lại được mở ra. Oliver đi vào với một đĩa bánh quy và dâu tây cùng hai ly rượu. “Dễ chịu không”, anh hỏi trong lúc dùng chân đóng cửa.
“Một cách đáng kinh ngạc”, cô đáp. “Tôi đã nói không muốn uống rượu.”
“Tôi rót ra rồi. Cứ để đó nếu em không uống.” Đặt khay xuống nền nhà, anh kéo ghế ngồi và bệ đỡ hai tầng bên cạnh bồn, đặt khay lên bệ và ngồi vào ghế.
“Vậy ra đây là cách anh muốn phí thời gian với tôi đấy à? Tôi sẽ thừa nhận mình ngạc nhiên một cách thoải mái, nhưng đồng hồ vẫn tiếp tục tích tắc đấy nhé.”
Oliver cắn một chiếc bánh quy rồi nhai và nuốt. “Em đã từng không phải một cô nàng lạnh lùng như thế.”
“À, tôi đã bị bỏ rơi hai, à không, ba lần, nếu tính luôn bố mẹ tôi đã bỏ tôi để cân nhắc lợi ích của mọi người trừ hạnh phúc của tôi.”
Anh rướn người để vuốt ngón trỏ lên bờ vai trần của cô. “Tôi đã khiến trái tim em tan vỡ phải không”, anh thì thầm.
Ly rượu kia bắt đầu trông có vẻ càng lúc càng hấp dẫn. “Đó là mục đích của anh khi đó à?”, cô hỏi lại. Không đời nào cô trả lời câu hỏi cảu anh. Anh thì rất muốn biết.
“Em phải trả lời câu hỏi của tôi trong vòng hai mươi bốn giờ tới.”
Diane chìm sâu xuống nước. Cô nhắm mắt để chọc tức anh. “Hai mươi ba giờ và ba mươi phút”, cô sửa lại. “Và anh được tự ý sử dụng cơ thể tôi, không phải tâm trí tôi.”
Một lát sau cô cảm thấy bàn tay anh chạm vào tóc cô. Cô lập tức ngồi thẳng lên, lo ngại anh có thể ấn đầu cô xuống nước. Nhưng ngược lại, anh bắt đầu dịu dàng cởi kẹp tóc cho đến khi tóc cô tuột ra và xoã xuống cạnh bồn tắm.
Nước ấm và cảm giác nhột nhạt khắp da đầu làm cô cảm thấy rất… tuyệt vời. Nhắm nghiền mắt, Diane buộc đầu óc mình hoạt động trở lại. Hai năm trước anh ta đã thèm muốn cô. Anh ta đã có cô và sau đó bỏ chạy. Giờ anh ta lại muốn cô. Vì lẽ gì chứ? Anh ta đã không muốn ai biết chuyện trước đây, vậy lần này vì chính bản thân hơn là muốn lên mặt với đám người ở Mayfair.
Bất thình lình cô chợt nghĩ thông suốt và mở bừng hai mắt. “Không phải anh sợ tôi đấy chứ?”
Oliver nhúng ngón tay vào làn nước cạnh hông cô và lười nhác khuấy lên. “Nếu tôi sợ em”, anh từ tốn nói, ánh mắt xuôi theo chiều dài cơ thể cô, “thì tại sao tôi còn để em ở đây?”
“Để chứng minh với bản thân là anh không sợ tôi.”
Miệng anh cong lên. “Em ngây thơ thật đấy. Và rất dễ thương.”
Cô khum tay, hất nước lên mặt anh. “Tôi không ngây thơ”, cô ngồi dậy, cáu kỉnh. “Cũng không dễ thương.”
Nước nhỏ giọt từ tóc và cằm, nhưng anh không nhúc nhích. “Vậy ra em dửng dưng với ý tưởng bán thân cho tôi để đổi lấy năm nghìn bảng nhưng lại không thể chịu được bị gọi là ngây thơ và dễ thương à? Có vẻ hơi mất cân bằng đấy nhỉ?”
“Tôi cho anh mượn bản thân tôi. Trong một ngày.” Cô tựa cằm vào cánh tay, cố khôi phục tinh thần. Anh ta cố tình chọc giận cô, cô có ăn miếng trả miếng thì cũng công bằng thôi. “Giả thuyết của tôi là hai năm trước anh đã phải lòng tôi và anh là một gã khốn ích kỷ, ý tưởng yêu ai đó làm anh khiếp đảm, vì vậy anh đã bỏ chạy khỏi Lục địa. Giờ tôi ở đây, anh cảm thấy cần phải chứng tỏ tôi không còn tác động đến anh nữa.”
Ngón tay anh vẽ từng vòng trên cánh tay cô. “Một giả quyết hay ho. Em đã từng cân nhắc tôi rời Vienna vì bác tôi gọi về, còn em đang ở trong phòng ngủ của tôi vì em đã đến xin tôi giúp đỡ chưa? Tôi nghĩ có lẽ em mới là người cần chứng minh tôi không còn tác động đến em nữa.” Anh đưa tay vuốt ngực trái của cô và cùng lúc nghiêng người hôn cô.
Tia chớp loé lên trong đầu cô. Ngay khi cái miệng mềm mại, nồng ấm của anh rời đi, cô liền nặng nhọc hít thở. “Tôi thấy dường như nếu hai ta đều bị thuyết phục là đối phương chỉ muốn chứng tỏ sự thờ ờ thì có lẽ nên huỷ bỏ đêm nay đi. Có vẻ như đây là một sai lầm lớn.”
Anh kẹp núm vú của cô giữa hai ngón tay. “Tôi vẫn muốn giữ em ở đây”, anh trầm ngâm, bàn tay kia luồn vào tóc cô và kéo đầu cô lại gần cho một nụ hôn sâu lắng khác.
“Nói cho anh biết tôi chẳng có gì để chứng minh với bản thân tôi cả”, Diane thở dốc khi miệng anh lướt trên quai hàm cô. Ngón tay cô bấu chặt thành bồn tắm. “Anh đủ dễ chịu trên giường nhưng không đáng tin hay đáng dựa dẫm.”
“Vì tôi đã bỏ đi à?”, anh hỏi trong lúc cái miệng linh hoạt của anh gặm nhấm tai cô.
“Vì anh đã dụ dỗ tôi một tuần sau khi tôi đặt Frederick xuống mồ.”
“Ừm. Tôi thì nghĩ là em dụ dỗ tôi. Hay chí ít tôi gọi đó là sự cuốn hút lẫn nhau.”
Cô có thể thừa nhận anh ta có lý, hay ít ra dòng máu đang chảy hối hả dưới da cô khiến cô cảm thấy hoà nhã hơn đáng kể. Nhìn xem, bình tĩnh lại… Cho dù cô biết anh ta sẽ tận dụng mọi lợi thế nhưng dường như cô không thể suy nghĩ mạch lạc.
Oliver ngồi thẳng người, hai tay ướt đẫm của anh đưa lên ngực để cởi áo chẽn. Sau đó anh nhanh chóng lột bỏ áo sơ mi và ném nó đi. Một mảnh vải băng trắng nho nhỏ trên cánh tay trái tương phản với nước da rám nắng của anh. Chính cô đã gây ra vết thương đó. Nhưng cô không cảm thấy hài lòng như vẫn tưởng. “Có đau không?”, cô chỉ tay hỏi.
“Tôi từng bị nặng hơn.” Anh xoay vai giải thích. “Em muốn đi ra hay tôi vào cùng em?”
“Anh đang cho tôi lựa chọn à? Hay anh quên mất phải làm gì tiếp theo rồi? Tôi cứ nghĩ việc này anh rành lắm chứ.” Bên dưới làn nước cô dịch chuyển đôi chân, bồn tắm này rất lớn, dư sức chứa được hai người. Nhưng có vẻ sẽ thân mật hơn lăn lộn trên giường anh.
“Được thôi.” Anh lần lượt tháo giày và thả chúng cạnh ghế ngồi. Anh cúi xuống, đưa cô một cái lọ nhỏ. “Dầu hoa hồng. Hãy làm việc có ích trong lúc tôi thu dọn chỗ này, được chứ?”
“Làm việc có ích? Ý tưởng lãng mạn đi đâu cả rồi?”, cô đáp trả, nhận lấy cái lọ và đổ vài giọt vào bồn nước ấm. Ngay lập tức mùi hoa hồng thoang thoảng xung quanh cô nồng nàn nhưng đồng thời cũng rất ngọt ngào và cay xè. Nếu cô không lầm thì đây là một loại dầu rất đắt tiền.
“Em liên tục xúc phạm tôi. Tôi đã quyết định thử phương pháp tiếp cận trực tiếp hơn.” Anh đứng lên, cởi khuy quần và tuột nó xuống đùi.
“Chà, tôi nhớ cái đó.” Diane hờ hững nói dù miệng cô đột ngột khô đắng. Bộ phận đàn ông ấn tượng của anh nhắc cô nhớ nhiều thứ, bao gồm cả việc anh rất giỏi trên giường. Tuy hai tuần đó đã kết thúc nhưng mười bốn ngày ấy thì rất… đặc biệt.
“Rõ ràng nó nhớ em đấy, em yêu.” Anh bước ra khỏi quần và nhẹ nhàng trèo vào bồn, ngồi đối diện cô.
Nước dâng đến gần vai cô khi anh ngồi xuống, chân họ đan vào nhau. Oliver vươn tay lấy một ly rượu và đưa nó cho cô. Nhận ra kiêng khem không giúp ích gì, cô nhận lấy và uống một ngụm lớn. Uống rồi cũng chẳng khá hơn.
“Bây giờ thì sao?”, cô hỏi, đặt ly rượu qua một bên.
Lòng bàn tay anh vuốt ve từ mắt cá đến đầu gối cô. “Chắc chắn em vẫn chưa quên. Sau bao lâu thì em có người tình mới?”
“Người cuối cùng đã huỷ hoại ham muốn của tôi, cảm ơn anh nhiều.”
Cô xem đó là một câu xúc phạm, nhưng anh lại mỉm cười – nụ cười trên người, quyến rũ đầy nhục cảm vẫn còn có sức ảnh hưởng đến cô. “Không một ai sau tôi sao, Diane? Tôi rất vui.”
“Tôi nghi ngờ anh có thể nhận xét như thế.”
Nụ cười của anh nhạt đi chỉ trong tích tắc. Tiếc nuối? Ý nghĩ đó nhanh chóng bị cô gạt đi. Rất có thể trong khoảnh khắc đó anh ta nhận ra mình đã mất đi đôi chút lợi thế.
“Đủ để nói rằng tôi chưa bao giờ cho bất kỳ ai trong số bọn họ mượn năm nghìn bảng để đổi lấy một lần tắm chung.”
“Tắm chung là ý tưởng của anh đấy chứ. Ngay lúc này tôi thà đi ngủ.”
Anh siết tay trên đầu gối cô và kéo lại gần. “Để tôi thử thay đổi suy nghĩ của em nhé”, anh thì thầm, nghiêng tới hôn cô lần nữa. Oliver gặm lấy môi dưới của cô rồi lui lại khoảng một phân. “Em cũng được tận hưởng mà Diane”, anh tiếp tục thì thầm. “Vì dù em có khinh bỉ tôi thì em cũng khao khát tôi.”
Cô nín thở hồi lâu. “Đừng chắc chắn như thế.”
“Tôi chắc chắn.”
Lần này anh không cho cô cơ hội đáp lại mà kéo cô lên đùi anh trong lúc anh hôn cô. Lạy Chúa, gã này rất biết hôn. Gần như vô thức, cô choàng tay qua vai anh, áp sát vào anh. Sức nóng căng tràn khắp cơ thể cô một cách sống động và chuếnh choáng.
Cô ngửa đầu rên rỉ lúc anh cúi xuống ngậm lấy ngực cô. Lý trí, mưu kế, chiến thuật, tất cả đều bay biến. Anh đã nói hai mươi bốn giờ thân mật này cô cũng có thể tận sức hưởng thụ. Xét cho cùng thì anh rất giỏi trong chuyện đó.
Oliver trượt tay lên đùi cô rồi chầm chậm đẩy một ngón tay vào trong người cô. Diane giật bắn, cong lưng khi anh tiếp tục cử động ngón tay cùng với nhịp điệu của miệng anh trên ngực cô. Cô thở hổn hển, lùa tay vào mái tóc sẫm màu của anh. Khi anh rướn người chiếm lấy miệng cô, cô vội đẩy ra. “Tắm thế đủ rồi”, cô chật vật nói.
“Đồng ý.”
Anh luồn tay dưới vai và đầu gối cô rồi đứng lên. Mùi hoa hồng vương vấn theo họ khi anh bước ra khỏi làn nước và bế cô về giường. Cơ thể cô đột ngột thấy lành lạnh ở những nơi không tiếp xúc với anh, nhưng cô nhận thấy đó chỉ là cái lạnh ngoài còn bên trong cô như đang bị thiêu đốt.
Anh đã trải ga giường, rõ ràng đoán trước cả hai sẽ ướt nhẹp khi vào đến nơi. Oliver đặt cô lên nệm, đeo bao cao su của Pháp vào rồi đè lên người cô, hôn lên đùi, bụng và ngực cô rồi chiếm lấy miệng cô cho một nụ hôn say đắm khác.
“Nói em muốn tôi đi”, anh thở hắt ra, vươn ngón cái ra xoa nắn núm vú bên trái của cô.
Trọng lượng cơ thể anh dồn lên hông cô, phần đàn ông của anh ấn vào đùi cô, việc duy trì vẻ dửng dưng trở nên cực kỳ khó khăn. Anh khiến cô muốn cử động, muốn đưa anh vào bên trong cô, muốn van vỉ như một cô gái gàn dở. Nhưng anh không biết được điều đó. “Anh muốn tôi”, cô đáp, trượt lòng bàn tay xuống cặp mông săn chắc rồi ngược lên sống lưng anh. Những múi cơ dưới da anh thật mạnh mẽ, cuồng nhiệt và đáng khao khát, cô cố gắng chớp mắt để tỉnh táo lại.
“Mọi chuyện sẽ diễn ra như này hả?”
“Đúng vậy”, cô thở dốc khi anh lại ngậm lấy ngực cô. “Đừng nói với tôi là anh ngạc nhiên đấy.”
“Mọi thứ về em đều khiến tôi ngạc nhiên.”
Dường như đó là một lời khen hết sức thẳng thắn, bình thường. Có lẽ đầu óc anh cũng giống cô đang quá bận bịu với khoái cảm. Vì cho dù trong đầu cô nghĩ anh ra sao thì cơ thể cô cũng đang rất, rất hài lòng. Khi Oliver mở chân cô ra và quấn chân cô quanh hông mình, cô quên đi tất cả trừ cảm giác tuyệt vời về vật đàn ông cứng rắn của anh trượt vào bên trong cô. Ôi, Chúa ơi.
Anh tiến vào trong cô hết lần này đến lần khác, sức nặng của anh ép cô lún sâu vào đám chăn mền ẩm ướt. Diane không thể thở đượcc, không thể làm gì ngoài bấm đầu ngón tay vào lưng anh và rên rỉ theo từng cử động của anh. Từng thớ cơ bắp siết chặt, rồi thả lỏng khi cô co thắt xung quanh anh.
“Tôi đã biết là em muốn tôi”, anh thì thầm, ánh mắt săm soi trên mặt cô.
Bất cứ điều gì cô nghĩ ra vào lúc này đều nghe có vẻ ngớ ngẩn nên cô cắn môi và cố gắng không phát ra những tiếng rên rỉ đang chực chờ thoát khỏi cuống họng. Bất thình lình anh lăn người nằm ngửa ra, còn cô ngồi dạng chân trên người anh, hai tay xoè ra trên bộ ngực rắn chắc của anh.
Nếu cô vẫn còn chút tự chủ nào đó thì đáng lẽ cô nên ngồi im, suy cho cùng thì thoả thuận lần này là ý của anh ta. Nhưng cảm giác có anh lấp đầy cô đã choán hết mọi thứ, cô bắt đầu di chuyển cọ sát dọc theo chiều dài phần đàn ông của anh. Lần này đến lượt anh rên siết và vươn tay vuốt ve, xoa nắn ngực cô, kéo cô xuống cho một nụ hôn đắm đuối hụt hơi khác.
Anh thúc mạnh vào cô càng lúc càng nhanh cho đến khi co giật và ôm cô thật chặt trong lúc bùng nổ bên trong cô. Cô thèm khát vô cùng được ngã nhào lên ngực anh để thả lỏng cơ thể mệt nhoài và đầy kích động của mình. Nhưng làm như thế đồng nghĩa với việc chịu thua và cô thì cương quyết không đầu hàng. Vì thế cô nhìn xuống anh và cố lấy hơi để lên tiếng. “Bây giờ thế nào?”, cô hỏi. “Anh vẫn còn hai mươi hai giờ đấy.”
“Khỉ thật”, anh lầm bầm, nhấc cô khỏi người anh. “Nằm xuống.”
Cô toan nằm ngửa, cô đè nén thôi thúc được che chắn bản thân hoặc làm một điều gì đó để có vẻ e thẹn. Cô không phải là một cô bé. “Rất nguyên thuỷ.”
“Nằm sấp.”
Diane cau có. “Anh không…”
“Và im đi.” Anh lấy ngón tay đẩy cô cho đến khi cô nằm sấp với cánh tay khoanh lại dưới đầu.
Một lát sau cô cảm nhận được anh đang choàng khăn quanh tóc cô rồi kéo xuống. Anh lặp lại hành động đó, vùi những lọn tóc ướt trong nếp gấp khăn tắm. “Anh đang lau tóc cho tôi à?”
“Nếu không em sẽ làm hỏng chiếc giường tôi mất. Ngủ đi.”
“Vậy là anh đã xong việc với tôi rồi hả?”
“Tôi mệt rồi. Sáng mai chúng ta có thể bắt đầu tái diễn.”
Cô suy nghĩ trong giây lát và để mặc anh đùa giỡn với tóc mình. Chẳng có gì thay đổi cả. Họ vẫn là kẻ thù. Chẳng qua vào lúc này cô cảm thấy rất thư thái. Và rất buồn ngủ. “Đồng ý.”
William D’Arville, công tước Whiting, nghiêng người tựa vai vào tường và đưa mắt nhìn cô. “Cô làm thế nào để dung hoà vị trí của cô trong xã hội thượng lưu với vai trò chủ sòng bạc nhỉ?”
Diane nhìn theo một khay đầy các ly rượu đi qua, thở dài tiếc nuối. Cô cần rượu, đặc biệt là sau cuộc đối thoại với Oliver, cô càng cần sự mưu mẹo để vừa lôi kéo vừa chống đỡ hàng trăm gã đàn ông được mời đến Câu lạc bộ Tantalus đêm nay. Nhưng họ không phải là người cô đang nghĩ đến.
Suy nghĩ của cô chính là anh ta, con quỷ đang ngồi ở một bàn faro giữa đám đông người xem. Anh ta biết rõ phải chơi thế nào. Và cũng biết cách khiến cô xao lãng trong lúc cô đang chơi trò của chính cô.
“Phu nhân Cameron?”
Cô giật mình. Chết tiệt, nhiệm vụ của cô là thuyết phục giới quý tộc giàu có thấy được câu lạc bộ của cô xứng đáng với phí hội viên hai mươi bảng một năm. “Ngài sở hữu nhiều ngựa và chó săn phải không, thưa Đức ngài?”
Whiting gật đầu. “Đúng vậy.”
“Chúng là sở thích của ngài. Còn đây là sở thích của tôi.” Cô mỉm cười. “Các kỹ năng của người chơi, cho và nhận, tôi cảm thấy rất… hào hứng.”
“Cô sẵn lòng mạo hiểm danh tiếng của mình để đánh đổi một thú vui phù phiếm sao?”
Diane nỗ lực chuyển ánh mắt từ kẻ thù tóc nâu sang vị công tước có khuôn mặt gầy gò. “Tôi coi sự hào hứng là lẽ sống của mình.” Cũng gần quan trọng bằng số tiền cô dự định sẽ kiếm được từ lũ đàn ông này. “Nếu nó khiến tôi mất một bữa tối hoặc vài điệu nhảy bốn người thì tôi đành chịu.”
“Cô có cảm thấy bị xúc phạm nếu tôi nói rằng cô rất cuốn hút không, Phu nhân Cameron?”
Anh ta và một tá gã khác đã nói điều đó tối nay. Đàn ông không tự ý thức được sự hổ thẹn khi dễ dàng bị xỏ mũi. Đàn ông – hay hầu hết bọn họ - rất dễ bị đọc vị một cách đáng thương. Oliver cũng thèm muốn cô nhưng anh ta đã xoay xở tìm ra cách kéo cô lên giường của anh ta. Vào lúc bốn giờ sáng.
“Hiếm khi nào tôi cảm thấy bị xúc phạm bởi những lời khen ngợi, thưa Đức ngài.” Khi anh ta đáp lại, cô cười sâu hơn. “Đồng thời”, cô tiếp tục, “tôi không phải một bông hoa nghiêng ngả theo từng cơn gió.”
Công tước cười cười. “Cô thẳng thắn một cách thú vị, thưa phu nhân. Phần lớn phụ nữ thích những câu hoa mỹ và thầm ước ao những thứ đẹp đẽ. Tôi thích sự thành thật của cô hơn.”
Còn cô thích tiền bạc không kèm điều kiện hơn. “Như vậy sẽ giảm nguy cơ bị hiểu lầm.”
“Vậy tôi sẽ cố gắng cư xử thoả đáng.”
Cuộc tán gẫu có thể mang lại đôi chút lợi ích nhưng đáng lẽ cô nên chú tâm hơn. Thay vào đó cô liên tục liếc về phía bàn faro chính và gã đàn ông lưng dài vai rộng thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô đã cố tình không gắn đồng hồ ở các phòng chơi bài trong Tantalus vì không muốn các vị khách của cô biết họ đã ở lại dưới mái nhà này bao lâu rồi. Nhưng tối nay, từng giây từng phút cô đều không thể kìm nén tự hỏi lúc này là mấy giờ. Có vẻ như bốn giờ sẽ đến rất nhanh.
“Ngài có đồng hồ không, thưa Đức ngài?”, cô hỏi, ghét cay ghét đắng bản thân vì không thể kiềm chế được.
Anh ta lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi chạm khắc. “Gần một giờ rưỡi.”
Cô đặt tay lên ống tay áo của anh ta. “Vậy ngài nên đến thử một trong các bàn đánh bạc. Hoặc món tráng miệng được phục vụ ở Phòng Hera.”
Whiting đặt tay lên ngực. “Tôi bị xua đuổi ư? Tôi đau lòng lắm đấy.”
Diane bật cười. “Là bị trì hoãn thì đúng hơn, thưa Đức ngài. Ngài hãy tận hưởng nhé.”
Ngay khi cô thoát khỏi vị công tước khá quyến rũ thì lại đến lượt ông Evans nhảy vào thế chỗ. Rồi đến quý ngài Ackland. Hiển nhiên sở hữu một câu lạc bộ đã khiến cô trở nên đáng khao khát. Nhưng đồng thời cô cũng nghi ngờ liệu có ai trong bọn họ có ý định tiến đến hôn nhân cho dù có tin đồn cô giàu sụ.
“May mà cô đã cho in thêm các biểu mẫu đăng ký”, Jenny từ tiền sảnh đi vào. “Nhiều khách ở Phòng Demeter đã hỏi bút viết để hoàn tất chúng đấy.”
“Tốt.” Diane lại liếc về phía lưng Oliver. “Cô có thể giám sát việc lau dọn và nhập hàng sau khi chúng ta đóng cửa không? Tôi muốn mọi thứ sẵn sàng cho tối mai.”
“Dĩ nhiên tôi có thể. Nhưng cô sẽ đi đâu?”
Ồ, cô thậm chí còn không muốn nói ra. “Tôi có một… nghĩa vụ cần thực hiện. Tôi sẽ trở lại sau khi kết thúc tối mai.”
Genevieve bước lại gần. “Có gì không ổn sao? Cô biết tôi rất… hữu dụng nếu cô cận trợ giúp.” Cô ta nhìn theo ánh mắt không chủ tâm của Diane về phía bàn faro. “Có phải Haybury không? Anh ta đã làm gì?”
“Anh ta đã cho tôi mượn tiền, Jenny, và tôi đã đồng ý các điều khoản của anh ta. Trước bốn giờ sáng mai tôi sẽ dứt điểm với anh ta.”
Jenny nắm lấy khuỷu tay cô. “Tôi đã thấy cô sau khi hắn rời Vienna”, cô ta thì thầm gay gắt. “Tôi biết dây dưa với hắn ta lần nữa là một sai lầm. Đừng…”
“Tôi biết việc của mình, Jenny”, Diane ngắt lời. “Tôi không còn là con người của hai năm trước. Tôi có thể xoay xở vài giờ gặp gỡ anh ta. Hãy tránh xa chuyện này.”
Cứng nhắc gật đầu, Jenny thả tay cô. “Nếu tôi không thấy cô sau bốn giờ sáng mai thì tôi làm việc của mình đấy.”
“ĐỒng ý.”
Dù trong tương lai việc đánh bài sẽ tiếp diễn cho đến khi người chơi rời bàn nhưng tối nay Diane muốn tất cả quý ông về nhà với cơn thèm khát không nguôi. Ba giờ kém mười, cô ra lệnh cho các giám sát viên bắt đầu đóng bàn chơi. Lần lượt từng cô gái biến mất ở phía sau các cánh cửa bí ẩn. Khi người cuối cùng rời đi, Diane bước lên bục đặt trước cửa chính.
“Thưa các quý ông, cảm ơn các ngài đã đến trải nghiệm dịch vụ của Câu lạc bộ Tantalus. Ngày mai, những cánh cửa của chúng tôi sẽ rộng mở vào khoảng thời gian giới hạn. Khung giờ đầy đủ sẽ bắt đầu vào thứ Năm. Hôm đó, các ngài cần phải là hội viên nếu muốn vào chỗ chúng tôi. Chúc các ngài ngủ ngon.”
Mất đi sự cám dỗ từ các cô gái, các bàn chơi cũng tan dần và từng đám đàn ông ở Mayfair vừa ra về vừa thì thầm bàn tán. Diane đã chờ đợi giây phút này hơn một năm qua, có thể nói đêm mở màn là một thành công, và cô nên thở dài nhẹ nhõm vì bản thân đã làm được mọi chuyện.
Nhưng ngược lại, hai tay cô run rẩy còn trong lòng chấn động, đơn giản vì vài giờ tới đây cô sẽ ở cùng một người đã từng thân mật với cô trong hai tuần. Bởi một lý do mờ mịt nào đó, điều này làm cô cảm thấy bồn chồn còn hơn cả ý tưởng bắt đầu việc kinh doanh.
Ngay khi vị khách cuối cùng rời khỏi, cô dặn Juliet khoá luôn cửa trước. Diane vội vàng lên lầu, đi vào phòng khách rộng lớn phía trước nhà bếp, đây là nơi cô thu xếp vào phút chót để nhân viên của cô có chỗ nghỉ ngơi. Gần như toàn bộ nữ nhân viên của cô đều đang ở bên trong, tiếng cười nói vang lên chói tai.
“Các cô gái”, cô gọi, đứng lên trên một cái ghế, “làm tốt lắm!”. CÔ ra hiệu cho người hầu mang rượu sâm banh cho mọi người. “Sau ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu lịch làm việc như quy định, nhưng tối nay tôi rất hài lòng với tất cả các cô. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu từ giữa trưa, Jenny và Margaret sẽ bàn thảo về bất kỳ thay đổi nào chúng ta cần thực hiện. Còn bây giờ hãy thư giãn nào.”
Ngay khi Diane thoát khỏi vòng vây của những lời cảm ơn và chúc tụng, cô liền trốn vào phòng riêng, đi đi lại lại, nhìn chằm chằm những cây kim đang hối hả chạy đua trên mặt đồng hồ.
Bốn giờ kém hai phút, cô thổi tắt ngọn nến cạnh giường, đeo găng tay dài đến bắp tay và đi xuyên qua câu lạc bộ tối tăm trống trải. Cô có thể làm được. Cô đã đối mặt với bọn đòi nợ, sự nghèo túng và cô đơn nhưng đã chiến thắng tất cả. Chuyện này chỉ kéo dài hai mươi bốn giờ. Cô có thể vượt qua được bất kỳ điều gì trong vòng một ngày. Ngay cả Oliver Warren.
Cô dừng lại ngay bên ngoài phòng anh và hít sâu. Nếu là quý ông thì anh sẽ đến gặp cô, nhưng cô thừa biết anh là loại người gì. “Cao quý” không hợp với anh. Thở ra lần nữa, Diane gõ cửa.
Không có gì xảy ra.
Chà, cô không ngờ tới chuyện này. Cô đoán là anh đã quên béng giao hẹn đặc biệt này và chui vào giường một cô nàng nào đó. Trong trường hợp đó lúc này đáng lẽ người hầu của anh phải ra mở cửa rồi chứ. Diane lặng lẽ đếm số. Hai mươi lăm dường như là một con số vừa đẹp vừa tròn trĩnh. Nếu đếm xong mà không ai xuất hiện cô sẽ xem như nhiệm vụ của mình đã hoàn thành.
Đến số mười bảy thì cánh cửa mở ra.
Oliver đứng đó nhìn cô chăm chú. Anh đã cởi bỏ áo vét đen và xắn tay áo sơ mi trắng. Anh vẫn mặc nguyên áo chẽn, giày bốt và quần dài, trông anh rất thoải mái và… đồng thời cũng rất dữ dội. Sức ảnh hưởng của anh làm cô ngạt thở và không có ích gì cho thần kinh căng thẳng của cô. “Anh không mời tôi vào sao?”, cô vận dụng toàn bộ trí lực để giữ giọng mình điềm tĩnh.
Anh lùi lại mở rộng cửa. “Mời vào.”
Giữ thẳng vai, cô rảo bước vào phòng. “Từ khi nào anh bắt đầu tư ra mở cửa vậy?”
“Từ khi tôi bảo đảm người hầu đi lo việc riêng của họ cho đến lúc nghe tôi gọi.” Cánh cửa đóng lại sau lưng cô với một tiếng thịch nặng nề khiến sống lưng cô rung theo.
Cô nửa trông chờ bị vồ vập trong tư thế dán lưng vào tường nhưng hoá ra anh ta chỉ đi ngang qua cô để hướng vào phòng trong. “Em muốn uống chút rượu không?”, anh hỏi qua vai. “Hoặc thứ gì đó mạnh hơn.”
Nếu say khướt thì cô có thể không nhớ những chuyện xảy ra trong hai mươi bốn giờ tới. Nhưng cô sẽ là một kẻ hèn nhát – anh ta biết điều đó. “Không, cảm ơn anh. Tôi cũng thấm mệt rồi, tôi muốn anh mau kết thúc chuyện này.”
“Ừm, tôi biết em sẽ như thế”, anh đồng tình. “Lối này.”
Mặt tích cực của nõi sợ hãi là ngăn cô kiệt sức. Và nếu cảm xúc đó không giúp cô tạo một khoảng cách cân bằng giữa hoảng loạn và buồn ngủ thì cô không chắc mình có thể nhấc chân lên nổi. “Anh có thể phải đợi thêm một tiếng vì tôi nghi ngờ mình vẫn còn tỉnh táo cho dù anh có định làm gì.”
“Hừm.” Anh mở cửa phòng ngủ làm lộ ra một bồn tắm bằng đồng đang ăm ắp nước. Khói bốc lên nghi ngút từ mặt nước rải rác cánh hoa hồng đỏ thắm.
“Vậy là anh định dìm chết tôi”, cô nhận xét, phớt lờ cảm giác thoả mãn bất ngờ đang cuộn lên trong cô ý nghĩ được đắm mình trong bồn nước nóng.
“Không phải lúc này. Vào đi. Tôi sẽ quay lại.” Nói xong, anh rời khỏi phòng và đóng cửa lại sau lưng.
Diane đưa mắt nhìn ngọn nến trên chiếc bàn nhỏ cạnh bồn tắm và cửa phòng rồi nheo mắt lại. Oliver Warren ở Vienna đã rất… mãnh liệt khi kéo cô vào giường ngay lần đầu gặp gỡ. Trong hai tuần đó họ ít khi mặc quần áo và vàng hiếm khi xa cách nhau. Còn ngài Haybury ở London lại hung hăng và ngạo mạn, luôn tìm cơ hội công kích cô. Con người vừa nãy không giống với phiên bản nào cả.
Cô cởi giày. “Mày có thể cứ đứng đây suy nghĩ”, cô lầm bầm với chính mình, “hoặc ngồi trong bồn tắm.”
Nước nóng trông như đang mời gọi cô. Cô nhúng ngón tay vào, thử khuấy các cánh hoa. Tuyệt vời và gần như quá ấm áp. Anh ta đã bắt người hầu bận rộn đun nước. Thật đáng hổ thẹn nếu để công sức của họ bị lãng phí.
2
Cô chậm rãi đưa tay ra sau lưng và cởi ba cúc áo đen. Sau đó cô rũ bỏ váy áo để nó rơi quanh đôi chân trần. Áo lót của cô cũng nối đuôi. Liếc nhìn cánh cửa đóng kín kia, cô bước vào bồn tắm đồng thau và chìm xuống làn nước nóng thơm ngát.
Cô không thể nén lại tiếng rên rỉ sảng khoái thoát khỏi bờ môi khi tựa cổ lên thành bồn tắm. Như thế này tuyệt hơn nước ấm từ vòi rất nhiều. Nếu không phải ở bên kia cánh cửa chắc chắn có một gã đang lảng vảng thì hẳn cô đã thiếp đi luôn rồi.
Cửa lại được mở ra. Oliver đi vào với một đĩa bánh quy và dâu tây cùng hai ly rượu. “Dễ chịu không”, anh hỏi trong lúc dùng chân đóng cửa.
“Một cách đáng kinh ngạc”, cô đáp. “Tôi đã nói không muốn uống rượu.”
“Tôi rót ra rồi. Cứ để đó nếu em không uống.” Đặt khay xuống nền nhà, anh kéo ghế ngồi và bệ đỡ hai tầng bên cạnh bồn, đặt khay lên bệ và ngồi vào ghế.
“Vậy ra đây là cách anh muốn phí thời gian với tôi đấy à? Tôi sẽ thừa nhận mình ngạc nhiên một cách thoải mái, nhưng đồng hồ vẫn tiếp tục tích tắc đấy nhé.”
Oliver cắn một chiếc bánh quy rồi nhai và nuốt. “Em đã từng không phải một cô nàng lạnh lùng như thế.”
“À, tôi đã bị bỏ rơi hai, à không, ba lần, nếu tính luôn bố mẹ tôi đã bỏ tôi để cân nhắc lợi ích của mọi người trừ hạnh phúc của tôi.”
Anh rướn người để vuốt ngón trỏ lên bờ vai trần của cô. “Tôi đã khiến trái tim em tan vỡ phải không”, anh thì thầm.
Ly rượu kia bắt đầu trông có vẻ càng lúc càng hấp dẫn. “Đó là mục đích của anh khi đó à?”, cô hỏi lại. Không đời nào cô trả lời câu hỏi cảu anh. Anh thì rất muốn biết.
“Em phải trả lời câu hỏi của tôi trong vòng hai mươi bốn giờ tới.”
Diane chìm sâu xuống nước. Cô nhắm mắt để chọc tức anh. “Hai mươi ba giờ và ba mươi phút”, cô sửa lại. “Và anh được tự ý sử dụng cơ thể tôi, không phải tâm trí tôi.”
Một lát sau cô cảm thấy bàn tay anh chạm vào tóc cô. Cô lập tức ngồi thẳng lên, lo ngại anh có thể ấn đầu cô xuống nước. Nhưng ngược lại, anh bắt đầu dịu dàng cởi kẹp tóc cho đến khi tóc cô tuột ra và xoã xuống cạnh bồn tắm.
Nước ấm và cảm giác nhột nhạt khắp da đầu làm cô cảm thấy rất… tuyệt vời. Nhắm nghiền mắt, Diane buộc đầu óc mình hoạt động trở lại. Hai năm trước anh ta đã thèm muốn cô. Anh ta đã có cô và sau đó bỏ chạy. Giờ anh ta lại muốn cô. Vì lẽ gì chứ? Anh ta đã không muốn ai biết chuyện trước đây, vậy lần này vì chính bản thân hơn là muốn lên mặt với đám người ở Mayfair.
Bất thình lình cô chợt nghĩ thông suốt và mở bừng hai mắt. “Không phải anh sợ tôi đấy chứ?”
Oliver nhúng ngón tay vào làn nước cạnh hông cô và lười nhác khuấy lên. “Nếu tôi sợ em”, anh từ tốn nói, ánh mắt xuôi theo chiều dài cơ thể cô, “thì tại sao tôi còn để em ở đây?”
“Để chứng minh với bản thân là anh không sợ tôi.”
Miệng anh cong lên. “Em ngây thơ thật đấy. Và rất dễ thương.”
Cô khum tay, hất nước lên mặt anh. “Tôi không ngây thơ”, cô ngồi dậy, cáu kỉnh. “Cũng không dễ thương.”
Nước nhỏ giọt từ tóc và cằm, nhưng anh không nhúc nhích. “Vậy ra em dửng dưng với ý tưởng bán thân cho tôi để đổi lấy năm nghìn bảng nhưng lại không thể chịu được bị gọi là ngây thơ và dễ thương à? Có vẻ hơi mất cân bằng đấy nhỉ?”
“Tôi cho anh mượn bản thân tôi. Trong một ngày.” Cô tựa cằm vào cánh tay, cố khôi phục tinh thần. Anh ta cố tình chọc giận cô, cô có ăn miếng trả miếng thì cũng công bằng thôi. “Giả thuyết của tôi là hai năm trước anh đã phải lòng tôi và anh là một gã khốn ích kỷ, ý tưởng yêu ai đó làm anh khiếp đảm, vì vậy anh đã bỏ chạy khỏi Lục địa. Giờ tôi ở đây, anh cảm thấy cần phải chứng tỏ tôi không còn tác động đến anh nữa.”
Ngón tay anh vẽ từng vòng trên cánh tay cô. “Một giả quyết hay ho. Em đã từng cân nhắc tôi rời Vienna vì bác tôi gọi về, còn em đang ở trong phòng ngủ của tôi vì em đã đến xin tôi giúp đỡ chưa? Tôi nghĩ có lẽ em mới là người cần chứng minh tôi không còn tác động đến em nữa.” Anh đưa tay vuốt ngực trái của cô và cùng lúc nghiêng người hôn cô.
Tia chớp loé lên trong đầu cô. Ngay khi cái miệng mềm mại, nồng ấm của anh rời đi, cô liền nặng nhọc hít thở. “Tôi thấy dường như nếu hai ta đều bị thuyết phục là đối phương chỉ muốn chứng tỏ sự thờ ờ thì có lẽ nên huỷ bỏ đêm nay đi. Có vẻ như đây là một sai lầm lớn.”
Anh kẹp núm vú của cô giữa hai ngón tay. “Tôi vẫn muốn giữ em ở đây”, anh trầm ngâm, bàn tay kia luồn vào tóc cô và kéo đầu cô lại gần cho một nụ hôn sâu lắng khác.
“Nói cho anh biết tôi chẳng có gì để chứng minh với bản thân tôi cả”, Diane thở dốc khi miệng anh lướt trên quai hàm cô. Ngón tay cô bấu chặt thành bồn tắm. “Anh đủ dễ chịu trên giường nhưng không đáng tin hay đáng dựa dẫm.”
“Vì tôi đã bỏ đi à?”, anh hỏi trong lúc cái miệng linh hoạt của anh gặm nhấm tai cô.
“Vì anh đã dụ dỗ tôi một tuần sau khi tôi đặt Frederick xuống mồ.”
“Ừm. Tôi thì nghĩ là em dụ dỗ tôi. Hay chí ít tôi gọi đó là sự cuốn hút lẫn nhau.”
Cô có thể thừa nhận anh ta có lý, hay ít ra dòng máu đang chảy hối hả dưới da cô khiến cô cảm thấy hoà nhã hơn đáng kể. Nhìn xem, bình tĩnh lại… Cho dù cô biết anh ta sẽ tận dụng mọi lợi thế nhưng dường như cô không thể suy nghĩ mạch lạc.
Oliver ngồi thẳng người, hai tay ướt đẫm của anh đưa lên ngực để cởi áo chẽn. Sau đó anh nhanh chóng lột bỏ áo sơ mi và ném nó đi. Một mảnh vải băng trắng nho nhỏ trên cánh tay trái tương phản với nước da rám nắng của anh. Chính cô đã gây ra vết thương đó. Nhưng cô không cảm thấy hài lòng như vẫn tưởng. “Có đau không?”, cô chỉ tay hỏi.
“Tôi từng bị nặng hơn.” Anh xoay vai giải thích. “Em muốn đi ra hay tôi vào cùng em?”
“Anh đang cho tôi lựa chọn à? Hay anh quên mất phải làm gì tiếp theo rồi? Tôi cứ nghĩ việc này anh rành lắm chứ.” Bên dưới làn nước cô dịch chuyển đôi chân, bồn tắm này rất lớn, dư sức chứa được hai người. Nhưng có vẻ sẽ thân mật hơn lăn lộn trên giường anh.
“Được thôi.” Anh lần lượt tháo giày và thả chúng cạnh ghế ngồi. Anh cúi xuống, đưa cô một cái lọ nhỏ. “Dầu hoa hồng. Hãy làm việc có ích trong lúc tôi thu dọn chỗ này, được chứ?”
“Làm việc có ích? Ý tưởng lãng mạn đi đâu cả rồi?”, cô đáp trả, nhận lấy cái lọ và đổ vài giọt vào bồn nước ấm. Ngay lập tức mùi hoa hồng thoang thoảng xung quanh cô nồng nàn nhưng đồng thời cũng rất ngọt ngào và cay xè. Nếu cô không lầm thì đây là một loại dầu rất đắt tiền.
“Em liên tục xúc phạm tôi. Tôi đã quyết định thử phương pháp tiếp cận trực tiếp hơn.” Anh đứng lên, cởi khuy quần và tuột nó xuống đùi.
“Chà, tôi nhớ cái đó.” Diane hờ hững nói dù miệng cô đột ngột khô đắng. Bộ phận đàn ông ấn tượng của anh nhắc cô nhớ nhiều thứ, bao gồm cả việc anh rất giỏi trên giường. Tuy hai tuần đó đã kết thúc nhưng mười bốn ngày ấy thì rất… đặc biệt.
“Rõ ràng nó nhớ em đấy, em yêu.” Anh bước ra khỏi quần và nhẹ nhàng trèo vào bồn, ngồi đối diện cô.
Nước dâng đến gần vai cô khi anh ngồi xuống, chân họ đan vào nhau. Oliver vươn tay lấy một ly rượu và đưa nó cho cô. Nhận ra kiêng khem không giúp ích gì, cô nhận lấy và uống một ngụm lớn. Uống rồi cũng chẳng khá hơn.
“Bây giờ thì sao?”, cô hỏi, đặt ly rượu qua một bên.
Lòng bàn tay anh vuốt ve từ mắt cá đến đầu gối cô. “Chắc chắn em vẫn chưa quên. Sau bao lâu thì em có người tình mới?”
“Người cuối cùng đã huỷ hoại ham muốn của tôi, cảm ơn anh nhiều.”
Cô xem đó là một câu xúc phạm, nhưng anh lại mỉm cười – nụ cười trên người, quyến rũ đầy nhục cảm vẫn còn có sức ảnh hưởng đến cô. “Không một ai sau tôi sao, Diane? Tôi rất vui.”
“Tôi nghi ngờ anh có thể nhận xét như thế.”
Nụ cười của anh nhạt đi chỉ trong tích tắc. Tiếc nuối? Ý nghĩ đó nhanh chóng bị cô gạt đi. Rất có thể trong khoảnh khắc đó anh ta nhận ra mình đã mất đi đôi chút lợi thế.
“Đủ để nói rằng tôi chưa bao giờ cho bất kỳ ai trong số bọn họ mượn năm nghìn bảng để đổi lấy một lần tắm chung.”
“Tắm chung là ý tưởng của anh đấy chứ. Ngay lúc này tôi thà đi ngủ.”
Anh siết tay trên đầu gối cô và kéo lại gần. “Để tôi thử thay đổi suy nghĩ của em nhé”, anh thì thầm, nghiêng tới hôn cô lần nữa. Oliver gặm lấy môi dưới của cô rồi lui lại khoảng một phân. “Em cũng được tận hưởng mà Diane”, anh tiếp tục thì thầm. “Vì dù em có khinh bỉ tôi thì em cũng khao khát tôi.”
Cô nín thở hồi lâu. “Đừng chắc chắn như thế.”
“Tôi chắc chắn.”
Lần này anh không cho cô cơ hội đáp lại mà kéo cô lên đùi anh trong lúc anh hôn cô. Lạy Chúa, gã này rất biết hôn. Gần như vô thức, cô choàng tay qua vai anh, áp sát vào anh. Sức nóng căng tràn khắp cơ thể cô một cách sống động và chuếnh choáng.
Cô ngửa đầu rên rỉ lúc anh cúi xuống ngậm lấy ngực cô. Lý trí, mưu kế, chiến thuật, tất cả đều bay biến. Anh đã nói hai mươi bốn giờ thân mật này cô cũng có thể tận sức hưởng thụ. Xét cho cùng thì anh rất giỏi trong chuyện đó.
Oliver trượt tay lên đùi cô rồi chầm chậm đẩy một ngón tay vào trong người cô. Diane giật bắn, cong lưng khi anh tiếp tục cử động ngón tay cùng với nhịp điệu của miệng anh trên ngực cô. Cô thở hổn hển, lùa tay vào mái tóc sẫm màu của anh. Khi anh rướn người chiếm lấy miệng cô, cô vội đẩy ra. “Tắm thế đủ rồi”, cô chật vật nói.
“Đồng ý.”
Anh luồn tay dưới vai và đầu gối cô rồi đứng lên. Mùi hoa hồng vương vấn theo họ khi anh bước ra khỏi làn nước và bế cô về giường. Cơ thể cô đột ngột thấy lành lạnh ở những nơi không tiếp xúc với anh, nhưng cô nhận thấy đó chỉ là cái lạnh ngoài còn bên trong cô như đang bị thiêu đốt.
Anh đã trải ga giường, rõ ràng đoán trước cả hai sẽ ướt nhẹp khi vào đến nơi. Oliver đặt cô lên nệm, đeo bao cao su của Pháp vào rồi đè lên người cô, hôn lên đùi, bụng và ngực cô rồi chiếm lấy miệng cô cho một nụ hôn say đắm khác.
“Nói em muốn tôi đi”, anh thở hắt ra, vươn ngón cái ra xoa nắn núm vú bên trái của cô.
Trọng lượng cơ thể anh dồn lên hông cô, phần đàn ông của anh ấn vào đùi cô, việc duy trì vẻ dửng dưng trở nên cực kỳ khó khăn. Anh khiến cô muốn cử động, muốn đưa anh vào bên trong cô, muốn van vỉ như một cô gái gàn dở. Nhưng anh không biết được điều đó. “Anh muốn tôi”, cô đáp, trượt lòng bàn tay xuống cặp mông săn chắc rồi ngược lên sống lưng anh. Những múi cơ dưới da anh thật mạnh mẽ, cuồng nhiệt và đáng khao khát, cô cố gắng chớp mắt để tỉnh táo lại.
“Mọi chuyện sẽ diễn ra như này hả?”
“Đúng vậy”, cô thở dốc khi anh lại ngậm lấy ngực cô. “Đừng nói với tôi là anh ngạc nhiên đấy.”
“Mọi thứ về em đều khiến tôi ngạc nhiên.”
Dường như đó là một lời khen hết sức thẳng thắn, bình thường. Có lẽ đầu óc anh cũng giống cô đang quá bận bịu với khoái cảm. Vì cho dù trong đầu cô nghĩ anh ra sao thì cơ thể cô cũng đang rất, rất hài lòng. Khi Oliver mở chân cô ra và quấn chân cô quanh hông mình, cô quên đi tất cả trừ cảm giác tuyệt vời về vật đàn ông cứng rắn của anh trượt vào bên trong cô. Ôi, Chúa ơi.
Anh tiến vào trong cô hết lần này đến lần khác, sức nặng của anh ép cô lún sâu vào đám chăn mền ẩm ướt. Diane không thể thở đượcc, không thể làm gì ngoài bấm đầu ngón tay vào lưng anh và rên rỉ theo từng cử động của anh. Từng thớ cơ bắp siết chặt, rồi thả lỏng khi cô co thắt xung quanh anh.
“Tôi đã biết là em muốn tôi”, anh thì thầm, ánh mắt săm soi trên mặt cô.
Bất cứ điều gì cô nghĩ ra vào lúc này đều nghe có vẻ ngớ ngẩn nên cô cắn môi và cố gắng không phát ra những tiếng rên rỉ đang chực chờ thoát khỏi cuống họng. Bất thình lình anh lăn người nằm ngửa ra, còn cô ngồi dạng chân trên người anh, hai tay xoè ra trên bộ ngực rắn chắc của anh.
Nếu cô vẫn còn chút tự chủ nào đó thì đáng lẽ cô nên ngồi im, suy cho cùng thì thoả thuận lần này là ý của anh ta. Nhưng cảm giác có anh lấp đầy cô đã choán hết mọi thứ, cô bắt đầu di chuyển cọ sát dọc theo chiều dài phần đàn ông của anh. Lần này đến lượt anh rên siết và vươn tay vuốt ve, xoa nắn ngực cô, kéo cô xuống cho một nụ hôn đắm đuối hụt hơi khác.
Anh thúc mạnh vào cô càng lúc càng nhanh cho đến khi co giật và ôm cô thật chặt trong lúc bùng nổ bên trong cô. Cô thèm khát vô cùng được ngã nhào lên ngực anh để thả lỏng cơ thể mệt nhoài và đầy kích động của mình. Nhưng làm như thế đồng nghĩa với việc chịu thua và cô thì cương quyết không đầu hàng. Vì thế cô nhìn xuống anh và cố lấy hơi để lên tiếng. “Bây giờ thế nào?”, cô hỏi. “Anh vẫn còn hai mươi hai giờ đấy.”
“Khỉ thật”, anh lầm bầm, nhấc cô khỏi người anh. “Nằm xuống.”
Cô toan nằm ngửa, cô đè nén thôi thúc được che chắn bản thân hoặc làm một điều gì đó để có vẻ e thẹn. Cô không phải là một cô bé. “Rất nguyên thuỷ.”
“Nằm sấp.”
Diane cau có. “Anh không…”
“Và im đi.” Anh lấy ngón tay đẩy cô cho đến khi cô nằm sấp với cánh tay khoanh lại dưới đầu.
Một lát sau cô cảm nhận được anh đang choàng khăn quanh tóc cô rồi kéo xuống. Anh lặp lại hành động đó, vùi những lọn tóc ướt trong nếp gấp khăn tắm. “Anh đang lau tóc cho tôi à?”
“Nếu không em sẽ làm hỏng chiếc giường tôi mất. Ngủ đi.”
“Vậy là anh đã xong việc với tôi rồi hả?”
“Tôi mệt rồi. Sáng mai chúng ta có thể bắt đầu tái diễn.”
Cô suy nghĩ trong giây lát và để mặc anh đùa giỡn với tóc mình. Chẳng có gì thay đổi cả. Họ vẫn là kẻ thù. Chẳng qua vào lúc này cô cảm thấy rất thư thái. Và rất buồn ngủ. “Đồng ý.”