Chương : 26
Khi Cẩm Sắt tiến vào Kiều Tâm viện, Diêu Cẩm Hồng đã được nha hoàn thông báo ra đón ngoài cửa.
Hôm nay Diêu Cẩm Hồng hiển nhiên cũng dày công ăn vận trang điểm, nàng ta mặc trang phục sắc cam, áo thêu hình hoa ngọc lan trắng, bên hông đeo thắt lưng màu tím, bên váy dắt ngọc bội Bạch Liên đính tơ, váy lụa thêu hạnh hoa màu ngà tinh xảo. Tóc được buộc lại một ít bằng dây vàng vòng từ sau đầu ra trước trán quấn vào búi tóc kiểu Lưu Vân*, bên thái dương cắm một cây trâm hoa khảm hồng ngọc nạm vàng.
Nàng ta gây cho người đối diện ấn tượng ban đầu là một cô thiếu nữ nhanh nhẹn hoạt bát, khuôn mặt tròn trĩnh, mày mỏng như hàng liễu, mắt một mí nhưng sáng rỡ, khuôn mặt dù không xinh đẹp nhưng được trang phục bù lại nên toàn thân toát lên vẻ xinh đẹp thướt tha.
Thấy cỗ kiệu vào đến sân, nàng ta nhoẻn miệng cười lảnh lót bước xuống bậc thang, đỡ Cẩm Sắt ra khỏi kiệu, lanh lảnh nói: “Vừa mới nghe Kim Châu nhắc Tứ muội muội tỉnh lại, chị còn đang tính xem có nên đến thăm em không, chỉ sợ làm phiền em nghỉ ngơi, không ngờ em lại tự mình tới đây, em đúng là vị khách hiếm khi mới tới, mau để chị nhìn một cái xem nào… Trông sắc mặt vẫn còn tái nhợt lắm, sao không nằm nghỉ cho khỏe. A, xem đầu óc chị này, Tứ muội chắc chắn muốn chúc thọ lão thái thái nên mới cố gượng dậy phải không? Thảo nào thường ngày bà nội lúc nào cũng khen em làm chị cũng phát ghen tỵ, hiện giờ trông em gái thế này, từ nay về sau bà nội lại càng thương tiếc hơn thôi, còn chị hả, chỉ biết bịt chặt miệng như hồ lô, ngày ngày nhìn em với ánh mắt ghen tỵ.”
Diêu Cẩm Hồng nói liền một hơi mới dứt lời mà không hề thở gấp, giọng nàng trong trẻo êm tai làm người nghe không cảm thấy om sòm mà chỉ thấy dường như bị lây sự khoan khoái vui vẻ. Cẩm Sắt nghe vậy thì nắm tay Diêu Cẩm Hồng, cười nói: “Tam tỷ quen trêu ghẹo em rồi, em là đứa ăn nói vụng về, sao dám “múa rìu qua mắt thợ” chứ.
Bạch Chỉ cũng cười nói: “Nếu từ nay về sau Tam tiểu thư chỉ biết nhìn tiểu thư của chúng nô tỳ với ánh mắt ghen tỵ, chỉ biết im lặng kín mít như miệng hồ lô thì lão thái thái sao có thể ngày ngày tươi cười vui vẻ được, đến lúc đó sẽ xảy ra đại sự mất thôi.”
Diêu Cẩm Hồng nghe thế thì cười càng tươi hơn, giả bộ giận dữ với Cẩm Sắt rồi nói: “Tứ muội mà kém mồm kém miệng thì sao có thể dạy ra đứa nha hoàn giảo hoạt thế này. Mau theo ta vào nhà, trong sân gió lạnh, cẩn thận không lại cảm lạnh.”
Cẩm Sắt vào phòng với Diêu Cẩm Hồng, nha hoàn Ngân Châu dâng trà, sau đó nàng nghe Diêu Cẩm Hồng cười nói: “Tứ muội trước hết chờ chị đã nhé, chị hiện giờ còn hai trang sổ sách cần tính toán nốt, chờ chị làm xong chúng ta cùng nhau tới chúc thọ lão thái thái.”
Cẩm Sắt tất nhiên cười đáp ứng, Diêu Cẩm Hồng liền ngồi xuống chiếc bàn dài phía Nam phòng, tay trái khẽ giở quyển sổ màu xanh nhạt, tay phải thì liên tục gõ đôm đốp trên bàn tính, những hạt châu ngọc nạm vàng va đập vào nhau canh cách, âm thanh véo von êm tai, giống như những tiếng đàn được người tấu lên từng nốt.
Cẩm Sắt chúm chím cười, mắt lướt nhìn một vòng quang cảnh trong phòng, cả phòng óng ánh ánh vàng, trong nhà không chỉ đầy những vật trang trí bằng vàng, mà ngay cả những chiếc khay, cái chậu cũng đều được nạm vàng thượng phẩm, làm người ta nhìn mà lóa hết cả mắt.
Diêu gia vốn là thương nhân, tổ tiên kinh doanh vô cùng rộng lớn, dù trong nhà có người theo nghiệp học vấn, nhưng ít khi trúng cử, chỉ tới thời ông nội Cẩm Sắt mới xuất hiện hai vị Trạng Nguyên lang, tình cảnh đó khiến Diêu gia dấy lên phong trào đọc sách, tiếc rằng thần Phật trêu ghẹo, dường như chỉ mở ra con đường học vấn với một mình gia đình Diêu Hồng, con cháu Diêu gia sau này dù cố gắng hết sức cũng chỉ đứng chót bảng thứ ba trong hệ Tiến sĩ*, không hề xuất hiện người nào xuất chúng hơn người cả.
Diêu Lễ Hách hiện giờ tuy là Đồng Tri lục phẩm, nhưng vốn dùng tiền mua chức quan, nếu không nhờ vào mối quan hệ của Diêu Hồng trong triều trước đây thì hắn cũng không có khả năng leo lên đến vị trí này. Theo luật pháp Đại Cẩm, người làm quan không được hành nghề kinh doanh, vì thế khi Diêu Lễ Hách ra làm quan thì toàn bộ thương nghiệp to lớn như vậy của Diêu gia bèn giao lại cho cậu em trai ruột tức Tứ lão gia Diêu Lễ Chính, cũng chính là phụ thân thân sinh của Diêu Cẩm Hồng.
Có lẽ do ảnh hưởng bởi hoàn cảnh gia đình, Diêu Cẩm Hồng từ nhỏ đã nhanh nhạy với việc kinh doanh, năm đó khi tròn một tuổi, vào lễ Trảo chu* nàng ta đã chọn phải bàn tính bằng vàng, hai năm nay khi nàng ta càng ngày càng trưởng thành, cha nàng thấy khả năng tính toán sổ sách của con gái còn khá hơn vị tiên sinh phòng thu chi thì liền giao cho nàng kiểm tra một số sổ sách không quan trọng, thấy nàng làm vô cùng tốt thì ngay cả việc kinh doanh của hai cửa hàng cũng giao cho nàng ta quản lý.
*Trảo chu: Lễ chọn đồ vật đoán tương lai.
Ở kiếp trước, Cẩm Sắt luôn cảm thấy Diêu Cẩm Hồng là người mình đầy hơi tiền, tham lam bợ đỡ, nghĩ nàng ta nhất định cũng mang đặc tính chung của thương nhân, thấy lợi quên nghĩa, thêm vào đó nàng và em trai được giao cho con trưởng nuôi dưỡng, Đại phu nhân Ngô thị và Tứ phu nhân Tiểu Quách thị thường xuyên bất hòa, vì thế cho nên Cẩm Sắt không hề thân thiết với Diêu Cẩm Hồng.
Hôm nay ngẫm lại mới thấy, kiếp trước nàng có kết cục như vậy cũng do chính bản thân mình chẳng phân biệt rõ được đúng sai, kiêu ngạo tự phụ mà nên. Hiện giờ được sống lại, dường như đôi mắt trở nên sáng rõ hơn, lúc này rất nhiều chuyện kiếp trước nàng có cái nhìn khác biệt hơn.
Diêu Cẩm Hồng tuy yêu tiền tài, nhưng nhìn nàng ta trang hoàng căn phòng một cách nguy nga lộng lẫy, nhìn nàng ta mặc kệ mình ở bên cạnh vẫn chăm chú ngồi tính toán sổ sách, lại so với việc lúc nào Diêu Cẩm Ngọc muốn lấy lòng mình cũng tỏ vẻ thân thiết nịnh nọt, ngược lại Cẩm Sắt thấy vị Tam tỷ tỷ này là người có cá tính, toàn thân toát ra vẻ tự tin thoải mái.
Bên này Cẩm Sắt còn đang suy nghĩ thì bên kia Diêu Cẩm Hồng đã ngừng tính toán, đưa sổ sách giao lại cho Đại a đầu Kim Châu, dặn dò hai câu rồi đứng dậy tới bên nàng nói: “Khiến em gái phải đợi lâu rồi, hôm nay xem em gái ăn mặc trông toát lên đầy vẻ vui mừng, bình thường ít khi thấy em mặc đồ màu hồng, trông không giống một cô gái tí nào, hiện giờ thấy em phục trang như vậy chắc trong lòng cũng đang thấy vui vẻ đúng không, chị trông mặt em hồng hào lắm.”
Cẩm Sắt nghe vậy đoạn che miệng cười, nghiêng đầu nói: “Tam tỷ tỷ nói đúng rồi, em ít khi phục trang rực rỡ thế này, trang phục rực rỡ thì phải đi kèm với món trang sức thật phù hợp, em gái vốn chỉ có một bộ trang sức bằng vàng này nhưng cũng không thể ngày nào cũng đeo một bộ duy nhất được, sau này chắc phải đến mượn Tam tỷ hai chiếc trâm cài Kim Bộ Diêu* đấy.
*Trâm cài Kim Bộ Diêu: Trâm cài làm bằng vàng, người cài nó khi bước đi sẽ đung đưa tạo tiếng kêu nên có tên như vậy.
Diêu Cẩm Hồng nghe vậy bèn nghiêm mặt lại, xua xua tay: “Không cho mượn không cho mượn, em gái hay là cứ mặc đồ trắng như bình thường thôi, trông thanh lệ thoát tục giống tiên nữ lắm.”
Toàn Diêu phủ ai chẳng biết Tam tiểu thư Diêu Cẩm Hồng là người chỉ có thu tiền vào chứ làm gì chịu nhả tiền ra, Cẩm Sắt và bọn nha hoàn thấy nàng làm ra vẻ căng thẳng chỉ sợ bị người khác mượn đồ thì đều cười phá lên, Ngân Châu khoác thêm áo choàng cho Diêu Cẩm Hồng, Cẩm Sắt đoạn cũng đứng lên, hai người khoác tay ra ngoài, Cẩm Sắt làm như tiện lời nói: “Qua lễ mừng thọ của lão thái thái, có khi ngay sau đó trong phủ sẽ có lại có chuyện vui đấy, Tam tỷ tỷ không cho em mượn đồ trang sức, vậy em biết làm thế nào đây, hiện giờ dù xin thím làm đồ mới thì cũng chẳng kịp.”
Diêu Cẩm Hồng nghe Cẩm Sắt nói như vậy bất giác ánh mắt lóe sáng, bình thường Cẩm Sắt không hề gần gũi với nàng ta, hôm nay chẳng những đến viện của nàng mà lời nói và cử chỉ còn có vẻ khác lạ, nàng ta vốn đã nghi ngờ, lúc này nghe Cẩm Sắt nói vậy thì tâm tư khẽ động, cười nói: “Em gái có ý gì vậy? Sao chị không biết gần đây trong phủ có chuyện vui gì nhỉ? Cũng làm gì có ai có chuyện gì đáng chúc mừng chứ, hay là… Chuyện hôn nhân của Đại tỷ tỷ được quyết định rồi?”
Cẩm Sắt đoạn trêu ghẹo nàng: “Việc hôn nhân của Đại tỷ tỷ thím còn không gấp, sao em thấy Tam tỷ ngược lại có vẻ nóng vội thế?”
Diêu Cẩm Hồng bị Cẩm Sắt nhìn với ánh mắt lém lỉnh, nàng ta chỉ cảm thấy toàn bộ lòng dạ mình đều bị nàng nhìn rõ, tức thì gương mặt ửng hồng, làm bộ muốn véo Cẩm Sắt, Cẩm Sắt lúc này mới cười ngất trốn đi, sau đó nói: “Là do Vương ma ma tình cờ nghe được, Thu Đường viện của thím 3 tháng rồi chỉ toàn làm những món ăn chua… Nhóm đầu bếp đều bàn tán Đại phu nhân chắc sắp sinh thêm cho Diêu gia một cậu con trai.”
Hôm nay Diêu Cẩm Hồng hiển nhiên cũng dày công ăn vận trang điểm, nàng ta mặc trang phục sắc cam, áo thêu hình hoa ngọc lan trắng, bên hông đeo thắt lưng màu tím, bên váy dắt ngọc bội Bạch Liên đính tơ, váy lụa thêu hạnh hoa màu ngà tinh xảo. Tóc được buộc lại một ít bằng dây vàng vòng từ sau đầu ra trước trán quấn vào búi tóc kiểu Lưu Vân*, bên thái dương cắm một cây trâm hoa khảm hồng ngọc nạm vàng.
Nàng ta gây cho người đối diện ấn tượng ban đầu là một cô thiếu nữ nhanh nhẹn hoạt bát, khuôn mặt tròn trĩnh, mày mỏng như hàng liễu, mắt một mí nhưng sáng rỡ, khuôn mặt dù không xinh đẹp nhưng được trang phục bù lại nên toàn thân toát lên vẻ xinh đẹp thướt tha.
Thấy cỗ kiệu vào đến sân, nàng ta nhoẻn miệng cười lảnh lót bước xuống bậc thang, đỡ Cẩm Sắt ra khỏi kiệu, lanh lảnh nói: “Vừa mới nghe Kim Châu nhắc Tứ muội muội tỉnh lại, chị còn đang tính xem có nên đến thăm em không, chỉ sợ làm phiền em nghỉ ngơi, không ngờ em lại tự mình tới đây, em đúng là vị khách hiếm khi mới tới, mau để chị nhìn một cái xem nào… Trông sắc mặt vẫn còn tái nhợt lắm, sao không nằm nghỉ cho khỏe. A, xem đầu óc chị này, Tứ muội chắc chắn muốn chúc thọ lão thái thái nên mới cố gượng dậy phải không? Thảo nào thường ngày bà nội lúc nào cũng khen em làm chị cũng phát ghen tỵ, hiện giờ trông em gái thế này, từ nay về sau bà nội lại càng thương tiếc hơn thôi, còn chị hả, chỉ biết bịt chặt miệng như hồ lô, ngày ngày nhìn em với ánh mắt ghen tỵ.”
Diêu Cẩm Hồng nói liền một hơi mới dứt lời mà không hề thở gấp, giọng nàng trong trẻo êm tai làm người nghe không cảm thấy om sòm mà chỉ thấy dường như bị lây sự khoan khoái vui vẻ. Cẩm Sắt nghe vậy thì nắm tay Diêu Cẩm Hồng, cười nói: “Tam tỷ quen trêu ghẹo em rồi, em là đứa ăn nói vụng về, sao dám “múa rìu qua mắt thợ” chứ.
Bạch Chỉ cũng cười nói: “Nếu từ nay về sau Tam tiểu thư chỉ biết nhìn tiểu thư của chúng nô tỳ với ánh mắt ghen tỵ, chỉ biết im lặng kín mít như miệng hồ lô thì lão thái thái sao có thể ngày ngày tươi cười vui vẻ được, đến lúc đó sẽ xảy ra đại sự mất thôi.”
Diêu Cẩm Hồng nghe thế thì cười càng tươi hơn, giả bộ giận dữ với Cẩm Sắt rồi nói: “Tứ muội mà kém mồm kém miệng thì sao có thể dạy ra đứa nha hoàn giảo hoạt thế này. Mau theo ta vào nhà, trong sân gió lạnh, cẩn thận không lại cảm lạnh.”
Cẩm Sắt vào phòng với Diêu Cẩm Hồng, nha hoàn Ngân Châu dâng trà, sau đó nàng nghe Diêu Cẩm Hồng cười nói: “Tứ muội trước hết chờ chị đã nhé, chị hiện giờ còn hai trang sổ sách cần tính toán nốt, chờ chị làm xong chúng ta cùng nhau tới chúc thọ lão thái thái.”
Cẩm Sắt tất nhiên cười đáp ứng, Diêu Cẩm Hồng liền ngồi xuống chiếc bàn dài phía Nam phòng, tay trái khẽ giở quyển sổ màu xanh nhạt, tay phải thì liên tục gõ đôm đốp trên bàn tính, những hạt châu ngọc nạm vàng va đập vào nhau canh cách, âm thanh véo von êm tai, giống như những tiếng đàn được người tấu lên từng nốt.
Cẩm Sắt chúm chím cười, mắt lướt nhìn một vòng quang cảnh trong phòng, cả phòng óng ánh ánh vàng, trong nhà không chỉ đầy những vật trang trí bằng vàng, mà ngay cả những chiếc khay, cái chậu cũng đều được nạm vàng thượng phẩm, làm người ta nhìn mà lóa hết cả mắt.
Diêu gia vốn là thương nhân, tổ tiên kinh doanh vô cùng rộng lớn, dù trong nhà có người theo nghiệp học vấn, nhưng ít khi trúng cử, chỉ tới thời ông nội Cẩm Sắt mới xuất hiện hai vị Trạng Nguyên lang, tình cảnh đó khiến Diêu gia dấy lên phong trào đọc sách, tiếc rằng thần Phật trêu ghẹo, dường như chỉ mở ra con đường học vấn với một mình gia đình Diêu Hồng, con cháu Diêu gia sau này dù cố gắng hết sức cũng chỉ đứng chót bảng thứ ba trong hệ Tiến sĩ*, không hề xuất hiện người nào xuất chúng hơn người cả.
Diêu Lễ Hách hiện giờ tuy là Đồng Tri lục phẩm, nhưng vốn dùng tiền mua chức quan, nếu không nhờ vào mối quan hệ của Diêu Hồng trong triều trước đây thì hắn cũng không có khả năng leo lên đến vị trí này. Theo luật pháp Đại Cẩm, người làm quan không được hành nghề kinh doanh, vì thế khi Diêu Lễ Hách ra làm quan thì toàn bộ thương nghiệp to lớn như vậy của Diêu gia bèn giao lại cho cậu em trai ruột tức Tứ lão gia Diêu Lễ Chính, cũng chính là phụ thân thân sinh của Diêu Cẩm Hồng.
Có lẽ do ảnh hưởng bởi hoàn cảnh gia đình, Diêu Cẩm Hồng từ nhỏ đã nhanh nhạy với việc kinh doanh, năm đó khi tròn một tuổi, vào lễ Trảo chu* nàng ta đã chọn phải bàn tính bằng vàng, hai năm nay khi nàng ta càng ngày càng trưởng thành, cha nàng thấy khả năng tính toán sổ sách của con gái còn khá hơn vị tiên sinh phòng thu chi thì liền giao cho nàng kiểm tra một số sổ sách không quan trọng, thấy nàng làm vô cùng tốt thì ngay cả việc kinh doanh của hai cửa hàng cũng giao cho nàng ta quản lý.
*Trảo chu: Lễ chọn đồ vật đoán tương lai.
Ở kiếp trước, Cẩm Sắt luôn cảm thấy Diêu Cẩm Hồng là người mình đầy hơi tiền, tham lam bợ đỡ, nghĩ nàng ta nhất định cũng mang đặc tính chung của thương nhân, thấy lợi quên nghĩa, thêm vào đó nàng và em trai được giao cho con trưởng nuôi dưỡng, Đại phu nhân Ngô thị và Tứ phu nhân Tiểu Quách thị thường xuyên bất hòa, vì thế cho nên Cẩm Sắt không hề thân thiết với Diêu Cẩm Hồng.
Hôm nay ngẫm lại mới thấy, kiếp trước nàng có kết cục như vậy cũng do chính bản thân mình chẳng phân biệt rõ được đúng sai, kiêu ngạo tự phụ mà nên. Hiện giờ được sống lại, dường như đôi mắt trở nên sáng rõ hơn, lúc này rất nhiều chuyện kiếp trước nàng có cái nhìn khác biệt hơn.
Diêu Cẩm Hồng tuy yêu tiền tài, nhưng nhìn nàng ta trang hoàng căn phòng một cách nguy nga lộng lẫy, nhìn nàng ta mặc kệ mình ở bên cạnh vẫn chăm chú ngồi tính toán sổ sách, lại so với việc lúc nào Diêu Cẩm Ngọc muốn lấy lòng mình cũng tỏ vẻ thân thiết nịnh nọt, ngược lại Cẩm Sắt thấy vị Tam tỷ tỷ này là người có cá tính, toàn thân toát ra vẻ tự tin thoải mái.
Bên này Cẩm Sắt còn đang suy nghĩ thì bên kia Diêu Cẩm Hồng đã ngừng tính toán, đưa sổ sách giao lại cho Đại a đầu Kim Châu, dặn dò hai câu rồi đứng dậy tới bên nàng nói: “Khiến em gái phải đợi lâu rồi, hôm nay xem em gái ăn mặc trông toát lên đầy vẻ vui mừng, bình thường ít khi thấy em mặc đồ màu hồng, trông không giống một cô gái tí nào, hiện giờ thấy em phục trang như vậy chắc trong lòng cũng đang thấy vui vẻ đúng không, chị trông mặt em hồng hào lắm.”
Cẩm Sắt nghe vậy đoạn che miệng cười, nghiêng đầu nói: “Tam tỷ tỷ nói đúng rồi, em ít khi phục trang rực rỡ thế này, trang phục rực rỡ thì phải đi kèm với món trang sức thật phù hợp, em gái vốn chỉ có một bộ trang sức bằng vàng này nhưng cũng không thể ngày nào cũng đeo một bộ duy nhất được, sau này chắc phải đến mượn Tam tỷ hai chiếc trâm cài Kim Bộ Diêu* đấy.
*Trâm cài Kim Bộ Diêu: Trâm cài làm bằng vàng, người cài nó khi bước đi sẽ đung đưa tạo tiếng kêu nên có tên như vậy.
Diêu Cẩm Hồng nghe vậy bèn nghiêm mặt lại, xua xua tay: “Không cho mượn không cho mượn, em gái hay là cứ mặc đồ trắng như bình thường thôi, trông thanh lệ thoát tục giống tiên nữ lắm.”
Toàn Diêu phủ ai chẳng biết Tam tiểu thư Diêu Cẩm Hồng là người chỉ có thu tiền vào chứ làm gì chịu nhả tiền ra, Cẩm Sắt và bọn nha hoàn thấy nàng làm ra vẻ căng thẳng chỉ sợ bị người khác mượn đồ thì đều cười phá lên, Ngân Châu khoác thêm áo choàng cho Diêu Cẩm Hồng, Cẩm Sắt đoạn cũng đứng lên, hai người khoác tay ra ngoài, Cẩm Sắt làm như tiện lời nói: “Qua lễ mừng thọ của lão thái thái, có khi ngay sau đó trong phủ sẽ có lại có chuyện vui đấy, Tam tỷ tỷ không cho em mượn đồ trang sức, vậy em biết làm thế nào đây, hiện giờ dù xin thím làm đồ mới thì cũng chẳng kịp.”
Diêu Cẩm Hồng nghe Cẩm Sắt nói như vậy bất giác ánh mắt lóe sáng, bình thường Cẩm Sắt không hề gần gũi với nàng ta, hôm nay chẳng những đến viện của nàng mà lời nói và cử chỉ còn có vẻ khác lạ, nàng ta vốn đã nghi ngờ, lúc này nghe Cẩm Sắt nói vậy thì tâm tư khẽ động, cười nói: “Em gái có ý gì vậy? Sao chị không biết gần đây trong phủ có chuyện vui gì nhỉ? Cũng làm gì có ai có chuyện gì đáng chúc mừng chứ, hay là… Chuyện hôn nhân của Đại tỷ tỷ được quyết định rồi?”
Cẩm Sắt đoạn trêu ghẹo nàng: “Việc hôn nhân của Đại tỷ tỷ thím còn không gấp, sao em thấy Tam tỷ ngược lại có vẻ nóng vội thế?”
Diêu Cẩm Hồng bị Cẩm Sắt nhìn với ánh mắt lém lỉnh, nàng ta chỉ cảm thấy toàn bộ lòng dạ mình đều bị nàng nhìn rõ, tức thì gương mặt ửng hồng, làm bộ muốn véo Cẩm Sắt, Cẩm Sắt lúc này mới cười ngất trốn đi, sau đó nói: “Là do Vương ma ma tình cờ nghe được, Thu Đường viện của thím 3 tháng rồi chỉ toàn làm những món ăn chua… Nhóm đầu bếp đều bàn tán Đại phu nhân chắc sắp sinh thêm cho Diêu gia một cậu con trai.”