Chương : 177
Tướng gia muốn hưu thê, Tam hoàng tử phi Yến Phi không phải nữ nhi thân sinh của tướng gia... Đây là tình huống gì? Quần thần khiếp sợ, đa phần đều không hẹn mà gặp thầm ngoáy tai.
Nghe lầm sao?
Hay trước mắt chỉ là trong mơ?
Ánh mắt mọi người bất giác nhìn về Yến Xước đứng trên đại điện.
Tuy đã qua ba mươi nhưng Yến Xước vẫn nho nhã như tranh thủ mặc, phong độ nhẹ nhàng y như thiếu niên của nhiều năm trước.
Dáng người cao dài, thanh âm trầm ổn, mi như suối trong, ông trời đúng là quá hậu đãi Yến Xước, trên người ông không hề có dấu vết của năm tháng để lại, lắng đọng theo ngày đêm, ngược lại khí chất càng thêm trầm ổn, ưu nhã và thành thục. Ông như rượu ngon năm xưa, theo năm tháng mà càng thuần hậu.
Yến Phi không phải nữ nhi của ông, vậy nàng ta là nữ nhi của ai?
Mọi người không khỏi nghĩ tới lời đồn trên phố, ánh mắt đồng loạt nhìn Lý Sướng.
Cái mũ trên đầu từ xanh thành đen, đời này chỉ sợ không thể lấy xuống, đội mũ xanh, bất cứ nam nhân nào cũng không thể chịu nổi, huống chi hắn là hoàng tử.
Thật là quá nhục nhã.
Nếu Tam hoàng tử phi chỉ lén lút tư thông, Lý Sướng trộm xử lý là được, cho dù có nhạc phụ là tướng gia, mạng nàng ta có thể giữ, nhưng nhốt lại là chuyện hoàn toàn có thể.
Nhưng Tam hoàng tử phi thông đồng không chỉ có một người, hơn nữa đám người đó dường như không còn là con người, da mặt dày tới mức hôm qua cầm cái yếm của nàng ta chạy vòng vòng Lệ Kinh, không tới nửa canh giờ, toàn bộ kinh thành đều biết Tam hoàng tử phi hồng hạnh xuất tường, còn là dã loại không rõ thân phụ.
Tam hoàng tử phi không phải nữ nhi của tướng gia, tình cảnh của Tam điện hạ xem như nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, thật là xui xẻo.
Đáy lòng quần thần đều thổn thức.
Có điều, trong đại điện to lớn này nhất thời không có ai mở miệng.
Yến Xước làm lơ ánh mắt của tất cả, chỉ chờ phản ứng của Can Phong Đế ngồi trên.
Can Phong Đế nhìn tấu chương, giơ tay ném thẳng vào người Yến Xước, hỏi ra tiếng lòng của mọi người: "Cái gì là không phải nữ nhi của ngươi? Nếu không phải nữ nhi của ngươi, vậy đó là nữ nhi của ai? Yến Phi vừa gây ra chuyện xấu, ái khanh liền gấp tới chờ không nổi muốn hưu thê, thông cáo thiên hạ Yến Phi không phải nữ nhi của mình, ngươi đây là muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Hơn nữa..."
Can Phong Đế đột nhiên trầm giọng: "Hơn nữa ngươi và Ninh thị là trẫm ban hôn, không lẽ ngươi muốn kháng chỉ?"
"Vi thần tuổi trẻ đã phụng chỉ thành thân, tội danh kháng chỉ không thể thành lập." Yến Xước không chút hoang mang, "Việc đã đến nước này, vi thần chỉ có thể cô phụ ý tốt của bệ hạ, bởi vì vi thần không thể chịu đựng Tam hoàng tử phi làm hủy hoại thanh danh của Yến gia thần, vã lại vi thần đã có khuê nữ của mình." Ngay cả tên cũng không gọi, trực tiếp kêu Tam hoàng tử phi.
Can Phong Đế nói: "Ngươi có chứng cứ không? Ngươi và Ninh thị phu thê nhiều năm như vậy, mười mấy năm trước sao ngươi không nói, hiện tại xảy ra chuyện, ngươi muốn phủi sạch quan hệ sao? Ngươi nói nàng ta không phải nữ nhi của mình? Vậy nàng ta là nữ nhi của ai? Ngươi..."
Can Phong Đế còn chưa dứt lời, Ninh hầu gia một bên cuối cùng cũng hoàn hồn, ông ta rống giận vung tay hướng qua Yến Xước: "Yến Xước, tên khốn này!" Mặt đầy phẫn nộ, ánh mắt hừng hực lệ khí.
Yến Xước từng tập quyền pháp, tuy không tính là cao thủ nhưng dáng người mạnh mẽ, dễ dàng nghiêng người tránh đi, một quyền của Ninh hầu gia liền dính vào mặt người khác.
"Đê tiện, vô sỉ!" Ninh hầu gia giận mắng, thấy bản thân đánh sai người, liền tiếp tục xoay người tấn công Yến Xước, "Phi Nhi không phải nữ nhi của ngươi, vậy nó từ đâu mà có? Ngươi tin tưởng lời đồn bên ngoài tới vậy sao? Phi Nhi thanh thanh bạch bạch lại bị vu hãm, người làm phụ thân như người không đứng ra làm chủ cho nó thì thôi, còn bỏ đá xuống giếng! Hôm nay ta phải đánh chết tên khốn nhà ngươi!"
Yến Xước đương nhiên không đứng yên chờ bị đánh, thân thủ lưu loát tránh đi, một bên không nhanh không chậm mà nói: "Ninh Tư Nghiêm, đồ ngụy quân tử, tiểu nhân dơ bẩn, lúc trước Ninh thị gả tới trong bụng đã mang dã loại của kẻ khác, ta nuôi nàng ta mười mấy năm đã là tận tình tận nghĩa, không ngờ hôm nay nàng ta dám làm ra chuyện bại hoại gia môn như vậy! Yến Xước ta có thể nuôi nàng ta, nhưng không thể để nàng ta làm mất mặt mũi của Yến gia!"
Ninh hầu gia giận tới thiếu chút bốc khói, quyết liệt đuổi đánh ông.
Ninh hầu gia tuy là huân quý nhưng thời niên thiếu đã từng tập võ, thân thủ đương nhiên tốt hơn Yến Xước.
Phó Cửu Lận ở phía sau, rất nhanh đẩy hết đám người tiến lên, thân là vãn bối, lại ở trên đại điện, hắn đương nhiên sẽ không ra tay, nhưng cũng cực kỳ lưu loát che chở cho Yến Xước.
Quần thần lập tức khuyên nhủ, tức khắc đại điện loạn thành nồi cháo, náo nhiệt như chợ bán thức ăn.
Can Phong Đễ vừa tĩnh dưỡng thân thể, thấy trường hợp lộn xộn này, thiếu chút phun ra ngụm máu, tức giận đùng đùng đứng dậy giật ngọc trản trong tay Uông công công ném qua: "Còn ra thể thống gì!"
Mọi người sửng sốt, đồng loạt quỳ xuống, kêu to: "Hoàng Thượng bớt giận, chúng thần đáng chết!"
Duy chỉ có Ninh hầu gia, Yến Xước và Phó Cửu Lận hạc đứng giữa bầy gà.
Phó Cửu Lận mặt không đỏ tâm không trốn đứng trước bảo vệ Yến Xước, ánh mắt nhìn chằm chằm Ninh hầu gia.
Yến Xước một thân phong khinh vân đạm, làm như trò hài vừa rồi chưa từng xảy ra.
Ninh hầu gia trừng mắt nhìn Yến Xước, sau đó phất quan bào quỳ xuống: "Vi thần đáng chết, Hoàng Thượng thứ tội, chỉ là xác muội và cháu gái chịu sỉ nhục này, còn thỉnh Hoàng Thượng làm chủ."
Thấy Ninh hầu gia đã quỳ, Yến Xước mới cùng Phó Cửu Lận quỳ xuống, nhưng cho dù là quỳ, eo vẫn đĩnh bạc thẳng tắp.
Can Phong Đế nhìn bộ dáng này của Yến Xước liền nghĩ tới chuyện bị Dung Hoa đánh, trong lòng như có con dao đâm vào.
Cũng may mấy ngày này Yến Xước không nhắc tới việc thả Vân Như Tuyết.
Hừ, nếu ông dám nhắc, hoặc dám ép mình, vậy ông ta sẽ khiến cha con Yến Xước cả đời này cũng không được gặp Vân Như Tuyết! Chỉ là, mặc kệ Yến Xước có nhắc tới hay không, trong lòng Can Phong Đế đều tính toán như vậy.
Đời này, bọn họ đừng hòng gặp Vân Như Tuyết!
Can Phong Đế thu hồi ánh mắt, nhìn lướt qua quần thần, cả giận mắng: "Nhìn xem, các ngươi thành bộ dáng gì hả? Đường đường là quần thần triều đình lại như đám đàn bà đanh đá ở phố chợ, biến Kim Loan Điện này của trẫm thành chợ bán thức ăn, các ngươi còn dám đánh nhau? Được, ra ngoài đánh đi, tốt nhất là đánh tới ngươi sống ta chết! Nếu ngại mạng dài, chán sống, trẫm thành toàn cho các ngươi!"
"Bệ hạ bớt giận." Chúng thần vội cúi người, hận không thể đem đầu phủ phục trên mặt đất.
"Hoàng Thượng, thần tội đáng chết vạn lần, nhưng tướng gia khinh nhục người khác như thế, thần không nuốt được cục tức này, thỉnh Hoàng Thượng làm chủ cho vi thần và xá muội." Trong tiếng xin tha của chúng thần, thanh âm của Ninh hầu gia phá lệ rõ ràng. Nói xong, Ninh hầu gia nặng nề dập đầu một cái, tiếp tục, "Xá muội là người tuân thủ nữ tắc nghiêm ngặt, mấy năm nay ở tướng phủ xử lý công việc tỉ mỉ, hành vi cử chỉ không có nửa phần thiếu quy củ, mong Hoàng Thượng chủ trì công đạo cho xá muội."
Nói xong, ông ta dập đầu thêm một cái.
Trên trán lập tức có vết máu chảy ra.
Muội muội của mình tư thông với người khác? Còn nói Yến Phi là dã loại? Phi, Yến Xước hiện tại thăng chức rất nhanh, ông ta muốn vứt thê bỏ nữ sao?
Muội muội là người thế nào, chính mình rõ ràng nhất.
Bà một lòng ái mộ Yến Xước, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Còn cái gì là Yến Phi không phải thân sinh của Yến Xước, đúng là nói bậy.
Ông ta sao có thể chịu đựng Yến Xước đối xử với thân muội muội của mình như vậy!
Can Phong Đế gật đầu, dời ánh mắt lên gương mặt không chút thay đổi của Yến Xước: "Yến Xước, ngươi và Ninh thị là do trẫm ban hôn!"
Ngụ ý là không thể hưu thê!
"Yến Xước, muội muội ta hiện tại tuổi già sắc suy, ngươi đây là ghét bỏ sao?" Ninh hầu gia căm giận bất bình nói, "Lời đồn bên ngoài không có gì chứng thực, ngươi vậy dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, ngay cả nữ nhi mình dưỡng dục mười mấy năm cũng không tin? Ngươi nói nó không phải nữ nhi của ngươi, vậy ngươi nói xem, nó là dã loại của ai? Nếu không phải thân sinh của ngươi, sao ngươi có thể nhẫn nhịn nhiều năm không rên một tiếng, hiện tại Phi Nhi vừa xảy râ chuyện, ngươi liền phủi sạch quan hệ với nó! Yến Xước, tên khốn này, là ta có mắt như mù mới đem Viện Viện gả cho tiểu nhân đê tiện nhà ngươi!"
"Lúc trước ta vì sao phải cưới Ninh thị, Ninh Tư Nghiêm ngươi rõ ràng hơn bất cứ ai!" Sắc mặt Yến Xước không hề thay đổi, nhưng gương mặt nho nhã lại mang theo lạnh lùng, cười trào phúng, "Tam hoàng tử phi là dã loại của ai? Việc này Ninh Tư Nghiêm ngươi nên đi hỏi Ninh thị, chỉ là nàng ta cũng không biết, cho nên rốt cuộc là dã loại của ai còn phải nhờ Ninh Tư Nghiêm ngươi cẩn thận điều tra khách khứa của bữa tiệc mùa thu năm đó, xem ai cùng Ninh thị kim phong ngọc lộ tương phùng! Còn nữa, Ninh Tư Nghiêm, Yến Xước ta làm người trước giờ quang minh lỗi lạc, mấy năm nay, ta chưa từng chạm qua một cọng lông tơ của muội muội ngươi, việc này ngươi có thể về chứng thực với Ninh thị! Ta nuôi mẹ con các nàng mười mấy năm, trong khoảng thời gian đó chưa lên tiếng một lần đã là tận tình tận nghĩa, có điều nàng ta lại làm ra chuyện ầm ĩ như vậy, điều quá phận nhất chính là muốn hãm hại nữ nhi thân sinh của ta, hiện tại nháo ra gièm pha như vậy..."
Yến Xước đưa mắt nhìn Can Phong Đế: "Bệ hạ, thê tử này, vi thần phải hưu!" Không phải yêu cầu chấp thuận, mà chỉ là theo lệ thông tri cho ông ta.
Thê tử này Yến Xước hưu chắc rồi!
"Yến Xước!" Hai mắt Ninh hầu gia như muốn rớt ra ngoài, "Ngươi khinh người quá đáng!"
Còn dám để muội muội mấy năm nay phòng không gối chiếc!
Nhiều năm như vậy tướng gia chưa từng chạm qua Ninh thị? Lại là một quả bom nổ chậm khiến quần thần trợn mắt há mồm.
Hơn nữa, tướng gia biết Yến Phi không phải nữ nhi của mình nhưng vẫn vì người khác nuôi dưỡng mười mấy năm!
Như thế, người chịu ủy khuất đúng là tướng gia.
Hơn nữa, những năm gần đây, cách tướng gia làm người xử thế, mọi người đều xem trong mắt.
Nếu không phải Tam hoàng tử phi quá hạ tiện, tướng gia cũng sẽ không làm ra hành động hôm nay.
Suy bụng ta ra bụng người, tình cảm mười mấy năm, cho dù nuôi một con chó cũng sẽ có cảm tình.
Tam hoàng tử phi thân là dưỡng nữ, không nhớ ơn dưỡng dục của tướng gia thì thôi, lại còn muốn mưu hại nữ nhi thân sinh của ngài, đúng là tâm như rắn rết!
Năm đó Ninh thị hoài nghiệt chủng không rõ thân phụ, hiện tại trong bụng Tam hoàng tử phi cũng có dã loại không rõ phụ thân là ai.
Cái này...
Đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, có mẫu thân thế nào thì nữ nhi thế ấy!
Việc này xảy ra, ai có thể chịu đựng?
Can Phong Đế nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi: "Ý ngươi là Ninh thị trong thu yến năm đó hoài hài tử sao?"
"Hoàng Thượng anh minh!" Yến Xước đáp.
Không ít quần thần giật mình một cái.
Thu yến năm đó...
Ngoại trừ đám người trẻ tuổi, năm đó bọn họ đều tham dự yến tiệc kia!
Đây... Không phải bọn họ đều có khả năng sao?
Mọi người không khỏi cẩn thận suy nghĩ.
Nhưng chuyện đã trôi qua mười sáu năm, ai có thể nhớ rõ ràng?
Ninh hầu gia tức giận tới gân xanh nổi đầy trán.
Lý Sướng cũng khiếp sợ đến không nói ra lời, cả người giống như mất hết sức lực.
Hắn sợ tướng gia tới tính sổ, trong lòng định vì Yến Phi hồng hạnh xuất tường, đem mạng của nàng ta đổi lấy sự hỗ trợ của ông, nhưng hôm nay thì sao?
Một chút hi vọng liền bị cây châm chọc thủng, biến mất không thấy tăm hơi.
Hắn cảm thấy mình như tên ngốc, bản thân hoan thiên hỉ địa cưới Yến Phi về nhà, không ngờ nàng ta nào phải trân bảo thế gian, ngược lại còn không bằng viên trân châu được bán ở sạp rong ngoài chợ, chẳng qua là cục đá vô dụng mà thôi!
Mệt hắn coi nàng ta như châu báu!
Mà nàng ta còn cho hắn đeo cái mũ xanh!
Ngày đó...
Lý Sướng không khỏi nhớ tới cái đêm ở tướng phủ.
Hắn cho dù thích nữ sắc cũng chưa tới mức vừa thấy nữ tử liền xông lên, đêm đó hắn sao lại không phân nặng nhẹ như vậy?
Lúc ấy, Yến Phi còn là Nhị tiểu thư tướng phủ!
Còn nữa, sao lại có người truy đuổi nàng ta?
Có phải tất cả đều do nàng ta tính kế không?
Nghĩ tới đây, Lý Sướng cảm thấy chính mình như nuốt phải con bọ, ghê tởm tới muốn phun ra.
Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Ngự Sử đại phu Quách đại nhân trước nay có quan hệ rất tốt với Yến Xước, hắn là người đầu tiên đứng ra nói chuyện giúp ông: "Nữ tử đồi phong bại tục này thật sự không xứng là thê tử của Yến Thừa Tướng, mong Hoàng Thượng ân chuẩn tướng gia hưu thê."
Quách đại nhân vừa mở miệng, những quần thần khác cũng hùa theo, ngoại trừ những kẻ e sợ tổn hại tới hòa khí với Ninh hầu gia và Lý Sướng đang đen mặt, những kẻ còn lại đều cố gắng xin Hoàng Thượng ân chuẩn.
Còn về Lý Lân và Lý Du, khóe miệng hai người cong lên thiếu chút tới tai, vui mừng đều đã bộc lộ ra ngoài.
Vì lần trước bị đánh, Can Phong Đế định không đồng ý, Yến Xước cưới một tiện nhân như vậy, còn giúp người ta nuôi hài tử, nhìn Yến Xước phải nhẫn nhịn, ông ta cảm thấy tức giận trong một tháng qua đều đã tiêu tan.
Có điều văn võ cả triều đã ra mặt giúp Yến Xước, mà mẹ con Ninh thị kia đúng là đồi phong bại tục! Nếu không chuẩn, ông ta phải đối mặt với triều thần thế nào?
Hơn nữa, cho dù không phê chuẩn, đối với Yến Xước có tác dụng sao? Hiện tại triều chính đều do ông xử lý, xoay người ông tự mình đi phê là được!
Yến Xước dâng tấu thỉnh chỉ, chẳng qua là muốn thông báo một tiếng mà thôi!
Nghĩ như vậy, lửa giận vừa nguôi xuống lại lần nữa dâng lên, ngón tay Can Phong Đế bất giác run lên, tâm đau như cắt.
Cơn đau này khiến ông ta cả người toàn mồ hôi lạnh.
Can Phong Đế hít một hơi thật sâu, nói: "Ninh thị hiện tại đã không còn đường trở về, Yến ái khanh, phu thê nhiều năm như vậy, ngươi cứ từ từ suy nghĩ, việc này ngày khác..."
"Vi thần đã nghĩ kỹ, thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn."
"Phụ nhân hạ tiện này không xứng với tướng gia, cầu Hoàng Thượng ân chuẩn." Chúng thần tử cùng lên tiếng.
Can Phong Đế nắm chặt hai tay, cắn răng nói: "Chuẩn." Còn tiếp tục, cơn đau này sẽ tản ra toàn thân, ông ta không thể chịu nổi. Thái y, ông ta cần thái y tới châm cứu!
"Tạ chủ long ân!" Yến Xước tạ ơn, thanh âm không chút phập phồng.
Can Phong Đế sai Uông công công nói một tiếng bãi triều.
Lý Sướng vội lớn tiếng: "Phụ hoàng, nhi thần cũng khẩn cầu hưu thê!"
"Ngày khác rồi nói!" Can Phong Đế phát một tiếng, trực tiếp đứng dậy phất tay áo rời đi.
"Cung tiễn Hoàng Thượng." Mọi người vội nói.
"Phụ hoàng!" Lý Sướng nôn nóng gọi.
"Đa tạ các vị đại nhân." Yến Xước cùng các quần thần ra ngoài.
Ninh hầu gia siết chặt hai tay đứng lên, ngăn cản Lý Sướng: "Tam điện hạ."
"Hầu gia." Sắc mặt Lý Sướng đặc biệt không tốt.
"Mượn một bước nói chuyện." Ninh hầu gia mời Lý Sướng ra khỏi đại điện, tìm một nơi thanh tĩnh, nói, "Phi Nhi vô tội, thỉnh điện hạ tam tư."
"Vô tội?" Lý Sướng tức giận tới hận không thể đánh qua một quyền, "Những người đó rõ ràng cầm cái yếm của Yến Phi, ta tự mình phân biệt được."
"Điện hạ, việc này khẳng định có hiểu lầm, tính tình của Phi Nhi ta rõ ràng nhất." Ninh hầu gia nói, "Đối thủ của điện hạ không ít, bọn họ mượn chuyện chửi bới Phi Nhi để đối phó ngài không phải không có khả năng."
Trước nay trong tranh đấu luôn không từ thủ đoạn.
Bôi nhọ thanh danh của một nữ tử có tính là gì?
"Thỉnh điện hạ tam tư." Ninh hầu gia nói.
"Hừ, tam tư? Nàng ta thân thế không rõ, chẳng lẽ nàng ta còn muốn làm chính phi của bổn điện?" Lý Sướng quát.
"Điện hạ, tuy không có tướng phủ, nhưng thần là cữu cữu của Phi Nhi, nó và Yến Xước tuy không có quan hệ huyết thống nhưng thần vẫn là cữu cữu của nó."
Lý Sướng khoanh tay: "Hừ, Ninh hầu gia ngươi đúng là cữu cữu tốt"
"Mong điện hạ tam tư, chớ trúng quỷ kế của kẻ khác." Ninh hầu gia nhẹ giọng khuyên, "Đám người kia chỉ là du côn lưu manh, rất có khả năng đã bị kẻ khác xúi giục lợi dụng để đối phó ngài, hiện tại Phi Nhi hoài cốt nhục của điện hạ..."
Ninh hầu gia vừa nhắc tới hài tử kia, Lý Sướng liền nhịn không được mà đánh qua một quyền: "Ngươi còn dám nhắc tới dã loại không rõ lai lịch trong bụng ả ta?"
"Điện hạ..."
"Ngươi cho rằng bổn điện hồ đồ tới mức không rõ nghiệt chủng trong bụng ả ta sao?" Lý Sướng sắc mặt xanh mét phất tay áo bỏ đi.
Ninh hầu gia trơ mắt nhìn hắn đi xa, một lúc sau mới nâng bước xuất cung.
Lý Sướng lập tức qua chỗ Huệ Phi.
Huệ Phi vừa nhận được tin, tức giận tới sắc mặt trắng bệch, thấy Lý Sướng tới liền vẫy tay cho chúng hạ nhân lui xuống: "Rốt cuộc là chuyện gì? Tướng gia hưu thê, Yến Phi không phải nữ nhi của ngài ấy, đến tột cùng là chuyện thế nào?"
"Con cũng không rõ lắm, phụ hoàng đã duyệt tấu chương của tướng gia, theo nhi thần thấy, điều tướng gia nói là thật, Yến Phi không phải nữ nhi thân sinh của ngài ấy."
Huệ Phi tức giận tới ho khan, mắng: "Đây là chuyện gì vậy? Vốn tưởng cưới ả ta, con có thể nhận được sự hỗ trợ lớn lao, không ngờ cuối cùng lại là dã loại không rõ lai lịch!"
"Đều do nhi thần lúc ấy nhất thời lỗ mãng." Nghĩ tới ngày hắn quỳ trước Trọng Hoa Điện xin bân hôn, Lý Sướng hối hận tới đứt ruột.
"Nhất định là mẹ con hạ tiện kia tính kế hoàng nhi! Con ta hành sự trước nay ổn thỏa, ngày ấy sao có thể khinh suất như vậy? Đúng là tiện nhân!" Huệ Phi nghiến răng nghiến lợi, "Hưu ả, hưu tiện nhân kia! Một dã loại không rõ lai lịch nào xứng xách giày cho hoàng nhi ta! Còn dám hồng hạnh xuất tường!"
Chắc chắn phải hưu, chẳng lẽ còn giữ ả ta ở lại làm bại hoại thanh danh hoàng gia sao?
"Con sẽ nói với phụ hoàng, chỉ là hình như long thể phụ hoàng không tốt." Lý Sướng nói.
"Tiện nhân!" Huệ Phi căn giận mắng, sau đó đưa mắt nhìn Lý Sướng, hỏi, "Nghiệt chủng trong bụng ả ta đâu?"
Hôm qua còn vui mừng ban thưởng cho nàng ta, hôm nay lại cho bọn họ một kích!
Tiện nhân này! Huệ Phi hận không thể ăn tươi nuốt sống Yến Phi.
"Không có." Lý Sướng lạnh giọng.
Huệ Phi căm hận nói: "Nên ban cho ả ta một chén rượu độc!"
Lý Sướng nhấp miệng, biểu tình trên mặt thể hiện tâm tư của hắn, hắn cũng muốn trực tiếp giết chết tiện nhân kia!
..................
Sau khi tách khỏi đám đồng liêu, Yến Xước không giống bình thường đi xử lý chính vụ, ngược lại cùng Phó Cửu Lận lên xe ngựa, trở về tướng phủ.
Đúng lúc giữa trưa, mặt trời oi bức như muốn nướng chín mọi thứ, xuất cung, một đường không thấy bóng người, chỉ có thể nghe tiếng xe ngựa lăn bánh.
Yến Xước nhẹ nhàng vuốt ve miệng ly trà, giống như vô tình mà hỏi: "Tấu chương đều đã chuẩn bị?"
"Lương đại nhân sớm đã chuẩn bị ổn thỏa, nhân chứng vật chứng đều có đủ, chỉ chờ ý của nghĩa phụ." Phó Cửu Lận trả lời
Lương đại nhân là Công Bộ hữu thị lang.
Yến Xước gật đầu: "Ừ, ngày mai lâm triều trình lên cho ông ta."
"Chuyện của nghĩa mẫu..." Phó Cửu Lận nhìn Yến Xước, dừng một chút, nói, "Chi bằng..." Phó Cửu Lận đưa tay lên cổ.
Ngón tay Yến Xước thoáng buộc chặt: "Người ở trong tay ông ta, chúng ta không thể ép quá chặt, không chỉ vậy, chúng ta còn phải để lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ cần chúng ta khẩn trương, ông ta sẽ muốn bắt chẹt chúng ta, chuyện này chúng ta không thể mở miệng trước, phải đợi ông ta cầu chúng ta." Ông đương nhiên hận không thể lập tức gặp được người mình yêu.
Ai có thể gấp gáp hơn ông? Mười mấy năm xa cách, ông tưởng niệm đã vào xương tủy.
Nhưng người nằm trong tay Can Phong Đế, nếu bọn họ sốt ruột, Can Phong Đế sẽ bắt chẹt bọn họ.
Như vậy, ngược lại là bọn họ kém cỏi.
"Nhưng Dung Hoa muội muội đã hạ độc hơn một tháng." Phó Cửu Lận thở dài, nghĩa phụ nói có đạo lý, hắn đương nhiên hiểu.
Nhưng nếu Can Phong Đế mất mạng, bọn họ phải đi đâu để tìm nghĩa mẫu đây?
"Thái y của Thái Y Viện không phải ăn chay, tạm thời áp chế độc tính cũng là có khả năng." Yến Xước khẽ cười.
Phó Cửu Lận gật đầu.
Trở về tướng phủ, Dung Hoa không khỏi kinh ngạc, hai người thế nhưng đã trở về.
Vì vậy, nàng vội kêu hạ nhân mang thêm đồ ăn chén đũa.
Cùng nhau ăn cơm, thời điểm uống trà, Yến Xước nói với Dung Hoa và Chu Hành chuyện lâm triều.
Hai người sớm đã có chuẩn bị tâm lý, không hề kinh ngạc.
Có điều nghĩ tới lời đồn trên phố, Dung Hoa cười nói một câu: "Ninh phu nhân hành sự thật quyết đoán." Kỳ thật, trong lòng nàng vì sự quyết đoán, bình tĩnh, cứng cỏi của Ninh phu nhân mà vỗ tay.
Bà đã có thể báo thù cho Ninh Hinh, còn có thể ép Ninh hầu gia đưa ra quyết định.
Yến Xước gật đầu, đưa mắt nhìn mấy tiểu bối, ánh mắt hòa ái dừng trên người Kiều Vũ Thần, nói: "Chờ thời tiết không còn nóng nữa, chúng ta đi câu cá, cùng đi, Dung Nhi cũng đi."
Trong phủ có hồ, trong hồ có cá, một góc còn có sen, hiện tại đúng lúc là mùa hoa nở.
Vừa câu cá, vừa thưởng hoa, đây đúng là chuyện nhàn nhã.
"Thật sao? Yến bá bá." Hai mắt Kiều Vũ Thần sáng lấp lánh nhìn Yến Xước, "Vậy buổi chiều không cần đọc sách nữa?"
Yến Xước cười gật đầu: "Hôm nay nghỉ, buổi tối cũng nghỉ, lát nữa ngủ trưa xong tất cả mọi người cùng đi."
"Hay quá." Thần Nhi cao hứng tới vỗ tay, đứng bật dậy, "Vậy hiện tại Thần Nhi đi ngủ trưa, Yến bá bá, tỷ tỷ, tỷ phu, Phó ca ca, mọi người cũng nhanh đi ngủ trưa đi."
Dứt lời, hài tử liền hành lễ rồi về phòng
Dung Hoa nhìn theo bóng lưng của nó, cười cười.
Dù sao cũng là hài tử, bọn họ tuy thương nó nhưng bên cạnh lại không có bằng hữu bằng tuổi. Nghĩ nghĩ, Dung Hoa quay đầu hỏi Yến Xước: "Phụ thân, có cần ban ngày đưa nó tới thư viện không? Trong thư viện dù sao cũng có những hài tử xấp xỉ tuổi nó."
Yến Xước lắc đầu: "Hài tử lịch phùng kịch biến, tâm tính thành thục hơn những người khác, kiến thức và những gì nó trải qua đều hơn những hài tử bình thường." Cười một cái, ông nói, "Ta sẽ chú ý tới nói.
Chu Hành ở một bên lên tiếng: "Mạnh lão gia không phải sẽ tới Đông Lăng sao? Mạnh Phi Triệt cũng cùng tới, bọn họ tới đây không thể ở một lát rồi về, tới lúc đó để Mạnh Phi Triệt tới đây ở là được."
Nghĩ tới Mạnh Phi Triệt hiểu chuyện thông minh, Dung Hoa mỉm cười, buông lỏng tâm trạng. Nàng gọi đám người Cố ma ma vào, phân phó những gì cần chuẩn bị cho hạng mục câu cá buổi chiều.
.....................
Ninh hầu gia nổi giận đùng đùng trở về hầu phủ.
Hầu phủ cũng gà bay chó chạy suốt một buổi sáng.
Ninh lão phu nhân và Ninh thị sáng nay mới nghe được lời đồn bên ngoài, Ninh lão phu nhân lập tức hôn mê bất tỉnh, Ninh thị và hạ nhân trong phòng sợ hãi tới luống cuống tay chân.
Mời đại phu tới, thi châm, lại đút thuốc, Ninh lão phu nhân mang đai buộc trên trán nằm trên giường hỏi Ninh thị, lời đồn bên ngoài rốt cuộc là như thế nào.
Ninh thị đương nhiên một mực khẳng định có người vu hãm nữ nhi.
Mẹ con hai người khóc lóc một phen. Nức nở xong, bọn họ mới hoàn hồn, bên ngoài đã đồn tới như vậy, Yến Phi thì sao?
Tam hoàng tử và Yến Phi hiện tại như thế nào?
Hai người vội phái Trương ma ma qua Tam hoàng tử phủ.
Một đi một về, sau giờ ngọ Trương ma ma mới quay lại, sắc mặt trắng bệch: "Lão phu nhân, phu nhân, lão nô không gặp được nương nương."
Bà ở ngoài cửa cầu tình thật lâu, người của Tam hoàng tử phủ vẫn không cho bà vào.
"Chúng ta phái người qua thăm nương nương, bọn họ cũng dám cản?" Ninh thị nén giận, hỏi.
"Vâng, bọn họ nói là Tam điện hạ phân phó." Trương ma ma trả lời, "Lão nô cầu xin mãi mới nghe được chút tin tức của nương nương..."
"Phi Nhi thế nào?" Ninh thị gấp giọng hỏi.
"Nương nương..." Hốc mắt Trương ma ma đỏ lên, cúi đầu thấp giọng, "Hài tử của nương nương đã không còn."
"Phi Nhi..."
"Nữ nhi đáng thương của ta..."
Hai người Ninh lão phu nhân và Ninh thị cùng hôn mê bất tỉnh.
Trong phòng lập tức rối loạn thành đoàn, Đinh Ti Ngôn vội vàng chạy tới.
Ninh hầu gia đúng lúc trở về, vội sai người đi mời đại phu.
Sau khi tỉnh lại, mẹ con Ninh lão phu nhân và Ninh thị liền ôm nhau khóc.
"Nữ nhi đáng thương của ta, nữ nhi số khổ của ta." Ninh thị duỗi tay bắt lấy ống tay áo của Ninh hầu gia, "Ca ca, là có người hãm hại Phi Nhi, cái yếm đó, cái yếm đó, muội vẫn còn nhớ, lần trước Phi Nhi lại hầu phủ một đêm đã thay ra, muội còn cố ý kêu người cất lại, sao có thể... Sao có thể rơi vào tay bọn du côn, là kẻ nào đáng chết muốn bức ép Phi Nhi, nữ nhi đáng thương của muội..."
Trong hầu phủ ai có thể làm ra chuyện này? Thái dương Ninh hầu gia nổi đầy gân xanh, cả giận quát: "Đi, đi gọi phu nhân lại đây."
Hạ nhân được lệnh liền vội vàng tới chính viện mời Ninh phu nhân.
Đinh Ti Ngôn nhíu mày.
Rất nhanh, hạ nhân thở hồng hộc trở về, bẩm báo: "Phu nhân nói thân mình không nhanh nhẹn, không thể tới đây, lại sợ lây bệnh cho lão phu nhân."
Ninh lão phu nhân tức giận tới cánh môi giật giật.
"Nàng ta đúng là ngày càng quá đáng!" Ninh hầu gia rống giận một câu, sau đó quay đầu nói, "Mẫu thân, con đi rồi sẽ trở về, muội muội, muội chiếu cố mẫu thân."
"Vâng, Đại ca." Ninh thị lau nước mắt, gật đầu đáp.
"Nói chuyện rõ ràng với ả ta." Ninh lão phu nhân dặn dò Ninh hầu gia một câu.
Mẹ chồng nàng dâu nhiều năm, bà ta hiểu con người của Ninh phu nhân, tương đối vừa lòng, nhưng hại cháu ngoại của mình như thế, trong lòng vô cùng tức giận.
Đinh Ti Ngôn bước lên trước một bước: "Phụ thân..."
"Được rồi, ở chỗ này lão phu nhân đã có cô mẫu con chiếu cố, con về phòng đi." Ninh hầu gia nhìn nàng, nói.
"Ừ, trời đang nóng, con cũng bận rộn cả buổi sáng, trở về nghỉ ngơi đi." Đối với cháu dâu, thanh âm của Ninh lão phu nhân hòa ái vài phần.
"Vâng, tổ mẫu." Đinh Ti Ngôn đáp, uốn gối hành lễ ra khỏi phòng.
Ninh hầu gia cũng thi lễ rồi tới chính viện.
Ninh thị nức nở kể khổ với Ninh lão phu nhân.
Ninh phu nhân đang ngồi trong phòng uống trà, bên ngoài có người báo hầu gia tới, bà vẫn không động, pha trà xong, lúc này mới đứng dậy đi tới trước mặt Ninh hầu gia, hành lễ: "Hầu gia."
"Đều cút ra ngoài cho ta!" Ninh hầu gia quát một tiếng, hạ nhân liền vội vàng lui xuống.
Ninh hầu gia nhìn bốn phía đều là hương khí của trà, nói: "Ngươi thật thanh nhàn!"
"Hôm nay hầu gia không phải cũng thanh nhàn sao? Lúc này cư nhiên lại nhàn rỗi tới nơi này của thiếp." Ninh phu nhân liếc nhìn ông ta một cái, ngồi về ghế, đưa ly trà tới đối diện, "Hầu gia nếm thử đi."
Ninh hầu gia phất tay hất đổ ly trà xuống đất: "Tiện nhân!"
Ninh phu nhân chỉ ngước mắt nhàn nhạt nhìn ông ta: "Sao lại tức giận như vậy?"
"Ngươi còn hỏi ta!" Ninh hầu gia đập bàn, hỏi, "Hôm qua ngươi ra ngoài làm gì? Lời đồn bên ngoài có phải do người làm ra hay không?" Hôm qua bà cùng con dâu ra cửa, sau đó bên ngoài liền xuất hiện tin đồn, đây không phải do bà làm thì còn là ai?
"Đúng vậy." Ninh phu nhân trả lời.
Bà thẳng thắn bộc trực như vậy khiến Ninh hầu gia sửng ra, sau đó tức giận không át mà nhìn Ninh phu nhân: "Vì sao phải làm vậy? Vì sao phải làm vậy hả? Ngươi muốn ép Phi Nhi chết sao? Ta không ngờ ngươi lại độc ác như vậy!"
"Ta vì sao phải làm như vậy?" Sắc mặt Ninh phu nhân đột nhiên lạnh đi, "Ta vì sao phải làm vậy, ngài chẳng lẽ không rõ? Hinh Nhi đã chết, nó là vì Yến Phi mà chết, chết ngay trước mặt ta! Ninh Tư Nghiêm, ngươi có thể coi thường cái chết của nữ nhi, nhưng ta thì không! Hinh Nhi là ta hoài thai mười tháng mới sinh ra, ta không thể để nữ nhi chết không rõ ràng như vậy! Ta ngoan độc, ta tàn nhẫn, vậy còn Yến Phi? Ả ta không tàn nhẫn sao? Chỉ có kẻ âm độc mới có thể đối xử với Hinh Nhi như vậy!"
"Nhưng nữ nhi cũng đã chết! Chẳng lẽ ngươi còn muốn Phi Nhi đền một mạng cho nó nữa sao?" Ninh hầu gia quát, "Cái yếm đó là ngươi đưa ra ngoài đúng không? Không, là con dâu giúp ngươi làm chuyện này? Ngươi sao có thể âm độc như vậy?"
"Là ta quăng ra ngoài!" Ninh phu nhân nói, ánh mắt trầm tĩnh như nước mà nhìn ông ta, hỏi, "Ninh Tư Nghiêm, một tháng qua, ngài có phái người điều tra không? Chân tướng sự tình thế nào? Trong lòng ngài cũng rõ ràng đúng không? Ngài thân là phụ thân, không vì Hinh Nhi mà làm chủ thì thôi, ngươi còn bao che mẹ con các nàng, mọi chuyện đều vì mẹ con các nàng mà suy nghĩ, thậm chí ngươi còn nhốt ta lại, Ninh Tư Nghiêm, ngài để tay lên ngực mà tự hỏi đi, ngài có xứng là phu, làm phụ hay không?"
Càng nói, bà ta càng hận.
Bà và nam nhân này chung sống như vậy, thế nhưng ông ta vẫn vô tình, nữ nhi chết, ông ta mặc kệ, vì che giấu chân tướng, ông ta còn giam lỏng bà!
Người ta nói, năm tháng trôi đi, tình cảm phu thê sẽ càng sâu nặng.
Nhưng trong lòng Ninh Tư Nghiêm, tất cả đều không bằng mẹ con Ninh Tư Viện.
Đột nhiên bị nói toạc ra, Ninh hầu gia tức giận tới siết tay thành quyền, quát: "Nhưng đó cũng là cháu gái của chúng ta, Hinh Nhi chết rồi, cho dù ngươi có giết Phi Nhi thì Hinh Nhi cũng không thể sống lại!" Nói tới đây, ánh mắt ông ta chứa đầy lệ khí, "Bây giờ xem đi, chuyện ngươi làm đối với Ninh gia có chỗ tốt gì? Có phải hủy hoại hầu phủ này ngươi mới cam tâm đúng không? Vì ngươi nháo sự tình tới ồn ào huyên náo, hôm nay Yến Phi mới dâng tấu xin hưu thê, còn công khai không thừa nhận Phi Nhi là nữ nhi!"
Nếu bà không nháo, Yến Xước sao có thể dâng tấu xin hưu thê?
Nháo tới hiện tại, Ninh gia có thể tốt đẹp gì?
Muội muội là nữ nhi Ninh gia, cha ruột Yến Phi không rõ, Yến Phi lại hồng hạnh xuất tường hoài dã loại của kẻ khác, tất cả nước bẩn và tin đồn vớ vẩn đều hướng tới Ninh gia.
So với Yến Xước kia, ông ta càng muốn hưu thê tử!
Là bà nháo sự tình ra trước, còn đưa cái yếm của cháu gái cho đám lưu manh, nếu không phải bà, tất cả sự tình đã được che giấu, tất cả đều ngăn nắp theo lệ thường.
Nhưng bà lại đem sự tình truyền ra ngoài!
Ông ta thiên vị muội muội và cháu gái còn không phải cũng vì hầu phủ này sao? Bà một chút thẹn thùng cũng không có, còn chủ động thừa nhận là mình làm!
Đúng là tức chết ông ta! Ninh hầu gia siết chặt hai tay, sợ chính mình sẽ nhịn không được mà đánh qua một quyền.
"Ninh gia?" Ninh phu nhân trào phúng mà cười, "Hầu gia còn nhớ tới Ninh gia sao? Ta còn tưởng trong lòng ngài chỉ có mẹ con Ninh Tư Viện, ngài thiên vị mẹ con các nàng như thế, người không biết còn tưởng họ mới là thê tử của ngài, nữ nhi của ngài!"
Dù sao Yến Phi cũng không phải nữ nhi của tướng gia!
"Ngươi..." Ninh hầu gia tức giận tới giơ tay lên.
"Phụ thân." Ninh Chiêm và Đinh Ti Ngôn xông vào, Ninh Chiêm duỗi tay chắn trước người Ninh phu nhân, "Phụ thân."
"Nghiệt tử, tránh ra, hôm nay ta phải giáo huấn nữ nhân miệng phun ra phân này!" Ninh hầu gia nổi trận lôi đình, lại giơ tay, lần này đánh xuống vai Ninh Chiêm.
"Ninh Tư Nghiêm, ngươi dám đánh nhi tử của ta!" Ninh phu nhân duỗi tay kéo Ninh Chiêm ra sau mình, trừng mắt nhìn Ninh hầu gia, "Ninh Tư Nghiêm, hôm nay ta phải nói rõ với ngươi, việc này là do ta làm, mục đích của ta chính là ép người tự mình xử lý mẹ con Ninh Tư Viện, tự mình trục xuất Ninh Tư Viện ra khỏi Ninh gia!"
"Không có khả năng!" Ninh hầu gia quát, "Muội ấy là nữ nhi Ninh gia, là muội muội của Ninh Tư Nghiêm ta, hiện tại cho dù bị tiểu nhân Yến Xước kia hưu, ta vẫn không mặc kệ muội ấy!"
"Hinh Nhi cũng là nữ nhi của ngươi, ngươi trước nay chưa từng nghĩ tới cảm nhận của Hinh Nhi, chưa từng nghĩ tới cảm nhận của người làm mẫu thân như ta, trong lòng ngươi chỉ có mẹ con Ninh Tư Viện! Vậy được, con đường thứ hai, chúng ta hòa ly." Một chút hi vọng đều bị ông ta dập tắt hoàn toàn, Ninh phu nhân nói, "Nhi tử và con dâu sẽ theo ta."
"Suy nghĩ của ngươi thật kỳ lạ!"
"Nếu ngươi không xử lý bọn họ, hầu phủ, Ninh gia này còn mặt mũi sao? Ngươi muốn nhi tử gánh cái thanh danh dơ bẩn này của hầu phủ?" Ninh phu nhân châm chọc nhìn Ninh hầu gia, "Nếu ngươi còn chút lương tâm thì đừng hại nhi tử."
Ninh hầu gia nhíu mày nhìn Ninh Chiêm.
Ninh Chiêm và Đinh Ti Ngôn sắc mặt không thay đổi đứng hai bên thể tử, một chút cũng không có bộ dáng kinh ngạc, trong lòng Ninh hầu gia đau nhức, mắt nhìn chằm chằm Ninh Chiêm, qua một lát mới mở miệng hỏi: "Chiêm Nhi, ngươi sớm đã biết ý của mẫu thân mình? Ngươi muốn rời đi cùng ả?"
"Thỉnh phụ thân thành toàn." Ánh mắt Ninh Chiêm thản nhiên, đáp.
"Nhi tử có mắt, nó biết phân biệt thị phi." Ninh phu nhân lạnh giọng.
"Đều câm miệng cho ta!" Ninh lão phu nhân được Ninh thị dìu tới cửa, sắc mặt xanh mét.
Ninh thị lung lay sắp đổ nhìn Ninh hầu gia: "Ca ca, huynh nói cái gì? Tướng gia dâng tấu hưu thê, còn công khai thân phận của Phi Nhi?"
"Các ngươi..." Ninh hầu gia lại nhìn Đinh Ti Ngôn, sau đó nhìn Ninh phu nhân mà nói, "Độc phụ này, ngươi dám xúi giục phá hoại tình cảm phụ tử chúng ta? Ngươi... Ngươi..."
Ngón tay chỉ vào Ninh phu nhân nhịn không được mà run rẩy, Ninh hầu gia lại nhìn Ninh Chiêm, khóe môi giật giật, há miệng phun ra ngụm máu, sau đó nặng nề ngã xuống đất.
Nghe lầm sao?
Hay trước mắt chỉ là trong mơ?
Ánh mắt mọi người bất giác nhìn về Yến Xước đứng trên đại điện.
Tuy đã qua ba mươi nhưng Yến Xước vẫn nho nhã như tranh thủ mặc, phong độ nhẹ nhàng y như thiếu niên của nhiều năm trước.
Dáng người cao dài, thanh âm trầm ổn, mi như suối trong, ông trời đúng là quá hậu đãi Yến Xước, trên người ông không hề có dấu vết của năm tháng để lại, lắng đọng theo ngày đêm, ngược lại khí chất càng thêm trầm ổn, ưu nhã và thành thục. Ông như rượu ngon năm xưa, theo năm tháng mà càng thuần hậu.
Yến Phi không phải nữ nhi của ông, vậy nàng ta là nữ nhi của ai?
Mọi người không khỏi nghĩ tới lời đồn trên phố, ánh mắt đồng loạt nhìn Lý Sướng.
Cái mũ trên đầu từ xanh thành đen, đời này chỉ sợ không thể lấy xuống, đội mũ xanh, bất cứ nam nhân nào cũng không thể chịu nổi, huống chi hắn là hoàng tử.
Thật là quá nhục nhã.
Nếu Tam hoàng tử phi chỉ lén lút tư thông, Lý Sướng trộm xử lý là được, cho dù có nhạc phụ là tướng gia, mạng nàng ta có thể giữ, nhưng nhốt lại là chuyện hoàn toàn có thể.
Nhưng Tam hoàng tử phi thông đồng không chỉ có một người, hơn nữa đám người đó dường như không còn là con người, da mặt dày tới mức hôm qua cầm cái yếm của nàng ta chạy vòng vòng Lệ Kinh, không tới nửa canh giờ, toàn bộ kinh thành đều biết Tam hoàng tử phi hồng hạnh xuất tường, còn là dã loại không rõ thân phụ.
Tam hoàng tử phi không phải nữ nhi của tướng gia, tình cảnh của Tam điện hạ xem như nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, thật là xui xẻo.
Đáy lòng quần thần đều thổn thức.
Có điều, trong đại điện to lớn này nhất thời không có ai mở miệng.
Yến Xước làm lơ ánh mắt của tất cả, chỉ chờ phản ứng của Can Phong Đế ngồi trên.
Can Phong Đế nhìn tấu chương, giơ tay ném thẳng vào người Yến Xước, hỏi ra tiếng lòng của mọi người: "Cái gì là không phải nữ nhi của ngươi? Nếu không phải nữ nhi của ngươi, vậy đó là nữ nhi của ai? Yến Phi vừa gây ra chuyện xấu, ái khanh liền gấp tới chờ không nổi muốn hưu thê, thông cáo thiên hạ Yến Phi không phải nữ nhi của mình, ngươi đây là muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Hơn nữa..."
Can Phong Đế đột nhiên trầm giọng: "Hơn nữa ngươi và Ninh thị là trẫm ban hôn, không lẽ ngươi muốn kháng chỉ?"
"Vi thần tuổi trẻ đã phụng chỉ thành thân, tội danh kháng chỉ không thể thành lập." Yến Xước không chút hoang mang, "Việc đã đến nước này, vi thần chỉ có thể cô phụ ý tốt của bệ hạ, bởi vì vi thần không thể chịu đựng Tam hoàng tử phi làm hủy hoại thanh danh của Yến gia thần, vã lại vi thần đã có khuê nữ của mình." Ngay cả tên cũng không gọi, trực tiếp kêu Tam hoàng tử phi.
Can Phong Đế nói: "Ngươi có chứng cứ không? Ngươi và Ninh thị phu thê nhiều năm như vậy, mười mấy năm trước sao ngươi không nói, hiện tại xảy ra chuyện, ngươi muốn phủi sạch quan hệ sao? Ngươi nói nàng ta không phải nữ nhi của mình? Vậy nàng ta là nữ nhi của ai? Ngươi..."
Can Phong Đế còn chưa dứt lời, Ninh hầu gia một bên cuối cùng cũng hoàn hồn, ông ta rống giận vung tay hướng qua Yến Xước: "Yến Xước, tên khốn này!" Mặt đầy phẫn nộ, ánh mắt hừng hực lệ khí.
Yến Xước từng tập quyền pháp, tuy không tính là cao thủ nhưng dáng người mạnh mẽ, dễ dàng nghiêng người tránh đi, một quyền của Ninh hầu gia liền dính vào mặt người khác.
"Đê tiện, vô sỉ!" Ninh hầu gia giận mắng, thấy bản thân đánh sai người, liền tiếp tục xoay người tấn công Yến Xước, "Phi Nhi không phải nữ nhi của ngươi, vậy nó từ đâu mà có? Ngươi tin tưởng lời đồn bên ngoài tới vậy sao? Phi Nhi thanh thanh bạch bạch lại bị vu hãm, người làm phụ thân như người không đứng ra làm chủ cho nó thì thôi, còn bỏ đá xuống giếng! Hôm nay ta phải đánh chết tên khốn nhà ngươi!"
Yến Xước đương nhiên không đứng yên chờ bị đánh, thân thủ lưu loát tránh đi, một bên không nhanh không chậm mà nói: "Ninh Tư Nghiêm, đồ ngụy quân tử, tiểu nhân dơ bẩn, lúc trước Ninh thị gả tới trong bụng đã mang dã loại của kẻ khác, ta nuôi nàng ta mười mấy năm đã là tận tình tận nghĩa, không ngờ hôm nay nàng ta dám làm ra chuyện bại hoại gia môn như vậy! Yến Xước ta có thể nuôi nàng ta, nhưng không thể để nàng ta làm mất mặt mũi của Yến gia!"
Ninh hầu gia giận tới thiếu chút bốc khói, quyết liệt đuổi đánh ông.
Ninh hầu gia tuy là huân quý nhưng thời niên thiếu đã từng tập võ, thân thủ đương nhiên tốt hơn Yến Xước.
Phó Cửu Lận ở phía sau, rất nhanh đẩy hết đám người tiến lên, thân là vãn bối, lại ở trên đại điện, hắn đương nhiên sẽ không ra tay, nhưng cũng cực kỳ lưu loát che chở cho Yến Xước.
Quần thần lập tức khuyên nhủ, tức khắc đại điện loạn thành nồi cháo, náo nhiệt như chợ bán thức ăn.
Can Phong Đễ vừa tĩnh dưỡng thân thể, thấy trường hợp lộn xộn này, thiếu chút phun ra ngụm máu, tức giận đùng đùng đứng dậy giật ngọc trản trong tay Uông công công ném qua: "Còn ra thể thống gì!"
Mọi người sửng sốt, đồng loạt quỳ xuống, kêu to: "Hoàng Thượng bớt giận, chúng thần đáng chết!"
Duy chỉ có Ninh hầu gia, Yến Xước và Phó Cửu Lận hạc đứng giữa bầy gà.
Phó Cửu Lận mặt không đỏ tâm không trốn đứng trước bảo vệ Yến Xước, ánh mắt nhìn chằm chằm Ninh hầu gia.
Yến Xước một thân phong khinh vân đạm, làm như trò hài vừa rồi chưa từng xảy ra.
Ninh hầu gia trừng mắt nhìn Yến Xước, sau đó phất quan bào quỳ xuống: "Vi thần đáng chết, Hoàng Thượng thứ tội, chỉ là xác muội và cháu gái chịu sỉ nhục này, còn thỉnh Hoàng Thượng làm chủ."
Thấy Ninh hầu gia đã quỳ, Yến Xước mới cùng Phó Cửu Lận quỳ xuống, nhưng cho dù là quỳ, eo vẫn đĩnh bạc thẳng tắp.
Can Phong Đế nhìn bộ dáng này của Yến Xước liền nghĩ tới chuyện bị Dung Hoa đánh, trong lòng như có con dao đâm vào.
Cũng may mấy ngày này Yến Xước không nhắc tới việc thả Vân Như Tuyết.
Hừ, nếu ông dám nhắc, hoặc dám ép mình, vậy ông ta sẽ khiến cha con Yến Xước cả đời này cũng không được gặp Vân Như Tuyết! Chỉ là, mặc kệ Yến Xước có nhắc tới hay không, trong lòng Can Phong Đế đều tính toán như vậy.
Đời này, bọn họ đừng hòng gặp Vân Như Tuyết!
Can Phong Đế thu hồi ánh mắt, nhìn lướt qua quần thần, cả giận mắng: "Nhìn xem, các ngươi thành bộ dáng gì hả? Đường đường là quần thần triều đình lại như đám đàn bà đanh đá ở phố chợ, biến Kim Loan Điện này của trẫm thành chợ bán thức ăn, các ngươi còn dám đánh nhau? Được, ra ngoài đánh đi, tốt nhất là đánh tới ngươi sống ta chết! Nếu ngại mạng dài, chán sống, trẫm thành toàn cho các ngươi!"
"Bệ hạ bớt giận." Chúng thần vội cúi người, hận không thể đem đầu phủ phục trên mặt đất.
"Hoàng Thượng, thần tội đáng chết vạn lần, nhưng tướng gia khinh nhục người khác như thế, thần không nuốt được cục tức này, thỉnh Hoàng Thượng làm chủ cho vi thần và xá muội." Trong tiếng xin tha của chúng thần, thanh âm của Ninh hầu gia phá lệ rõ ràng. Nói xong, Ninh hầu gia nặng nề dập đầu một cái, tiếp tục, "Xá muội là người tuân thủ nữ tắc nghiêm ngặt, mấy năm nay ở tướng phủ xử lý công việc tỉ mỉ, hành vi cử chỉ không có nửa phần thiếu quy củ, mong Hoàng Thượng chủ trì công đạo cho xá muội."
Nói xong, ông ta dập đầu thêm một cái.
Trên trán lập tức có vết máu chảy ra.
Muội muội của mình tư thông với người khác? Còn nói Yến Phi là dã loại? Phi, Yến Xước hiện tại thăng chức rất nhanh, ông ta muốn vứt thê bỏ nữ sao?
Muội muội là người thế nào, chính mình rõ ràng nhất.
Bà một lòng ái mộ Yến Xước, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Còn cái gì là Yến Phi không phải thân sinh của Yến Xước, đúng là nói bậy.
Ông ta sao có thể chịu đựng Yến Xước đối xử với thân muội muội của mình như vậy!
Can Phong Đế gật đầu, dời ánh mắt lên gương mặt không chút thay đổi của Yến Xước: "Yến Xước, ngươi và Ninh thị là do trẫm ban hôn!"
Ngụ ý là không thể hưu thê!
"Yến Xước, muội muội ta hiện tại tuổi già sắc suy, ngươi đây là ghét bỏ sao?" Ninh hầu gia căm giận bất bình nói, "Lời đồn bên ngoài không có gì chứng thực, ngươi vậy dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, ngay cả nữ nhi mình dưỡng dục mười mấy năm cũng không tin? Ngươi nói nó không phải nữ nhi của ngươi, vậy ngươi nói xem, nó là dã loại của ai? Nếu không phải thân sinh của ngươi, sao ngươi có thể nhẫn nhịn nhiều năm không rên một tiếng, hiện tại Phi Nhi vừa xảy râ chuyện, ngươi liền phủi sạch quan hệ với nó! Yến Xước, tên khốn này, là ta có mắt như mù mới đem Viện Viện gả cho tiểu nhân đê tiện nhà ngươi!"
"Lúc trước ta vì sao phải cưới Ninh thị, Ninh Tư Nghiêm ngươi rõ ràng hơn bất cứ ai!" Sắc mặt Yến Xước không hề thay đổi, nhưng gương mặt nho nhã lại mang theo lạnh lùng, cười trào phúng, "Tam hoàng tử phi là dã loại của ai? Việc này Ninh Tư Nghiêm ngươi nên đi hỏi Ninh thị, chỉ là nàng ta cũng không biết, cho nên rốt cuộc là dã loại của ai còn phải nhờ Ninh Tư Nghiêm ngươi cẩn thận điều tra khách khứa của bữa tiệc mùa thu năm đó, xem ai cùng Ninh thị kim phong ngọc lộ tương phùng! Còn nữa, Ninh Tư Nghiêm, Yến Xước ta làm người trước giờ quang minh lỗi lạc, mấy năm nay, ta chưa từng chạm qua một cọng lông tơ của muội muội ngươi, việc này ngươi có thể về chứng thực với Ninh thị! Ta nuôi mẹ con các nàng mười mấy năm, trong khoảng thời gian đó chưa lên tiếng một lần đã là tận tình tận nghĩa, có điều nàng ta lại làm ra chuyện ầm ĩ như vậy, điều quá phận nhất chính là muốn hãm hại nữ nhi thân sinh của ta, hiện tại nháo ra gièm pha như vậy..."
Yến Xước đưa mắt nhìn Can Phong Đế: "Bệ hạ, thê tử này, vi thần phải hưu!" Không phải yêu cầu chấp thuận, mà chỉ là theo lệ thông tri cho ông ta.
Thê tử này Yến Xước hưu chắc rồi!
"Yến Xước!" Hai mắt Ninh hầu gia như muốn rớt ra ngoài, "Ngươi khinh người quá đáng!"
Còn dám để muội muội mấy năm nay phòng không gối chiếc!
Nhiều năm như vậy tướng gia chưa từng chạm qua Ninh thị? Lại là một quả bom nổ chậm khiến quần thần trợn mắt há mồm.
Hơn nữa, tướng gia biết Yến Phi không phải nữ nhi của mình nhưng vẫn vì người khác nuôi dưỡng mười mấy năm!
Như thế, người chịu ủy khuất đúng là tướng gia.
Hơn nữa, những năm gần đây, cách tướng gia làm người xử thế, mọi người đều xem trong mắt.
Nếu không phải Tam hoàng tử phi quá hạ tiện, tướng gia cũng sẽ không làm ra hành động hôm nay.
Suy bụng ta ra bụng người, tình cảm mười mấy năm, cho dù nuôi một con chó cũng sẽ có cảm tình.
Tam hoàng tử phi thân là dưỡng nữ, không nhớ ơn dưỡng dục của tướng gia thì thôi, lại còn muốn mưu hại nữ nhi thân sinh của ngài, đúng là tâm như rắn rết!
Năm đó Ninh thị hoài nghiệt chủng không rõ thân phụ, hiện tại trong bụng Tam hoàng tử phi cũng có dã loại không rõ phụ thân là ai.
Cái này...
Đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, có mẫu thân thế nào thì nữ nhi thế ấy!
Việc này xảy ra, ai có thể chịu đựng?
Can Phong Đế nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi: "Ý ngươi là Ninh thị trong thu yến năm đó hoài hài tử sao?"
"Hoàng Thượng anh minh!" Yến Xước đáp.
Không ít quần thần giật mình một cái.
Thu yến năm đó...
Ngoại trừ đám người trẻ tuổi, năm đó bọn họ đều tham dự yến tiệc kia!
Đây... Không phải bọn họ đều có khả năng sao?
Mọi người không khỏi cẩn thận suy nghĩ.
Nhưng chuyện đã trôi qua mười sáu năm, ai có thể nhớ rõ ràng?
Ninh hầu gia tức giận tới gân xanh nổi đầy trán.
Lý Sướng cũng khiếp sợ đến không nói ra lời, cả người giống như mất hết sức lực.
Hắn sợ tướng gia tới tính sổ, trong lòng định vì Yến Phi hồng hạnh xuất tường, đem mạng của nàng ta đổi lấy sự hỗ trợ của ông, nhưng hôm nay thì sao?
Một chút hi vọng liền bị cây châm chọc thủng, biến mất không thấy tăm hơi.
Hắn cảm thấy mình như tên ngốc, bản thân hoan thiên hỉ địa cưới Yến Phi về nhà, không ngờ nàng ta nào phải trân bảo thế gian, ngược lại còn không bằng viên trân châu được bán ở sạp rong ngoài chợ, chẳng qua là cục đá vô dụng mà thôi!
Mệt hắn coi nàng ta như châu báu!
Mà nàng ta còn cho hắn đeo cái mũ xanh!
Ngày đó...
Lý Sướng không khỏi nhớ tới cái đêm ở tướng phủ.
Hắn cho dù thích nữ sắc cũng chưa tới mức vừa thấy nữ tử liền xông lên, đêm đó hắn sao lại không phân nặng nhẹ như vậy?
Lúc ấy, Yến Phi còn là Nhị tiểu thư tướng phủ!
Còn nữa, sao lại có người truy đuổi nàng ta?
Có phải tất cả đều do nàng ta tính kế không?
Nghĩ tới đây, Lý Sướng cảm thấy chính mình như nuốt phải con bọ, ghê tởm tới muốn phun ra.
Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Ngự Sử đại phu Quách đại nhân trước nay có quan hệ rất tốt với Yến Xước, hắn là người đầu tiên đứng ra nói chuyện giúp ông: "Nữ tử đồi phong bại tục này thật sự không xứng là thê tử của Yến Thừa Tướng, mong Hoàng Thượng ân chuẩn tướng gia hưu thê."
Quách đại nhân vừa mở miệng, những quần thần khác cũng hùa theo, ngoại trừ những kẻ e sợ tổn hại tới hòa khí với Ninh hầu gia và Lý Sướng đang đen mặt, những kẻ còn lại đều cố gắng xin Hoàng Thượng ân chuẩn.
Còn về Lý Lân và Lý Du, khóe miệng hai người cong lên thiếu chút tới tai, vui mừng đều đã bộc lộ ra ngoài.
Vì lần trước bị đánh, Can Phong Đế định không đồng ý, Yến Xước cưới một tiện nhân như vậy, còn giúp người ta nuôi hài tử, nhìn Yến Xước phải nhẫn nhịn, ông ta cảm thấy tức giận trong một tháng qua đều đã tiêu tan.
Có điều văn võ cả triều đã ra mặt giúp Yến Xước, mà mẹ con Ninh thị kia đúng là đồi phong bại tục! Nếu không chuẩn, ông ta phải đối mặt với triều thần thế nào?
Hơn nữa, cho dù không phê chuẩn, đối với Yến Xước có tác dụng sao? Hiện tại triều chính đều do ông xử lý, xoay người ông tự mình đi phê là được!
Yến Xước dâng tấu thỉnh chỉ, chẳng qua là muốn thông báo một tiếng mà thôi!
Nghĩ như vậy, lửa giận vừa nguôi xuống lại lần nữa dâng lên, ngón tay Can Phong Đế bất giác run lên, tâm đau như cắt.
Cơn đau này khiến ông ta cả người toàn mồ hôi lạnh.
Can Phong Đế hít một hơi thật sâu, nói: "Ninh thị hiện tại đã không còn đường trở về, Yến ái khanh, phu thê nhiều năm như vậy, ngươi cứ từ từ suy nghĩ, việc này ngày khác..."
"Vi thần đã nghĩ kỹ, thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn."
"Phụ nhân hạ tiện này không xứng với tướng gia, cầu Hoàng Thượng ân chuẩn." Chúng thần tử cùng lên tiếng.
Can Phong Đế nắm chặt hai tay, cắn răng nói: "Chuẩn." Còn tiếp tục, cơn đau này sẽ tản ra toàn thân, ông ta không thể chịu nổi. Thái y, ông ta cần thái y tới châm cứu!
"Tạ chủ long ân!" Yến Xước tạ ơn, thanh âm không chút phập phồng.
Can Phong Đế sai Uông công công nói một tiếng bãi triều.
Lý Sướng vội lớn tiếng: "Phụ hoàng, nhi thần cũng khẩn cầu hưu thê!"
"Ngày khác rồi nói!" Can Phong Đế phát một tiếng, trực tiếp đứng dậy phất tay áo rời đi.
"Cung tiễn Hoàng Thượng." Mọi người vội nói.
"Phụ hoàng!" Lý Sướng nôn nóng gọi.
"Đa tạ các vị đại nhân." Yến Xước cùng các quần thần ra ngoài.
Ninh hầu gia siết chặt hai tay đứng lên, ngăn cản Lý Sướng: "Tam điện hạ."
"Hầu gia." Sắc mặt Lý Sướng đặc biệt không tốt.
"Mượn một bước nói chuyện." Ninh hầu gia mời Lý Sướng ra khỏi đại điện, tìm một nơi thanh tĩnh, nói, "Phi Nhi vô tội, thỉnh điện hạ tam tư."
"Vô tội?" Lý Sướng tức giận tới hận không thể đánh qua một quyền, "Những người đó rõ ràng cầm cái yếm của Yến Phi, ta tự mình phân biệt được."
"Điện hạ, việc này khẳng định có hiểu lầm, tính tình của Phi Nhi ta rõ ràng nhất." Ninh hầu gia nói, "Đối thủ của điện hạ không ít, bọn họ mượn chuyện chửi bới Phi Nhi để đối phó ngài không phải không có khả năng."
Trước nay trong tranh đấu luôn không từ thủ đoạn.
Bôi nhọ thanh danh của một nữ tử có tính là gì?
"Thỉnh điện hạ tam tư." Ninh hầu gia nói.
"Hừ, tam tư? Nàng ta thân thế không rõ, chẳng lẽ nàng ta còn muốn làm chính phi của bổn điện?" Lý Sướng quát.
"Điện hạ, tuy không có tướng phủ, nhưng thần là cữu cữu của Phi Nhi, nó và Yến Xước tuy không có quan hệ huyết thống nhưng thần vẫn là cữu cữu của nó."
Lý Sướng khoanh tay: "Hừ, Ninh hầu gia ngươi đúng là cữu cữu tốt"
"Mong điện hạ tam tư, chớ trúng quỷ kế của kẻ khác." Ninh hầu gia nhẹ giọng khuyên, "Đám người kia chỉ là du côn lưu manh, rất có khả năng đã bị kẻ khác xúi giục lợi dụng để đối phó ngài, hiện tại Phi Nhi hoài cốt nhục của điện hạ..."
Ninh hầu gia vừa nhắc tới hài tử kia, Lý Sướng liền nhịn không được mà đánh qua một quyền: "Ngươi còn dám nhắc tới dã loại không rõ lai lịch trong bụng ả ta?"
"Điện hạ..."
"Ngươi cho rằng bổn điện hồ đồ tới mức không rõ nghiệt chủng trong bụng ả ta sao?" Lý Sướng sắc mặt xanh mét phất tay áo bỏ đi.
Ninh hầu gia trơ mắt nhìn hắn đi xa, một lúc sau mới nâng bước xuất cung.
Lý Sướng lập tức qua chỗ Huệ Phi.
Huệ Phi vừa nhận được tin, tức giận tới sắc mặt trắng bệch, thấy Lý Sướng tới liền vẫy tay cho chúng hạ nhân lui xuống: "Rốt cuộc là chuyện gì? Tướng gia hưu thê, Yến Phi không phải nữ nhi của ngài ấy, đến tột cùng là chuyện thế nào?"
"Con cũng không rõ lắm, phụ hoàng đã duyệt tấu chương của tướng gia, theo nhi thần thấy, điều tướng gia nói là thật, Yến Phi không phải nữ nhi thân sinh của ngài ấy."
Huệ Phi tức giận tới ho khan, mắng: "Đây là chuyện gì vậy? Vốn tưởng cưới ả ta, con có thể nhận được sự hỗ trợ lớn lao, không ngờ cuối cùng lại là dã loại không rõ lai lịch!"
"Đều do nhi thần lúc ấy nhất thời lỗ mãng." Nghĩ tới ngày hắn quỳ trước Trọng Hoa Điện xin bân hôn, Lý Sướng hối hận tới đứt ruột.
"Nhất định là mẹ con hạ tiện kia tính kế hoàng nhi! Con ta hành sự trước nay ổn thỏa, ngày ấy sao có thể khinh suất như vậy? Đúng là tiện nhân!" Huệ Phi nghiến răng nghiến lợi, "Hưu ả, hưu tiện nhân kia! Một dã loại không rõ lai lịch nào xứng xách giày cho hoàng nhi ta! Còn dám hồng hạnh xuất tường!"
Chắc chắn phải hưu, chẳng lẽ còn giữ ả ta ở lại làm bại hoại thanh danh hoàng gia sao?
"Con sẽ nói với phụ hoàng, chỉ là hình như long thể phụ hoàng không tốt." Lý Sướng nói.
"Tiện nhân!" Huệ Phi căn giận mắng, sau đó đưa mắt nhìn Lý Sướng, hỏi, "Nghiệt chủng trong bụng ả ta đâu?"
Hôm qua còn vui mừng ban thưởng cho nàng ta, hôm nay lại cho bọn họ một kích!
Tiện nhân này! Huệ Phi hận không thể ăn tươi nuốt sống Yến Phi.
"Không có." Lý Sướng lạnh giọng.
Huệ Phi căm hận nói: "Nên ban cho ả ta một chén rượu độc!"
Lý Sướng nhấp miệng, biểu tình trên mặt thể hiện tâm tư của hắn, hắn cũng muốn trực tiếp giết chết tiện nhân kia!
..................
Sau khi tách khỏi đám đồng liêu, Yến Xước không giống bình thường đi xử lý chính vụ, ngược lại cùng Phó Cửu Lận lên xe ngựa, trở về tướng phủ.
Đúng lúc giữa trưa, mặt trời oi bức như muốn nướng chín mọi thứ, xuất cung, một đường không thấy bóng người, chỉ có thể nghe tiếng xe ngựa lăn bánh.
Yến Xước nhẹ nhàng vuốt ve miệng ly trà, giống như vô tình mà hỏi: "Tấu chương đều đã chuẩn bị?"
"Lương đại nhân sớm đã chuẩn bị ổn thỏa, nhân chứng vật chứng đều có đủ, chỉ chờ ý của nghĩa phụ." Phó Cửu Lận trả lời
Lương đại nhân là Công Bộ hữu thị lang.
Yến Xước gật đầu: "Ừ, ngày mai lâm triều trình lên cho ông ta."
"Chuyện của nghĩa mẫu..." Phó Cửu Lận nhìn Yến Xước, dừng một chút, nói, "Chi bằng..." Phó Cửu Lận đưa tay lên cổ.
Ngón tay Yến Xước thoáng buộc chặt: "Người ở trong tay ông ta, chúng ta không thể ép quá chặt, không chỉ vậy, chúng ta còn phải để lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ cần chúng ta khẩn trương, ông ta sẽ muốn bắt chẹt chúng ta, chuyện này chúng ta không thể mở miệng trước, phải đợi ông ta cầu chúng ta." Ông đương nhiên hận không thể lập tức gặp được người mình yêu.
Ai có thể gấp gáp hơn ông? Mười mấy năm xa cách, ông tưởng niệm đã vào xương tủy.
Nhưng người nằm trong tay Can Phong Đế, nếu bọn họ sốt ruột, Can Phong Đế sẽ bắt chẹt bọn họ.
Như vậy, ngược lại là bọn họ kém cỏi.
"Nhưng Dung Hoa muội muội đã hạ độc hơn một tháng." Phó Cửu Lận thở dài, nghĩa phụ nói có đạo lý, hắn đương nhiên hiểu.
Nhưng nếu Can Phong Đế mất mạng, bọn họ phải đi đâu để tìm nghĩa mẫu đây?
"Thái y của Thái Y Viện không phải ăn chay, tạm thời áp chế độc tính cũng là có khả năng." Yến Xước khẽ cười.
Phó Cửu Lận gật đầu.
Trở về tướng phủ, Dung Hoa không khỏi kinh ngạc, hai người thế nhưng đã trở về.
Vì vậy, nàng vội kêu hạ nhân mang thêm đồ ăn chén đũa.
Cùng nhau ăn cơm, thời điểm uống trà, Yến Xước nói với Dung Hoa và Chu Hành chuyện lâm triều.
Hai người sớm đã có chuẩn bị tâm lý, không hề kinh ngạc.
Có điều nghĩ tới lời đồn trên phố, Dung Hoa cười nói một câu: "Ninh phu nhân hành sự thật quyết đoán." Kỳ thật, trong lòng nàng vì sự quyết đoán, bình tĩnh, cứng cỏi của Ninh phu nhân mà vỗ tay.
Bà đã có thể báo thù cho Ninh Hinh, còn có thể ép Ninh hầu gia đưa ra quyết định.
Yến Xước gật đầu, đưa mắt nhìn mấy tiểu bối, ánh mắt hòa ái dừng trên người Kiều Vũ Thần, nói: "Chờ thời tiết không còn nóng nữa, chúng ta đi câu cá, cùng đi, Dung Nhi cũng đi."
Trong phủ có hồ, trong hồ có cá, một góc còn có sen, hiện tại đúng lúc là mùa hoa nở.
Vừa câu cá, vừa thưởng hoa, đây đúng là chuyện nhàn nhã.
"Thật sao? Yến bá bá." Hai mắt Kiều Vũ Thần sáng lấp lánh nhìn Yến Xước, "Vậy buổi chiều không cần đọc sách nữa?"
Yến Xước cười gật đầu: "Hôm nay nghỉ, buổi tối cũng nghỉ, lát nữa ngủ trưa xong tất cả mọi người cùng đi."
"Hay quá." Thần Nhi cao hứng tới vỗ tay, đứng bật dậy, "Vậy hiện tại Thần Nhi đi ngủ trưa, Yến bá bá, tỷ tỷ, tỷ phu, Phó ca ca, mọi người cũng nhanh đi ngủ trưa đi."
Dứt lời, hài tử liền hành lễ rồi về phòng
Dung Hoa nhìn theo bóng lưng của nó, cười cười.
Dù sao cũng là hài tử, bọn họ tuy thương nó nhưng bên cạnh lại không có bằng hữu bằng tuổi. Nghĩ nghĩ, Dung Hoa quay đầu hỏi Yến Xước: "Phụ thân, có cần ban ngày đưa nó tới thư viện không? Trong thư viện dù sao cũng có những hài tử xấp xỉ tuổi nó."
Yến Xước lắc đầu: "Hài tử lịch phùng kịch biến, tâm tính thành thục hơn những người khác, kiến thức và những gì nó trải qua đều hơn những hài tử bình thường." Cười một cái, ông nói, "Ta sẽ chú ý tới nói.
Chu Hành ở một bên lên tiếng: "Mạnh lão gia không phải sẽ tới Đông Lăng sao? Mạnh Phi Triệt cũng cùng tới, bọn họ tới đây không thể ở một lát rồi về, tới lúc đó để Mạnh Phi Triệt tới đây ở là được."
Nghĩ tới Mạnh Phi Triệt hiểu chuyện thông minh, Dung Hoa mỉm cười, buông lỏng tâm trạng. Nàng gọi đám người Cố ma ma vào, phân phó những gì cần chuẩn bị cho hạng mục câu cá buổi chiều.
.....................
Ninh hầu gia nổi giận đùng đùng trở về hầu phủ.
Hầu phủ cũng gà bay chó chạy suốt một buổi sáng.
Ninh lão phu nhân và Ninh thị sáng nay mới nghe được lời đồn bên ngoài, Ninh lão phu nhân lập tức hôn mê bất tỉnh, Ninh thị và hạ nhân trong phòng sợ hãi tới luống cuống tay chân.
Mời đại phu tới, thi châm, lại đút thuốc, Ninh lão phu nhân mang đai buộc trên trán nằm trên giường hỏi Ninh thị, lời đồn bên ngoài rốt cuộc là như thế nào.
Ninh thị đương nhiên một mực khẳng định có người vu hãm nữ nhi.
Mẹ con hai người khóc lóc một phen. Nức nở xong, bọn họ mới hoàn hồn, bên ngoài đã đồn tới như vậy, Yến Phi thì sao?
Tam hoàng tử và Yến Phi hiện tại như thế nào?
Hai người vội phái Trương ma ma qua Tam hoàng tử phủ.
Một đi một về, sau giờ ngọ Trương ma ma mới quay lại, sắc mặt trắng bệch: "Lão phu nhân, phu nhân, lão nô không gặp được nương nương."
Bà ở ngoài cửa cầu tình thật lâu, người của Tam hoàng tử phủ vẫn không cho bà vào.
"Chúng ta phái người qua thăm nương nương, bọn họ cũng dám cản?" Ninh thị nén giận, hỏi.
"Vâng, bọn họ nói là Tam điện hạ phân phó." Trương ma ma trả lời, "Lão nô cầu xin mãi mới nghe được chút tin tức của nương nương..."
"Phi Nhi thế nào?" Ninh thị gấp giọng hỏi.
"Nương nương..." Hốc mắt Trương ma ma đỏ lên, cúi đầu thấp giọng, "Hài tử của nương nương đã không còn."
"Phi Nhi..."
"Nữ nhi đáng thương của ta..."
Hai người Ninh lão phu nhân và Ninh thị cùng hôn mê bất tỉnh.
Trong phòng lập tức rối loạn thành đoàn, Đinh Ti Ngôn vội vàng chạy tới.
Ninh hầu gia đúng lúc trở về, vội sai người đi mời đại phu.
Sau khi tỉnh lại, mẹ con Ninh lão phu nhân và Ninh thị liền ôm nhau khóc.
"Nữ nhi đáng thương của ta, nữ nhi số khổ của ta." Ninh thị duỗi tay bắt lấy ống tay áo của Ninh hầu gia, "Ca ca, là có người hãm hại Phi Nhi, cái yếm đó, cái yếm đó, muội vẫn còn nhớ, lần trước Phi Nhi lại hầu phủ một đêm đã thay ra, muội còn cố ý kêu người cất lại, sao có thể... Sao có thể rơi vào tay bọn du côn, là kẻ nào đáng chết muốn bức ép Phi Nhi, nữ nhi đáng thương của muội..."
Trong hầu phủ ai có thể làm ra chuyện này? Thái dương Ninh hầu gia nổi đầy gân xanh, cả giận quát: "Đi, đi gọi phu nhân lại đây."
Hạ nhân được lệnh liền vội vàng tới chính viện mời Ninh phu nhân.
Đinh Ti Ngôn nhíu mày.
Rất nhanh, hạ nhân thở hồng hộc trở về, bẩm báo: "Phu nhân nói thân mình không nhanh nhẹn, không thể tới đây, lại sợ lây bệnh cho lão phu nhân."
Ninh lão phu nhân tức giận tới cánh môi giật giật.
"Nàng ta đúng là ngày càng quá đáng!" Ninh hầu gia rống giận một câu, sau đó quay đầu nói, "Mẫu thân, con đi rồi sẽ trở về, muội muội, muội chiếu cố mẫu thân."
"Vâng, Đại ca." Ninh thị lau nước mắt, gật đầu đáp.
"Nói chuyện rõ ràng với ả ta." Ninh lão phu nhân dặn dò Ninh hầu gia một câu.
Mẹ chồng nàng dâu nhiều năm, bà ta hiểu con người của Ninh phu nhân, tương đối vừa lòng, nhưng hại cháu ngoại của mình như thế, trong lòng vô cùng tức giận.
Đinh Ti Ngôn bước lên trước một bước: "Phụ thân..."
"Được rồi, ở chỗ này lão phu nhân đã có cô mẫu con chiếu cố, con về phòng đi." Ninh hầu gia nhìn nàng, nói.
"Ừ, trời đang nóng, con cũng bận rộn cả buổi sáng, trở về nghỉ ngơi đi." Đối với cháu dâu, thanh âm của Ninh lão phu nhân hòa ái vài phần.
"Vâng, tổ mẫu." Đinh Ti Ngôn đáp, uốn gối hành lễ ra khỏi phòng.
Ninh hầu gia cũng thi lễ rồi tới chính viện.
Ninh thị nức nở kể khổ với Ninh lão phu nhân.
Ninh phu nhân đang ngồi trong phòng uống trà, bên ngoài có người báo hầu gia tới, bà vẫn không động, pha trà xong, lúc này mới đứng dậy đi tới trước mặt Ninh hầu gia, hành lễ: "Hầu gia."
"Đều cút ra ngoài cho ta!" Ninh hầu gia quát một tiếng, hạ nhân liền vội vàng lui xuống.
Ninh hầu gia nhìn bốn phía đều là hương khí của trà, nói: "Ngươi thật thanh nhàn!"
"Hôm nay hầu gia không phải cũng thanh nhàn sao? Lúc này cư nhiên lại nhàn rỗi tới nơi này của thiếp." Ninh phu nhân liếc nhìn ông ta một cái, ngồi về ghế, đưa ly trà tới đối diện, "Hầu gia nếm thử đi."
Ninh hầu gia phất tay hất đổ ly trà xuống đất: "Tiện nhân!"
Ninh phu nhân chỉ ngước mắt nhàn nhạt nhìn ông ta: "Sao lại tức giận như vậy?"
"Ngươi còn hỏi ta!" Ninh hầu gia đập bàn, hỏi, "Hôm qua ngươi ra ngoài làm gì? Lời đồn bên ngoài có phải do người làm ra hay không?" Hôm qua bà cùng con dâu ra cửa, sau đó bên ngoài liền xuất hiện tin đồn, đây không phải do bà làm thì còn là ai?
"Đúng vậy." Ninh phu nhân trả lời.
Bà thẳng thắn bộc trực như vậy khiến Ninh hầu gia sửng ra, sau đó tức giận không át mà nhìn Ninh phu nhân: "Vì sao phải làm vậy? Vì sao phải làm vậy hả? Ngươi muốn ép Phi Nhi chết sao? Ta không ngờ ngươi lại độc ác như vậy!"
"Ta vì sao phải làm như vậy?" Sắc mặt Ninh phu nhân đột nhiên lạnh đi, "Ta vì sao phải làm vậy, ngài chẳng lẽ không rõ? Hinh Nhi đã chết, nó là vì Yến Phi mà chết, chết ngay trước mặt ta! Ninh Tư Nghiêm, ngươi có thể coi thường cái chết của nữ nhi, nhưng ta thì không! Hinh Nhi là ta hoài thai mười tháng mới sinh ra, ta không thể để nữ nhi chết không rõ ràng như vậy! Ta ngoan độc, ta tàn nhẫn, vậy còn Yến Phi? Ả ta không tàn nhẫn sao? Chỉ có kẻ âm độc mới có thể đối xử với Hinh Nhi như vậy!"
"Nhưng nữ nhi cũng đã chết! Chẳng lẽ ngươi còn muốn Phi Nhi đền một mạng cho nó nữa sao?" Ninh hầu gia quát, "Cái yếm đó là ngươi đưa ra ngoài đúng không? Không, là con dâu giúp ngươi làm chuyện này? Ngươi sao có thể âm độc như vậy?"
"Là ta quăng ra ngoài!" Ninh phu nhân nói, ánh mắt trầm tĩnh như nước mà nhìn ông ta, hỏi, "Ninh Tư Nghiêm, một tháng qua, ngài có phái người điều tra không? Chân tướng sự tình thế nào? Trong lòng ngài cũng rõ ràng đúng không? Ngài thân là phụ thân, không vì Hinh Nhi mà làm chủ thì thôi, ngươi còn bao che mẹ con các nàng, mọi chuyện đều vì mẹ con các nàng mà suy nghĩ, thậm chí ngươi còn nhốt ta lại, Ninh Tư Nghiêm, ngài để tay lên ngực mà tự hỏi đi, ngài có xứng là phu, làm phụ hay không?"
Càng nói, bà ta càng hận.
Bà và nam nhân này chung sống như vậy, thế nhưng ông ta vẫn vô tình, nữ nhi chết, ông ta mặc kệ, vì che giấu chân tướng, ông ta còn giam lỏng bà!
Người ta nói, năm tháng trôi đi, tình cảm phu thê sẽ càng sâu nặng.
Nhưng trong lòng Ninh Tư Nghiêm, tất cả đều không bằng mẹ con Ninh Tư Viện.
Đột nhiên bị nói toạc ra, Ninh hầu gia tức giận tới siết tay thành quyền, quát: "Nhưng đó cũng là cháu gái của chúng ta, Hinh Nhi chết rồi, cho dù ngươi có giết Phi Nhi thì Hinh Nhi cũng không thể sống lại!" Nói tới đây, ánh mắt ông ta chứa đầy lệ khí, "Bây giờ xem đi, chuyện ngươi làm đối với Ninh gia có chỗ tốt gì? Có phải hủy hoại hầu phủ này ngươi mới cam tâm đúng không? Vì ngươi nháo sự tình tới ồn ào huyên náo, hôm nay Yến Phi mới dâng tấu xin hưu thê, còn công khai không thừa nhận Phi Nhi là nữ nhi!"
Nếu bà không nháo, Yến Xước sao có thể dâng tấu xin hưu thê?
Nháo tới hiện tại, Ninh gia có thể tốt đẹp gì?
Muội muội là nữ nhi Ninh gia, cha ruột Yến Phi không rõ, Yến Phi lại hồng hạnh xuất tường hoài dã loại của kẻ khác, tất cả nước bẩn và tin đồn vớ vẩn đều hướng tới Ninh gia.
So với Yến Xước kia, ông ta càng muốn hưu thê tử!
Là bà nháo sự tình ra trước, còn đưa cái yếm của cháu gái cho đám lưu manh, nếu không phải bà, tất cả sự tình đã được che giấu, tất cả đều ngăn nắp theo lệ thường.
Nhưng bà lại đem sự tình truyền ra ngoài!
Ông ta thiên vị muội muội và cháu gái còn không phải cũng vì hầu phủ này sao? Bà một chút thẹn thùng cũng không có, còn chủ động thừa nhận là mình làm!
Đúng là tức chết ông ta! Ninh hầu gia siết chặt hai tay, sợ chính mình sẽ nhịn không được mà đánh qua một quyền.
"Ninh gia?" Ninh phu nhân trào phúng mà cười, "Hầu gia còn nhớ tới Ninh gia sao? Ta còn tưởng trong lòng ngài chỉ có mẹ con Ninh Tư Viện, ngài thiên vị mẹ con các nàng như thế, người không biết còn tưởng họ mới là thê tử của ngài, nữ nhi của ngài!"
Dù sao Yến Phi cũng không phải nữ nhi của tướng gia!
"Ngươi..." Ninh hầu gia tức giận tới giơ tay lên.
"Phụ thân." Ninh Chiêm và Đinh Ti Ngôn xông vào, Ninh Chiêm duỗi tay chắn trước người Ninh phu nhân, "Phụ thân."
"Nghiệt tử, tránh ra, hôm nay ta phải giáo huấn nữ nhân miệng phun ra phân này!" Ninh hầu gia nổi trận lôi đình, lại giơ tay, lần này đánh xuống vai Ninh Chiêm.
"Ninh Tư Nghiêm, ngươi dám đánh nhi tử của ta!" Ninh phu nhân duỗi tay kéo Ninh Chiêm ra sau mình, trừng mắt nhìn Ninh hầu gia, "Ninh Tư Nghiêm, hôm nay ta phải nói rõ với ngươi, việc này là do ta làm, mục đích của ta chính là ép người tự mình xử lý mẹ con Ninh Tư Viện, tự mình trục xuất Ninh Tư Viện ra khỏi Ninh gia!"
"Không có khả năng!" Ninh hầu gia quát, "Muội ấy là nữ nhi Ninh gia, là muội muội của Ninh Tư Nghiêm ta, hiện tại cho dù bị tiểu nhân Yến Xước kia hưu, ta vẫn không mặc kệ muội ấy!"
"Hinh Nhi cũng là nữ nhi của ngươi, ngươi trước nay chưa từng nghĩ tới cảm nhận của Hinh Nhi, chưa từng nghĩ tới cảm nhận của người làm mẫu thân như ta, trong lòng ngươi chỉ có mẹ con Ninh Tư Viện! Vậy được, con đường thứ hai, chúng ta hòa ly." Một chút hi vọng đều bị ông ta dập tắt hoàn toàn, Ninh phu nhân nói, "Nhi tử và con dâu sẽ theo ta."
"Suy nghĩ của ngươi thật kỳ lạ!"
"Nếu ngươi không xử lý bọn họ, hầu phủ, Ninh gia này còn mặt mũi sao? Ngươi muốn nhi tử gánh cái thanh danh dơ bẩn này của hầu phủ?" Ninh phu nhân châm chọc nhìn Ninh hầu gia, "Nếu ngươi còn chút lương tâm thì đừng hại nhi tử."
Ninh hầu gia nhíu mày nhìn Ninh Chiêm.
Ninh Chiêm và Đinh Ti Ngôn sắc mặt không thay đổi đứng hai bên thể tử, một chút cũng không có bộ dáng kinh ngạc, trong lòng Ninh hầu gia đau nhức, mắt nhìn chằm chằm Ninh Chiêm, qua một lát mới mở miệng hỏi: "Chiêm Nhi, ngươi sớm đã biết ý của mẫu thân mình? Ngươi muốn rời đi cùng ả?"
"Thỉnh phụ thân thành toàn." Ánh mắt Ninh Chiêm thản nhiên, đáp.
"Nhi tử có mắt, nó biết phân biệt thị phi." Ninh phu nhân lạnh giọng.
"Đều câm miệng cho ta!" Ninh lão phu nhân được Ninh thị dìu tới cửa, sắc mặt xanh mét.
Ninh thị lung lay sắp đổ nhìn Ninh hầu gia: "Ca ca, huynh nói cái gì? Tướng gia dâng tấu hưu thê, còn công khai thân phận của Phi Nhi?"
"Các ngươi..." Ninh hầu gia lại nhìn Đinh Ti Ngôn, sau đó nhìn Ninh phu nhân mà nói, "Độc phụ này, ngươi dám xúi giục phá hoại tình cảm phụ tử chúng ta? Ngươi... Ngươi..."
Ngón tay chỉ vào Ninh phu nhân nhịn không được mà run rẩy, Ninh hầu gia lại nhìn Ninh Chiêm, khóe môi giật giật, há miệng phun ra ngụm máu, sau đó nặng nề ngã xuống đất.