Chương : 181
"Vậy..." Túy Đồng nhìn Dung Hoa, hỏi, "Nếu nàng ta dùng bộ dạng hôm nay đi cầu tướng gia và Lâu công tử, tướng gia và Lâu công tử sẽ làm thế nào? Vương phỉ, người có phải nên nói trước với bọn họ không?"
Người dù nhẫn tâm cũng có lúc xót xa, thế nhân từ trước tới nay đều đồng tình với kẻ yếu, nếu Yến Phi bày ra bộ dáng mảnh mai đáng thương, liệu bọn họ có mềm lòng không?
Túy Đồng thật lo lắng.
Mềm lòng, sau đó Yến Phi và Ninh thị liền có thể trở về tướng phủ?
Lưu Tô không nói gì, nhưng cũng nghiêng đầu nhìn Dung Hoa.
Dung Hoa hiểu khổ tâm của hai người, vì thế gật đầu nói: "Ừ, trở về ta sẽ nhắc với bọn họ."
Có điều tha thứ cho Yến Phi hay không phải xem trái tim hai người bọn họ.
Dù sao Yến Phi và bọn họ cũng là thân nhân suốt mười mấy năm.
Mười mấy năm qua, thời điểm nàng ở Đại Chu, là Yến Phi ở bên tẫn hiếu, làm nũng bọn họ.
Hơn nữa hiện tại Yến Phi đã không còn gì.
Hai người sẽ mềm lòng sao?
Dung Hoa không dám khẳng định.
Rốt cuộc giữa người với người vẫn có tình cảm.
Huống chi bọn họ làm thân nhân nhiều năm như vậy.
Trở về tướng phủ, đã là hoàng hôn.
Yến Xước và Phó Cửu Lận đều đã trở về, đang cùng Chu Hành ngồi ngoài hành lang uống trà, Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt thì chơi trong sân.
Gió đêm phơ phất giữa tiếng cười của hài tử, hương trà, năm tháng an tĩnh thật tốt đẹp. Nếu có thể mãi mãi như vậy thì thật tốt quá, đương nhiên sẽ tốt hơn nếu mẫu thân trở về! Bước chân Dung Hoa khẽ khựng lại, sau đó mỉm cười đi vào: "Phụ thân, Thiên Trạch, nghĩa huynh."
"Tỷ tỷ." Kiều Vũ Thần cùng Mạnh Phi Triệt chạy tới.
Hai ngày trước Mạnh Phi Triệt còn có chút câu nệ, nhưng hiện tại tâm tình đã hoàn toàn buông lỏng.
"Cả đầu toàn là mồ hôi." Dung Hoa cười cười lấy khăn tay ra, giúp hài tử lau mồ hôi trên trán, nói, "Tỷ tỷ có mua cho các đệ, ăn cơm chiều xong sẽ sai người mang tới viện các đệ, trở về là có thể ăn, có điều buổi tối không thể ăn quá nhiều, biết không?"
"Cảm ơn tỷ tỷ." Hai người đồng loạt mở miệng.
Dung Hoa cười vỗ vai Kiều Vũ Thần, sau đó đi qua chỗ ba người Yến Xước.
"Về rồi sao?" Yến Xước hòa ái nhìn nàng, "Thuận lợi không?"
"Vâng, rất thuận lợi, hẳn là rất nhanh sẽ có thể khai trương." Dung Hoa cười trả lời.
Chu Hành đưa cho nàng ly trà: "Mệt không?"
Dung Hoa mỉm cười nhận lấy: "Không mệt."
Uống hai ngụm, nàng trở về phòng, thay thường phục nhẹ nhàng. Lúc đi ra, Cố ma ma đã cho người dọn cơm, ba người Chu Hành và Kiều Vũ Thần, Mạnh Phi Triệt đều vào chỗ, chờ nàng tới.
Ăn cơm xong, thời điểm uống trà, Dung Hoa nhìn Phó Cửu Lận, nói: "Muội đã nhắc chuyện của Phi Triệt với Mạnh lão gia, ông ấy nói suy xét mấy ngày sẽ trả lời huynh."
Mạnh gia chỉ có một nhi tử, Mạnh lão gia đương nhiên phải suy xét, trong thâm tâm hẳn bỏ không được, Đông Lăng và Đại Chu cũng không phải cách một hai dặm.
Là cách thiên sơn vạn thủy.
Mạnh Phi Triệt còn nhỏ, hơn nữa còn nhỏ hơn Kiều Vũ Thần.
Song thân Kiều Vũ Thần đã mất, là cha mẹ nó trước khi chết nhờ nàng chiếu cố, cho nên nàng đi tới đâu, đương nhiên sẽ mang Kiều Vũ Thần đi tới đó.
Mạnh Phi Triệt vừa nghe tới tên mình liền ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên hai người Dung Hoa và Phó Cửu Lận, hỏi: "Tỷ tỷ nói gì với phụ thân? Liên quan tới đệ sao?"
"Ừ, ta hiểu." Phó Cửu Lận gật đầu, ôn nhã nhìn Mạnh Phi Triệt, "Lát nữa ta sẽ cẩn thận nói với đệ."
Trong mắt của Phó Cửu Lận, Mạnh Phi Triệt ở lại Đông Lăng đương nhiên không tồi. Nghĩa phụ thích hài tử Kiều Vũ Thần, muốn tự mình bộ dưỡng nó, cho nên thời điểm Chu Hành và Dung Hoa về Đại Chu, phỏng chừng nghĩa phụ sẽ giữ hài tử này lại, tuy không chắc chắn, nhưng quan hệ phụ tử nhiều năm, chút tâm tư này của Yến Xước Phó Cửu Lận vẫn có thể nhìn ra.
Nếu Kiều Vũ thần ở lại, vậy Mạnh Phi Triệt tất nhiên có thể cùng theo đọc sách.
Có nghĩa phụ tự mình dạy dỗ, đó là phúc phận, trong kinh đô này không ít đại quan quý nhân muốn nghĩa phụ chỉ điểm một chút cho hài tử nhà mình mà không tiếc dùng đủ phương pháp.
Hiện tại Mạnh Phi Triệt có phúc phận, người khác có cầu cũng không được.
Chẳng qua là phải xa nhà mà thôi.
Phó Cửu Lận khẳng định Mạnh lão gia sẽ đồng ý!
Mạnh Phi Triệt ngoan ngoãn gật đầu, không tiếp tục truy vấn mà cùng Kiều Vũ Thần chơi đùa.
Dung Hoa vuốt ve miệng chung trà, nhìn Yến Xước, nói: "Phụ thân, trên đường về con đụng phải Yến Phi."
Yến Xước nhíu mày: "Nó làm phiền con? Còn có lần sau, con trực tiếp phân phó Lưu Tô và Túy Đồng đuổi đi là được." Ngữ khí không chút do dự, càng không hỏi vì sao gặp nàng ta, nàng ta đã nói gì.
Dung Hoa mỉm cười: "Vâng, phụ thân, lần sau con sẽ kêu Túy Đông và Lưu Tô trực tiếp đuổi nàng ta đi. Hôm nay nàng ta tới cầu xin con, muốn con tha thứ cho nàng ta, còn nói sẽ làm trâu làm ngựa làm nha đầu gì đó."
"Lần sau không để ý tới nàng ta là được." Yến Xước dặn dò.
Phó Cửu Lận và Chu Hành đều không mở miệng.
Dung Hoa gật đầu.
Nói chuyện phiếm vài câu, Yến Xước đột nhiên mở miệng: "Bệnh tình của Hoàng Thượng ngày càng nghiêm trọng."
Nghiêm trọng? Dung Hoa ngẩng đầu nhìn Yến Xước: "Phụ thân, ý người là..."
Chuyện Can Phong Đế bị đánh đã qua một đoạn thời gian, hiện tại càng nghiêm trọng, nguyên nhân đương nhiên là vì độc trên người ông ta!
Nói cách khác, thái y trong Thái Y Viện đã không còn cách!
Yến Xước gật đầu.
Bọn họ đợi lâu như vậy còn không phải chờ Can Phong Đế tới cầu xin sao?
Đã biết Vân Như Tuyết còn sống, Can Phong Đế lấy tin tức của bà trao đổi tính mạng của mình, bọn họ không phải chờ ngày này sao?
Nếu bọn họ vội vàng đòi người, quyền chủ động sẽ nằm trong tay Can Phong Đế, tới lúc đó, nếu ông ta trở mặt thì như thế nào?
Rốt cuộc người có ở trong tay ông ta hay không, chỉ có ông ta biết.
Bọn họ chính là chờ Can Phong Đế tới đây cầu bọn họ.
Yến Xước nói: "Ta sẽ an bài Kim thái y mở lời ám chỉ lần này Hoàng Thượng là trúng độc."
Chữ độc này không giống độc, thái y trong Thái Y Viện nhiều người như thế cũng không khám ra, đều chỉ nói sau do lần đó bị thương.
Hiện tại cũng nên để thái y mở miệng.
Như thế, Can Phong Đế mới hoài nghi bản thân trúng độc.
Trong cung, đồ ăn, huân hương, y phục đều qua tầng tầng kiểm tra, đặc biệt là đồ ăn, trước khi dâng lên đều qua miệng của nội thị và cung nữ, cho nên Can Phong Đế sẽ nghĩ tới chuyện lần đó xuất cung.
............................
Yến Phi sớm bàn bạc với Ninh thị chuyện hôm nay, nàng ta nói sẽ hỏi thăm động tĩnh của Dung Hoa, sau đó chờ đợi để gặp mặt.
Nghe Yến Phi kể lại, Ninh thị trầm mặc một lúc, nói: "Không ngờ nha đầu kia có thể máu lạnh như thế." Bọn họ vốn định ra tay từ chỗ này, không ngờ nàng tuổi nhỏ như tim lại sắt đá như thế.
Tĩnh dưỡng mấy ngày, vết thương cũng đã dần hồi phục, nhưng chân trái đã tàn, chưa tới nửa tháng, tóc Ninh thị đã bạc phân nửa, khuôn mặt cũng tiều tụy dị thường, già hơn hai mươi tuổi.
Chẳng lẽ nửa đời sau của bọn họ phải trải qua như vậy?
Hơn nữa nữ nhi chỉ mới mười lăm, chẳng lẽ phải để nàng điêu tàn như vậy?"
"Chỗ nàng ta không được, vậy thì tìm cách khác." Yến Phi lạnh giọng, "Ngày mai con trực tiếp tới cửa cung chờ phụ thân và Lâu ca ca, làm trò trước mặt mọi người, chẳng lẽ phụ thân và Lâu ca ca còn mặc kệ con?"
Ninh thị nhíu mày, tuy có chút không tán đồng nhưng rốt cuộc cũng không mở miệng phản đối: "Con nhớ cẩn thận, đừng lại chọc giận tướng gia."
"Mẫu thân, con biết rồi." Nhìn gương mặt già nua của Ninh thị, đáy mắt Yến Phi lộ tia không kiên nhẫn, cúi đầu nói, "Nếu phụ thân mặc kệ con, không phải còn Lâu ca ca sao? Mấy năm nay mẫu thân coi huynh ấy như nhi tử thân sinh mà chiếu cố, huynh ấy không thể vong ân phụ nghĩa như vậy."
Nghĩ nghĩ, Ninh thị tán đồng: "Ừ, Lâu Nhi từ nhỏ đã thương muội muội con, niệm tình cảm ngày xưa, nếu nó có thể chiếu cố con, đó là chuyện tốt nhất. Lâu Nhi do tướng gia tự mình dạy dỗ, năng lực của nó tất nhiên không tệ, nếu có thể, chúng ta sẽ cùng nó trở về Phó gia, Phó gia danh môn vọng tộc, chúng ta có thể tới đó bắt đầu cuộc sống mới."
Cùng Phó Cửu Lận về Phó gia? Yến Phi nhíu mày, nghĩ nghĩ: "Nếu có thể như vậy thì tốt."
Nàng căn bản không muốn thích Lý Sướng, càng không muốn nhớ tới mấy tên du côn kia, Phó Cửu Lận với mình ít nhất có tình cảm huynh muội, sau này cái gì mà không được?
Các nàng hiện tại đã từ mây cao ngã xuống hố thấp, phàm là người có thể cứu các nàng ra khỏi vũng bùn này, các nàng đều thử ôm chặt một lần.
"Hai ngày này con sẽ đi tìm phụ thân và Lâu ca ca." Yến Phi nói
"Ừ." Ninh thị đương nhiên không phản đối.
"Mẫu thân..." Yến Phi mím môi, do dự một lúc mới nhẹ giọng hỏi, "Mẫu thân, phụ thân thân sinh của con là ai?"
Nếu thân phận tôn quý, bọn họ có thể đi tìm.
Sắc mặt Ninh thị tối sầm, chậm rãi lắc đầu.
"Mẫu thân không muốn nói cho nữ nhi biết sao?" Yến Phi không cao hứng mà truy vấn.
"Không phải." Là bà căn bản không biết! Ninh thị lắc đầu, vội tìm lý do đuổi nàng ta đi, "Hôm nay con vất vả rồi, mau đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi."
"Vâng, vậy con về phòng." Yến Phi nghe lời đứng dậy, ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, đi được vài bước, sắc mặt nàng ta tối sầm.
Nếu không phải vì bà ta không biết kiềm chế, nàng sao có thể không phải nữ nhi thân sinh của Yến Xước? Chính mình là nữ nhi thân sinh của Yến Xước, sao có thể rơi vào tình trạng này? Tính ra, tất cả đều là lỗi của bà ta!
Bà ta không nói, vậy nàng đi hỏi Yến Xước, nếu chính mình không phải nữ nhi thân sinh của ông, vậy ông khẳng định biết cha ruột của nàng là ai!
......................
Hôm sau,buổi chiều, chờ mặt trời không còn nắng gắt, Yến Phi liền cùng nha đầu lên xe ngựa tới cửa cung chờ.
Mặt trời dần ngã về tây, thời điểm chân trời một mảng màu vàng, Yến Xước và Phó Cửu Lận cùng mấy đồng liêu đi ra.
Đoàn người chắp tay lẫn nhau, chuẩn bị xoay người lên xe hồi phủ thì nghe một thanh âm uyển chuyển như hoàng oanh truyền tới: "Phụ thân."
Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn.
Yến Phi từ xe ngựa chậm rãi đi xuống, dáng người mảnh mai, xiêm y mộc mạc, khiến người ta nhịn không được mà muốn che chở.
Tất cả không khỏi trộm nhìn Yến Xước.
Yến Xước sắc mặt không đổi nhìn nàng ta.
Yến Phi đi tới, quỳ gối bên chân của ông: "Phụ thân, nữ nhi sai rồi, ngài đừng không nhận nữ nhi được không? Nữ nhi tuy không phải nữ nhi thân sinh của ngài, nhưng phụ thân dạy dỗ con nhiều năm, dưỡng dục con nhiều năm như vậy, nữ nhi còn chưa tẫn hiếu với ngài, ngài đừng mặc kệ con, những người đó... Nữ nhi cũng là bị bắt, nữ nhi hận không thể một đầu đâm chết cho xong, nhưng nghĩ tới phụ thân ngậm đắng nuốt cay nuôi nữ nhi khôn lớn, nữ nhi liền luyến tiếc. Phụ thân, ngài để con ở cạnh tẫn hiếu với ngài được không? Phụ thân từ nhỏ đã dạy nữ nhi tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, nữ nhi hi vọng có thể báo đáp ơn dưỡng dục của phụ thân, nữ nhi cầu xin ngài!"
Lời này nói ra nghe thật tình ý chân thành.
Có điều ở đây đều là quan viên mấy thập niên, bọn họ sao có thể vì mấy câu của nàng ta mà đả động?
Yến Xước nhàn nhạt nói ra hai chữ: "Không cần." Nửa điểm cũng không do dự.
"Phụ thân..." Yến Phi nâng khuôn mặt đầy nước lên, vừa thương tâm vừa khiếp sợ nhìn Yến Xước.
"Còn nữa, sau này ngươi đừng đi làm phiền Dung Nhi!" Ánh mắt Yến Xước không chút độ ấm.
Yến Phi nhấp môi, lại bi thương khóc lớn: "Phụ thân, con là do ngài nuôi lớn, nữ nhi không cầu gì khác, chỉ cầu có thể báo đáp ơn dưỡng dục của ngài, ngay cả điều này ngài cũng không đồng ý so?"
"Ta đã nói, không cần!" Yến Xước lạnh giọng, không hề có ý định thay đổi.
"Lâu ca ca." Yến Xước ngước mắt nhìn Phó Cửu Lận đứng cạnh ông, "Huynh giúp muội khuyên phụ thân đi được không? Huynh và muội đều do phụ thân nuôi lớn, huynh hiểu rõ tâm ý của muội nhất, huynh giúp muội khuyên phụ thân được không?"
Không đợi Phó Cửu Lận trả lời, Yến Phi lại nức nở: "Lâu ca ca, chẳng lẽ huynh cũng mặc kệ muội sao? Mấy năm nay phụ thân coi huynh như nhi tử thân sinh, muội cũng coi huynh như huynh trưởng, mà mẫu thân cũng chiếu cố huynh như nhi tử của mình!"
Cho nên hắn muốn vong ân phụ nghĩa, không báo đáp ân tình của mẫu thân sao?
Nghe vậy, sắc mặt Phó Cửu Lận khẽ thay đổi.
Đây là sự thật, toàn bộ người trong kinh thành đều biết mấy năm nay Ninh thị chiếu cố hắn rất tốt.
"Thật không ngờ kỹ xảo mấy năm nay của mẫu thân ngươi ngươi cũng học được thành thục như thế." Yến Xước đưa mắt nhìn Yến Phi quỳ gối dưới ánh hoàng hôn, nói, "Yến gia dưỡng mẫu nữ các ngươi mười mấy năm, ta còn không đòi các ngươi cái gì, các ngươi trái lại tới đây muốn đòi Lâu Nhi báo ân sao? Đồ Lâu Nhi ăn, mặc ở có thứ nào không phải của Yến gia ta?"
Dứt lời, ông quay đầu nhìn Phó Cửu Lận, nói: "Đi thôi!"
Đây là kêu hắn không cần để ý. Phó Cửu Lận lập tức hiểu ý của ông, gật đầu: "Vâng, nghĩa phụ."
"Phụ thân!" Yến Phi khiếp sợ nhìn Yến Xước.
Bọn họ máu lạnh tới như vậy?
Yến Xước và Phó Cửu Lận xoay người đi về hướng xe ngựa dừng ngoài cửa cung.
Mọi người thấy vậy cũng chuẩn bị rời đi.
Yến Phi cắn môi, mở miệng hỏi: "Phụ thân, phụ thân thân sinh của con là ai?"
Mọi người lập tức dừng bước, quay đầu nhìn.
Yến Phi cũng chậm rãi xoay người quay về.
Yến Phi lại hỏi: "Phụ thân thân sinh của con là ai?"
"Ngươi muốn biết?" Yến Xước nhướng mày, nhẹ giọng hỏi.
"Vâng." Yến Phi gật đầu, khóc lóc nhìn Yến Xước, "Phụ thân, ngài nói đi!"
"Phụ thân ngươi..." Nói tới đây Yến Xước dừng lại, đưa mắt nhìn những người xung quanh
Mọi người không khỏi di dời tầm mắt.
Chuyện của Ninh thị sau khi truyền ra, huân quý nhà giàu ai ai cũng cảm thấy bất an, dề cố gắng hồi tưởng.
Mà các phu nhân không ngừng đi hỏi thăm, các nàng sợ người ngủ chung với Ninh thị là nam nhân nhà mình.
"Phụ thân, ngài nói đi, tuy ông ấy chưa từng dưỡng dục con, nhưng con cũng muốn biết ông ấy là ai, vì sao mấy năm nay lại không quan tâm con và mẫu thân." Yến Xước rưng rưng.
Yến Xước nhìn nàng ta, nói: "Cha ruột ngươi? Kỳ thật ngươi cũng đã kêu ông ta một tiếng phụ thân đoạn thời gian rồi."
Dứt lời, ông liền phất áo lên xe ngựa.
Ngày đó, là huynh muội hai người bọn họ không biết liêm sỉ mà có quan hệ phu thê.
Mà chính mình quyết định đưa nàng ta tới am ni cô, hoặc là trực tiếp xử tử.
Nhưng Ninh thị bỏ không được.
Cũng ngày ấy, ông biết được chuyện của Như Tuyết có liên quan tới đám người Can Phong Đế trong cung.
Bọn họ làm một nhà ba người mình người trời nam kẻ đất bắc, khiến chính mình đau đớn nhiều năm như vậy, bọn họ cũng nên nhận báo ứng.
Ông cũng đã từng hỏi Ninh thị có hối hận không.
Phó Cửu Lận ngạc nhiên, đứng lăng một lúc mới nâng bước lên xe ngựa.
Gọi một tiếng phụ thân đoạn thời gian?
Vậy chẳng phải...
Những người còn lại hai mắt nhìn nhau, cả người ứa mồ hôi lạnh, hận không thể vừa rồi một chữ cũng không nghe thấy, vội vàng lên xe ngựa rời đi.
Sắc mặt Yến Phi trắng bệch nhìn cung điện nguy nga, thân mình nhịn không được mà run rẩy.
Chính mình từng gọi người đó là phụ thân.
Ngoại trừ đương kim hoàng đế thì còn ai vào đây?
Nàng là nữ nhi của Hoàng Thượng? Là công chúa?
Tối hôm qua nàng còn nghĩ nếu cha ruột mình thân phận tôn quý, vậy nàng sẽ kêu mẫu thân đi nhờ cậy ông ta.
Nhưng hiện tại, hai người các nàng sao có thể đi nhờ cậy?
Tuy đã cắt đứt quan hệ, nhưng chính mình đã từng cùng Lý Sướng có quan hệ phu thê, đây là sự thật.
Nếu Hoàng Thượng và Huệ Phi biết, vậy nàng... Chỉ còn một con đường chết!
Yến Phi không khỏi rét run, vội lên xe ngựa về nhà.
Nha đầu đi theo im như ve sầu mùa đông, hận không thể vùi đầu vào ngực.
"Mau trở về!" Yến Phi không rảnh để quản, chỉ lớn tiếng phân phó.
Đi được một đoạn, sắc mặt Yến Phi càng thêm âm trầm, quay đầu ra lệnh: "Tới Tam hoàng tử phủ."
Nếu ngày đó không phải Lý Sướng cưỡng bức mình, chính mình sao có thể gả cho hắn?
Nếu không phải hắn, chính mình cho dù không có dưỡng phụ Yến Xước này cũng sẽ tôn quý nhờ phụ thân thân sinh là thiên tử.
Nhưng tất cả đều bị Lý Sướng hủy hoại!
Đều là lỗi của Lý Sướng hắn!
Tới trước cửa lớn Tam hoàng tử phủ, thủ vệ đương nhiên không cho nàng ta vào.
Yến Phi lạnh lùng nhìn bọn họ, trầm giọng: "Các ngươi vào trong thông báo một tiếng, cứ nói ta có chuyện quan trọng muốn nói với Tam hoàng tử."
Mấy ngày nay Tam hoàng tử đang nghẹn một bụng lửa không có chỗ phát, hiện tại nghe Yến Phi nói có chuyện quan trọng muốn nói, hắn cười lạnh: "Cho nàng ta vào!"
Thời điểm vào phòng, Yến Phi tức giận nhìn Lý Sướng đang ngồi trên ghế uống trà.
"Yến Phi, ngươi còn mặt mũi tới tìm ta? Sao hả, ngại mạng mình dài quá đúng không?" Lý Sướng buông chung trà trong tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn Yến Phi.
Yến Phi dừng bước, đột nhiên nhoẻn miệng cười: "Chẳng lẽ một chút điện hạ cũng không tò mò ta là nữ nhi của ai, phụ thân thân sinh của ta là ai sao?"
Người dù nhẫn tâm cũng có lúc xót xa, thế nhân từ trước tới nay đều đồng tình với kẻ yếu, nếu Yến Phi bày ra bộ dáng mảnh mai đáng thương, liệu bọn họ có mềm lòng không?
Túy Đồng thật lo lắng.
Mềm lòng, sau đó Yến Phi và Ninh thị liền có thể trở về tướng phủ?
Lưu Tô không nói gì, nhưng cũng nghiêng đầu nhìn Dung Hoa.
Dung Hoa hiểu khổ tâm của hai người, vì thế gật đầu nói: "Ừ, trở về ta sẽ nhắc với bọn họ."
Có điều tha thứ cho Yến Phi hay không phải xem trái tim hai người bọn họ.
Dù sao Yến Phi và bọn họ cũng là thân nhân suốt mười mấy năm.
Mười mấy năm qua, thời điểm nàng ở Đại Chu, là Yến Phi ở bên tẫn hiếu, làm nũng bọn họ.
Hơn nữa hiện tại Yến Phi đã không còn gì.
Hai người sẽ mềm lòng sao?
Dung Hoa không dám khẳng định.
Rốt cuộc giữa người với người vẫn có tình cảm.
Huống chi bọn họ làm thân nhân nhiều năm như vậy.
Trở về tướng phủ, đã là hoàng hôn.
Yến Xước và Phó Cửu Lận đều đã trở về, đang cùng Chu Hành ngồi ngoài hành lang uống trà, Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt thì chơi trong sân.
Gió đêm phơ phất giữa tiếng cười của hài tử, hương trà, năm tháng an tĩnh thật tốt đẹp. Nếu có thể mãi mãi như vậy thì thật tốt quá, đương nhiên sẽ tốt hơn nếu mẫu thân trở về! Bước chân Dung Hoa khẽ khựng lại, sau đó mỉm cười đi vào: "Phụ thân, Thiên Trạch, nghĩa huynh."
"Tỷ tỷ." Kiều Vũ Thần cùng Mạnh Phi Triệt chạy tới.
Hai ngày trước Mạnh Phi Triệt còn có chút câu nệ, nhưng hiện tại tâm tình đã hoàn toàn buông lỏng.
"Cả đầu toàn là mồ hôi." Dung Hoa cười cười lấy khăn tay ra, giúp hài tử lau mồ hôi trên trán, nói, "Tỷ tỷ có mua cho các đệ, ăn cơm chiều xong sẽ sai người mang tới viện các đệ, trở về là có thể ăn, có điều buổi tối không thể ăn quá nhiều, biết không?"
"Cảm ơn tỷ tỷ." Hai người đồng loạt mở miệng.
Dung Hoa cười vỗ vai Kiều Vũ Thần, sau đó đi qua chỗ ba người Yến Xước.
"Về rồi sao?" Yến Xước hòa ái nhìn nàng, "Thuận lợi không?"
"Vâng, rất thuận lợi, hẳn là rất nhanh sẽ có thể khai trương." Dung Hoa cười trả lời.
Chu Hành đưa cho nàng ly trà: "Mệt không?"
Dung Hoa mỉm cười nhận lấy: "Không mệt."
Uống hai ngụm, nàng trở về phòng, thay thường phục nhẹ nhàng. Lúc đi ra, Cố ma ma đã cho người dọn cơm, ba người Chu Hành và Kiều Vũ Thần, Mạnh Phi Triệt đều vào chỗ, chờ nàng tới.
Ăn cơm xong, thời điểm uống trà, Dung Hoa nhìn Phó Cửu Lận, nói: "Muội đã nhắc chuyện của Phi Triệt với Mạnh lão gia, ông ấy nói suy xét mấy ngày sẽ trả lời huynh."
Mạnh gia chỉ có một nhi tử, Mạnh lão gia đương nhiên phải suy xét, trong thâm tâm hẳn bỏ không được, Đông Lăng và Đại Chu cũng không phải cách một hai dặm.
Là cách thiên sơn vạn thủy.
Mạnh Phi Triệt còn nhỏ, hơn nữa còn nhỏ hơn Kiều Vũ Thần.
Song thân Kiều Vũ Thần đã mất, là cha mẹ nó trước khi chết nhờ nàng chiếu cố, cho nên nàng đi tới đâu, đương nhiên sẽ mang Kiều Vũ Thần đi tới đó.
Mạnh Phi Triệt vừa nghe tới tên mình liền ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên hai người Dung Hoa và Phó Cửu Lận, hỏi: "Tỷ tỷ nói gì với phụ thân? Liên quan tới đệ sao?"
"Ừ, ta hiểu." Phó Cửu Lận gật đầu, ôn nhã nhìn Mạnh Phi Triệt, "Lát nữa ta sẽ cẩn thận nói với đệ."
Trong mắt của Phó Cửu Lận, Mạnh Phi Triệt ở lại Đông Lăng đương nhiên không tồi. Nghĩa phụ thích hài tử Kiều Vũ Thần, muốn tự mình bộ dưỡng nó, cho nên thời điểm Chu Hành và Dung Hoa về Đại Chu, phỏng chừng nghĩa phụ sẽ giữ hài tử này lại, tuy không chắc chắn, nhưng quan hệ phụ tử nhiều năm, chút tâm tư này của Yến Xước Phó Cửu Lận vẫn có thể nhìn ra.
Nếu Kiều Vũ thần ở lại, vậy Mạnh Phi Triệt tất nhiên có thể cùng theo đọc sách.
Có nghĩa phụ tự mình dạy dỗ, đó là phúc phận, trong kinh đô này không ít đại quan quý nhân muốn nghĩa phụ chỉ điểm một chút cho hài tử nhà mình mà không tiếc dùng đủ phương pháp.
Hiện tại Mạnh Phi Triệt có phúc phận, người khác có cầu cũng không được.
Chẳng qua là phải xa nhà mà thôi.
Phó Cửu Lận khẳng định Mạnh lão gia sẽ đồng ý!
Mạnh Phi Triệt ngoan ngoãn gật đầu, không tiếp tục truy vấn mà cùng Kiều Vũ Thần chơi đùa.
Dung Hoa vuốt ve miệng chung trà, nhìn Yến Xước, nói: "Phụ thân, trên đường về con đụng phải Yến Phi."
Yến Xước nhíu mày: "Nó làm phiền con? Còn có lần sau, con trực tiếp phân phó Lưu Tô và Túy Đồng đuổi đi là được." Ngữ khí không chút do dự, càng không hỏi vì sao gặp nàng ta, nàng ta đã nói gì.
Dung Hoa mỉm cười: "Vâng, phụ thân, lần sau con sẽ kêu Túy Đông và Lưu Tô trực tiếp đuổi nàng ta đi. Hôm nay nàng ta tới cầu xin con, muốn con tha thứ cho nàng ta, còn nói sẽ làm trâu làm ngựa làm nha đầu gì đó."
"Lần sau không để ý tới nàng ta là được." Yến Xước dặn dò.
Phó Cửu Lận và Chu Hành đều không mở miệng.
Dung Hoa gật đầu.
Nói chuyện phiếm vài câu, Yến Xước đột nhiên mở miệng: "Bệnh tình của Hoàng Thượng ngày càng nghiêm trọng."
Nghiêm trọng? Dung Hoa ngẩng đầu nhìn Yến Xước: "Phụ thân, ý người là..."
Chuyện Can Phong Đế bị đánh đã qua một đoạn thời gian, hiện tại càng nghiêm trọng, nguyên nhân đương nhiên là vì độc trên người ông ta!
Nói cách khác, thái y trong Thái Y Viện đã không còn cách!
Yến Xước gật đầu.
Bọn họ đợi lâu như vậy còn không phải chờ Can Phong Đế tới cầu xin sao?
Đã biết Vân Như Tuyết còn sống, Can Phong Đế lấy tin tức của bà trao đổi tính mạng của mình, bọn họ không phải chờ ngày này sao?
Nếu bọn họ vội vàng đòi người, quyền chủ động sẽ nằm trong tay Can Phong Đế, tới lúc đó, nếu ông ta trở mặt thì như thế nào?
Rốt cuộc người có ở trong tay ông ta hay không, chỉ có ông ta biết.
Bọn họ chính là chờ Can Phong Đế tới đây cầu bọn họ.
Yến Xước nói: "Ta sẽ an bài Kim thái y mở lời ám chỉ lần này Hoàng Thượng là trúng độc."
Chữ độc này không giống độc, thái y trong Thái Y Viện nhiều người như thế cũng không khám ra, đều chỉ nói sau do lần đó bị thương.
Hiện tại cũng nên để thái y mở miệng.
Như thế, Can Phong Đế mới hoài nghi bản thân trúng độc.
Trong cung, đồ ăn, huân hương, y phục đều qua tầng tầng kiểm tra, đặc biệt là đồ ăn, trước khi dâng lên đều qua miệng của nội thị và cung nữ, cho nên Can Phong Đế sẽ nghĩ tới chuyện lần đó xuất cung.
............................
Yến Phi sớm bàn bạc với Ninh thị chuyện hôm nay, nàng ta nói sẽ hỏi thăm động tĩnh của Dung Hoa, sau đó chờ đợi để gặp mặt.
Nghe Yến Phi kể lại, Ninh thị trầm mặc một lúc, nói: "Không ngờ nha đầu kia có thể máu lạnh như thế." Bọn họ vốn định ra tay từ chỗ này, không ngờ nàng tuổi nhỏ như tim lại sắt đá như thế.
Tĩnh dưỡng mấy ngày, vết thương cũng đã dần hồi phục, nhưng chân trái đã tàn, chưa tới nửa tháng, tóc Ninh thị đã bạc phân nửa, khuôn mặt cũng tiều tụy dị thường, già hơn hai mươi tuổi.
Chẳng lẽ nửa đời sau của bọn họ phải trải qua như vậy?
Hơn nữa nữ nhi chỉ mới mười lăm, chẳng lẽ phải để nàng điêu tàn như vậy?"
"Chỗ nàng ta không được, vậy thì tìm cách khác." Yến Phi lạnh giọng, "Ngày mai con trực tiếp tới cửa cung chờ phụ thân và Lâu ca ca, làm trò trước mặt mọi người, chẳng lẽ phụ thân và Lâu ca ca còn mặc kệ con?"
Ninh thị nhíu mày, tuy có chút không tán đồng nhưng rốt cuộc cũng không mở miệng phản đối: "Con nhớ cẩn thận, đừng lại chọc giận tướng gia."
"Mẫu thân, con biết rồi." Nhìn gương mặt già nua của Ninh thị, đáy mắt Yến Phi lộ tia không kiên nhẫn, cúi đầu nói, "Nếu phụ thân mặc kệ con, không phải còn Lâu ca ca sao? Mấy năm nay mẫu thân coi huynh ấy như nhi tử thân sinh mà chiếu cố, huynh ấy không thể vong ân phụ nghĩa như vậy."
Nghĩ nghĩ, Ninh thị tán đồng: "Ừ, Lâu Nhi từ nhỏ đã thương muội muội con, niệm tình cảm ngày xưa, nếu nó có thể chiếu cố con, đó là chuyện tốt nhất. Lâu Nhi do tướng gia tự mình dạy dỗ, năng lực của nó tất nhiên không tệ, nếu có thể, chúng ta sẽ cùng nó trở về Phó gia, Phó gia danh môn vọng tộc, chúng ta có thể tới đó bắt đầu cuộc sống mới."
Cùng Phó Cửu Lận về Phó gia? Yến Phi nhíu mày, nghĩ nghĩ: "Nếu có thể như vậy thì tốt."
Nàng căn bản không muốn thích Lý Sướng, càng không muốn nhớ tới mấy tên du côn kia, Phó Cửu Lận với mình ít nhất có tình cảm huynh muội, sau này cái gì mà không được?
Các nàng hiện tại đã từ mây cao ngã xuống hố thấp, phàm là người có thể cứu các nàng ra khỏi vũng bùn này, các nàng đều thử ôm chặt một lần.
"Hai ngày này con sẽ đi tìm phụ thân và Lâu ca ca." Yến Phi nói
"Ừ." Ninh thị đương nhiên không phản đối.
"Mẫu thân..." Yến Phi mím môi, do dự một lúc mới nhẹ giọng hỏi, "Mẫu thân, phụ thân thân sinh của con là ai?"
Nếu thân phận tôn quý, bọn họ có thể đi tìm.
Sắc mặt Ninh thị tối sầm, chậm rãi lắc đầu.
"Mẫu thân không muốn nói cho nữ nhi biết sao?" Yến Phi không cao hứng mà truy vấn.
"Không phải." Là bà căn bản không biết! Ninh thị lắc đầu, vội tìm lý do đuổi nàng ta đi, "Hôm nay con vất vả rồi, mau đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi."
"Vâng, vậy con về phòng." Yến Phi nghe lời đứng dậy, ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, đi được vài bước, sắc mặt nàng ta tối sầm.
Nếu không phải vì bà ta không biết kiềm chế, nàng sao có thể không phải nữ nhi thân sinh của Yến Xước? Chính mình là nữ nhi thân sinh của Yến Xước, sao có thể rơi vào tình trạng này? Tính ra, tất cả đều là lỗi của bà ta!
Bà ta không nói, vậy nàng đi hỏi Yến Xước, nếu chính mình không phải nữ nhi thân sinh của ông, vậy ông khẳng định biết cha ruột của nàng là ai!
......................
Hôm sau,buổi chiều, chờ mặt trời không còn nắng gắt, Yến Phi liền cùng nha đầu lên xe ngựa tới cửa cung chờ.
Mặt trời dần ngã về tây, thời điểm chân trời một mảng màu vàng, Yến Xước và Phó Cửu Lận cùng mấy đồng liêu đi ra.
Đoàn người chắp tay lẫn nhau, chuẩn bị xoay người lên xe hồi phủ thì nghe một thanh âm uyển chuyển như hoàng oanh truyền tới: "Phụ thân."
Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn.
Yến Phi từ xe ngựa chậm rãi đi xuống, dáng người mảnh mai, xiêm y mộc mạc, khiến người ta nhịn không được mà muốn che chở.
Tất cả không khỏi trộm nhìn Yến Xước.
Yến Xước sắc mặt không đổi nhìn nàng ta.
Yến Phi đi tới, quỳ gối bên chân của ông: "Phụ thân, nữ nhi sai rồi, ngài đừng không nhận nữ nhi được không? Nữ nhi tuy không phải nữ nhi thân sinh của ngài, nhưng phụ thân dạy dỗ con nhiều năm, dưỡng dục con nhiều năm như vậy, nữ nhi còn chưa tẫn hiếu với ngài, ngài đừng mặc kệ con, những người đó... Nữ nhi cũng là bị bắt, nữ nhi hận không thể một đầu đâm chết cho xong, nhưng nghĩ tới phụ thân ngậm đắng nuốt cay nuôi nữ nhi khôn lớn, nữ nhi liền luyến tiếc. Phụ thân, ngài để con ở cạnh tẫn hiếu với ngài được không? Phụ thân từ nhỏ đã dạy nữ nhi tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, nữ nhi hi vọng có thể báo đáp ơn dưỡng dục của phụ thân, nữ nhi cầu xin ngài!"
Lời này nói ra nghe thật tình ý chân thành.
Có điều ở đây đều là quan viên mấy thập niên, bọn họ sao có thể vì mấy câu của nàng ta mà đả động?
Yến Xước nhàn nhạt nói ra hai chữ: "Không cần." Nửa điểm cũng không do dự.
"Phụ thân..." Yến Phi nâng khuôn mặt đầy nước lên, vừa thương tâm vừa khiếp sợ nhìn Yến Xước.
"Còn nữa, sau này ngươi đừng đi làm phiền Dung Nhi!" Ánh mắt Yến Xước không chút độ ấm.
Yến Phi nhấp môi, lại bi thương khóc lớn: "Phụ thân, con là do ngài nuôi lớn, nữ nhi không cầu gì khác, chỉ cầu có thể báo đáp ơn dưỡng dục của ngài, ngay cả điều này ngài cũng không đồng ý so?"
"Ta đã nói, không cần!" Yến Xước lạnh giọng, không hề có ý định thay đổi.
"Lâu ca ca." Yến Xước ngước mắt nhìn Phó Cửu Lận đứng cạnh ông, "Huynh giúp muội khuyên phụ thân đi được không? Huynh và muội đều do phụ thân nuôi lớn, huynh hiểu rõ tâm ý của muội nhất, huynh giúp muội khuyên phụ thân được không?"
Không đợi Phó Cửu Lận trả lời, Yến Phi lại nức nở: "Lâu ca ca, chẳng lẽ huynh cũng mặc kệ muội sao? Mấy năm nay phụ thân coi huynh như nhi tử thân sinh, muội cũng coi huynh như huynh trưởng, mà mẫu thân cũng chiếu cố huynh như nhi tử của mình!"
Cho nên hắn muốn vong ân phụ nghĩa, không báo đáp ân tình của mẫu thân sao?
Nghe vậy, sắc mặt Phó Cửu Lận khẽ thay đổi.
Đây là sự thật, toàn bộ người trong kinh thành đều biết mấy năm nay Ninh thị chiếu cố hắn rất tốt.
"Thật không ngờ kỹ xảo mấy năm nay của mẫu thân ngươi ngươi cũng học được thành thục như thế." Yến Xước đưa mắt nhìn Yến Phi quỳ gối dưới ánh hoàng hôn, nói, "Yến gia dưỡng mẫu nữ các ngươi mười mấy năm, ta còn không đòi các ngươi cái gì, các ngươi trái lại tới đây muốn đòi Lâu Nhi báo ân sao? Đồ Lâu Nhi ăn, mặc ở có thứ nào không phải của Yến gia ta?"
Dứt lời, ông quay đầu nhìn Phó Cửu Lận, nói: "Đi thôi!"
Đây là kêu hắn không cần để ý. Phó Cửu Lận lập tức hiểu ý của ông, gật đầu: "Vâng, nghĩa phụ."
"Phụ thân!" Yến Phi khiếp sợ nhìn Yến Xước.
Bọn họ máu lạnh tới như vậy?
Yến Xước và Phó Cửu Lận xoay người đi về hướng xe ngựa dừng ngoài cửa cung.
Mọi người thấy vậy cũng chuẩn bị rời đi.
Yến Phi cắn môi, mở miệng hỏi: "Phụ thân, phụ thân thân sinh của con là ai?"
Mọi người lập tức dừng bước, quay đầu nhìn.
Yến Phi cũng chậm rãi xoay người quay về.
Yến Phi lại hỏi: "Phụ thân thân sinh của con là ai?"
"Ngươi muốn biết?" Yến Xước nhướng mày, nhẹ giọng hỏi.
"Vâng." Yến Phi gật đầu, khóc lóc nhìn Yến Xước, "Phụ thân, ngài nói đi!"
"Phụ thân ngươi..." Nói tới đây Yến Xước dừng lại, đưa mắt nhìn những người xung quanh
Mọi người không khỏi di dời tầm mắt.
Chuyện của Ninh thị sau khi truyền ra, huân quý nhà giàu ai ai cũng cảm thấy bất an, dề cố gắng hồi tưởng.
Mà các phu nhân không ngừng đi hỏi thăm, các nàng sợ người ngủ chung với Ninh thị là nam nhân nhà mình.
"Phụ thân, ngài nói đi, tuy ông ấy chưa từng dưỡng dục con, nhưng con cũng muốn biết ông ấy là ai, vì sao mấy năm nay lại không quan tâm con và mẫu thân." Yến Xước rưng rưng.
Yến Xước nhìn nàng ta, nói: "Cha ruột ngươi? Kỳ thật ngươi cũng đã kêu ông ta một tiếng phụ thân đoạn thời gian rồi."
Dứt lời, ông liền phất áo lên xe ngựa.
Ngày đó, là huynh muội hai người bọn họ không biết liêm sỉ mà có quan hệ phu thê.
Mà chính mình quyết định đưa nàng ta tới am ni cô, hoặc là trực tiếp xử tử.
Nhưng Ninh thị bỏ không được.
Cũng ngày ấy, ông biết được chuyện của Như Tuyết có liên quan tới đám người Can Phong Đế trong cung.
Bọn họ làm một nhà ba người mình người trời nam kẻ đất bắc, khiến chính mình đau đớn nhiều năm như vậy, bọn họ cũng nên nhận báo ứng.
Ông cũng đã từng hỏi Ninh thị có hối hận không.
Phó Cửu Lận ngạc nhiên, đứng lăng một lúc mới nâng bước lên xe ngựa.
Gọi một tiếng phụ thân đoạn thời gian?
Vậy chẳng phải...
Những người còn lại hai mắt nhìn nhau, cả người ứa mồ hôi lạnh, hận không thể vừa rồi một chữ cũng không nghe thấy, vội vàng lên xe ngựa rời đi.
Sắc mặt Yến Phi trắng bệch nhìn cung điện nguy nga, thân mình nhịn không được mà run rẩy.
Chính mình từng gọi người đó là phụ thân.
Ngoại trừ đương kim hoàng đế thì còn ai vào đây?
Nàng là nữ nhi của Hoàng Thượng? Là công chúa?
Tối hôm qua nàng còn nghĩ nếu cha ruột mình thân phận tôn quý, vậy nàng sẽ kêu mẫu thân đi nhờ cậy ông ta.
Nhưng hiện tại, hai người các nàng sao có thể đi nhờ cậy?
Tuy đã cắt đứt quan hệ, nhưng chính mình đã từng cùng Lý Sướng có quan hệ phu thê, đây là sự thật.
Nếu Hoàng Thượng và Huệ Phi biết, vậy nàng... Chỉ còn một con đường chết!
Yến Phi không khỏi rét run, vội lên xe ngựa về nhà.
Nha đầu đi theo im như ve sầu mùa đông, hận không thể vùi đầu vào ngực.
"Mau trở về!" Yến Phi không rảnh để quản, chỉ lớn tiếng phân phó.
Đi được một đoạn, sắc mặt Yến Phi càng thêm âm trầm, quay đầu ra lệnh: "Tới Tam hoàng tử phủ."
Nếu ngày đó không phải Lý Sướng cưỡng bức mình, chính mình sao có thể gả cho hắn?
Nếu không phải hắn, chính mình cho dù không có dưỡng phụ Yến Xước này cũng sẽ tôn quý nhờ phụ thân thân sinh là thiên tử.
Nhưng tất cả đều bị Lý Sướng hủy hoại!
Đều là lỗi của Lý Sướng hắn!
Tới trước cửa lớn Tam hoàng tử phủ, thủ vệ đương nhiên không cho nàng ta vào.
Yến Phi lạnh lùng nhìn bọn họ, trầm giọng: "Các ngươi vào trong thông báo một tiếng, cứ nói ta có chuyện quan trọng muốn nói với Tam hoàng tử."
Mấy ngày nay Tam hoàng tử đang nghẹn một bụng lửa không có chỗ phát, hiện tại nghe Yến Phi nói có chuyện quan trọng muốn nói, hắn cười lạnh: "Cho nàng ta vào!"
Thời điểm vào phòng, Yến Phi tức giận nhìn Lý Sướng đang ngồi trên ghế uống trà.
"Yến Phi, ngươi còn mặt mũi tới tìm ta? Sao hả, ngại mạng mình dài quá đúng không?" Lý Sướng buông chung trà trong tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn Yến Phi.
Yến Phi dừng bước, đột nhiên nhoẻn miệng cười: "Chẳng lẽ một chút điện hạ cũng không tò mò ta là nữ nhi của ai, phụ thân thân sinh của ta là ai sao?"