Chương : 190
Dung Hoa đã đồng ý sẽ hỏi Lâm đại phu kia, Chương Hoàng Hậu đương nhiên không tiếp tục nhắc tới Lâm Thắng, chỉ như một trưởng bối trò chuyện việc nhà với Dung Hoa: "Năm rồi ngươi ở Đại Chu, Tết Trung Thu ở Đông Lăng cũng là ngày hội long trọng như bên đó, ngươi hãy cùng vương gia ra đường phố chơi, hôm đó trong thành sẽ có hội đèn lồng, đoán đố đèn, đối câu đối, còn cả xiếc ảo thuật." Nói tới đây, trên mặt Chương Hoàng Hậu mang theo vẻ hồi tưởng.
Tất cả đều là hồi ức tốt đẹp của trước đây.
Từ ngày vào cung, thân là Hoàng Hậu, những việc đó tuy bình thường nhưng lại trở nên xa xỉ, có khi quân dân sẽ cùng thưởng nhạc, nhưng đó chỉ là ngồi trên đài cao làm trò, sao có thể như trước kia, đặc biệt là lúc còn là khuê nữ tự do tự tại? Ngồi trên đài cao, ngồi bên cạnh Hoàng Thượng, cho dù là cười độ cong cũng phải duy trì tới hoàn mỹ không tì vết.
"Đa tạ nương nương, ta và vương gia cũng muốn cảm thụ phong thổ Đông Lăng nhiều hơn." Dung Hoa cười gật đầu.
Chủ đều nhẹ nhàng như vậy, nói chuyện thêm một lúc, thấy mặt trời đã ở đỉnh đầu, Dung Hoa mới cáo từ muốn xuất cung.
"Khó được vương phi hợp ý bổn cung như vậy, ngoài trời đang nóng, ăn cơm nghỉ trưa xong trở về cũng không muộn." Hôm nay Chương Hoàng Hậu vẫn luôn duy trì thái độ từ ái, đương nhiên sẽ theo lệ thường mà giữ Dung Hoa ở lại dùng bữa.
Chương Hoàng Hậu không phải thật sự muốn hòa hợp với nàng, càng không phải là trưởng bối của nàng, hôm nay mời nàng tiến cung là có mục đích, mà chính nàng cũng có suy nghĩ riêng của mình, mọi người đều đã đạt được mục đích, cơm trưa này đương nhiên không cần, vì thế Dung Hoa uyển chuyển cự tuyệt: "Làm phiền nương nương lâu như vậy, ta không thể tiếp tục quấy rầy, chờ thân mình nương nương tốt lên, ta lại tới cùng nương nương nói chuyện phiếm."
Dứt lời, nàng đứng dậy uốn gối hành lễ.
Chương Hoàng Hậu cũng đứng dậy, tự mình dìu Dung Hoa, thân thiết cười nói: "Vậy cứ quyết định vậy đi."
Đưa tới cửa, Chương Hoàng Hậu lại cẩn thận phân phó Sáo Ngọc tiễn nàng xuất cung.
Chuyện Chu Hành lo lắng cả buổi sáng đều không phát sinh.
Tuy hôm qua Can Phong Đế đã biết Chương Hoàng Hậu truyền triệu Dung Hoa tiến cung, nhưng đây là Hoàng Hậu nương nương quang minh chính đại muốn gặp nàng, ông ta cũng biết Chương Hoàng Hậu truyền nàng là vì chuyện của Chương tướng quân, hiện tại trong kinh thành đều có tin đồn đại phu bên cạnh Chiêu Vương Chu Hành có y thuật vô cùng cao siêu.
Tình hình khẩn cấp bên Đông Hải, ông ta cũng lo lắng, cho dù bản thân có suy nghĩ gì, ông ta cũng không thể làm ra chuyện gì.
Tuy rất bực bội, nhưng lần trước vì muốn Chương Hoàng Hậu truyền nàng vào cung, nàng đã nháo nhào với mình một trận, sau đó dứt khoát đóng cửa tĩnh dưỡng!
Thái độ gì chứ?
Chẳng qua là nể mặt huynh trưởng bà ta, chính mình mới nhịn nhiều năm như vậy!
Hơn nữa...
Can Phong Đế nhìn đám người trên đại điện ồn áo tới túi bụi, đầu đau như bị kim đâm, ánh mắt nhìn thoáng qua Yến Xước đứng ở phía trước.
Về chuyện của Đông Hải, ông cơ bản không nói cái gì, cho dù có nói cũng là vài câu không liên quan, ngược lại cũng rất phù hợp với tác phong của ông.
Nhưng Can Phong Đế vẫn nhịn không được mà nghĩ.
Sự tình phát sinh trùng hợp như vậy, chẳng lẽ Yến Xước đã làm gì sao? Cấu kết với cướp biển?
Nếu thật là thế, Yến Xước kia thật to gan! Nếu thật như vậy, chính mình cũng có lý do xử lý ông! Có chút quyền, thật đúng là nghĩ một tay che trời sao?
.........................
Xuất cung, Dung Hoa vừa nhấc màn xe liền thấy, quả nhiên cách đó không xa là một chiếc xe ngựa, là Chu Hành tới đón nàng.
Thấy xe ngựa của nàng chạy ra, Chu Hành thanh tuấn bức người leo xuống, phân phó Lâm Thắng và Lâm Hạ một câu rồi qua chỗ Dung Hoa.
Xa phu thấy Chu Hành liền cho xe ngựa dừng lại, chờ y lên xe, xa phu mới cho xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, phía sau là xe ngựa của Lâm Hạ và Lâm Thắng đuổi theo.
"Hoàng Hậu nương nương muốn lấy chút linh dược chữa thương từ chỗ Lâm Thắng." Dung Hoa cười nói.
Chu Hành hiểu ý, biết chuyến đi này của nàng vô cùng thuận lợi, gật đầu nói: "Thuốc cường thân kiện thể hắn có không ít, trở về lấy hai bình là được."
Nàng cũng nghĩ như vậy! Dung Hoa cười gật đầu, hờn dỗi nói: "Trời nóng như vậy, chàng ở nhà chờ thiếp về là được, không cần tới đây đón thiếp." Lời tuy nói thế nhưng trên mặt vẫn là nụ cười sáng lạn, lòng nàng cũng vô cùng cao hứng.
Y cố ý tới đón nàng, nàng đương nhiên vui vẻ.
"Nếu mỗi ngày đều có thể đặt Anh Anh trong túi mang theo thì tốt quá." Chu Hành ôn nhu cúi người lẩm bẩm bên tai nàng.
Trong lòng Dung Hoa ngọt như có mật rót vào, ánh mắt liếc nhìn Túy Đồng và Lưu Tô ngồi cách đó không xa, kéo tay y, nắm chặt, gương mặt đỏ ửng như ánh nắng trời chiều.
Tuy y chỉ lẩm bẩm nhưng Túy Đồng và Lưu Tô đều là người tập võ, lời vừa rồi sao có thể tránh khỏi tai các nàng?
Túy Đồng sắc mặt không thay đổi rót trà cho hai người, sau đó cùng Lưu Tô nhích ra ngoài.
"Chàng xem." Dung Hoa thoáng nhìn màn xe đong đưa, hờn dỗi với Chu Hành.
Chu Hành cười nắm tay nàng đặt bên miệng hôn, nói: "Ta biết có một nhã lâu, dùng cơm trưa xong, chúng ta đi dạo."
"Được." Dung Hoa cười gật đầu. Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt đã có hạ nhân trong nhà chiếu cố, bọn họ không cần lo lắng. Lúc này là giữa trưa, bọn họ đều đã ra ngoài, vậy ăn cơm đi dạo rồi hãy trở về.
Xe ngựa rất nhanh đã chạy tới Vị Lâu.
Vị Lâu này là tửu lâu tốt nhân Lệ Kinh, phục vụ chu đáo, rượu ngon món ngon, bài trí thanh nhã, được đại quan quý nhân ưa thích.
Hiện tại là chính ngọ thời điểm dùng cơm, khách khứa rất đông, cũng may Chu Hành đã đặt sẵn, đoàn người đi vào liền có tiểu nhị tới tiếp đón, sau đó dẫn bọn họ lên nhã gian trên lầu.
Đại đường lầu một và lầu hai đã kín người, khách khứa ai nấy cũng thảo luận chuyện của Đông Hải.
Tin tức hôm qua vừa truyền tới nay đã lan truyền khắp nơi, tuy Đông Hải cách xa, nhưng đây là đại sự, trong kinh thành lại không ít quan viên có người thân trong quân doanh.
Cứ như vậy, tất cả mọi người đều sôi nổi nghị luận chuyện bên kia, như Chương tướng quân bị thương thế nào, tình hình chiến đấu hiện giờ ra sao, hoàng đế sẽ phái ai đi ứng cứu, nhất thời, cảm xúc của mọi người đều rất kích động.
Chu Hành đặt một gian ở lầu ba, trên này, thanh âm phía dưới nhỏ đi rất nhiều, vào nhã gian, tiếng động bên ngoài hoàn toàn bị ngăn cách.
Nhã gian rất lớn, có bình phong thêu mai tùng trúc chia đôi, bên trong bố trí vô cùng lịch sự tao nhã, bàn ghế lê mộc, trên tường treo bộ ngày xuân đồ nhẹ nhàng, lụa mỏng ở song cửa sổ chặn ánh nắng mãnh liệt từ ngoài chiếu vào, bên cạnh là chậu thược dược nở rộ.
Chờ đồ ăn mang lên, Dung Hoa và Chu Hành không để đám người Túy Đồng hầu hạ, gọi một bàn đồ ăn khác cho bọn họ ở bên ngoài ăn.
"Chàng nói xem, ông ta sẽ phái ai?" Dung Hoa nhìn Chu Hành, hỏi.
"Hẳn là tâm phúc." Chu Hành nói, "Thương thế của chủ soái bên kia khẳng định rất nặng, người bình thường đi chưa chắc giải quyết được tình hình, ta nghĩ rất có khả năng ông ta sẽ điều người bên đại doanh Kinh Giao qua."
Dung Hoa mỉm cười gật đầu.
Chương tướng quân bị thương rất nặng, nếu tình hình chuyển biến xấu, người phái đi tương lai có thể sẽ tiếp nhận vị trí của Chương tướng quân.
Sự tình khẩn cấp, không thể tiếp tục trì hoãn, người được phái đi tất nhiên là tâm phúc của Can Phong Đế, hơn nữa chức quan sẽ không thấp.
Dung Hoa và Chu Hành không tiếp tục, dù sao tai vách mạch rừng, ai biết nơi này có mật thất gì đó không?
Ăn cơm, nghỉ ngơi, chờ thái dương không còn mãnh liệt, Dung Hoa và Chu Hành mới đứng dậy xuống lầu.
"Khách quan đi thong thả." Tiểu nhị cung kính đưa tiễn tới cửa.
Dung Hoa và Chu Hành vừa tới xe ngựa, gần đó đã truyền tới một trận ồn ào: "Đi, đi đi."
Sau đó là "Ai da", "Ai da", hai tiếng ai da truyền tới.
Đối diện cũng là tửu lâu, chỉ là quy mô và danh khí không lớn bằng Vị Lâu mà thôi, nhưng khách khứa vẫn không ít.
Thanh âm của một nữ tử trong đó... Dung Hoa vốn không để ý, nhưng nghe tới giọng nói này, nàng liền dừng bước, nhìn qua đói diện.
Chỉ thấy hai bà khất bị một gã sai vặt của khách đẩy ngã xuống đất, đau đớn ai da kêu lên, một người mặc áo lam, một người mặc áo xám, cả hai đều y phục lam lũ, đầu tóc rối bù, gương mặt dơ bẩn nhìn không ra dung mạo.
Chỉ là thanh âm của người áo lam kia...
Nghe thật quen thuộc!
Nếu không lầm, đó hẳn là Ninh thị.
Dung Hoa không khỏi đưa mắt quan sát.
"Sao vậy?" Chu Hành cũng dừng bước, nhìn qua.
"Đại gia, xin thương xót, cho chút tiền đi." Một tên khất trong số đó bò lên kéo gã sai vặt, không ngờ lại bị người nọ đẩy qua một lên, "Cút ngay! Dơ chết đi được!"
Dứt lời, hắn liền lên xe ngựa, nghênh ngang rời đi.
"Thật keo kiệt!" Người mặc áo lam phun một ngụm xuống đất, sau đó vỗ vỗ y phục trên người đứng lên, duỗi tay đỡ bà khất áo lam còn lại, hỏi, "Ngươi không sao chứ? Đi, chúng ta đi nói khác thử xem."
"Không sao." Bà khất mặc áo màu lam lắc đầu, vừa nhấc mắt liền thấy hai người Dung Hoa và Chu Hành.
Bà ta hoảng sợ cúi thấp đầu, nói với người kia: "Đi thôi." Thanh âm mang theo vài phần run rẩy, toàn thân cũng nhịn không được mà run lên.
"Ngươi sao vậy?" Bà khất áo lam đưa mắt nhìn Dung Hoa và Chu Hành, nhe răng cười, "Quen biết sao? Vừa lúc có thể kiếm chút bạc, nhìn cách ăn mặc của họ, không phú thì cũng quý, ngươi quen sao?"
Dứt lời, trong mắt bà ta lộ rõ sự tham lam. Nếu quen biết, vậy bọn họ không phải sẽ phát tài sao?
"Không quen!" Ninh thị nghiến răng đáp, "Tỷ tỷ nói đùa, nếu ta quen họ thì còn lưu lạc tới nông nỗi này sao?"
"Cũng đúng." Bà khất áo lam nhìn đoàn người Dung Hoa và Chu Hành, lại quay đầu nhìn Ninh thị, "Có muốn qua thử không? Công tử kia nhìn lạnh như băng, nhưng phu nhân đứng cạnh ngài ấy trông cũng không tồi, chúng ta qua thử xem."
Cái gì là không tồi? Yến Dung Hoa kia đối xử tốt với mình sao? Ninh thị trầm giọng: "Vừa rồi còn chưa đủ sao? Muốn đi thì tỷ tỷ đi đi, eo ta vẫn còn đau lắm."
Nói xong, bà ta chống quải trượng xoay người đi vào hẻm nhỏ.
Bà khất áo lam kia nhìn ánh mắt Dung Hoa bên này, do dự một lát rồi đuổi theo: "Từ từ đã, chờ ta!" Vừa rồi mới bị đẩy ngã, vạn nhất vận khí không tồi, lần nữa bị đối xử như vậy, chính mình không phải thiệt thòi tiếp sao?
Ninh thị cư nhiên không rời khỏi kinh thành, mà biến thành ăn mày? Trong mắt Dung Hoa hiện lên kinh ngạc, ngay sau đó liền hiểu rõ.
Hiện tại Ninh thị đã hoàn toàn thay đổi, y phục rách nát, đầu tóc rối bù, nếu không phải chính mình trước đó nghe tiếng của bà ta, rất có khả năng nàng cũng không phát hiện, chỉ sợ ngay cả Ninh lão phu nhân cũng không nhận ra.
Mặc dù Huệ Phi vẫn còn đang tìm bà ta.
Nhưng ai có thể ngờ Ninh thị ngày xưa ung dung hoa quý lại biến thành ăn mày nhìn không rõ dung mạo?
Những tên khất đó sao có thể ngờ bà ta đã từng là Yến phu nhân cao cao tại thượng?
Như thế, bà ta mới có thể bảo toàn tính mạng.
"Lâm Hạ." Chu Hành cũng nhận ra Ninh thị, quay đầu nhìn Lâm Hạ.
"Vâng." Lâm Hạ gật đầu, lập tức lắc mình đuổi theo hướng Ninh thị biến mất.
"Thật không ngờ..." Sắc mặt Dung Hoa bình tĩnh, trước mắt lại hiện ra Ninh thị mỹ lệ cao quý lần đầu mình gặp.
Đáng thương sao?
Một chút cũng không đáng thương.
Mười mấy năm qua cũng không biết mẫu thân sống thế nào?
Giết bà ta sao?
Không, như vậy thật quá tiện nghi cho bà ta.
Sống như chuột trốn mèo lo lắng sợ hãi ẩn nấp khắp nơi, khẳng định là sống không bằng chết!
Muốn giết bà ta cũng không cần làm ô uế tay mình.
Huệ Phi còn đang phái người tìm kiếm bà ta khắp nơi.
........................
Vào hẻm nhỏ, lại gặp đồng bạn từ ngõ nhỏ khác đi ra, Ninh thị dừng bước, nói với người bên cạnh: "Tỷ tỷ đi trước đi, ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút."
"Ngươi đúng là kiều quý như nương nương." Bà khất áo lam lầu bầu một câu, sau đó nói, "Ta đi trước đây."
Ninh thị phất tay: "Mau đi đi."
Đám người đi rồi, toàn thân Ninh thị liền run rẩy, lập tức trốn vào cái sọt nhỏ ở góc hẻm, lại đắp cái nắp lên, xuyên qua lỗ rách quan sát động tĩnh bên ngoài.
Yến Dung Hoa và Chu Hành không nhận ra mình sao?
Không có! Bà ta hiện tại đã thành bộ dáng này, chính mình còn nhận không ra, vừa rồi bọn họ hẳn cũng không phát hiện.
Nhưng nếu nhìn thấy, bà phải làm sao bây giờ?
Bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình! Nghĩ như vậy, trong lòng Ninh thị lập tức dâng lên khủng hoảng.
....................
Từ lúc chia tay Dung Hoa, sắc mặt Chương Hoàng Hậu đặc biệt không tốt, lập tức phân phó Vương ma ma và hai nha đầu Ngọc Cẩm Sáo Ngọc cẩn thận kiểm tra đồ dùng cạnh mình.
Chương Hoàng Hậu dựa vào đầu giường xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài.
Dưới ánh mặt trời, hải đường trong vườn nở rộ, gió nhẹ thổi qua, lá cây rơi lả tả.
Là ai chứ?
Kỳ thật bà đã sớm hoài nghi chính mình bị hạ thuốc, nhưng bên cạnh đều là tâm phúc, lại có thái y mỗi ngày đều bắt mạch thỉnh bình an, cũng không thấy có gì dị thường.
Nhưng nếu không phải vì bị hạ thuốc, bản thân vì sao nhiều năm như vậy vẫn không có động tĩnh? Nếu không thể sinh dưỡng, vậy bà có thể đổ lỗi cho ông trời.
Nhưng rõ ràng bà từng sinh được một nhi tử!
Là ai xuống tay?
Chương Hoàng Hậu cơ hồ có thể xác định được mấy người.
Huệ Phi, Trinh Phi và Đoan Phi.
Ba người bọn họ có khả năng nhất.
Bởi vì hoàng cung to như vậy cũng chỉ có bọn họ sinh được hoàng tử, nếu chính mình sinh được hoàng tử, bọn họ chính là người chịu uy hiếp trực tiếp.
Thân là phi tần có hoàng tử, ai mà không muốn nhi tử của mình ngồi lên long ỷ?
Đương nhiên cũng có khả năng là người khác.
Nữ nhân trong cung có ai không muốn được Hoàng Thượng sủng ái, không muốn bò lên cao? Ban đầu là muốn tranh sủng, sau đó là hi vọng có thể sớm sinh được con trai, cuối cùng mẫu bằng tử quý.
Trong cung này, giữa người với người nếu không phải lợi dụng thì là tính kế, tre già măng mọc, ai cũng liều mạng mà trèo lên cao, cho nên hậu cung này như chiến trường không mùi thuốc sống, thi cốt chất chồng giết người không thấy máu.
Chỉ là giữa bà và Can Phong Đế, hiện tại chỉ dựa vào chút mặt mũi này để duy trì.
Năm đó, bọn họ cũng từng là thiếu niên phu thân, cực kỳ ân ái, đó là thời điểm ông ta vẫn còn là hoàng tử, bà là mười sáu tuổi.
Bắt đầu từ khi nào bọn họ dần biến thành như vậy?
Có lẽ từ lúc bọn họ vào cung trở thành đế hậu.
Rồi sau đó, hoàng nhi ra đi.
Bà đau lòng bi ai, bọn họ vốn có thể làm lành trở lại, nhưng hai người dần dần xa cách, tới cuối cùng biến thành bộ dáng của hiện tại.
Là ai thần không biết quỷ không hay hạ độc mình?
Người trong điện các thể không tin được, nhưng ba người Vương ma ma, Ngọc Cầm, Sáo Ngọc đều do Chương gia dạy dỗ, vô cùng trung thành.
Người ở bên cạnh có thể che giấu diếm làm bậy, nhưng còn thái y?
Mỗi ngày thái y đều tới bắt mạch bình an.
Chương Hoàng Hậu nhìn cây ngô đồng sum xuê bên ngoài, trong lòng ẩn ẩn kích động, nhưng bà không dám nghĩ tiếp.
Tới hoàng hôn, ba người Vương ma ma mới trở về, hành lễ, không đợi Chương Hoàng Hậu mở miệng, bọn họ đều nhẹ nhàng lắc đầu.
Không có chỗ nào khác thường sao?
Hoàng hôn vàng nhạt, gió đêm thổi tới, Chương Hoàng Hậu lạnh run cả người, thân thể như ngâm trong nước đá, lạnh lẽo thấu xương.
Tất cả đều là hồi ức tốt đẹp của trước đây.
Từ ngày vào cung, thân là Hoàng Hậu, những việc đó tuy bình thường nhưng lại trở nên xa xỉ, có khi quân dân sẽ cùng thưởng nhạc, nhưng đó chỉ là ngồi trên đài cao làm trò, sao có thể như trước kia, đặc biệt là lúc còn là khuê nữ tự do tự tại? Ngồi trên đài cao, ngồi bên cạnh Hoàng Thượng, cho dù là cười độ cong cũng phải duy trì tới hoàn mỹ không tì vết.
"Đa tạ nương nương, ta và vương gia cũng muốn cảm thụ phong thổ Đông Lăng nhiều hơn." Dung Hoa cười gật đầu.
Chủ đều nhẹ nhàng như vậy, nói chuyện thêm một lúc, thấy mặt trời đã ở đỉnh đầu, Dung Hoa mới cáo từ muốn xuất cung.
"Khó được vương phi hợp ý bổn cung như vậy, ngoài trời đang nóng, ăn cơm nghỉ trưa xong trở về cũng không muộn." Hôm nay Chương Hoàng Hậu vẫn luôn duy trì thái độ từ ái, đương nhiên sẽ theo lệ thường mà giữ Dung Hoa ở lại dùng bữa.
Chương Hoàng Hậu không phải thật sự muốn hòa hợp với nàng, càng không phải là trưởng bối của nàng, hôm nay mời nàng tiến cung là có mục đích, mà chính nàng cũng có suy nghĩ riêng của mình, mọi người đều đã đạt được mục đích, cơm trưa này đương nhiên không cần, vì thế Dung Hoa uyển chuyển cự tuyệt: "Làm phiền nương nương lâu như vậy, ta không thể tiếp tục quấy rầy, chờ thân mình nương nương tốt lên, ta lại tới cùng nương nương nói chuyện phiếm."
Dứt lời, nàng đứng dậy uốn gối hành lễ.
Chương Hoàng Hậu cũng đứng dậy, tự mình dìu Dung Hoa, thân thiết cười nói: "Vậy cứ quyết định vậy đi."
Đưa tới cửa, Chương Hoàng Hậu lại cẩn thận phân phó Sáo Ngọc tiễn nàng xuất cung.
Chuyện Chu Hành lo lắng cả buổi sáng đều không phát sinh.
Tuy hôm qua Can Phong Đế đã biết Chương Hoàng Hậu truyền triệu Dung Hoa tiến cung, nhưng đây là Hoàng Hậu nương nương quang minh chính đại muốn gặp nàng, ông ta cũng biết Chương Hoàng Hậu truyền nàng là vì chuyện của Chương tướng quân, hiện tại trong kinh thành đều có tin đồn đại phu bên cạnh Chiêu Vương Chu Hành có y thuật vô cùng cao siêu.
Tình hình khẩn cấp bên Đông Hải, ông ta cũng lo lắng, cho dù bản thân có suy nghĩ gì, ông ta cũng không thể làm ra chuyện gì.
Tuy rất bực bội, nhưng lần trước vì muốn Chương Hoàng Hậu truyền nàng vào cung, nàng đã nháo nhào với mình một trận, sau đó dứt khoát đóng cửa tĩnh dưỡng!
Thái độ gì chứ?
Chẳng qua là nể mặt huynh trưởng bà ta, chính mình mới nhịn nhiều năm như vậy!
Hơn nữa...
Can Phong Đế nhìn đám người trên đại điện ồn áo tới túi bụi, đầu đau như bị kim đâm, ánh mắt nhìn thoáng qua Yến Xước đứng ở phía trước.
Về chuyện của Đông Hải, ông cơ bản không nói cái gì, cho dù có nói cũng là vài câu không liên quan, ngược lại cũng rất phù hợp với tác phong của ông.
Nhưng Can Phong Đế vẫn nhịn không được mà nghĩ.
Sự tình phát sinh trùng hợp như vậy, chẳng lẽ Yến Xước đã làm gì sao? Cấu kết với cướp biển?
Nếu thật là thế, Yến Xước kia thật to gan! Nếu thật như vậy, chính mình cũng có lý do xử lý ông! Có chút quyền, thật đúng là nghĩ một tay che trời sao?
.........................
Xuất cung, Dung Hoa vừa nhấc màn xe liền thấy, quả nhiên cách đó không xa là một chiếc xe ngựa, là Chu Hành tới đón nàng.
Thấy xe ngựa của nàng chạy ra, Chu Hành thanh tuấn bức người leo xuống, phân phó Lâm Thắng và Lâm Hạ một câu rồi qua chỗ Dung Hoa.
Xa phu thấy Chu Hành liền cho xe ngựa dừng lại, chờ y lên xe, xa phu mới cho xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, phía sau là xe ngựa của Lâm Hạ và Lâm Thắng đuổi theo.
"Hoàng Hậu nương nương muốn lấy chút linh dược chữa thương từ chỗ Lâm Thắng." Dung Hoa cười nói.
Chu Hành hiểu ý, biết chuyến đi này của nàng vô cùng thuận lợi, gật đầu nói: "Thuốc cường thân kiện thể hắn có không ít, trở về lấy hai bình là được."
Nàng cũng nghĩ như vậy! Dung Hoa cười gật đầu, hờn dỗi nói: "Trời nóng như vậy, chàng ở nhà chờ thiếp về là được, không cần tới đây đón thiếp." Lời tuy nói thế nhưng trên mặt vẫn là nụ cười sáng lạn, lòng nàng cũng vô cùng cao hứng.
Y cố ý tới đón nàng, nàng đương nhiên vui vẻ.
"Nếu mỗi ngày đều có thể đặt Anh Anh trong túi mang theo thì tốt quá." Chu Hành ôn nhu cúi người lẩm bẩm bên tai nàng.
Trong lòng Dung Hoa ngọt như có mật rót vào, ánh mắt liếc nhìn Túy Đồng và Lưu Tô ngồi cách đó không xa, kéo tay y, nắm chặt, gương mặt đỏ ửng như ánh nắng trời chiều.
Tuy y chỉ lẩm bẩm nhưng Túy Đồng và Lưu Tô đều là người tập võ, lời vừa rồi sao có thể tránh khỏi tai các nàng?
Túy Đồng sắc mặt không thay đổi rót trà cho hai người, sau đó cùng Lưu Tô nhích ra ngoài.
"Chàng xem." Dung Hoa thoáng nhìn màn xe đong đưa, hờn dỗi với Chu Hành.
Chu Hành cười nắm tay nàng đặt bên miệng hôn, nói: "Ta biết có một nhã lâu, dùng cơm trưa xong, chúng ta đi dạo."
"Được." Dung Hoa cười gật đầu. Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt đã có hạ nhân trong nhà chiếu cố, bọn họ không cần lo lắng. Lúc này là giữa trưa, bọn họ đều đã ra ngoài, vậy ăn cơm đi dạo rồi hãy trở về.
Xe ngựa rất nhanh đã chạy tới Vị Lâu.
Vị Lâu này là tửu lâu tốt nhân Lệ Kinh, phục vụ chu đáo, rượu ngon món ngon, bài trí thanh nhã, được đại quan quý nhân ưa thích.
Hiện tại là chính ngọ thời điểm dùng cơm, khách khứa rất đông, cũng may Chu Hành đã đặt sẵn, đoàn người đi vào liền có tiểu nhị tới tiếp đón, sau đó dẫn bọn họ lên nhã gian trên lầu.
Đại đường lầu một và lầu hai đã kín người, khách khứa ai nấy cũng thảo luận chuyện của Đông Hải.
Tin tức hôm qua vừa truyền tới nay đã lan truyền khắp nơi, tuy Đông Hải cách xa, nhưng đây là đại sự, trong kinh thành lại không ít quan viên có người thân trong quân doanh.
Cứ như vậy, tất cả mọi người đều sôi nổi nghị luận chuyện bên kia, như Chương tướng quân bị thương thế nào, tình hình chiến đấu hiện giờ ra sao, hoàng đế sẽ phái ai đi ứng cứu, nhất thời, cảm xúc của mọi người đều rất kích động.
Chu Hành đặt một gian ở lầu ba, trên này, thanh âm phía dưới nhỏ đi rất nhiều, vào nhã gian, tiếng động bên ngoài hoàn toàn bị ngăn cách.
Nhã gian rất lớn, có bình phong thêu mai tùng trúc chia đôi, bên trong bố trí vô cùng lịch sự tao nhã, bàn ghế lê mộc, trên tường treo bộ ngày xuân đồ nhẹ nhàng, lụa mỏng ở song cửa sổ chặn ánh nắng mãnh liệt từ ngoài chiếu vào, bên cạnh là chậu thược dược nở rộ.
Chờ đồ ăn mang lên, Dung Hoa và Chu Hành không để đám người Túy Đồng hầu hạ, gọi một bàn đồ ăn khác cho bọn họ ở bên ngoài ăn.
"Chàng nói xem, ông ta sẽ phái ai?" Dung Hoa nhìn Chu Hành, hỏi.
"Hẳn là tâm phúc." Chu Hành nói, "Thương thế của chủ soái bên kia khẳng định rất nặng, người bình thường đi chưa chắc giải quyết được tình hình, ta nghĩ rất có khả năng ông ta sẽ điều người bên đại doanh Kinh Giao qua."
Dung Hoa mỉm cười gật đầu.
Chương tướng quân bị thương rất nặng, nếu tình hình chuyển biến xấu, người phái đi tương lai có thể sẽ tiếp nhận vị trí của Chương tướng quân.
Sự tình khẩn cấp, không thể tiếp tục trì hoãn, người được phái đi tất nhiên là tâm phúc của Can Phong Đế, hơn nữa chức quan sẽ không thấp.
Dung Hoa và Chu Hành không tiếp tục, dù sao tai vách mạch rừng, ai biết nơi này có mật thất gì đó không?
Ăn cơm, nghỉ ngơi, chờ thái dương không còn mãnh liệt, Dung Hoa và Chu Hành mới đứng dậy xuống lầu.
"Khách quan đi thong thả." Tiểu nhị cung kính đưa tiễn tới cửa.
Dung Hoa và Chu Hành vừa tới xe ngựa, gần đó đã truyền tới một trận ồn ào: "Đi, đi đi."
Sau đó là "Ai da", "Ai da", hai tiếng ai da truyền tới.
Đối diện cũng là tửu lâu, chỉ là quy mô và danh khí không lớn bằng Vị Lâu mà thôi, nhưng khách khứa vẫn không ít.
Thanh âm của một nữ tử trong đó... Dung Hoa vốn không để ý, nhưng nghe tới giọng nói này, nàng liền dừng bước, nhìn qua đói diện.
Chỉ thấy hai bà khất bị một gã sai vặt của khách đẩy ngã xuống đất, đau đớn ai da kêu lên, một người mặc áo lam, một người mặc áo xám, cả hai đều y phục lam lũ, đầu tóc rối bù, gương mặt dơ bẩn nhìn không ra dung mạo.
Chỉ là thanh âm của người áo lam kia...
Nghe thật quen thuộc!
Nếu không lầm, đó hẳn là Ninh thị.
Dung Hoa không khỏi đưa mắt quan sát.
"Sao vậy?" Chu Hành cũng dừng bước, nhìn qua.
"Đại gia, xin thương xót, cho chút tiền đi." Một tên khất trong số đó bò lên kéo gã sai vặt, không ngờ lại bị người nọ đẩy qua một lên, "Cút ngay! Dơ chết đi được!"
Dứt lời, hắn liền lên xe ngựa, nghênh ngang rời đi.
"Thật keo kiệt!" Người mặc áo lam phun một ngụm xuống đất, sau đó vỗ vỗ y phục trên người đứng lên, duỗi tay đỡ bà khất áo lam còn lại, hỏi, "Ngươi không sao chứ? Đi, chúng ta đi nói khác thử xem."
"Không sao." Bà khất mặc áo màu lam lắc đầu, vừa nhấc mắt liền thấy hai người Dung Hoa và Chu Hành.
Bà ta hoảng sợ cúi thấp đầu, nói với người kia: "Đi thôi." Thanh âm mang theo vài phần run rẩy, toàn thân cũng nhịn không được mà run lên.
"Ngươi sao vậy?" Bà khất áo lam đưa mắt nhìn Dung Hoa và Chu Hành, nhe răng cười, "Quen biết sao? Vừa lúc có thể kiếm chút bạc, nhìn cách ăn mặc của họ, không phú thì cũng quý, ngươi quen sao?"
Dứt lời, trong mắt bà ta lộ rõ sự tham lam. Nếu quen biết, vậy bọn họ không phải sẽ phát tài sao?
"Không quen!" Ninh thị nghiến răng đáp, "Tỷ tỷ nói đùa, nếu ta quen họ thì còn lưu lạc tới nông nỗi này sao?"
"Cũng đúng." Bà khất áo lam nhìn đoàn người Dung Hoa và Chu Hành, lại quay đầu nhìn Ninh thị, "Có muốn qua thử không? Công tử kia nhìn lạnh như băng, nhưng phu nhân đứng cạnh ngài ấy trông cũng không tồi, chúng ta qua thử xem."
Cái gì là không tồi? Yến Dung Hoa kia đối xử tốt với mình sao? Ninh thị trầm giọng: "Vừa rồi còn chưa đủ sao? Muốn đi thì tỷ tỷ đi đi, eo ta vẫn còn đau lắm."
Nói xong, bà ta chống quải trượng xoay người đi vào hẻm nhỏ.
Bà khất áo lam kia nhìn ánh mắt Dung Hoa bên này, do dự một lát rồi đuổi theo: "Từ từ đã, chờ ta!" Vừa rồi mới bị đẩy ngã, vạn nhất vận khí không tồi, lần nữa bị đối xử như vậy, chính mình không phải thiệt thòi tiếp sao?
Ninh thị cư nhiên không rời khỏi kinh thành, mà biến thành ăn mày? Trong mắt Dung Hoa hiện lên kinh ngạc, ngay sau đó liền hiểu rõ.
Hiện tại Ninh thị đã hoàn toàn thay đổi, y phục rách nát, đầu tóc rối bù, nếu không phải chính mình trước đó nghe tiếng của bà ta, rất có khả năng nàng cũng không phát hiện, chỉ sợ ngay cả Ninh lão phu nhân cũng không nhận ra.
Mặc dù Huệ Phi vẫn còn đang tìm bà ta.
Nhưng ai có thể ngờ Ninh thị ngày xưa ung dung hoa quý lại biến thành ăn mày nhìn không rõ dung mạo?
Những tên khất đó sao có thể ngờ bà ta đã từng là Yến phu nhân cao cao tại thượng?
Như thế, bà ta mới có thể bảo toàn tính mạng.
"Lâm Hạ." Chu Hành cũng nhận ra Ninh thị, quay đầu nhìn Lâm Hạ.
"Vâng." Lâm Hạ gật đầu, lập tức lắc mình đuổi theo hướng Ninh thị biến mất.
"Thật không ngờ..." Sắc mặt Dung Hoa bình tĩnh, trước mắt lại hiện ra Ninh thị mỹ lệ cao quý lần đầu mình gặp.
Đáng thương sao?
Một chút cũng không đáng thương.
Mười mấy năm qua cũng không biết mẫu thân sống thế nào?
Giết bà ta sao?
Không, như vậy thật quá tiện nghi cho bà ta.
Sống như chuột trốn mèo lo lắng sợ hãi ẩn nấp khắp nơi, khẳng định là sống không bằng chết!
Muốn giết bà ta cũng không cần làm ô uế tay mình.
Huệ Phi còn đang phái người tìm kiếm bà ta khắp nơi.
........................
Vào hẻm nhỏ, lại gặp đồng bạn từ ngõ nhỏ khác đi ra, Ninh thị dừng bước, nói với người bên cạnh: "Tỷ tỷ đi trước đi, ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút."
"Ngươi đúng là kiều quý như nương nương." Bà khất áo lam lầu bầu một câu, sau đó nói, "Ta đi trước đây."
Ninh thị phất tay: "Mau đi đi."
Đám người đi rồi, toàn thân Ninh thị liền run rẩy, lập tức trốn vào cái sọt nhỏ ở góc hẻm, lại đắp cái nắp lên, xuyên qua lỗ rách quan sát động tĩnh bên ngoài.
Yến Dung Hoa và Chu Hành không nhận ra mình sao?
Không có! Bà ta hiện tại đã thành bộ dáng này, chính mình còn nhận không ra, vừa rồi bọn họ hẳn cũng không phát hiện.
Nhưng nếu nhìn thấy, bà phải làm sao bây giờ?
Bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình! Nghĩ như vậy, trong lòng Ninh thị lập tức dâng lên khủng hoảng.
....................
Từ lúc chia tay Dung Hoa, sắc mặt Chương Hoàng Hậu đặc biệt không tốt, lập tức phân phó Vương ma ma và hai nha đầu Ngọc Cẩm Sáo Ngọc cẩn thận kiểm tra đồ dùng cạnh mình.
Chương Hoàng Hậu dựa vào đầu giường xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài.
Dưới ánh mặt trời, hải đường trong vườn nở rộ, gió nhẹ thổi qua, lá cây rơi lả tả.
Là ai chứ?
Kỳ thật bà đã sớm hoài nghi chính mình bị hạ thuốc, nhưng bên cạnh đều là tâm phúc, lại có thái y mỗi ngày đều bắt mạch thỉnh bình an, cũng không thấy có gì dị thường.
Nhưng nếu không phải vì bị hạ thuốc, bản thân vì sao nhiều năm như vậy vẫn không có động tĩnh? Nếu không thể sinh dưỡng, vậy bà có thể đổ lỗi cho ông trời.
Nhưng rõ ràng bà từng sinh được một nhi tử!
Là ai xuống tay?
Chương Hoàng Hậu cơ hồ có thể xác định được mấy người.
Huệ Phi, Trinh Phi và Đoan Phi.
Ba người bọn họ có khả năng nhất.
Bởi vì hoàng cung to như vậy cũng chỉ có bọn họ sinh được hoàng tử, nếu chính mình sinh được hoàng tử, bọn họ chính là người chịu uy hiếp trực tiếp.
Thân là phi tần có hoàng tử, ai mà không muốn nhi tử của mình ngồi lên long ỷ?
Đương nhiên cũng có khả năng là người khác.
Nữ nhân trong cung có ai không muốn được Hoàng Thượng sủng ái, không muốn bò lên cao? Ban đầu là muốn tranh sủng, sau đó là hi vọng có thể sớm sinh được con trai, cuối cùng mẫu bằng tử quý.
Trong cung này, giữa người với người nếu không phải lợi dụng thì là tính kế, tre già măng mọc, ai cũng liều mạng mà trèo lên cao, cho nên hậu cung này như chiến trường không mùi thuốc sống, thi cốt chất chồng giết người không thấy máu.
Chỉ là giữa bà và Can Phong Đế, hiện tại chỉ dựa vào chút mặt mũi này để duy trì.
Năm đó, bọn họ cũng từng là thiếu niên phu thân, cực kỳ ân ái, đó là thời điểm ông ta vẫn còn là hoàng tử, bà là mười sáu tuổi.
Bắt đầu từ khi nào bọn họ dần biến thành như vậy?
Có lẽ từ lúc bọn họ vào cung trở thành đế hậu.
Rồi sau đó, hoàng nhi ra đi.
Bà đau lòng bi ai, bọn họ vốn có thể làm lành trở lại, nhưng hai người dần dần xa cách, tới cuối cùng biến thành bộ dáng của hiện tại.
Là ai thần không biết quỷ không hay hạ độc mình?
Người trong điện các thể không tin được, nhưng ba người Vương ma ma, Ngọc Cầm, Sáo Ngọc đều do Chương gia dạy dỗ, vô cùng trung thành.
Người ở bên cạnh có thể che giấu diếm làm bậy, nhưng còn thái y?
Mỗi ngày thái y đều tới bắt mạch bình an.
Chương Hoàng Hậu nhìn cây ngô đồng sum xuê bên ngoài, trong lòng ẩn ẩn kích động, nhưng bà không dám nghĩ tiếp.
Tới hoàng hôn, ba người Vương ma ma mới trở về, hành lễ, không đợi Chương Hoàng Hậu mở miệng, bọn họ đều nhẹ nhàng lắc đầu.
Không có chỗ nào khác thường sao?
Hoàng hôn vàng nhạt, gió đêm thổi tới, Chương Hoàng Hậu lạnh run cả người, thân thể như ngâm trong nước đá, lạnh lẽo thấu xương.