Chương : 193
Diễn trò, nữ nhân trong hậu cung này có ai là không phải nhân tài kiệt xuất, huống chi thân là trung cung Hoàng Hậu, bà còn thua kém bọn họ hay sao?
Ông ta muốn diễn kịch, vậy bà cùng ông ta diễn trò là được, dù sao hiện tại bọn họ đã không còn tình cảm để nhắc tới.
Giữa bọn họ, tình cảm mấy năm nay như tuyết mùa đông, chỉ cần một cơn gió xuân thổi qua là tan biến sạch sẽ.
Nếu thời gian có thể quay lại, bà nguyện trước nay không quen biết ông ta, cũng không gả cho ông ta, như vậy, với địa vị của Chương gia, bà vẫn có thể tìm một trượng phu môn đăng hộ đối, từ đó phu xướng phụ tùy, con cháu mãn đường, cả đời an thuận hòa nhạc.
Nhưng hôm nay thì sao?
Bà là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, nhưng trừ cái này, bà còn cái gì?
Tình yêu của trượng phu? Đó là thứ mờ ảo như gió!
Nhi nữ? Nhi tử chết yểu, hiện giờ dưới gối bà một nửa nhi tử cũng không có.
Có lẽ, nếu có một nữ nhi, bà cũng không hận tới vậy, oán tới vậy.
Tại thâm cung tịch mịch này, so với những nữ tử hi vọng có nhiều nhi nữ để dựa dẫm, bà chỉ hi vọng có thể nhi nữ thành đàn, nhưng nhân duyên này lại bị chặt đứt tại chỗ.
Bà sao có thể không hận?
Càng nghĩ, Chương Hoàng Hậu chỉ cảm thấy hận ý như gió cuồn cuộn nổi lên, từ ngực chậm rãi lan tràn khắp cơ thể.
Nếu là phu thê bình thường, hiện giờ nếu trên đầu có cây trâm, bà chắc chắn sẽ tháo xuống đâm thẳng vào cổ Can Phong Đế!
Bà xuất thân tướng môn, từ nhỏ đã theo ca ca tập vài chiêu thức, đương nhiên biết rõ nơi đó là mệnh môn.
Nhưng người trước mắt lại là vua của Đông Lăng, nếu bà đâm ông ta, mặc kệ là chết hay sống, bà đều sẽ chết không có chỗ chôn.
Chết rồi, long ỷ kia vẫn thuộc về nhi tử ông ta, ông ta có hai nhi tử, mặc kệ là ai bước lên đế vị, tương lai người đó đều sẽ không tha cho bà! Vạn nhất may mắn khống chế được tân đế, nhưng con hắn, tương lai khẳng định sẽ vì phụ báo thù!
Không chết, Can Phong Đế chắc chắn sẽ đem bà thiên đao vạn quả.
Mặc kệ là kết quả gì đều không chỉ có bà bị ban chết, Chương gia cũng phải đối diện với tai họa ngập trời.
Cho nên, bà chỉ có thể đè nén lửa giận trong lòng.
Long ỷ này vốn thuộc về hoàng nhi của bà!
"Hiện giờ thời tiết nóng bức, cũng may lần này không sao, lần sau không thể như thế, nếu Chương ái khanh biết, hắn cũng không đồng ý nàng trời nắng chang chang mà xuất cung." Can Phong Đế nói.
"Là thần thiếp khiến bệ hạ lo lắng." Chương Hoàng Hậu cúi đầu.
"Không sao thì tốt, nghe lời thái y và đại phu cố gắng tĩnh dưỡng thân mình, trẫm luôn ngóng trông cùng Hoàng Hậu bạch đầu giai lão." Can Phong Đế vỗ về mu bàn tay bà, ôn nhu nói.
Bạch đầu giai lão? Trong lòng Chương Hoàng Hậu cười lạnh, ngoài mặt tỏ vẻ cảm động thập phần: "Bệ hạ..."
Can Phong Đế cười cười, lại hỏi: "Thái y và đại phu kia có nói khác nhau gì không? Có cần chú ý hay ăn kiêng gì không?"
Là lo lắng đại phu bên ngoài nói lời không nên nói sao? Trong lòng Chương Hoàng Hậu sáng như gương, bên ngoài lại cười lắc đầu: "Không nói gì cả, chỉ kêu thần thiếp tĩnh dưỡng là được, ăn uống thì không cần kiêng kị, chỉ kêu thần thiếp ăn thêm nhiều trái cây giải nhiệt."
Là mình đa tâm sao? Thật sự chỉ bị cảm năm? Nhưng chuyện bị kích thích kia phải giải thích thế nào? Là vì chuyện của ca ca mà bị kích thích, hiện tại thời tiết oi bức nên bạo phát sao?
Trong lòng Can Phong Đế chuyển biến một hồi, cười nói: "Vậy thì tốt, chỉ cần Hoàng Hậu không sao thì trẫm an tâm rồi."
"Trước mắt, bệ hạ vì chuyện của Đông Hải mà bận rộn, thần thiếp còn làm bệ hạ lo lắng, là thần thiếp không đúng." Chương Hoàng Hậu lộ vẻ áy náy.
"Hoàng Hậu và Chương ái khanh huynh muội tình thâm, hiện tại hắn bị thương, Hoàng Hậu lo lắng cũng là chuyện thường tình, có điều nàng phải chú ý tới thân thể, đừng để ngã xuống." Can Phong Đế coi như lý giải.
"Vâng." Chương Hoàng Hậu cảm động gật đầu, sau đó lại nói, "Thần thiếp đã tốt hơn rất nhiều, bệ hạ không cần lo lắng, ngài còn đang vội vàng chính sự... Ca ca còn chờ Hoàng Thượng phái người qua đó."
"Hoàng Hậu không cần lo lắng, trẫm sẽ nhanh chóng phái người qua." Ánh mắt Can Phong Đế dâng lên một tia nghiên cứu tìm tòi, "Hoàng Hậu cảm thấy phái ai đi thì tốt?"
Đây là muốn thử lòng thành của bà và ca ca? Đáy lòng Chương Hoàng Hậu dâng lên một cổ tức giận, trên mặt vẫn nở nụ cười nhu hòa: "Đây là chuyện trên triều đình, thần thiếp nào hiểu?" Nói rồi, bà lộ vẻ lo lắng, "Tuy thần thiếp không hiểu nhưng tin rằng bệ hạ có thể sớm ngày quyết định ra người được điều qua bên kia, như vậy, ca ca cũng có thể an tâm dưỡng thương."
Đó là chuyện đương nhiên, chiến trường thay đổi trong nháy mắt, tất nhiên phải càng sớm định người thì càng tốt! Can Phong Đế gật đầu: "Hoàng Hậu cứ an tâm tĩnh dưỡng, chuyện của Chương ái khanh nàng không cần lo lắng."
"Tạ bệ hạ ân điển." Chương Hoàng Hậu tạ ân.
Can Phong Đế cười một cái, vốn cho rằng bà sẽ nhân cơ hội này để cử hoàng tử nào đó, không ngờ một câu bà cũng không nhắc tới.
Chương Hoàng Hậu không đề cập, Can Phong Đế đương nhiên cũng không mở miệng.
Giang sơn Đông Lăng này là giang sơn của Lý gia ông, lập ai là trữ quân đương nhiên phải do ông quyết định, còn không tới phiên bà làm chủ! Đương nhiên cũng không tới người khác khoa tay múa chân!
Ông ta vẫn luôn nghiên cứu thuốc trường sinh bất lão, long vị Đông Lăng này ông ta đương nhiên muốn ngồi lâu dài, trăm năm ngàn năm!
Can Phong Đế nghĩ nghĩ, cười nói: "Hoàng Hậu, nàng cố gắng tĩnh dưỡng thân thể, nàng là Hoàng Hậu, là chủ hậu cung, hậu cung này cần nàng xử lý, người khác rốt cuộc vẫn danh không chính ngôn không thuận."
Đoan Phi xử lý chuyện hậu cung đã một đoạn thời gian, nhưng tới hiện tại ông ta mới đề cập, đây là sợ bà cùng người khác liên thủ đẩy ông ta xuống long ỷ kia sao? Chương Hoàng Hậu cúi đầu, đáy mắt lộ vẻ châm chọc, nói: "Vâng, bệ hạ, thần thiếp chắc chắn sẽ tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, chờ thân thể nhanh nhẹn trở lại, cũng không cần vất vả Đoan Phi muội muội. Thần thiếp thấy Đoan phi muội muội hiền thục dịu ngoan, tại hậu cung này là người rất có nhân duyên, cho nên thần thiếp mới tạm thời làm phiền nàng, bệ hạ, ngài..." Trên mặt lộ vài tia sợ hãi, "Có phải Đoan phi muội muội làm sai gì không? Có phải đã chọc giận bệ hạ rồi không?"
Dứt lời, trên mặt Chương Hoàng Hậu để lộ vẻ hoang mang, không đợi Can Phong Đế trả lời, bà liền vội vàng đề nghị: "Hậu cung nhiều việc... Là thần thiếp suy xét không chu toàn, hẳn nên tìm thêm người cùng Đoan phi muội muội hỗ trợ xử lý việc hậu cung, bệ hạ ngài cảm thấy thế nào?" Bà nghiêm túc suy xét, "Huệ Phi muội muội đang bệnh không thích hợp, có điều Trinh Phi muội muội là người không tồi, Lệ Phi muội muội cũng vậy..."
Thật là không có ý nghĩ gì khác? Chuyện này, Can Phong Đế đương nhiên không tin, vì thế nói: "Chuyện của hậu cung, Hoàng Hậu nàng làm chủ là được."
Dưới gối bà không có nhi nữ, vì tương lai, bà chắc chắn sẽ chọn một nhi tử ghi tạc danh nghĩa của bà, điểm này, Can Phong Đế có thể khẳng định.
Chỉ là, trữ quân tương lai phải do ông quyết định!
"Vâng, thần thiếp sẽ suy xét lại." Chương Hoàng Hậu gật đầu đáp.
Can Phong Đế lại ôn nhu trấn an bà một hồi, lúc này mới khởi giá. Chương Hoàng Hậu đứng dậy muốn đưa tiễn, Can Phong Đế lại duỗi tay đè thân mình bà lại: "Thân thể nàng không tốt, nghi thức xã giao như vậy không cần chú ý."
Chương Hoàng Hậu gật đầu, dõi theo bóng lưng ông ta ra ngoài.
Chờ ông ta rời khỏi điện các, sắc mặt Chương Hoàng Hậu liền tối sầm.
"Nương nương." Vương ma ma mang chè hạt sen bách hợp và điểm tâm sáng thanh đạm lên.
Chương Hoàng Hậu ăn một ít rồi xua tay: "Mang xuống đi."
"Nương nương, hôm qua người chỉ dùng bữa sáng, hiện tại ăn thêm chút đi." Vương ma ma nhẹ giọng khuyên nhủ.
Nhìn thần sắc lo lắng của bà, Chương Hoàng Hậu do dự, cố gắng ăn thêm mấy muỗng cháo, lúc này mới buông tay.
Lần này Vương ma ma không tiếp tục khuyên, chỉ kêu cung nữ vào thu dọn, lại hầu hạ Chương Hoàng Hậu súc miệng rửa tay, sau đó đưa cho bà một ly tham trà.
Chương Hoàng Hậu uống một ngụm rồi đưa bát trà cho Vương ma ma, một bên hỏi: "Gần đây Lệ Phi thế nào?"
Nữ nhi duy nhất Uyển Lăng công chúa phải ở lại Đại Chu làm phi tần, Lệ Phi khổ sở tới sinh bệnh, hiện tại vô cùng tiều tụy.
"Vẫn luôn rầu rĩ không vui, người cũng gầy đi nhiều." Vương ma ma vừa đưa bát trà cho cung nữ bên cạnh, vừa trả lời.
"Cũng không thể cứ sa sút như vậy, Hoàng Thượng còn muốn nàng ta hầu hạ! Ma ma, ngươi phái người qua xem, nếu tinh thần tốt thì kêu nàng ta giúp đỡ Đoan Phi, làm việc, nàng ta cũng có thể phân tán điểm chú ý, không còn nhớ nhung nha đầu Uyển Lăng kia." Chương Hoàng Hậu cười nói.
Uyển Lăng theo Lý Sướng tới Đại Chu, chỉ có Lý Sướng hoàn hảo vô khuyết trở về.
Lệ Phi hận Lý Sướng và Huệ Phi tới chết, sau khi tin tức Uyển Lăng phải ở lại hậu cung Đại Chu truyền tới, Lệ Phi và Trinh Phi đã không còn thân thiết qua lại.
Con người Trinh Phi trước nay bát diện linh lung (1), nói dễ nghe thì chính là đưa than ngày tuyết, nói khó nghe thì là tận dụng mọi thứ.
(1) Bát diện linh lung: chỉ những người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế khéo léo.
Can Phong Đế không cho bà sinh nhi dục nữ, vậy bà liền phóng hỏa hậu cung của ông ta!
Tuy không thể xác định hoàng nhi có phải ông ta ra tay hay không, nhưng ai dám? Trong cung này ai có thể xử lý thiên y vô phùng, một chút dấu vết cũng không để lại như vậy?
Chương Hoàng Hậu tự hỏi, mặc kệ là Huệ Phi, Đoan Phi hay Trinh Phi, hoặc là một phi tần khác, nhưng mười mấy năm trước, các nàng đều không có năng lực lớn đến thế.
Cho nên, trong hoàng cung to lớn này, người có thể lấy mạng của hoàng nhi chỉ có Can Phong Đế.
Đúng là lòng lang dạ sói! Hổ dữ cũng không ăn thịt con!
Nghĩ tới nhi tử hoạt bát đáng yêu của mình, trái tim Chương Hoàng Hậu đau như bị xét rách.
Hoàng nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy.
Ba tuổi vỡ lòng, bốn tuổi đi theo phu tử học tập, tuy không phải thiên tài vừa nhìn liền nhớ nhưng vẫn thông tuệ hơn người. Năm đó nó năm tuổi, ca ca từ Đông Hải trở về, nó tuổi còn nhỏ đã theo ca ca học bắn tên, khi đó bọn họ đều cho rằng nó chỉ tò mò, nhưng mỗi ngày nó đều kiên trì cầm mũi tên ca ca làm tặng nó, mỗi ngày trước khi lên Thượng Thư Phòng, nó đều rèn luyện nửa canh giờ.
Năm sáu tuổi, nó bắt đầu theo thị vệ tập võ, một chữ khổ cũng không hề than.
Nhi tử thông tuệ hiểu chuyện như vậy chỉ vì một trận bệnh năm tám tuổi mà ra đi.
Nhi tử khỏe mạnh, sao có thể chỉ bệnh một lần mà mất?
Trên mặt Chương Hoàng Hậu một mảnh hung ác nham hiểm.
Can Phong Đế là phụ thân thân sinh của nhi tử, ông ta vì sao phải làm vậy?
Hiện tại ngẫm lại, khi đó ông ta đã quá đáng sợ.
Có Chương gia, nhi tử càng ưu tú, ông ta càng sợ, sợ và và Chương gia muốn mạng ông ta, đưa nhi tử lên ngôi vị hoàng đế.
Cho nên ông ta muốn mạng của nhi tử.
Ông ta muốn mạng của nhi tử bà.
Lúc này, bà phải bắt nhi tử của ông ta đền mạng!
"Vâng, nô tỳ lập tức kêu người đi một chuyến." Vương ma ma gật đầu, xoay người đi an bài.
Nhận được tin, Lệ Phi không khỏi kinh ngạc, cười nhận lệnh, khiêm tốn nói với cung nữ truyền lời một câu: "Chỉ sợ cô phụ kỳ vọng của Hoàng Hậu nương nương." Sau đó lại hỏi thăm linh tinh mấy câu về thân thể Hoàng Hậu.
"Nương nương, Hoàng Hậu nương nương là..." Chờ cung nữ truyền lời cáo từ, tâm phúc của Lệ Phi Dương ma ma nhíu mày nói, "Hiện giờ công chúa không ở bên cạnh, nương nương vẫn là né tránh một chút."
"Hoàng Hậu nương nương cũng đã nói để bổn cung làm chút chuyện có thể bớt nhớ thương Uyển Lăng, bổn cung sao lại phật ý của người?" Hơn nữa đây là ý tứ của Hoàng Hậu nương nương, trừ phi bà bị bệnh, bằng không sao có thể kháng chỉ! Lệ Phi nhoẻn miệng cười.
"Hoàng Hậu nương nương đã giao công việc hậu cung cho Đoan Phi nương nương xử lý, hiện tại sao lại giao cho nương nương?" Dương ma ma tỏ vẻ khó hiểu, "Chẳng lẽ là ý của Hoàng Thượng?"
Hoàng Thượng mới từ chỗ của Hoàng Hậu nương nương rời đi, Hoàng Hậu nương nương liền phái người tới.
"Cũng có khả năng." Lệ Phi gật đầu.
Hoàng Hậu nương nương qua lại thân thiết với Đoan Phi nương nương, đó là xem trọng Đại hoàng tử, còn Ngũ hoàng tử kia...
"Chỉ là..." Dương ma ma suy tư một phen, "Hiện tại nương nương qua lại gần với Trinh Phi, Hoàng Hậu nương nương lại để người giúp đỡ Đoan Phi xử lý việc trong hậu cung, vậy ý của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu là..."
Để Đoan Phi đấu với Trinh Phi? Sắc mặt Dương ma ma tái nhợt: "Công chúa đã gả xa, nương nương, người đừng tranh vào vũng nước đục này."
Nếu có thể trợ giúp đúng người, tương lai đương nhiên phong cảnh vô hạn.
Nhưng vạn nhất đứng sai chiến tuyến thì sao? Đó là vạn kiếp bất phục.
Nương nương có công chúa, có Hoàng Thượng sủng ái, tương lai có thể làm một lão thái phi bảo dưỡng tuổi thọ.
Tội gì phải dính vào vũng nước đục này?
Lệ Phi nhấp môi, cười khổ.
Bà không muốn, nhưng có thể tránh được sao?
Cái gì là suy nghĩ cho bà, giúp bà phân tán lực chú ý?
Nữ nhi chỉ gả xa, người còn sống, nhưng Lý Sướng kia đã chết, người nên phân tán chú ý không phải nên là Huệ Phi vừa mất nhi tử sao?
........................
Biết tin, Đoan Phi kinh ngạc vạn phần, bà ta cho rằng đây là ý của Hoàng Thượng nên vội vàng chạy tới chỗ Chương Hoàng Hậu.
Chương Hoàng Hậu sắc mặt tái nhợt ngồi trên giường, Đoan Phi an ủi một phen.
Không đợi Đoan Phi hỏi, Chương Hoàng Hậu đã tự mở miệng: "Thân thể này của bổn cung thật không biết cố gắng, bệnh cũ còn chưa khỏi hiện tại lại thêm bệnh mới... Năng lực của muội muội, bổn cung rất rõ ràng, hậu cung này có muội xử lý, bổn cung cũng yên tâm... Lệ Phi kia muội đừng để trong lòng, sau khi hài tử Uyển Lăng phải ở lại Đại Chu nàng ta liền rầu rĩ không vui, bệ hạ lo lắng trong lòng, vì vậy bổn cung mới muốn làm chút chuyện giúp đỡ, muội muội cố gắng chỉ bảo nàng ta."
"Nương nương quá lời, có thể phân ưu cho nương nương là phúc phận của thần thiếp." Biết đây là ý của Hoàng Thượng, Đoan Phi liền nở nụ cười.
Hàn huyên thêm một lúc, Đoan Phi mới cáo từ.
So với Đoan Phi kinh ngạc, bất an, Trinh Phi lại vô cùng cao hứng. Bà ta cúi đầu uống ngụm trà, cười nói: "Là ý của bệ hạ." Muốn thu nhận một hoàng tử, Chương Hoàng Hậu cũng phải xem ý tứ của Hoàng Thượng.
Sự tình Đông Hải khẩn cấp, các vị trọng thần sớm đã chờ ở Ngự Thư Phòng, cho nên Can Phong Đế trực tiếp tới đó.
Thương nghị một phen, tới chính ngọ vẫn chưa có kết quả, Can Phong Đế xua tay cho mọi người lui xuống, dùng cơm xong rồi tiếp tục.
Uông công công nhận lấy chén trà, sau đó thấp giọng bẩm báo: "Bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương cho Lệ Phi nương nương giúp đỡ Đoan Phi nương nương xử lý mọi việc hậu cung."
Can Phong Đế nhíu mày: "Lệ Phi?"
"Vâng, bệ hạ." Uông công công gật đầu, "Hoàng Hậu nương nương nói Lệ Phi nương nương vì chuyện của Uyển Lăng công chúa mà rầu rĩ không vui, để nương nương làm chút việc có thể vơi đi tâm sự."
"Đúng là có lý." Can Phong Đế tuy nói vậy nhưng cung mày không hề giãn ra, "Cứ để vậy đi. Đúng rồi, người phái người tới Nhân Hòa Đường, tra xem đại phu kia rốt cuộc đã nói với Hoàng Hậu cái gì."
Rốt cuộc ông ta vẫn cảm thấy không yên tâm, điều tra rõ ràng trong lòng mới thoải mái một chút.
"Vâng, bệ hạ." Uông công công nhận lệnh.
........................
Sau mấy ngày thương nghị, Can Phong Đế quyết định điều một phó tướng bên đại doanh kinh giao chạy tới Đông Hải.
Người vừa được định liền lập tức lên đường, đồng hành còn có một thái y của Thái Y Viện và ít đồ Hoàng Hậu nương nương gửi cho Chương tướng quân.
Vào tháng tám, thời tiết càng mát mẻ, hôm nay, tướng phủ nghênh đón Vĩnh An hầu phu nhân tới, chính là thế tử phu nhân Đinh thị trước kia.
"Vĩnh An hầu phu nhân?" Dung Hoa không khỏi kinh ngạc.
Ông ta muốn diễn kịch, vậy bà cùng ông ta diễn trò là được, dù sao hiện tại bọn họ đã không còn tình cảm để nhắc tới.
Giữa bọn họ, tình cảm mấy năm nay như tuyết mùa đông, chỉ cần một cơn gió xuân thổi qua là tan biến sạch sẽ.
Nếu thời gian có thể quay lại, bà nguyện trước nay không quen biết ông ta, cũng không gả cho ông ta, như vậy, với địa vị của Chương gia, bà vẫn có thể tìm một trượng phu môn đăng hộ đối, từ đó phu xướng phụ tùy, con cháu mãn đường, cả đời an thuận hòa nhạc.
Nhưng hôm nay thì sao?
Bà là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, nhưng trừ cái này, bà còn cái gì?
Tình yêu của trượng phu? Đó là thứ mờ ảo như gió!
Nhi nữ? Nhi tử chết yểu, hiện giờ dưới gối bà một nửa nhi tử cũng không có.
Có lẽ, nếu có một nữ nhi, bà cũng không hận tới vậy, oán tới vậy.
Tại thâm cung tịch mịch này, so với những nữ tử hi vọng có nhiều nhi nữ để dựa dẫm, bà chỉ hi vọng có thể nhi nữ thành đàn, nhưng nhân duyên này lại bị chặt đứt tại chỗ.
Bà sao có thể không hận?
Càng nghĩ, Chương Hoàng Hậu chỉ cảm thấy hận ý như gió cuồn cuộn nổi lên, từ ngực chậm rãi lan tràn khắp cơ thể.
Nếu là phu thê bình thường, hiện giờ nếu trên đầu có cây trâm, bà chắc chắn sẽ tháo xuống đâm thẳng vào cổ Can Phong Đế!
Bà xuất thân tướng môn, từ nhỏ đã theo ca ca tập vài chiêu thức, đương nhiên biết rõ nơi đó là mệnh môn.
Nhưng người trước mắt lại là vua của Đông Lăng, nếu bà đâm ông ta, mặc kệ là chết hay sống, bà đều sẽ chết không có chỗ chôn.
Chết rồi, long ỷ kia vẫn thuộc về nhi tử ông ta, ông ta có hai nhi tử, mặc kệ là ai bước lên đế vị, tương lai người đó đều sẽ không tha cho bà! Vạn nhất may mắn khống chế được tân đế, nhưng con hắn, tương lai khẳng định sẽ vì phụ báo thù!
Không chết, Can Phong Đế chắc chắn sẽ đem bà thiên đao vạn quả.
Mặc kệ là kết quả gì đều không chỉ có bà bị ban chết, Chương gia cũng phải đối diện với tai họa ngập trời.
Cho nên, bà chỉ có thể đè nén lửa giận trong lòng.
Long ỷ này vốn thuộc về hoàng nhi của bà!
"Hiện giờ thời tiết nóng bức, cũng may lần này không sao, lần sau không thể như thế, nếu Chương ái khanh biết, hắn cũng không đồng ý nàng trời nắng chang chang mà xuất cung." Can Phong Đế nói.
"Là thần thiếp khiến bệ hạ lo lắng." Chương Hoàng Hậu cúi đầu.
"Không sao thì tốt, nghe lời thái y và đại phu cố gắng tĩnh dưỡng thân mình, trẫm luôn ngóng trông cùng Hoàng Hậu bạch đầu giai lão." Can Phong Đế vỗ về mu bàn tay bà, ôn nhu nói.
Bạch đầu giai lão? Trong lòng Chương Hoàng Hậu cười lạnh, ngoài mặt tỏ vẻ cảm động thập phần: "Bệ hạ..."
Can Phong Đế cười cười, lại hỏi: "Thái y và đại phu kia có nói khác nhau gì không? Có cần chú ý hay ăn kiêng gì không?"
Là lo lắng đại phu bên ngoài nói lời không nên nói sao? Trong lòng Chương Hoàng Hậu sáng như gương, bên ngoài lại cười lắc đầu: "Không nói gì cả, chỉ kêu thần thiếp tĩnh dưỡng là được, ăn uống thì không cần kiêng kị, chỉ kêu thần thiếp ăn thêm nhiều trái cây giải nhiệt."
Là mình đa tâm sao? Thật sự chỉ bị cảm năm? Nhưng chuyện bị kích thích kia phải giải thích thế nào? Là vì chuyện của ca ca mà bị kích thích, hiện tại thời tiết oi bức nên bạo phát sao?
Trong lòng Can Phong Đế chuyển biến một hồi, cười nói: "Vậy thì tốt, chỉ cần Hoàng Hậu không sao thì trẫm an tâm rồi."
"Trước mắt, bệ hạ vì chuyện của Đông Hải mà bận rộn, thần thiếp còn làm bệ hạ lo lắng, là thần thiếp không đúng." Chương Hoàng Hậu lộ vẻ áy náy.
"Hoàng Hậu và Chương ái khanh huynh muội tình thâm, hiện tại hắn bị thương, Hoàng Hậu lo lắng cũng là chuyện thường tình, có điều nàng phải chú ý tới thân thể, đừng để ngã xuống." Can Phong Đế coi như lý giải.
"Vâng." Chương Hoàng Hậu cảm động gật đầu, sau đó lại nói, "Thần thiếp đã tốt hơn rất nhiều, bệ hạ không cần lo lắng, ngài còn đang vội vàng chính sự... Ca ca còn chờ Hoàng Thượng phái người qua đó."
"Hoàng Hậu không cần lo lắng, trẫm sẽ nhanh chóng phái người qua." Ánh mắt Can Phong Đế dâng lên một tia nghiên cứu tìm tòi, "Hoàng Hậu cảm thấy phái ai đi thì tốt?"
Đây là muốn thử lòng thành của bà và ca ca? Đáy lòng Chương Hoàng Hậu dâng lên một cổ tức giận, trên mặt vẫn nở nụ cười nhu hòa: "Đây là chuyện trên triều đình, thần thiếp nào hiểu?" Nói rồi, bà lộ vẻ lo lắng, "Tuy thần thiếp không hiểu nhưng tin rằng bệ hạ có thể sớm ngày quyết định ra người được điều qua bên kia, như vậy, ca ca cũng có thể an tâm dưỡng thương."
Đó là chuyện đương nhiên, chiến trường thay đổi trong nháy mắt, tất nhiên phải càng sớm định người thì càng tốt! Can Phong Đế gật đầu: "Hoàng Hậu cứ an tâm tĩnh dưỡng, chuyện của Chương ái khanh nàng không cần lo lắng."
"Tạ bệ hạ ân điển." Chương Hoàng Hậu tạ ân.
Can Phong Đế cười một cái, vốn cho rằng bà sẽ nhân cơ hội này để cử hoàng tử nào đó, không ngờ một câu bà cũng không nhắc tới.
Chương Hoàng Hậu không đề cập, Can Phong Đế đương nhiên cũng không mở miệng.
Giang sơn Đông Lăng này là giang sơn của Lý gia ông, lập ai là trữ quân đương nhiên phải do ông quyết định, còn không tới phiên bà làm chủ! Đương nhiên cũng không tới người khác khoa tay múa chân!
Ông ta vẫn luôn nghiên cứu thuốc trường sinh bất lão, long vị Đông Lăng này ông ta đương nhiên muốn ngồi lâu dài, trăm năm ngàn năm!
Can Phong Đế nghĩ nghĩ, cười nói: "Hoàng Hậu, nàng cố gắng tĩnh dưỡng thân thể, nàng là Hoàng Hậu, là chủ hậu cung, hậu cung này cần nàng xử lý, người khác rốt cuộc vẫn danh không chính ngôn không thuận."
Đoan Phi xử lý chuyện hậu cung đã một đoạn thời gian, nhưng tới hiện tại ông ta mới đề cập, đây là sợ bà cùng người khác liên thủ đẩy ông ta xuống long ỷ kia sao? Chương Hoàng Hậu cúi đầu, đáy mắt lộ vẻ châm chọc, nói: "Vâng, bệ hạ, thần thiếp chắc chắn sẽ tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, chờ thân thể nhanh nhẹn trở lại, cũng không cần vất vả Đoan Phi muội muội. Thần thiếp thấy Đoan phi muội muội hiền thục dịu ngoan, tại hậu cung này là người rất có nhân duyên, cho nên thần thiếp mới tạm thời làm phiền nàng, bệ hạ, ngài..." Trên mặt lộ vài tia sợ hãi, "Có phải Đoan phi muội muội làm sai gì không? Có phải đã chọc giận bệ hạ rồi không?"
Dứt lời, trên mặt Chương Hoàng Hậu để lộ vẻ hoang mang, không đợi Can Phong Đế trả lời, bà liền vội vàng đề nghị: "Hậu cung nhiều việc... Là thần thiếp suy xét không chu toàn, hẳn nên tìm thêm người cùng Đoan phi muội muội hỗ trợ xử lý việc hậu cung, bệ hạ ngài cảm thấy thế nào?" Bà nghiêm túc suy xét, "Huệ Phi muội muội đang bệnh không thích hợp, có điều Trinh Phi muội muội là người không tồi, Lệ Phi muội muội cũng vậy..."
Thật là không có ý nghĩ gì khác? Chuyện này, Can Phong Đế đương nhiên không tin, vì thế nói: "Chuyện của hậu cung, Hoàng Hậu nàng làm chủ là được."
Dưới gối bà không có nhi nữ, vì tương lai, bà chắc chắn sẽ chọn một nhi tử ghi tạc danh nghĩa của bà, điểm này, Can Phong Đế có thể khẳng định.
Chỉ là, trữ quân tương lai phải do ông quyết định!
"Vâng, thần thiếp sẽ suy xét lại." Chương Hoàng Hậu gật đầu đáp.
Can Phong Đế lại ôn nhu trấn an bà một hồi, lúc này mới khởi giá. Chương Hoàng Hậu đứng dậy muốn đưa tiễn, Can Phong Đế lại duỗi tay đè thân mình bà lại: "Thân thể nàng không tốt, nghi thức xã giao như vậy không cần chú ý."
Chương Hoàng Hậu gật đầu, dõi theo bóng lưng ông ta ra ngoài.
Chờ ông ta rời khỏi điện các, sắc mặt Chương Hoàng Hậu liền tối sầm.
"Nương nương." Vương ma ma mang chè hạt sen bách hợp và điểm tâm sáng thanh đạm lên.
Chương Hoàng Hậu ăn một ít rồi xua tay: "Mang xuống đi."
"Nương nương, hôm qua người chỉ dùng bữa sáng, hiện tại ăn thêm chút đi." Vương ma ma nhẹ giọng khuyên nhủ.
Nhìn thần sắc lo lắng của bà, Chương Hoàng Hậu do dự, cố gắng ăn thêm mấy muỗng cháo, lúc này mới buông tay.
Lần này Vương ma ma không tiếp tục khuyên, chỉ kêu cung nữ vào thu dọn, lại hầu hạ Chương Hoàng Hậu súc miệng rửa tay, sau đó đưa cho bà một ly tham trà.
Chương Hoàng Hậu uống một ngụm rồi đưa bát trà cho Vương ma ma, một bên hỏi: "Gần đây Lệ Phi thế nào?"
Nữ nhi duy nhất Uyển Lăng công chúa phải ở lại Đại Chu làm phi tần, Lệ Phi khổ sở tới sinh bệnh, hiện tại vô cùng tiều tụy.
"Vẫn luôn rầu rĩ không vui, người cũng gầy đi nhiều." Vương ma ma vừa đưa bát trà cho cung nữ bên cạnh, vừa trả lời.
"Cũng không thể cứ sa sút như vậy, Hoàng Thượng còn muốn nàng ta hầu hạ! Ma ma, ngươi phái người qua xem, nếu tinh thần tốt thì kêu nàng ta giúp đỡ Đoan Phi, làm việc, nàng ta cũng có thể phân tán điểm chú ý, không còn nhớ nhung nha đầu Uyển Lăng kia." Chương Hoàng Hậu cười nói.
Uyển Lăng theo Lý Sướng tới Đại Chu, chỉ có Lý Sướng hoàn hảo vô khuyết trở về.
Lệ Phi hận Lý Sướng và Huệ Phi tới chết, sau khi tin tức Uyển Lăng phải ở lại hậu cung Đại Chu truyền tới, Lệ Phi và Trinh Phi đã không còn thân thiết qua lại.
Con người Trinh Phi trước nay bát diện linh lung (1), nói dễ nghe thì chính là đưa than ngày tuyết, nói khó nghe thì là tận dụng mọi thứ.
(1) Bát diện linh lung: chỉ những người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế khéo léo.
Can Phong Đế không cho bà sinh nhi dục nữ, vậy bà liền phóng hỏa hậu cung của ông ta!
Tuy không thể xác định hoàng nhi có phải ông ta ra tay hay không, nhưng ai dám? Trong cung này ai có thể xử lý thiên y vô phùng, một chút dấu vết cũng không để lại như vậy?
Chương Hoàng Hậu tự hỏi, mặc kệ là Huệ Phi, Đoan Phi hay Trinh Phi, hoặc là một phi tần khác, nhưng mười mấy năm trước, các nàng đều không có năng lực lớn đến thế.
Cho nên, trong hoàng cung to lớn này, người có thể lấy mạng của hoàng nhi chỉ có Can Phong Đế.
Đúng là lòng lang dạ sói! Hổ dữ cũng không ăn thịt con!
Nghĩ tới nhi tử hoạt bát đáng yêu của mình, trái tim Chương Hoàng Hậu đau như bị xét rách.
Hoàng nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy.
Ba tuổi vỡ lòng, bốn tuổi đi theo phu tử học tập, tuy không phải thiên tài vừa nhìn liền nhớ nhưng vẫn thông tuệ hơn người. Năm đó nó năm tuổi, ca ca từ Đông Hải trở về, nó tuổi còn nhỏ đã theo ca ca học bắn tên, khi đó bọn họ đều cho rằng nó chỉ tò mò, nhưng mỗi ngày nó đều kiên trì cầm mũi tên ca ca làm tặng nó, mỗi ngày trước khi lên Thượng Thư Phòng, nó đều rèn luyện nửa canh giờ.
Năm sáu tuổi, nó bắt đầu theo thị vệ tập võ, một chữ khổ cũng không hề than.
Nhi tử thông tuệ hiểu chuyện như vậy chỉ vì một trận bệnh năm tám tuổi mà ra đi.
Nhi tử khỏe mạnh, sao có thể chỉ bệnh một lần mà mất?
Trên mặt Chương Hoàng Hậu một mảnh hung ác nham hiểm.
Can Phong Đế là phụ thân thân sinh của nhi tử, ông ta vì sao phải làm vậy?
Hiện tại ngẫm lại, khi đó ông ta đã quá đáng sợ.
Có Chương gia, nhi tử càng ưu tú, ông ta càng sợ, sợ và và Chương gia muốn mạng ông ta, đưa nhi tử lên ngôi vị hoàng đế.
Cho nên ông ta muốn mạng của nhi tử.
Ông ta muốn mạng của nhi tử bà.
Lúc này, bà phải bắt nhi tử của ông ta đền mạng!
"Vâng, nô tỳ lập tức kêu người đi một chuyến." Vương ma ma gật đầu, xoay người đi an bài.
Nhận được tin, Lệ Phi không khỏi kinh ngạc, cười nhận lệnh, khiêm tốn nói với cung nữ truyền lời một câu: "Chỉ sợ cô phụ kỳ vọng của Hoàng Hậu nương nương." Sau đó lại hỏi thăm linh tinh mấy câu về thân thể Hoàng Hậu.
"Nương nương, Hoàng Hậu nương nương là..." Chờ cung nữ truyền lời cáo từ, tâm phúc của Lệ Phi Dương ma ma nhíu mày nói, "Hiện giờ công chúa không ở bên cạnh, nương nương vẫn là né tránh một chút."
"Hoàng Hậu nương nương cũng đã nói để bổn cung làm chút chuyện có thể bớt nhớ thương Uyển Lăng, bổn cung sao lại phật ý của người?" Hơn nữa đây là ý tứ của Hoàng Hậu nương nương, trừ phi bà bị bệnh, bằng không sao có thể kháng chỉ! Lệ Phi nhoẻn miệng cười.
"Hoàng Hậu nương nương đã giao công việc hậu cung cho Đoan Phi nương nương xử lý, hiện tại sao lại giao cho nương nương?" Dương ma ma tỏ vẻ khó hiểu, "Chẳng lẽ là ý của Hoàng Thượng?"
Hoàng Thượng mới từ chỗ của Hoàng Hậu nương nương rời đi, Hoàng Hậu nương nương liền phái người tới.
"Cũng có khả năng." Lệ Phi gật đầu.
Hoàng Hậu nương nương qua lại thân thiết với Đoan Phi nương nương, đó là xem trọng Đại hoàng tử, còn Ngũ hoàng tử kia...
"Chỉ là..." Dương ma ma suy tư một phen, "Hiện tại nương nương qua lại gần với Trinh Phi, Hoàng Hậu nương nương lại để người giúp đỡ Đoan Phi xử lý việc trong hậu cung, vậy ý của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu là..."
Để Đoan Phi đấu với Trinh Phi? Sắc mặt Dương ma ma tái nhợt: "Công chúa đã gả xa, nương nương, người đừng tranh vào vũng nước đục này."
Nếu có thể trợ giúp đúng người, tương lai đương nhiên phong cảnh vô hạn.
Nhưng vạn nhất đứng sai chiến tuyến thì sao? Đó là vạn kiếp bất phục.
Nương nương có công chúa, có Hoàng Thượng sủng ái, tương lai có thể làm một lão thái phi bảo dưỡng tuổi thọ.
Tội gì phải dính vào vũng nước đục này?
Lệ Phi nhấp môi, cười khổ.
Bà không muốn, nhưng có thể tránh được sao?
Cái gì là suy nghĩ cho bà, giúp bà phân tán lực chú ý?
Nữ nhi chỉ gả xa, người còn sống, nhưng Lý Sướng kia đã chết, người nên phân tán chú ý không phải nên là Huệ Phi vừa mất nhi tử sao?
........................
Biết tin, Đoan Phi kinh ngạc vạn phần, bà ta cho rằng đây là ý của Hoàng Thượng nên vội vàng chạy tới chỗ Chương Hoàng Hậu.
Chương Hoàng Hậu sắc mặt tái nhợt ngồi trên giường, Đoan Phi an ủi một phen.
Không đợi Đoan Phi hỏi, Chương Hoàng Hậu đã tự mở miệng: "Thân thể này của bổn cung thật không biết cố gắng, bệnh cũ còn chưa khỏi hiện tại lại thêm bệnh mới... Năng lực của muội muội, bổn cung rất rõ ràng, hậu cung này có muội xử lý, bổn cung cũng yên tâm... Lệ Phi kia muội đừng để trong lòng, sau khi hài tử Uyển Lăng phải ở lại Đại Chu nàng ta liền rầu rĩ không vui, bệ hạ lo lắng trong lòng, vì vậy bổn cung mới muốn làm chút chuyện giúp đỡ, muội muội cố gắng chỉ bảo nàng ta."
"Nương nương quá lời, có thể phân ưu cho nương nương là phúc phận của thần thiếp." Biết đây là ý của Hoàng Thượng, Đoan Phi liền nở nụ cười.
Hàn huyên thêm một lúc, Đoan Phi mới cáo từ.
So với Đoan Phi kinh ngạc, bất an, Trinh Phi lại vô cùng cao hứng. Bà ta cúi đầu uống ngụm trà, cười nói: "Là ý của bệ hạ." Muốn thu nhận một hoàng tử, Chương Hoàng Hậu cũng phải xem ý tứ của Hoàng Thượng.
Sự tình Đông Hải khẩn cấp, các vị trọng thần sớm đã chờ ở Ngự Thư Phòng, cho nên Can Phong Đế trực tiếp tới đó.
Thương nghị một phen, tới chính ngọ vẫn chưa có kết quả, Can Phong Đế xua tay cho mọi người lui xuống, dùng cơm xong rồi tiếp tục.
Uông công công nhận lấy chén trà, sau đó thấp giọng bẩm báo: "Bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương cho Lệ Phi nương nương giúp đỡ Đoan Phi nương nương xử lý mọi việc hậu cung."
Can Phong Đế nhíu mày: "Lệ Phi?"
"Vâng, bệ hạ." Uông công công gật đầu, "Hoàng Hậu nương nương nói Lệ Phi nương nương vì chuyện của Uyển Lăng công chúa mà rầu rĩ không vui, để nương nương làm chút việc có thể vơi đi tâm sự."
"Đúng là có lý." Can Phong Đế tuy nói vậy nhưng cung mày không hề giãn ra, "Cứ để vậy đi. Đúng rồi, người phái người tới Nhân Hòa Đường, tra xem đại phu kia rốt cuộc đã nói với Hoàng Hậu cái gì."
Rốt cuộc ông ta vẫn cảm thấy không yên tâm, điều tra rõ ràng trong lòng mới thoải mái một chút.
"Vâng, bệ hạ." Uông công công nhận lệnh.
........................
Sau mấy ngày thương nghị, Can Phong Đế quyết định điều một phó tướng bên đại doanh kinh giao chạy tới Đông Hải.
Người vừa được định liền lập tức lên đường, đồng hành còn có một thái y của Thái Y Viện và ít đồ Hoàng Hậu nương nương gửi cho Chương tướng quân.
Vào tháng tám, thời tiết càng mát mẻ, hôm nay, tướng phủ nghênh đón Vĩnh An hầu phu nhân tới, chính là thế tử phu nhân Đinh thị trước kia.
"Vĩnh An hầu phu nhân?" Dung Hoa không khỏi kinh ngạc.