Chương : 195
Người hầu cận đều là tâm phúc của Lý Du, thấy Lý Du cảnh giác, bọn họ cũng lập tức để tâm, hơn nữa lúc này đang giữa trưa, một nữ tử nũng nịu dẫn theo nha đầu đứng giữa đường, lại không thấy xa phu, thật khiến người ta nghi hoặc.
"Ngũ điện hạ anh minh." Tưởng Ngữ hành lễ xong liền đứng dậy, mỉm cười giới thiệu, "Tiểu nữ là nữ nhi của tam phòng Tưởng gia, trong nhà đứng thứ tư."
Nụ cười trên mặt Tưởng Ngữ được ánh mặt trời chiếu rọi càng thêm động lòng người. Nói chuyện với Lý Du xong, nàng liền quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của nha đầu đang ngã ngồi dưới đất: "Tước Âm, đứng lên đi, là Ngũ điện hạ."
"Văn Chính." Lý Du nháy mắt ra hiệu cho thị vệ tên Văn Chính.
Văn Chính lập tức thu kiếm.
Tước Âm vẫn chưa hết hoảng loạn, không ngừng dập đầu nhận lỗi: "Nô tỳ không biết là Ngũ điện hạ, quấy nhiễu tới Ngũ điện hạ..."
"Đứng lên đi." Lý Du nói một câu, ánh mắt lẳng lặng đánh giá Tưởng Ngữ.
Hắn quen biết Tưởng Khuynh, cẩn thận quan sát, Tưởng Ngữ trước mặt và Tưởng Khuynh nửa điểm cũng không giống nhau, Tưởng Khuynh xinh đẹp hào phóng, mà Tưởng Ngữ trước mặt lại vũ mị động lòng người.
Chính phi Tưởng Khuynh của hắn là đích trưởng nữ của đại phòng Tưởng gia, Tưởng gia tuy không phải huân quý nhưng cũng là danh môn vọng tộc, hôn sự này cũng là Trinh Phi nương nương ngàn chọn vạn tuyển cho Lý Du hắn.
Tưởng gia có đại phòng, nhị phòng và tam phòng, đại phòng và tam phòng là con vợ cả, tam phòng lầ con vợ lẽ, mà thế hệ tiểu bối theo hắn biết cô nương con vợ cả chỉ có ba người, một là đại phòng Tưởng Khuynh, hai người khác là Nhị cô nương và Tam cô nương của nhị phòng.
Xem ra, Tưởng Ngữ này là con vợ lẽ của con vợ lẽ, khó trách hắn chưa từng gặp qua, mà cho dù có gặp, hắn có lẽ cũng sẽ không để ý.
Lý Du suy nghĩ một phen, cũng không xuống ngựa, chỉ từ trên cao nhìn lướt qua xe ngựa trước mặt, hỏi: "Tứ cô nương gặp chuyện gì vậy? Sao chỉ có chủ tớ hai người? Xa phu đâu?"
"Xe ngựa của tiểu nữ xảy ra chút vấn đề, xa phu đi tìm người tới sửa nhưng đã nửa ngày vẫn không thấy đâu." Tưởng Ngữ cười trả lời, sau đó liếc nhìn nha đầu của mình, "Cũng tại nha đầu này không hiểu chuyện, va chạm điện hạ, mong điện hạ thứ lỗi."
"Tứ cô nương quá lời, người không biết không có tội." Ngữ khí của Lý Du đã trở nên hòa hoãn, chỉ là cảnh giác trong lòng vẫn chưa tan đi.
"Ngũ điện hạ, cầu ngài giúp đỡ, nô tỳ ở đây chờ thêm một lúc cũng không sao, nhưng tiểu thư kim chi ngọc diệp... Đây là đường lớn, rốt cuộc vẫn không ổn, xa phu kia có thể phải tốn chút thời gian mới trở về, mong Ngũ điện hạ giúp đỡ." Tước Âm sắc mặt tái nhợt cầu khẩn.
Hơn nữa, Đại tiểu thư Tưởng gia chính là Ngũ hoàng tử phi tương lai, tính ra, Tưởng Ngữ cũng coi như là cô em vợ của Lý Du, nàng gặp khó khăn, hắn ra tay hỗ trợ là việc nên làm.
Chỉ là...
Lý Du có chút do dự.
Thị vệ bên cạnh thấp giọng: "Điện hạ, sự tình quá trùng hợp, coi chừng có trá."
Tưởng Ngữ này quá nũng nịu, quá vũ mị câu người.
Nếu sự tình là thật, đây chẳng qua là chuyện nhỏ không tốn sức.
Nhưng nếu có người cố ý?
Tưởng Ngữ này là đường muội của Tưởng Khuynh, Tưởng Khuynh còn chưa vào cửa, nếu Ngũ điện hạ và Tưởng Ngữ có chuyện truyền ra ngoài, đó không phải là đánh vào mặt Tưởng Khuynh và đại phòng Tưởng gia sao?
Lý Du đương nhiên rõ ràng điểm này.
Hắn biết, nhà bình thường đều coi thường thứ nữ và thiếp thất, chỉ là, người ta cũng là nữ nhi trong nhà.
Không có lý do, nếu hắn và Tưởng Ngữ có chuyện không minh bạch truyền ra ngoài, đó là làm mất thể diện của đại phòng Tưởng gia.
Điểm này, hắn có nghĩ tới.
Nhưng Tưởng Ngữ đã mở miệng, hắn cũng biết, nếu cứ như vậy mà mặc kệ đối phương, đó cũng là không coi Tưởng gia vào mắt.
Vạn nhất Tưởng Ngữ này thật sự xảy ra ngoài ý muốn thì sao?
Lý Du suy xét một hồi, phân phó: "Văn Cường, ngươi đi thuê xe ngựa tới đây, Văn Dũng, ngươi ở chỗ này bảo vệ Tứ cô nương." Nếu hắn cứ nghênh ngang rời đi, vứt bỏ Tưởng Ngữ ở ngoài đường, nếu người Tưởng gia biết, trong lòng khẳng định sẽ có khúc mắc.
"Vâng, điện hạ." Hai thị vệ Văn Dũng và Văn Cường nhận lệnh. Văn Cường cưỡi ngựa đi tìm xe ngựa, Văn Dũng xuống ngựa tiến lên phía trước.
"Tứ cô nương, vậy bổn điện hạ đi trước." An bài xong, Lý Du nhìn Tưởng Ngữ, nói, "Tứ cô nương cứ việc yên tâm, hai người bọn họ sẽ hộ tống cô nương về Tưởng gia."
"Điện hạ..." Tưởng Ngữ cắn môi, muốn nói lại thôi.
"Tứ cô nương, mặt trời đang gay gắt, cô nương vẫn là lên xe ngựa nghỉ ngơi đi." Văn Dũng duỗi tay, lên tiếng.
"Điện hạ, cô nương đã ở trên xe ngựa rất lâu, trà bên trong cũng hết." Tước Âm thấp giọng.
Lý Du không khỏi nhíu mày nhìn Tưởng Ngữ.
Đây là muốn hắn mời nàng uống trà hoặc dùng cơm trưa sao?
"Tước Âm!" Gương mặt vũ mị của Tưởng Ngữ đỏ bừng, cúi đầu, qua một lúc mới ngẩng lên nhìn Lý Du, nở nụ cười tươi sáng, nhẹ nhàng đi về phía hắn: "Không biết điện hạ định đi đâu? Có phải rất gấp hay không?"
Nếu không gấp, vậy thì tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên gặp.
Trái tim Tưởng Ngữ nhảy nhót như con nai nhỏ.
Lý Du trước mắt là hôn phu của Đại tỷ tỷ, phong độ lịch sự tuấn tú, xuất thân là hậu duệ quý tộc.
Không chừng còn là thiên tử tương lai.
Đại tỷ tỷ là chính phi của hắn.
Tam phòng vốn là con vợ lẽ, nàng là thứ nữ tam phòng, thân phận càng hèn mọn, tương lai, hôn sự của nàng, hoặc là với con vợ lẽ một nhà môn đăng hộ đối, hoặc là gả thấp vào gia đình bình dân.
Như thế, chi bằng nàng đánh cược một lần.
Tam hoàng tử Lý Sướng đã chết, hiện tại dưới gối Hoàng Thượng chỉ có hai vị hoàng tử, Đại hoàng tử Lý Lân và Ngũ hoàng tử Lý Du.
Cơ hội này là một nửa đối một nửa.
Tương lai nếu Lý Du đăng cơ, nàng còn không phải sẽ được thăng tiến hay sao? So với gả cho con vợ lẽ hay gia đình bình thường đương nhiên cao quý hơn nhiều.
Nước chảy xuống thấp, người hướng lên cao.
Vì tương lai, nàng phải đánh cược một phen.
Nếu ở Tưởng gia, dưới mí mắt của Đại tỷ tỷ và đại bá mẫu mà câu dẫn Lý Du, đó là chuyện không có khả năng.
Nhưng nếu ở bên ngoài, chiến thắng vẫn có vài phần.
Luận dung mạo, nàng kiều mị khuynh thành hơn Đại tỷ tỷ Tưởng Ngữ, càng đừng nói tới việc giành được ánh mắt, giữ được trái tim của nam nhân.
Nàng trăm phương ngàn kế mưu tính cuộc gặp trùng hợp này, cho dù thế nào cũng không thể buông bảo. Tưởng Ngữ mang theo nụ cười nhẹ nhàng chậm rãi đi tới trước mặt Lý Du.
Ý tứ của nàng Lý Du còn nghe không rõ sao? Hắn nhíu mày, phân phó Văn Dũng: "Đưa Tứ cô nương lên xe ngựa!" Dứt lời liền kéo dây cương chuẩn bị rời đi.
"Ngũ điện hạ..." Tưởng Ngữ kiều mị gọi một tiếng, duỗi tay kéo dây cương hắn lại.
"Tiểu thư." Tước Âm vội tiến lên đỡ Tưởng Ngữ.
Văn Chính thật sự không thể tiếp tục nhịn, thấy Tưởng Ngữ không ngừng dây dưa liền lập tức rút kiếm ra, chỉ vào nàng.
Tưởng Ngữ sợ hãi nhìn thanh kiếm chói lọi trước mắt, ngẩng đầu nhìn Lý Du: "Điện hạ..." Bộ dáng lã chả chực khóc nhìn mà thấy thương.
Trong lòng tuy khó chịu, nhưng nhìn nữ tử điềm đạm đáng yêu trước mặt, Lý Du không khỏi mềm lòng, bất giác nhẹ giọng: "Tứ cô nương, ta hiện có việc quan trọng trên người, có chuyện gì cô nương chỉ cần phân phó Văn Dũng và Văn Cường là được."
Tưởng Ngữ lộ vẻ thất vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Hi vọng ngày khác gặp lại điện hạ, điện hạ có thể có thời gian rảnh." Nói rồi, nàng khom người, không ngờ chuyện ngoài ý muốn đột nhiên phát sinh.
Thời điểm đứng dậy, thân mình Tưởng Ngữ đột nhiên nghiêng về phía trước, trực tiếp đụng phải mũi kiếm.
Máu, như suối mà nhiễm hồng xiêm y trước ngực.
Lý Du cả kinh.
Tưởng Ngữ còn chưa kịp có phản ứng, đau đớn trước ngực đã ập tới, cúi đầu nhìn, nơi đó đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.
Tưởng Ngữ sợ hãi tới hét lên: "A..." Bất giác lui về sau, thân mình rời khỏi mũi kiếm, máu lập tức như suối phun trào ra ngoài.
"Tiểu thư, tiểu thư..." Tước Âm đỡ nàng sợ tới hét lên, "Cứu mạng, giết người."
Xảy ra chuyện như vậy, Lý Du đành phải xuống ngựa, phân phó: "Mai đi mời đại phu."
Văn Chính ngơ ngác nhìn trường kiếm trong tay mình, sau đó nhìn Tưởng Ngữ cả người đầy máu, vội vàng quay đầu nhìn Lý Du, giải thích: "Điện hạ, không phải nô tài, không phải nô tài làm."
Hắn không động, là Tưởng Ngữ nàng tự đụng phải! Sao lại đột nhiên đụng phải như vậy! Hơn nữa còn đâm trúng tim!
Lý Du cũng không rảnh lo hắn, chỉ đi xem Tưởng Ngữ.
"Điện hạ." Tưởng Ngữ khẽ cười, "Tiểu nữ..."
"Trước đừng nói chuyện." Lý Du vội kiểm tra miệng vết thương trước ngực nàng.
Một kiếm này đâm thẳng vào tim.
Đây là ngoài ý muốn sao?
Lý Du nhíu mày, nhưng nếu không phải ngoài ý muốn, Tưởng Ngữ này vì sao phải đánh đổi cả tính mạng của mình? Vừa rồi hắn nhìn rất rõ ràng, Tưởng Ngữ này đối với hắn là có tình nghĩa.
Nếu đã muốn câu dẫn hắn, vì sao lại muốn chết?
Lý Du không khỏi nhìn Tước Âm không ngừng run rẩy.
"Tiểu thư, tiểu thư." Sắc mặt Tước Âm trắng bệch như tờ giấy, tay run rẩy dùng khăn che miệng vết thương trước ngực Tưởng Ngữ, nhưng máu tươi cho dù làm gì cũng không ngăn được, trong miệng chỉ biết thét lên chói tai, "Cứu mạng, giết người, giết người..."
"Tiểu thư, người cố gắng một chút." Tước Âm gắng sức la lên, sau đó lại nhìn Lý Du, nói, "Điện hạ, đại phu đâu? Đại phu đâu? Cầu ngài mời đại phu cho tiểu thư nhà ta."
"Câm miệng! Đã có người đi mời!" Lý Du bị nàng ta làm cho lỗ tai ong ong vang lên, nhịn không được mà quát một tiếng, sau đó lại nhìn Tưởng Ngữ, "Tứ cô nương, cô nương sao rồi?"
Tưởng Ngữ lắc đầu, máu trước ngực vẫn ào ạt trào ra, trong miệng cũng thổ huyết: "Điện hạ..."
Mới nói hai chữ, Tưởng Ngữ cơ hồ đã không còn sức lực, nàng quay đầu nhìn Tước Âm đang ôm mình, thều thào: "Ngươi, ngươi..."
Vì sao lại đẩy nàng?
Tưởng Ngữ còn chưa dứt lời, trong miệng hộc ra mấy ngụm máu, tay rũ xuống, trợn mắt tắt thở.
"Tiểu thư, tiểu thư, người đừng xảy ra chuyện." Tước Âm kêu gào thảm thiết.
Xa xa có mấy người đi về hướng này, kẻ dẫn đầu trán đầy mồ hôi, nghe thấy tiếng của Tước Âm liền vội vàng chạy tới. Vừa thấy tình cảnh trước mắt, ông ta sợ tới hai chân nhũn ra, hỏi: "Tước Âm, rốt cuộc là sao vậy?"
Tước Âm ngồi dưới đất ôm thi thể Tưởng Ngữ, một thân đầy máu, ngẩng đầu, vừa thấy xa phu Quan bá đã trở về liền khóc lóc: "Quan bá, tiểu thư chết rồi, tiểu thư là bị Ngũ điện hạ giết."
"Câm miệng! Là tiểu thư nhà ngươi tự đụng phải, chuyện này không liên quan tới điện hạ nhà ta." Văn Chính tức giận tới mặt đỏ bừng.
Rõ ràng là Tưởng Ngữ này tự đụng phải mũi kiếm! Liên quan gì tới bọn họ? Bọn họ chẳng qua là vì phòng ngừa nha đầu này dây dưa với điện hạ thôi.
Sớm biết như vậy, vừa rồi bọn họ đã không để ý tới hai nha đầu này.
Mấy người phía sau cũng theo tới, thấy tình cảnh trước mặt đều sợ tới sắc mặt trắng bệch, nhưng tất cả vẫn cung kính hành lễ với Lý Du: "Gặp qua Ngũ điện hạ."
"Miễn lễ." Lý Du khẽ nâng tay.
Quan bá tuy đã già nhưng lá gan vẫn còn rất lớn, ông ta nhíu mày nhìn Văn Chính, chất vấn: "Ý ngươi là tiểu thư nhà ta tự tìm cái chết sao? Tiểu thư đang êm đẹp, vì sao lại muốn chết? Ngũ điện hạ, Ngũ điện hạ... Thời điểm nô tài rời đi, tiểu thư vẫn còn sống tốt, sao mới chớp mắt đã biến thành bộ dáng này?"
"Tiểu thư, người chết thật oan ức." Tước Âm cũng khóc lóc theo, "Điện hạ, ngài không thể thảo gian mạng người như vậy."
"Đúng thế, nhất định là các ngươi thấy tiểu thư nhà ta xinh đẹp nên muốn khi dễ tiểu thư!"
"Chúng ta phải báo quan! Để thanh thiên đại lão gia làm chủ cho tiểu thư nhà ta!"
"Đúng vậy, báo quan!"
...
"Tránh ra, tránh ra, đã xảy ra chuyện gì?" Người của Ngũ Thành Binh Mã Tư tới.
Gân xanh đã nổi đầy trên trán Lý Du.
Việc này là ngoài ý muốn sao?
Rõ ràng là có người đào hố chờ hắn nhảy xuống!
"Ngũ điện hạ anh minh." Tưởng Ngữ hành lễ xong liền đứng dậy, mỉm cười giới thiệu, "Tiểu nữ là nữ nhi của tam phòng Tưởng gia, trong nhà đứng thứ tư."
Nụ cười trên mặt Tưởng Ngữ được ánh mặt trời chiếu rọi càng thêm động lòng người. Nói chuyện với Lý Du xong, nàng liền quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của nha đầu đang ngã ngồi dưới đất: "Tước Âm, đứng lên đi, là Ngũ điện hạ."
"Văn Chính." Lý Du nháy mắt ra hiệu cho thị vệ tên Văn Chính.
Văn Chính lập tức thu kiếm.
Tước Âm vẫn chưa hết hoảng loạn, không ngừng dập đầu nhận lỗi: "Nô tỳ không biết là Ngũ điện hạ, quấy nhiễu tới Ngũ điện hạ..."
"Đứng lên đi." Lý Du nói một câu, ánh mắt lẳng lặng đánh giá Tưởng Ngữ.
Hắn quen biết Tưởng Khuynh, cẩn thận quan sát, Tưởng Ngữ trước mặt và Tưởng Khuynh nửa điểm cũng không giống nhau, Tưởng Khuynh xinh đẹp hào phóng, mà Tưởng Ngữ trước mặt lại vũ mị động lòng người.
Chính phi Tưởng Khuynh của hắn là đích trưởng nữ của đại phòng Tưởng gia, Tưởng gia tuy không phải huân quý nhưng cũng là danh môn vọng tộc, hôn sự này cũng là Trinh Phi nương nương ngàn chọn vạn tuyển cho Lý Du hắn.
Tưởng gia có đại phòng, nhị phòng và tam phòng, đại phòng và tam phòng là con vợ cả, tam phòng lầ con vợ lẽ, mà thế hệ tiểu bối theo hắn biết cô nương con vợ cả chỉ có ba người, một là đại phòng Tưởng Khuynh, hai người khác là Nhị cô nương và Tam cô nương của nhị phòng.
Xem ra, Tưởng Ngữ này là con vợ lẽ của con vợ lẽ, khó trách hắn chưa từng gặp qua, mà cho dù có gặp, hắn có lẽ cũng sẽ không để ý.
Lý Du suy nghĩ một phen, cũng không xuống ngựa, chỉ từ trên cao nhìn lướt qua xe ngựa trước mặt, hỏi: "Tứ cô nương gặp chuyện gì vậy? Sao chỉ có chủ tớ hai người? Xa phu đâu?"
"Xe ngựa của tiểu nữ xảy ra chút vấn đề, xa phu đi tìm người tới sửa nhưng đã nửa ngày vẫn không thấy đâu." Tưởng Ngữ cười trả lời, sau đó liếc nhìn nha đầu của mình, "Cũng tại nha đầu này không hiểu chuyện, va chạm điện hạ, mong điện hạ thứ lỗi."
"Tứ cô nương quá lời, người không biết không có tội." Ngữ khí của Lý Du đã trở nên hòa hoãn, chỉ là cảnh giác trong lòng vẫn chưa tan đi.
"Ngũ điện hạ, cầu ngài giúp đỡ, nô tỳ ở đây chờ thêm một lúc cũng không sao, nhưng tiểu thư kim chi ngọc diệp... Đây là đường lớn, rốt cuộc vẫn không ổn, xa phu kia có thể phải tốn chút thời gian mới trở về, mong Ngũ điện hạ giúp đỡ." Tước Âm sắc mặt tái nhợt cầu khẩn.
Hơn nữa, Đại tiểu thư Tưởng gia chính là Ngũ hoàng tử phi tương lai, tính ra, Tưởng Ngữ cũng coi như là cô em vợ của Lý Du, nàng gặp khó khăn, hắn ra tay hỗ trợ là việc nên làm.
Chỉ là...
Lý Du có chút do dự.
Thị vệ bên cạnh thấp giọng: "Điện hạ, sự tình quá trùng hợp, coi chừng có trá."
Tưởng Ngữ này quá nũng nịu, quá vũ mị câu người.
Nếu sự tình là thật, đây chẳng qua là chuyện nhỏ không tốn sức.
Nhưng nếu có người cố ý?
Tưởng Ngữ này là đường muội của Tưởng Khuynh, Tưởng Khuynh còn chưa vào cửa, nếu Ngũ điện hạ và Tưởng Ngữ có chuyện truyền ra ngoài, đó không phải là đánh vào mặt Tưởng Khuynh và đại phòng Tưởng gia sao?
Lý Du đương nhiên rõ ràng điểm này.
Hắn biết, nhà bình thường đều coi thường thứ nữ và thiếp thất, chỉ là, người ta cũng là nữ nhi trong nhà.
Không có lý do, nếu hắn và Tưởng Ngữ có chuyện không minh bạch truyền ra ngoài, đó là làm mất thể diện của đại phòng Tưởng gia.
Điểm này, hắn có nghĩ tới.
Nhưng Tưởng Ngữ đã mở miệng, hắn cũng biết, nếu cứ như vậy mà mặc kệ đối phương, đó cũng là không coi Tưởng gia vào mắt.
Vạn nhất Tưởng Ngữ này thật sự xảy ra ngoài ý muốn thì sao?
Lý Du suy xét một hồi, phân phó: "Văn Cường, ngươi đi thuê xe ngựa tới đây, Văn Dũng, ngươi ở chỗ này bảo vệ Tứ cô nương." Nếu hắn cứ nghênh ngang rời đi, vứt bỏ Tưởng Ngữ ở ngoài đường, nếu người Tưởng gia biết, trong lòng khẳng định sẽ có khúc mắc.
"Vâng, điện hạ." Hai thị vệ Văn Dũng và Văn Cường nhận lệnh. Văn Cường cưỡi ngựa đi tìm xe ngựa, Văn Dũng xuống ngựa tiến lên phía trước.
"Tứ cô nương, vậy bổn điện hạ đi trước." An bài xong, Lý Du nhìn Tưởng Ngữ, nói, "Tứ cô nương cứ việc yên tâm, hai người bọn họ sẽ hộ tống cô nương về Tưởng gia."
"Điện hạ..." Tưởng Ngữ cắn môi, muốn nói lại thôi.
"Tứ cô nương, mặt trời đang gay gắt, cô nương vẫn là lên xe ngựa nghỉ ngơi đi." Văn Dũng duỗi tay, lên tiếng.
"Điện hạ, cô nương đã ở trên xe ngựa rất lâu, trà bên trong cũng hết." Tước Âm thấp giọng.
Lý Du không khỏi nhíu mày nhìn Tưởng Ngữ.
Đây là muốn hắn mời nàng uống trà hoặc dùng cơm trưa sao?
"Tước Âm!" Gương mặt vũ mị của Tưởng Ngữ đỏ bừng, cúi đầu, qua một lúc mới ngẩng lên nhìn Lý Du, nở nụ cười tươi sáng, nhẹ nhàng đi về phía hắn: "Không biết điện hạ định đi đâu? Có phải rất gấp hay không?"
Nếu không gấp, vậy thì tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên gặp.
Trái tim Tưởng Ngữ nhảy nhót như con nai nhỏ.
Lý Du trước mắt là hôn phu của Đại tỷ tỷ, phong độ lịch sự tuấn tú, xuất thân là hậu duệ quý tộc.
Không chừng còn là thiên tử tương lai.
Đại tỷ tỷ là chính phi của hắn.
Tam phòng vốn là con vợ lẽ, nàng là thứ nữ tam phòng, thân phận càng hèn mọn, tương lai, hôn sự của nàng, hoặc là với con vợ lẽ một nhà môn đăng hộ đối, hoặc là gả thấp vào gia đình bình dân.
Như thế, chi bằng nàng đánh cược một lần.
Tam hoàng tử Lý Sướng đã chết, hiện tại dưới gối Hoàng Thượng chỉ có hai vị hoàng tử, Đại hoàng tử Lý Lân và Ngũ hoàng tử Lý Du.
Cơ hội này là một nửa đối một nửa.
Tương lai nếu Lý Du đăng cơ, nàng còn không phải sẽ được thăng tiến hay sao? So với gả cho con vợ lẽ hay gia đình bình thường đương nhiên cao quý hơn nhiều.
Nước chảy xuống thấp, người hướng lên cao.
Vì tương lai, nàng phải đánh cược một phen.
Nếu ở Tưởng gia, dưới mí mắt của Đại tỷ tỷ và đại bá mẫu mà câu dẫn Lý Du, đó là chuyện không có khả năng.
Nhưng nếu ở bên ngoài, chiến thắng vẫn có vài phần.
Luận dung mạo, nàng kiều mị khuynh thành hơn Đại tỷ tỷ Tưởng Ngữ, càng đừng nói tới việc giành được ánh mắt, giữ được trái tim của nam nhân.
Nàng trăm phương ngàn kế mưu tính cuộc gặp trùng hợp này, cho dù thế nào cũng không thể buông bảo. Tưởng Ngữ mang theo nụ cười nhẹ nhàng chậm rãi đi tới trước mặt Lý Du.
Ý tứ của nàng Lý Du còn nghe không rõ sao? Hắn nhíu mày, phân phó Văn Dũng: "Đưa Tứ cô nương lên xe ngựa!" Dứt lời liền kéo dây cương chuẩn bị rời đi.
"Ngũ điện hạ..." Tưởng Ngữ kiều mị gọi một tiếng, duỗi tay kéo dây cương hắn lại.
"Tiểu thư." Tước Âm vội tiến lên đỡ Tưởng Ngữ.
Văn Chính thật sự không thể tiếp tục nhịn, thấy Tưởng Ngữ không ngừng dây dưa liền lập tức rút kiếm ra, chỉ vào nàng.
Tưởng Ngữ sợ hãi nhìn thanh kiếm chói lọi trước mắt, ngẩng đầu nhìn Lý Du: "Điện hạ..." Bộ dáng lã chả chực khóc nhìn mà thấy thương.
Trong lòng tuy khó chịu, nhưng nhìn nữ tử điềm đạm đáng yêu trước mặt, Lý Du không khỏi mềm lòng, bất giác nhẹ giọng: "Tứ cô nương, ta hiện có việc quan trọng trên người, có chuyện gì cô nương chỉ cần phân phó Văn Dũng và Văn Cường là được."
Tưởng Ngữ lộ vẻ thất vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Hi vọng ngày khác gặp lại điện hạ, điện hạ có thể có thời gian rảnh." Nói rồi, nàng khom người, không ngờ chuyện ngoài ý muốn đột nhiên phát sinh.
Thời điểm đứng dậy, thân mình Tưởng Ngữ đột nhiên nghiêng về phía trước, trực tiếp đụng phải mũi kiếm.
Máu, như suối mà nhiễm hồng xiêm y trước ngực.
Lý Du cả kinh.
Tưởng Ngữ còn chưa kịp có phản ứng, đau đớn trước ngực đã ập tới, cúi đầu nhìn, nơi đó đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.
Tưởng Ngữ sợ hãi tới hét lên: "A..." Bất giác lui về sau, thân mình rời khỏi mũi kiếm, máu lập tức như suối phun trào ra ngoài.
"Tiểu thư, tiểu thư..." Tước Âm đỡ nàng sợ tới hét lên, "Cứu mạng, giết người."
Xảy ra chuyện như vậy, Lý Du đành phải xuống ngựa, phân phó: "Mai đi mời đại phu."
Văn Chính ngơ ngác nhìn trường kiếm trong tay mình, sau đó nhìn Tưởng Ngữ cả người đầy máu, vội vàng quay đầu nhìn Lý Du, giải thích: "Điện hạ, không phải nô tài, không phải nô tài làm."
Hắn không động, là Tưởng Ngữ nàng tự đụng phải! Sao lại đột nhiên đụng phải như vậy! Hơn nữa còn đâm trúng tim!
Lý Du cũng không rảnh lo hắn, chỉ đi xem Tưởng Ngữ.
"Điện hạ." Tưởng Ngữ khẽ cười, "Tiểu nữ..."
"Trước đừng nói chuyện." Lý Du vội kiểm tra miệng vết thương trước ngực nàng.
Một kiếm này đâm thẳng vào tim.
Đây là ngoài ý muốn sao?
Lý Du nhíu mày, nhưng nếu không phải ngoài ý muốn, Tưởng Ngữ này vì sao phải đánh đổi cả tính mạng của mình? Vừa rồi hắn nhìn rất rõ ràng, Tưởng Ngữ này đối với hắn là có tình nghĩa.
Nếu đã muốn câu dẫn hắn, vì sao lại muốn chết?
Lý Du không khỏi nhìn Tước Âm không ngừng run rẩy.
"Tiểu thư, tiểu thư." Sắc mặt Tước Âm trắng bệch như tờ giấy, tay run rẩy dùng khăn che miệng vết thương trước ngực Tưởng Ngữ, nhưng máu tươi cho dù làm gì cũng không ngăn được, trong miệng chỉ biết thét lên chói tai, "Cứu mạng, giết người, giết người..."
"Tiểu thư, người cố gắng một chút." Tước Âm gắng sức la lên, sau đó lại nhìn Lý Du, nói, "Điện hạ, đại phu đâu? Đại phu đâu? Cầu ngài mời đại phu cho tiểu thư nhà ta."
"Câm miệng! Đã có người đi mời!" Lý Du bị nàng ta làm cho lỗ tai ong ong vang lên, nhịn không được mà quát một tiếng, sau đó lại nhìn Tưởng Ngữ, "Tứ cô nương, cô nương sao rồi?"
Tưởng Ngữ lắc đầu, máu trước ngực vẫn ào ạt trào ra, trong miệng cũng thổ huyết: "Điện hạ..."
Mới nói hai chữ, Tưởng Ngữ cơ hồ đã không còn sức lực, nàng quay đầu nhìn Tước Âm đang ôm mình, thều thào: "Ngươi, ngươi..."
Vì sao lại đẩy nàng?
Tưởng Ngữ còn chưa dứt lời, trong miệng hộc ra mấy ngụm máu, tay rũ xuống, trợn mắt tắt thở.
"Tiểu thư, tiểu thư, người đừng xảy ra chuyện." Tước Âm kêu gào thảm thiết.
Xa xa có mấy người đi về hướng này, kẻ dẫn đầu trán đầy mồ hôi, nghe thấy tiếng của Tước Âm liền vội vàng chạy tới. Vừa thấy tình cảnh trước mắt, ông ta sợ tới hai chân nhũn ra, hỏi: "Tước Âm, rốt cuộc là sao vậy?"
Tước Âm ngồi dưới đất ôm thi thể Tưởng Ngữ, một thân đầy máu, ngẩng đầu, vừa thấy xa phu Quan bá đã trở về liền khóc lóc: "Quan bá, tiểu thư chết rồi, tiểu thư là bị Ngũ điện hạ giết."
"Câm miệng! Là tiểu thư nhà ngươi tự đụng phải, chuyện này không liên quan tới điện hạ nhà ta." Văn Chính tức giận tới mặt đỏ bừng.
Rõ ràng là Tưởng Ngữ này tự đụng phải mũi kiếm! Liên quan gì tới bọn họ? Bọn họ chẳng qua là vì phòng ngừa nha đầu này dây dưa với điện hạ thôi.
Sớm biết như vậy, vừa rồi bọn họ đã không để ý tới hai nha đầu này.
Mấy người phía sau cũng theo tới, thấy tình cảnh trước mặt đều sợ tới sắc mặt trắng bệch, nhưng tất cả vẫn cung kính hành lễ với Lý Du: "Gặp qua Ngũ điện hạ."
"Miễn lễ." Lý Du khẽ nâng tay.
Quan bá tuy đã già nhưng lá gan vẫn còn rất lớn, ông ta nhíu mày nhìn Văn Chính, chất vấn: "Ý ngươi là tiểu thư nhà ta tự tìm cái chết sao? Tiểu thư đang êm đẹp, vì sao lại muốn chết? Ngũ điện hạ, Ngũ điện hạ... Thời điểm nô tài rời đi, tiểu thư vẫn còn sống tốt, sao mới chớp mắt đã biến thành bộ dáng này?"
"Tiểu thư, người chết thật oan ức." Tước Âm cũng khóc lóc theo, "Điện hạ, ngài không thể thảo gian mạng người như vậy."
"Đúng thế, nhất định là các ngươi thấy tiểu thư nhà ta xinh đẹp nên muốn khi dễ tiểu thư!"
"Chúng ta phải báo quan! Để thanh thiên đại lão gia làm chủ cho tiểu thư nhà ta!"
"Đúng vậy, báo quan!"
...
"Tránh ra, tránh ra, đã xảy ra chuyện gì?" Người của Ngũ Thành Binh Mã Tư tới.
Gân xanh đã nổi đầy trên trán Lý Du.
Việc này là ngoài ý muốn sao?
Rõ ràng là có người đào hố chờ hắn nhảy xuống!