Chương : 219
Người đã đi xa điện các, cung nữ và nội thị mới đi vào.
Can Phong Đế phẫn nộ quát: "Thái y, truyền thái y!"
Ông không tin cả Thái Y Viện không có ai giải được độc này! Thật là to gan, còn dám mơ tưởng mang giang sơn Đông Lăng cho Yến Dung Hoa làm của hồi môn, cũng không sợ nàng mất hết phúc khí!
Cho nàng làm của hồi môn, Đông Lăng này không phải sẽ lệ thuộc đại Chu sao? Yến Xước thân là con dân Đông Lăng lại dám nói ra lời đại nghịch bất đạo này!
Thật là tức chết ông ta!
Nằm mơ Yến Xước cũng đừng hòng!
Có gì mà từ từ suy xét? Việc này căn bản không cần suy xét, ông ta sao có thể hủy hoại thiên hạ Đông Lăng trong tay của mình? Tuy rằng nhiều năm không quản chuyện triều chính, nhưng ông ta cũng chưa từng muốn làm đứa con bất hiếu của Lý gia!
Ông ta phải đem Đông Lăng này nguyên vẹn giao cho con cháu của mình, sau đó thế này truyền cho thế hệ khác!
Chỉ là...
Nghĩ tới mấy nhi tử của mình, Can Phong Đế không khỏi buồn lòng.
Đích tử chết trong tay mình, Lý Sướng chết trong tay Yến Phi, Lý Lân và Lý Du đều chết trong tay Chương Hoàng Hậu.
Này là...
Hiện tại, một nhi tử ông ta cũng không có.
Ngay cả một người kế thừa cũng không!
Thật là đáng hận!
Kim thái y và Từ thái y nhiều ngày nay đều liên tục túc trực ở thiên điện Trọng Hoa Điện, tùy thời để Can Phong Đế sai khiến. Vì vậy Can Phong Đế chỉ cần ra lệnh, đám thái y lập tức có mặt.
Bắt mạch xong, đám người vẫn bày ra bộ dáng mặt ủ mày ê.
Can Phong Đế tức giận quát: "Tranh thủ thời gian phối ra thuốc giải, nếu không, trẫm sẽ chém đầu các ngươi!"
Chúng thái y vội quỳ xuống đáp: "Vi thần tuân chỉ, vi thần sẽ toàn lực phối ra thuốc giải!"
"Cút!"
Đám người vội lui xuống.
"Bệ hạ, ngài yên tâm, bọn họ y thuật cao minh, chắc chắn sẽ phối ra thuốc giải." Uông công công khuyên giải. Mặc dù vì trên người có độc và những chuyện liên tiếp xảy ra, Can Phong Đế đánh chết vài cung nữ và nội thị, cho nên Uông công công tuy còn thương tích trên người nhưng vẫn tới hầu hạ, mắt thấy Can Phong Đế tức giận, hắn liền nhẹ giọng khuyên giải, "Bệ hạ xuân thu chính thịnh, các nương nương đều nhớ thương ngài, thiên hạ Đông Lăng này đang chờ bệ hạ tới quản lý."
Bốn chữ xuân thu chính thịnh này nói trúng tâm Can Phong Đế.
Hiện tại nhi tử chết sạch, ông ta nhất định phải long tinh oai vũ lâm hạnh các phi tần mĩ mạo trẻ tuổi trong cung, sau đó để các nàng sinh cho mình mấy nhi tử!
Can Phong Đế vui vẻ gật đầu, vươn tay: "Bãi giá Ung Dương Cung! Kêu người bên này cẩn thận luyện đan, thân thể trẫm không tốt, phải hồi Ung Dương Cung điều dưỡng thân mình."
Quan trọng nhất chính là Ung Dương Cung an toàn, ở đó có đường sống lão tổ tông Lý gia để lại!
Uông công công lập tức duỗi tay đỡ ông ta đứng dậy, cao giọng nói: "Bãi giá Ung Dương Cung."
Đoàn người cuồn cuộn trở về Ung Dương Cung.
Tới Ung Dương Cung, Can Phong Đế cảm thấy hô hấp cũng thông thuận hơn nhiều, nghỉ ngơi một lúc liền sai người truyền Binh Bộ Thượng Thư Trần đại nhân tới.
Binh Bộ Thượng Thư Trần đại nhân rất nhanh liền tới.
"Ái khanh đứng lên rồi nói, ban tọa." Can Phong Đế duỗi tay, sau đó nghiêng đầu nháy mắt với Uông công công.
Uông công công lập tức chỉ vào cái ghế nội thị đã dọn sẵn, sau đó lẳng lặng dẫn hạ nhân lui xuống.
Can Phong Đế quan tâm hỏi: "Bên Chương ái khanh có tin tức gì không?"
Hình Bộ và Đại Lý Tự chia binh hai đường truy kích và tiêu diệt người Chương gia, nhưng hiện tại... Lời này của bệ hạ nghe vào dường như là rất lo lắng cho Chương tướng quân. Trần đại nhân không rõ ý tứ của ông ta, chỉ đáp: "Hồi bệ hạ, cướp biển đã bị tiêu diệt, có điều... Tin tức của Chương đại nhân vẫn chưa truyền về."
Tin tức ở kinh thành hẳn đã truyền tới bên kia, chỉ là bên Đông Hải lại không có tin tức gì truyền về, cũng không biết Chương tướng quân có phản ứng ra sao.
Hoàng Hậu mưu nghịch, hoàng tử duy nhất cũng đã chết, hơn nữa Hoàng Thượng đã lâu không lâm triều, mỗi ngày đều bắt thái y theo sát, trong kinh đã lén lút có lời đồn Hoàng Thượng mắc bệnh nặng, cho nên mặc kệ là triều đình hay dân chúng, tất cả đều nhân tâm hoảng sợ.
Can Phong Đế ngược lại không quá để ý tới câu trả lời của hắn, chỉ nói: "Chuyện của Hoàng Hậu còn chưa điều tra rõ ràng, bên Chương tướng quân... Ái khanh tự mình đi một chuyến, thay trẫm đón tướng quân trở về."
Đây là nói cái chết của Chương Hoàng Hậu có nội tình khác? Chương gia bọn họ bị oan? Sắc mặt Trần đại nhân thoáng thay đổi.
Can Phong Đế bất động thanh sắc phản ứng của hắn vào mắt, việc kia đã phát sinh qua mấy ngày, bên Đông Hải lại không chút động tĩnh, ông không tin Đông Hải không có tin truyền về, cũng không tin bọn họ không có bất cứ hành động gì!
Trần đại nhân nghĩ nghĩ, sau đó đứng lên: "Vi thần tuân chỉ, vi thần nhất định không nhục sứ mệnh, lập tức đi đón tướng quân trở về."
"Vậy ái khanh an bài chuyện ở Binh Bộ, sớm ngày xuất phát." Trong mắt Can Phong Đế mang theo một mạt cười lạnh, nói.
Trần đại nhân này là người của ông ta, ngày xưa từng nằm dưới trướng của Chương tướng quân, cùng Chương tướng quân giao tình không tồi, hắn ra mặt đương nhiên không gì tốt hơn.
Chỉ cần Chương tướng quân không tạo phản, Yến Xước kia có tính là gì? Vì thiên hạ Lý gia, vì giang sơn Đông Lăng này, tha cho Chương gia cũng đáng.
Hơn nữa, chờ sự tình bình ổn, thu thập Chương gia và Yến Xước là được! Không chừng bọn họ có thể đấu tới ngươi sống ta chết, còn ông chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu!
Nếu người Chương gia khởi binh tạo phản, vậy đúng lúc Trần đại nhân có thể qua bên Đông Hải tiếp nhận sự vụ.
"Vi thần tuân chỉ!" Trần đại nhân cúi đầu lĩnh mệnh.
"Ái khanh mau đi an bài đi." Can Phong Đế gật đầu, "Bên Hình Bộ và Đại Lý Tự trẫm sẽ phân phó xuống, nữ quyến Chương gia cũng sẽ được đón trở về an toàn, nhưng nếu..." Can Phong Đế dừng lại, "Nếu hắn chấp mê bất ngộ tin vào lời gièm pha, lập tức xử tử ngay tại chỗ!"
Nên giết thế nào, định tội ra sao đương nhiên là việc của Binh Bộ Thượng Thư, việc này làm thỏa đáng, sau này hắn còn không được gia quan tiến tước sao?
Trần đại nhân đương nhiên rõ ràng ý tứ của Can Phong Đế, khom người hành lễ cáo lui: "Vi thần tuân chỉ!"
Can Phong Đế nở nụ cười phất tay cho hắn lui xuống, sau đó gọi người tiến vào hầu hạ.
........................
Chuyên Can Phong Đế vừa gặp Trần đại nhân, Yến Xước liền nhận được tin, "Tướng gia, bệ hạ triệu kiến Binh Bộ Trần đại nhân."
Triệu kiến Binh Bộ Thượng Thư? Đây là muốn trấn an người Chương gia, hay là đi lấy binh quyền trong tay Chương tướng quân? Khẳng định là cả hai!
Yến Xước cười nói: "Phân phó xuống, tin tức bên kia không cần chặn lại, cần phải trước khi hắn khởi hành truyền tin ra."
"Vâng."
Muốn lần nữa trọng dụng Chương gia, đáng tiếc ông ta không thể như ý muốn!
"Sắc trời không còn sớm, bên Dung Dung chắc cũng đói bụng rồi." Yến Xước mỉm cười nhìn Chu Hành và Phó Cửu Lận ngồi ở án thư đối diện nói một tiếng, hai người gật đầu đứng dậy, cùng nhau qua bên Hinh Viên.
Cả Lệ Kinh đều thần hồn điên đảo, thủ vệ tướng phủ cũng gia tăng không ít, tuy bề ngoài lạnh lẽo, nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp.
Có lẽ vì không tận mắt nhìn nữ nhi lớn lên, đáy lòng Vân Như Tuyết tràn ngập tiếc nuối, hiện tại nữ nhi không chỉ trưởng thành mà còn thành thân, không thể giống tiểu nữ hài mà ôm đặt bên gối, không thể nhìn nữ nhi yêu kiều mềm mại lớn lên thành đại cô nương. Cũng mây, tướng phủ có Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt, hai người tuy đều xa gia đình, mà phụ mẫu Kiều Vũ Thần đã mất, Vân Như Tuyết liền bồi thường phần tiếc nuối này trên người bọn chúng, chỉ hận chúng không phải thân sinh của mình.
Nhưng điều làm Yến Xước và Phó Cửu Lận yên tâm chính là, bà tuy sủng ái, nhưng đối với công khóa của hai đứa nhỏ trước nay đều không can thiệp.
Về chuyện bên ngoài, ba người Chu Hành đều không có ý giấu Dung Hoa và Vân Như Tuyết, có điều chuyện bọn họ biết lại không quá nhiều, cũng không quá quan tâm, dù sao có ba người, các nàng cũng không cần phải nhọc lòng, hơn nữa tướng phủ cũng không có thiếp thất, cho nên ngày tháng của mẫu nữ hai người vô cùng thư thái.
Mặt trời xuống núi, còn chưa tới Hinh Viên, Yến Xước đã nghe tiếng nói chuyện vui vẻ của thê tử và ái nữ, còn cả tiếng cười đùa của hai đứa nhỏ Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt
Bước chân của Yến Xước bất giác nhanh hơn.
............................
Trần đại nhân vừa an bài chuyện trong tay xong, tấu chương bên Đông Hải đã truyền tới, Chương tướng quân giết chết phó tướng đại doanh điều động tới, sau đó mang ba ngàn thân tín ngồi thuyền chạy trốn trên biển.
Trần đại nhân lập tức tiến cung.
Can Phong Đế nghe xong tin này, thiếu chút đã té xỉu: "Hỗn trướng! Nghịch tặc, lập tức đuổi theo, chém chết cho trẫm!"
Trần đại nhân cúi đầu, động cũng không dám.
Hắn không có kinh nghiệm tác chiến trên biển, biển rộng mênh mang, há dễ dàng đuổi theo như vậy? Nhưng, Chương tướng quân đóng giữ ở Đông Hải nhiều năm như vậy, nếu trước đó ông không bị thương thì sao lại cầu viện binh với triều đình?
Hơn nữa vạn nhất gặp sóng gió, đó chính là có đi mà không có về, hơn nữa trên biển còn có cướp! Chuyện này đúng là không có lời mà nói.
Nhưng kháng chỉ, Trần đại nhân cũng không dám, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn Uông công công, hi vọng giờ phút này công công có thể đứng ra khuyên nhủ vài câu.
Chuyện quốc gia đại sự, Uông công công lại biết rõ thân phận của mình, vì thế hắn duỗi tay đưa chén trà qua, lấy lòng: "Bệ hạ bớt giận, long thể quan trọng, dư nghiệt Chương gia há có thể bỏ trốn? Việc này không phải chỉ cần một câu của bệ hạ thôi sao?"
Nghe xong lời này, tâm trạng Can Phong Đế cũng thoải mái chút ít, cúi đầu uống ngụm trà, tức giận trên mặt cũng hòa hoãn bớt, ngước mắt nhìn Trần đại nhân: "Theo ái khanh, việc này nên làm thế nào?"
Trần đại nhân nghĩ nghĩ, cẩn thận đáp: "Dư nghiệt của Chương gia đương nhiên là tru sát, chỉ là..." Nói tới đây, hắn ta dừng lại.
"Tiếp tục!" Can Phong Đế đưa ly trà cho Uông công công.
"Thần cho rằng... Dư nghiệt Chương gia dẫn theo thân tín trốn theo hướng biển, phó tướng bệ hạ phái tới đã chết, hiện tại quan trọng nhất là bảo vệ cảng Đông Hải, canh phòng nghiêm ngặt phòng dư nghiệt Chương gia và cướp biển cấu kết đánh trở về." Trần đại nhân đáp, "Trấn an dân tâm mới là chuyện hàng đầu."
"Bên Đông Hải hiện tại ai làm chủ sự?" Can Phong Đế nhíu mày hỏi, bên kia chỉ sợ đã loạn thành nồi cháo!
"Hồi Hoàng Thượng, vi thần không biết." Nơi xa như vậy, tình hình cụ thể bên đó, ông thật đúng là không biết.
Can Phong Đế nhíu mày càng chặt: "Ngươi lập tức phái người hữu dụng qua kia ổn định tình thế."
"Vi thần tuân chỉ."
Can Phong Đế mệt mỏi xua tay: "Lui xuống đi."
Không có lấy một chuyện hài lòng, hiện tại mỗi ngày đều bị độc phát tra tấn, dư nghiệt Chương gia lại chạy thoát, hẳn là Chương thị kia sớm đã có an bài!
Can Phong Đế càng nghĩ càng tức giận, lập tức đập nát mọi thứ trong phòng, bực tức trong lòng vừa được giải tỏa một chút, độc trên người lại phát tác, đau đớn tới chết đi sống lại, Can Phong Đế hận không thể một đao cắt đứt cổ mình, nghiến răng nghiến lợi mắng Yến Xước một phen.
Trần đại nhân làm việc cũng có tốc độ, hôm sau đã chọn người xong, tuy hiện giờ triều chính nằm trong tay Yến Xước nhưng chuyện liên quan tới yên ổn bên Đông Hải, Yến Xước cũng không gây khó xử, sảng khoái đồng ý.
Yến Xước sảng khoái như vậy, Can Phong Đế lại cảm thấy không thoải mái, hoài nghi người Trần đại nhân chọn bị Yến Xước mượn sức, vì thế cẩn thận suy xét một phen, cuối cùng ông ta khâm điểm cho ca ca của Trinh Phi - Thành Dương Bá đi.
Lý Du chết trong tay Chương Hoàng Hậu, Trinh Phi và Thành Dương Bá khẳng định hận Chương gia tới chết, vì vậy phái hắn đi là thỏa đáng nhất!
Chuyện bên Đông Hải an bài cho Thành Dương Bá đi tiếp nhận, có điều mấy ngày này, số lần độc phát trên người Can Phong Đế mỗi lúc một nhiều, hiện tại cứ hai canh giờ là phát tác.
Chúng thái y đều bó tay không có biện pháp, mặc kệ là dùng thuốc hay châm cứu đều không có tác dụng.
Can Phong Đế sống không bằng chết, trong lòng càng sợ hãi, sợ thời gian lâu sẽ tới lúc mỗi canh giờ đều bị độc phát, tới cuối cùng ông ta phải chịu đựng tra tấn này từng thời từng khắc.
Không thể chịu đựng đau đớn này, Can Phong Đế sai người truyền Yến Xước yết kiến.
Bên Chương gia không đáng tin cậy, triều đình nằm trong tay Yến Xước, ông ta chỉ có thể chịu đựng khuất nhục này, chờ tương lai báo thù!
"Được, như ý của ngươi, đây là thư định tội trẫm tự tay viết, đây là bằng chứng Đông Lăng dùng làm của hồi môn cho nữ nhi của ngươi, tất cả đều ở đây!" Can Phong Đế nắm hai đạo thánh chỉ trong tay, âm hiểm cười nhìn Yến Xước, "Thuốc..."
Chữ "giải" vừa tới cổ họng, Can Phong Đế liền mở to hai mắt nhìn người đi cùng Yến Xước tới đây.
Lần này, Yến Xước dẫn theo Vân Như Tuyết tới!
Dung nhan tuyệt sắc này khuynh thành tư thái.
Ông ta rất quen thuộc, chỉ duy nhất ánh mắt linh động và nụ cười ngọt ngào hạnh phúc của nàng là chưa từng nhìn thấy.
Kẻ ngốc sao có thể có ánh mắt và biểu tình này?
Can Phong Đế đứng bật dậy, chỉ vào Vân Như Tuyết, gằn từng chữ một: "Tuyết Nhi, nàng gạt ta? Ta đối với nàng tốt như vậy, hận không thể đem mọi thứ tốt tặng cho nàng, nàng thế mà lại gạt ta!" Can Phong Đế nổi trận lôi đình, ngón tay chỉ vào Yến Xước, "Hắn có gì tốt? Hắn có gì tốt hả? Chẳng qua chỉ là một tên nghịch thần nóng vội, nàng vì hắn ngây dại nhiều năm như vậy, hắn lại có kiều thê ôm trong ngực, tiêu dao biết chừng nào, hắn có gì tốt? Hắn có gì mà đáng để nàng đối với hắn như vậy mà giẫm đạp tấm lòng của ta?"
Vân Như Tuyết nắm tay Yến Xước, nói rõ từng chữ: "Chàng là phu quân của ta, chàng chỗ nào cũng tốt!" Vì vậy, bà mới thích ông, yêu ông, tất cả đều đáng giá!
"Ha ha ha!" Can Phong Đế phá lên cười, "Các ngươi mơ tưởng, các ngươi đừng hòng thực hiện được!" Dứt lời, ông ta phẫn nộ mà run tay xét nát hai đạo thánh chỉ.
Thánh chỉ trước nay đều dùng gấm vóc quá mức, Can Phong Đế có lẽ vì tức giận mà mềm tay, hơn nữa mấy ngày bị độc phát tra tấn tới cả người không có sức lực, thánh chỉ đương nhiên không thể xé rách.
Yến Xước đi lên trước một bước, duỗi tay đoạt lấy: "Cho dù xé được thì không phải sẽ cần viết lại sao? Như vậy thì quá vất vả."
"Làm càn!" Can Phong Đế ngước mắt, thấy sắc mặt Yến Xước lạnh lẽo, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, "Ngươi, ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Can Phong Đế phẫn nộ quát: "Thái y, truyền thái y!"
Ông không tin cả Thái Y Viện không có ai giải được độc này! Thật là to gan, còn dám mơ tưởng mang giang sơn Đông Lăng cho Yến Dung Hoa làm của hồi môn, cũng không sợ nàng mất hết phúc khí!
Cho nàng làm của hồi môn, Đông Lăng này không phải sẽ lệ thuộc đại Chu sao? Yến Xước thân là con dân Đông Lăng lại dám nói ra lời đại nghịch bất đạo này!
Thật là tức chết ông ta!
Nằm mơ Yến Xước cũng đừng hòng!
Có gì mà từ từ suy xét? Việc này căn bản không cần suy xét, ông ta sao có thể hủy hoại thiên hạ Đông Lăng trong tay của mình? Tuy rằng nhiều năm không quản chuyện triều chính, nhưng ông ta cũng chưa từng muốn làm đứa con bất hiếu của Lý gia!
Ông ta phải đem Đông Lăng này nguyên vẹn giao cho con cháu của mình, sau đó thế này truyền cho thế hệ khác!
Chỉ là...
Nghĩ tới mấy nhi tử của mình, Can Phong Đế không khỏi buồn lòng.
Đích tử chết trong tay mình, Lý Sướng chết trong tay Yến Phi, Lý Lân và Lý Du đều chết trong tay Chương Hoàng Hậu.
Này là...
Hiện tại, một nhi tử ông ta cũng không có.
Ngay cả một người kế thừa cũng không!
Thật là đáng hận!
Kim thái y và Từ thái y nhiều ngày nay đều liên tục túc trực ở thiên điện Trọng Hoa Điện, tùy thời để Can Phong Đế sai khiến. Vì vậy Can Phong Đế chỉ cần ra lệnh, đám thái y lập tức có mặt.
Bắt mạch xong, đám người vẫn bày ra bộ dáng mặt ủ mày ê.
Can Phong Đế tức giận quát: "Tranh thủ thời gian phối ra thuốc giải, nếu không, trẫm sẽ chém đầu các ngươi!"
Chúng thái y vội quỳ xuống đáp: "Vi thần tuân chỉ, vi thần sẽ toàn lực phối ra thuốc giải!"
"Cút!"
Đám người vội lui xuống.
"Bệ hạ, ngài yên tâm, bọn họ y thuật cao minh, chắc chắn sẽ phối ra thuốc giải." Uông công công khuyên giải. Mặc dù vì trên người có độc và những chuyện liên tiếp xảy ra, Can Phong Đế đánh chết vài cung nữ và nội thị, cho nên Uông công công tuy còn thương tích trên người nhưng vẫn tới hầu hạ, mắt thấy Can Phong Đế tức giận, hắn liền nhẹ giọng khuyên giải, "Bệ hạ xuân thu chính thịnh, các nương nương đều nhớ thương ngài, thiên hạ Đông Lăng này đang chờ bệ hạ tới quản lý."
Bốn chữ xuân thu chính thịnh này nói trúng tâm Can Phong Đế.
Hiện tại nhi tử chết sạch, ông ta nhất định phải long tinh oai vũ lâm hạnh các phi tần mĩ mạo trẻ tuổi trong cung, sau đó để các nàng sinh cho mình mấy nhi tử!
Can Phong Đế vui vẻ gật đầu, vươn tay: "Bãi giá Ung Dương Cung! Kêu người bên này cẩn thận luyện đan, thân thể trẫm không tốt, phải hồi Ung Dương Cung điều dưỡng thân mình."
Quan trọng nhất chính là Ung Dương Cung an toàn, ở đó có đường sống lão tổ tông Lý gia để lại!
Uông công công lập tức duỗi tay đỡ ông ta đứng dậy, cao giọng nói: "Bãi giá Ung Dương Cung."
Đoàn người cuồn cuộn trở về Ung Dương Cung.
Tới Ung Dương Cung, Can Phong Đế cảm thấy hô hấp cũng thông thuận hơn nhiều, nghỉ ngơi một lúc liền sai người truyền Binh Bộ Thượng Thư Trần đại nhân tới.
Binh Bộ Thượng Thư Trần đại nhân rất nhanh liền tới.
"Ái khanh đứng lên rồi nói, ban tọa." Can Phong Đế duỗi tay, sau đó nghiêng đầu nháy mắt với Uông công công.
Uông công công lập tức chỉ vào cái ghế nội thị đã dọn sẵn, sau đó lẳng lặng dẫn hạ nhân lui xuống.
Can Phong Đế quan tâm hỏi: "Bên Chương ái khanh có tin tức gì không?"
Hình Bộ và Đại Lý Tự chia binh hai đường truy kích và tiêu diệt người Chương gia, nhưng hiện tại... Lời này của bệ hạ nghe vào dường như là rất lo lắng cho Chương tướng quân. Trần đại nhân không rõ ý tứ của ông ta, chỉ đáp: "Hồi bệ hạ, cướp biển đã bị tiêu diệt, có điều... Tin tức của Chương đại nhân vẫn chưa truyền về."
Tin tức ở kinh thành hẳn đã truyền tới bên kia, chỉ là bên Đông Hải lại không có tin tức gì truyền về, cũng không biết Chương tướng quân có phản ứng ra sao.
Hoàng Hậu mưu nghịch, hoàng tử duy nhất cũng đã chết, hơn nữa Hoàng Thượng đã lâu không lâm triều, mỗi ngày đều bắt thái y theo sát, trong kinh đã lén lút có lời đồn Hoàng Thượng mắc bệnh nặng, cho nên mặc kệ là triều đình hay dân chúng, tất cả đều nhân tâm hoảng sợ.
Can Phong Đế ngược lại không quá để ý tới câu trả lời của hắn, chỉ nói: "Chuyện của Hoàng Hậu còn chưa điều tra rõ ràng, bên Chương tướng quân... Ái khanh tự mình đi một chuyến, thay trẫm đón tướng quân trở về."
Đây là nói cái chết của Chương Hoàng Hậu có nội tình khác? Chương gia bọn họ bị oan? Sắc mặt Trần đại nhân thoáng thay đổi.
Can Phong Đế bất động thanh sắc phản ứng của hắn vào mắt, việc kia đã phát sinh qua mấy ngày, bên Đông Hải lại không chút động tĩnh, ông không tin Đông Hải không có tin truyền về, cũng không tin bọn họ không có bất cứ hành động gì!
Trần đại nhân nghĩ nghĩ, sau đó đứng lên: "Vi thần tuân chỉ, vi thần nhất định không nhục sứ mệnh, lập tức đi đón tướng quân trở về."
"Vậy ái khanh an bài chuyện ở Binh Bộ, sớm ngày xuất phát." Trong mắt Can Phong Đế mang theo một mạt cười lạnh, nói.
Trần đại nhân này là người của ông ta, ngày xưa từng nằm dưới trướng của Chương tướng quân, cùng Chương tướng quân giao tình không tồi, hắn ra mặt đương nhiên không gì tốt hơn.
Chỉ cần Chương tướng quân không tạo phản, Yến Xước kia có tính là gì? Vì thiên hạ Lý gia, vì giang sơn Đông Lăng này, tha cho Chương gia cũng đáng.
Hơn nữa, chờ sự tình bình ổn, thu thập Chương gia và Yến Xước là được! Không chừng bọn họ có thể đấu tới ngươi sống ta chết, còn ông chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu!
Nếu người Chương gia khởi binh tạo phản, vậy đúng lúc Trần đại nhân có thể qua bên Đông Hải tiếp nhận sự vụ.
"Vi thần tuân chỉ!" Trần đại nhân cúi đầu lĩnh mệnh.
"Ái khanh mau đi an bài đi." Can Phong Đế gật đầu, "Bên Hình Bộ và Đại Lý Tự trẫm sẽ phân phó xuống, nữ quyến Chương gia cũng sẽ được đón trở về an toàn, nhưng nếu..." Can Phong Đế dừng lại, "Nếu hắn chấp mê bất ngộ tin vào lời gièm pha, lập tức xử tử ngay tại chỗ!"
Nên giết thế nào, định tội ra sao đương nhiên là việc của Binh Bộ Thượng Thư, việc này làm thỏa đáng, sau này hắn còn không được gia quan tiến tước sao?
Trần đại nhân đương nhiên rõ ràng ý tứ của Can Phong Đế, khom người hành lễ cáo lui: "Vi thần tuân chỉ!"
Can Phong Đế nở nụ cười phất tay cho hắn lui xuống, sau đó gọi người tiến vào hầu hạ.
........................
Chuyên Can Phong Đế vừa gặp Trần đại nhân, Yến Xước liền nhận được tin, "Tướng gia, bệ hạ triệu kiến Binh Bộ Trần đại nhân."
Triệu kiến Binh Bộ Thượng Thư? Đây là muốn trấn an người Chương gia, hay là đi lấy binh quyền trong tay Chương tướng quân? Khẳng định là cả hai!
Yến Xước cười nói: "Phân phó xuống, tin tức bên kia không cần chặn lại, cần phải trước khi hắn khởi hành truyền tin ra."
"Vâng."
Muốn lần nữa trọng dụng Chương gia, đáng tiếc ông ta không thể như ý muốn!
"Sắc trời không còn sớm, bên Dung Dung chắc cũng đói bụng rồi." Yến Xước mỉm cười nhìn Chu Hành và Phó Cửu Lận ngồi ở án thư đối diện nói một tiếng, hai người gật đầu đứng dậy, cùng nhau qua bên Hinh Viên.
Cả Lệ Kinh đều thần hồn điên đảo, thủ vệ tướng phủ cũng gia tăng không ít, tuy bề ngoài lạnh lẽo, nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp.
Có lẽ vì không tận mắt nhìn nữ nhi lớn lên, đáy lòng Vân Như Tuyết tràn ngập tiếc nuối, hiện tại nữ nhi không chỉ trưởng thành mà còn thành thân, không thể giống tiểu nữ hài mà ôm đặt bên gối, không thể nhìn nữ nhi yêu kiều mềm mại lớn lên thành đại cô nương. Cũng mây, tướng phủ có Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt, hai người tuy đều xa gia đình, mà phụ mẫu Kiều Vũ Thần đã mất, Vân Như Tuyết liền bồi thường phần tiếc nuối này trên người bọn chúng, chỉ hận chúng không phải thân sinh của mình.
Nhưng điều làm Yến Xước và Phó Cửu Lận yên tâm chính là, bà tuy sủng ái, nhưng đối với công khóa của hai đứa nhỏ trước nay đều không can thiệp.
Về chuyện bên ngoài, ba người Chu Hành đều không có ý giấu Dung Hoa và Vân Như Tuyết, có điều chuyện bọn họ biết lại không quá nhiều, cũng không quá quan tâm, dù sao có ba người, các nàng cũng không cần phải nhọc lòng, hơn nữa tướng phủ cũng không có thiếp thất, cho nên ngày tháng của mẫu nữ hai người vô cùng thư thái.
Mặt trời xuống núi, còn chưa tới Hinh Viên, Yến Xước đã nghe tiếng nói chuyện vui vẻ của thê tử và ái nữ, còn cả tiếng cười đùa của hai đứa nhỏ Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt
Bước chân của Yến Xước bất giác nhanh hơn.
............................
Trần đại nhân vừa an bài chuyện trong tay xong, tấu chương bên Đông Hải đã truyền tới, Chương tướng quân giết chết phó tướng đại doanh điều động tới, sau đó mang ba ngàn thân tín ngồi thuyền chạy trốn trên biển.
Trần đại nhân lập tức tiến cung.
Can Phong Đế nghe xong tin này, thiếu chút đã té xỉu: "Hỗn trướng! Nghịch tặc, lập tức đuổi theo, chém chết cho trẫm!"
Trần đại nhân cúi đầu, động cũng không dám.
Hắn không có kinh nghiệm tác chiến trên biển, biển rộng mênh mang, há dễ dàng đuổi theo như vậy? Nhưng, Chương tướng quân đóng giữ ở Đông Hải nhiều năm như vậy, nếu trước đó ông không bị thương thì sao lại cầu viện binh với triều đình?
Hơn nữa vạn nhất gặp sóng gió, đó chính là có đi mà không có về, hơn nữa trên biển còn có cướp! Chuyện này đúng là không có lời mà nói.
Nhưng kháng chỉ, Trần đại nhân cũng không dám, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn Uông công công, hi vọng giờ phút này công công có thể đứng ra khuyên nhủ vài câu.
Chuyện quốc gia đại sự, Uông công công lại biết rõ thân phận của mình, vì thế hắn duỗi tay đưa chén trà qua, lấy lòng: "Bệ hạ bớt giận, long thể quan trọng, dư nghiệt Chương gia há có thể bỏ trốn? Việc này không phải chỉ cần một câu của bệ hạ thôi sao?"
Nghe xong lời này, tâm trạng Can Phong Đế cũng thoải mái chút ít, cúi đầu uống ngụm trà, tức giận trên mặt cũng hòa hoãn bớt, ngước mắt nhìn Trần đại nhân: "Theo ái khanh, việc này nên làm thế nào?"
Trần đại nhân nghĩ nghĩ, cẩn thận đáp: "Dư nghiệt của Chương gia đương nhiên là tru sát, chỉ là..." Nói tới đây, hắn ta dừng lại.
"Tiếp tục!" Can Phong Đế đưa ly trà cho Uông công công.
"Thần cho rằng... Dư nghiệt Chương gia dẫn theo thân tín trốn theo hướng biển, phó tướng bệ hạ phái tới đã chết, hiện tại quan trọng nhất là bảo vệ cảng Đông Hải, canh phòng nghiêm ngặt phòng dư nghiệt Chương gia và cướp biển cấu kết đánh trở về." Trần đại nhân đáp, "Trấn an dân tâm mới là chuyện hàng đầu."
"Bên Đông Hải hiện tại ai làm chủ sự?" Can Phong Đế nhíu mày hỏi, bên kia chỉ sợ đã loạn thành nồi cháo!
"Hồi Hoàng Thượng, vi thần không biết." Nơi xa như vậy, tình hình cụ thể bên đó, ông thật đúng là không biết.
Can Phong Đế nhíu mày càng chặt: "Ngươi lập tức phái người hữu dụng qua kia ổn định tình thế."
"Vi thần tuân chỉ."
Can Phong Đế mệt mỏi xua tay: "Lui xuống đi."
Không có lấy một chuyện hài lòng, hiện tại mỗi ngày đều bị độc phát tra tấn, dư nghiệt Chương gia lại chạy thoát, hẳn là Chương thị kia sớm đã có an bài!
Can Phong Đế càng nghĩ càng tức giận, lập tức đập nát mọi thứ trong phòng, bực tức trong lòng vừa được giải tỏa một chút, độc trên người lại phát tác, đau đớn tới chết đi sống lại, Can Phong Đế hận không thể một đao cắt đứt cổ mình, nghiến răng nghiến lợi mắng Yến Xước một phen.
Trần đại nhân làm việc cũng có tốc độ, hôm sau đã chọn người xong, tuy hiện giờ triều chính nằm trong tay Yến Xước nhưng chuyện liên quan tới yên ổn bên Đông Hải, Yến Xước cũng không gây khó xử, sảng khoái đồng ý.
Yến Xước sảng khoái như vậy, Can Phong Đế lại cảm thấy không thoải mái, hoài nghi người Trần đại nhân chọn bị Yến Xước mượn sức, vì thế cẩn thận suy xét một phen, cuối cùng ông ta khâm điểm cho ca ca của Trinh Phi - Thành Dương Bá đi.
Lý Du chết trong tay Chương Hoàng Hậu, Trinh Phi và Thành Dương Bá khẳng định hận Chương gia tới chết, vì vậy phái hắn đi là thỏa đáng nhất!
Chuyện bên Đông Hải an bài cho Thành Dương Bá đi tiếp nhận, có điều mấy ngày này, số lần độc phát trên người Can Phong Đế mỗi lúc một nhiều, hiện tại cứ hai canh giờ là phát tác.
Chúng thái y đều bó tay không có biện pháp, mặc kệ là dùng thuốc hay châm cứu đều không có tác dụng.
Can Phong Đế sống không bằng chết, trong lòng càng sợ hãi, sợ thời gian lâu sẽ tới lúc mỗi canh giờ đều bị độc phát, tới cuối cùng ông ta phải chịu đựng tra tấn này từng thời từng khắc.
Không thể chịu đựng đau đớn này, Can Phong Đế sai người truyền Yến Xước yết kiến.
Bên Chương gia không đáng tin cậy, triều đình nằm trong tay Yến Xước, ông ta chỉ có thể chịu đựng khuất nhục này, chờ tương lai báo thù!
"Được, như ý của ngươi, đây là thư định tội trẫm tự tay viết, đây là bằng chứng Đông Lăng dùng làm của hồi môn cho nữ nhi của ngươi, tất cả đều ở đây!" Can Phong Đế nắm hai đạo thánh chỉ trong tay, âm hiểm cười nhìn Yến Xước, "Thuốc..."
Chữ "giải" vừa tới cổ họng, Can Phong Đế liền mở to hai mắt nhìn người đi cùng Yến Xước tới đây.
Lần này, Yến Xước dẫn theo Vân Như Tuyết tới!
Dung nhan tuyệt sắc này khuynh thành tư thái.
Ông ta rất quen thuộc, chỉ duy nhất ánh mắt linh động và nụ cười ngọt ngào hạnh phúc của nàng là chưa từng nhìn thấy.
Kẻ ngốc sao có thể có ánh mắt và biểu tình này?
Can Phong Đế đứng bật dậy, chỉ vào Vân Như Tuyết, gằn từng chữ một: "Tuyết Nhi, nàng gạt ta? Ta đối với nàng tốt như vậy, hận không thể đem mọi thứ tốt tặng cho nàng, nàng thế mà lại gạt ta!" Can Phong Đế nổi trận lôi đình, ngón tay chỉ vào Yến Xước, "Hắn có gì tốt? Hắn có gì tốt hả? Chẳng qua chỉ là một tên nghịch thần nóng vội, nàng vì hắn ngây dại nhiều năm như vậy, hắn lại có kiều thê ôm trong ngực, tiêu dao biết chừng nào, hắn có gì tốt? Hắn có gì mà đáng để nàng đối với hắn như vậy mà giẫm đạp tấm lòng của ta?"
Vân Như Tuyết nắm tay Yến Xước, nói rõ từng chữ: "Chàng là phu quân của ta, chàng chỗ nào cũng tốt!" Vì vậy, bà mới thích ông, yêu ông, tất cả đều đáng giá!
"Ha ha ha!" Can Phong Đế phá lên cười, "Các ngươi mơ tưởng, các ngươi đừng hòng thực hiện được!" Dứt lời, ông ta phẫn nộ mà run tay xét nát hai đạo thánh chỉ.
Thánh chỉ trước nay đều dùng gấm vóc quá mức, Can Phong Đế có lẽ vì tức giận mà mềm tay, hơn nữa mấy ngày bị độc phát tra tấn tới cả người không có sức lực, thánh chỉ đương nhiên không thể xé rách.
Yến Xước đi lên trước một bước, duỗi tay đoạt lấy: "Cho dù xé được thì không phải sẽ cần viết lại sao? Như vậy thì quá vất vả."
"Làm càn!" Can Phong Đế ngước mắt, thấy sắc mặt Yến Xước lạnh lẽo, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, "Ngươi, ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"