Chương : 227
Sớm đã có người ra roi thúc ngựa tới Phương phủ truyền tin, biết ái nữ bị thương, Phương lão gia và Phương phu nhân đều khẩn trương lo lắng, vì vậy liền tự mình tới cửa lớn chờ. Biết Phương Duyệt Nhiên bị thương ở chân, họ còn chuẩn bị sẵn ghế mây gấm vóc mềm mại.
"Cũng không Duyệt Nhi bị thương thế nào?" Phương phu nhân đưa mắt nhìn ra xa, hốc mắt đã đỏ ửng.
"Sẽ không có chuyện gì." Phương lão phu nhân duỗi tay đỡ bà, an ủi, "Hôm nay trời lạnh, phu nhân về phòng trước đi, nếu để cảm lạnh thì không tốt."
"Đúng vậy, mẫu thân." Trưởng tử và trưởng tức cùng hai nhi tử đứng sau đều phụ họa.
Phương phu nhân lại lắc đầu: "Ta ở bên trong cũng không an tâm, vẫn là ở đây chờ đi, ta muốn nhìn thấy Duyệt Nhi không sao mới có thể nhẹ lòng."
Không khuyên giải an ủi được bà, đám người Phương lão gia cũng không có cách.
Cũng may, rất nhanh đã có tiếng vó ngựa truyền tới.
Chỉ chốc lát, đoàn người Dung Hoa tiến lên.
"Vương gia, Lâu công tử."
"Phương đại nhân, Phương phu nhân."
Phương lão gia dẫn thê tử và mấy đứa con trai thi lễ với Chu Hành, Phó Cửu Lận.
Túy Đồng và Lưu Tô xuống xe trước một bước, sau đó chờ Ánh cô cô xuống xe, các nàng mới xốc màn xe lên, một người đỡ Dung Hoa, một người đỡ Phương Duyệt Nhi leo xuống.
Sớm đã có bà tử lanh lợi nâng ghế mây tới cạnh.
Lưu Tô cẩn thận ôm Phương Duyệt Nhiên đặt lên ghế mây. Hai mắt Phương phu nhân đỏ lên, vội vàng chạy tới: "Duyệt Nhi..."
"Mẫu thân." Phương Duyệt Nhiên nắm lấy tay Phương phu nhân, nghẹn ngào gọi một tiếng.
Dù trong lòng đã có chuẩn bị, dù có thông tuệ thế nào thì nàng chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, hơn nữa trước nay bản thân đều là hòn ngọc quý được cha mẹ nương chiều, thấy mẫu thân như vậy, trong lòng nàng vô cùng khó chịu, hốc mắt nhịn không được mà ươn ướt.
"Mau để mẫu thân xem, con bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?" Phương phu nhân cầm tay nàng, vừa thấy trên mặt băng bó thật dày, sắc mặt liền trắng bệch.
Nữ nhi đáng thương của bà...
Sao nó lại mệnh khổ như vậy!
Lý Lân đã chết, hoàng thất Lý gia cũng điên đảo, vốn có thể gả nữ nhi cho một nhà giàu khác, tương lai có phụ mẫu chống lưng, tuy không thể đại phú đại quý nhưng bình an khang thuận hẳn không phải vấn đề.
Nhưng... Vết thương trên mặt này...
Phương Duyệt Nhiên cười nói: "Nương, nữ nhi không sao, người đừng lo lắng, chỉ là chút thương tích thôi."
"Được rồi, vào nhà rồi nói, trên người nữ nhi còn có thương tích, ngàn vạn đừng để cảm lạnh." Phương lão gia cười mời Chu Hành và Phó Cửu Lận vào phủ.
Nữ nhi nói nghe thật nhẹ nhàng bâng quơ, trái tim Phương phu nhân thắt chặt, chỉ là bên ngoài trời lạnh, lại có khách quý, bà chỉ biết dùng khăn lau khô đôi mắt, bình ổn cảm xúc, cười đón Dung Hoa vào trong.
Phương lão gia cùng mấy nhi tử tiếp đón Chu Hành và Phó Cửu Lận tới đại sảnh ngoại viện uống trà.
Dưới sự kiên trì của Dung hoa, Phương phu nhân liền cùng con dâu và Dung Hoa đưa Phương Duyệt Nhiên về phòng.
Trong viện của Phương Duyệt Nhiên, nước, thuốc, tất cả đều sớm được chuẩn bị, vì nghe nói bên cạnh Chu Hành có đại phu y thuật cao minh nên Phương phu nhân và Phương lão gia không mời đại phu tới. Chờ an bài Phương Duyệt Nhiên ngồi trên giường thỏa đáng, Dung Hoa liền cười nói: "Phu nhân không cần lo lắng, cô cô y thuật không tồi, cô cô nói bảy tám phần sẽ chữa khỏi vết thương của Phương muội muội." Lời này đương nhiên ám chỉ vết thương trên mặt Phương Duyệt Nhiên sẽ không để lại sẹo.
"Thật sao?" Nghe nói đại phu của Vương gia vô cùng lợi hại, chỉ không ngờ là nữ đại phu! Phương phu nhân vui sướng nhìn Ánh cô cô, chỉ là nhìn dáng vẻ vết thương kia hẳn không nhẹ, vì thế lo lắng trên gương mặt vẫn không thể buông bỏ. Bà cầm tay Dung Hoa, cười nói: "May mà có Vương gia và Vương phi, còn có Lâu công tử, bằng không nữ nhi..."
"Phu nhân quá lời, là Phương muội muội cứu hai hài tử Thần Nhi và Triệt Nhi, đây là chuyện chúng ta nên làm." Dung Hoa đem sự tình kể lại đơn giản một lần.
Người báo tin không nói rõ ràng tỉ mỉ, chỉ nói Liên Hoa Am có hỏa hoạn, nữ nhi bị thương, hiện giờ nghe rõ ngọn nguồn sự tình, sắc mặt Phương phu nhân liền trắng bệch, lòng còn sợ hãi mà nắm tay Phương Duyệt Nhiên, cười nói với Dung Hoa: "Vương phi quá lời, hài tử gặp nguy hiểm, đổi lại là ai cũng sẽ ra tay giúp đỡ." Thuận thế, bà hỏi thăm Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt.
Tướng phủ tìm hai hài tử, bà biết, chỉ là không định hỏi nguyên do vì sao chúng lại tới Liên Hoa Am.
Dung Hoa cười trả lời.
"Đã trễ thế này, Vương phi khẳng định cũng đói bụng." Phương phu nhân cười phân phó ma ma bên cạnh, "Ngươi kêu phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn thanh đạm, lại phái người đi nói với lão gia một tiếng."
"Phu nhân không cần khách khí, chúng ta trên đường đã ăn vài thứ, Phương muội muội mới trở về, ngày khác ta lại tới vấn an phu nhân và Phương muội muội." Dung Hoa cười nói.
"Thật là chậm trễ Vương phi." Phương phu nhân khách khí đáp.
"Phu nhân quá khách khí." Dung Hoa đáp một tiếng, lại đưa mắt nhìn Ánh cô cô.
Ánh cô cô mở miệng: "Vương phi, đêm nay ta ở đây trông chừng Phương cô nương, ngày mai tình hình ổn định hơn ta sẽ trở về."
Nếu Phương Duyệt Nhiên phát sốt, bà ở đây cũng tiện chiếu cố.
Dung Hoa cười gật đầu, đứng dậy cáo từ Phương phu nhân.
"Mau đi thu dọn sương phòng." Phương phu nhân nghe vậy liền phân phó nha đầu, lại giữ Dung Hoa một phen, sai người ra ngoại viện báo với Phương lão gia một tiếng, sau đó đứng dậy đưa tiễn.
Tiễn tới cửa, Dung Hoa kêu Phương phu nhân dừng bước, Phương phu nhân cũng lo lắng cho nữ nhi, vì thế dặn dò con dâu dẫn người tiễn Dung Hoa ra ngoài.
........................
Sương phòng bên kia đang thu dọn, Phương phu nhân liền kéo Ánh cô cô tỉ mỉ hỏi vết thương của Phương Duyệt Nhiên.
Mãi tới khi nha đầu tới bẩm báo sương phòng đã an bài xong, bà mới kêu nha đầu dẫn Ánh cô cô qua đó nghỉ ngơi, đồng thời dâng đồ ăn lên.
Ánh cô cô vừa đi, hai nha đầu bên cạnh Phương Duyệt Nhiên quỳ xuống: "Nô tỳ không chiếu cố tốt tiểu thư, nô tỳ đáng chết."
"Mẫu thân..." Phương Duyệt Nhiên năn nỉ.
Phương phu nhân nhìn Phương Duyệt Nhiên, thở dài: "Thôi, mỗi người phạt nửa năm bổng lộc."
"Tạ phu nhân, tạ tiểu thư." Hai nha đầu cảm động tới rơi nước mắt.
"Các ngươi lui xuống hết đi." Phương phu nhân phất tay, sau đó ngồi xuống mép giường, cầm tay Phương Duyệt Nhiên, mặt rơi đầy lệ, "Nha đầu này, sao lại to gan như vậy? Hôm nay nếu không phải Lâu công tử tới kịp, con phải làm sao đây? Nếu con có chuyện gì, con kêu nương phải làm sao bây giờ?"
"Để nương lo lắng, là nữ nhi bất hiếu." Phương Duyệt Nhiên nhào vào lòng Phương phu nhân, nức nở.
"Đứa nhỏ này..." Phương phu nhân luyến tiếc nhìn nữ nhi mình, cầm khăn lau nước mắt cho nàng, duỗi tay xoa xoa vết thương trên mặt, "Đau không?"
"Không đau." Phương Duyệt Nhiên lắc đầu, cười nói.
Sao có thể không đau? Nữ nhi chẳng qua là không muốn bà lo lắng mà thôi. Phương phu nhân duỗi tay giúp nàng chỉnh lại lọn tóc: "Con sao có thể to gan như vậy?"
Nói tới đây, ánh mắt bà trở nên ngưng trọng đánh giá Phương Duyệt Nhiên.
"Nương, người sao vậy?" Phương Duyệt Nhiên khó hiểu duỗi tay xoa xoa vết thương trên mặt, sau đó cười nói, "Mẫu thân, người đừng lo lắng, cô cô nói rồi, gương mặt của con chỉ bị bỏng chút thôi, sẽ không để lại sẹo, vừa rồi người cũng gặp qua cô cô, lời bà ấy nói người tin tưởng..."
Phương phu nhân lại nghiêm túc nhìn nàng, hỏi: "Nha đầu, con cứu hai hài tử kia là vì Lâu công tử sao?"
Hiểu nữ nhi chỉ có mẫu thân.
Trước đó nữ nhi nói đã có người trong lòng, khi ấy nàng và Lý Lân có hôn ước, bà không tiện truy vấn, nhưng sau Lý Lân chết rồi, bà có bóng gió hỏi nữ nhi. Nhưng miệng nữ nhi cứ như vỏ trai vậy, một câu cũng không chịu mở, còn nói đời này thanh y Phật đèn với Bồ Tát, có khuyên cũng khuyên không được.
Bà biết tính tình nữ nhi, nếu nàng không nói, cho dù có mài rách môi cũng không có cách, vì thế cũng yên tâm. Suy nghĩ một chút, người nữ nhi ái một nhất định là đệ tử thế gia, danh môn công tử, nếu nữ nhi chưa từng định thân với Lý Lân, Phương phu nhân lại rất rõ ràng, hỏi vài lần liền dẹp bỏ tâm tư, một lòng vì nữ nhi mà chọn nhà có nhân phẩm tốt.
Không ngờ, Liên Hoa Am lại xảy ra chuyện.
Nữ nhi thông tuệ, cũng không phải người lỗ mãng, hơn nữa bên cạnh còn có nha đầu, trong am có nhiều sư phụ như vậy.
Hai tiểu công tử của tướng phủ hãm trong biển lửa, đừng nói người ngoài, nhóm ni cô trong am chắc chắn sẽ liều chết cứu giúp.
Nhưng, nữ nhi lại vọt vào.
Nàng đây là mạng cũng không cần.
Khi đó nữ nhi hoàn toàn có thể truyền tin cho nhóm sư phụ, nàng từ nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn, hành sự trước nay đều bình tĩnh...
Nàng làm như vậy chắc chắn có nội tình, mà nữ nhi và Vương phi chẳng qua là sơ giao, càng đừng nói tới có giao tình với hai đứa nhỏ.
Có thể khiến nữ nhi không màng sinh tử vọt vào biển lửa hẳn là người khác, đó nhất định là người nàng ái mộ.
Tướng phủ, người có điều kiện phù hợp đương nhiên là Chiêu vương gia và Lâu công tử.
Chiêu vương gia là không có khả năng, y tới Đông Lăng chưa tới một năm, nữ nhi cũng chỉ gặp y ở cung yến hai lần, nàng cũng không phải người vừa thấy nhan sắc liền si mê tới thần hồn điên đảo.
Cho nên, người đó chính là Lâu công tử Phó Cửu Lận.
Bị Phương phu nhân nhìn thấu tâm tư, Phương Duyệt Nhiên vội rũ mắt lắc đầu, nhẹ giọng: "Mẫu thân nói gì vậy, nữ nhi chỉ muốn cứu hai đứa nhỏ thôi, không có ý gì khác."
Lời tuy nói là vậy nhưng gương mặt và hai tai đã đỏ bừng.
"Duyệt Nhi à..." Phương phu nhân thở dài, "Ý của con nương rõ rồi, chờ vết thương khỏi, nương dẫn con tới nhà dì giải sầu được không?"
Có để lại sẹo hay không còn không biết, chỉ cần nữ nhi thoải mái là được.
"Mẫu thân..." Phương Duyệt Nhiên nghẹn ngào, hai mắt ngấn nước nhìn Phương phu nhân.
"Được rồi, con nghỉ ngơi sớm đi, nương ở đây cùng con, có chỗ nào không thoải mái cứ gọi nương." Phương phu nhân đứng dậy, đỡ nàng nằm xuống.
"Cũng không Duyệt Nhi bị thương thế nào?" Phương phu nhân đưa mắt nhìn ra xa, hốc mắt đã đỏ ửng.
"Sẽ không có chuyện gì." Phương lão phu nhân duỗi tay đỡ bà, an ủi, "Hôm nay trời lạnh, phu nhân về phòng trước đi, nếu để cảm lạnh thì không tốt."
"Đúng vậy, mẫu thân." Trưởng tử và trưởng tức cùng hai nhi tử đứng sau đều phụ họa.
Phương phu nhân lại lắc đầu: "Ta ở bên trong cũng không an tâm, vẫn là ở đây chờ đi, ta muốn nhìn thấy Duyệt Nhi không sao mới có thể nhẹ lòng."
Không khuyên giải an ủi được bà, đám người Phương lão gia cũng không có cách.
Cũng may, rất nhanh đã có tiếng vó ngựa truyền tới.
Chỉ chốc lát, đoàn người Dung Hoa tiến lên.
"Vương gia, Lâu công tử."
"Phương đại nhân, Phương phu nhân."
Phương lão gia dẫn thê tử và mấy đứa con trai thi lễ với Chu Hành, Phó Cửu Lận.
Túy Đồng và Lưu Tô xuống xe trước một bước, sau đó chờ Ánh cô cô xuống xe, các nàng mới xốc màn xe lên, một người đỡ Dung Hoa, một người đỡ Phương Duyệt Nhi leo xuống.
Sớm đã có bà tử lanh lợi nâng ghế mây tới cạnh.
Lưu Tô cẩn thận ôm Phương Duyệt Nhiên đặt lên ghế mây. Hai mắt Phương phu nhân đỏ lên, vội vàng chạy tới: "Duyệt Nhi..."
"Mẫu thân." Phương Duyệt Nhiên nắm lấy tay Phương phu nhân, nghẹn ngào gọi một tiếng.
Dù trong lòng đã có chuẩn bị, dù có thông tuệ thế nào thì nàng chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, hơn nữa trước nay bản thân đều là hòn ngọc quý được cha mẹ nương chiều, thấy mẫu thân như vậy, trong lòng nàng vô cùng khó chịu, hốc mắt nhịn không được mà ươn ướt.
"Mau để mẫu thân xem, con bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?" Phương phu nhân cầm tay nàng, vừa thấy trên mặt băng bó thật dày, sắc mặt liền trắng bệch.
Nữ nhi đáng thương của bà...
Sao nó lại mệnh khổ như vậy!
Lý Lân đã chết, hoàng thất Lý gia cũng điên đảo, vốn có thể gả nữ nhi cho một nhà giàu khác, tương lai có phụ mẫu chống lưng, tuy không thể đại phú đại quý nhưng bình an khang thuận hẳn không phải vấn đề.
Nhưng... Vết thương trên mặt này...
Phương Duyệt Nhiên cười nói: "Nương, nữ nhi không sao, người đừng lo lắng, chỉ là chút thương tích thôi."
"Được rồi, vào nhà rồi nói, trên người nữ nhi còn có thương tích, ngàn vạn đừng để cảm lạnh." Phương lão gia cười mời Chu Hành và Phó Cửu Lận vào phủ.
Nữ nhi nói nghe thật nhẹ nhàng bâng quơ, trái tim Phương phu nhân thắt chặt, chỉ là bên ngoài trời lạnh, lại có khách quý, bà chỉ biết dùng khăn lau khô đôi mắt, bình ổn cảm xúc, cười đón Dung Hoa vào trong.
Phương lão gia cùng mấy nhi tử tiếp đón Chu Hành và Phó Cửu Lận tới đại sảnh ngoại viện uống trà.
Dưới sự kiên trì của Dung hoa, Phương phu nhân liền cùng con dâu và Dung Hoa đưa Phương Duyệt Nhiên về phòng.
Trong viện của Phương Duyệt Nhiên, nước, thuốc, tất cả đều sớm được chuẩn bị, vì nghe nói bên cạnh Chu Hành có đại phu y thuật cao minh nên Phương phu nhân và Phương lão gia không mời đại phu tới. Chờ an bài Phương Duyệt Nhiên ngồi trên giường thỏa đáng, Dung Hoa liền cười nói: "Phu nhân không cần lo lắng, cô cô y thuật không tồi, cô cô nói bảy tám phần sẽ chữa khỏi vết thương của Phương muội muội." Lời này đương nhiên ám chỉ vết thương trên mặt Phương Duyệt Nhiên sẽ không để lại sẹo.
"Thật sao?" Nghe nói đại phu của Vương gia vô cùng lợi hại, chỉ không ngờ là nữ đại phu! Phương phu nhân vui sướng nhìn Ánh cô cô, chỉ là nhìn dáng vẻ vết thương kia hẳn không nhẹ, vì thế lo lắng trên gương mặt vẫn không thể buông bỏ. Bà cầm tay Dung Hoa, cười nói: "May mà có Vương gia và Vương phi, còn có Lâu công tử, bằng không nữ nhi..."
"Phu nhân quá lời, là Phương muội muội cứu hai hài tử Thần Nhi và Triệt Nhi, đây là chuyện chúng ta nên làm." Dung Hoa đem sự tình kể lại đơn giản một lần.
Người báo tin không nói rõ ràng tỉ mỉ, chỉ nói Liên Hoa Am có hỏa hoạn, nữ nhi bị thương, hiện giờ nghe rõ ngọn nguồn sự tình, sắc mặt Phương phu nhân liền trắng bệch, lòng còn sợ hãi mà nắm tay Phương Duyệt Nhiên, cười nói với Dung Hoa: "Vương phi quá lời, hài tử gặp nguy hiểm, đổi lại là ai cũng sẽ ra tay giúp đỡ." Thuận thế, bà hỏi thăm Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt.
Tướng phủ tìm hai hài tử, bà biết, chỉ là không định hỏi nguyên do vì sao chúng lại tới Liên Hoa Am.
Dung Hoa cười trả lời.
"Đã trễ thế này, Vương phi khẳng định cũng đói bụng." Phương phu nhân cười phân phó ma ma bên cạnh, "Ngươi kêu phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn thanh đạm, lại phái người đi nói với lão gia một tiếng."
"Phu nhân không cần khách khí, chúng ta trên đường đã ăn vài thứ, Phương muội muội mới trở về, ngày khác ta lại tới vấn an phu nhân và Phương muội muội." Dung Hoa cười nói.
"Thật là chậm trễ Vương phi." Phương phu nhân khách khí đáp.
"Phu nhân quá khách khí." Dung Hoa đáp một tiếng, lại đưa mắt nhìn Ánh cô cô.
Ánh cô cô mở miệng: "Vương phi, đêm nay ta ở đây trông chừng Phương cô nương, ngày mai tình hình ổn định hơn ta sẽ trở về."
Nếu Phương Duyệt Nhiên phát sốt, bà ở đây cũng tiện chiếu cố.
Dung Hoa cười gật đầu, đứng dậy cáo từ Phương phu nhân.
"Mau đi thu dọn sương phòng." Phương phu nhân nghe vậy liền phân phó nha đầu, lại giữ Dung Hoa một phen, sai người ra ngoại viện báo với Phương lão gia một tiếng, sau đó đứng dậy đưa tiễn.
Tiễn tới cửa, Dung Hoa kêu Phương phu nhân dừng bước, Phương phu nhân cũng lo lắng cho nữ nhi, vì thế dặn dò con dâu dẫn người tiễn Dung Hoa ra ngoài.
........................
Sương phòng bên kia đang thu dọn, Phương phu nhân liền kéo Ánh cô cô tỉ mỉ hỏi vết thương của Phương Duyệt Nhiên.
Mãi tới khi nha đầu tới bẩm báo sương phòng đã an bài xong, bà mới kêu nha đầu dẫn Ánh cô cô qua đó nghỉ ngơi, đồng thời dâng đồ ăn lên.
Ánh cô cô vừa đi, hai nha đầu bên cạnh Phương Duyệt Nhiên quỳ xuống: "Nô tỳ không chiếu cố tốt tiểu thư, nô tỳ đáng chết."
"Mẫu thân..." Phương Duyệt Nhiên năn nỉ.
Phương phu nhân nhìn Phương Duyệt Nhiên, thở dài: "Thôi, mỗi người phạt nửa năm bổng lộc."
"Tạ phu nhân, tạ tiểu thư." Hai nha đầu cảm động tới rơi nước mắt.
"Các ngươi lui xuống hết đi." Phương phu nhân phất tay, sau đó ngồi xuống mép giường, cầm tay Phương Duyệt Nhiên, mặt rơi đầy lệ, "Nha đầu này, sao lại to gan như vậy? Hôm nay nếu không phải Lâu công tử tới kịp, con phải làm sao đây? Nếu con có chuyện gì, con kêu nương phải làm sao bây giờ?"
"Để nương lo lắng, là nữ nhi bất hiếu." Phương Duyệt Nhiên nhào vào lòng Phương phu nhân, nức nở.
"Đứa nhỏ này..." Phương phu nhân luyến tiếc nhìn nữ nhi mình, cầm khăn lau nước mắt cho nàng, duỗi tay xoa xoa vết thương trên mặt, "Đau không?"
"Không đau." Phương Duyệt Nhiên lắc đầu, cười nói.
Sao có thể không đau? Nữ nhi chẳng qua là không muốn bà lo lắng mà thôi. Phương phu nhân duỗi tay giúp nàng chỉnh lại lọn tóc: "Con sao có thể to gan như vậy?"
Nói tới đây, ánh mắt bà trở nên ngưng trọng đánh giá Phương Duyệt Nhiên.
"Nương, người sao vậy?" Phương Duyệt Nhiên khó hiểu duỗi tay xoa xoa vết thương trên mặt, sau đó cười nói, "Mẫu thân, người đừng lo lắng, cô cô nói rồi, gương mặt của con chỉ bị bỏng chút thôi, sẽ không để lại sẹo, vừa rồi người cũng gặp qua cô cô, lời bà ấy nói người tin tưởng..."
Phương phu nhân lại nghiêm túc nhìn nàng, hỏi: "Nha đầu, con cứu hai hài tử kia là vì Lâu công tử sao?"
Hiểu nữ nhi chỉ có mẫu thân.
Trước đó nữ nhi nói đã có người trong lòng, khi ấy nàng và Lý Lân có hôn ước, bà không tiện truy vấn, nhưng sau Lý Lân chết rồi, bà có bóng gió hỏi nữ nhi. Nhưng miệng nữ nhi cứ như vỏ trai vậy, một câu cũng không chịu mở, còn nói đời này thanh y Phật đèn với Bồ Tát, có khuyên cũng khuyên không được.
Bà biết tính tình nữ nhi, nếu nàng không nói, cho dù có mài rách môi cũng không có cách, vì thế cũng yên tâm. Suy nghĩ một chút, người nữ nhi ái một nhất định là đệ tử thế gia, danh môn công tử, nếu nữ nhi chưa từng định thân với Lý Lân, Phương phu nhân lại rất rõ ràng, hỏi vài lần liền dẹp bỏ tâm tư, một lòng vì nữ nhi mà chọn nhà có nhân phẩm tốt.
Không ngờ, Liên Hoa Am lại xảy ra chuyện.
Nữ nhi thông tuệ, cũng không phải người lỗ mãng, hơn nữa bên cạnh còn có nha đầu, trong am có nhiều sư phụ như vậy.
Hai tiểu công tử của tướng phủ hãm trong biển lửa, đừng nói người ngoài, nhóm ni cô trong am chắc chắn sẽ liều chết cứu giúp.
Nhưng, nữ nhi lại vọt vào.
Nàng đây là mạng cũng không cần.
Khi đó nữ nhi hoàn toàn có thể truyền tin cho nhóm sư phụ, nàng từ nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn, hành sự trước nay đều bình tĩnh...
Nàng làm như vậy chắc chắn có nội tình, mà nữ nhi và Vương phi chẳng qua là sơ giao, càng đừng nói tới có giao tình với hai đứa nhỏ.
Có thể khiến nữ nhi không màng sinh tử vọt vào biển lửa hẳn là người khác, đó nhất định là người nàng ái mộ.
Tướng phủ, người có điều kiện phù hợp đương nhiên là Chiêu vương gia và Lâu công tử.
Chiêu vương gia là không có khả năng, y tới Đông Lăng chưa tới một năm, nữ nhi cũng chỉ gặp y ở cung yến hai lần, nàng cũng không phải người vừa thấy nhan sắc liền si mê tới thần hồn điên đảo.
Cho nên, người đó chính là Lâu công tử Phó Cửu Lận.
Bị Phương phu nhân nhìn thấu tâm tư, Phương Duyệt Nhiên vội rũ mắt lắc đầu, nhẹ giọng: "Mẫu thân nói gì vậy, nữ nhi chỉ muốn cứu hai đứa nhỏ thôi, không có ý gì khác."
Lời tuy nói là vậy nhưng gương mặt và hai tai đã đỏ bừng.
"Duyệt Nhi à..." Phương phu nhân thở dài, "Ý của con nương rõ rồi, chờ vết thương khỏi, nương dẫn con tới nhà dì giải sầu được không?"
Có để lại sẹo hay không còn không biết, chỉ cần nữ nhi thoải mái là được.
"Mẫu thân..." Phương Duyệt Nhiên nghẹn ngào, hai mắt ngấn nước nhìn Phương phu nhân.
"Được rồi, con nghỉ ngơi sớm đi, nương ở đây cùng con, có chỗ nào không thoải mái cứ gọi nương." Phương phu nhân đứng dậy, đỡ nàng nằm xuống.