Chương : 231
Vọt ra tốt như vậy, còn chuẩn xác không sai bắt được áo bào của Chu Hành, thật trùng hợp! Ở đây có nàng, Lưu Tô và Túy Đồng, một cô nương lẻ loi không phải nên hướng ba nữ tử các nàng để tránh tị hiềm hay sao? Hơn nữa đám người vây xem không ít công tử cẩm y hoa phục, mà nàng ta lại chuẩn xác lao tới trực tiếp bắt lấy Chu Hành.
Dung Hoa mỉm cười nghiêng đầu nhìn y.
Chu Hành nắm tay nàng, ánh mắt nhìn nàng mang theo ôn nhu và sủng nịnh, thần sắc hiển nhiên muốn nói với nàng hai chữ: Nghịch ngợm.
Thấy Chu Hành không nói gì, cô nương mỹ mạo kia nhìn Dung Hoa, sau đó rưng rưng ngẩng đầu nhìn Chu Hành: "Công tử cứu mạng, cầu xin công tử ngài cứu Trân nương, kiếp này Trân nương nguyện giặt y phục nấu cơm, làm trâu làm ngựa hầu hạ công tử và phu nhân, cầu xin công tử ngài thương xót mà cứu Trân nương." Vừa nói chuyện, nước mắt vừa rơi xuống càng khiến mỹ mạo nàng ta tăng thêm mấy phần nhu nhược đáng thương.
Mấy người vây xem đều tới gần, không ít kẻ vì bộ dáng này của Trân nương mà cảm thấy thương tiếc.
Túy Đồng đứng sau Dung Hoa tiến lên trước một bước, nói: "Hầu hạ công tử và phu nhân nhà ta? Ngươi thì làm được cái gì?"
Ngụy trang bộ dáng đáng thương, coi bọn họ là ngốc tử, nhìn không ra nàng ta tới là nhắm vào Vương gia và Vương phi sao? Còn không phải là có người muốn cài cái đinh bên cạnh Vương gia và Vương phi à? Mỹ nhân nũng nịu như vậy cũng không biết là vị nào trong kinh phái tới.
Trân nương vội trả lời: "Trân nương cái gì cũng làm được, giặt giũ nấu cơm gánh nước đều có thể."
"Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, ngay cả khóc cũng xinh đẹp động lòng người." Dung Hoa mỉm cười nhìn biểu tình của đám người vây xem, lại nói, "Mỹ nhân nũng nịu như vậy, giặt giũ gánh nước nấu cơm có phải quá đáng tiếc hay không?"
Trân nương kinh hỉ nhìn Dung Hoa, nhẹ giọng: "Trân nương biết nghe lời."
"Còn biết hồng tụ thiêm hương (1)." Dung Hoa cười tủm tỉm."
(1) Hồng tụ thiêm hương (红袖添香): ý chỉ hồng nhan ở cạnh chăm sóc thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử
"Phu nhân..." Gương mặt Trân nương lộ vẻ xấu hổ.
Bốn chữ "Hồng tụ thiêm hương" này thật khiến người ta mơ màng.
Bộ dáng ngượng ngùng, hơn nữa ăn mặc mỏng manh, dáng người quyến rũ như ẩn như hiện, ánh mắt người vây xem đều như lửa lớn khóa chặt Trân nương.
Trân nương càng xấu hổ, khó xử nắm lấy ống tay áo.
"Ai dám đoạt người với bổn thiếu gia?" Người tới là một công tử cẩm y lam sắc, tướng mạo đường đường, chỉ là vừa nhìn thấy Dung Hoa, ánh mắt lập tức sáng ngời, nhưng thấy Chu Hành biểu tình lạnh nhạt đứng cạnh, hắn vội thu hồi tâm tư, đưa mắt nhìn Trân nương quỳ dưới đất, sau đó hung tợn hỏi y, "Ngươi muốn đoạt người với bản công tử?"
"Ngươi mang đi đi." Chu Hành liếc nhìn hắn, trầm giọng.
Thanh y công tử kinh ngạc tới chớp chớp hai mắt: "Ngươi... Ngươi không mua?"
"Không mua?"
Thanh y công tử lập tức đưa mắt nhìn Dung Hoa đứng cạnh, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Có cô nương tuyệt sắc như vậy bên cạnh, người trước mặt còn để ý nữ tử quỳ dưới đất sao?
"Công tử..." Trân nương gấp tới độ khóc lên, "Công tử, có phải Trân nương nói gì sai chọc giận ngài không?"
"Ngươi không phải bán mình chôn cha sao?" Chu Hành hỏi.
Trân nương khóc như hoa lê dính mưa: "Vâng, cầu xin công tử mua nô gia, nô gia nguyện dùng cả đời làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của công tử."
Chu Hành liếc nhìn thanh y công tử kia, hỏi: "Hắn cho ngươi mười lượng, ngươi không muốn?"
Trân nương quay đầu nhìn, lắc đầu tuyệt vọng: "Để Hồ công tử mua về, còn không bằng nô gia đi cùng phụ thân." Dứt lời, nàng ta đưa mắt nhìn bốn phía, làm như chuẩn bị đập đầu tìm cái chết.
"Sao hả? Bản công tử coi trọng ngươi, ngươi còn không cao hứng? Bản công tử là người thương hoa tiếc ngọc, coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi, chỉ cần ngươi đi theo bản công tử, về sau để ngươi hô nô gọi tì, mặc vàng đeo bạc sống cả đời thoải mái dễ chịu." Hồ công tử cợt nhã duỗi tay kéo nàng ta.
"Không được chạm vào ta!" Trân nương phẫn nộ gạt tay hắn ra, sau đó quỳ xuống, bò tới trước mặt Dung Hoa, "Phu nhân, xin người thương xót Trân nương, Trân nương tuy xuất thân nghèo khổ nhưng cũng biết giữ mình trong sạch, phu nhân, xin người cứu Trân nương."
"Con đàn bà thối, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Gia nhìn trúng ngươi là phúc khí của ngươi!" Hồ công tử nổi giận, nhìn Dung Hoa và Chu Hành nói, "Con đàn bà này, hôm nay gia muốn chắc rồi."
"Hồ công tử này thật quá đáng!"
"Cô nương đó thật đáng thương."
"Đúng vậy, cha vừa chết, hiện giờ còn bị Hồ gia hoang đường lôi đi."
"Công tử và phu nhân này nhìn có vẻ xuất thân cao quý, cho một lượng bạc chẳng qua là chuyện không tốn sức, họ sao có thể trơ mắt nhìn cô nương này rơi vào tay Hồ công tử chứ?"
"Rơi vào tay Hồ công tử, cô nương này còn đường sống sao?"
"Đúng vậy, Hồ công tử nổi tiếng là ăn chơi trác táng, cô nương sợ là sẽ bị đạp hư rồi."
...
Quần chúng vây xem ngươi một lời ta một câu mà bàn luận.
Trân nương khóc càng thương tâm, duỗi tay kéo tà váy của Dung Hoa, cầu xin: "Phu nhân, người tâm địa Bồ Tát hãy cứu lấy nô gia."
"Đều câm miệng cho bản công tử!" Hồ công tử thở hổn hển duỗi tay chỉ vào đám người vây xem, tức giận quát.
Thanh âm bàn tán liền nhỏ lại.
"Ngươi bán mình chôn cha, ai mua ngươi, cho ngươi bạc chôn cha, ngươi không phải sẽ mang ơn đội nghĩa báo đáp người ta sao?" Dung Hoa mỉm cười nhìn Trân nương, ôn hòa hỏi, "Không muốn bán cho Hồ công tử, lại nguyện ý đi cùng ta, không đúng, phải nói là ngươi nguyện ý đi theo phu quân ta, không phải sao?"
Lời này...
Người vây xem không khỏi ngẩng đầu nhìn Chu Hành.
Hoa phục màu lam, măt mày như họa, tự phụ thanh nhã, dung mạo và khí độ này Hồ công tử đương nhiên không thể sánh được!
Nghe nói hôm qua Chiêu Vương và Chiêu Vương Phi đã tới Cẩm Châu, tuy không gặp qua nhưng nhìn đôi bích nhân trước mặt này, trong lòng mọi người ẩn ẩn đã có câu trả lời, không ngừng gật đầu.
Nếu bọn họ chính là Vương gia và Vương phi, vậy Trân nương này theo bọn họ không phải là một bước lên trời sao?
Cho dù người trước mặt không phải Vương gia và Vương phi, nhưng với cách ăn mặc và khí độ này, không phú cũng quý, theo người như vậy đương nhiên tốt hơn bán mình cho Hồ công tử, Hồ công tử này vốn có tiếng ăn chơi trác táng trong thành.
"Phu nhân, phu nhân..." Trân nương lắc đầu, "Trân nương không có ý đó, Trân nương tuy chỉ mới tới Cẩm Châu nhưng cũng có nghe danh Hồ công tử này, hắn, hắn... Trân nương bị hắn mua về còn không bằng chết đi..."
Dứt lời, nàng ta thê lương mà khóc.
"Chỉ là một lượng bạc thôi, tội gì phải bức một nữ tử nhu nhược đi theo Hồ công tử chứ?"
"Đúng vậy, đi theo hắn cũng không biết sống được mấy ngày."
"Thật đáng thương, phụ thân vừa mất, hiện tại lại lẻ loi rơi và hoàn cảnh này."
...
Mọi người đồng tình nghị luận.
"Ta khinh! Ai dám nói hưu nói vượn?" Hồ công tử phỉ nhổ, vênh váo tự đắc nói, "Gia mua nàng ta, nàng ta chính là người của gia, giống hay chết liên quan gì tới các ngươi? Các ngươi một đám miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, sao không có ai bỏ tiền mua nàng? Chỉ một lượng bạc, các ngươi không trả nổi à?"
"Xem xem."
"Thật là..."
Đám người thổn thức mấy câu, sau đó cũng dừng lại.
Nhà bình thường đương nhiên sẽ không bỏ tiền mua một cô nương về, mà nhà giàu có bạc càng sẽ không tùy tiện mua về một người không rõ lai lịch.
"Hừ, các ngươi đồng tình nhưng lại không muốn mua, vậy rầm rì cái gì hả?" Hồ công tử nhướng mày, lớn tiếng.
"Phu nhân, phu nhân, cầu xin người mua Trân nương đi." Trân nương dập đầu cầu xin.
Dung Hoa quét mắt nhìn một vòng, nói: "Nếu đã bán mình chôn cha thì làm gì có đạo lý chọn khách?"
Túy Đồng bổ sung một câu: "Công tử và phu nhân nhà ta không thiếu nô tỳ sai sử!"
"Đi thôi." Chu Hành nhàn nhạt một câu, nắm tay Dung Hoa chuẩn bị xoay người.
Hồ công tử cũng biết chuyện Chiêu Vương và Chiêu Vương Phi tới Cẩm Châu, trong lòng cũng ẩn ẩn có chút lo lắng, nhưng lúc này thấy Chu Hành và Dung Hoa thật sự không định quản sống chết của Trân nương này, hắn lập tức hớn hở, vui vẻ nói: "Người đâu, mau đi mua một cái quan tài, chọn nơi phong thủy tốt an táng người chết." Nói rồi, hắn duỗi tay kéo Trân nương, "Đi thôi, Trân nương."
"Phu nhân, người cũng là nữ tử, chẳng lẽ người trơ mắt nhìn Trân nương bị đẩy vào hố lửa sao?" Trân nương khóc lóc nhìn Chu Hành và Dung Hoa xoay người rời đi, "Xin phu nhân thương xót, người cứu Trân nương đi, Trân nương chắc chắn sẽ hầu hạ người thật tốt, Trân nương sẽ không đoạt công việc của các tỷ muội, chỉ cầu phu nhân người thưởng cho miếng cơm ăn. Công tử, phu nhân, cầu xin hai người cứu Trân nương..." Nàng ta vừa nói vừa gạt tay Hồ công tử ra, liên tục dập đầu.
"Nhìn bộ dáng nũng nịu của ngươi, giặt giũ nấu cơm gì đó đúng là ủy khuất cho ngươi." Chu Hành xoay người nhìn nàng ta, bỏ lại một câu, sau đó nắm tay Dung Hoa đi vào tửu lâu trước mặt.
Tiểu nhị đứng ở cửa xem náo nhiệt vội khom người đón tiếp: "Khách quan, mời vào trong."
Hồ công tử vui vẻ rạo rực giữ chặt Trân nương, kéo nàng ta lên xe ngựa.
Hết tuồng để xem, đám người chỉ thở dài than tiếc một câu rồi cũng tan đi.
Vào nhã gian lầu hai, Chu Hành liền phân phó Lâm Hạ: "Cho người điều tra Trân nương và Hồ công tử kia."
"Vâng."
Dung Hoa đưa mắt nhìn xuống lầu, hỏi: "Chàng nói xem, Trân nương này rốt cuộc là người do ai phái tới?" Còn dùng biện pháp vụng về như vậy muốn cài người bên cạnh bọn họ.
Có điều, biện pháp này tuy vụng về nhưng cũng có thể xem là một cách hữu dụng, hơn nữa Trân nương trời sinh mỹ mạo, dáng người quyến rũ, chỉ cần nàng và Chu Hành có một người mềm lòng, vậy là thành công.
Chu Hành mỉm cười nghiêng đầu, nắm lấy tay nàng, tinh tế thưởng thức đường chỉ tay, nói: "Vòng đi vòng lại cũng chỉ có vài người."
Dung Hoa gật đầu.
Cũng đúng, Chính Đức Đế không dung được y, còn cả mấy chất nhi muốn tranh trữ kia, tóm lại đều có khả năng.
"Được rồi, đừng nghĩ nữa, chúng ta ở đây chơi một chút, lát nữa chúng ta tới nơi nàng sống khi nhỏ, nàng còn nhớ không?"
"Có chút ấn tượng." Dung Hoa mỉm cười.
Ký ức về Cẩm Châu, nàng vẫn còn nhớ rõ ràng.
Ăn cơm xong, hai người đi dạo trong thành một lúc rồi trở về, lúc này, người Lâm Hạ phái đi cũng đã quay lại.
Được thuộc hạ bẩm báo, Lâm Hạ liền tới truyền lời với Dung Hoa và Chu Hành: "Hồ công tử kia là công tử của Hồ gia, phú thương Cẩm Châu, thanh sắc khuyển mã, miên hoa túc liễu (2), có tiếng ăn chơi trác táng ở nơi này, nhiều đời đều làm ăn buôn bán, không có gì khả nghi. Mà Trân nương và phụ thân của nàng ta lại có chút đáng ngờ. Cha con bọn họ không phải người Cẩm Châu, tháng ba năm nay mới tới, sống trong gánh hát rong của một tửu lâu, trước đó vài ngày cha của Trân nương chết, nàng ta không nơi nương tựa nên phải bán mình chôn cha."
(2) Thanh sắc khuyển mã, miên hoa túc liễu (声色犬马,眠花宿柳): ám chỉ cách sống thối nát dâm loạn của giai cấp thống trị
"Tháng ba tới?" Chu Hành gõ nhẹ ngón tay trên bàn, hỏi.
"Đúng vậy." Lâm Hạ gật đầu, tiếp tục nói, "Còn nữa, Trân nương kia, chết rồi."
"Đã chết?" Dung Hoa nhướng mày.
"Vâng, sau khi bị Hồ công tử đưa về nhà, thời điểm tắm gội nàng ta chết chìm trong nước."
"Cho nên manh mối liền bị chặt đứt?" Dung Hoa khẽ cười. Phụ thân chết, hiện tại Trân nương cũng chết, họ lại không phải người địa phương, hơn nữa chỉ mới tới đây khoảng hai tháng, mọi dấu vết không phải bị xóa sạch rồi sao?
"Người của đoàn hát rong nói thế nào?" Chu Hành hỏi.
"Bọn họ cũng không rõ lắm, chỉ biết cha con Trân nương là người Tương Thành, mẫu thân nàng ta đã chết nhiều năm, mấy năm gần đây đều là cha con nương tựa nhau mà sống, mưu sinh bằng nghề hát rong." Lâm Hạ trả lời.
"Lui xuống đi." Chu Hành phất tay.
Lâm Hạ khom người ra ngoài.
"Lần này không thành công, phía sau khẳng định vẫn còn chiêu khác." Chu Hành nhìn Dung Hoa, nói.
Dung Hoa mỉm cười gật đầu: "Ừ, hiện tại cha con Trân nương đều đã chết, người đứng sau chúng ta không biết rõ, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không dễ dàng dừng tay như vậy."
Cái gì là chết chìm?
Chẳng qua là Trân nương không thành công, vì thế liền dứt khoát diệt khẩu, đây còn không phải là lo bọn họ tra được ngọn nguồn hay sao?
Dung Hoa mỉm cười nghiêng đầu nhìn y.
Chu Hành nắm tay nàng, ánh mắt nhìn nàng mang theo ôn nhu và sủng nịnh, thần sắc hiển nhiên muốn nói với nàng hai chữ: Nghịch ngợm.
Thấy Chu Hành không nói gì, cô nương mỹ mạo kia nhìn Dung Hoa, sau đó rưng rưng ngẩng đầu nhìn Chu Hành: "Công tử cứu mạng, cầu xin công tử ngài cứu Trân nương, kiếp này Trân nương nguyện giặt y phục nấu cơm, làm trâu làm ngựa hầu hạ công tử và phu nhân, cầu xin công tử ngài thương xót mà cứu Trân nương." Vừa nói chuyện, nước mắt vừa rơi xuống càng khiến mỹ mạo nàng ta tăng thêm mấy phần nhu nhược đáng thương.
Mấy người vây xem đều tới gần, không ít kẻ vì bộ dáng này của Trân nương mà cảm thấy thương tiếc.
Túy Đồng đứng sau Dung Hoa tiến lên trước một bước, nói: "Hầu hạ công tử và phu nhân nhà ta? Ngươi thì làm được cái gì?"
Ngụy trang bộ dáng đáng thương, coi bọn họ là ngốc tử, nhìn không ra nàng ta tới là nhắm vào Vương gia và Vương phi sao? Còn không phải là có người muốn cài cái đinh bên cạnh Vương gia và Vương phi à? Mỹ nhân nũng nịu như vậy cũng không biết là vị nào trong kinh phái tới.
Trân nương vội trả lời: "Trân nương cái gì cũng làm được, giặt giũ nấu cơm gánh nước đều có thể."
"Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, ngay cả khóc cũng xinh đẹp động lòng người." Dung Hoa mỉm cười nhìn biểu tình của đám người vây xem, lại nói, "Mỹ nhân nũng nịu như vậy, giặt giũ gánh nước nấu cơm có phải quá đáng tiếc hay không?"
Trân nương kinh hỉ nhìn Dung Hoa, nhẹ giọng: "Trân nương biết nghe lời."
"Còn biết hồng tụ thiêm hương (1)." Dung Hoa cười tủm tỉm."
(1) Hồng tụ thiêm hương (红袖添香): ý chỉ hồng nhan ở cạnh chăm sóc thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử
"Phu nhân..." Gương mặt Trân nương lộ vẻ xấu hổ.
Bốn chữ "Hồng tụ thiêm hương" này thật khiến người ta mơ màng.
Bộ dáng ngượng ngùng, hơn nữa ăn mặc mỏng manh, dáng người quyến rũ như ẩn như hiện, ánh mắt người vây xem đều như lửa lớn khóa chặt Trân nương.
Trân nương càng xấu hổ, khó xử nắm lấy ống tay áo.
"Ai dám đoạt người với bổn thiếu gia?" Người tới là một công tử cẩm y lam sắc, tướng mạo đường đường, chỉ là vừa nhìn thấy Dung Hoa, ánh mắt lập tức sáng ngời, nhưng thấy Chu Hành biểu tình lạnh nhạt đứng cạnh, hắn vội thu hồi tâm tư, đưa mắt nhìn Trân nương quỳ dưới đất, sau đó hung tợn hỏi y, "Ngươi muốn đoạt người với bản công tử?"
"Ngươi mang đi đi." Chu Hành liếc nhìn hắn, trầm giọng.
Thanh y công tử kinh ngạc tới chớp chớp hai mắt: "Ngươi... Ngươi không mua?"
"Không mua?"
Thanh y công tử lập tức đưa mắt nhìn Dung Hoa đứng cạnh, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Có cô nương tuyệt sắc như vậy bên cạnh, người trước mặt còn để ý nữ tử quỳ dưới đất sao?
"Công tử..." Trân nương gấp tới độ khóc lên, "Công tử, có phải Trân nương nói gì sai chọc giận ngài không?"
"Ngươi không phải bán mình chôn cha sao?" Chu Hành hỏi.
Trân nương khóc như hoa lê dính mưa: "Vâng, cầu xin công tử mua nô gia, nô gia nguyện dùng cả đời làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của công tử."
Chu Hành liếc nhìn thanh y công tử kia, hỏi: "Hắn cho ngươi mười lượng, ngươi không muốn?"
Trân nương quay đầu nhìn, lắc đầu tuyệt vọng: "Để Hồ công tử mua về, còn không bằng nô gia đi cùng phụ thân." Dứt lời, nàng ta đưa mắt nhìn bốn phía, làm như chuẩn bị đập đầu tìm cái chết.
"Sao hả? Bản công tử coi trọng ngươi, ngươi còn không cao hứng? Bản công tử là người thương hoa tiếc ngọc, coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi, chỉ cần ngươi đi theo bản công tử, về sau để ngươi hô nô gọi tì, mặc vàng đeo bạc sống cả đời thoải mái dễ chịu." Hồ công tử cợt nhã duỗi tay kéo nàng ta.
"Không được chạm vào ta!" Trân nương phẫn nộ gạt tay hắn ra, sau đó quỳ xuống, bò tới trước mặt Dung Hoa, "Phu nhân, xin người thương xót Trân nương, Trân nương tuy xuất thân nghèo khổ nhưng cũng biết giữ mình trong sạch, phu nhân, xin người cứu Trân nương."
"Con đàn bà thối, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Gia nhìn trúng ngươi là phúc khí của ngươi!" Hồ công tử nổi giận, nhìn Dung Hoa và Chu Hành nói, "Con đàn bà này, hôm nay gia muốn chắc rồi."
"Hồ công tử này thật quá đáng!"
"Cô nương đó thật đáng thương."
"Đúng vậy, cha vừa chết, hiện giờ còn bị Hồ gia hoang đường lôi đi."
"Công tử và phu nhân này nhìn có vẻ xuất thân cao quý, cho một lượng bạc chẳng qua là chuyện không tốn sức, họ sao có thể trơ mắt nhìn cô nương này rơi vào tay Hồ công tử chứ?"
"Rơi vào tay Hồ công tử, cô nương này còn đường sống sao?"
"Đúng vậy, Hồ công tử nổi tiếng là ăn chơi trác táng, cô nương sợ là sẽ bị đạp hư rồi."
...
Quần chúng vây xem ngươi một lời ta một câu mà bàn luận.
Trân nương khóc càng thương tâm, duỗi tay kéo tà váy của Dung Hoa, cầu xin: "Phu nhân, người tâm địa Bồ Tát hãy cứu lấy nô gia."
"Đều câm miệng cho bản công tử!" Hồ công tử thở hổn hển duỗi tay chỉ vào đám người vây xem, tức giận quát.
Thanh âm bàn tán liền nhỏ lại.
"Ngươi bán mình chôn cha, ai mua ngươi, cho ngươi bạc chôn cha, ngươi không phải sẽ mang ơn đội nghĩa báo đáp người ta sao?" Dung Hoa mỉm cười nhìn Trân nương, ôn hòa hỏi, "Không muốn bán cho Hồ công tử, lại nguyện ý đi cùng ta, không đúng, phải nói là ngươi nguyện ý đi theo phu quân ta, không phải sao?"
Lời này...
Người vây xem không khỏi ngẩng đầu nhìn Chu Hành.
Hoa phục màu lam, măt mày như họa, tự phụ thanh nhã, dung mạo và khí độ này Hồ công tử đương nhiên không thể sánh được!
Nghe nói hôm qua Chiêu Vương và Chiêu Vương Phi đã tới Cẩm Châu, tuy không gặp qua nhưng nhìn đôi bích nhân trước mặt này, trong lòng mọi người ẩn ẩn đã có câu trả lời, không ngừng gật đầu.
Nếu bọn họ chính là Vương gia và Vương phi, vậy Trân nương này theo bọn họ không phải là một bước lên trời sao?
Cho dù người trước mặt không phải Vương gia và Vương phi, nhưng với cách ăn mặc và khí độ này, không phú cũng quý, theo người như vậy đương nhiên tốt hơn bán mình cho Hồ công tử, Hồ công tử này vốn có tiếng ăn chơi trác táng trong thành.
"Phu nhân, phu nhân..." Trân nương lắc đầu, "Trân nương không có ý đó, Trân nương tuy chỉ mới tới Cẩm Châu nhưng cũng có nghe danh Hồ công tử này, hắn, hắn... Trân nương bị hắn mua về còn không bằng chết đi..."
Dứt lời, nàng ta thê lương mà khóc.
"Chỉ là một lượng bạc thôi, tội gì phải bức một nữ tử nhu nhược đi theo Hồ công tử chứ?"
"Đúng vậy, đi theo hắn cũng không biết sống được mấy ngày."
"Thật đáng thương, phụ thân vừa mất, hiện tại lại lẻ loi rơi và hoàn cảnh này."
...
Mọi người đồng tình nghị luận.
"Ta khinh! Ai dám nói hưu nói vượn?" Hồ công tử phỉ nhổ, vênh váo tự đắc nói, "Gia mua nàng ta, nàng ta chính là người của gia, giống hay chết liên quan gì tới các ngươi? Các ngươi một đám miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, sao không có ai bỏ tiền mua nàng? Chỉ một lượng bạc, các ngươi không trả nổi à?"
"Xem xem."
"Thật là..."
Đám người thổn thức mấy câu, sau đó cũng dừng lại.
Nhà bình thường đương nhiên sẽ không bỏ tiền mua một cô nương về, mà nhà giàu có bạc càng sẽ không tùy tiện mua về một người không rõ lai lịch.
"Hừ, các ngươi đồng tình nhưng lại không muốn mua, vậy rầm rì cái gì hả?" Hồ công tử nhướng mày, lớn tiếng.
"Phu nhân, phu nhân, cầu xin người mua Trân nương đi." Trân nương dập đầu cầu xin.
Dung Hoa quét mắt nhìn một vòng, nói: "Nếu đã bán mình chôn cha thì làm gì có đạo lý chọn khách?"
Túy Đồng bổ sung một câu: "Công tử và phu nhân nhà ta không thiếu nô tỳ sai sử!"
"Đi thôi." Chu Hành nhàn nhạt một câu, nắm tay Dung Hoa chuẩn bị xoay người.
Hồ công tử cũng biết chuyện Chiêu Vương và Chiêu Vương Phi tới Cẩm Châu, trong lòng cũng ẩn ẩn có chút lo lắng, nhưng lúc này thấy Chu Hành và Dung Hoa thật sự không định quản sống chết của Trân nương này, hắn lập tức hớn hở, vui vẻ nói: "Người đâu, mau đi mua một cái quan tài, chọn nơi phong thủy tốt an táng người chết." Nói rồi, hắn duỗi tay kéo Trân nương, "Đi thôi, Trân nương."
"Phu nhân, người cũng là nữ tử, chẳng lẽ người trơ mắt nhìn Trân nương bị đẩy vào hố lửa sao?" Trân nương khóc lóc nhìn Chu Hành và Dung Hoa xoay người rời đi, "Xin phu nhân thương xót, người cứu Trân nương đi, Trân nương chắc chắn sẽ hầu hạ người thật tốt, Trân nương sẽ không đoạt công việc của các tỷ muội, chỉ cầu phu nhân người thưởng cho miếng cơm ăn. Công tử, phu nhân, cầu xin hai người cứu Trân nương..." Nàng ta vừa nói vừa gạt tay Hồ công tử ra, liên tục dập đầu.
"Nhìn bộ dáng nũng nịu của ngươi, giặt giũ nấu cơm gì đó đúng là ủy khuất cho ngươi." Chu Hành xoay người nhìn nàng ta, bỏ lại một câu, sau đó nắm tay Dung Hoa đi vào tửu lâu trước mặt.
Tiểu nhị đứng ở cửa xem náo nhiệt vội khom người đón tiếp: "Khách quan, mời vào trong."
Hồ công tử vui vẻ rạo rực giữ chặt Trân nương, kéo nàng ta lên xe ngựa.
Hết tuồng để xem, đám người chỉ thở dài than tiếc một câu rồi cũng tan đi.
Vào nhã gian lầu hai, Chu Hành liền phân phó Lâm Hạ: "Cho người điều tra Trân nương và Hồ công tử kia."
"Vâng."
Dung Hoa đưa mắt nhìn xuống lầu, hỏi: "Chàng nói xem, Trân nương này rốt cuộc là người do ai phái tới?" Còn dùng biện pháp vụng về như vậy muốn cài người bên cạnh bọn họ.
Có điều, biện pháp này tuy vụng về nhưng cũng có thể xem là một cách hữu dụng, hơn nữa Trân nương trời sinh mỹ mạo, dáng người quyến rũ, chỉ cần nàng và Chu Hành có một người mềm lòng, vậy là thành công.
Chu Hành mỉm cười nghiêng đầu, nắm lấy tay nàng, tinh tế thưởng thức đường chỉ tay, nói: "Vòng đi vòng lại cũng chỉ có vài người."
Dung Hoa gật đầu.
Cũng đúng, Chính Đức Đế không dung được y, còn cả mấy chất nhi muốn tranh trữ kia, tóm lại đều có khả năng.
"Được rồi, đừng nghĩ nữa, chúng ta ở đây chơi một chút, lát nữa chúng ta tới nơi nàng sống khi nhỏ, nàng còn nhớ không?"
"Có chút ấn tượng." Dung Hoa mỉm cười.
Ký ức về Cẩm Châu, nàng vẫn còn nhớ rõ ràng.
Ăn cơm xong, hai người đi dạo trong thành một lúc rồi trở về, lúc này, người Lâm Hạ phái đi cũng đã quay lại.
Được thuộc hạ bẩm báo, Lâm Hạ liền tới truyền lời với Dung Hoa và Chu Hành: "Hồ công tử kia là công tử của Hồ gia, phú thương Cẩm Châu, thanh sắc khuyển mã, miên hoa túc liễu (2), có tiếng ăn chơi trác táng ở nơi này, nhiều đời đều làm ăn buôn bán, không có gì khả nghi. Mà Trân nương và phụ thân của nàng ta lại có chút đáng ngờ. Cha con bọn họ không phải người Cẩm Châu, tháng ba năm nay mới tới, sống trong gánh hát rong của một tửu lâu, trước đó vài ngày cha của Trân nương chết, nàng ta không nơi nương tựa nên phải bán mình chôn cha."
(2) Thanh sắc khuyển mã, miên hoa túc liễu (声色犬马,眠花宿柳): ám chỉ cách sống thối nát dâm loạn của giai cấp thống trị
"Tháng ba tới?" Chu Hành gõ nhẹ ngón tay trên bàn, hỏi.
"Đúng vậy." Lâm Hạ gật đầu, tiếp tục nói, "Còn nữa, Trân nương kia, chết rồi."
"Đã chết?" Dung Hoa nhướng mày.
"Vâng, sau khi bị Hồ công tử đưa về nhà, thời điểm tắm gội nàng ta chết chìm trong nước."
"Cho nên manh mối liền bị chặt đứt?" Dung Hoa khẽ cười. Phụ thân chết, hiện tại Trân nương cũng chết, họ lại không phải người địa phương, hơn nữa chỉ mới tới đây khoảng hai tháng, mọi dấu vết không phải bị xóa sạch rồi sao?
"Người của đoàn hát rong nói thế nào?" Chu Hành hỏi.
"Bọn họ cũng không rõ lắm, chỉ biết cha con Trân nương là người Tương Thành, mẫu thân nàng ta đã chết nhiều năm, mấy năm gần đây đều là cha con nương tựa nhau mà sống, mưu sinh bằng nghề hát rong." Lâm Hạ trả lời.
"Lui xuống đi." Chu Hành phất tay.
Lâm Hạ khom người ra ngoài.
"Lần này không thành công, phía sau khẳng định vẫn còn chiêu khác." Chu Hành nhìn Dung Hoa, nói.
Dung Hoa mỉm cười gật đầu: "Ừ, hiện tại cha con Trân nương đều đã chết, người đứng sau chúng ta không biết rõ, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không dễ dàng dừng tay như vậy."
Cái gì là chết chìm?
Chẳng qua là Trân nương không thành công, vì thế liền dứt khoát diệt khẩu, đây còn không phải là lo bọn họ tra được ngọn nguồn hay sao?