Chương 12
Sau khi đất nước hoà bình, chuyện chung thân đại sự là chuyện quan trọng nhất đối với Yên Tuyết Sơn. Anh không hề hời hợt qua loa cho xong. Đối với những đối tượng xem mắt của mình anh đều giữ một thái độ hệt như khi làm nhiệm vụ cơ mật, xem xét như nhau, cân nhắc tổng thể.
Xem mắt không giống với yêu đương tự do, xem mắt thiên về việc so sánh các điều kiện bên ngoài. Sau mỗi lần nghiêm túc tiếp xúc với một đối tượng xem mắt, Yên Tuyết Sơn sẽ đưa ra kết luận tổng thể.
Tổng hợp các số liệu thì Arthur là lựa chọn tối ưu nhất.
Xét về mặt mũi, Arthur tóc vàng mắt vàng, khôi ngô tuấn tú, là người đẹp nhất trong số các đối tượng.
Xét về dáng người, Arthur cao 1m88, cổ, vai, eo, chân đều là tỉ lệ vàng trong thẩm mỹ của con người hiện nay, vừa đẹp vừa khoẻ khoắn.
Xét về công việc, Arthur là thượng tướng trẻ nhất Đế Quốc, tương lai rộng mở.
Xét về võ lực, Arthur đang là sư sĩ cận chiến số 1 tại ngũ, cái này miễn bàn.
Xét về tính cách, ở chung với Arthur rất thoải mái. Nếu như có thể có chung tiếng nói giống như khoảng thời gian quen biết nhau trước kia thì anh cực kì vừa lòng.
Xét về tài chính, Arthur… được rồi, cái này thì Arthur không phải người giàu nhất.
Thậm chí có một đối tượng xem mắt giàu nứt đố đổ vách đưa ra một đề nghị. Chỉ cần anh đồng ý kết hôn thì người đó có thể đưa riêng cho anh một tỷ tinh thần tệ nóng hôi hổi, sau đó anh vẫn có thể được hưởng tài sản chung của hai người.
Nhưng Yên Tuyết Sơn nghĩ mình cũng chẳng cần nhiều tiền đến thế. Anh không có hứng thú với cuộc sống xa hoa xa xỉ.
Arthur cũng có hơn 100 triệu tiền tiết kiệm, đã đủ rồi.
Thế nên là không chọn Arthur thì chọn ai? Yên Tuyết Sơn không nghĩ ra lý do không chọn Arthur.
Khuyết điểm duy nhất là trước kia hai người từng là đồng đội nên có hơi lúng túng thiếu tự nhiên, khó mà thay đổi vị trí.
Ví dụ như lúc này, Arthur đột nhiên nhào sang.
Yên Tuyết Sơn không quen tiếp xúc thân mật như thế, trong vô thức đã quăng Arthur ra. Lúc làm xong rồi anh mới kịp phản ứng, nếu không có gì ngoài ý muốn thì đây là chồng chưa cưới của anh mà.
Đối xử với chồng chưa cưới phải mềm mỏng nhẹ nhàng, không thể dùng bạo lực được.
Arthur bị anh quăng tới vườn hoa nhỏ bên ngoài nhà, ngã dập cả một bụi hoa.
Anh đi tới, ban đầu còn muốn xin lỗi Arthur trước, song lại trông thấy Arthur không sứt mẻ chỗ nào nằm trong bụi hoa cười ngu, bèn hỏi:
- Cậu cười gì thế?
Trên đầu Arthur hãy còn dính ít cánh hoa, mặt mũi tươi cười đáp:
- Em thấy vui thôi, anh đồng ý kết hôn với em.
“Đầu đất”, Yên Tuyết Sơn nghĩ. Kết hôn với anh cũng chẳng phải chuyện tốt.
Chẳng biết vì sao lại có nhiều người muốn kết hôn với anh như vậy? Anh không nghĩ mình có bất cứ ưu điểm nào phù hợp với hôn nhân.
Arthur bị anh đuổi về căn cứ.
Cái tên này lúc đến thì lo lắng bất an, khi đi thì vênh vang đắc ý.
Yên Tuyết Sơn gửi một loạt thông báo đến những đối tượng xem mắt khác, nói rằng bọn họ không được chọn, nhưng cũng không nói rõ là đã chọn ai.
Lâm Kỳ bèn tới hỏi anh: “Tất cả đều không hợp à? Hay là ông chọn được rồi?”
Yên Tuyết Sơn trả lời: “Chọn Arthur rồi.”
Lâm Kỳ: “Vòng đi vòng lại vẫn là Arthur à!”
“Thôi vậy thôi vậy, quả thật là tỉ lệ đặt cược vào Arthur thấp nhất, tôi cũng kiếm được khoản lợi nho nhỏ.”
Yên Tuyết Sơn: “?”
Lâm Kỳ: “Khi nào thì kết hôn thế? Tôi thấy Arthur hận không thể kết hôn vào ngay ngày mai rồi đấy. Uầy, lúc thằng chả biết tôi giới thiệu đối tượng cho ông, tức xì khói chạy đến tận cửa xử tôi, may mà tôi trốn nhanh. Ha ha ha!”
Yên Tuyết Sơn: “Không biết, cứ chờ trao đổi xong thoả thuận trước hôn nhân đã. Gia đình của cậu ấy khá phức tạp, trước tiên cần phải đến nhà ra mắt mấy lần rồi nói sau.”
Lâm Kỳ: “Ừ, chúc hai người thuận lợi. Đến lúc tổ chức hôn lễ nhớ gửi thiệp mời cho tôi nhá! Cậu ta với ông cộng tác với nhau suốt sáu năm mà chẳng thành đôi, tôi vừa kéo một cái đã nên duyên ngay rồi. Cậu ta chắc chắn phải cảm ơn ông tơ tôi đây. Ha ha ha ha.”
Tại sao cộng tác với nhau sáu năm thì phải thành đôi?
Yên Tuyết Sơn không hiểu.
Anh và Arthur luôn huấn luyện chung, bình thường phải thẳng thắn ngay thật với nhau, nhìn nhiều cũng thành quen rồi, giờ không khác gì nhìn một con ma nơ canh.
Nói thật, nếu không phải có cái đêm trước trận quyết chiến kia thì anh cũng chẳng biết hoá ra mình còn có thể chấp nhận làm tình với Arthur.
Không đúng, phải là, hoá ra có thể chấp nhận phát sinh quan hệ tình dục với người nào đó.
Không, vẫn không đúng.
Nếu như là với một người khác thì anh sẽ không đồng ý.
Bởi vì người đó là Arthur, là người đã cộng tác với anh suốt sáu năm, là anh em vào sinh ra tử, giữa bọn họ là tình đồng đội sâu sắc, cho nên anh mới đồng ý. Giả như là bất cứ ai khác chắc chắn anh đã từ chối từ khuya rồi.
Lâm Kỳ là một cái loa chạy bằng cơm, cậu ta biết Yên Tuyết Sơn định kết hôn với Arthur thì chẳng khác nào tất cả người quen của cậu ta đều biết.
Nhóm đối tượng xem mắt bị Yên Tuyết Sơn từ chối đều dàn hàng tới chúc mừng anh.
A: Haiz, tôi đã cảm thấy hai người xứng đôi lâu rồi, anh tài anh tuấn, xứng đôi vừa lứa. Chúc hai người hạnh phúc.
B: Anh Yên, tôi nghĩ là chúng ta vẫn có thể làm bạn được phải không? Không phải anh nói anh mới mua máy móc nông nghiệp sao, tôi có thể cùng anh giao lưu các cách cải tạo máy móc đó.
C: Ban đầu em còn cảm thấy tiếc rằng “người đã ra đời ta còn chưa chào đời”, nhưng cậu Arthur cũng ngang tuổi em, này là do em không bằng cậu ấy, em chịu thua.
D: Lão Yên, khi nào anh với Arthur ly hôn nhớ cho tôi biết tin đầu tiên nhớ, một nửa còn lại trên giấy đăng ký kết hôn tôi giữ lại cho anh rồi.
E: Có thể được hẹn hò xem mắt với anh em đã hạnh phúc lắm rồi, hu hu hu. Em cảm ơn anh đồng ý cho em xin chữ ký lên ảnh, em sẽ ép kính nó và coi như bảo vật gia truyền.
…
Yên Tuyết Sơn rất lịch sự trả lời từng người một.
Anh cảm thấy giao tiếp xã hội trong hơn mười năm đi lính của mình cộng lại cũng không nhiều thế này, trách nhiệm tinh thần lớn quá, thấy còn mệt hơn đi đánh trận nữa.
Sau đó, Yên Tuyết Sơn còn nhận được một bức thư. Ngày nay không còn nhiều thư giấy viết tay nữa, thường là trong trường hợp tương đối trịnh trọng mới dùng.
Thế mà lại là thư của Tổng thống:
“Gửi anh Yên,
Nghe nói anh đã đồng ý lời cầu hôn của thằng nhóc Arthur nhà chúng tôi, thật vui mừng khi được thấy hai người bước đến hạnh phúc. Có thời gian rảnh, xin mời anh cùng Arthur đến nhà chúng tôi ăn một bữa cơm gia đình.
Từ một ông bố bình thường
Galsworthy Felix”
Suýt thì quên mất.
Bố Arthur là Tổng thống Liên Bang.
Nhà họ là thế gia sư sĩ, đời đời đều có sư sĩ cơ giáp ưu tú. Nhưng cũng không hẳn là gốc gác hiển hách.
Gia tộc chỉ mới trở nên giàu có sau khi chiến tranh nổ ra vào hai trăm năm trước. Đến thế hệ của bố Arthur, chính ông cũng là từ sĩ quan chuyển sang chính trị, khi còn trong quân đội đã từng chỉ huy rất nhiều chiến dịch đều đại thắng. Không những thế, ông còn rất am hiểu kinh tế, lo liệu phát triển tài chính. Cứ đánh mãi đánh mãi ông cũng đánh được một trận oanh liệt, chiến tích vang dội, chiến công hiển hách, từng bước được đề cử làm Tổng thống liên bang.
Được Tổng thống tìm tới không khỏi khiến Yên Tuyết Sơn nghiêm túc hơn. Anh lật qua lật lại xem bức thư này, còn mở sách giải mã mật mã ra nghiên cứu xem có phải trong thư ẩn giấu mật mã gì không.
… Hình như là không.
Chẳng lẽ có ý nghĩa chính trị sâu xa nào đó?
Không nghĩ ra.
Yên Tuyết Sơn cầm bức thư đến hỏi Arthur:
- Tổng thống gửi thư cho tôi bảo tôi đến nhà cậu ăn cơm, thế là có ý gì?
Arthur:
- Ý là bảo anh đến nhà em ăn cơm.
Yên Tuyết Sơn:
- Có truyền thông muốn quay chụp à? Nếu cần tôi phối hợp hoạt động chính trị gì thì cậu phải trao đổi với tôi trước, nếu đơn giản tôi có thể phối hợp, nếu phiền toái thì thôi.
Arthur đồng ý liên hồi:
- Vâng vâng.
Đã qua mấy ngày rồi hắn vẫn hơi hốt hoảng.
Từ sau khi Yên Tuyết Sơn đồng ý, mọi chuyện đều thuận lợi khiến hắn cảm thấy mình như đang nằm mơ. Đôi khi buổi sáng thức dậy, hắn sẽ ngờ vực không tin liệu chuyện này có phải là thật không, hay là do hắn muốn kết hôn với Yên Tuyết Sơn đến mức bị bệnh tâm thần.
Ba ngày liên tiếp hắn đến hỏi Yên Tuyết Sơn, xác nhận anh thật sự đồng ý kết hôn với mình.
A! Thật không thể tin được! Thật là được thương mà sợ! Thật đúng là hạnh phúc lâng lâng!
Yên Tuyết Sơn không những khen hắn là người tốt nhất mà còn rất phối hợp với hắn đẩy nhanh quá trình kết hôn.
Tiếp đó chính là thảo luận chi tiết thoả thuận trước hôn nhân.
Arthur không có yêu cầu gì cần thoả thuận cả. Bây giờ hắn vui chết đi được, mỗi ngày ở căn cứ, đi đường cũng cười tươi, mở cuộc họp cũng cười tươi, đến trò chuyện với người khác cũng cười tươi.
Trước kia, hắn từng hỏi đối tượng xem mắt của Yên Tuyết Sơn rất nhiều vấn đề. Thật ra những điều đó đều là vấn đề hắn đã cân nhắc từ rất lâu rồi. Tổ chức hôn lễ ở đâu, hưởng tuần trăng mật ở đâu, trong đầu hắn có đến mười bảy mười tám phương án.
Nhưng Yên Tuyết Sơn nói có một vài nội dung muốn bàn bạc với hắn về cuộc sống sinh hoạt sau hôn nhân, đã nói trước với hắn rồi, mất một tuần lễ ghi ra một bản thoả thuận sơ bộ trước hôn nhân.
Chờ khi Arthur đến nông trại, Yên Tuyết Sơn cùng hắn xác nhận từng khoản từng mục trong thoả thuận.
Yên Tuyết Sơn:
- Sau khi kết hôn tôi vẫn muốn sống ở nông trường, được chứ?
Arthur:
- Được chứ được chứ.
Yên Tuyết Sơn:
- Trong tình huống bình thường, tôi sẽ không tham gia mấy hoạt động kết giao đối ngoại chính trị với cậu. Nhưng nếu có dịp đặc biệt thì cậu cần báo cho tôi biết.
Arthur:
- Vâng ạ vâng ạ.
Yên Tuyết Sơn:
- Chi tiêu và thu nhập tài chính của chúng ta tách riêng, cậu không can thiệp vào việc của tôi, tôi cũng không can thiệp vào việc của cậu.
Arthur:
- Việc này không vấn đề gì. Em không can thiệp vào tài chính của anh nhưng anh có thể can thiệp của em. Tiền tiết kiệm trong sổ tiết kiệm em đều đưa anh hết, nếu anh cần thì có thể dùng luôn, mật khẩu đều là sinh nhật anh hết.
Yên Tuyết Sơn:
- Cậu lấy sinh nhật tôi làm mật khẩu có phải vụng quá rồi không? Rất dễ bị lấy trộm ấy?
Arthur:
- Vậy chờ chúng ta kết hôn xong thì đổi lại, đổi thành ngày cưới của chúng ta!
Yên Tuyết Sơn:?
…
Yên Tuyết Sơn cùng Arthur đối chiếu tuần tự tất cả các điều khoản trong thoả thuận trước hôn nhân mà anh đã viết.
Đối chiếu rất lâu rất lâu, Yên Tuyết Sơn nói gì Arthur đều đồng ý, sắp cười thành đoá hoa tươi luôn rồi. Hắn thậm chí còn chủ động nói:
- Không cần bàn thêm nữa, anh có yêu cầu gì em đều chấp nhận hết, chỉ cần anh đồng ý kết hôn với em là được!
- Thế à? – Yên Tuyết Sơn nửa tin nửa ngờ, anh cúi đầu nhìn thoáng qua những điều khoản trong bản thoả thuận, nghĩ nghĩ rồi hạ nét bút xuống một điều khoản, viết ngay trước mặt Arthur – Vậy thì có một điều khoản tôi muốn thay đổi một chút.
Arthur không hề đề phòng, hớn hở phấn khởi hỏi:
- Khoản nào?
Yên Tuyết Sơn không ngẩng đầu, trần thuật một cách khách quan:
- Nhu cầu cơ bản về sinh hoạt tình dục.
Arthur đơ mặt:?
Dòng chữ ban đầu là “Có thể phối hợp mỗi tháng tiến hành một lần sinh hoạt tình dục (thời gian trong một lần không quá 1 tiếng)”, Yên Tuyết Sơn hạ bút gạch chữ “tháng” đi, sửa thành chữ “năm”.
Thật ra thì là một người lãnh cảm, anh mong rằng không có sinh hoạt tình dục, nhưng mà không có thì có vẻ quá đáng quá?
_____
Lời tác giả: Chưa từng viết truyện cưới trước yêu sau nên lần này tôi muốn viết thử!
___30/04/24: Ngày lễ vui vẻ! Nghỉ ngơi thật tốt để chiến đấu với việc học việc làm nhé các đồng chí thân yêu. Thân ái và quyết thắng!
Xem mắt không giống với yêu đương tự do, xem mắt thiên về việc so sánh các điều kiện bên ngoài. Sau mỗi lần nghiêm túc tiếp xúc với một đối tượng xem mắt, Yên Tuyết Sơn sẽ đưa ra kết luận tổng thể.
Tổng hợp các số liệu thì Arthur là lựa chọn tối ưu nhất.
Xét về mặt mũi, Arthur tóc vàng mắt vàng, khôi ngô tuấn tú, là người đẹp nhất trong số các đối tượng.
Xét về dáng người, Arthur cao 1m88, cổ, vai, eo, chân đều là tỉ lệ vàng trong thẩm mỹ của con người hiện nay, vừa đẹp vừa khoẻ khoắn.
Xét về công việc, Arthur là thượng tướng trẻ nhất Đế Quốc, tương lai rộng mở.
Xét về võ lực, Arthur đang là sư sĩ cận chiến số 1 tại ngũ, cái này miễn bàn.
Xét về tính cách, ở chung với Arthur rất thoải mái. Nếu như có thể có chung tiếng nói giống như khoảng thời gian quen biết nhau trước kia thì anh cực kì vừa lòng.
Xét về tài chính, Arthur… được rồi, cái này thì Arthur không phải người giàu nhất.
Thậm chí có một đối tượng xem mắt giàu nứt đố đổ vách đưa ra một đề nghị. Chỉ cần anh đồng ý kết hôn thì người đó có thể đưa riêng cho anh một tỷ tinh thần tệ nóng hôi hổi, sau đó anh vẫn có thể được hưởng tài sản chung của hai người.
Nhưng Yên Tuyết Sơn nghĩ mình cũng chẳng cần nhiều tiền đến thế. Anh không có hứng thú với cuộc sống xa hoa xa xỉ.
Arthur cũng có hơn 100 triệu tiền tiết kiệm, đã đủ rồi.
Thế nên là không chọn Arthur thì chọn ai? Yên Tuyết Sơn không nghĩ ra lý do không chọn Arthur.
Khuyết điểm duy nhất là trước kia hai người từng là đồng đội nên có hơi lúng túng thiếu tự nhiên, khó mà thay đổi vị trí.
Ví dụ như lúc này, Arthur đột nhiên nhào sang.
Yên Tuyết Sơn không quen tiếp xúc thân mật như thế, trong vô thức đã quăng Arthur ra. Lúc làm xong rồi anh mới kịp phản ứng, nếu không có gì ngoài ý muốn thì đây là chồng chưa cưới của anh mà.
Đối xử với chồng chưa cưới phải mềm mỏng nhẹ nhàng, không thể dùng bạo lực được.
Arthur bị anh quăng tới vườn hoa nhỏ bên ngoài nhà, ngã dập cả một bụi hoa.
Anh đi tới, ban đầu còn muốn xin lỗi Arthur trước, song lại trông thấy Arthur không sứt mẻ chỗ nào nằm trong bụi hoa cười ngu, bèn hỏi:
- Cậu cười gì thế?
Trên đầu Arthur hãy còn dính ít cánh hoa, mặt mũi tươi cười đáp:
- Em thấy vui thôi, anh đồng ý kết hôn với em.
“Đầu đất”, Yên Tuyết Sơn nghĩ. Kết hôn với anh cũng chẳng phải chuyện tốt.
Chẳng biết vì sao lại có nhiều người muốn kết hôn với anh như vậy? Anh không nghĩ mình có bất cứ ưu điểm nào phù hợp với hôn nhân.
Arthur bị anh đuổi về căn cứ.
Cái tên này lúc đến thì lo lắng bất an, khi đi thì vênh vang đắc ý.
Yên Tuyết Sơn gửi một loạt thông báo đến những đối tượng xem mắt khác, nói rằng bọn họ không được chọn, nhưng cũng không nói rõ là đã chọn ai.
Lâm Kỳ bèn tới hỏi anh: “Tất cả đều không hợp à? Hay là ông chọn được rồi?”
Yên Tuyết Sơn trả lời: “Chọn Arthur rồi.”
Lâm Kỳ: “Vòng đi vòng lại vẫn là Arthur à!”
“Thôi vậy thôi vậy, quả thật là tỉ lệ đặt cược vào Arthur thấp nhất, tôi cũng kiếm được khoản lợi nho nhỏ.”
Yên Tuyết Sơn: “?”
Lâm Kỳ: “Khi nào thì kết hôn thế? Tôi thấy Arthur hận không thể kết hôn vào ngay ngày mai rồi đấy. Uầy, lúc thằng chả biết tôi giới thiệu đối tượng cho ông, tức xì khói chạy đến tận cửa xử tôi, may mà tôi trốn nhanh. Ha ha ha!”
Yên Tuyết Sơn: “Không biết, cứ chờ trao đổi xong thoả thuận trước hôn nhân đã. Gia đình của cậu ấy khá phức tạp, trước tiên cần phải đến nhà ra mắt mấy lần rồi nói sau.”
Lâm Kỳ: “Ừ, chúc hai người thuận lợi. Đến lúc tổ chức hôn lễ nhớ gửi thiệp mời cho tôi nhá! Cậu ta với ông cộng tác với nhau suốt sáu năm mà chẳng thành đôi, tôi vừa kéo một cái đã nên duyên ngay rồi. Cậu ta chắc chắn phải cảm ơn ông tơ tôi đây. Ha ha ha ha.”
Tại sao cộng tác với nhau sáu năm thì phải thành đôi?
Yên Tuyết Sơn không hiểu.
Anh và Arthur luôn huấn luyện chung, bình thường phải thẳng thắn ngay thật với nhau, nhìn nhiều cũng thành quen rồi, giờ không khác gì nhìn một con ma nơ canh.
Nói thật, nếu không phải có cái đêm trước trận quyết chiến kia thì anh cũng chẳng biết hoá ra mình còn có thể chấp nhận làm tình với Arthur.
Không đúng, phải là, hoá ra có thể chấp nhận phát sinh quan hệ tình dục với người nào đó.
Không, vẫn không đúng.
Nếu như là với một người khác thì anh sẽ không đồng ý.
Bởi vì người đó là Arthur, là người đã cộng tác với anh suốt sáu năm, là anh em vào sinh ra tử, giữa bọn họ là tình đồng đội sâu sắc, cho nên anh mới đồng ý. Giả như là bất cứ ai khác chắc chắn anh đã từ chối từ khuya rồi.
Lâm Kỳ là một cái loa chạy bằng cơm, cậu ta biết Yên Tuyết Sơn định kết hôn với Arthur thì chẳng khác nào tất cả người quen của cậu ta đều biết.
Nhóm đối tượng xem mắt bị Yên Tuyết Sơn từ chối đều dàn hàng tới chúc mừng anh.
A: Haiz, tôi đã cảm thấy hai người xứng đôi lâu rồi, anh tài anh tuấn, xứng đôi vừa lứa. Chúc hai người hạnh phúc.
B: Anh Yên, tôi nghĩ là chúng ta vẫn có thể làm bạn được phải không? Không phải anh nói anh mới mua máy móc nông nghiệp sao, tôi có thể cùng anh giao lưu các cách cải tạo máy móc đó.
C: Ban đầu em còn cảm thấy tiếc rằng “người đã ra đời ta còn chưa chào đời”, nhưng cậu Arthur cũng ngang tuổi em, này là do em không bằng cậu ấy, em chịu thua.
D: Lão Yên, khi nào anh với Arthur ly hôn nhớ cho tôi biết tin đầu tiên nhớ, một nửa còn lại trên giấy đăng ký kết hôn tôi giữ lại cho anh rồi.
E: Có thể được hẹn hò xem mắt với anh em đã hạnh phúc lắm rồi, hu hu hu. Em cảm ơn anh đồng ý cho em xin chữ ký lên ảnh, em sẽ ép kính nó và coi như bảo vật gia truyền.
…
Yên Tuyết Sơn rất lịch sự trả lời từng người một.
Anh cảm thấy giao tiếp xã hội trong hơn mười năm đi lính của mình cộng lại cũng không nhiều thế này, trách nhiệm tinh thần lớn quá, thấy còn mệt hơn đi đánh trận nữa.
Sau đó, Yên Tuyết Sơn còn nhận được một bức thư. Ngày nay không còn nhiều thư giấy viết tay nữa, thường là trong trường hợp tương đối trịnh trọng mới dùng.
Thế mà lại là thư của Tổng thống:
“Gửi anh Yên,
Nghe nói anh đã đồng ý lời cầu hôn của thằng nhóc Arthur nhà chúng tôi, thật vui mừng khi được thấy hai người bước đến hạnh phúc. Có thời gian rảnh, xin mời anh cùng Arthur đến nhà chúng tôi ăn một bữa cơm gia đình.
Từ một ông bố bình thường
Galsworthy Felix”
Suýt thì quên mất.
Bố Arthur là Tổng thống Liên Bang.
Nhà họ là thế gia sư sĩ, đời đời đều có sư sĩ cơ giáp ưu tú. Nhưng cũng không hẳn là gốc gác hiển hách.
Gia tộc chỉ mới trở nên giàu có sau khi chiến tranh nổ ra vào hai trăm năm trước. Đến thế hệ của bố Arthur, chính ông cũng là từ sĩ quan chuyển sang chính trị, khi còn trong quân đội đã từng chỉ huy rất nhiều chiến dịch đều đại thắng. Không những thế, ông còn rất am hiểu kinh tế, lo liệu phát triển tài chính. Cứ đánh mãi đánh mãi ông cũng đánh được một trận oanh liệt, chiến tích vang dội, chiến công hiển hách, từng bước được đề cử làm Tổng thống liên bang.
Được Tổng thống tìm tới không khỏi khiến Yên Tuyết Sơn nghiêm túc hơn. Anh lật qua lật lại xem bức thư này, còn mở sách giải mã mật mã ra nghiên cứu xem có phải trong thư ẩn giấu mật mã gì không.
… Hình như là không.
Chẳng lẽ có ý nghĩa chính trị sâu xa nào đó?
Không nghĩ ra.
Yên Tuyết Sơn cầm bức thư đến hỏi Arthur:
- Tổng thống gửi thư cho tôi bảo tôi đến nhà cậu ăn cơm, thế là có ý gì?
Arthur:
- Ý là bảo anh đến nhà em ăn cơm.
Yên Tuyết Sơn:
- Có truyền thông muốn quay chụp à? Nếu cần tôi phối hợp hoạt động chính trị gì thì cậu phải trao đổi với tôi trước, nếu đơn giản tôi có thể phối hợp, nếu phiền toái thì thôi.
Arthur đồng ý liên hồi:
- Vâng vâng.
Đã qua mấy ngày rồi hắn vẫn hơi hốt hoảng.
Từ sau khi Yên Tuyết Sơn đồng ý, mọi chuyện đều thuận lợi khiến hắn cảm thấy mình như đang nằm mơ. Đôi khi buổi sáng thức dậy, hắn sẽ ngờ vực không tin liệu chuyện này có phải là thật không, hay là do hắn muốn kết hôn với Yên Tuyết Sơn đến mức bị bệnh tâm thần.
Ba ngày liên tiếp hắn đến hỏi Yên Tuyết Sơn, xác nhận anh thật sự đồng ý kết hôn với mình.
A! Thật không thể tin được! Thật là được thương mà sợ! Thật đúng là hạnh phúc lâng lâng!
Yên Tuyết Sơn không những khen hắn là người tốt nhất mà còn rất phối hợp với hắn đẩy nhanh quá trình kết hôn.
Tiếp đó chính là thảo luận chi tiết thoả thuận trước hôn nhân.
Arthur không có yêu cầu gì cần thoả thuận cả. Bây giờ hắn vui chết đi được, mỗi ngày ở căn cứ, đi đường cũng cười tươi, mở cuộc họp cũng cười tươi, đến trò chuyện với người khác cũng cười tươi.
Trước kia, hắn từng hỏi đối tượng xem mắt của Yên Tuyết Sơn rất nhiều vấn đề. Thật ra những điều đó đều là vấn đề hắn đã cân nhắc từ rất lâu rồi. Tổ chức hôn lễ ở đâu, hưởng tuần trăng mật ở đâu, trong đầu hắn có đến mười bảy mười tám phương án.
Nhưng Yên Tuyết Sơn nói có một vài nội dung muốn bàn bạc với hắn về cuộc sống sinh hoạt sau hôn nhân, đã nói trước với hắn rồi, mất một tuần lễ ghi ra một bản thoả thuận sơ bộ trước hôn nhân.
Chờ khi Arthur đến nông trại, Yên Tuyết Sơn cùng hắn xác nhận từng khoản từng mục trong thoả thuận.
Yên Tuyết Sơn:
- Sau khi kết hôn tôi vẫn muốn sống ở nông trường, được chứ?
Arthur:
- Được chứ được chứ.
Yên Tuyết Sơn:
- Trong tình huống bình thường, tôi sẽ không tham gia mấy hoạt động kết giao đối ngoại chính trị với cậu. Nhưng nếu có dịp đặc biệt thì cậu cần báo cho tôi biết.
Arthur:
- Vâng ạ vâng ạ.
Yên Tuyết Sơn:
- Chi tiêu và thu nhập tài chính của chúng ta tách riêng, cậu không can thiệp vào việc của tôi, tôi cũng không can thiệp vào việc của cậu.
Arthur:
- Việc này không vấn đề gì. Em không can thiệp vào tài chính của anh nhưng anh có thể can thiệp của em. Tiền tiết kiệm trong sổ tiết kiệm em đều đưa anh hết, nếu anh cần thì có thể dùng luôn, mật khẩu đều là sinh nhật anh hết.
Yên Tuyết Sơn:
- Cậu lấy sinh nhật tôi làm mật khẩu có phải vụng quá rồi không? Rất dễ bị lấy trộm ấy?
Arthur:
- Vậy chờ chúng ta kết hôn xong thì đổi lại, đổi thành ngày cưới của chúng ta!
Yên Tuyết Sơn:?
…
Yên Tuyết Sơn cùng Arthur đối chiếu tuần tự tất cả các điều khoản trong thoả thuận trước hôn nhân mà anh đã viết.
Đối chiếu rất lâu rất lâu, Yên Tuyết Sơn nói gì Arthur đều đồng ý, sắp cười thành đoá hoa tươi luôn rồi. Hắn thậm chí còn chủ động nói:
- Không cần bàn thêm nữa, anh có yêu cầu gì em đều chấp nhận hết, chỉ cần anh đồng ý kết hôn với em là được!
- Thế à? – Yên Tuyết Sơn nửa tin nửa ngờ, anh cúi đầu nhìn thoáng qua những điều khoản trong bản thoả thuận, nghĩ nghĩ rồi hạ nét bút xuống một điều khoản, viết ngay trước mặt Arthur – Vậy thì có một điều khoản tôi muốn thay đổi một chút.
Arthur không hề đề phòng, hớn hở phấn khởi hỏi:
- Khoản nào?
Yên Tuyết Sơn không ngẩng đầu, trần thuật một cách khách quan:
- Nhu cầu cơ bản về sinh hoạt tình dục.
Arthur đơ mặt:?
Dòng chữ ban đầu là “Có thể phối hợp mỗi tháng tiến hành một lần sinh hoạt tình dục (thời gian trong một lần không quá 1 tiếng)”, Yên Tuyết Sơn hạ bút gạch chữ “tháng” đi, sửa thành chữ “năm”.
Thật ra thì là một người lãnh cảm, anh mong rằng không có sinh hoạt tình dục, nhưng mà không có thì có vẻ quá đáng quá?
_____
Lời tác giả: Chưa từng viết truyện cưới trước yêu sau nên lần này tôi muốn viết thử!
___30/04/24: Ngày lễ vui vẻ! Nghỉ ngơi thật tốt để chiến đấu với việc học việc làm nhé các đồng chí thân yêu. Thân ái và quyết thắng!