Chương 10 : Vô đề
Nhiều tháng sau, nam tử kia lại không hề đến quấy rầy hai người, một chút động tĩnh cũng không có, tựa như bốc hơi biến mất. Như vậy chỉ càng làm lòng người lo lắng hơn.
Gió thoảng hoa bay, âm vang cầm sáo hợp tấu, tựa mặt nước lạnh giá, lại vô cùng ôn nhu động lòng người.....
Mặc Hiểu Lam chợt ngừng đàn, khẽ ngẩng đầu nói: "Sư tôn a, hình như lại lạc nhịp rồi."
Sở Tình: "Vậy sao? Làm lại đi."
Mặc Hiểu Lam cười mếu, thầm nói: "Ngươi đang cố ý a."
Chỉ một khúc hợp tấu, vậy mà chẳng biết Sở Tình thế nào lại cứ lần nào cũng vậy, không lạc nhịp ở đoạn này thì đoạn khác, khiến Mặc Hiểu Lam phải ngồi đây suốt cả buổi sáng. Thật đang trêu hắn a!
Cả hai lại tiếp tục hợp tấu, đều không chút lơ đễnh. Chợt phía sau truyền đến một thanh âm giẫm lên lá khô rất khẽ. Mặc Hiểu Lam ngưng đàn, Vong Tình kiếm liền hóa một đạo linh quang lao đi.
"Tiểu bất điểm này, lợi hại hơn ta nghĩ a! Tỷ tỷ dạy dỗ đồ đệ thật tốt mà."
Một nam tử vận lục y chậm rãi bước đến, một tay cầm quạt trắng hiện lá trúc không lay động, tay kia tiêu diêu nhẹ nhàng đặt lên chuôi kiếm Vong Tình. Nam tử này tướng mạo tuấn mỹ ấm áp, đáy mắt đuôi mày lúc nào cũng ẩn hiện chút tiếu ý ôn hòa, là loại dung mạo khiến người khác nhìn thấy liền có hảo cảm.
Mặc Hiểu Lam quay lại, khóe môi bất giác cong lên. Đây chẳng phải là huynh đệ tốt của hắn Sở Nhạc Hiên sao? Chỉ là y hiện tại không còn là thiếu niên lâm phong ngọc thụ thuở nào, đã trưởng thành thật rồi.
Sở Nhạc Hiên tới cạnh Mặc Hiểu Lam, khẽ cúi người đặt Vong Tình vào vỏ, mỉm cười nói: "Tiểu bất điểm, ngươi lại dám đánh cả sư thúc a, không sợ ta bị thương sao?"
Mặc Hiểu Lam thầm nói: "Thực lực giữa ngươi và ta hiện tại, nếu phải đánh, còn không phải ta xin ngươi tha mạng sao?"
Sở Nhạc Hiên xoa đầu Mặc Hiểu Lam một cái, lại nhìn Sở Tình mà nói: "Tỷ tỷ, lâu rồi không gặp, tỷ vẫn xinh đẹp như xưa a."
Sở Tình: "Vào nhà nói chuyện. Thiên Mệnh, đi luyện kiếm."
Mặc Hiểu Lam "Vâng" một tiếng, nhìn hai thân ảnh bước dần xa. Lại như trông thấy được hồi ức năm nào, khẽ mỉm cười.....
...........
Sở Tình đưa một chén trà cho Sở Nhạc Hiên, hắn lại cầm lên không uống, khẽ nhíu mày nghiêm nghị, thần sắc hoàn toàn khác hẳn lúc nãy, trầm giọng nói: "Tỷ sao lại bị thương? Kết giới có kẻ phá hủy à?"
Sở Tình sắc mặt không chút biến chuyển mà nói: "Có kẻ muốn hại Thiên Mệnh."
Sở Nhạc Hiên nhíu mày càng chặt: "Thiên Mệnh từ nhỏ đã cùng tỷ ẩn cư tu đạo, ngoài hai người chúng ta thì nó không hề quen biết ai. Kẻ đó vì sao lại muốn hại nó chứ?"
Sở Tình khẽ lắc đầu.
"Tỷ tỷ không biết hắn là ai?"
Nàng cũng lại lắc đầu.
Một khoảng yên lặng bao trùm không gian, lúc lâu sau Sở Tình nói: "Giao Thiên Mệnh cho đệ. Ta không đủ lực bảo hộ nó."
Sở Nhạc Hiên: "Tỷ, người nói gì vậy?"
Sở Tình: "Kẻ đó vốn nhằm vào Thiên Mệnh, đệ mạnh hơn ta, sẽ bảo hộ nó tốt hơn."
Sở Nhạc Hiên lay động quạt, nói: "Còn tỷ thì sao?"
Sở Tình lạnh nhạt bước đi, nói: "Bế quan một thời gian."
Mệnh
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m