Chương 6 : Tấu cầm
Mặc Hiểu Lam nặng nề bước về phòng, thay xong y phục chỉnh tề, liền lục tung khắp cả căn phòng. Lúc lâu sau, hắn tìm được một mớ đan dược, liền nhét cả vào tay áo. Chợt Mặc Hiểu Lam ngước nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, đoạn thở dài xoa trán nói: "Dù sao, vẫn là phải nên xem lại thương thế của Sở Tình."
Hắn liền đứng dậy bước ra ngoài. Căn nhà này vốn cũng không rộng lớn lắm, Mặc Hiểu Lam đi theo hướng của Sở Tình lúc nãy, rốt cuộc liền gặp một gian phòng. Hắn ngập ngừng một lúc, đoạn khẽ gõ cửa nói: "Sư tôn, người có ở bên trong không?"
"......"
Yên lặng một lúc, không ai hồi đáp.
Mặc Hiểu Lam hít một hơi, mở cửa bước vào. Vừa vào, liền nhìn một vòng, lại không khỏi ngạc nhiên. Căn phòng này vậy mà lại chẳng khác gì so với phòng của Thiên Mệnh, có chăng chỉ là cảm giác lạnh lẽo hơn mà thôi. Nhưng vừa nhìn đến giữa phòng, con ngươi hắn lập tức co rút lại.
Một đạo thanh quang chầm chậm chuyển động, chỉ là ánh sáng này không còn sáng chói mạnh mẽ như kết giới hay trận pháp của Sở Tình trước đó, ngược lại càng lúc càng nhạt nhòa hư ảo trong không khí.
Bên trong đạo quang, vây quanh một thân ảnh màu xanh đang tĩnh tọa. Nói là tĩnh tọa, nhưng sắc mặt người đó lại không tốt cho lắm. Ngoài Sở Tình thì có thể là ai chứ? Cả gương mặt nàng phủ một sắc trắng bệch lạnh lẽo, có lẽ là do nội thương rất nghiêm trọng. Chợt mày liễu khẽ nhíu, lúc này nàng lại phun ra một ngụm máu tươi.
Mặc Hiểu Lam hốt hoảng chạy đến, cầm lấy tay Sở Tình mà bắt mạch, liền ngẩng mặt lo lắng nhìn nàng nói: "Sư tôn, người mau dừng lại!"
Nội thương của Sở Tình đã vô cùng nghiêm trọng, một mình nàng lại không còn đủ sức chữa trị. Vậy mà nàng lại cứ cố chút sức tàn, chỉ e một chút nữa thôi sẽ thật sự sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Mặc Hiểu Lam thở dài nói: "Sở Tình a, bao nhiêu năm rồi, sao ngươi sao vẫn cứ giữ tính cố chấp vậy hả?"
Hắn liền lấy ra một viên đan dược đưa vào miệng Sở Tình, tay kết thủ ấn đặt lên lưng nàng, một luồn linh lực chậm rãi di chuyển qua người.....
Hai canh giờ sau, Mặc Hiểu Lam khẽ mở mắt, thở hắt ra một hơi. Hắn liền đưa tay bắt mạch cho Sở Tình, cẩn trọng xem xét tình hình, dường như đã ổn thỏa, Mặc Hiểu Lam đỡ trán, sắc mặt nhợt nhạt không chút huyết khí rốt cuộc cũng giãn ra.
Lần này hắn thật đã tiêu hao quá nhiều linh lực rồi, lại không khỏi nhớ nhung pháp lực cường đại của mình trước kia, liền thở dài thêm mấy hơi, nghĩ thầm: "Xem ra lần này phải chuyên tâm tu luyện lại từ đầu rồi a...."
Mặc Hiểu Lam định trở về, chợt nhớ hắn còn một việc phải làm, liền lấy thất huyền cầm của Thiên Mệnh đặt lên cầm trác trống trơn. Ngẫu hứng đàn một khúc nhạc giúp Sở Tình thanh tâm tịnh thần.
Khúc nhạc nhẹ nhàng ôn nhu tựa dòng nước, lại trầm lặng tĩnh mịch như màn đêm. U sầu lặng lẽ, dường như mang chấp niệm dồn nén khó nói hết, lại cơ hồ thống khổ đau đớn tột cùng.....
Trong lòng Mặc Hiểu Lam ban đầu tựa như mặt nước thoáng dao động, hiện tại lại như nổi sóng cuộn trào. Từng ngón tay vẫn điềm tĩnh chạm vào dây đàn, nhưng tầm mắt lại phủ lên một khoảng nhạt nhòa, sóng khẽ chạm, hai giọt lệ nhẹ rơi xuống. Mặc Hiểu Lam cũng tự ngạc nhiên về chính mình, rõ ràng chỉ là một khúc ngẫu hứng, hắn sao lại không tự chủ kiềm chế cảm xúc được? Nhưng không hiểu có phải ảo giác hay không, mỗi lần một cung đàn vang lên, cơ hồ tim hắn lại rất đau đớn, nước mắt rơi xuống cũng không ngừng...... Mặc Hiểu Lam hiện tại cư nhiên rất đau khổ, mà chính hắn cũng không hiểu được vì sao.....
Chợt tiếng đàn ngừng lại, không gian lập tức chìm vào tĩnh lặng. Mặc Hiểu Lam ngẩng mặt lên, liền thất kinh không nói nên lời. Lại cảm thấy một cơn đau đớn truyền tới từ cổ tay, vừa nhìn xuống, gương mặt lại không còn chút huyết sắc nào. Một bàn tay trắng nõn đang nắm chặt cổ tay hắn, chặt đến mức phải thốt lên đau đớn: "A! Sư phụ, người sao vậy? Ta đau a!"
Mặc Hiểu Lam nhìn Sở Tình, sắc mặt hắn lúc trắng lúc xanh, thầm nghĩ: "Sở Tình phát hiện rồi sao? Không lẽ nào vậy chứ!? Lần này.... ta..... xong rồi....."
Sở Tình vẫn lạnh lùng đối mặt Mặc Hiểu Lam, lực đạo ở tay ngược lại càng mạnh hơn, cơ hồ muốn thật sự bẻ gãy tay hắn.
Mặc Hiểu Lam cố gắng thanh tĩnh, tay còn lại nắm ngược cổ tay Sở Tình, trầm giọng nói: "Sư tôn, người sao vậy? Ta là Thiên Mệnh."
Sở Tình vừa nghe giọng nói thiếu niên trầm ổn quen thuộc, dường như bàn tay nới lỏng một chút. Trầm mặc thật lâu, nàng mới buông Mặc Hiểu Lam ra, tựa hồ khẽ thở dài....
Mặc Hiểu Lam thoát được nạn, vừa xoa xoa cổ tay mình vừa thở phào một hơi. Hắn lại đưa ánh mắt lục quang trong trẻo nhìn Sở Tình, nét mặt trở nên trầm tĩnh hơn bao giờ hết. Là đang chờ đợi nàng phán quyết số phận hắn, hoàn toàn cam tâm.
Sở Tình lại lạnh lùng hơn một bậc, quay lưng đi, nói: "Ngươi, về phòng đi. Vi sư phải bế quan một thời gian."
Mặc Hiểu Lam tròn mắt ngạc nhiên, không nghĩ tới hắn sẽ thoát nạn dễ dàng như vậy. Sở Tình vậy mà chẳng chút nghi ngờ về hắn sao? Không thể nào? Lẽ nào thời gian lại có thể thay đổi tính cách một người đến thế?
"Thật sự là khó nghĩ quá mà.... Thôi thì, bỏ đi."
Mặc Hiểu Lam đeo thất huyền cầm lên lưng, định mở miệng, lại cảm thấy không biết phải nói lời nào với Sở Tình. Hắn đành cúi đầu, chậm rãi xoay bước, trong lòng vẫn một khoảng mịt mờ mông lung.....
Dù saothì vẫn nên lo chuyện của hắn trước vậy. Vừa đến phòng, Mặc Hiểu Lam liền đóng chặt cửa, bế quan tu luyện.
Quân
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m