Chương 8 : Nam tử hắc y
Sở Tình khẽ đưa tay ra, Trần Kiến kiếm nằm gọn trong tay, tư thế sẵn sàng chiến đấu. Mặc Hiểu Lam cảm thấy nếu phải trong tư thế này mà quyết chiến một trận thì thật là không nói nổi, hắn liền nói: "Sư tôn, người thả ta xuống trước a! Cứ như thế này ta sẽ rất vướng chân người."
Sở Tình chẳng để tâm mấy lời của hắn, càng gia tăng lực đạo, giữ chặt thiếu niên trong lòng, nói: "Nếu hắn thấy ngươi sơ hở, ngươi có đánh cũng không lại, lúc đó càng vướng chân ta."
Khẩu khí như vậy, chẳng lẽ Sở Tình đã qua giao thủ với nam tử này? Không biết chừng y chính là kẻ phá vỡ kết giới của nàng lần trước. Nếu thật là vậy, người này thật sự sẽ rất khó đối phó.
Mặc Hiểu Lam tự biết thực lực của mình hiện tại, so với Sở Tình dù không thể nhìn thấy thì vẫn không bằng một phần mười. Hiện giờ nếu còn làm nàng phân tâm, e rằng sự tình khó nghĩ tiếp, đành cúi đầu an phận.
Chợt nam tử kia lại lao tới vung đao, Sở Tình liền đưa kiếm đánh bật, hàn khí cùng sát khí va chạm, uy lực nổ ra kinh người, làm không khí chung quanh cơ hồ bị vặn vẹo. Thanh đao kia vẫn không từ bỏ, bay về tay chủ, nam tử liền cầm đao chém tới. Thân thủ y vô cùng phi phàm, thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ nhìn thấy một cơn hắc phong ẩn đầy sát ý cuốn bụi mịt mù.
Mặc Hiểu Lam trong lòng cả kinh: "Người này vậy mà lại còn sử dụng được phong thuật? So với dùng đao thì không thấy tương đồng chút nào a!"
Người dùng đao, thủ pháp sẽ vô cùng mạnh mẽ dứt khoát, ra tay rất có uy lực. Còn kẻ dụng được phong thuật, sẽ có lúc nhẹ nhàng thanh thoát, khi lại như bão táp điên cuồng, cư nhiên phải biết khống chế thật tốt. Một bên lãnh khốc, một bên nhã nhặn.
Hai trường phái này vậy mà lại tụ về một người, thật là phi phàm a!
Hắc phong lướt qua, linh hoạt phiêu dật mà cơ hồ mang sát khí sắc bén. Cùng lúc đó, trường đao chém tới, vô cùng thẳng tắp, lực đạo không nặng không nhẹ, tựa như không hề tận tâm giao chiến, rất nhanh liền bị Trần Kiến đánh lệch đi.
Đây là đang xem thường danh sĩ pháp lực cao cường như Sở Tình sao? Không đúng, nam tử này thật đang ẩn giấu thực lực! Đã thương được Sở Tình, thật không phải kẻ tầm thường.
Chỉ là đao pháp của y cứng rắn mà linh hoạt, mỗi đường bảo nhận buông xuống đều thẳng tắp linh quang trong cơn hoa phong đẹp mắt, vô cùng kinh diễm!
Mặc Hiểu Lam không tự chủ được thầm khen một tiếng: "Đẹp mắt!"
Hai bên giao chiến một lúc, tựa hồ đều ngang sức nhau. Nam tử kia mấy lần hạ đao suýt trúng Sở Tình, nàng cũng vài phen dồn y vào thế nguy hiểm, cư nhiên đều không đã thương đối phương được.
Sở Tình dù không thể nhìn thấy, nhưng kiếm pháp vẫn như xưa, vô cùng điềm tĩnh vững chắc. Một thân hàn khí tựa muốn đóng băng vạn vật, đối với nam tử hắc y kia càng lãnh đạm bội phần.
Chỉ là mỗi lần Sở Tình di chuyển, Mặc Hiểu Lam lại càng áp sát va chạm với thân thể nàng. Khỏi phải nói, cả người hắn cứ thế vô lực mềm nhũn, máu mũi chảy thành dòng rồi!
Dường như cảm nhận được người trong lòng đang có chút bất thường, Sở Tình khẽ cúi đầu, nói: "Đừng sợ."
Là gì đây chứ? Hắn chính là đang sợ nàng đó! Lúc trước nàng có bao giờ thế này đâu chứ? Đừng nói là Sở Nhạc Hiên đệ nàng, ngay cả phụ thân Sở Hy cũng chưa chắc gần Sở Tình đến mức này! Thật không phải người bị đoạt xá là nàng đó chứ? Sư phụ đối với đồ đệ thế này thật không thể nghĩ nổi nữa rồi! Da mặt ngươi dày thật a, nhưng mà da mặt ta mỏng lắm đó! Làm ơn giữ lại cho ta chút thể diện ít ỏi đi!
Nghĩ đến đây, Mặc Hiểu Lam liền nhanh chóng muốn tát mình một cái, gạt bỏ mọi tư tưởng điên rồ này, khẩn thiết nhìn "vị sư tôn" cao lãnh lạnh lùng kia mà nói: "Sư tôn a, người vẫn nên cho Thiên Mệnh xuống thì tốt hơn a. Này thật sự...."
Thật sự khó nhìn quá rồi mà. Đường đường là thiếu niên mười mấy tuổi đầu, lại để nữ tử bế trên tay mà chiến đấu.... Mặc Hiểu Lam ôm trán: "Thật không ra thể thống chút nào."
Sở Tình cũng chỉ lạnh nhạt tiến một đạo kiếm, nói: "Ngươi bớt nháo."
Tri
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m