Chương : 18
Lại qua một ngàn năm nữa.
Rừng đào bên Tây hồ đã trở thành quá khứ theo năm tháng. Không ai biết liệu gốc bàn đào đó có thực sự lớn lên không, lại càng không biết bàn đào có ra hoa không.
Bấy giờ, Đại Tống đã lập. Hoàng đệ Triệu Quang Nghĩa nam chinh bắc chiến, liên tục lập công lớn. Giang sơn Đại Tống có hơn phân nửa là do hắn đánh hạ.
Có điều Nam Đường cũng Bắc Hán vẫn không chịu hàng phục, đây quả là một mối họa từ bên trong.
Hắn là tướng quân anh tuấn trẻ tuối, bình thường hay mặc áo trắng cưỡi ngựa trắng nên được người đời xưng là Bạch Bào tướng quân.
Đầu tháng ba, vào tiết Hàn thực, hắn một người một ngựa chạy ra khỏi cửa, chẳng qua là muốn tới ngoại ô thúc ngựa chạy băng băng mà thôi. Mọi người đều đang đạp thanh, trên bầu trời có rất nhiều con diều.
Hắn chợt thấy một đội ngựa xe, từ cửa thành chậm rãi tiến vào, dẫn đầu đội chính là đại tướng dưới trướng hắn.
Tướng quân kia vừa nhìn thấy hắn thì lập tức xuống ngựa hành lễ. Hắn phất tay, nhìn về phía xe ngựa đằng sau. Có tới hơn mười chiếc xe ngựa! Tất cả đều rất lộng lẫy, đều làm từ gỗ tử đàn người Tống không dùng tới. Dùng gỗ như vậy để làm xe ngựa không khỏi quá xa xỉ rồi.
Hắn hỏi: “Đó là ai vậy?”
Viên tướng cười đáp: “Sao vương gia lại đã quên rồi, đó là hoàng thân đã đầu hàng của nước Thục. Vương gia diệt nước Thục xong còn vội vàng quay về Biện Lương, để thần áp giải phía sau.”
Lúc này hắn mới nhớ ra, thì ra đó là Mạnh Sưởng và đám phi tần của hắn.
Hắn kéo ngựa sang một bên, tránh khỏi đường chính: “Dẫn về gặp hoàng huynh đi!”
Hơn mười cỗ xe ngựa đi qua trước mắt hắn, rèm cửa của một chiếc được người nhẹ nhàng vén lên. Một khuôn mặt xinh đẹp tựa hoa đào chợt nhoáng qua trước mắt hắn.
Ý niệm trong đầu vừa chuyển, xe ngựa đã đi qua rồi. Hắn hỏi viên tướng kia: “Người ngồi trên xe này là ai?”
Tướng quân đáp: “Đó là Hoa Nhị phu nhân, phi tử được sủng ái nhất ở nước Thục. Ngay cả hoàng thượng cũng đã nghe tới mỹ danh của nàng, nên từng hạ mật chỉ, đưa nàng vào thẳng hậu cung.”
Hắn giật mình, đó là người hoàng huynh muốn.
Hắn chợt thất vọng, nữ tử kia, không chỉ là xinh đẹp, có cảm giác giống như kiếp trước đã gặp qua rồi.
Hắn kinh ngạc đứng ở đầu đường thành Biện Lương, lòng do dự không quyết. Từ nhỏ hắn đã được huynh trưởng nuôi lớn, huynh trưởng trong lòng hắn cũng giống như phụ thân. Hắn chưa từng tranh giành cái gì với huynh trưởng, ngôi vị hoàng đế cũng thế, mà nữ nhân thì cũng nên thế.
Nhưng nữ tử kia, dù mới chỉ thoáng nhìn qua, nàng đã đi vào lòng hắn rồi.
Hắn thở một hơi thật dài, ngẩng đầu lên. Mây trắng trên trời nhẹ trôi, những con diều đứt dây chở đầy tâm sự của con người trôi giạt ra bốn phương.
Hắn hơi lảo đảo, muốn buông tay nhưng rồi lại không muốn.
Hắn bỗng nhớ tới thời Đường có vị thi nhân tên Thôi Hộ từng viết một bài thơ thế này:
Khứ niên kim nhật thử môn trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong.(2)
Dịch thơ (Trần Trọng Kim)
Hôm nay năm ngoái, cửa sài,
Hoa đào ánh với mặt người đỏ tươi.
Mặt người chẳng biết đâu rồi,
Hoa đào còn đó vẫn cười gió xuân.
Hắn nghĩ tới nữ tử tựa hoa đào kia thì không khỏi lảo đảo, muốn buông rồi lại không muốn!
-*-*-*-*-*-*-
(1) Tạm hiểu: Sương trên lá sao tan nhanh, sương tan sớm mai lại rơi xuống, người mất một đi bao giờ về.
Đây là bài Giới lộ xuất phát từ Hán nhạc phủ, so sánh đời người với sương sớm ý nói đời người ngắn ngủi sớm tàn.
(2) Bài thơ Đề đô thành nam trang của Thôi Hộ.
Rừng đào bên Tây hồ đã trở thành quá khứ theo năm tháng. Không ai biết liệu gốc bàn đào đó có thực sự lớn lên không, lại càng không biết bàn đào có ra hoa không.
Bấy giờ, Đại Tống đã lập. Hoàng đệ Triệu Quang Nghĩa nam chinh bắc chiến, liên tục lập công lớn. Giang sơn Đại Tống có hơn phân nửa là do hắn đánh hạ.
Có điều Nam Đường cũng Bắc Hán vẫn không chịu hàng phục, đây quả là một mối họa từ bên trong.
Hắn là tướng quân anh tuấn trẻ tuối, bình thường hay mặc áo trắng cưỡi ngựa trắng nên được người đời xưng là Bạch Bào tướng quân.
Đầu tháng ba, vào tiết Hàn thực, hắn một người một ngựa chạy ra khỏi cửa, chẳng qua là muốn tới ngoại ô thúc ngựa chạy băng băng mà thôi. Mọi người đều đang đạp thanh, trên bầu trời có rất nhiều con diều.
Hắn chợt thấy một đội ngựa xe, từ cửa thành chậm rãi tiến vào, dẫn đầu đội chính là đại tướng dưới trướng hắn.
Tướng quân kia vừa nhìn thấy hắn thì lập tức xuống ngựa hành lễ. Hắn phất tay, nhìn về phía xe ngựa đằng sau. Có tới hơn mười chiếc xe ngựa! Tất cả đều rất lộng lẫy, đều làm từ gỗ tử đàn người Tống không dùng tới. Dùng gỗ như vậy để làm xe ngựa không khỏi quá xa xỉ rồi.
Hắn hỏi: “Đó là ai vậy?”
Viên tướng cười đáp: “Sao vương gia lại đã quên rồi, đó là hoàng thân đã đầu hàng của nước Thục. Vương gia diệt nước Thục xong còn vội vàng quay về Biện Lương, để thần áp giải phía sau.”
Lúc này hắn mới nhớ ra, thì ra đó là Mạnh Sưởng và đám phi tần của hắn.
Hắn kéo ngựa sang một bên, tránh khỏi đường chính: “Dẫn về gặp hoàng huynh đi!”
Hơn mười cỗ xe ngựa đi qua trước mắt hắn, rèm cửa của một chiếc được người nhẹ nhàng vén lên. Một khuôn mặt xinh đẹp tựa hoa đào chợt nhoáng qua trước mắt hắn.
Ý niệm trong đầu vừa chuyển, xe ngựa đã đi qua rồi. Hắn hỏi viên tướng kia: “Người ngồi trên xe này là ai?”
Tướng quân đáp: “Đó là Hoa Nhị phu nhân, phi tử được sủng ái nhất ở nước Thục. Ngay cả hoàng thượng cũng đã nghe tới mỹ danh của nàng, nên từng hạ mật chỉ, đưa nàng vào thẳng hậu cung.”
Hắn giật mình, đó là người hoàng huynh muốn.
Hắn chợt thất vọng, nữ tử kia, không chỉ là xinh đẹp, có cảm giác giống như kiếp trước đã gặp qua rồi.
Hắn kinh ngạc đứng ở đầu đường thành Biện Lương, lòng do dự không quyết. Từ nhỏ hắn đã được huynh trưởng nuôi lớn, huynh trưởng trong lòng hắn cũng giống như phụ thân. Hắn chưa từng tranh giành cái gì với huynh trưởng, ngôi vị hoàng đế cũng thế, mà nữ nhân thì cũng nên thế.
Nhưng nữ tử kia, dù mới chỉ thoáng nhìn qua, nàng đã đi vào lòng hắn rồi.
Hắn thở một hơi thật dài, ngẩng đầu lên. Mây trắng trên trời nhẹ trôi, những con diều đứt dây chở đầy tâm sự của con người trôi giạt ra bốn phương.
Hắn hơi lảo đảo, muốn buông tay nhưng rồi lại không muốn.
Hắn bỗng nhớ tới thời Đường có vị thi nhân tên Thôi Hộ từng viết một bài thơ thế này:
Khứ niên kim nhật thử môn trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong.(2)
Dịch thơ (Trần Trọng Kim)
Hôm nay năm ngoái, cửa sài,
Hoa đào ánh với mặt người đỏ tươi.
Mặt người chẳng biết đâu rồi,
Hoa đào còn đó vẫn cười gió xuân.
Hắn nghĩ tới nữ tử tựa hoa đào kia thì không khỏi lảo đảo, muốn buông rồi lại không muốn!
-*-*-*-*-*-*-
(1) Tạm hiểu: Sương trên lá sao tan nhanh, sương tan sớm mai lại rơi xuống, người mất một đi bao giờ về.
Đây là bài Giới lộ xuất phát từ Hán nhạc phủ, so sánh đời người với sương sớm ý nói đời người ngắn ngủi sớm tàn.
(2) Bài thơ Đề đô thành nam trang của Thôi Hộ.