Chương 4: Một Chút Quan Tâm
Lục Thần nhìn thấy bộ dạng sợ tới xanh mặt của Thẩm Nhược Y liền không biết nói gì. Sau đó lại nghĩ tới tiếng hét thất thanh vừa rồi của nàng, hắn thấy hơi buồn cười. Thánh Quân sợ... Ma? Bình tĩnh bước tới phía thanh kiếm, Lục Thần cúi xuống nhặt lên rồi nói: "Sao người lại tới Trúc Lam Viên?" "Ta lạc đường." Thẩm Nhược Y thành thật đáp. Lạc đường? Lục Thần bán tín bán nghi nhìn Thẩm Nhược Y, nghĩ lại những chuyện xảy ra suốt hai hôm nay, hắn lại càng thấy khó hiểu. Một là đây không phải Bạch Ân, hai là nàng ta trở thành con ngốc rồi. Lí do một là không thể, ai có thể đoạt xá thân xác của Thánh Quân chứ? Còn nếu là lí do hai... Vậy càng tốt, hắn có thể tiện dò hỏi ra chuyện năm đó. Cầm chặt kiếm trong tay, Lục Thần bước tới trước mặt Thẩm Nhược Y, ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng, hắn nói: "Vậy ta đưa Thánh Quân trở về." Thẩm Nhược Y nghe vậy liền gật đầu, có đồng ý hay không thì Lục Thần vẫn muốn giết nàng thôi. Chết ở đây hay chết ở Tịnh Lăng Viên cũng như nhau, kéo dài được chút nào hay chút ấy vậy. "Là Lục sư huynh và... Thánh Quân sao?" Tuyết Nhã từ đằng xa đột ngột cất tiếng. Thẩm Nhược Y cũng quay đầu lại nhìn Tuyết Nhã, sau đó lại quay sang nhìn Lục Thần bên cạnh mình. Nàng cảm thấy bản thân như đang xen giữa nam chính và nữ chính vậy. Nàng ái ngại nói với Tuyết Nhã: "Ta chỉ là chẳng may gặp Lục Thần mới đây thôi, đừng hiểu lầm. Hay là trả Lục Thần cho ngươi đó, ta tự mình trở về..." Còn chưa nói hết câu thì Thẩm Nhược Y đã bị Lục Thần kéo đi, trước khi rời đi hắn để lại một câu: "Muội về phòng trước đi, ta đưa Thánh Quân về Tịnh Lăng Viên rồi quay lại." Tuyết Nhã ở phía sau ngây ngốc đứng nhìn Lục Thần kéo Thẩm Nhược Y đi, tay vô thức nắm chặt vạt áo. Liếc nhìn con quạ đen đang đậu trên cành cây gần đó, nàng đợi tới khi bóng của Thẩm Nhược Y biến mất mới xoay người trở về phòng. Cả một đường đi Lục Thần đều trầm mặc không nói, Thẩm Nhược Y đương nhiên càng không dám hé răng nửa lời. Vốn dĩ Thẩm Nhược Y nghĩ rằng mình có thể bình yên mà trở về Tịnh Lăng Viên thì đột nhiên Lục Thần cất tiếng: "Nghe nói Thánh Quân có một miếng ngọc bội hình hoa đào bên trên khắc một chữ 'Y'?" Nghe tới đây Thẩm Nhược Y cũng đột nhiên nhớ ra, bên trong chiếc hòm y phục hôm trước nàng tìm được đúng là có một miếng ngọc bội như thế. "Đúng vậy." Thẩm Nhược Y nghiêm túc trả lời. Vừa nghe lời khẳng định này thì Lục Thần chợt đứng khựng lại, bàn tay hắn siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn nàng. Nhìn biểu cảm của Lục Thần thì Thẩm Nhược Y liền biết mình sắp bị giết rồi! Nàng sợ tới mồ hôi chảy từng giọt, tim đập thình thịch, không dám thốt lên một câu. Rốt cuộc là sai ở đâu?! Cuốn sách kia còn chưa đọc hết, sao nàng có thể biết hai người họ có khúc mắc gì?! Thẩm Nhược Y có thể nghe thấy tiếng xoẹt nhẹ của kiếm đang rút ra khỏi vỏ, ngoài mặt cố gắng tỏ ra không có gì nhưng bên trong đã mất bình tĩnh rồi. "Sư tôn!" Theo âm thanh vừa cất lên, Thẩm Nhược Y chuyển ánh mắt về phía người đang đứng trước mặt, là Hàn Mặc Quân. Hắn chạy từ đằng trước tới, hơi thở có chút dồn dập, mồ hôi thấm ướt y phục. Từng giọt nước trên trán chảy xuống, ánh trăng chiếu xuống một nửa khuôn mặt lại càng lộ rõ đường mũi cao của hắn. Không ngờ nam phụ nhan sắc cũng không tồi nha! Ngẩn người nhìn Hàn Mặc Quân trong chốc lát, Thẩm Nhược Y lại phải dặn bản thân quay về vấn đề chính. Đó là nàng sắp bị giết rồi, không những bị giết mà còn là bị hai người giết. Hết nhìn Lục Thần lại nhìn Hàn Mặc Quân, Thẩm Nhược Y đứng ở giữa không biết mình nên để ai giết trước. Huhu, nếu người đứng thay chỗ của ta là Tuyết Nhã thì chắc chắn đây chính là khung cảnh nam chính và nam phụ đang tranh giành có được nữ chính rồi. Chỉ tiếc ta chính là nữ phụ độc ác, hai người họ đang tranh nhau giết ta. Trong bầu không khí không một tiếng động, Hàn Mặc Quân lên tiếng trước: "Sư tôn muốn cùng ta về Tịnh Lăng Viên hay muốn cùng Lục sư đệ tới Trúc Lam Viên?" Thẩm Nhược Y không ngờ lại đợi được câu nói ngoài ý muốn này, trong lòng cảm kích Hàn Mặc Quân không thôi. Trực giác nói tên đồ đệ này đáng tin tưởng hơn Lục Thần nên nàng quyết định chạy về phía hắn. Hàn Mặc Quân lạnh lùng liếc mắt nhìn Thẩm Nhược Y và Lục Thần, không nói lời nào mà xoay người rời đi trước. Cả hai im lặng suốt một quãng đường cho tới khi đến Tịnh Lăng Viên. Thẩm Nhược Y vốn dĩ muốn cảm ơn Hàn Mặc Quân đã đưa mình trở về, chỉ là chưa kịp nói một từ nào thì hắn đã một mạch đi thẳng về phòng. Nàng cứ thế đứng ngây ngốc nhìn hắn đóng cửa phòng, vốn định rời đi thì lại thấy cửa phòng mở ra. "Mì ở trong phòng sư tôn." Nói xong Hàn Mặc Quân lại đóng sầm cửa. Bởi vì hắn nói quá nhanh nên một lúc sau Thẩm Nhược Y mới ngẫm ra được. Hàn Mặc Quân mang mì tới cho nàng. Bị hành động này của Hàn Mặc Quân làm cho cảm động, mặc kệ cửa đã đóng Thẩm Nhược Y vẫn hét lớn: "Cảm ơn Mặc Quân!" Hàn Mặc Quân ở trong phòng nghe thấy giọng Thẩm Nhược Y liền cảm thấy khó hiểu. Hắn không hiểu rốt cuộc người đứng ngoài cửa kia là Bạch Ân hay ai. Lại càng không hiểu bản thân làm sao, vốn đã mệt mỏi luyện kiếm tới tối mà còn đồng ý đưa Thẩm Nhược Y tới chỗ chưởng môn. Sau khi đưa Thẩm Nhược Y đi thì hắn muốn đi tắm, tới tận Tạ Diện Thủy rồi nhưng lại không yên tâm mà quay về. Nhớ tới lúc trưa tại vì mình mà nàng hai ngày nay chưa ăn gì nên đi nấu bát mì. Mang mì về phòng rồi vẫn chưa thấy Thẩm Nhược Y, lại nghĩ tới trước đó nàng nói không biết đường về, cũng không hiểu ma xui quỷ khiến gì làm hắn chạy khắp nơi đi tìm nàng. Không nghĩ nhiều nữa, Hàn Mặc Quân lại tới Tạ Diện Thủy. Vừa tới nơi hắn đã nhanh chóng xuống dưới nước ngâm mình, cứ chạy đi chạy lại cả tối, hắn thấy nóng chết được. Không chỉ bên ngoài nóng mà trong lòng cũng nóng, nóng vì giận! Hắn có ý tốt đi tìm Thẩm Nhược Y khắp nơi thế mà sư tôn tốt của hắn đâu phải không biết đường về? Còn là tới tìm Lục Thần vui vui vẻ vẻ cùng nhau vừa đi vừa nói chuyện kìa! Từ bây giờ Thẩm Nhược Y muốn làm gì thì làm, hắn không muốn quan tâm nữa, tốt nhất là nàng cứ đi tìm tên đệ tử yêu quý Lục Thần đi. - ------------------------- Sau ngày hôm đó đến nay Thẩm Nhược Y vẫn luôn ở yên trong Tịnh Lăng Viên không rời nửa bước, hàng ngày đều là đọc sách, luyện kiếm, tĩnh tâm tu hành. Thế nhưng nàng rất thắc mắc tại sao ba tháng rồi mà mình vẫn chưa tiến bộ chút nào?! Tới kiếm cũng không thể triệu hồi! Rốt cuộc là ở đâu có vấn đề, chẳng ai dạy nàng cũng không biết! Còn về Hàn Mặc Quân, Thẩm Nhược Y không biết vì sao đều không gặp hắn, giống như hắn cố ý tránh mặt nàng vậy. Hàn Mặc Quân luôn dậy từ rất sớm, khi nàng còn chưa dậy thì hắn đã đi luyện kiếm rồi. Tới tối, chỉ cần nàng vừa trở về thì hắn cũng vào phòng luôn. Cứ như vậy mỗi ngày, gọi là ở cùng một nơi nhưng không chạm mặt nhau. Kể cả khi tình cờ gặp nhau ở Thực Mộng Đường, nàng vừa tới ăn thì hắn cũng đứng dậy, thật sự là muốn chào một câu cũng không được. Thẩm Nhược Y biết Hàn Mặc Quân ghét mình nhưng nàng thật sự hết cách rồi, nhất định phải tìm một người giúp nàng xem vấn đề mới được. Suy nghĩ tới lui cũng chỉ có Hàn Mặc Quân là còn nhờ vả được, vì vậy Thẩm Nhược Y đành nghĩ cách tới tìm hắn. ... Bạch Tri Đường. Đây là nơi luyện kiếm của tất cả các đệ tử trong môn phái, vì vậy mà những người nàng cần gặp hay không cần gặp đều ở đây cả. Vừa tới Thẩm Nhược Y đã nhìn thấy một chuyện thú vị rồi. "Hàn sư huynh, giúp muội luyện kiếm được không?" . Chí????h chủ, rủ bạ???? đọc ch????????g ++ ???? r ???? m ???? r ???? y ???? ????.???????? ++"Hàn sư huynh, chỗ này muội không hiểu." "Hàn sư huynh...." Sau đó là vẻ mặt không vui không buồn của Hàn Mặc Quân đang giúp các nữ đệ tử khác. Hình như hắn không được thoải mái cho lắm, nhưng mà Thẩm Nhược Y có thể hiểu. Sao có thể vui vẻ được chứ? Hàn Mặc Quân chỉ thích mỗi nữ chính Tuyết Nhã thôi. Chỉ là Thẩm Nhược Y vẫn có chút thắc mắc, Bạch Ân đã hãm hại hắn đâu, nữ chính cũng chưa từng cứu hắn mà? Ngắm nhìn một hồi Thẩm Nhược Y lại phát hiện ra một việc khác, sao mà nàng có thể quên nam chính được chứ! Đám đệ tử chia ra hai bên, một bên là "Hàn sư huynh", bên còn lại là "Lục sư huynh". Và đặc biệt là phía Lục Thần còn có cả nữ chính xinh đẹp như hoa Tuyết Nhã. Đáng thương cho Hàn Mặc Quân, hóa ra là vì mỗi ngày phải nhìn nam nữ chính phát cẩu lương nên về Tịnh Lăng Viên mới trưng vẻ mặt 'ta ghét cả thế gian này' với nàng. Chính vì vậy mà Thẩm Nhược Y liền nghĩ ra một cách giúp Hàn Mặc Quân. Lấy lại hình tượng Thánh Quân, nàng nghiêm túc đi về phía các đệ tử, lạnh nhạt cất giọng hỏi: "Luyện tập tới đâu rồi?" Tất cả đệ tử mới đầu còn hơi bất ngờ, sau đó liền cúi người hành lễ, đồng thanh: "Đệ tử bái kiến Thánh Quân." Thẩm Nhược Y cũng rất nhanh chóng miễn lễ cho bọn chúng, cách hành lễ này nàng không quen được, nàng nói: "Lần sau gặp ta không cần để ý mấy thứ lễ nghi này đâu." Đám đệ tử đương nhiên không chịu nghe, Thẩm Nhược Y phải hết lời thuyết phục, nói đây là quy định riêng của Thánh Quân bọn chúng mới đồng ý. Hôm nay Thẩm Nhược Y mặc bạch y, đai lưng và dây vấn tóc đều là màu xanh. Nàng bước thật nhanh tới trước mặt đám đệ tử, gió thổi làm tóc và vạt áo nàng bay bay, ánh mặt trời cũng như chỉ chiếu xuống một mình nàng, môi hồng mỉm cười, ánh mắt lấp lánh. Thật đúng như những lời mà mọi người đang nói ra. "Thánh Quân từ sau khi tỉnh dậy từ đầu tới cuối đều khác rồi, mặc bạch y hay lam y đều rất đẹp." "Ta thấy Thánh Quân không còn xa lạ nữa, gần đây người rất dễ gần, còn tốt bụng!" Những lời bàn tán bên tai làm nàng càng thêm vui vẻ, phấn khích nói: "Các ngươi có thích xem hoa rơi không?" Tất cả đều rất hào hứng gật đầu, ngoại trừ Tuyết Nhã, Lục Thần và Hàn Mặc Quân. Thẩm Nhược Y chán nản lắc đầu, nhân vật chính thật không dễ lừa! Ba tháng vừa rồi tu luyện không ra đâu vào đâu nhưng mấy cái linh tinh này thì nàng lại học được nhanh lắm. Không để bọn họ đợi lâu, Thẩm Nhược Y vừa thi triển linh lực thì trên trời đột nhiên xuất hiện một cơn mưa hoa đào, cánh hoa màu hồng phấn lẫn với màu trời trong xanh, từng cánh hoa nhỏ cứ thế bay trong gió, vô cùng đẹp mắt. "Oa đẹp quá!" Tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn cánh hoa rơi. Thấy vài người đưa tay ra để hứng cánh hoa Thẩm Nhược Y liền lên tiếng: "Những cánh hoa đào này là ảo ảnh do ta tạo ra thôi, trong đây chỉ có hai cánh hoa là thật. Chúng ta chơi một trò chơi, hai cánh hoa này rơi vào ai thì trong đợt xuống núi tu luyện sắp tới sẽ xếp cùng một nhóm với nhau nha." Khi ai cũng vui vẻ đồng ý rồi Thẩm Nhược Y liền đưa tay phẩy một cái, cơn mưa hoa biến mất, chỉ còn hai cánh hoa đào thật lặng lẽ rơi xuống người Hàn Mặc Quân và Tuyết Nhã. Tất cả đồng thanh: "Là Hàn sư huynh và Tuyết sư tỷ". Thẩm Nhược Y nhanh chóng nhìn biểu cảm của Hàn Mặc Quân, chỉ là không nhìn ra được hắn đang vui hay không. Xong việc rồi nàng liền nhanh chóng diễn giống như không biết chuyện gì, bất ngờ nói: "A! Là Hàn Mặc Quân và Tuyết Nhã sao? Vậy hai ngươi cố gắng luyện tập cùng nhau nha! Hôm nay ta tới đây là muốn để Hàn Mặc Quân trở về sớm, có vài chiêu thức cần dạy riêng cho đồ đệ." Ai nấy nghe xong đều ghen tị với Hàn Mặc Quân khi có một sư tôn vừa xinh đẹp vừa quan tâm đồ đệ như vậy. Hàn Mặc Quân nhận được ánh mắt ghen tị của đám đệ tử, hắn không biết nói gì, chỉ cười lạnh trong lòng. Ba tháng vừa qua, Bạch Ân lại nghĩ ra cách mới để giết hắn rồi chứ gì? ... Tịnh Lăng Viên. "Sư tôn có gì muốn chỉ bảo?" Thấy Hàn Mặc Quân dáng vẻ lạnh lùng xa cách, Thẩm Nhược Y vội vàng giải thích: "Không dám, ta là muốn nhờ ngươi giúp ta tu luyện." Giờ Hàn Mặc Quân mới nghĩ lại, ba tháng nay Thẩm Nhược Y cứ ở trong Tịnh Lăng Viên lúc cầm kiếm, lúc cầm sách, hóa ra là đang tu luyện. Nhưng mà Thánh Quân tu vi cao tới thế nào rồi còn muốn hắn dạy cách tu luyện? Lại rảnh rỗi muốn kiếm chuyện à? Hay giả vờ trong lúc luyện kiếm sẽ 'không may' đâm chết hắn luôn? Càng nghĩ càng thấy sợ, hắn muốn tránh xa con người độc ác trước mặt càng nhanh càng tốt. "Đệ tử xin phép cáo lui." Hàn Mặc Quân cúi đầu đáp. Nhìn hắn chuẩn bị rời đi Thẩm Nhược Y bất lực thở dài, nàng biết ngay kết quả sẽ là thế này mà! Vội vàng ngăn hắn lại, nàng nói: "Ta cũng giúp ngươi..." "Giúp?" Hàn Mặc Quân không hiểu hỏi lại. "Vừa rồi ta giúp ngươi trong lần xuống núi tu luyện sắp tới chung nhóm với Tuyết Nhã." Thẩm Nhược Y nói xong Hàn Mặc Quân mới hiểu mấy hành động kì lạ vừa rồi của nàng, bảo sao hôm nay đột nhiên bày trò hoa rơi gì chứ. "Ai nói ta cần chung nhóm với Tuyết Nhã?" Nói rồi hắn tránh Thẩm Nhược Y đang đứng đằng trước, trực tiếp bước đi. Bị Hàn Mặc Quân ngó lơ, Thẩm Nhược Y cũng chỉ biết bất lực nhìn theo. Nếu ta không giúp ngươi thì Tuyết Nhã sẽ đi với ngươi chắc? Tuyết Nhã vốn là sẽ đi cùng Lục Thần kìa! Nhưng chuyện này nói ra chắc chắn hắn sẽ không tin, Thẩm Nhược Y đành phải nói sự thật: "Ta nói thật với ngươi là được chứ gì... Sau khi hôn mê ta đã quên cách sử dụng linh lực rồi, hiện giờ không khác gì người phàm. Ba tháng nay ta tu luyện nhưng không có hiệu quả, ngươi giúp ta được không?" Hàn Mặc Quân ngờ vực nhìn Thẩm Nhược Y. Nhìn một hồi liền cảm thấy lời mà nàng nói cũng không phải không có lí. Nếu thật sự không còn linh lực nữa... Thế thì trước khi giết ngươi có phải ta nên hành hạ ngươi một chút không? Nghĩ tới việc sắp được trả thù Hàn Mặc Quân đột nhiên vui vẻ, hắn cười đáp: "Được, ta giúp sư tôn."