Chương 58
Trong ô hiển thị là một hàng dài mây đen nhỏ với sấm sét chói lòa.
Nếu như nhìn thấy tám mặt trời nhỏ trên đầu Lục Tuyệt thì Ninh Tri vui xiết bao.
Nhưng bây giờ đột nhiên đối mặt với tám đám mây đen phóng điện kia, cô bỗng chốc chẳng biết làm sao.
Đây là do anh rất tức giận sao?
"Chị Tri Tri, chị ăn cá không?" Ninh Khải bên cạnh hỏi: "Cá ở đây ngon lắm, chị ăn thử xem."
Một giây sau, Ninh Tri trông thấy ô hiển thị lại xuất hiện đám mây đen nhỏ thứ chín với tia chớp.
"Chị Tri Tri, chị ăn được tôm không?" Ninh Khải quá đổi nhiệt tình, y hệt một chú cún: "Nếu chị ngại phiền thì em có thể lột vỏ giúp chị."
Ninh Tri lại thấy ô hiển thị trên đầu Lục Tuyệt xuất hiện thêm đám mây đen nhỏ với tia chớp thứ mười, cô khiếp sợ mà vội nói với Ninh Khải bên cạnh: "Đừng hỏi tôi nữa, tự anh quyết định đi."
Ninh Khải nói câu nào là Lục Tuyệt lại bắn ra một đám mây đen nhỏ đó, rõ ràng anh tức giận vì Ninh Khải.
"Chị Tri Tri, em..."
"Anh im lặng đi, đừng nói nữa." Ninh Tri nhanh chóng ngắt lời anh ta.
Ninh Khải ngồi thẳng lưng, ngậm miệng lại.
Ninh Tri quan sát mười đám mây đen nhỏ với tia chớp trên đầu Lục Tuyệt trong điện thoại, bỗng có một suy nghĩ táo bạo, Lục Tuyệt ghen sao?
Nhưng anh biết cái gì là ghen không?
Cô cầm điện thoại, đứng dậy: "Hai người gọi món trước đi, tôi ra ngoài một chút."
Rốt cuộc vì e dè hai anh em Ninh Khải và Ninh Hiểu Manh ở đó mà cô không tiện gọi video, chỉ đành ra ngoài hành lang.
Ninh Tri đi đến cái cây cuối hành lang rồi tiếp tục gọi video với Lục Tuyệt, cô giải thích: "Người vừa nãy là họ hàng bên ông nội em."
Lục Tuyệt cụp mắt xuống rất thấp, môi mỏng mím chặt mất đi sắc hồng, một cọng tóc trên trán vểnh lên, vừa ngốc vừa đáng yêu.
Anh vẫn im lặng.
Trên đầu anh là mười đám mây đen nhỏ xếp ngay ngắn.
Ninh Tri nhịn xuống suy nghĩ đi xuyên qua màn hình mà tiến lên vuốt tóc cho anh, khóe môi cô cong lên, nở nụ cười: "Em không thích người kia đâu."
Lục Tuyệt ngước mắt nhìn cô.
Ninh Tri nói với anh: "Em chỉ thích Tiểu Tuyệt Tuyệt thôi."
Đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt bỗng bừng sáng, lông mi cong vút run rẩy, có chút uất ức lại có chút oán trách: "Gọi chị, anh ta."
Anh nghe người kia gọi cô là chị.
Chị gái kỳ lạ là của anh.
Ninh Tri ngạc nhiên, lần đầu tiên cô mới phát hiện Lục Tuyệt cũng có lòng chiếm hữu, anh vì người khác gọi cô là chị mà không vui.
Ninh Tri dỗ dành: "Cách gọi của anh và anh ta khác nhau, anh ta gọi em là cách gọi kính trọng, mà "Chị gái kỳ lạ" chỉ thuộc về riêng anh thôi, chỉ có anh mới được gọi."
Lục Tuyệt chớp mắt, anh hiểu lời của Ninh Tri: "Anh."
"Đúng, chỉ có anh mới được gọi."
Phút chốc, Ninh Tri trông thấy lần lượt từng đám mây đen nhỏ với tia chớp trên đầu Lục Tuyệt dần biến mất.
Trước sau chưa được mấy giây, mười đám mây đen nhỏ đã mất tăm.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt trong điện thoại, cặp mắt đen láy im lặng nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành đường cong nhỏ.
Người đàn ông này dễ dỗ thật, sao anh lại có thể đáng yêu như thế chứ.
Sau khi ngắt cuộc gọi, Ninh Tri trở lại phòng bao, bắt gặp gương mặt tò mò của hai anh em nọ.
Ninh Hiểu Manh không khỏi hỏi: "Chị Tri Tri, vừa nãy là bạn trai chị hả? Anh em thiếu dây thần kinh nên không biết tránh đi, bạn trai chị giận rồi à?"
Ninh Khải trừng mắt nhìn em gái, anh ta có làm gì đâu, người đàn ông kia sao lại nhỏ mọn như thế.
"Không phải bạn trai." Ninh Tri ngồi xuống chỗ cũ: "Là chồng tôi."
Ninh Hiểu Manh hít một hơi thật sâu: "Chị...!Chị tảo hôn à?"
Đầu óc phong phú quá đấy.
Ninh Tri mỉm cười: "Dù anh ấy tức giận thì cũng rất dễ dỗ."
Một người đàn ông chỉ dùng một câu là có thể dỗ xong, biết đi đâu tìm đây?
...
Trước khi trời tối, Ninh Khải đưa Ninh Tri về nhà họ Ninh.
"Chị Tri Tri ơi, đến rồi." Ninh Khải lái xe vào cửa.
"Cám ơn." Ninh Tri xuống xe: "Lần sau có thời gian, chúng ta nói chuyện tiếp."
"Được được được." Ninh Khải vội đồng ý: "Chị Tri Tri mà cần thì có thể gọi em bất cứ lúc nào."
Mãi cho đến khi Ninh Tri đi vào trong nhà, Ninh Khải mới lên xe.
Ninh Hiểu Manh ngồi ở đuôi xe nói: "Hàng giả quả nhiên khác hàng thật, cách nói chuyện và khí chất của chị Tri Tri tốt hơn nhiều với hàng giả em gặp hôm đó."
Trên mặt Ninh Khải lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, nom có vẻ trẻ con vô hại: "Em không phát hiện là chỉ một bữa cơm mà cô ấy đã thăm dò hết ngọn nguồn bên ta lẫn mấy họ hàng khác sao? Mà chuyện của mình thì cô ấy chẳng lộ ra chút nào."
Ninh Hiểu Manh chợt hiểu ra, trợn tròn mắt: "Đúng rồi, hình như mấy vấn đề em nói đều bị lảng đi."
Ninh Khải im lặng thoáng nhìn em gái trong kính chiếu hậu: "Em cho rằng cô ấy rảnh rỗi, thật sự muốn đi chơi sao?"
Ninh Hiểu Manh đảo trong mắt, cô ta thật sự nghĩ thế.
"Chúng ta muốn lân la hỏi chuyện, trái lại bị cô ấy hỏi rành mạch, nói hết tất cả.
Sau này, em đừng cậy mình thông minh mà bông đùa trước mặt Ninh Tri đấy." Ninh Khải ghét bỏ nói.
Ninh Hiểu Manh phản bác: "Anh thông minh như vậy, chẳng phải vẫn bị chị Tri Tri đổi chủ đề đấy sao?"
Ninh Khải giẫm mạnh chân ga, lười tranh luận với em gái.
Trở lại nhà họ Ninh, ông cụ Ninh đã nghỉ ngơi khỏe, giờ đang ngồi uống trà trong phòng khách, hiển nhiên đang chờ Ninh Tri về.
"Về rồi đấy à? Ông nghe quản gia nói cháu cùng Hiểu Manh ra ngoài chơi hả?" Ông cụ Ninh trông thấy cháu gái, nét mặt vô thức dịu hẳn đi.
"Vầng, cháu chưa bao giờ đến Nam Thành nên muốn thăm thú một chút." Ninh Tri đi tới.
"Đứa bé Hiểu Manh kia đôi lúc nói chuyện khá thẳng thắn, hơi xúc động nhưng không có lòng xấu đâu, có thể ở chung." Ông cụ nói.
Ninh Tri cười gật đầu: "Cháu nghe theo ông nội."
"Ông đã cho người ta chuẩn bị bữa tiệc, mấy ngày nữa ông sẽ chính thức tuyên bố thân phận của cháu ra ngoài." Ông cụ Ninh thở dài: "Nhà chúng ta chỉ có mình cháu, sau này, mặc kệ chuyện gì ông nội cũng sẽ làm chỗ dựa cho cháu."
Không biết vì sao chóp mũi Ninh Tri lại hơi chua xót: "Cảm ơn ông nội."
Buổi tối, Ninh Tri dùng cơm xong với ông nội thì mới về phòng.
Cô tắm rửa, thay quần áo xong thì lên giường.
Lần này, Ninh Tri không chọn một chiếc váy xinh mà chọn một bộ đồ thoải mái cùng một đôi giày thể thao trắng.
Sau khi chuẩn bị xong, cô gọi Bá Vương: "Lần này chỉ cần 100 mặt trời nhỏ thôi đúng không?"
Bá Vương đã vài ngày không trao đổi mặt trời nhỏ với chủ nhân, bây giờ được gọi ra làm nó hơi kích động: "Đúng vậy thưa chủ nhân."
Ninh Tri đếm trong kho lưu trữ của mình hiện tại chỉ có 134 mặt trời nhỏ thì hơi hối hận lúc trước không hôn Lục Tuyệt nhiều hơn.
Ninh Tri đưa 100 mặt trời nhỏ cho Bá Vương, trong nháy mắt, kho lưu trữ trong hơn phân nửa, cô chỉ còn lại 34 mặt trời nhỏ, ít đến thảm thương.
Ninh Tri nhắm mắt, đợi xuyên qua.
Bá Vương đột nhiên "a" lên: "Sao thời gian lại rối loạn rồi? Không..."
Ninh Tri đang muốn hỏi Bá Vương thời gian rối loạn là gì nhưng còn chưa kịp mở miệng thì xung quanh cô đã thay đổi.
Bầu trời tối đen, mưa lớn trút xuống.
Ninh Tri đánh giá xung quanh, xuyên qua màn mưa, cô phát hiện mình đang đứng trong hoa viên nhà họ Lục.
Nước mưa xuyên qua người cô, rơi xuống mặt đất, Ninh Tri đứng trong trận mưa lớn mà trên người chẳng hề đọng một giọt nước.
Đứng trong mưa mà không cần bung dù, lại có thể giữ toàn thân khô mát, Ninh Tri cảm thấy hay ho vô cùng, sau đấy cô đi vào trong nhà.
Ánh đèn trong biệt thự sáng choang nhưng không khí lại lạnh lẽo.
Ninh Tri không nhìn thấy mẹ Lục thích ngồi uống trà xem phim trong phòng khách, cũng chẳng thấy ba Lục hay quản gia đầu.
Phòng khách rộng lớn yên ắng, chỉ có hai người giúp việc trông coi.
Bọn họ đều ở trong phòng ư? Hay là ra ngoài rồi?
Ninh Tri liếc nhìn đồng hồ trên vách tường, bây giờ là tám giờ tối, chắc hẳn Lục Tuyệt đang tắm.
Cô chạy lên lầu, đi vào trong phòng, trực tiếp xuyên qua cửa.
Trong phòng không có bóng dáng Lục Tuyệt.
Ninh Tri nhíu mày, tại sao Lục Tuyệt không ở đây? Anh cũng đi theo mẹ Lục ra ngoài sao?
Cửa kính ban công không khóa, nước mưa bị gió thổi bắn vào phòng làm màn cửa ướt nhẹp.
Bên tai Ninh Tri chỉ còn lại tiếng mưa rơi ào ào.
Cô tìm mấy tủ liên tiếp xung quanh cũng như chui vào nhìn hết một lướt những quả thật Lục Tuyệt không có ở đây.
Ninh Tri đành phải xuống lầu.
"Cô nói xem, lần này xảy ra chuyện như vậy, bà chủ có hận chết cậu chủ nhỏ không?"
"Nhà bình thường mà có tình huống giống cậu chủ nhỏ thì đều rất khó chấp nhận, bà chủ lại thương cậu chủ nhỏ nhiều năm như thế đã là tốt lắm rồi.
Bây giờ lại xảy ra chuyện này, chắc chắn trong lòng sẽ có gút mắc."
"Cô nói xem, bà cụ phát bệnh trước mặt cậu chủ nhỏ mà cậu ta lại làm như không thấy, nếu không phải cậu ta bị bệnh thì tôi sẽ thấy lạnh lòng mất."
"Cậu chủ nhỏ cũng rất vô tội, bệnh tình của cậu ta là thế, dường như chỉ sống trong thế giới của mình thôi, dù cô có đánh có mắng thì cậu ta cũng chẳng đáp lại."
Ninh Tri vừa tới phòng khách thì đã nghe hai người giúp việc trò chuyện, vẻ mặt cô hoảng hốt.
Ý của hai người là bà ngoại Lục Tuyệt phát bệnh mất rồi ư?
Tại sao lại như thế?
Ninh Tri hoàn toàn ngơ ngác, cô cho rằng mình xuyên qua thì có thể cứu được bà ngoại Lục Tuyệt, thay đổi câu chuyện.
Ninh Tri khó lòng chấp nhận bản thân lại tới sau khi bà ngoại phát bệnh.
"Bây giờ là tám giờ, cậu chủ nhỏ vẫn không xuống ăn cơm tối." Một người làm nói.
"Trước khi đi quản gia có dặn dò phải chăm sóc tốt cho cậu chủ nhỏ, cô vẫn mau chóng mang cơm lên lầu cho cậu chủ đi."
"Giờ đồ ăn đã lạnh rồi, tôi đi hâm nóng trước."
Nói rồi, người nọ bưng thay đồ ăn đã lạnh từ lâu vào trong phòng bếp.
Ninh Tri bừng tỉnh, các cô ấy nói Lục Tuyệt trên lầu? Nhưng vừa nãy cô mới tìm nhưng nào có.
Sắc mặt Ninh Tri tối sầm, cô lại lên lầu tìm Lục Tuyệt lần nữa.
Một hồi lâu, Ninh Tri vẫn không thấy bóng dáng Lục Tuyệt.
Cô hơi sốt ruột, chắc chắn anh vẫn còn trong nhà họ Lục.
Đột nhiên, Ninh Tri nhớ tới mẹ Lục từng nói vào cái ngày bà ngoại qua đời, Lục Tuyệt đã chạy mất, rất lâu về sau, người làm mới phát hiện anh trong góc heo hút sân sau.
Ninh Tri lập tức di chuyển xuống lầu, cô xông vào màn mưa to chạy về phía sân sau.
Bóng đêm dày đặc cùng với trận mưa lớn khiến người khác gần như không thấy rõ con đường phía trước.
Đèn sân sau đã hỏng, vẫn chưa kịp sửa, xung quanh là một màu đen kịt, chỉ còn lại tiếng mưa rơi.
Cảnh vật trước mắt đều bị nước mưa làm cho mờ ảo.
Trong sân sau chỉ toàn là lá khô rơi rụng, Ninh Tri dính bẩn, giẫm lên nước mưa, chạy về phía núi giả.
"Lục Tuyệt." Giọng nói của cô lọt thỏm trong tiếng mưa rơi.
Ninh Tri lại gọi một tiếng nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Cô tiếp tục chạy vào trong bóng tối.
Vòng qua núi giả, Ninh Tri thấy được bóng lưng cô độc cúi đầu, ngồi xổm trong góc.
"Lục Tuyệt.".
Nếu như nhìn thấy tám mặt trời nhỏ trên đầu Lục Tuyệt thì Ninh Tri vui xiết bao.
Nhưng bây giờ đột nhiên đối mặt với tám đám mây đen phóng điện kia, cô bỗng chốc chẳng biết làm sao.
Đây là do anh rất tức giận sao?
"Chị Tri Tri, chị ăn cá không?" Ninh Khải bên cạnh hỏi: "Cá ở đây ngon lắm, chị ăn thử xem."
Một giây sau, Ninh Tri trông thấy ô hiển thị lại xuất hiện đám mây đen nhỏ thứ chín với tia chớp.
"Chị Tri Tri, chị ăn được tôm không?" Ninh Khải quá đổi nhiệt tình, y hệt một chú cún: "Nếu chị ngại phiền thì em có thể lột vỏ giúp chị."
Ninh Tri lại thấy ô hiển thị trên đầu Lục Tuyệt xuất hiện thêm đám mây đen nhỏ với tia chớp thứ mười, cô khiếp sợ mà vội nói với Ninh Khải bên cạnh: "Đừng hỏi tôi nữa, tự anh quyết định đi."
Ninh Khải nói câu nào là Lục Tuyệt lại bắn ra một đám mây đen nhỏ đó, rõ ràng anh tức giận vì Ninh Khải.
"Chị Tri Tri, em..."
"Anh im lặng đi, đừng nói nữa." Ninh Tri nhanh chóng ngắt lời anh ta.
Ninh Khải ngồi thẳng lưng, ngậm miệng lại.
Ninh Tri quan sát mười đám mây đen nhỏ với tia chớp trên đầu Lục Tuyệt trong điện thoại, bỗng có một suy nghĩ táo bạo, Lục Tuyệt ghen sao?
Nhưng anh biết cái gì là ghen không?
Cô cầm điện thoại, đứng dậy: "Hai người gọi món trước đi, tôi ra ngoài một chút."
Rốt cuộc vì e dè hai anh em Ninh Khải và Ninh Hiểu Manh ở đó mà cô không tiện gọi video, chỉ đành ra ngoài hành lang.
Ninh Tri đi đến cái cây cuối hành lang rồi tiếp tục gọi video với Lục Tuyệt, cô giải thích: "Người vừa nãy là họ hàng bên ông nội em."
Lục Tuyệt cụp mắt xuống rất thấp, môi mỏng mím chặt mất đi sắc hồng, một cọng tóc trên trán vểnh lên, vừa ngốc vừa đáng yêu.
Anh vẫn im lặng.
Trên đầu anh là mười đám mây đen nhỏ xếp ngay ngắn.
Ninh Tri nhịn xuống suy nghĩ đi xuyên qua màn hình mà tiến lên vuốt tóc cho anh, khóe môi cô cong lên, nở nụ cười: "Em không thích người kia đâu."
Lục Tuyệt ngước mắt nhìn cô.
Ninh Tri nói với anh: "Em chỉ thích Tiểu Tuyệt Tuyệt thôi."
Đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt bỗng bừng sáng, lông mi cong vút run rẩy, có chút uất ức lại có chút oán trách: "Gọi chị, anh ta."
Anh nghe người kia gọi cô là chị.
Chị gái kỳ lạ là của anh.
Ninh Tri ngạc nhiên, lần đầu tiên cô mới phát hiện Lục Tuyệt cũng có lòng chiếm hữu, anh vì người khác gọi cô là chị mà không vui.
Ninh Tri dỗ dành: "Cách gọi của anh và anh ta khác nhau, anh ta gọi em là cách gọi kính trọng, mà "Chị gái kỳ lạ" chỉ thuộc về riêng anh thôi, chỉ có anh mới được gọi."
Lục Tuyệt chớp mắt, anh hiểu lời của Ninh Tri: "Anh."
"Đúng, chỉ có anh mới được gọi."
Phút chốc, Ninh Tri trông thấy lần lượt từng đám mây đen nhỏ với tia chớp trên đầu Lục Tuyệt dần biến mất.
Trước sau chưa được mấy giây, mười đám mây đen nhỏ đã mất tăm.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt trong điện thoại, cặp mắt đen láy im lặng nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành đường cong nhỏ.
Người đàn ông này dễ dỗ thật, sao anh lại có thể đáng yêu như thế chứ.
Sau khi ngắt cuộc gọi, Ninh Tri trở lại phòng bao, bắt gặp gương mặt tò mò của hai anh em nọ.
Ninh Hiểu Manh không khỏi hỏi: "Chị Tri Tri, vừa nãy là bạn trai chị hả? Anh em thiếu dây thần kinh nên không biết tránh đi, bạn trai chị giận rồi à?"
Ninh Khải trừng mắt nhìn em gái, anh ta có làm gì đâu, người đàn ông kia sao lại nhỏ mọn như thế.
"Không phải bạn trai." Ninh Tri ngồi xuống chỗ cũ: "Là chồng tôi."
Ninh Hiểu Manh hít một hơi thật sâu: "Chị...!Chị tảo hôn à?"
Đầu óc phong phú quá đấy.
Ninh Tri mỉm cười: "Dù anh ấy tức giận thì cũng rất dễ dỗ."
Một người đàn ông chỉ dùng một câu là có thể dỗ xong, biết đi đâu tìm đây?
...
Trước khi trời tối, Ninh Khải đưa Ninh Tri về nhà họ Ninh.
"Chị Tri Tri ơi, đến rồi." Ninh Khải lái xe vào cửa.
"Cám ơn." Ninh Tri xuống xe: "Lần sau có thời gian, chúng ta nói chuyện tiếp."
"Được được được." Ninh Khải vội đồng ý: "Chị Tri Tri mà cần thì có thể gọi em bất cứ lúc nào."
Mãi cho đến khi Ninh Tri đi vào trong nhà, Ninh Khải mới lên xe.
Ninh Hiểu Manh ngồi ở đuôi xe nói: "Hàng giả quả nhiên khác hàng thật, cách nói chuyện và khí chất của chị Tri Tri tốt hơn nhiều với hàng giả em gặp hôm đó."
Trên mặt Ninh Khải lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, nom có vẻ trẻ con vô hại: "Em không phát hiện là chỉ một bữa cơm mà cô ấy đã thăm dò hết ngọn nguồn bên ta lẫn mấy họ hàng khác sao? Mà chuyện của mình thì cô ấy chẳng lộ ra chút nào."
Ninh Hiểu Manh chợt hiểu ra, trợn tròn mắt: "Đúng rồi, hình như mấy vấn đề em nói đều bị lảng đi."
Ninh Khải im lặng thoáng nhìn em gái trong kính chiếu hậu: "Em cho rằng cô ấy rảnh rỗi, thật sự muốn đi chơi sao?"
Ninh Hiểu Manh đảo trong mắt, cô ta thật sự nghĩ thế.
"Chúng ta muốn lân la hỏi chuyện, trái lại bị cô ấy hỏi rành mạch, nói hết tất cả.
Sau này, em đừng cậy mình thông minh mà bông đùa trước mặt Ninh Tri đấy." Ninh Khải ghét bỏ nói.
Ninh Hiểu Manh phản bác: "Anh thông minh như vậy, chẳng phải vẫn bị chị Tri Tri đổi chủ đề đấy sao?"
Ninh Khải giẫm mạnh chân ga, lười tranh luận với em gái.
Trở lại nhà họ Ninh, ông cụ Ninh đã nghỉ ngơi khỏe, giờ đang ngồi uống trà trong phòng khách, hiển nhiên đang chờ Ninh Tri về.
"Về rồi đấy à? Ông nghe quản gia nói cháu cùng Hiểu Manh ra ngoài chơi hả?" Ông cụ Ninh trông thấy cháu gái, nét mặt vô thức dịu hẳn đi.
"Vầng, cháu chưa bao giờ đến Nam Thành nên muốn thăm thú một chút." Ninh Tri đi tới.
"Đứa bé Hiểu Manh kia đôi lúc nói chuyện khá thẳng thắn, hơi xúc động nhưng không có lòng xấu đâu, có thể ở chung." Ông cụ nói.
Ninh Tri cười gật đầu: "Cháu nghe theo ông nội."
"Ông đã cho người ta chuẩn bị bữa tiệc, mấy ngày nữa ông sẽ chính thức tuyên bố thân phận của cháu ra ngoài." Ông cụ Ninh thở dài: "Nhà chúng ta chỉ có mình cháu, sau này, mặc kệ chuyện gì ông nội cũng sẽ làm chỗ dựa cho cháu."
Không biết vì sao chóp mũi Ninh Tri lại hơi chua xót: "Cảm ơn ông nội."
Buổi tối, Ninh Tri dùng cơm xong với ông nội thì mới về phòng.
Cô tắm rửa, thay quần áo xong thì lên giường.
Lần này, Ninh Tri không chọn một chiếc váy xinh mà chọn một bộ đồ thoải mái cùng một đôi giày thể thao trắng.
Sau khi chuẩn bị xong, cô gọi Bá Vương: "Lần này chỉ cần 100 mặt trời nhỏ thôi đúng không?"
Bá Vương đã vài ngày không trao đổi mặt trời nhỏ với chủ nhân, bây giờ được gọi ra làm nó hơi kích động: "Đúng vậy thưa chủ nhân."
Ninh Tri đếm trong kho lưu trữ của mình hiện tại chỉ có 134 mặt trời nhỏ thì hơi hối hận lúc trước không hôn Lục Tuyệt nhiều hơn.
Ninh Tri đưa 100 mặt trời nhỏ cho Bá Vương, trong nháy mắt, kho lưu trữ trong hơn phân nửa, cô chỉ còn lại 34 mặt trời nhỏ, ít đến thảm thương.
Ninh Tri nhắm mắt, đợi xuyên qua.
Bá Vương đột nhiên "a" lên: "Sao thời gian lại rối loạn rồi? Không..."
Ninh Tri đang muốn hỏi Bá Vương thời gian rối loạn là gì nhưng còn chưa kịp mở miệng thì xung quanh cô đã thay đổi.
Bầu trời tối đen, mưa lớn trút xuống.
Ninh Tri đánh giá xung quanh, xuyên qua màn mưa, cô phát hiện mình đang đứng trong hoa viên nhà họ Lục.
Nước mưa xuyên qua người cô, rơi xuống mặt đất, Ninh Tri đứng trong trận mưa lớn mà trên người chẳng hề đọng một giọt nước.
Đứng trong mưa mà không cần bung dù, lại có thể giữ toàn thân khô mát, Ninh Tri cảm thấy hay ho vô cùng, sau đấy cô đi vào trong nhà.
Ánh đèn trong biệt thự sáng choang nhưng không khí lại lạnh lẽo.
Ninh Tri không nhìn thấy mẹ Lục thích ngồi uống trà xem phim trong phòng khách, cũng chẳng thấy ba Lục hay quản gia đầu.
Phòng khách rộng lớn yên ắng, chỉ có hai người giúp việc trông coi.
Bọn họ đều ở trong phòng ư? Hay là ra ngoài rồi?
Ninh Tri liếc nhìn đồng hồ trên vách tường, bây giờ là tám giờ tối, chắc hẳn Lục Tuyệt đang tắm.
Cô chạy lên lầu, đi vào trong phòng, trực tiếp xuyên qua cửa.
Trong phòng không có bóng dáng Lục Tuyệt.
Ninh Tri nhíu mày, tại sao Lục Tuyệt không ở đây? Anh cũng đi theo mẹ Lục ra ngoài sao?
Cửa kính ban công không khóa, nước mưa bị gió thổi bắn vào phòng làm màn cửa ướt nhẹp.
Bên tai Ninh Tri chỉ còn lại tiếng mưa rơi ào ào.
Cô tìm mấy tủ liên tiếp xung quanh cũng như chui vào nhìn hết một lướt những quả thật Lục Tuyệt không có ở đây.
Ninh Tri đành phải xuống lầu.
"Cô nói xem, lần này xảy ra chuyện như vậy, bà chủ có hận chết cậu chủ nhỏ không?"
"Nhà bình thường mà có tình huống giống cậu chủ nhỏ thì đều rất khó chấp nhận, bà chủ lại thương cậu chủ nhỏ nhiều năm như thế đã là tốt lắm rồi.
Bây giờ lại xảy ra chuyện này, chắc chắn trong lòng sẽ có gút mắc."
"Cô nói xem, bà cụ phát bệnh trước mặt cậu chủ nhỏ mà cậu ta lại làm như không thấy, nếu không phải cậu ta bị bệnh thì tôi sẽ thấy lạnh lòng mất."
"Cậu chủ nhỏ cũng rất vô tội, bệnh tình của cậu ta là thế, dường như chỉ sống trong thế giới của mình thôi, dù cô có đánh có mắng thì cậu ta cũng chẳng đáp lại."
Ninh Tri vừa tới phòng khách thì đã nghe hai người giúp việc trò chuyện, vẻ mặt cô hoảng hốt.
Ý của hai người là bà ngoại Lục Tuyệt phát bệnh mất rồi ư?
Tại sao lại như thế?
Ninh Tri hoàn toàn ngơ ngác, cô cho rằng mình xuyên qua thì có thể cứu được bà ngoại Lục Tuyệt, thay đổi câu chuyện.
Ninh Tri khó lòng chấp nhận bản thân lại tới sau khi bà ngoại phát bệnh.
"Bây giờ là tám giờ, cậu chủ nhỏ vẫn không xuống ăn cơm tối." Một người làm nói.
"Trước khi đi quản gia có dặn dò phải chăm sóc tốt cho cậu chủ nhỏ, cô vẫn mau chóng mang cơm lên lầu cho cậu chủ đi."
"Giờ đồ ăn đã lạnh rồi, tôi đi hâm nóng trước."
Nói rồi, người nọ bưng thay đồ ăn đã lạnh từ lâu vào trong phòng bếp.
Ninh Tri bừng tỉnh, các cô ấy nói Lục Tuyệt trên lầu? Nhưng vừa nãy cô mới tìm nhưng nào có.
Sắc mặt Ninh Tri tối sầm, cô lại lên lầu tìm Lục Tuyệt lần nữa.
Một hồi lâu, Ninh Tri vẫn không thấy bóng dáng Lục Tuyệt.
Cô hơi sốt ruột, chắc chắn anh vẫn còn trong nhà họ Lục.
Đột nhiên, Ninh Tri nhớ tới mẹ Lục từng nói vào cái ngày bà ngoại qua đời, Lục Tuyệt đã chạy mất, rất lâu về sau, người làm mới phát hiện anh trong góc heo hút sân sau.
Ninh Tri lập tức di chuyển xuống lầu, cô xông vào màn mưa to chạy về phía sân sau.
Bóng đêm dày đặc cùng với trận mưa lớn khiến người khác gần như không thấy rõ con đường phía trước.
Đèn sân sau đã hỏng, vẫn chưa kịp sửa, xung quanh là một màu đen kịt, chỉ còn lại tiếng mưa rơi.
Cảnh vật trước mắt đều bị nước mưa làm cho mờ ảo.
Trong sân sau chỉ toàn là lá khô rơi rụng, Ninh Tri dính bẩn, giẫm lên nước mưa, chạy về phía núi giả.
"Lục Tuyệt." Giọng nói của cô lọt thỏm trong tiếng mưa rơi.
Ninh Tri lại gọi một tiếng nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Cô tiếp tục chạy vào trong bóng tối.
Vòng qua núi giả, Ninh Tri thấy được bóng lưng cô độc cúi đầu, ngồi xổm trong góc.
"Lục Tuyệt.".