Chương 67
Ánh nắng xuyên qua nhánh cây, quấn quýt trên người Ninh Tri.
Cô khẽ mỉm cười nhìn chàng trai trước mặt: "Lục Tuyệt, lâu rồi không gặp.
"
Nét mặt cậu thiếu niên ngẩn ngơ nhìn cô, lúm đồng tiền lấp ló bên má: "Chị gái kỳ lạ.
"
Anh đang định đưa tay nắm lấy tay cô thì mẹ Lục vội vàng đi lên phía trước: "Tiểu Tuyệt, con đang nói chuyện với ai thế?"
Lục Thâm Viễn đi tới, anh ta thông cảm nói: "Em ấy chỉ đang tự nói chuyện một mình thôi.
"
Ánh mắt Mẹ Lục hơi buồn bã, trước kia con trai cũng từng trong tình trạng như vậy, chỉ là gần một hai năm nay hình như có chuyến biến tốt hơn một chút, không ngờ hôm nay lại như vậy nữa.
Mẹ Lục nói với Lục Tuyệt: "Tiểu Tuyệt, chúng ta lên xe thôi, bà ngoại biết con sắp tới, bà đang chờ con đó.
"
Ninh Tri không dám để cho Lục Tuyệt dắt tay mình, cô lo Lục Tuyết hành động quá mức sẽ khiến cho mẹ Lục lo lắng, cô mỉm cười với Lục Tuyệt: "Đi đi, chị lên xe với
em.
"
Nói xong, Ninh Tri trông thấy gương mặt cậu thiếu niên tràn đầy mất mát.
Cô cảm thấy buồn cười, đi lên trước, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ngoắc ngón tay của anh: "Đi thôi.
"
Đầu ngón tay cử động, Lục Tuyệt đưa mắt nhìn Ninh Tri rồi mới ngoan ngoãn đi về phía xe.
Ninh Tri lên xe trước, giống như trước đây, cô xuyên qua cửa xe, ngồi ở ghế cạnh tài xế.
Đúng lúc này, tiếng mẹ Lục vang lên phía sau: "Tiểu Tuyệt, con định đi đâu thế?"
Ngay sau đó mẹ Lục trông thấy con trai lên đằng trước xe, mở cửa ghế phụ.
Ninh Tri mù mờ nhìn Lục Tuyệt, một giây sau, cô còn chưa kịp phản ứng thì Lục Tuyệt đã ngồi vào.
"Lục Tuyệt?"
"Tiểu Tuyệt muốn ngồi phía trước à? Nhớ thắt chặt dây an toàn nhé.
" Đằng sau mẹ Lục vừa cười vừa nói, hoàn toàn át mất lời Ninh Tri muốn khuyên Lục Tuyệt quay về chỗ ngồi.
Cửa xe đóng lại.
Ninh Tri và Lục Tuyệt cùng chen trên một chiếc ghế, cô có thể xuyên qua cửa xe, xuyên qua bất kỳ ai nhưng không thể xuyên qua người Lục Tuyệt.
Với Lục Tuyệt, cô là một thực thể.
Ghế chỉ bằng có từng ấy, cô không thể nào ngồi vào được, đến cả tư thế ngồi của Lục Tuyệt cũng rất vặn veo.
Ninh Tri hết cách, chỉ có thể ngồi nghiêng bên đùi Lục Tuyệt, hai tay bám vào vai anh, nếu không rất có thể cô sẽ bị đẩy ra ngoài cửa và rơi xuống đường.
So với trước đó, vòm ngực của cậu thiếu niên đã rộng lớn vững trãi hơn nhiều, trở nên cường tráng, thậm chí ngay cả đùi mà cô đang ngồi lên cũng rắn chắc, khỏe khoắn, dường như ẩn chứa sức lực dồi dào.
Cô ngồi nghiêng, bị ép nằm trong lòng Lục Tuyệt, cơ thể cậu thiếu niên ấm nóng, ngay cả hơi thở của anh cũng nóng rực.
Ninh Tri đỏ mặt, lần đầu tiên hai người ngồi trong tư thế thân mật đến mức này.
Ninh Tri ngẩng đầu nhìn Lục Tuyệt, hỏi anh: "Tại sao không ngoan ngoãn ngồi phía sau xe?" Cơ thể anh cao lớn, diện tích ghế xe quá nhỏ, không thể nào chứa được hai người.
Đáy mắt Lục Tuyệt thoáng hiện lên ý cười, gương mặt tuấn tú mang theo vui vẻ không nói thành lời: "Muốn ở cùng chị gái kỳ lạ.
"
Bây giờ anh đang ôm chị gái kỳ lạ.
Người chị gái kỳ lạ thơm thơm, mềm mềm, ôm rất dễ chịu.
Anh thích ôm cô.
Ninh Tri không kìm lòng được mà nhéo mặt chàng trai: "Cho dù muốn ở cùng chị thì cũng không nhất thiết phải trên xe mà, bây giờ thì hay rồi, em đành phải ôm chị, chị có nặng không?"
"Chị gái kỳ lạ nhẹ, rất nhẹ.
" Giọng Lục Tuyệt khàn khàn vang lên bên tai Ninh Tri.
Bất kỳ cô gái nào cũng đều thích nghe người khác khen mình gầy, hoặc là cơ thể nhẹ, họ đều sẽ rất vui, Ninh Tri cũng không ngoại lệ.
Lúc này cô mới bật cười: "Ừm, chị biết em sẽ không nói dối.
"
Có thể ôm chị gái kỳ lạ cùng ngồi với nhau, ánh mắt Lục Tuyệt sáng ngời, hệt như ôm lấy món quà mình thích nhất vậy, không cho ai hết, đây là của anh.
Nơi đầu mũi toàn là mùi hương thơm mát, anh cúi đầu nhìn cổ của chị gái kỳ lạ, trắng nõn, nhỏ nhắn, trông rất đẹp.
Anh muốn hôn một cái.
Trong mắt Lục Tuyệt chứa đựng vẻ ngây thơ, anh không biết tại sao mình lại muốn hôn.
Ánh mắt anh dịch chuyển, dừng trên gương mặt trắng trẻo của Ninh Tri, mấp máy môi, anh cũng muốn hôn chỗ này.
Muốn hôn chị gái kỳ lạ.
Nghĩ vậy, Lục Tuyệt liền cúi đầu xuống, bằng một cách lặng lẽ, vụng về và len lén, anh chạm đôi môi mỏng lên cổ Ninh Tri.
Cảm giác ngứa ngứa khác lạ truyền đến, Ninh Tri ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn cậu thiếu niên, vừa rồi Lục Tuyệt lén hôn cô một cái ư?
Cô hỏi thằng Lục Tuyệt, "Em vừa hôn cô chị à?"
Cậu thiếu niên ngây ngô, không có chút kinh nghiệm nào lập tức hoảng hốt đến đỏ đỏ cả tai, đôi mắt ươn ướt lấp lánh nhìn Ninh Tri, anh không biết nói dối, thẳng thắn thừa nhận: "Vừa hôn.
"
Anh còn bổ sung: "Một cái.
"
Chỉ hôn có một cái thôi.
Ninh Tri dở khóc dở cười, Lục Tuyệt đúng là thành thật.
Ngay lúc này, Lục Tuyệt lại cúi đầu xuống.
Anh vùi đầu vào hõm vai Ninh Tri, anh không biết làm nũng, nhưng điệu bộ lúc này lại cực kỳ giống như đang làm nũng, anh lẩm bẩm nói: "Trưởng thành, sẽ ở bên nhau.
"
Chị gái kỳ lạ từng nói, sau khi anh trưởng thành sẽ ở bên anh.
Bây giờ anh trưởng thành rồi, có thể ở bên nhau rồi.
Anh biết, hai người khi ở bên nhau sẽ có thể nắm tay, và còn có thể hôn nữa.
Nghĩ đến đây, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Lục Tuyệt càng long lanh tỏa sáng, anh ngơ ngác nhìn Ninh Tri: "Chị gái kỳ lạ và tôi ở bên nhau.
"
Đối với những lời mình từng nói, có lúc Ninh Tri sẽ quên mất, nhưng Lục Tuyệt sẽ luôn ghi nhớ.
Cô xoa xoa mặt chàng trai: "Đúng vậy, khi nào em trưởng thành, chúng ta sẽ ở bên nhau, nhưng không phải bây giờ, chị sẽ chờ em ở tương lai.
"
Lục Tuyệt mấp máy môi: "Bây giờ có thể mà.
"
Bây giờ anh đã có thể ở bên chị gái kỳ lạ.
"Tiểu Tuyệt, con đang nói gì thế?"
Mẹ Lục ngồi phía sau xe, đầu Lục Tuyệt đang tựa vào vai Ninh Tri, theo tầm mắt của mẹ Lục thì con trai đang cúi đầu, không biết nói cái gì mà ở bên nhau.
Ninh Tri lấy tay che miệng Lục Tuyệt, để anh đừng nói chuyện với cô nữa.
Trong mắt mẹ Lục, anh cứ luôn nói chuyện một mình khiến mẹ Lục hoảng sợ, ngay cả tài xế bên cạnh cũng thỉnh thoảng quay qua liếc nhìn anh.
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, để mặc cho Ninh Tri che miệng mình.
Biệt thự nhà họ Tống nằm bên sườn núi, vùng này là nơi ở của những người giàu có, không gian đẹp và yên tĩnh, các công trình phủ xanh được thiết kế tỉ mỉ, là một nơi tĩnh lặng giữa phố xá ồn ào.
Mẹ Lục xuống xe, bà trông thấy con trai đang yên lặng ngồi ở ghế lái phụ, ra chiều không muốn, cũng không nỡ di chuyển.
Bà đi tới mở cửa xe: "Tiểu Tuyệt, chúng ta đến nhà bà ngoại rồi, con xuống xe đi.
"
"Chúng ta xuống xe thôi.
" Suốt dọc đường Ninh Tri chỉ duy trì có đúng một tư thế, may là bây giờ cô không có cảm giác, nếu không thì chắc chắn chân đã tê cứng rồi.
Cô đỏ mặt, rời khỏi đùi Lục Tuyệt.
Vòng tay Lục Tuyệt trống không, anh cúi đầu nhìn chỗ trống, đôi môi mỏng mím chặt.
Trong phòng, bà cụ Tống đã đợi con gái và các cháu tới từ lâu.
Ninh Tri trông thấy bà cụ ngồi trên trên ghế sô pha, mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đỏ thẫm, mái tóc hoa râm, tinh thần cũng tạm ổn.
Bà cụ Tống nhìn thấy con gái và cháu ngoại, gương mặt đầy nếp nhăn thoáng chốc nở nụ cười: "Mấy đứa tới rồi đấy à? Sao hôm nay đi lâu vậy?"
Mẹ Lục thân thiết đi đến bên mẹ mình, ngồi xuống, hệt như đang làm nũng: "Lâu ạ? Thời gian vẫn giống như lúc trước mà, đi đường không đến bốn mươi phút, chắc là mẹ nhớ chúng con quá nên mới cảm thấy lâu đó.
"
Phía đối diện, em gái mẹ Lục, Tống Nhu không thể không lên tiếng: "Đúng là mẹ nhớ mấy mẹ con chị đó, mới sáng sớm đã hỏi mấy giờ chị bắt đầu đi rồi.
"
Bà cụ hừ một tiếng: "Mẹ nhớ cháu ngoại ngoan của mẹ mà.
"
Bà cụ Tống nhìn về phía Lục Tuyệt đang đeo ba lô màu đỏ, mặc một cây đỏ, gương mặt bà tràn đầy niềm vui, cười đến nỗi gần như hai mắt nheo lại: "Hình như cháu ngoại của bà lớn hơn rồi, mặc bộ này trông rất có sức sống.
"
Trong mắt người già, hễ mặc đồ màu đỏ là đẹp, là tràn đầy sức sống, bọn trẻ nên mặc màu đỏ nhiều hơn, trông vừa sáng sủa lại khiến người ta thấy vui vẻ.
"Tiểu Tuyệt mau lại đây ngồi đi, đừng đứng đó nữa.
" Bà ngoại vẫy tay với Lục Tuyệt, ý bảo anh tới ngồi bên cạnh mình.
Ninh Tri dắt tay Lục Tuyệt đi tới: "Chúng ta ngồi bên cạnh bà ngoại nhé.
"
Bà ngoại thấy Lục Tuyệt thật sự nghe lời mà ngồi xuống, nụ cười trên mặt càng đậm hơn, cháu ngoại đã đáp lại bà rồi.
Ninh Tri nhìn thấy niềm vui trên gương mặt bà cụ, cô ghé sát vào tai Lục Tuyệt, dạy anh: "Em phải gọi bà ngoại, chào hỏi bà.
"
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, anh liếc nhìn bà ngoại một cái, chầm chậm mở miệng: "Chào! chào bà ngoại.
"
Nghe thấy Lục Tuyệt lên tiếng, vẻ mặt bà cụ Tống thoảng thốt nhìn anh, cảm thấy vui mừng không thể tin nổi: "Mấy đứa có nghe chưa? Tiểu Tuyệt đang chào hỏi mẹ đó.
"
"Đúng vậy, con nghe thấy rồi, mẹ, xem ra Tiểu Tuyệt cũng nhớ mẹ lắm.
" Tống Nhu vừa cười vừa nói.
Bà cụ Tống vô cùng bất ngờ, nếp nhăn nơi khóe mắt khi cười càng hằn sâu hơn: "Cháu ngoại ngoan của bà, vậy là ngoan rồi.
"
Trong mắt bà cụ không giấu nổi vẻ quý mến dành cho cháu ngoại mình.
"Chào bà ngoại, chào dì.
"
Lúc này, Lục Thâm Viễn vẫn còn đứng đó lễ phép chào bà cụ Tống và Tống Nhu.
"Thâm Viễn cũng mau ngồi xuống đi.
" Tống Nhu gọi anh ta.
Bà cụ Tống gật đầu, ánh mắt bà mang theo vẻ hiền hòa, cũng lên tiếng: "Đừng đứng đó, mau ngồi đi.
"
Thái độ của bà đối với Lục Tuyệt và Lục Thâm Viễn khác hẳn nhau, bà cụ Tống yêu thương đứa cháu ruột Lục Tuyệt này, không hề che giấu một chút nào, nhưng đối với Lục Thâm Viễn, bà chỉ quý mến anh ta như một bà cụ bình thường quý mến con cháu, có phần hơi xa cách.
Bà cụ Tống lại đưa mắt nhìn Lục Tuyệt kế bên, thấy bộ dạng anh yên lặng ngoan ngoãn, bà giơ tay muốn xoa đầu anh.
Những giây tiếp theo, Lục Tuyệt lại né tránh.
Tay bà cụ Tổng giơ ra giữa không trung, bà cũng không tức giận, chỉ cười nói: "Một ngày nào đó cháu có thể để cho bà ngoại xoa đầu là bà ngoại đã mãn nguyện lắm rồi.
"
Bên cạnh, Ninh Tri đưa tay áp vào hai má Lục Tuyệt, giữ lấy đầu của anh.
Sau đó, cô đẩy đầu Lục Tuyệt xích lại gần bà ngoại: "Bà ngoại xoa đầu cậu ấy đi ạ.
"
Bà cụ Tống trông thấy cháu ngoại ngoan cúi đầu, tiến đến trước mặt mình, bà vô cùng ngạc nhiên.
"Mẹ, Tiểu Tuyệt đang cho mẹ xoa đầu nó đấy, mẹ xoa đi.
" Tống Nhu cười nói.
Mẹ Lục ở bên cạnh cũng cười, thấy mà ghen tị ghê, bà cũng muốn xóa đầu con trai.
Bà cụ Tống bất ngờ vô cùng, đưa tay ra, nhẹ nhàng như sợ làm Lục Tuyệt giật mình, tay bà khẽ run run mà xoa đầu anh.
Bà ngoại nói: "Sau này Tiểu Tuyệt phải bình an, phải luôn vui vẻ nhé.
"
Lục Tuyệt bị ép cho bà xoa đầu, anh chớp chớp mắt, không hề có cảm giác ghét bỏ.
Bà cụ Tống lo cháu ngoại ngoan sẽ không thích, chỉ xoa xoa một chút rồi thôi.
Bà thu tay lại, nhưng vẫn vui mừng khôn xiết.
Mẹ Lục thấy mà ngưỡng mộ: "Tiểu Tuyệt, mẹ cũng muốn xoa đầu con một chút.
"
Hồi nhỏ, mặc dù Tiểu Lục Tuyệt không thích nhưng bà cố ép thì vẫn có thể ôm con trai mà thơm và bế lên cao, cũng có thể xoa đầu anh.
Từ khi anh lớn lên thì không thể nữa, anh sẽ né tránh, không cho đụng chạm hay ôm lấy.
Ninh Tri đẩy mặt Lục Tuyết về phía mẹ Lục, cô dỗ dành Lục Tuyệt: "Để mẹ xoa đầu em nhé.
"
Lục Tuyệt mấp máy môi, anh buông tầm mắt xuống không đáp lại.
Mẹ Lục thử đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ vào tóc mái trước trán con trai, cảm giác mềm mại của tóc khiến lòng bà lay động, khóe mắt cay cay, hệt như ngày còn bé, hồi đó con trai cũng ngoan ngoãn như thế này.
"Tiểu Tuyệt, dì cũng muốn! " Nhưng Tống Nhu còn chưa nói xong đã thấy Lục Tuyệt nghiêng đầu đi, không thèm để ý đến bà ấy một chút nào.
Tống Nhu hừ một tiếng: "Tiểu Tuyệt, cháu như thế là không công bằng đấy nhé, không có tốt đâu.
"
"Cháu ngoại ngoan của mẹ là tốt nhất.
" Bà cụ Tống phản bác, trước mặt cháu ngoại ngoan, con gái cũng đành phải nhượng bộ.
Ở bên cạnh, Lục Thâm Viễn yên lặng nghe cuộc trò chuyện của bà cụ Tống, mẹ Lục và Tống Nhu vẫn luôn vây quanh Lục Tuyệt, trong mắt họ chỉ có mỗi một mình Lục Tuyệt.
Còn anh ta chẳng khác nào người ngoài nhìn bọn yêu thương, quan tâm Lục Tuyệt.
Lục Thâm Viễn không bộc lộ ra mặt, chỉ kiên nhẫn và im lặng nghe người lớn nói chuyện.
Mẹ Lục hỏi bà cụ Tống: "Mẹ, gần đây sức khỏe mẹ thế nào rồi? Có còn lên cơn đau tim nữa không?"
Bà cụ Tống bị bệnh tim, luôn phải uống thuốc và đến bệnh viện kiểm tra định kỳ.
"Con yên tâm, gần đây tinh thần của mẹ rất tốt, mẹ luôn mang theo thuốc bên mình.
"
Trong nhà có thuê người chăm sóc cho bà cụ Tống nhưng bà cụ Tống không thích có người cứ kè kè bên cạnh, luôn cảm thấy bị theo dõi rất khó chịu.
Thế nên phần lớn thời gian, bà đều bảo người chăm sóc chỉ phụ trách ăn uống cho bà, thường xuyên làm các món bổ dưỡng.
Mẹ Lục thấy sắc mặt mẹ mình đúng là khá tốt, bà cũng yên tâm.
Ninh Tri ngồi một bên quan sát, buổi trưa trên bàn cơm, cô nhìn thấy anh cả của mẹ Lục, Tống Tiến Nghiệp.
Ninh Tri vẫn còn nhớ trong đám tang bà cụ Tống, thái độ của ông bác này với Lục Tuyệt không tốt cho lắm, rõ ràng là trút giận và đẩy hết trách nhiệm lên người Lục Tuyệt, vậy nên cô không có ấn tượng tốt về ông bác này.
Ninh Tri nhìn về phía bà cụ Tống, lúc này bà vẫn tươi cười hiền từ, thân thiết, ánh mắt nuông chiều nhìn cháu ngoại Lục Tuyệt.
Ninh Tri khó mà tưởng tượng được chẳng bao lâu nữa, bà cụ sẽ đột ngột phát bệnh.
Cô có hơi căng thẳng, sợ mình lại một lần nữa không thể cứu được bà ngoại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Tuyệt ngồi trong góc tối, một mình hứng chịu mưa gió.
Ninh Tri không biết rõ bà ngoại Tống sẽ phát bệnh lúc mấy giờ, chỉ biết đại khái là vào buổi chiều.
Ninh Tri nóng lòng, vẫn luôn chờ đợi.
Buổi chiều, bà ngoại đứng dậy chuẩn bị đến phòng trà uống trà, người lớn tuổi như bà thích nhất là thưởng thức trà, nhưng không được uống nhiều, mỗi ngày chỉ được uống hai chén, nếm chút hương vị mà thôi.
"Bà ngoại ơi, cháu và em đi uống trà với bà nhé.
" Lục Thâm Viễn chủ động nói: "Hiếm khi tụi cháu có thời gian nghỉ, nên ở cùng bà nhiều hơn mới phải.
"
Bà cụ Tống vui vẻ gật đầu: "Ngoan lắm, các cháu thật có lòng.
"
Mẹ Lục đang trò chuyện với em gái Tống Nhu, nghe thấy Lục Thâm Viễn nói vậy, bà mỉm cười tán thành: "Thâm Viễn và Tiểu Tuyệt ở bên bà ngoại nhiều hơn nhé.
"
Phòng trà trên tầng hai, bên trong chứa rất nhiều loại lá trà mà bà cụ Tống yêu thích, tường trong phòng cũng treo rất nhiều tranh, trên bệ cửa sổ và trên mặt bàn đều bày biện những chậu hoa xanh tốt, mang lại một cảm giác yên tĩnh, dễ chịu.
Bà cụ Tống hơi nóng, bèn cởi áo khoác ra.
Lục Thâm Viễn chủ động tiến lên đón lấy áo khoác của bà: "Bà ngoại, cháu treo lên giúp bà nhé.
"
"Được.
" Bà ngoại Tống đưa cho anh ta.
Lục Thâm Viễn treo áo khoác của bà cụ Tống lên giá gỗ cạnh cửa.
Bà cụ Tống ngồi xuống bàn trà, nhìn cháu ngoại ngoan Lục Tuyệt, nói: "Tiểu Tuyệt ngồi xuống đi, bà nhớ cháu thích trà có vị ngọt một chút, đợi lát nữa bà sẽ pha cho cháu uống.
"
Bà ngoại thật sự rất thương Lục Tuyệt.
Lục Thâm Viễn cười cười đi lại chỗ đối diện Lục Tuyệt, ngồi xuống: "Hôm nay cháu được hưởng ké em rồi, được uống trà bà ngoại pha, cháu có nghe mẹ nói, trước đây bà ngoại từng giành giải thưởng về tài nghệ pha trà a.
"
Bà ngoại Tống phất tay: "Mấy cái đó có là gì đâu.
"
Bà đứng dậy, đi về phía giá gỗ chọn lá trà.
Ninh Tri chờ đợi ở một góc, cô nhớ rõ bà ngoại phát bệnh ở phòng trà.
Bà cụ Tống khom người rót nước vào ấm trà tử sa, sau đó bà chậm rãi rửa qua lá trà một lượt.
Không hiểu sao trong lòng Ninh Tri cảm thấy căng thẳng.
Hơi nóng lượn lờ, hương trà tỏa ra khắp nơi.
Một lúc sau, Ninh Tri bỗng nhiên trông thấy bà ngoại Tống nhíu mày, sắc mặt bà không ổn cho lắm.
Tim cô đập thình thịch, định tiến lên trước, còn ở phía đối diện, Lục Thâm Viễn đã trông thấy sắc mặt của bà ngoại thay đổi, ánh sáng trong mắt của anh ta trở nên khác thường.
Anh ta đứng dậy, mỉm cười nói với bà cụ Tống: "Bà ngoại, cháu đi vệ sinh một lát.
"
Bà cụ Tống gật đầu.
Lục Thâm Viễn bước nhanh ra ngoài, lúc đi qua giá áo, tay của anh ta chạm vào áo khoác đang mắc trên đó, rồi sải bước đi ra, tiện thể đóng cửa phòng trà lại.
Ninh Tri cau mày, cảm thấy không ổn, cô chạy như bay đến trước mặt bà ngoại.
Cô trông thấy hơi thở của bà ngoại bắt đầu trở nên hồn hển, tay bà đặt trước ngực, dường như đang phát bệnh.
Sắc mặt bà cụ Tống tái nhợt, bà đưa tay về phía Lục Tuyệt: "Thuốc, thuốc, Tiểu Tuyệt, đi lấy thuốc.
".
Cô khẽ mỉm cười nhìn chàng trai trước mặt: "Lục Tuyệt, lâu rồi không gặp.
"
Nét mặt cậu thiếu niên ngẩn ngơ nhìn cô, lúm đồng tiền lấp ló bên má: "Chị gái kỳ lạ.
"
Anh đang định đưa tay nắm lấy tay cô thì mẹ Lục vội vàng đi lên phía trước: "Tiểu Tuyệt, con đang nói chuyện với ai thế?"
Lục Thâm Viễn đi tới, anh ta thông cảm nói: "Em ấy chỉ đang tự nói chuyện một mình thôi.
"
Ánh mắt Mẹ Lục hơi buồn bã, trước kia con trai cũng từng trong tình trạng như vậy, chỉ là gần một hai năm nay hình như có chuyến biến tốt hơn một chút, không ngờ hôm nay lại như vậy nữa.
Mẹ Lục nói với Lục Tuyệt: "Tiểu Tuyệt, chúng ta lên xe thôi, bà ngoại biết con sắp tới, bà đang chờ con đó.
"
Ninh Tri không dám để cho Lục Tuyệt dắt tay mình, cô lo Lục Tuyết hành động quá mức sẽ khiến cho mẹ Lục lo lắng, cô mỉm cười với Lục Tuyệt: "Đi đi, chị lên xe với
em.
"
Nói xong, Ninh Tri trông thấy gương mặt cậu thiếu niên tràn đầy mất mát.
Cô cảm thấy buồn cười, đi lên trước, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ngoắc ngón tay của anh: "Đi thôi.
"
Đầu ngón tay cử động, Lục Tuyệt đưa mắt nhìn Ninh Tri rồi mới ngoan ngoãn đi về phía xe.
Ninh Tri lên xe trước, giống như trước đây, cô xuyên qua cửa xe, ngồi ở ghế cạnh tài xế.
Đúng lúc này, tiếng mẹ Lục vang lên phía sau: "Tiểu Tuyệt, con định đi đâu thế?"
Ngay sau đó mẹ Lục trông thấy con trai lên đằng trước xe, mở cửa ghế phụ.
Ninh Tri mù mờ nhìn Lục Tuyệt, một giây sau, cô còn chưa kịp phản ứng thì Lục Tuyệt đã ngồi vào.
"Lục Tuyệt?"
"Tiểu Tuyệt muốn ngồi phía trước à? Nhớ thắt chặt dây an toàn nhé.
" Đằng sau mẹ Lục vừa cười vừa nói, hoàn toàn át mất lời Ninh Tri muốn khuyên Lục Tuyệt quay về chỗ ngồi.
Cửa xe đóng lại.
Ninh Tri và Lục Tuyệt cùng chen trên một chiếc ghế, cô có thể xuyên qua cửa xe, xuyên qua bất kỳ ai nhưng không thể xuyên qua người Lục Tuyệt.
Với Lục Tuyệt, cô là một thực thể.
Ghế chỉ bằng có từng ấy, cô không thể nào ngồi vào được, đến cả tư thế ngồi của Lục Tuyệt cũng rất vặn veo.
Ninh Tri hết cách, chỉ có thể ngồi nghiêng bên đùi Lục Tuyệt, hai tay bám vào vai anh, nếu không rất có thể cô sẽ bị đẩy ra ngoài cửa và rơi xuống đường.
So với trước đó, vòm ngực của cậu thiếu niên đã rộng lớn vững trãi hơn nhiều, trở nên cường tráng, thậm chí ngay cả đùi mà cô đang ngồi lên cũng rắn chắc, khỏe khoắn, dường như ẩn chứa sức lực dồi dào.
Cô ngồi nghiêng, bị ép nằm trong lòng Lục Tuyệt, cơ thể cậu thiếu niên ấm nóng, ngay cả hơi thở của anh cũng nóng rực.
Ninh Tri đỏ mặt, lần đầu tiên hai người ngồi trong tư thế thân mật đến mức này.
Ninh Tri ngẩng đầu nhìn Lục Tuyệt, hỏi anh: "Tại sao không ngoan ngoãn ngồi phía sau xe?" Cơ thể anh cao lớn, diện tích ghế xe quá nhỏ, không thể nào chứa được hai người.
Đáy mắt Lục Tuyệt thoáng hiện lên ý cười, gương mặt tuấn tú mang theo vui vẻ không nói thành lời: "Muốn ở cùng chị gái kỳ lạ.
"
Bây giờ anh đang ôm chị gái kỳ lạ.
Người chị gái kỳ lạ thơm thơm, mềm mềm, ôm rất dễ chịu.
Anh thích ôm cô.
Ninh Tri không kìm lòng được mà nhéo mặt chàng trai: "Cho dù muốn ở cùng chị thì cũng không nhất thiết phải trên xe mà, bây giờ thì hay rồi, em đành phải ôm chị, chị có nặng không?"
"Chị gái kỳ lạ nhẹ, rất nhẹ.
" Giọng Lục Tuyệt khàn khàn vang lên bên tai Ninh Tri.
Bất kỳ cô gái nào cũng đều thích nghe người khác khen mình gầy, hoặc là cơ thể nhẹ, họ đều sẽ rất vui, Ninh Tri cũng không ngoại lệ.
Lúc này cô mới bật cười: "Ừm, chị biết em sẽ không nói dối.
"
Có thể ôm chị gái kỳ lạ cùng ngồi với nhau, ánh mắt Lục Tuyệt sáng ngời, hệt như ôm lấy món quà mình thích nhất vậy, không cho ai hết, đây là của anh.
Nơi đầu mũi toàn là mùi hương thơm mát, anh cúi đầu nhìn cổ của chị gái kỳ lạ, trắng nõn, nhỏ nhắn, trông rất đẹp.
Anh muốn hôn một cái.
Trong mắt Lục Tuyệt chứa đựng vẻ ngây thơ, anh không biết tại sao mình lại muốn hôn.
Ánh mắt anh dịch chuyển, dừng trên gương mặt trắng trẻo của Ninh Tri, mấp máy môi, anh cũng muốn hôn chỗ này.
Muốn hôn chị gái kỳ lạ.
Nghĩ vậy, Lục Tuyệt liền cúi đầu xuống, bằng một cách lặng lẽ, vụng về và len lén, anh chạm đôi môi mỏng lên cổ Ninh Tri.
Cảm giác ngứa ngứa khác lạ truyền đến, Ninh Tri ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn cậu thiếu niên, vừa rồi Lục Tuyệt lén hôn cô một cái ư?
Cô hỏi thằng Lục Tuyệt, "Em vừa hôn cô chị à?"
Cậu thiếu niên ngây ngô, không có chút kinh nghiệm nào lập tức hoảng hốt đến đỏ đỏ cả tai, đôi mắt ươn ướt lấp lánh nhìn Ninh Tri, anh không biết nói dối, thẳng thắn thừa nhận: "Vừa hôn.
"
Anh còn bổ sung: "Một cái.
"
Chỉ hôn có một cái thôi.
Ninh Tri dở khóc dở cười, Lục Tuyệt đúng là thành thật.
Ngay lúc này, Lục Tuyệt lại cúi đầu xuống.
Anh vùi đầu vào hõm vai Ninh Tri, anh không biết làm nũng, nhưng điệu bộ lúc này lại cực kỳ giống như đang làm nũng, anh lẩm bẩm nói: "Trưởng thành, sẽ ở bên nhau.
"
Chị gái kỳ lạ từng nói, sau khi anh trưởng thành sẽ ở bên anh.
Bây giờ anh trưởng thành rồi, có thể ở bên nhau rồi.
Anh biết, hai người khi ở bên nhau sẽ có thể nắm tay, và còn có thể hôn nữa.
Nghĩ đến đây, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Lục Tuyệt càng long lanh tỏa sáng, anh ngơ ngác nhìn Ninh Tri: "Chị gái kỳ lạ và tôi ở bên nhau.
"
Đối với những lời mình từng nói, có lúc Ninh Tri sẽ quên mất, nhưng Lục Tuyệt sẽ luôn ghi nhớ.
Cô xoa xoa mặt chàng trai: "Đúng vậy, khi nào em trưởng thành, chúng ta sẽ ở bên nhau, nhưng không phải bây giờ, chị sẽ chờ em ở tương lai.
"
Lục Tuyệt mấp máy môi: "Bây giờ có thể mà.
"
Bây giờ anh đã có thể ở bên chị gái kỳ lạ.
"Tiểu Tuyệt, con đang nói gì thế?"
Mẹ Lục ngồi phía sau xe, đầu Lục Tuyệt đang tựa vào vai Ninh Tri, theo tầm mắt của mẹ Lục thì con trai đang cúi đầu, không biết nói cái gì mà ở bên nhau.
Ninh Tri lấy tay che miệng Lục Tuyệt, để anh đừng nói chuyện với cô nữa.
Trong mắt mẹ Lục, anh cứ luôn nói chuyện một mình khiến mẹ Lục hoảng sợ, ngay cả tài xế bên cạnh cũng thỉnh thoảng quay qua liếc nhìn anh.
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, để mặc cho Ninh Tri che miệng mình.
Biệt thự nhà họ Tống nằm bên sườn núi, vùng này là nơi ở của những người giàu có, không gian đẹp và yên tĩnh, các công trình phủ xanh được thiết kế tỉ mỉ, là một nơi tĩnh lặng giữa phố xá ồn ào.
Mẹ Lục xuống xe, bà trông thấy con trai đang yên lặng ngồi ở ghế lái phụ, ra chiều không muốn, cũng không nỡ di chuyển.
Bà đi tới mở cửa xe: "Tiểu Tuyệt, chúng ta đến nhà bà ngoại rồi, con xuống xe đi.
"
"Chúng ta xuống xe thôi.
" Suốt dọc đường Ninh Tri chỉ duy trì có đúng một tư thế, may là bây giờ cô không có cảm giác, nếu không thì chắc chắn chân đã tê cứng rồi.
Cô đỏ mặt, rời khỏi đùi Lục Tuyệt.
Vòng tay Lục Tuyệt trống không, anh cúi đầu nhìn chỗ trống, đôi môi mỏng mím chặt.
Trong phòng, bà cụ Tống đã đợi con gái và các cháu tới từ lâu.
Ninh Tri trông thấy bà cụ ngồi trên trên ghế sô pha, mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đỏ thẫm, mái tóc hoa râm, tinh thần cũng tạm ổn.
Bà cụ Tống nhìn thấy con gái và cháu ngoại, gương mặt đầy nếp nhăn thoáng chốc nở nụ cười: "Mấy đứa tới rồi đấy à? Sao hôm nay đi lâu vậy?"
Mẹ Lục thân thiết đi đến bên mẹ mình, ngồi xuống, hệt như đang làm nũng: "Lâu ạ? Thời gian vẫn giống như lúc trước mà, đi đường không đến bốn mươi phút, chắc là mẹ nhớ chúng con quá nên mới cảm thấy lâu đó.
"
Phía đối diện, em gái mẹ Lục, Tống Nhu không thể không lên tiếng: "Đúng là mẹ nhớ mấy mẹ con chị đó, mới sáng sớm đã hỏi mấy giờ chị bắt đầu đi rồi.
"
Bà cụ hừ một tiếng: "Mẹ nhớ cháu ngoại ngoan của mẹ mà.
"
Bà cụ Tống nhìn về phía Lục Tuyệt đang đeo ba lô màu đỏ, mặc một cây đỏ, gương mặt bà tràn đầy niềm vui, cười đến nỗi gần như hai mắt nheo lại: "Hình như cháu ngoại của bà lớn hơn rồi, mặc bộ này trông rất có sức sống.
"
Trong mắt người già, hễ mặc đồ màu đỏ là đẹp, là tràn đầy sức sống, bọn trẻ nên mặc màu đỏ nhiều hơn, trông vừa sáng sủa lại khiến người ta thấy vui vẻ.
"Tiểu Tuyệt mau lại đây ngồi đi, đừng đứng đó nữa.
" Bà ngoại vẫy tay với Lục Tuyệt, ý bảo anh tới ngồi bên cạnh mình.
Ninh Tri dắt tay Lục Tuyệt đi tới: "Chúng ta ngồi bên cạnh bà ngoại nhé.
"
Bà ngoại thấy Lục Tuyệt thật sự nghe lời mà ngồi xuống, nụ cười trên mặt càng đậm hơn, cháu ngoại đã đáp lại bà rồi.
Ninh Tri nhìn thấy niềm vui trên gương mặt bà cụ, cô ghé sát vào tai Lục Tuyệt, dạy anh: "Em phải gọi bà ngoại, chào hỏi bà.
"
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, anh liếc nhìn bà ngoại một cái, chầm chậm mở miệng: "Chào! chào bà ngoại.
"
Nghe thấy Lục Tuyệt lên tiếng, vẻ mặt bà cụ Tống thoảng thốt nhìn anh, cảm thấy vui mừng không thể tin nổi: "Mấy đứa có nghe chưa? Tiểu Tuyệt đang chào hỏi mẹ đó.
"
"Đúng vậy, con nghe thấy rồi, mẹ, xem ra Tiểu Tuyệt cũng nhớ mẹ lắm.
" Tống Nhu vừa cười vừa nói.
Bà cụ Tống vô cùng bất ngờ, nếp nhăn nơi khóe mắt khi cười càng hằn sâu hơn: "Cháu ngoại ngoan của bà, vậy là ngoan rồi.
"
Trong mắt bà cụ không giấu nổi vẻ quý mến dành cho cháu ngoại mình.
"Chào bà ngoại, chào dì.
"
Lúc này, Lục Thâm Viễn vẫn còn đứng đó lễ phép chào bà cụ Tống và Tống Nhu.
"Thâm Viễn cũng mau ngồi xuống đi.
" Tống Nhu gọi anh ta.
Bà cụ Tống gật đầu, ánh mắt bà mang theo vẻ hiền hòa, cũng lên tiếng: "Đừng đứng đó, mau ngồi đi.
"
Thái độ của bà đối với Lục Tuyệt và Lục Thâm Viễn khác hẳn nhau, bà cụ Tống yêu thương đứa cháu ruột Lục Tuyệt này, không hề che giấu một chút nào, nhưng đối với Lục Thâm Viễn, bà chỉ quý mến anh ta như một bà cụ bình thường quý mến con cháu, có phần hơi xa cách.
Bà cụ Tống lại đưa mắt nhìn Lục Tuyệt kế bên, thấy bộ dạng anh yên lặng ngoan ngoãn, bà giơ tay muốn xoa đầu anh.
Những giây tiếp theo, Lục Tuyệt lại né tránh.
Tay bà cụ Tổng giơ ra giữa không trung, bà cũng không tức giận, chỉ cười nói: "Một ngày nào đó cháu có thể để cho bà ngoại xoa đầu là bà ngoại đã mãn nguyện lắm rồi.
"
Bên cạnh, Ninh Tri đưa tay áp vào hai má Lục Tuyệt, giữ lấy đầu của anh.
Sau đó, cô đẩy đầu Lục Tuyệt xích lại gần bà ngoại: "Bà ngoại xoa đầu cậu ấy đi ạ.
"
Bà cụ Tống trông thấy cháu ngoại ngoan cúi đầu, tiến đến trước mặt mình, bà vô cùng ngạc nhiên.
"Mẹ, Tiểu Tuyệt đang cho mẹ xoa đầu nó đấy, mẹ xoa đi.
" Tống Nhu cười nói.
Mẹ Lục ở bên cạnh cũng cười, thấy mà ghen tị ghê, bà cũng muốn xóa đầu con trai.
Bà cụ Tống bất ngờ vô cùng, đưa tay ra, nhẹ nhàng như sợ làm Lục Tuyệt giật mình, tay bà khẽ run run mà xoa đầu anh.
Bà ngoại nói: "Sau này Tiểu Tuyệt phải bình an, phải luôn vui vẻ nhé.
"
Lục Tuyệt bị ép cho bà xoa đầu, anh chớp chớp mắt, không hề có cảm giác ghét bỏ.
Bà cụ Tống lo cháu ngoại ngoan sẽ không thích, chỉ xoa xoa một chút rồi thôi.
Bà thu tay lại, nhưng vẫn vui mừng khôn xiết.
Mẹ Lục thấy mà ngưỡng mộ: "Tiểu Tuyệt, mẹ cũng muốn xoa đầu con một chút.
"
Hồi nhỏ, mặc dù Tiểu Lục Tuyệt không thích nhưng bà cố ép thì vẫn có thể ôm con trai mà thơm và bế lên cao, cũng có thể xoa đầu anh.
Từ khi anh lớn lên thì không thể nữa, anh sẽ né tránh, không cho đụng chạm hay ôm lấy.
Ninh Tri đẩy mặt Lục Tuyết về phía mẹ Lục, cô dỗ dành Lục Tuyệt: "Để mẹ xoa đầu em nhé.
"
Lục Tuyệt mấp máy môi, anh buông tầm mắt xuống không đáp lại.
Mẹ Lục thử đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ vào tóc mái trước trán con trai, cảm giác mềm mại của tóc khiến lòng bà lay động, khóe mắt cay cay, hệt như ngày còn bé, hồi đó con trai cũng ngoan ngoãn như thế này.
"Tiểu Tuyệt, dì cũng muốn! " Nhưng Tống Nhu còn chưa nói xong đã thấy Lục Tuyệt nghiêng đầu đi, không thèm để ý đến bà ấy một chút nào.
Tống Nhu hừ một tiếng: "Tiểu Tuyệt, cháu như thế là không công bằng đấy nhé, không có tốt đâu.
"
"Cháu ngoại ngoan của mẹ là tốt nhất.
" Bà cụ Tống phản bác, trước mặt cháu ngoại ngoan, con gái cũng đành phải nhượng bộ.
Ở bên cạnh, Lục Thâm Viễn yên lặng nghe cuộc trò chuyện của bà cụ Tống, mẹ Lục và Tống Nhu vẫn luôn vây quanh Lục Tuyệt, trong mắt họ chỉ có mỗi một mình Lục Tuyệt.
Còn anh ta chẳng khác nào người ngoài nhìn bọn yêu thương, quan tâm Lục Tuyệt.
Lục Thâm Viễn không bộc lộ ra mặt, chỉ kiên nhẫn và im lặng nghe người lớn nói chuyện.
Mẹ Lục hỏi bà cụ Tống: "Mẹ, gần đây sức khỏe mẹ thế nào rồi? Có còn lên cơn đau tim nữa không?"
Bà cụ Tống bị bệnh tim, luôn phải uống thuốc và đến bệnh viện kiểm tra định kỳ.
"Con yên tâm, gần đây tinh thần của mẹ rất tốt, mẹ luôn mang theo thuốc bên mình.
"
Trong nhà có thuê người chăm sóc cho bà cụ Tống nhưng bà cụ Tống không thích có người cứ kè kè bên cạnh, luôn cảm thấy bị theo dõi rất khó chịu.
Thế nên phần lớn thời gian, bà đều bảo người chăm sóc chỉ phụ trách ăn uống cho bà, thường xuyên làm các món bổ dưỡng.
Mẹ Lục thấy sắc mặt mẹ mình đúng là khá tốt, bà cũng yên tâm.
Ninh Tri ngồi một bên quan sát, buổi trưa trên bàn cơm, cô nhìn thấy anh cả của mẹ Lục, Tống Tiến Nghiệp.
Ninh Tri vẫn còn nhớ trong đám tang bà cụ Tống, thái độ của ông bác này với Lục Tuyệt không tốt cho lắm, rõ ràng là trút giận và đẩy hết trách nhiệm lên người Lục Tuyệt, vậy nên cô không có ấn tượng tốt về ông bác này.
Ninh Tri nhìn về phía bà cụ Tống, lúc này bà vẫn tươi cười hiền từ, thân thiết, ánh mắt nuông chiều nhìn cháu ngoại Lục Tuyệt.
Ninh Tri khó mà tưởng tượng được chẳng bao lâu nữa, bà cụ sẽ đột ngột phát bệnh.
Cô có hơi căng thẳng, sợ mình lại một lần nữa không thể cứu được bà ngoại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Tuyệt ngồi trong góc tối, một mình hứng chịu mưa gió.
Ninh Tri không biết rõ bà ngoại Tống sẽ phát bệnh lúc mấy giờ, chỉ biết đại khái là vào buổi chiều.
Ninh Tri nóng lòng, vẫn luôn chờ đợi.
Buổi chiều, bà ngoại đứng dậy chuẩn bị đến phòng trà uống trà, người lớn tuổi như bà thích nhất là thưởng thức trà, nhưng không được uống nhiều, mỗi ngày chỉ được uống hai chén, nếm chút hương vị mà thôi.
"Bà ngoại ơi, cháu và em đi uống trà với bà nhé.
" Lục Thâm Viễn chủ động nói: "Hiếm khi tụi cháu có thời gian nghỉ, nên ở cùng bà nhiều hơn mới phải.
"
Bà cụ Tống vui vẻ gật đầu: "Ngoan lắm, các cháu thật có lòng.
"
Mẹ Lục đang trò chuyện với em gái Tống Nhu, nghe thấy Lục Thâm Viễn nói vậy, bà mỉm cười tán thành: "Thâm Viễn và Tiểu Tuyệt ở bên bà ngoại nhiều hơn nhé.
"
Phòng trà trên tầng hai, bên trong chứa rất nhiều loại lá trà mà bà cụ Tống yêu thích, tường trong phòng cũng treo rất nhiều tranh, trên bệ cửa sổ và trên mặt bàn đều bày biện những chậu hoa xanh tốt, mang lại một cảm giác yên tĩnh, dễ chịu.
Bà cụ Tống hơi nóng, bèn cởi áo khoác ra.
Lục Thâm Viễn chủ động tiến lên đón lấy áo khoác của bà: "Bà ngoại, cháu treo lên giúp bà nhé.
"
"Được.
" Bà ngoại Tống đưa cho anh ta.
Lục Thâm Viễn treo áo khoác của bà cụ Tống lên giá gỗ cạnh cửa.
Bà cụ Tống ngồi xuống bàn trà, nhìn cháu ngoại ngoan Lục Tuyệt, nói: "Tiểu Tuyệt ngồi xuống đi, bà nhớ cháu thích trà có vị ngọt một chút, đợi lát nữa bà sẽ pha cho cháu uống.
"
Bà ngoại thật sự rất thương Lục Tuyệt.
Lục Thâm Viễn cười cười đi lại chỗ đối diện Lục Tuyệt, ngồi xuống: "Hôm nay cháu được hưởng ké em rồi, được uống trà bà ngoại pha, cháu có nghe mẹ nói, trước đây bà ngoại từng giành giải thưởng về tài nghệ pha trà a.
"
Bà ngoại Tống phất tay: "Mấy cái đó có là gì đâu.
"
Bà đứng dậy, đi về phía giá gỗ chọn lá trà.
Ninh Tri chờ đợi ở một góc, cô nhớ rõ bà ngoại phát bệnh ở phòng trà.
Bà cụ Tống khom người rót nước vào ấm trà tử sa, sau đó bà chậm rãi rửa qua lá trà một lượt.
Không hiểu sao trong lòng Ninh Tri cảm thấy căng thẳng.
Hơi nóng lượn lờ, hương trà tỏa ra khắp nơi.
Một lúc sau, Ninh Tri bỗng nhiên trông thấy bà ngoại Tống nhíu mày, sắc mặt bà không ổn cho lắm.
Tim cô đập thình thịch, định tiến lên trước, còn ở phía đối diện, Lục Thâm Viễn đã trông thấy sắc mặt của bà ngoại thay đổi, ánh sáng trong mắt của anh ta trở nên khác thường.
Anh ta đứng dậy, mỉm cười nói với bà cụ Tống: "Bà ngoại, cháu đi vệ sinh một lát.
"
Bà cụ Tống gật đầu.
Lục Thâm Viễn bước nhanh ra ngoài, lúc đi qua giá áo, tay của anh ta chạm vào áo khoác đang mắc trên đó, rồi sải bước đi ra, tiện thể đóng cửa phòng trà lại.
Ninh Tri cau mày, cảm thấy không ổn, cô chạy như bay đến trước mặt bà ngoại.
Cô trông thấy hơi thở của bà ngoại bắt đầu trở nên hồn hển, tay bà đặt trước ngực, dường như đang phát bệnh.
Sắc mặt bà cụ Tống tái nhợt, bà đưa tay về phía Lục Tuyệt: "Thuốc, thuốc, Tiểu Tuyệt, đi lấy thuốc.
".