Chương 75
Dưới sân khấu, người đông như nêm, chỉ có Lục Tuyệt là sáng rực với một đám mây sét nhỏ đen ngòm trên đỉnh đầu.
Mắt của Ninh Tri chỉ có thể nhìn thấy anh.
Cô liếc nhìn mấy lần, lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục chuyên tâm đọc lời thoại.
Ninh Tri xinh đẹp, chỉ cần đứng trên sân khấu đã thu hút sự chú ý của mọi người, chưa kể cô còn đang đứng trên cao nhìn xuống, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, hành hạ Lọ Lem, khiến người ta muốn đẩy Lọ Lem vạm vỡ kia ra, để chính mình thế chỗ vào.
Dưới sân khấu vang lên những tràng cười sảng khoái cùng lời bàn tán xôn xao của khán giả, tất cả đều đang nói về cô chị xấu tính trên sân khấu, ngập tràn hứng thú với cô.
Tóc mái của Lục Tuyệt xõa xuống trước trán, trông khá đáng thương, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lặng lẽ nhìn Ninh Tri trên sân khấu.
Rất nhiều người muốn cướp chị gái kỳ lạ.
Phần biểu diễn kết thúc, những tràng pháo tay vang dội khắp khán phòng.
Ninh Tri rút lui, cô trở lại hậu trường, nhanh chóng thay trang phục biểu diễn.
"Ninh Tri, cậu đi đâu vậy?" Chu Thanh nhìn thấy Ninh Tri vội vàng thay quần áo, chuẩn bị rời đi.
"Người nhà tớ đến, tớ muốn đi tìm họ."
"Tối muộn chúng tớ đi ăn khuya để chúc mừng, cậu sẽ đến chứ?" Chu Thanh nhìn Ninh Tri đầy mong đợi.
Vừa rồi có rất nhiều người hỏi cô ấy về cô.
Phen này Ninh Tri đã nổi tiếng khắp trường rồi, cô hoàn toàn làm lu mờ hào quang của hoa khôi khoa ngoại ngữ.
Ninh Tri bình thường kín tiếng, nhưng với nhan sắc như cô, chỉ cần có cơ hội lộ mặt là sẽ không thể che giấu được ánh sáng của mình.
Ninh Tri lắc đầu: "Tớ muốn ở bên gia đình, không đi đâu."
Đang có một chú cún con đang giận dỗi ở bên ngoài, chờ cô đến xoa dịu kia kìa.
Sau khi thấy cô chị xấu tính xinh đẹp tuyệt trần, những màn biểu diễn tiếp theo đã bớt đi phần nào thú vị.
Nam sinh tóc nâu huých tay của Thẩm Quát: "Hèn gì anh thích Ninh Tri mà không thích hoa khôi.
Ban đầu tôi còn nghi ngờ mắt anh có vấn đề, đến hoa khôi mà cũng không cần.
Bây giờ thì tôi biết tôi đã sai rồi."
So với Ninh Tri, hoa khôi của trường thật sự không đủ trình.
Thẩm Quát lạnh lùng nhìn cậu ta: "Cậu ăn tối chưa no à? Nhét không đủ cái miệng cậu sao?"
Nam sinh tóc nâu xoa xoa mũi, cậu ta đang định khép miệng lại thì ánh mắt vô tình liếc thấy một bóng dáng mảnh mai.
Cậu ta kinh ngạc sốt sắng giơ tay kéo ống tay áo Thẩm Quát: "Nhìn bên kia kìa."
Thẩm Quát khá bực dọc, cậu ta muốn nhét giẻ chặn họng cậu bạn kia.
"Là...!là Ninh Tri."
Thẩm Quát lập tức ngoái đầu lại nhìn, cô gái xinh đẹp đó đích thực là Ninh Tri.
Tim cậu ta đập loạn xạ không kiểm soát được.
Bên cạnh, Lục Tuyệt nghe thấy hai chữ Ninh Tri cũng đã có phản ứng, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kịt đang tìm kiếm cô.
Chẳng mấy chốc, anh đã nhìn thấy bóng dáng của Ninh Tri, cô đang đi về phía này.
"Anh Quát, là Ninh Tri, cô ấy đang đi về hướng này, chắc hẳn cô ấy đang tìm anh đấy." Nam sinh tóc nâu tỏ ra phấn khích.
Khuôn mặt trắng trẻo của Thẩm Quát lộ ra vẻ lo lắng, cậu ta ngây người nhìn cô gái đang đi về phía mình, cổ họng hơi khô khốc.
Lục Tuyệt bực bội trừng mắt nhìn đám con trai bên cạnh, không đời nào Tri Tri lại tới tìm họ.
Ninh Tri đã thay quần áo biểu diễn, cô mặc một chiếc váy màu xanh nước biển nhạt, làn da trắng như tuyết, xinh đẹp đến mức người ta không thể rời mắt khỏi cô.
Cô bước tới, thu hút sự chú ý của nhiều người, đặc biệt là khi nhận ra cô chị xấu tính vừa rồi trên sân khấu, những người xung quanh đều bàn tán xôn xao.
Ninh Tri nhìn thấy những đám mây sét nhỏ đen ngòm liên tục xuất hiện trong khung hiển thị trên đầu Lục Tuyệt.
Cô càng rảo bước.
Khi lại gần, mọi người đều phát hiện ra rằng, nhìn ở cự ly gần Ninh Tri còn xinh đẹp hơn, chiếc mũi cao nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào, thậm chí đôi mắt cũng long lanh như được bao phủ bởi những ánh sao xinh đẹp.
Nam sinh tóc nâu không kìm được huých tay vào Thẩm Quát bên cạnh, nhắc cậu ta nhanh chóng chuẩn bị chào hỏi.
Không nhận được câu trả lời của Thẩm Quát, nam sinh tóc nâu quay đầu lại, thấy khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo của Thẩm Quát mang một vẻ lo lắng và ngượng ngùng, hoàn toàn khác với vẻ thờ ơ thường ngày của cậu ta.
Ninh Tri bước tới, ngay khi gương mặt tuấn tú của Thẩm Quát đang ửng đỏ, cảm thấy rối bời thì Ninh Tri đã lướt qua cậu ta và đi đến bên cạnh Lục Tuyệt.
"Lục Tuyệt."
Thẩm Quát nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Ninh Tri, gọi tên chàng trai trầm lặng mặc chiếc áo hoodie màu đỏ kia.
Cậu ta kinh ngạc nhìn sang, ngay cả đám con trai bên cạnh cũng chết lặng.
Không phải Ninh Tri đến gặp anh Quát sao?
Trong đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt ánh lên nỗi tủi hờn và cả khát khao chiếm hữu, anh chủ động giơ tay nắm lấy cổ tay Ninh Tri, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, còn lâu mới để cho người khác ngắm Tri Tri.
Sau khi Ninh Tri ngồi xuống, cô nhìn thấy mẹ Lục ở phía trước quay đầu lại, cô cười rạng rỡ cất tiếng gọi: "Mẹ ạ."
Sau đó, ông cụ Ninh và bà cụ Tống đều quay lại nhìn Ninh Tri.
Ninh Tri lần lượt chào ông nội và bà ngoại một cách ngọt ngào.
Thẩm Quát và đám con trai bên cạnh sốc đến mức khó có thể lấy lại được bình tĩnh.
Vậy có nghĩa Ninh Tri không chỉ là một đôi với chàng trai mặc áo hoodie đỏ bên cạnh, mà ngay cả gia đình cô cũng có mặt.
Rõ ràng, mối quan hệ của Ninh Tri với đối phương đã được gia đình chấp thuận.
Những cú sốc liên tiếp ập đến, ánh sáng trong mắt Thẩm Quát mờ đi.
Trước đây Ninh Tri nói mình đã có bạn trai, bây giờ cậu ta buộc lòng phải tin là thật.
Hơn nữa, Ninh Tri không hề nhớ ra cậu ta là ai.
Vừa rồi khi đi ngang qua, cô còn không buồn liếc mắt nhìn cậu ta.
"Sao anh lại tức giận?" Ninh Tri ngồi xuống bên cạnh Lục Tuyệt, cô liếc nhìn khung hiển thị trên đầu anh, trong đó chứa đầy những đám mây sét nhỏ đen ngòm, nhiều đến mức cô không muốn đếm.
Những ngón tay mảnh khảnh của Lục Tuyệt giữ chặt lấy tay cô, cảm giác khó chịu trong lồng ngực anh dần dịu lại.
Ninh Tri thấy vài đám mây sét nhỏ đen ngòm trên đầu anh đã biến mất.
Cô sửng sốt, cơn tức giận của anh có liên quan đến cô sao?
Ninh Tri hiểu ra rất nhanh, cô cố ý dùng đầu ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay Lục Tuyệt.
Quả nhiên, ngay một giây tiếp theo, lại có thêm vài đám mây sét nhỏ đen
ngòm nữa biến mất.
Bên tai cô vang lên những lời bàn tán của người khác, Ninh Tri thông minh đã đoán được phần nào chuyện gì đang xảy ra.
Cô ghé vào tai Lục Tuyệt nói nhỏ: "Đừng quan tâm người khác nói gì, Tri Tri thuộc về anh."
Hơi thở ấm áp phả vào chóp tai làm Lục Tuyệt thấy hơi ngứa ngáy, hàng mi dài của anh không khỏi rung rung.
Lời nói của Ninh Tri truyền vào tai, đôi mắt đen kịt của Lục Tuyệt sáng lên, cảm giác đau nhức trong lồng ngực bỗng chốc biến mất.
Ninh Tri thấy những đám mây sét nhỏ đen ngòm trên đầu Lục Tuyệt trong nháy mắt chỉ còn lại một nửa.
Đôi mắt cô cong cong, đúng là dễ dỗ quá thể quá đáng.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Ninh Tri dẫn Lục Tuyệt cùng rời đi với ông cụ Ninh, bà cụ Tống và ba Lục mẹ Lục.
Không khí gia đình hòa thuận, có lãnh đạo nhà trường đi cùng khiến ai nấy phải liếc nhìn.
Thẩm Quát ngồi yên tại chỗ cũ, không nhúc nhích.
Đám anh em bên cạnh vỗ vai cậu ta: "Đừng nhìn nữa, người ta đi rồi."
Một nam sinh khác an ủi: "Sai thời điểm thôi, Ninh Tri mà độc thân, nhất định sẽ cân nhắc chọn anh"
Thẩm Quát ai oán liếc nhìn cậu ta.
"Xem ra anh và Ninh Tri có duyên nhưng vô phận rồi."
Mắt Thẩm Quát tối sầm lại.
Khi về đến nhà họ Lục, một nửa số đám mây sét nhỏ đen ngòm còn sót lại trên đầu Lục Tuyệt vẫn chưa biến mất.
Ninh Tri đếm, vẫn còn mười hai đám mây sét nhỏ đen ngòm, Lục Tuyệt vẫn đang hờn dỗi.
Đóng cửa phòng, cô đi về phía anh: "Anh nghe người khác bàn tán về em nên tức giận phải không?"
Lục Tuyệt mím môi, chậm rãi lên tiếng: "Cậu trai trẻ tỏ tình em."
Anh vừa nghe thấy chàng trai đó đã tỏ tình với Ninh Tri.
Ninh Tri ngỡ ngàng, làm sao anh biết trước đó có người tỏ tình với cô?
"Anh nghe người khác nói à?"
Rõ ràng là có lẽ vừa rồi anh đã nghe thấy trong buổi lễ kỷ niệm thành lập trường.
Lục Tuyệt thì thào đáp một tiếng: "Ừ."
Anh đã nghe thấy, người đó thích Tri Tri.
"Tri Tri, của anh." Lục Tuyệt nhìn cô, nói đầy kiên định.
"Đúng là trước đó đã có người tỏ tình với em."
Ninh Tri không kể với Lục Tuyệt vì cô không nghĩ nó quan trọng và không để tâm đến việc này, nhưng bây giờ Lục Tuyệt đã biết thì cô cần giải thích: "Em không nhận lời, cũng không biết người đó là ai cả."
Khi được tỏ tình, cô thậm chí còn không buồn nhìn rõ mặt đối phương.
Hàng mi dài của Lục Tuyệt run lên, anh thủ thỉ: "Không cần cậu trai trẻ."
Ninh Tri mỉm cười, cô trả lời thẳng thừng: "Ừ, em chỉ cần anh thôi."
Lại thêm vài đám mây sét nhỏ đen ngòm biến mất khỏi đầu Lục Tuyệt, đôi mắt ướt át của anh nhìn Ninh Tri, ánh mắt đặt lên khuôn miệng ửng hồng của Ninh Tri.
Muốn hôn.
Lục Tuyệt đột nhiên nhớ đến những lời đồng nghiệp nói trong phòng thí nghiệm, rằng đàn ông con trai phải nắm vai trò chủ đạo.
Anh biết vai trò chủ đạo nghĩa là
gì, đó là chủ động, dẫn dắt.
Anh duỗi hai tay ra, đặt ở hai bên mặt Ninh Tri, nâng đầu cô lên.
"Sao vậy?" Ninh Tri ngơ ngác.
"Muốn hôn Tri Tri." Khuôn mặt của Lục Tuyệt ghé sát vào mặt cô, lời nói của anh quá mức thành thật.
Ninh Tri đỏ mặt, một giây tiếp theo, khuôn mặt Lục Tuyệt phóng to ra trước mắt cô, mỗi lúc một to hơn, trên môi có một cảm giác mềm mại.
Lục Tuyệt đã biết chủ động rồi ư?
Cảm giác trên môi mỗi lúc một mạnh, Ninh Tri nhìn thấy một đám mây sét nhỏ đen ngòm biến mất khỏi đầu anh, đám mây đen nhỏ thứ hai cũng biến mất...
Lần lượt, tất cả những đám mây đen nhỏ đều biến mất.
Không giống như mọi khi, lần này Lục Tuyệt tấn công vụng về nhưng rất dữ dội, anh sốt ruột dùng đầu lưỡi rà
khắp môi cô.
Ninh Tri cảm thấy lòng bàn tay của Lục Tuyệt áp vào mặt mình nóng bừng, cả khuôn mặt cô như muốn bốc hỏa.
Mười mặt trời nhỏ ló dạng.
Vừa rồi rõ ràng anh vẫn còn tức giận, thế mà giờ lại vui mừng đến mức bật ra từng chùm mười mặt trời nhỏ.
Thật sự quá đỗi đáng yêu!
Không biết đã qua bao lâu, hơi thở của Ninh Tri ngày càng không ổn định, hai mắt cô ngân ngấn nước, môi hơi tê dại.
Không cần soi gương thì cô cũng biết chắc
chắn nó đã đỏ và hơi sưng.
Cuối cùng sau khi thu hoạch được mặt trời nhỏ thứ 300, tay của Ninh Tri mềm oặt, yếu ớt đẩy Lục Tuyệt ra.
Người đàn ông này thực sự không biết mệt mỏi, tham lam vô cùng.
Ninh Tri khẽ cắn môi anh, dỗ dành: "Hôn đủ rồi." Nếu hôn nữa thì môi cô sẽ rách mất.
Vết thương trên trán Lục Tuyệt gần như đã lành, tóc mái dính sát vào trán, toát lên vẻ ngoan ngoãn, khỏe khoắn.
Còn trong đôi mắt đen long lanh của anh đang phản chiếu bóng hình của Ninh Tri, vừa vui sướng lại vừa chưa được thỏa mãn: "Tri Tri, Tri Tri..."
...
Trời dần về khuya.
Lục Tuyệt nằm bên cạnh đã say giấc, Ninh Tri tìm đến Bá Vương.
Cô vừa có được 300 mặt trời nhỏ, cộng với 320 mặt trời trước đó, tổng cộng có 620 mặt trời nhỏ, đủ để cô xuyên qua.
Ninh Tri giao 600 mặt trời nhỏ cho Bá Vương, thấy trong nháy mắt đã trống rỗng, chỉ còn tồn kho 20 mặt trời nhỏ, trái tim Ninh Tri rỉ máu.
Thật quá tàn nhẫn.
Khi mở mắt ra lần nữa, Ninh Tri đã phát hiện mình đang ở trong một khung cảnh xa lạ.
Xung quanh cây cối um tùm xanh tốt, môi trường yên tĩnh.
Ninh Tri nhíu mày, đây là đâu?.
Mắt của Ninh Tri chỉ có thể nhìn thấy anh.
Cô liếc nhìn mấy lần, lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục chuyên tâm đọc lời thoại.
Ninh Tri xinh đẹp, chỉ cần đứng trên sân khấu đã thu hút sự chú ý của mọi người, chưa kể cô còn đang đứng trên cao nhìn xuống, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, hành hạ Lọ Lem, khiến người ta muốn đẩy Lọ Lem vạm vỡ kia ra, để chính mình thế chỗ vào.
Dưới sân khấu vang lên những tràng cười sảng khoái cùng lời bàn tán xôn xao của khán giả, tất cả đều đang nói về cô chị xấu tính trên sân khấu, ngập tràn hứng thú với cô.
Tóc mái của Lục Tuyệt xõa xuống trước trán, trông khá đáng thương, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lặng lẽ nhìn Ninh Tri trên sân khấu.
Rất nhiều người muốn cướp chị gái kỳ lạ.
Phần biểu diễn kết thúc, những tràng pháo tay vang dội khắp khán phòng.
Ninh Tri rút lui, cô trở lại hậu trường, nhanh chóng thay trang phục biểu diễn.
"Ninh Tri, cậu đi đâu vậy?" Chu Thanh nhìn thấy Ninh Tri vội vàng thay quần áo, chuẩn bị rời đi.
"Người nhà tớ đến, tớ muốn đi tìm họ."
"Tối muộn chúng tớ đi ăn khuya để chúc mừng, cậu sẽ đến chứ?" Chu Thanh nhìn Ninh Tri đầy mong đợi.
Vừa rồi có rất nhiều người hỏi cô ấy về cô.
Phen này Ninh Tri đã nổi tiếng khắp trường rồi, cô hoàn toàn làm lu mờ hào quang của hoa khôi khoa ngoại ngữ.
Ninh Tri bình thường kín tiếng, nhưng với nhan sắc như cô, chỉ cần có cơ hội lộ mặt là sẽ không thể che giấu được ánh sáng của mình.
Ninh Tri lắc đầu: "Tớ muốn ở bên gia đình, không đi đâu."
Đang có một chú cún con đang giận dỗi ở bên ngoài, chờ cô đến xoa dịu kia kìa.
Sau khi thấy cô chị xấu tính xinh đẹp tuyệt trần, những màn biểu diễn tiếp theo đã bớt đi phần nào thú vị.
Nam sinh tóc nâu huých tay của Thẩm Quát: "Hèn gì anh thích Ninh Tri mà không thích hoa khôi.
Ban đầu tôi còn nghi ngờ mắt anh có vấn đề, đến hoa khôi mà cũng không cần.
Bây giờ thì tôi biết tôi đã sai rồi."
So với Ninh Tri, hoa khôi của trường thật sự không đủ trình.
Thẩm Quát lạnh lùng nhìn cậu ta: "Cậu ăn tối chưa no à? Nhét không đủ cái miệng cậu sao?"
Nam sinh tóc nâu xoa xoa mũi, cậu ta đang định khép miệng lại thì ánh mắt vô tình liếc thấy một bóng dáng mảnh mai.
Cậu ta kinh ngạc sốt sắng giơ tay kéo ống tay áo Thẩm Quát: "Nhìn bên kia kìa."
Thẩm Quát khá bực dọc, cậu ta muốn nhét giẻ chặn họng cậu bạn kia.
"Là...!là Ninh Tri."
Thẩm Quát lập tức ngoái đầu lại nhìn, cô gái xinh đẹp đó đích thực là Ninh Tri.
Tim cậu ta đập loạn xạ không kiểm soát được.
Bên cạnh, Lục Tuyệt nghe thấy hai chữ Ninh Tri cũng đã có phản ứng, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kịt đang tìm kiếm cô.
Chẳng mấy chốc, anh đã nhìn thấy bóng dáng của Ninh Tri, cô đang đi về phía này.
"Anh Quát, là Ninh Tri, cô ấy đang đi về hướng này, chắc hẳn cô ấy đang tìm anh đấy." Nam sinh tóc nâu tỏ ra phấn khích.
Khuôn mặt trắng trẻo của Thẩm Quát lộ ra vẻ lo lắng, cậu ta ngây người nhìn cô gái đang đi về phía mình, cổ họng hơi khô khốc.
Lục Tuyệt bực bội trừng mắt nhìn đám con trai bên cạnh, không đời nào Tri Tri lại tới tìm họ.
Ninh Tri đã thay quần áo biểu diễn, cô mặc một chiếc váy màu xanh nước biển nhạt, làn da trắng như tuyết, xinh đẹp đến mức người ta không thể rời mắt khỏi cô.
Cô bước tới, thu hút sự chú ý của nhiều người, đặc biệt là khi nhận ra cô chị xấu tính vừa rồi trên sân khấu, những người xung quanh đều bàn tán xôn xao.
Ninh Tri nhìn thấy những đám mây sét nhỏ đen ngòm liên tục xuất hiện trong khung hiển thị trên đầu Lục Tuyệt.
Cô càng rảo bước.
Khi lại gần, mọi người đều phát hiện ra rằng, nhìn ở cự ly gần Ninh Tri còn xinh đẹp hơn, chiếc mũi cao nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào, thậm chí đôi mắt cũng long lanh như được bao phủ bởi những ánh sao xinh đẹp.
Nam sinh tóc nâu không kìm được huých tay vào Thẩm Quát bên cạnh, nhắc cậu ta nhanh chóng chuẩn bị chào hỏi.
Không nhận được câu trả lời của Thẩm Quát, nam sinh tóc nâu quay đầu lại, thấy khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo của Thẩm Quát mang một vẻ lo lắng và ngượng ngùng, hoàn toàn khác với vẻ thờ ơ thường ngày của cậu ta.
Ninh Tri bước tới, ngay khi gương mặt tuấn tú của Thẩm Quát đang ửng đỏ, cảm thấy rối bời thì Ninh Tri đã lướt qua cậu ta và đi đến bên cạnh Lục Tuyệt.
"Lục Tuyệt."
Thẩm Quát nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Ninh Tri, gọi tên chàng trai trầm lặng mặc chiếc áo hoodie màu đỏ kia.
Cậu ta kinh ngạc nhìn sang, ngay cả đám con trai bên cạnh cũng chết lặng.
Không phải Ninh Tri đến gặp anh Quát sao?
Trong đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt ánh lên nỗi tủi hờn và cả khát khao chiếm hữu, anh chủ động giơ tay nắm lấy cổ tay Ninh Tri, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, còn lâu mới để cho người khác ngắm Tri Tri.
Sau khi Ninh Tri ngồi xuống, cô nhìn thấy mẹ Lục ở phía trước quay đầu lại, cô cười rạng rỡ cất tiếng gọi: "Mẹ ạ."
Sau đó, ông cụ Ninh và bà cụ Tống đều quay lại nhìn Ninh Tri.
Ninh Tri lần lượt chào ông nội và bà ngoại một cách ngọt ngào.
Thẩm Quát và đám con trai bên cạnh sốc đến mức khó có thể lấy lại được bình tĩnh.
Vậy có nghĩa Ninh Tri không chỉ là một đôi với chàng trai mặc áo hoodie đỏ bên cạnh, mà ngay cả gia đình cô cũng có mặt.
Rõ ràng, mối quan hệ của Ninh Tri với đối phương đã được gia đình chấp thuận.
Những cú sốc liên tiếp ập đến, ánh sáng trong mắt Thẩm Quát mờ đi.
Trước đây Ninh Tri nói mình đã có bạn trai, bây giờ cậu ta buộc lòng phải tin là thật.
Hơn nữa, Ninh Tri không hề nhớ ra cậu ta là ai.
Vừa rồi khi đi ngang qua, cô còn không buồn liếc mắt nhìn cậu ta.
"Sao anh lại tức giận?" Ninh Tri ngồi xuống bên cạnh Lục Tuyệt, cô liếc nhìn khung hiển thị trên đầu anh, trong đó chứa đầy những đám mây sét nhỏ đen ngòm, nhiều đến mức cô không muốn đếm.
Những ngón tay mảnh khảnh của Lục Tuyệt giữ chặt lấy tay cô, cảm giác khó chịu trong lồng ngực anh dần dịu lại.
Ninh Tri thấy vài đám mây sét nhỏ đen ngòm trên đầu anh đã biến mất.
Cô sửng sốt, cơn tức giận của anh có liên quan đến cô sao?
Ninh Tri hiểu ra rất nhanh, cô cố ý dùng đầu ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay Lục Tuyệt.
Quả nhiên, ngay một giây tiếp theo, lại có thêm vài đám mây sét nhỏ đen
ngòm nữa biến mất.
Bên tai cô vang lên những lời bàn tán của người khác, Ninh Tri thông minh đã đoán được phần nào chuyện gì đang xảy ra.
Cô ghé vào tai Lục Tuyệt nói nhỏ: "Đừng quan tâm người khác nói gì, Tri Tri thuộc về anh."
Hơi thở ấm áp phả vào chóp tai làm Lục Tuyệt thấy hơi ngứa ngáy, hàng mi dài của anh không khỏi rung rung.
Lời nói của Ninh Tri truyền vào tai, đôi mắt đen kịt của Lục Tuyệt sáng lên, cảm giác đau nhức trong lồng ngực bỗng chốc biến mất.
Ninh Tri thấy những đám mây sét nhỏ đen ngòm trên đầu Lục Tuyệt trong nháy mắt chỉ còn lại một nửa.
Đôi mắt cô cong cong, đúng là dễ dỗ quá thể quá đáng.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Ninh Tri dẫn Lục Tuyệt cùng rời đi với ông cụ Ninh, bà cụ Tống và ba Lục mẹ Lục.
Không khí gia đình hòa thuận, có lãnh đạo nhà trường đi cùng khiến ai nấy phải liếc nhìn.
Thẩm Quát ngồi yên tại chỗ cũ, không nhúc nhích.
Đám anh em bên cạnh vỗ vai cậu ta: "Đừng nhìn nữa, người ta đi rồi."
Một nam sinh khác an ủi: "Sai thời điểm thôi, Ninh Tri mà độc thân, nhất định sẽ cân nhắc chọn anh"
Thẩm Quát ai oán liếc nhìn cậu ta.
"Xem ra anh và Ninh Tri có duyên nhưng vô phận rồi."
Mắt Thẩm Quát tối sầm lại.
Khi về đến nhà họ Lục, một nửa số đám mây sét nhỏ đen ngòm còn sót lại trên đầu Lục Tuyệt vẫn chưa biến mất.
Ninh Tri đếm, vẫn còn mười hai đám mây sét nhỏ đen ngòm, Lục Tuyệt vẫn đang hờn dỗi.
Đóng cửa phòng, cô đi về phía anh: "Anh nghe người khác bàn tán về em nên tức giận phải không?"
Lục Tuyệt mím môi, chậm rãi lên tiếng: "Cậu trai trẻ tỏ tình em."
Anh vừa nghe thấy chàng trai đó đã tỏ tình với Ninh Tri.
Ninh Tri ngỡ ngàng, làm sao anh biết trước đó có người tỏ tình với cô?
"Anh nghe người khác nói à?"
Rõ ràng là có lẽ vừa rồi anh đã nghe thấy trong buổi lễ kỷ niệm thành lập trường.
Lục Tuyệt thì thào đáp một tiếng: "Ừ."
Anh đã nghe thấy, người đó thích Tri Tri.
"Tri Tri, của anh." Lục Tuyệt nhìn cô, nói đầy kiên định.
"Đúng là trước đó đã có người tỏ tình với em."
Ninh Tri không kể với Lục Tuyệt vì cô không nghĩ nó quan trọng và không để tâm đến việc này, nhưng bây giờ Lục Tuyệt đã biết thì cô cần giải thích: "Em không nhận lời, cũng không biết người đó là ai cả."
Khi được tỏ tình, cô thậm chí còn không buồn nhìn rõ mặt đối phương.
Hàng mi dài của Lục Tuyệt run lên, anh thủ thỉ: "Không cần cậu trai trẻ."
Ninh Tri mỉm cười, cô trả lời thẳng thừng: "Ừ, em chỉ cần anh thôi."
Lại thêm vài đám mây sét nhỏ đen ngòm biến mất khỏi đầu Lục Tuyệt, đôi mắt ướt át của anh nhìn Ninh Tri, ánh mắt đặt lên khuôn miệng ửng hồng của Ninh Tri.
Muốn hôn.
Lục Tuyệt đột nhiên nhớ đến những lời đồng nghiệp nói trong phòng thí nghiệm, rằng đàn ông con trai phải nắm vai trò chủ đạo.
Anh biết vai trò chủ đạo nghĩa là
gì, đó là chủ động, dẫn dắt.
Anh duỗi hai tay ra, đặt ở hai bên mặt Ninh Tri, nâng đầu cô lên.
"Sao vậy?" Ninh Tri ngơ ngác.
"Muốn hôn Tri Tri." Khuôn mặt của Lục Tuyệt ghé sát vào mặt cô, lời nói của anh quá mức thành thật.
Ninh Tri đỏ mặt, một giây tiếp theo, khuôn mặt Lục Tuyệt phóng to ra trước mắt cô, mỗi lúc một to hơn, trên môi có một cảm giác mềm mại.
Lục Tuyệt đã biết chủ động rồi ư?
Cảm giác trên môi mỗi lúc một mạnh, Ninh Tri nhìn thấy một đám mây sét nhỏ đen ngòm biến mất khỏi đầu anh, đám mây đen nhỏ thứ hai cũng biến mất...
Lần lượt, tất cả những đám mây đen nhỏ đều biến mất.
Không giống như mọi khi, lần này Lục Tuyệt tấn công vụng về nhưng rất dữ dội, anh sốt ruột dùng đầu lưỡi rà
khắp môi cô.
Ninh Tri cảm thấy lòng bàn tay của Lục Tuyệt áp vào mặt mình nóng bừng, cả khuôn mặt cô như muốn bốc hỏa.
Mười mặt trời nhỏ ló dạng.
Vừa rồi rõ ràng anh vẫn còn tức giận, thế mà giờ lại vui mừng đến mức bật ra từng chùm mười mặt trời nhỏ.
Thật sự quá đỗi đáng yêu!
Không biết đã qua bao lâu, hơi thở của Ninh Tri ngày càng không ổn định, hai mắt cô ngân ngấn nước, môi hơi tê dại.
Không cần soi gương thì cô cũng biết chắc
chắn nó đã đỏ và hơi sưng.
Cuối cùng sau khi thu hoạch được mặt trời nhỏ thứ 300, tay của Ninh Tri mềm oặt, yếu ớt đẩy Lục Tuyệt ra.
Người đàn ông này thực sự không biết mệt mỏi, tham lam vô cùng.
Ninh Tri khẽ cắn môi anh, dỗ dành: "Hôn đủ rồi." Nếu hôn nữa thì môi cô sẽ rách mất.
Vết thương trên trán Lục Tuyệt gần như đã lành, tóc mái dính sát vào trán, toát lên vẻ ngoan ngoãn, khỏe khoắn.
Còn trong đôi mắt đen long lanh của anh đang phản chiếu bóng hình của Ninh Tri, vừa vui sướng lại vừa chưa được thỏa mãn: "Tri Tri, Tri Tri..."
...
Trời dần về khuya.
Lục Tuyệt nằm bên cạnh đã say giấc, Ninh Tri tìm đến Bá Vương.
Cô vừa có được 300 mặt trời nhỏ, cộng với 320 mặt trời trước đó, tổng cộng có 620 mặt trời nhỏ, đủ để cô xuyên qua.
Ninh Tri giao 600 mặt trời nhỏ cho Bá Vương, thấy trong nháy mắt đã trống rỗng, chỉ còn tồn kho 20 mặt trời nhỏ, trái tim Ninh Tri rỉ máu.
Thật quá tàn nhẫn.
Khi mở mắt ra lần nữa, Ninh Tri đã phát hiện mình đang ở trong một khung cảnh xa lạ.
Xung quanh cây cối um tùm xanh tốt, môi trường yên tĩnh.
Ninh Tri nhíu mày, đây là đâu?.