Chương : 128
Cho dù như vậy, hai người phía trước vẫn phát ra tiếng thét chói tai, nhất là Hồ Tử, trong thông đạo an tĩnh thanh âm thê lương càng thêm hãi hùng. A Cát lui về sau hai bước, nắm thật chặt lấy tay Trần Ngọc.
Sau khi Trần Ngọc hô câu kia xong, cũng không kịp thu hồi ánh mắt, ở trong thông đạo không được coi là rộng rãi này, đối với những nơi tăm tối khác, khu vực được ánh sáng đèn pin chiếu xạ dị thường sáng ngời. Bọn họ có thể thấy rõ ràng, bóng người trong gương tuyệt đối không chỉ có sáu, thật ra việc này cũng rất bình thường, dù sao bóng người trong gương bên trái và bên phải chỉ giới hạn với mấy người đối diện với gương.
Mới vừa nãy, Trần Ngọc tinh mắt phát hiện, cách không xa bên trái phía trước bọn họ, trong gương còn có một bóng người khác, vào lúc này Trần Ngọc thậm chí có phần buồn bực ánh mắt của mình quá nhạy bén, cậu thậm chí còn trông thấy cái bóng kia so với tất cả bọn họ thấp hơn một đoạn.
Nếu như gần thêm chút nữa, là có thể nhìn ra tại sao thấp như vậy – Trần Ngọc cố gắng đem tầm mắt của mình từ trong gương thu trở lại, đồng thời thầm nhắc nhở hai lần nơi đó không có gì cả, rồi run rẩy cất tiếng nói: “Nhất định đừng soi gương, những gì có thể thấy đều là ảo giác. Bây giờ chúng ta đề cao cảnh giác, theo thông đạo tiếng về phía trước, mau sớm tìm được cửa ra.”
Tiểu nhị dẫn đầu rốt cuộc trấn định lại, ít nhất so với Hồ Tử phía sau hắn mạnh mẽ hơn nhiều, Hồ Tử đến hiện tại vẫn là một bộ hận không thể chạy trở về, hai chân run lẩy bẩy.
Sau khi nhận ra không thể không hành động, liên tục không ngừng dặn dò tiểu nhị dẫn đầu: “Lão Bát, ngươi đi đầu, nhất định phải cẩn thận, có chuyện nhớ nhanh chóng lui về sau hồi báo.”
Người phía sau không nhìn thấy tình huống phía trước, Trần Ngọc phát hiện ba người đi đầu đều cẩn thận tiến lên, tuyệt đối không nhìn sang hai bên, như vậy ít nhất bảo đảm được tốc độ. Không biết có phải vì trong lòng cực độ khẩn trương hay không, trừ ban nãy Trần Ngọc nói hai câu với Hồ Từ, cư nhiên không còn ai lên tiếng nữa.
Thông đạo không hoàn toàn thằng tắp, mà kéo dài dọc theo nham bích, thỉnh thoảng lại rẽ sang hướng khác, vì tất cả lối đi đều dốc, mới có thể nhận ra là đang đi xuống.
Tiếng bước chân sau lưng Trần Ngọc rất nhẹ, nhưng biết Phong Hàn vẫn ở đằng sau, cậu lại cảm thấy vô cùng an toàn. Lúc lại đi qua một chỗ ngoặt 90 độ, Trần Ngọc bước nhanh hơn, cậu đã không trông thấy ba người phía trước.
Thầm nhủ trong lòng không thể soi gương, Trần Ngọc nửa giương mắt phán đoán phương hướng, khoảnh khắc đó, cậu liếc thấy trên mặt gương phía trước có một cái bóng, hơn nữa cái bóng đó cũng không phải đối diện với cậu.
Nói cách khác bóng người trong gương này không phải là cậu, nhưng cái bóng vẫn không hề động, tuyệt đối cũng không phải là ba người đắng trước, Trần Ngọc có thể nghe được tiếng bước chân của bọn họ.
Trần Ngọc biết lòng hiếu kỳ của mình rất nặng, cho nên khi nhắc nhở những người khác, cậu càng không ngừng nói thầm với mình. Nhưng hiện tại, cậu ma xui quỷ khiến từ từ ngẩng đầu lên. Cho dù trong lòng rung chuống báo động, cậu cũng không khống chế được động tác ngẩng đầu của bản thân.
Đèn pin trong tay Trần Ngọc mặc dù không bật, nhưng Phong Hàn ở đằng sau cậu có bật, dưới khoảng cách như vậy, chỉ từ sau lưng Trần Ngọc, cho nên Trần Ngọc trông thấy vô cùng rõ ràng.
Cái bóng trong gương quần áo bó chặt trên người, giống y đúc với bộ đồ lặn của bọn họ. Trần Ngọc trong lòng cơ hồ thở phảo nhẹ nhõm, có lẽ, đó chính là cái bóng của cậu hoặc A Cát ở phía trước.
Nhưng đợi đến lúc cậu hoàn toàn ngẩng đầu lên, Trần Ngọc mới biết mình lầm rồi. cuối cùng cậu cũng hiểu được sở dĩ bóng người kia thấp hơn tất cả bọn họ một đoạn, là bởi vì không có đầu.
Con ngươi của Trần Ngọc chợt co rút lại, dưới bộ đồ lặn mồ hôi đã tuôn ra ướt lạnh, nhưng cậu không thể quay đầu, cũng không thể lên tiếng.
Trên người cái bóng kia mặc chính là bộ đồ lặn, Trần Ngọc nhớ lại tiểu nhị dò xét ở thông đạo phía đông lúc trở về toàn thân lõa thể, đây có phải là quần áo của hắn hay không? Nếu như đúng là vậy, tại sao bộ quần áo này lại mặc trên thân thể một người không đầu, còn dùng tư thế quỷ dị bám theo họ, hay là nói theo dõi bọn họ?
Nhịp tim của Trần Ngọc càng ngày càng gấp gáp, khi cậu nghĩ mình sắp hít thở không thông, một bàn tay đặt lên bả vai cậu. Bàn tay đó dùng sức, cùng với sự đau đớn trên bả vai, Trần Ngọc rõ ràng cảm thấy bên dưới găng tay mềm mại có một vật hình tròn cứng rắn – người phía sau là Phong Hàn.
“Tại sao dừng lại?” Thanh âm này cơ hồ gần sát bên tai Trần Ngọc, khoảng cách như vậy, Phong Hàn khằng định có thể thấy thứ ở trong gương. Như vậy là hắn không nhìn về phía gương, hay là không trông thấy?
Trần Ngọc hiện tại có một loại vọng động khác, cậu muốn quay đầu lại xem thử người đứng phía sau có thật sự là Phong Hàn hay không. Hoặc đằng sau là một người không đầu, cánh tay khoác lên bả vai cậu, nhưng dùng thanh âm của Phong Hàn nói chuyện với cậu.
Trong lúc Trần Ngọc còn đang sợ hãi, bống người kia thế nhưng từ từ chuyển qua mặt kính ở ngã rẽ, lướt về phía trước. Nó có thể di chuyển!
Đồng thời người phía sau nhích lại gần, trong gương chỉ còn lại Trần Ngọc không thể tin hai mắt trợn tròn cùng Phong Hàn đôi mắt mang theo nghi hoặc ở đằng sau. Phảng phất cái bóng kia chưa từng xuất hiện, trong gương vẫn luôn là cậu và Phong Hàn.
“…Không, không có gì.” Trần Ngọc khàn giọng đáp, đồng thời kéo tầm mắt về cưỡng bách nó nhìn về phía mặt đất.
“Đi tiếp thôi, bọn họ đang chờ ở bên kia.” Phong Hàn nhàn nhạt nói, Trần Ngọc chỉ cảm thấy thanh âm bình thường khiến cậu giận đến cắn răng nghiến lợi, bây giờ thế nhưng lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
Phong Hàn cũng không hề thu tay lại, mà càng thêm dùng sức, khống chế Trần Ngọc ngoặt sang bên trái.
Trần Ngọc cúi đầu, không còn nhìn về phía mấy tấm gương nữa. Nãi Bảo lão phụ nói đúng, không nên soi gương, bằng không còn chưa đến được nơi cần đến, cậu đã bị hù dọa đến mất tinh thần.
Đoạn đường sau đó, không biết có phải do có bàn tay trên bả vai hay không, Trần Ngọc đi đường tương đối thuận lợi, ít nhất không thấy xuất hiện bất kỳ tình huống quái gở gì.
Đồng thời, bọn họ an toàn rời khỏi đoạn thông đạo thứ nhất. Đúng vậy, đoạn thứ nhất, đợi đến khi bọn cậu ra ngoài mới phát hiện, thông đạo phía đông cũng không phải dẫn đến đáy hồ, ngăn ra ở chính giữa, muốn đi xuống phải bơi năm, sáu thước nữa mới có thể đến đoạn thứ hai.
Sau người dừng lại ra hiệu thương lượng một lúc, bởi vì không xác định phía dưới còn có vài đoạn thông đạo như vậy, hơn nữa trên người bọn họ không có dây thừng an toàn, mấy sợi dây cộng thêm cả chốt cửa của đoạn thông đạo thứ nhấ, cho nên còn muốn đi tiếp hay không là cả một vấn đề.
Cuối cùng mấy người họ đạt thành nhất trí, bọn họ mở ra đoạn thông đạo thứ hai, chỉ nhìn từ cửa vào, nếu như giống với đoạn thứ nhất, chứng tỏ bên dưới rất có thể xả ra tình huống như trên, bọn họ sẽ trở về nghỉ ngơi hồi sức, sau đó gọi thêm người xuống nước; nếu như không giống, bọn họ nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị.
Tiểu nhị dẫn đầu gọi là lão Bát, hắn đã bắt đầu đầy cái khoen chốt của đoạn thông đạo thứ hai, Hồ Tử đằng sau hắn có thể là vì mong đợi muốn nhanh chóng trở lại mặt đất, cho nên thúc giục lão Bát mau mau giải quyết chuyện này.
Trần Ngọc không biết là vì ở trong đoạn thông đạo thứ nhất nhìn thấy cái bóng kia, hay là do vấn đề thời gian, địa điểm,…mà sau khi ở dưới nước thì sự bất an cùng sợ hãi lên tới cực điểm.
Trần Ngọc khẩn trương trôi nổi cách ba người phía trước không xa, thân thể theo bản năng mất kiểm soát, cự tuyệt tiến xa hơn.
Trở lực trong nước vẫn không lớn là bao, lão Bát cũng đã dò xét nửa người tiến vào thông đạo, hết thảy đều rất bình thường. Hơn nữa, lập tức sẽ đến lượt bọn họ. Trần Ngọc lại có mong muốn xoay người rời đi tức khắc, mong muốn này mãnh liệt như thế, khiến cậu kéo dãn khoảng cách với người phía trước, Phong Hàn đằng sau cũng không thúc giục cậu.
Lão Bát đã tiến vào, Hồ Tử đang chuẩn bị thò người ra đi vào trong.
Đúng lúc ấy thì bên trong truyền ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương. Là thanh âm của lão Bát, trong thông đạo mới có không khí, chỉ có lão Bát vừa tiến vào sẽ cởi mũ bảo hộ xuống.
Tiếng kêu sợ hãi đó khiến Hồ Tử dừng mọi động tác, hắn cách đó gần nhất, giống như trông thấy một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, bất chợt xoay người lại bơi về phía bên này. Có thể do quá kinh hoảng, rõ ràng khả năng bơi lội của Hồ Tử rất tốt động tác lại vô cùng cứng ngắc.
A Cát quay đầu lại sau khi xác định Trần Ngọc an toàn, lập tức xông về phía trước, vòng qua Hồ Tử, kéo lão Bát từ bên trong ra, đồng thời đóng cánh cửa dẫn tới đoạn thông đạo thứ hai.
Trần Ngọc ngơ ngác trôi nổi trong nước, khoảnh khắc Hồ Tử chuyển thân né tránh, cậu thấy rõ ràng tình hình bên trong.
Ở phía trước lão Bát, chính là cái bóng cậu đã từng trông thấy ở đoạn thông đạo thứ nhất. Mà lần này, bởi vì không phải ở trong gương, đèn pin trong tay lão Bát cũng đang bật, cậu càng trông thấy rõ ràng: đây không phải là cái bóng, cũng không phải là một người không có đầu.
Nó thậm chí không có tay và chân, nó là một bộ quần áo biết bay.
A Cát chỉ cần tới ba mươi giây, đem lão Bát kéo ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại. Sau đó ra hiệu với người đằng sau, ý bảo nhanh quay về.
Lão Bát bây giờ sống chết không rõ, nguy hiểm nhất chính là hắn không có mũ bảo hộ, A Cát mang theo hắn lập tức bơi lên. Trần Ngọc nhìn Hồ Tử bị dọa đến mức mất năng lực hành động, bơi qua túm lấy hắn, Phong Hàn lập tức từ phía sau kéo lấy Trần Ngọc. Lạc Thanh phía sau hắn tiếp nhận Hồ Tử đã luống cuống tay chân, sáu người nhanh chóng bơi lên khỏi mặt nước.
Bọn họ bơi lên chừng hai mươi thước, đã đến mặt hồ, bất quá khi chỉ còn ba bốn thước, nước xoáy trong hồ chợt nhiều hơn, mọi người lại cảm nhận được trở lực khổng lồ giống với ban ngày.
Nhóm bọn họ vừa trồi lên khỏi mặt nước, lập tức có người kéo bọn họ lên thuyền, sau đó đi về phía bờ hồ.
Lên trên bờ, tất cả mọi người lo lắng mon men lại gần, hỏi rốt cuộc thế nào, bất quá, thấy sáu người đều an toàn trở lại, những người chờ trên bờ cũng đều thở phào.
Mã Văn Thanh mấy bước chạy tới, “Các ngươi tiến vào thông đạo rồi đi, hắc hắc, sao không trực tiếp bảo chúng ta theo xuống….Chẳng lẽ vẫn không được?” Nửa câu phía trước còn hào hứng, sau khi thấy rõ ràng sắc mặt của Trần Ngọc, nửa câu sau của Mã Văn Thanh lập tức như đưa đám.
Trần Ngọc tâm loạn như ma quay đầu lại nhìn lão Bát vẫn còn đang hôn mê, đem mọi việc dưới đáy hồ kể lại tóm tắt. Một lần nữa thất vọng cộng thêm nỗi sợ hãi một thứ chưa biết tên khiến mọi người rơi vào trầm mặc, chỉ có Mã Văn Thanh tức mình mắng to.
“Con bà nó, là tên hỗn đản nào tạo ra cái thông đạo gặp quỷ này!”
Trần Ngọc tận mắt trông thấy bộ quần áo, vừa nghe cái từ “gặp quỷ” kia tim liền đập nhanh, lại lo lắng lời của hắn khiến đám tiểu nhị càng thêm bất an, lập tức chặn ngang lời Mã Văn Thanh, nói: “Ngươi bớt lảm nhảm chút, chúng ta đã hạ địa nhiều như vậy, gặp mấy thứ linh tinh còn thiếu hay sao? Còn chưa tiến vào đã bị dọa sợ rồi?!”
Hoãn khẩu khí, Trần Ngọc nhìn lướt qua tình huống xung quanh, nói: “Đã có thông đạo, thì nhất định có cách đi xuống. Lần này không được, chúng ta nghĩ thêm biện pháp khác. Hôm nay về trước, ngày mai chúng ta lại hội họp, trước hết để cho đội y sỹ xem cho lão Bát cái đã.”
Mã Văn Thanh thấy Trần Ngọc hiếm khi tức giận, khuôn mặt trong bóng đêm càng thêm tái nhợt, sách một tiếng, không nói gì nữa. Hắn và Trần Ngọc cho dù được Trang gia mời tới dẫn đội, bây giờ bộ dáng này của Trần Ngọc, hiển nhiên không thể trông cậy vào. Mã Văn Thanh xoay người, xua đám tiểu nhị đi.
Trần Ngọc chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, quay lại nhìn Phong Hàn, nói: “Ngươi có phải muốn đi đến chỗ Lạc Thanh hay không, ta mệt rồi, đi về trước.” Hình ảnh dưới đáy hồ tác động mạnh đến cậu, cái loại kinh khủng đạt tới cực hạn đó, nhiều lần thất bại mang đến tuyệt vọng, khiến Trần Ngọc bây giờ suy nghĩ cũng thấy khó khăn.
“Không cần, ngươi chờ ta một lát, ta với ngươi cùng nhau trở về. Bỏ đi, ngươi theo ta cùng đi xem một chút.” Dứt lời, Phong Hàn kéo Trần Ngọc đi tới bên cạnh Lạc Thanh và A Cát.
Trần Ngọc sửng sốt, phát hiện lão Bát bị hai người vây vào giữa đã tỉnh lại, y sỹ đang kiểm tra cho hắn.
Lão Bát mê mang nhìn bốn phía, sau đó hỏi: “Sao vậy? Chúng ta không phải xuống nước ư? Sao đều ở trên bờ hết rồi thế này?”
Mấy người A Cát cùng Trần Ngọc liếc mắt nhìn nhau, A Cát hỏi: “Sau khi ngươi tiến vào đoạn thông đạo thứ hai, nhìn thấy cái gì?”
Sắc mặt lão Bát càng thêm nghi hoặc, giùng giằng muốn đứng lên, “Đúng rồi, chúng ta từ đoạn thứ nhất đi ra, sau đó… sau đó ta vừa mở mắt, đã ở trên bờ, chúng ta vào đoạn thứ hai rồi sao? Nói như vậy, sao ta một chút ấn tượng cũng không có, không phải các ngươi cõng ta ra ngoài ư?”
Sắc mặt A Cát thâm trầm nhìn lão Bát một lát, lắc đầu: “Không, vào đoạn thứ hai rồi ngươi liền ngất xỉu, chúng ta không đi tiếp.”
Lão Bát sờ sờ đầu, chửi thầm một tiếng: “Kháo, chả trách đầu đau như vậy, cư nhiên hôn mê, quá mất mặt, trước kia ở trong nước lăn lộn mấy giờ liền chỉ là chuyện nhỏ, mẹ nó sao lại hôn mê nhỉ?”
Hồ Tử trên mặt lộ ra thần sắc khinh thường, cũng không lại gần.
A Cát cũng không nói thêm gì, bảo người khác đem lão Bát trở về lều. Quay đầu lại nhìn Trần Ngọc, đám người Phong Hàn nói: “Ta thấy, lão Bát không nói dối, hắn quả thật quên mắt chuyện sợ đến mức té xỉu.”
“Có thể do đại não tự bảo vệ, khi trông thấy thứ cực độ sợ hãi, lựa chọn quên lãng.” Lạc Thanh ở bên cạnh gật đầu, đồng ý với quan điểm của A Cát, “Bây giờ xem ra, thuyết pháp của Trần Ngọc cũng xuất hiện vấn đề, chúng ta chỉ có thể tìm những cách khác xuống hồ.”
Phong Hàn xem xét không khí trầm lặng nơi mặt hồ, nói: “Ngày mai hãy nói.”
Trần Ngọc cùng Phong Hàn trở về lều, hiếm khi có dịp trước khi Trần Ngọc ngủ mà hắn quay về như thế này, khi thấy hắn thuần thục chui vào túi ngủ của cậu, Trần Ngọc trợn tròn mắt một lát, nhưng không nói gì.
Khi Trần Ngọc chậm chạp cởi đồ, một góc túi ngủ phình lên, sau đó một quả cầu thịt từ từ di động ra ngoài, hóa ra là báo con đáng hé cặp mắt buồn ngủ nhập nhèm. Tiểu Mập không hiểu tại sao nửa đêm lại đổi người, nhưng nó quyết không có ý định ngủ chung cùng Phong Hàn.
Khi trông thấy Trần Ngọc, Tiểu Mập hai mắt phát sáng, sau đó rõ ràng cảm nhận được lãnh khí sau lưng, cái đuôi vểnh lên lại rũ xuống, ủ rũ cúi đầu chuẩn bị đi về phía Mã Văn Thanh trú tạm một đêm.
“Đợi đã.” Phong Hàn nói.
Chân đang nâng lên của Tiểu Mập cứng đờ, nó đã thức thời trốn đi mà hắn còn muốn gì nữa?! Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng ban đêm “rét lạnh” phụ thân để bé con rời khỏi mẫu thân là thiên kinh địa nghĩa sao! Đây là ngược đãi, đây tuyệt đối là ngược đãi! Nó muốn phản kháng, nó muốn đoạt lại –
“Đem nó mang đi, tối nay không để nó quay về.” Phong Hàn nói, ném một thứ lên đầu Tiểu Mập.
Thanh bốn chân chật vật bò dậy từ trên cái đầu xù lông của Tiểu Mập, mới vừa giật giật, đã bị Tiểu Mập dùng móng vuốt kéo xuống, ngậm vào mồm.
Phong Hàn nhất định đã thừa nhận mình so với Thanh bốn chân quan trọng hơn, hắn cư nhiên để nó trông coi Thanh bốn chân – xác định được địa vị gia đình của mình Tiểu Mập hưng phấn hai mắt phát sáng.
Trần Ngọc lặng yên nhìn Tiểu Mập chạy chầm chậm chạy về phía túi ngủ của Mã Văn Thanh, cũng chui vào túi ngủ.
Phong Hàn giật giật, thân thể theo sát Trần Ngọc, nói: “Nếu như ta không có ở đây, ngươi không được một mình xuống nước.” Dừng một chút, bổ sung thêm một câu: “Ta không yên lòng.”
Trần Ngọc đáp một tiếng, đồng thời cố gắng đem tay Phong Hàn mò vào trong quần áo của cậu kéo ra ngoài, nhỏ giọng oán trách: “Ta kháo, bây giờ tình huống nào, ngươi còn có tâm tình này, hơn nữa, còn có người khác.”
Phong Hàn cúi đầu nhìn cậu một lát, tay chằng qua chỉ sờ soạng một lát, cũng không có bất kỳ động tác nào khác, sau đó lẩm bầm mang theo ẩn nhẫn nói: “Ta biết ngươi muốn làm, bất quá bây giờ không có cách nào, nơi này quá chật, ra ngoài ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi…Ngươi toát mồ hôi.” Làn da ôn lạnh nhẵn nhụi sờ rất thoải mái. (vô sỉ lever max)
Trần Ngọc giận đến muốn hộc máu, sau đó cậu phát hiện hỗn loạn trong lòng cùng sợ hãi nhanh chóng nhạt dần. Trầm mặc một lúc, Trần Ngọc không nhịn được giải thích: “Thấy thứ đó rồi, ai cũng sẽ sợ.”
Phong Hàn cúi đầu nhìn mình một chút, do dự có muốn để Trần Ngọc thử một chút hay không, hắn quả thực không có chảy mồ hôi, bất quá như vậy tựa hồ Trần Ngọc sẽ bị đả kích lớn hơn, đồng thời nghiêm túc thầm nghĩ: Trần Ngọc thật sự là quá yếu.
Trần Ngọc hiểu hàn ý trong mắt Phong Hàn, cố gắng đem mấy lời ngươi xác định mình thật sự là con người sao, lão tử mới là người thường có được hay không nuốt xuống bụng, dựa vào Phong Hàn hai mắt nhắm nghiền.
Rạng sáng hôm sau, Trần Ngọc liền tỉnh lại. Sự thật chứng minh, Phong Hàn còn vội hơn cả Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh, lúc Trần Ngọc tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Phong Hàn đâu nữa.
Trần Ngọc chán nản mặc quần áo, đi ra ngoài.
Sáng sớm, ngoại trừ tiểu nhị gác đêm, phần lớn những người còn lại còn chưa dậy, dù sao đếm qua cũng giằng co đến hai giờ.
Trần Ngọc đi hai bước, trên đùi chợt nặng, cúi đầu phát hiện Tiểu mập đang thân mật cọ ống quần của cậu, cái đuôi vểnh lên, còn kém phần nũng nịu nữa thôi.
Trần Ngọc nở nụ cười, cười nhạo Tiểu Mập: “Ngươi cũng không phải là chó –’’
Nhắc đến chó, Trần Ngọc chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía căn nhà gỗ bên hồ.
-END 129-
Sau khi Trần Ngọc hô câu kia xong, cũng không kịp thu hồi ánh mắt, ở trong thông đạo không được coi là rộng rãi này, đối với những nơi tăm tối khác, khu vực được ánh sáng đèn pin chiếu xạ dị thường sáng ngời. Bọn họ có thể thấy rõ ràng, bóng người trong gương tuyệt đối không chỉ có sáu, thật ra việc này cũng rất bình thường, dù sao bóng người trong gương bên trái và bên phải chỉ giới hạn với mấy người đối diện với gương.
Mới vừa nãy, Trần Ngọc tinh mắt phát hiện, cách không xa bên trái phía trước bọn họ, trong gương còn có một bóng người khác, vào lúc này Trần Ngọc thậm chí có phần buồn bực ánh mắt của mình quá nhạy bén, cậu thậm chí còn trông thấy cái bóng kia so với tất cả bọn họ thấp hơn một đoạn.
Nếu như gần thêm chút nữa, là có thể nhìn ra tại sao thấp như vậy – Trần Ngọc cố gắng đem tầm mắt của mình từ trong gương thu trở lại, đồng thời thầm nhắc nhở hai lần nơi đó không có gì cả, rồi run rẩy cất tiếng nói: “Nhất định đừng soi gương, những gì có thể thấy đều là ảo giác. Bây giờ chúng ta đề cao cảnh giác, theo thông đạo tiếng về phía trước, mau sớm tìm được cửa ra.”
Tiểu nhị dẫn đầu rốt cuộc trấn định lại, ít nhất so với Hồ Tử phía sau hắn mạnh mẽ hơn nhiều, Hồ Tử đến hiện tại vẫn là một bộ hận không thể chạy trở về, hai chân run lẩy bẩy.
Sau khi nhận ra không thể không hành động, liên tục không ngừng dặn dò tiểu nhị dẫn đầu: “Lão Bát, ngươi đi đầu, nhất định phải cẩn thận, có chuyện nhớ nhanh chóng lui về sau hồi báo.”
Người phía sau không nhìn thấy tình huống phía trước, Trần Ngọc phát hiện ba người đi đầu đều cẩn thận tiến lên, tuyệt đối không nhìn sang hai bên, như vậy ít nhất bảo đảm được tốc độ. Không biết có phải vì trong lòng cực độ khẩn trương hay không, trừ ban nãy Trần Ngọc nói hai câu với Hồ Từ, cư nhiên không còn ai lên tiếng nữa.
Thông đạo không hoàn toàn thằng tắp, mà kéo dài dọc theo nham bích, thỉnh thoảng lại rẽ sang hướng khác, vì tất cả lối đi đều dốc, mới có thể nhận ra là đang đi xuống.
Tiếng bước chân sau lưng Trần Ngọc rất nhẹ, nhưng biết Phong Hàn vẫn ở đằng sau, cậu lại cảm thấy vô cùng an toàn. Lúc lại đi qua một chỗ ngoặt 90 độ, Trần Ngọc bước nhanh hơn, cậu đã không trông thấy ba người phía trước.
Thầm nhủ trong lòng không thể soi gương, Trần Ngọc nửa giương mắt phán đoán phương hướng, khoảnh khắc đó, cậu liếc thấy trên mặt gương phía trước có một cái bóng, hơn nữa cái bóng đó cũng không phải đối diện với cậu.
Nói cách khác bóng người trong gương này không phải là cậu, nhưng cái bóng vẫn không hề động, tuyệt đối cũng không phải là ba người đắng trước, Trần Ngọc có thể nghe được tiếng bước chân của bọn họ.
Trần Ngọc biết lòng hiếu kỳ của mình rất nặng, cho nên khi nhắc nhở những người khác, cậu càng không ngừng nói thầm với mình. Nhưng hiện tại, cậu ma xui quỷ khiến từ từ ngẩng đầu lên. Cho dù trong lòng rung chuống báo động, cậu cũng không khống chế được động tác ngẩng đầu của bản thân.
Đèn pin trong tay Trần Ngọc mặc dù không bật, nhưng Phong Hàn ở đằng sau cậu có bật, dưới khoảng cách như vậy, chỉ từ sau lưng Trần Ngọc, cho nên Trần Ngọc trông thấy vô cùng rõ ràng.
Cái bóng trong gương quần áo bó chặt trên người, giống y đúc với bộ đồ lặn của bọn họ. Trần Ngọc trong lòng cơ hồ thở phảo nhẹ nhõm, có lẽ, đó chính là cái bóng của cậu hoặc A Cát ở phía trước.
Nhưng đợi đến lúc cậu hoàn toàn ngẩng đầu lên, Trần Ngọc mới biết mình lầm rồi. cuối cùng cậu cũng hiểu được sở dĩ bóng người kia thấp hơn tất cả bọn họ một đoạn, là bởi vì không có đầu.
Con ngươi của Trần Ngọc chợt co rút lại, dưới bộ đồ lặn mồ hôi đã tuôn ra ướt lạnh, nhưng cậu không thể quay đầu, cũng không thể lên tiếng.
Trên người cái bóng kia mặc chính là bộ đồ lặn, Trần Ngọc nhớ lại tiểu nhị dò xét ở thông đạo phía đông lúc trở về toàn thân lõa thể, đây có phải là quần áo của hắn hay không? Nếu như đúng là vậy, tại sao bộ quần áo này lại mặc trên thân thể một người không đầu, còn dùng tư thế quỷ dị bám theo họ, hay là nói theo dõi bọn họ?
Nhịp tim của Trần Ngọc càng ngày càng gấp gáp, khi cậu nghĩ mình sắp hít thở không thông, một bàn tay đặt lên bả vai cậu. Bàn tay đó dùng sức, cùng với sự đau đớn trên bả vai, Trần Ngọc rõ ràng cảm thấy bên dưới găng tay mềm mại có một vật hình tròn cứng rắn – người phía sau là Phong Hàn.
“Tại sao dừng lại?” Thanh âm này cơ hồ gần sát bên tai Trần Ngọc, khoảng cách như vậy, Phong Hàn khằng định có thể thấy thứ ở trong gương. Như vậy là hắn không nhìn về phía gương, hay là không trông thấy?
Trần Ngọc hiện tại có một loại vọng động khác, cậu muốn quay đầu lại xem thử người đứng phía sau có thật sự là Phong Hàn hay không. Hoặc đằng sau là một người không đầu, cánh tay khoác lên bả vai cậu, nhưng dùng thanh âm của Phong Hàn nói chuyện với cậu.
Trong lúc Trần Ngọc còn đang sợ hãi, bống người kia thế nhưng từ từ chuyển qua mặt kính ở ngã rẽ, lướt về phía trước. Nó có thể di chuyển!
Đồng thời người phía sau nhích lại gần, trong gương chỉ còn lại Trần Ngọc không thể tin hai mắt trợn tròn cùng Phong Hàn đôi mắt mang theo nghi hoặc ở đằng sau. Phảng phất cái bóng kia chưa từng xuất hiện, trong gương vẫn luôn là cậu và Phong Hàn.
“…Không, không có gì.” Trần Ngọc khàn giọng đáp, đồng thời kéo tầm mắt về cưỡng bách nó nhìn về phía mặt đất.
“Đi tiếp thôi, bọn họ đang chờ ở bên kia.” Phong Hàn nhàn nhạt nói, Trần Ngọc chỉ cảm thấy thanh âm bình thường khiến cậu giận đến cắn răng nghiến lợi, bây giờ thế nhưng lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
Phong Hàn cũng không hề thu tay lại, mà càng thêm dùng sức, khống chế Trần Ngọc ngoặt sang bên trái.
Trần Ngọc cúi đầu, không còn nhìn về phía mấy tấm gương nữa. Nãi Bảo lão phụ nói đúng, không nên soi gương, bằng không còn chưa đến được nơi cần đến, cậu đã bị hù dọa đến mất tinh thần.
Đoạn đường sau đó, không biết có phải do có bàn tay trên bả vai hay không, Trần Ngọc đi đường tương đối thuận lợi, ít nhất không thấy xuất hiện bất kỳ tình huống quái gở gì.
Đồng thời, bọn họ an toàn rời khỏi đoạn thông đạo thứ nhất. Đúng vậy, đoạn thứ nhất, đợi đến khi bọn cậu ra ngoài mới phát hiện, thông đạo phía đông cũng không phải dẫn đến đáy hồ, ngăn ra ở chính giữa, muốn đi xuống phải bơi năm, sáu thước nữa mới có thể đến đoạn thứ hai.
Sau người dừng lại ra hiệu thương lượng một lúc, bởi vì không xác định phía dưới còn có vài đoạn thông đạo như vậy, hơn nữa trên người bọn họ không có dây thừng an toàn, mấy sợi dây cộng thêm cả chốt cửa của đoạn thông đạo thứ nhấ, cho nên còn muốn đi tiếp hay không là cả một vấn đề.
Cuối cùng mấy người họ đạt thành nhất trí, bọn họ mở ra đoạn thông đạo thứ hai, chỉ nhìn từ cửa vào, nếu như giống với đoạn thứ nhất, chứng tỏ bên dưới rất có thể xả ra tình huống như trên, bọn họ sẽ trở về nghỉ ngơi hồi sức, sau đó gọi thêm người xuống nước; nếu như không giống, bọn họ nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị.
Tiểu nhị dẫn đầu gọi là lão Bát, hắn đã bắt đầu đầy cái khoen chốt của đoạn thông đạo thứ hai, Hồ Tử đằng sau hắn có thể là vì mong đợi muốn nhanh chóng trở lại mặt đất, cho nên thúc giục lão Bát mau mau giải quyết chuyện này.
Trần Ngọc không biết là vì ở trong đoạn thông đạo thứ nhất nhìn thấy cái bóng kia, hay là do vấn đề thời gian, địa điểm,…mà sau khi ở dưới nước thì sự bất an cùng sợ hãi lên tới cực điểm.
Trần Ngọc khẩn trương trôi nổi cách ba người phía trước không xa, thân thể theo bản năng mất kiểm soát, cự tuyệt tiến xa hơn.
Trở lực trong nước vẫn không lớn là bao, lão Bát cũng đã dò xét nửa người tiến vào thông đạo, hết thảy đều rất bình thường. Hơn nữa, lập tức sẽ đến lượt bọn họ. Trần Ngọc lại có mong muốn xoay người rời đi tức khắc, mong muốn này mãnh liệt như thế, khiến cậu kéo dãn khoảng cách với người phía trước, Phong Hàn đằng sau cũng không thúc giục cậu.
Lão Bát đã tiến vào, Hồ Tử đang chuẩn bị thò người ra đi vào trong.
Đúng lúc ấy thì bên trong truyền ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương. Là thanh âm của lão Bát, trong thông đạo mới có không khí, chỉ có lão Bát vừa tiến vào sẽ cởi mũ bảo hộ xuống.
Tiếng kêu sợ hãi đó khiến Hồ Tử dừng mọi động tác, hắn cách đó gần nhất, giống như trông thấy một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, bất chợt xoay người lại bơi về phía bên này. Có thể do quá kinh hoảng, rõ ràng khả năng bơi lội của Hồ Tử rất tốt động tác lại vô cùng cứng ngắc.
A Cát quay đầu lại sau khi xác định Trần Ngọc an toàn, lập tức xông về phía trước, vòng qua Hồ Tử, kéo lão Bát từ bên trong ra, đồng thời đóng cánh cửa dẫn tới đoạn thông đạo thứ hai.
Trần Ngọc ngơ ngác trôi nổi trong nước, khoảnh khắc Hồ Tử chuyển thân né tránh, cậu thấy rõ ràng tình hình bên trong.
Ở phía trước lão Bát, chính là cái bóng cậu đã từng trông thấy ở đoạn thông đạo thứ nhất. Mà lần này, bởi vì không phải ở trong gương, đèn pin trong tay lão Bát cũng đang bật, cậu càng trông thấy rõ ràng: đây không phải là cái bóng, cũng không phải là một người không có đầu.
Nó thậm chí không có tay và chân, nó là một bộ quần áo biết bay.
A Cát chỉ cần tới ba mươi giây, đem lão Bát kéo ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại. Sau đó ra hiệu với người đằng sau, ý bảo nhanh quay về.
Lão Bát bây giờ sống chết không rõ, nguy hiểm nhất chính là hắn không có mũ bảo hộ, A Cát mang theo hắn lập tức bơi lên. Trần Ngọc nhìn Hồ Tử bị dọa đến mức mất năng lực hành động, bơi qua túm lấy hắn, Phong Hàn lập tức từ phía sau kéo lấy Trần Ngọc. Lạc Thanh phía sau hắn tiếp nhận Hồ Tử đã luống cuống tay chân, sáu người nhanh chóng bơi lên khỏi mặt nước.
Bọn họ bơi lên chừng hai mươi thước, đã đến mặt hồ, bất quá khi chỉ còn ba bốn thước, nước xoáy trong hồ chợt nhiều hơn, mọi người lại cảm nhận được trở lực khổng lồ giống với ban ngày.
Nhóm bọn họ vừa trồi lên khỏi mặt nước, lập tức có người kéo bọn họ lên thuyền, sau đó đi về phía bờ hồ.
Lên trên bờ, tất cả mọi người lo lắng mon men lại gần, hỏi rốt cuộc thế nào, bất quá, thấy sáu người đều an toàn trở lại, những người chờ trên bờ cũng đều thở phào.
Mã Văn Thanh mấy bước chạy tới, “Các ngươi tiến vào thông đạo rồi đi, hắc hắc, sao không trực tiếp bảo chúng ta theo xuống….Chẳng lẽ vẫn không được?” Nửa câu phía trước còn hào hứng, sau khi thấy rõ ràng sắc mặt của Trần Ngọc, nửa câu sau của Mã Văn Thanh lập tức như đưa đám.
Trần Ngọc tâm loạn như ma quay đầu lại nhìn lão Bát vẫn còn đang hôn mê, đem mọi việc dưới đáy hồ kể lại tóm tắt. Một lần nữa thất vọng cộng thêm nỗi sợ hãi một thứ chưa biết tên khiến mọi người rơi vào trầm mặc, chỉ có Mã Văn Thanh tức mình mắng to.
“Con bà nó, là tên hỗn đản nào tạo ra cái thông đạo gặp quỷ này!”
Trần Ngọc tận mắt trông thấy bộ quần áo, vừa nghe cái từ “gặp quỷ” kia tim liền đập nhanh, lại lo lắng lời của hắn khiến đám tiểu nhị càng thêm bất an, lập tức chặn ngang lời Mã Văn Thanh, nói: “Ngươi bớt lảm nhảm chút, chúng ta đã hạ địa nhiều như vậy, gặp mấy thứ linh tinh còn thiếu hay sao? Còn chưa tiến vào đã bị dọa sợ rồi?!”
Hoãn khẩu khí, Trần Ngọc nhìn lướt qua tình huống xung quanh, nói: “Đã có thông đạo, thì nhất định có cách đi xuống. Lần này không được, chúng ta nghĩ thêm biện pháp khác. Hôm nay về trước, ngày mai chúng ta lại hội họp, trước hết để cho đội y sỹ xem cho lão Bát cái đã.”
Mã Văn Thanh thấy Trần Ngọc hiếm khi tức giận, khuôn mặt trong bóng đêm càng thêm tái nhợt, sách một tiếng, không nói gì nữa. Hắn và Trần Ngọc cho dù được Trang gia mời tới dẫn đội, bây giờ bộ dáng này của Trần Ngọc, hiển nhiên không thể trông cậy vào. Mã Văn Thanh xoay người, xua đám tiểu nhị đi.
Trần Ngọc chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, quay lại nhìn Phong Hàn, nói: “Ngươi có phải muốn đi đến chỗ Lạc Thanh hay không, ta mệt rồi, đi về trước.” Hình ảnh dưới đáy hồ tác động mạnh đến cậu, cái loại kinh khủng đạt tới cực hạn đó, nhiều lần thất bại mang đến tuyệt vọng, khiến Trần Ngọc bây giờ suy nghĩ cũng thấy khó khăn.
“Không cần, ngươi chờ ta một lát, ta với ngươi cùng nhau trở về. Bỏ đi, ngươi theo ta cùng đi xem một chút.” Dứt lời, Phong Hàn kéo Trần Ngọc đi tới bên cạnh Lạc Thanh và A Cát.
Trần Ngọc sửng sốt, phát hiện lão Bát bị hai người vây vào giữa đã tỉnh lại, y sỹ đang kiểm tra cho hắn.
Lão Bát mê mang nhìn bốn phía, sau đó hỏi: “Sao vậy? Chúng ta không phải xuống nước ư? Sao đều ở trên bờ hết rồi thế này?”
Mấy người A Cát cùng Trần Ngọc liếc mắt nhìn nhau, A Cát hỏi: “Sau khi ngươi tiến vào đoạn thông đạo thứ hai, nhìn thấy cái gì?”
Sắc mặt lão Bát càng thêm nghi hoặc, giùng giằng muốn đứng lên, “Đúng rồi, chúng ta từ đoạn thứ nhất đi ra, sau đó… sau đó ta vừa mở mắt, đã ở trên bờ, chúng ta vào đoạn thứ hai rồi sao? Nói như vậy, sao ta một chút ấn tượng cũng không có, không phải các ngươi cõng ta ra ngoài ư?”
Sắc mặt A Cát thâm trầm nhìn lão Bát một lát, lắc đầu: “Không, vào đoạn thứ hai rồi ngươi liền ngất xỉu, chúng ta không đi tiếp.”
Lão Bát sờ sờ đầu, chửi thầm một tiếng: “Kháo, chả trách đầu đau như vậy, cư nhiên hôn mê, quá mất mặt, trước kia ở trong nước lăn lộn mấy giờ liền chỉ là chuyện nhỏ, mẹ nó sao lại hôn mê nhỉ?”
Hồ Tử trên mặt lộ ra thần sắc khinh thường, cũng không lại gần.
A Cát cũng không nói thêm gì, bảo người khác đem lão Bát trở về lều. Quay đầu lại nhìn Trần Ngọc, đám người Phong Hàn nói: “Ta thấy, lão Bát không nói dối, hắn quả thật quên mắt chuyện sợ đến mức té xỉu.”
“Có thể do đại não tự bảo vệ, khi trông thấy thứ cực độ sợ hãi, lựa chọn quên lãng.” Lạc Thanh ở bên cạnh gật đầu, đồng ý với quan điểm của A Cát, “Bây giờ xem ra, thuyết pháp của Trần Ngọc cũng xuất hiện vấn đề, chúng ta chỉ có thể tìm những cách khác xuống hồ.”
Phong Hàn xem xét không khí trầm lặng nơi mặt hồ, nói: “Ngày mai hãy nói.”
Trần Ngọc cùng Phong Hàn trở về lều, hiếm khi có dịp trước khi Trần Ngọc ngủ mà hắn quay về như thế này, khi thấy hắn thuần thục chui vào túi ngủ của cậu, Trần Ngọc trợn tròn mắt một lát, nhưng không nói gì.
Khi Trần Ngọc chậm chạp cởi đồ, một góc túi ngủ phình lên, sau đó một quả cầu thịt từ từ di động ra ngoài, hóa ra là báo con đáng hé cặp mắt buồn ngủ nhập nhèm. Tiểu Mập không hiểu tại sao nửa đêm lại đổi người, nhưng nó quyết không có ý định ngủ chung cùng Phong Hàn.
Khi trông thấy Trần Ngọc, Tiểu Mập hai mắt phát sáng, sau đó rõ ràng cảm nhận được lãnh khí sau lưng, cái đuôi vểnh lên lại rũ xuống, ủ rũ cúi đầu chuẩn bị đi về phía Mã Văn Thanh trú tạm một đêm.
“Đợi đã.” Phong Hàn nói.
Chân đang nâng lên của Tiểu Mập cứng đờ, nó đã thức thời trốn đi mà hắn còn muốn gì nữa?! Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng ban đêm “rét lạnh” phụ thân để bé con rời khỏi mẫu thân là thiên kinh địa nghĩa sao! Đây là ngược đãi, đây tuyệt đối là ngược đãi! Nó muốn phản kháng, nó muốn đoạt lại –
“Đem nó mang đi, tối nay không để nó quay về.” Phong Hàn nói, ném một thứ lên đầu Tiểu Mập.
Thanh bốn chân chật vật bò dậy từ trên cái đầu xù lông của Tiểu Mập, mới vừa giật giật, đã bị Tiểu Mập dùng móng vuốt kéo xuống, ngậm vào mồm.
Phong Hàn nhất định đã thừa nhận mình so với Thanh bốn chân quan trọng hơn, hắn cư nhiên để nó trông coi Thanh bốn chân – xác định được địa vị gia đình của mình Tiểu Mập hưng phấn hai mắt phát sáng.
Trần Ngọc lặng yên nhìn Tiểu Mập chạy chầm chậm chạy về phía túi ngủ của Mã Văn Thanh, cũng chui vào túi ngủ.
Phong Hàn giật giật, thân thể theo sát Trần Ngọc, nói: “Nếu như ta không có ở đây, ngươi không được một mình xuống nước.” Dừng một chút, bổ sung thêm một câu: “Ta không yên lòng.”
Trần Ngọc đáp một tiếng, đồng thời cố gắng đem tay Phong Hàn mò vào trong quần áo của cậu kéo ra ngoài, nhỏ giọng oán trách: “Ta kháo, bây giờ tình huống nào, ngươi còn có tâm tình này, hơn nữa, còn có người khác.”
Phong Hàn cúi đầu nhìn cậu một lát, tay chằng qua chỉ sờ soạng một lát, cũng không có bất kỳ động tác nào khác, sau đó lẩm bầm mang theo ẩn nhẫn nói: “Ta biết ngươi muốn làm, bất quá bây giờ không có cách nào, nơi này quá chật, ra ngoài ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi…Ngươi toát mồ hôi.” Làn da ôn lạnh nhẵn nhụi sờ rất thoải mái. (vô sỉ lever max)
Trần Ngọc giận đến muốn hộc máu, sau đó cậu phát hiện hỗn loạn trong lòng cùng sợ hãi nhanh chóng nhạt dần. Trầm mặc một lúc, Trần Ngọc không nhịn được giải thích: “Thấy thứ đó rồi, ai cũng sẽ sợ.”
Phong Hàn cúi đầu nhìn mình một chút, do dự có muốn để Trần Ngọc thử một chút hay không, hắn quả thực không có chảy mồ hôi, bất quá như vậy tựa hồ Trần Ngọc sẽ bị đả kích lớn hơn, đồng thời nghiêm túc thầm nghĩ: Trần Ngọc thật sự là quá yếu.
Trần Ngọc hiểu hàn ý trong mắt Phong Hàn, cố gắng đem mấy lời ngươi xác định mình thật sự là con người sao, lão tử mới là người thường có được hay không nuốt xuống bụng, dựa vào Phong Hàn hai mắt nhắm nghiền.
Rạng sáng hôm sau, Trần Ngọc liền tỉnh lại. Sự thật chứng minh, Phong Hàn còn vội hơn cả Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh, lúc Trần Ngọc tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Phong Hàn đâu nữa.
Trần Ngọc chán nản mặc quần áo, đi ra ngoài.
Sáng sớm, ngoại trừ tiểu nhị gác đêm, phần lớn những người còn lại còn chưa dậy, dù sao đếm qua cũng giằng co đến hai giờ.
Trần Ngọc đi hai bước, trên đùi chợt nặng, cúi đầu phát hiện Tiểu mập đang thân mật cọ ống quần của cậu, cái đuôi vểnh lên, còn kém phần nũng nịu nữa thôi.
Trần Ngọc nở nụ cười, cười nhạo Tiểu Mập: “Ngươi cũng không phải là chó –’’
Nhắc đến chó, Trần Ngọc chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía căn nhà gỗ bên hồ.
-END 129-