Chương : 147
A Thuận thoát nhìn rất câu nệ, vẫn cẩn cẩn dực dực dẫn đường phía trước, chỉ có lúc đường đi khó khăn thấp giọng nhắc nhở một câu.
Trần Ngọc trông con đường càng ngày càng quen thuộc, trong lòng lặng lẽ thở dài, lần trước vào núi còn là một đám người, do ông lão và Lê Mã giả trang thành Vương Miêu dẫn đội, tới đây một lần nữa, thì đã cảnh còn người mất.
Ngẫm nghĩ một hồi, Trần Ngọc chợt nhớ ra một chuyện khác, lên tiếng hỏi: “Lần trước khi các ngươi đưa tế phẩm vào núi, có phải có một nữ sinh lưu lại hay không?”
A Thuận sửng sốt, không ngờ Trần Ngọc cư nhiên sẽ quan tâm chuyện nhỏ nhặt này, hắn suy nghĩ một lát, cung kính nói: “Đúng vậy, khi ấy đúng là có một sinh viên như vậy, cô ấy bị thương, thật ra chủ yếu là bị kinh sợ, ơ lại nhà của ta. Lê Mã vừa vặn nghĩ mình có thể theo lên núi, vì vậy giả trang thành bộ dáng của nữ sinh đó đi cùng bọn họ.”
Khiến A Thuận cảm thấy kỳ quái chính là Trần Ngọc không hề nhắc năm đó đưa tế phẩm lên núi như thế nào, cậu chỉ bất động thanh sắc hỏi: “Nữ sinh kia sau đó thì sao?”
A Thuận nhướng mày, có chút khó khăn đáp: “Vốn ta định trời sáng sẽ đưa cô gái ấy xuống núi, nhưng sau hôm chúng ta tiếp ứng phụ thân, cô gái ở lại thôn ấy đã biến mất.”
Dơ dự trong chốc lát, A Thuận tiếp tục nói: “Thật ra chuyện này nhắc tới cùng kỳ quái, cô gái ấy không chờ đồng bạn của cô, cũng không mang theo bất kỳ thứ gì, bao gồm thức ăn và hành lý, như vậy rất khó từ trong núi ra ngoài. Cũng không biết cô ấy sau đó thế nào.”
Nói xong câu cuối, A Thuận thở dài, mang theo nhàn nhạt lo lắng cùng tiếc hận.
Trần Ngọc nghiêng đầu nhìn A Thuận một cái, tiểu tử này tâm địa vẫn là thiện lương.
“Cô gái ấy còn sống.” Trần Ngọc nói, nghĩ đến Vương Miêu quái dị trong sơn động, Trần Ngọc lại có chút phiền loạn. Một người bình thường có thể thay đổi đến mức nào? Người còn sống đó, rốt cuộc có phải Vương Miêu hay không?
A Thuận thở phào nhẹ nhõm, cũng không nói gì nữa, hai người đi thẳng đến sơn cốc tràn ngập hoa tươi năm đó. Hai năm trôi qua, hoa cỏ trong sơn cốc vẫn sum xuê tươi tốt, hoa tươi to bằng miệng chén chỗ nào cũng thấy, bươm bướm nhiều màu bị hương khí hấp dẫn bay tới thành đoàn vô ưu vô lo chao lượn.
Bất quá, biết được bên dưới những đóa hoa đủ mọi sắc màu kia cất giấu những con rắn xấu xí kích độc, Trần Ngọc vô luận ra sao cũng không thể hội được mỹ cảm năm đó, chỉ thấy từng trận lạnh lẽo.
Trần Ngọc ngừng lại trước cửa cốc, nói: “Cửa vào nằm trong căn nhà gỗ phía sau cây hoa?” Tới đây lần nữa, Trần Ngọc đương nhiên đã biết. Con đường phía trước, không còn cần thiết mang theo A Thuận.
A Thuận lại lắc đầu, nói: “Đó chẳng qua là một trong những cửa vào, hơn nữa còn phải đi qua một ngôi mộ nhà Thanh, tương đối phiền phức, ta mang ngài đến cửa vào thông trực tiếp đến cổ mộ kia.”
Trần Ngọc sửng sốt, không xác đinh hỏi: “Ý ngươi là vẫn còn cửa vào?”
A Thuận gật đầu, “Xuyên qua rừng cây phía sau nhà gỗ, là núi Thanh Phong, cửa vào ở trên mặt đá lớn trồi ra ngoài dưới chân núi hơn hai mươi thước.bất quá muốn đi vào từ cánh cửa đó, nhất định phải có ngọc bội tổ truyền của tộc ta mới được, ta đây sẽ mang ngài qua.”
Trần Ngọc nhưng đứng yên bất động, trầm mặc một hồi ở cửa cốc, nói: “A Thuận, ngươi đưa tới tới đây là được, để ngọc bội lại, ngươi trở về đi.”
A Thuận cả kinh, vội vàng nói: “Như vậy sao được, ta nếu đã đi, nhất định phải dẫn ngài qua đó. Hơn nữa, hơn nữa sau khi ngài nói ra câu kia, đây cũng là chuyện cuối cùng tộc người chúng ta làm vì ngài.”
Trần Ngọc lắc đầu, nói: “Con đường sau đó rất đơn giản, tự ta có thể tìm được. Nếu như ngươi đưa ta qua, lại không thể từ đường cũ sơn cốc trở về, quanh đi quẩn lại cũng phiền toái, ngươi tới đây là được.”
Tay Trần Ngọc chỉ về phía cây hoa trong sơn cốc, chỉ có thể đi vào, không thể đi ra, nếu không những con rắn kia sẽ công kích.
A Thuận thấy Trần Ngọc kiên trì, cũng không dám cứng rắn lưu lại, chỉ có thể lấy ra một khối ngọc bội mà xanh đưa cho Trần Ngọc. Do dự một chút, từ trong túi xách trên người lấy ra một bao đựng bột phấn gì đó, nói: “Đây là thuốc khu xà tổ truyền của chúng ta, coi như linh nghiệm, ngài mang theo đi.” Vừa nói vừa bất an liếc Trần Ngọc một cái, y theo những gì phụ thân miêu tả, vị chủ nhân này mạnh đến mức không ai sánh được, A Thuận lo lắng có phải mình đã làm một chuyện dư thừa hay không.
Trần Ngọc dưới con mắt lo lắng của A Thuận trực tiếp nhận lấy bao thuốc, nói cảm ơn, xoay người đi vào trong sơn cốc.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng nữa, A Thuận mới thu hồi tầm mắt. Hắn là lần đầu tiên thấy vị chủ nhân này, tựa hồ không giống với miêu tả của các vị tộc trưởng. Nhưng can hệ gì, quan trọng là, tộc bọn họ cuối cùng cũng được tự do.
A Thuận hít một hơi thật sâu, mang theo cảm kích không nói ra, xoay người nhẹ nhàng quay về.
Mà ở bên kia, bởi vì biết dưới hoa toàn là rắn, Trần Ngọc không tự chủ được bước nhanh hơn, cho đến khi xuyên qua biển hoa ra ngoài, Trần Ngọc mới thở phảo nhẹ nhõm.
Cậu chú ý tới đường mòn trên đất, để lại không ít dấu chân, hơn nữa vẫn còn mới, dấu chân trực tiếp hướng về phía căn nhà gỗ, xem ra Trang lão đại bọn họ đi con đường qua mộ nhà Thanh kia.
Trần Ngọc ánh mắt phức tạp nhìn căn nhà an tĩnh một lát, xoay người đi về phía rừng cây.
Thế nhưng, đi chưa được mấy bước, Trần Ngọc chợt vội vàng xoay người trốn phía sau một cây đại thụ.
Ở phía trước cách đó chưa đủ một trăm mét, thấp thoáng giưa đám cây cối, có hai người đang đứng. Mà, hai người này Trần Ngọc đều quen biết, một là Phong Hàn, một là Lạc Thanh.
Trần Ngọc tựa vào cái cây phía sau, hai mắt nhắm nghiền. Mấy ngày không trông thấy, chợt nhìn đến, trong lòng Trần Ngọc theo bản năng trào lên vọng động muốn chào hỏi, hoặc có thể ôm thật chặt một cái.
Thầm nhủ liên tục vài lần hiện giờ Phong Hàn muốn giết cậu, hoàn toàn không phải trò đùa, Trần Ngọc rốt cuộc cũng khiến tâm tình mình bình tĩnh lại.
Hai người kia không vào mộ, ở chỗ này làm cái gì?
Trần Ngọc nghi hoặc, nhưng cậu tin chắc gặp phải Phong Hàn, người xui xẻo vĩnh viễn là cậu, vì vậy quyết định đợi hai ôn thần này rời đi, hoặc mình dứt khoát đi đường vòng.
Tiếp đó, thanh âm vô cùng quen thuộc của Phong Hàn truyền đến, mang theo sự tức giận không thể đè nén: “Tại sao giấu ta đi điều tra Trần Ngọc?”
Lạc Thanh tựa hồ rất kinh ngạc, lo lắng, trả lời có phần thiếu mạch lạc: “Phong, ngài nghe ta giải thích, ta chẳng qua là thấy Trần Ngọc có vấn đề, ít nhất – y giấu diếm chuyện về ngài.”
Lạc Thanh bất an ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của Phong Hàn, châm chước nói: “Nhưng quan hệ giữa ngài và y rất tốt, ta phải đợi có chứng cứ mới dám nói với ngài. Nếu như Trần Ngọc trong sạch, ta tuyệt đối sẽ không nhiều lời. Nhưng rất rõ ràng y không phải, y chính là Ngư Phù. Chỉ là không ngờ, tiểu nhị giúp ta điều tra lại là người của Trang lão đại. Trước khi ta kịp nói cho ngài, Trang lão đại cư nhiên – cư nhiên trong mộ ở hồ Kính Thủy phơi bày tất cả.”
“Thật đó, Phong, ta cũng không muốn như vậy – ’’
“Bất kể ngươi có muốn hay không, kết quả đều đã không cách nào thay đổi.” Phong Hàn chợt cắt đứt lời giải thích của Lạc Thanh, lạnh lùng, không nghe ra cảm xúc.
Sắc mặt Lạc Thanh trắng bệch, chợt quỳ xuống, “Phong, ngài – ngài không thể vì y mà sa sút như vậy, y dù sao – dù sa đã…Mà chúng ta những người đi theo ngài vẫn còn, chúng ta sẽ luôn bên cạnh ngài. Bây giờ cách thời gian càng ngày càng gần, nếu như chúng ta không thể trở về, phải đợi thêm nhiều năm nữa, đến lúc đó linh trên người chúng ta sẽ càng ngày càng ít…”
Cặp mắt đen nhánh của Phong Hàn quét tới, Lạc Thanh không nói nữa.
Qua thật lâu, Phong Hàn lạnh lùng nói: “Làm thuộc hạ của ta, lại là thuộc hạ trung thánh nhất, ngươi muốn gì ta nhất định sẽ cho ngươi. Nhưng đừng quên, đây là chuyện giữa ta và Trần Ngọc, không cần người khác nhúng tay, có quyền đưa ra quyết định chỉ có ta. Cho dù là ngươi cũng không được, Lạc Thanh, không có lần sau.”
Lạc Thanh cúi thấp đầu, bán tay để tại bên người nắm lại thật chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Hắn không biết Phong Hàn rốt cuộc đã biết những gì, nhưng đối đãi với hắn lãnh đạm như vậy, vẫn là lần đầu. Hơn nữa, Phong Hàn thật sự biết thứ hắn muốn nhất là gì không…
Cuối cùng, Lạc Thanh cố nén cám giác ua ám cùng thương tâm không ngừng kéo đến, nói: “Chủ nhân, chuyện xích đan -’’
Phong Hàn khoát tay áo, “Ngươi không cần phải để ý, kia đã là viên xích đan cuối cùng, hơn nữa, ta cũng sẽ không đối đãi với y như những người khác. Thời gian gấp rút, ngươi đi xuống an bài trước.”
Y kia đương nhiên là Trần Ngọc, dưới tình huống hắn rõ ràng biết Trần Ngọc chính là Ngư Phù! Người chết quả nhiên là lơn nhất, Lạc Thanh cắn răng, nhưng không dám nói gì nữa, đứng dậy rời đi.
Cách đó không xa phía sau gốc cây, Trần Ngọc tựa vào trên cây khô, lấy tay bưng kín mặt. Mới nãy khi nghe được những lời của Phong Hàn, Trần Ngọc không tự chủ hô hấp chậm lại, trái tim giống như bị người ta bóp nghẹt.
Ngay vào lúc này, Phong Hàn chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén vừng vàng nhìn chằm chằm về một hường, lạnh lùng nói: “Ngươi định trốn tới khi nào?”
Cả người Trần Ngọc run lên, tay phải bất giác đặt lên trái tim, kể từ lúc tiến nhận thân thể này, trái tim của câu chưa từng đập nhanh như vậy. Thậm chí có cảm giác choáng váng đầu óc, thân thể này vốn có chút lạ, Trần Ngọc bắt đầu lo lắng có thể phát bệnh vào thời điểm này hay không.
Cảm giác quẫn bách quen thuộc chỉ khi ở chung một chỗ với Phong Hàn mới có, quả nhiên xuất hiện, Trần Ngọc hít một hơi thật sâu, cậu muốn chửi người, muốn nhấc chân bỏ chạy, nhưng dưới uy hiếp khổng lồ cực có hiệu quả với cậu, Trần Ngọc không có cái lá gan đó.
Nhưng xuất hiện tuyệt đối không phải là ý kiến hay, Phong Hàn đã có phần mất kiên nhẫn, Trần Ngọc vội vàng, chợt dùng mũ phủ lên đầu, xoay người đứng dậy, thử thăm dò hỏi một câu: “Nếu như ta nói mình chỉ đi ngàng qua, ngươi có tin không?”
Phong Hàn đang ngồi dưới đất, kể từ lúc Trần Ngọc đi ra, vẫn lạnh lùng nhìn cậu.
Trần Ngọc cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo kia có thể đâm thủng xương tủy của cậu, sau đó cậu trong lòng run sợ phát hiện Phong Hàn nhếch môi, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
“Biết không? Ta một mực tìm ngươi, ta hận Ngư Phù, nhưng ta cũng chán ghét y dùng mặt của mình lừa gạt người của ta.” Phong Hàn ôn nhu nói, vừa nói vừa dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt người bên cạnh, trong mắt mang theo vô hạn thâm tình.
Trần Ngọc lúc này mới phát hiện Phong Hàn cư nhiên đem thi thể của cậu tùy thân mang theo! Đây là cái thể loại gì a?!
Sau đó Phong Hàn ngẩng đầu lên, sắc mặt tăm tối quan sát người ẩn sau mũ trùm.
Trần Ngọc rụt cổ một cái, cậu cảm thấy một sự rét lạnh chưa từng có, là loại cảm giác chỉ con mồi của Phong Hàn mới may mắn cảm nhận được. Dưới ánh mắt như vậy, hai chân Trần Ngọc phát run, không dám cử động.
“Nếu y đã rời đi, thân thể này của y nên cát bụi về với cát bụi, ngươi nói có phải không?” Phong Hàn dùng giọng nói ôn hòa thương lượng với con mồi trước mặt.
Mồ hôi Trần Ngọc chảy đầm đìa, cậu nghe ra sát khí đằng đằng ẩn sau vẻ ôn hòa đó, mang theo tàn nhẫn đặc hữu của Phong Hàn.
Trần Ngọc bị dọa đứng bất động tại chỗ, Phong Hàn từ từ đứng lên.
Thế nhưng, sau một hồi tiếng động kỳ quái rất nhỏ, Phong Hàn chợt khựng lại.
Trần Ngọc cũng ngơ ngác nhìn theo tầm mắt rũ xuống của Phong Hàn, một cái móng vuốt của Tiểu Mập đang móc trên quần áo của Phong Hàn, một cái chân khác đặt trên quần áo thi thể Trần Ngọc, bởi vì động tác đứng dậy của Phong Hàn, cả thân thể của nó đang treo ngược giữa không trung vùng vẫy.
Tiểu Mập mê mang mở to hai mắt, không hiểu tại sao mình lại lâm vào tình cảnh bi đát như vậy, rõ ràng mới nãy nó chỉ coi chừng dùm song thân ngủ một giấc mà thôi!
Hiện tại Phong Hàn phụ trách uy nó, phụ trách nuôi dạy nó, nó gần đây phi thương bi thúc.
Thật vất vả, Phong Hàn lại thủ thỉ bên cạnh Trần Ngọc, nó vì muốn tìm kiếm cảm giác ấm áp một nhà ba người lúc trước, một móng vuốt bám vào cổ áo Trần Ngọc, một móng vuốt khác quỷ thần xui khiến len lén khoác lên trên vạt áo của Phong Hàn, sau đó ngủ thiếp đi.
Kết quả, kết quả – lại thành ra một việc khiến nó mất mặt như vậy!
Đau thương hơn chính là, Tiểu Mập phát hiện nó càng vội vàng, càng không thu ại được móng vuốt, chỉ có thể nhìn hai chân trước của mình cách nhau càng ngày càng xa, úc! Trời ơi, ai tới cứu nó!
Phong Hàn rũ mắt diện vô biểu tình nhìn báo con gấp đên độ dựng lông, lại nhìn móng vuốt của Tiểu Mập bám lấy quần áo Trần Ngọc. Cuối cùng lại ngồi xuống, nhưng cầm lấy móng vuốt bám trên quần áo Trần Ngọc của Tiểu Mập.
Bốn chân Thanh núp trong quần áo của Trần Ngọc, lặng lẽ dùng móng vuốt che mắt, không đành lòng nhìn bộ dáng thê thảm mất thể diện kia của Tiểu mập.
Trần Ngọc lấy lại tinh thần, nhanh chóng lui ra sau chạy mất, không chạy vào lúc này, nếu bị Phong Hàn bắt được, tuyệt đối không còn đường sống.
Tiểu Mập, làm tốt lắm! Lại giúp mẹ con một lần. Trần Ngọc vội vàng chạy trối chết không ý thức được cậu yên lặng thừa nhận định nghĩa bà chủ gia đình của Phong Hàn cho cậu.
-END 148-
Trần Ngọc trông con đường càng ngày càng quen thuộc, trong lòng lặng lẽ thở dài, lần trước vào núi còn là một đám người, do ông lão và Lê Mã giả trang thành Vương Miêu dẫn đội, tới đây một lần nữa, thì đã cảnh còn người mất.
Ngẫm nghĩ một hồi, Trần Ngọc chợt nhớ ra một chuyện khác, lên tiếng hỏi: “Lần trước khi các ngươi đưa tế phẩm vào núi, có phải có một nữ sinh lưu lại hay không?”
A Thuận sửng sốt, không ngờ Trần Ngọc cư nhiên sẽ quan tâm chuyện nhỏ nhặt này, hắn suy nghĩ một lát, cung kính nói: “Đúng vậy, khi ấy đúng là có một sinh viên như vậy, cô ấy bị thương, thật ra chủ yếu là bị kinh sợ, ơ lại nhà của ta. Lê Mã vừa vặn nghĩ mình có thể theo lên núi, vì vậy giả trang thành bộ dáng của nữ sinh đó đi cùng bọn họ.”
Khiến A Thuận cảm thấy kỳ quái chính là Trần Ngọc không hề nhắc năm đó đưa tế phẩm lên núi như thế nào, cậu chỉ bất động thanh sắc hỏi: “Nữ sinh kia sau đó thì sao?”
A Thuận nhướng mày, có chút khó khăn đáp: “Vốn ta định trời sáng sẽ đưa cô gái ấy xuống núi, nhưng sau hôm chúng ta tiếp ứng phụ thân, cô gái ở lại thôn ấy đã biến mất.”
Dơ dự trong chốc lát, A Thuận tiếp tục nói: “Thật ra chuyện này nhắc tới cùng kỳ quái, cô gái ấy không chờ đồng bạn của cô, cũng không mang theo bất kỳ thứ gì, bao gồm thức ăn và hành lý, như vậy rất khó từ trong núi ra ngoài. Cũng không biết cô ấy sau đó thế nào.”
Nói xong câu cuối, A Thuận thở dài, mang theo nhàn nhạt lo lắng cùng tiếc hận.
Trần Ngọc nghiêng đầu nhìn A Thuận một cái, tiểu tử này tâm địa vẫn là thiện lương.
“Cô gái ấy còn sống.” Trần Ngọc nói, nghĩ đến Vương Miêu quái dị trong sơn động, Trần Ngọc lại có chút phiền loạn. Một người bình thường có thể thay đổi đến mức nào? Người còn sống đó, rốt cuộc có phải Vương Miêu hay không?
A Thuận thở phào nhẹ nhõm, cũng không nói gì nữa, hai người đi thẳng đến sơn cốc tràn ngập hoa tươi năm đó. Hai năm trôi qua, hoa cỏ trong sơn cốc vẫn sum xuê tươi tốt, hoa tươi to bằng miệng chén chỗ nào cũng thấy, bươm bướm nhiều màu bị hương khí hấp dẫn bay tới thành đoàn vô ưu vô lo chao lượn.
Bất quá, biết được bên dưới những đóa hoa đủ mọi sắc màu kia cất giấu những con rắn xấu xí kích độc, Trần Ngọc vô luận ra sao cũng không thể hội được mỹ cảm năm đó, chỉ thấy từng trận lạnh lẽo.
Trần Ngọc ngừng lại trước cửa cốc, nói: “Cửa vào nằm trong căn nhà gỗ phía sau cây hoa?” Tới đây lần nữa, Trần Ngọc đương nhiên đã biết. Con đường phía trước, không còn cần thiết mang theo A Thuận.
A Thuận lại lắc đầu, nói: “Đó chẳng qua là một trong những cửa vào, hơn nữa còn phải đi qua một ngôi mộ nhà Thanh, tương đối phiền phức, ta mang ngài đến cửa vào thông trực tiếp đến cổ mộ kia.”
Trần Ngọc sửng sốt, không xác đinh hỏi: “Ý ngươi là vẫn còn cửa vào?”
A Thuận gật đầu, “Xuyên qua rừng cây phía sau nhà gỗ, là núi Thanh Phong, cửa vào ở trên mặt đá lớn trồi ra ngoài dưới chân núi hơn hai mươi thước.bất quá muốn đi vào từ cánh cửa đó, nhất định phải có ngọc bội tổ truyền của tộc ta mới được, ta đây sẽ mang ngài qua.”
Trần Ngọc nhưng đứng yên bất động, trầm mặc một hồi ở cửa cốc, nói: “A Thuận, ngươi đưa tới tới đây là được, để ngọc bội lại, ngươi trở về đi.”
A Thuận cả kinh, vội vàng nói: “Như vậy sao được, ta nếu đã đi, nhất định phải dẫn ngài qua đó. Hơn nữa, hơn nữa sau khi ngài nói ra câu kia, đây cũng là chuyện cuối cùng tộc người chúng ta làm vì ngài.”
Trần Ngọc lắc đầu, nói: “Con đường sau đó rất đơn giản, tự ta có thể tìm được. Nếu như ngươi đưa ta qua, lại không thể từ đường cũ sơn cốc trở về, quanh đi quẩn lại cũng phiền toái, ngươi tới đây là được.”
Tay Trần Ngọc chỉ về phía cây hoa trong sơn cốc, chỉ có thể đi vào, không thể đi ra, nếu không những con rắn kia sẽ công kích.
A Thuận thấy Trần Ngọc kiên trì, cũng không dám cứng rắn lưu lại, chỉ có thể lấy ra một khối ngọc bội mà xanh đưa cho Trần Ngọc. Do dự một chút, từ trong túi xách trên người lấy ra một bao đựng bột phấn gì đó, nói: “Đây là thuốc khu xà tổ truyền của chúng ta, coi như linh nghiệm, ngài mang theo đi.” Vừa nói vừa bất an liếc Trần Ngọc một cái, y theo những gì phụ thân miêu tả, vị chủ nhân này mạnh đến mức không ai sánh được, A Thuận lo lắng có phải mình đã làm một chuyện dư thừa hay không.
Trần Ngọc dưới con mắt lo lắng của A Thuận trực tiếp nhận lấy bao thuốc, nói cảm ơn, xoay người đi vào trong sơn cốc.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng nữa, A Thuận mới thu hồi tầm mắt. Hắn là lần đầu tiên thấy vị chủ nhân này, tựa hồ không giống với miêu tả của các vị tộc trưởng. Nhưng can hệ gì, quan trọng là, tộc bọn họ cuối cùng cũng được tự do.
A Thuận hít một hơi thật sâu, mang theo cảm kích không nói ra, xoay người nhẹ nhàng quay về.
Mà ở bên kia, bởi vì biết dưới hoa toàn là rắn, Trần Ngọc không tự chủ được bước nhanh hơn, cho đến khi xuyên qua biển hoa ra ngoài, Trần Ngọc mới thở phảo nhẹ nhõm.
Cậu chú ý tới đường mòn trên đất, để lại không ít dấu chân, hơn nữa vẫn còn mới, dấu chân trực tiếp hướng về phía căn nhà gỗ, xem ra Trang lão đại bọn họ đi con đường qua mộ nhà Thanh kia.
Trần Ngọc ánh mắt phức tạp nhìn căn nhà an tĩnh một lát, xoay người đi về phía rừng cây.
Thế nhưng, đi chưa được mấy bước, Trần Ngọc chợt vội vàng xoay người trốn phía sau một cây đại thụ.
Ở phía trước cách đó chưa đủ một trăm mét, thấp thoáng giưa đám cây cối, có hai người đang đứng. Mà, hai người này Trần Ngọc đều quen biết, một là Phong Hàn, một là Lạc Thanh.
Trần Ngọc tựa vào cái cây phía sau, hai mắt nhắm nghiền. Mấy ngày không trông thấy, chợt nhìn đến, trong lòng Trần Ngọc theo bản năng trào lên vọng động muốn chào hỏi, hoặc có thể ôm thật chặt một cái.
Thầm nhủ liên tục vài lần hiện giờ Phong Hàn muốn giết cậu, hoàn toàn không phải trò đùa, Trần Ngọc rốt cuộc cũng khiến tâm tình mình bình tĩnh lại.
Hai người kia không vào mộ, ở chỗ này làm cái gì?
Trần Ngọc nghi hoặc, nhưng cậu tin chắc gặp phải Phong Hàn, người xui xẻo vĩnh viễn là cậu, vì vậy quyết định đợi hai ôn thần này rời đi, hoặc mình dứt khoát đi đường vòng.
Tiếp đó, thanh âm vô cùng quen thuộc của Phong Hàn truyền đến, mang theo sự tức giận không thể đè nén: “Tại sao giấu ta đi điều tra Trần Ngọc?”
Lạc Thanh tựa hồ rất kinh ngạc, lo lắng, trả lời có phần thiếu mạch lạc: “Phong, ngài nghe ta giải thích, ta chẳng qua là thấy Trần Ngọc có vấn đề, ít nhất – y giấu diếm chuyện về ngài.”
Lạc Thanh bất an ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của Phong Hàn, châm chước nói: “Nhưng quan hệ giữa ngài và y rất tốt, ta phải đợi có chứng cứ mới dám nói với ngài. Nếu như Trần Ngọc trong sạch, ta tuyệt đối sẽ không nhiều lời. Nhưng rất rõ ràng y không phải, y chính là Ngư Phù. Chỉ là không ngờ, tiểu nhị giúp ta điều tra lại là người của Trang lão đại. Trước khi ta kịp nói cho ngài, Trang lão đại cư nhiên – cư nhiên trong mộ ở hồ Kính Thủy phơi bày tất cả.”
“Thật đó, Phong, ta cũng không muốn như vậy – ’’
“Bất kể ngươi có muốn hay không, kết quả đều đã không cách nào thay đổi.” Phong Hàn chợt cắt đứt lời giải thích của Lạc Thanh, lạnh lùng, không nghe ra cảm xúc.
Sắc mặt Lạc Thanh trắng bệch, chợt quỳ xuống, “Phong, ngài – ngài không thể vì y mà sa sút như vậy, y dù sao – dù sa đã…Mà chúng ta những người đi theo ngài vẫn còn, chúng ta sẽ luôn bên cạnh ngài. Bây giờ cách thời gian càng ngày càng gần, nếu như chúng ta không thể trở về, phải đợi thêm nhiều năm nữa, đến lúc đó linh trên người chúng ta sẽ càng ngày càng ít…”
Cặp mắt đen nhánh của Phong Hàn quét tới, Lạc Thanh không nói nữa.
Qua thật lâu, Phong Hàn lạnh lùng nói: “Làm thuộc hạ của ta, lại là thuộc hạ trung thánh nhất, ngươi muốn gì ta nhất định sẽ cho ngươi. Nhưng đừng quên, đây là chuyện giữa ta và Trần Ngọc, không cần người khác nhúng tay, có quyền đưa ra quyết định chỉ có ta. Cho dù là ngươi cũng không được, Lạc Thanh, không có lần sau.”
Lạc Thanh cúi thấp đầu, bán tay để tại bên người nắm lại thật chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Hắn không biết Phong Hàn rốt cuộc đã biết những gì, nhưng đối đãi với hắn lãnh đạm như vậy, vẫn là lần đầu. Hơn nữa, Phong Hàn thật sự biết thứ hắn muốn nhất là gì không…
Cuối cùng, Lạc Thanh cố nén cám giác ua ám cùng thương tâm không ngừng kéo đến, nói: “Chủ nhân, chuyện xích đan -’’
Phong Hàn khoát tay áo, “Ngươi không cần phải để ý, kia đã là viên xích đan cuối cùng, hơn nữa, ta cũng sẽ không đối đãi với y như những người khác. Thời gian gấp rút, ngươi đi xuống an bài trước.”
Y kia đương nhiên là Trần Ngọc, dưới tình huống hắn rõ ràng biết Trần Ngọc chính là Ngư Phù! Người chết quả nhiên là lơn nhất, Lạc Thanh cắn răng, nhưng không dám nói gì nữa, đứng dậy rời đi.
Cách đó không xa phía sau gốc cây, Trần Ngọc tựa vào trên cây khô, lấy tay bưng kín mặt. Mới nãy khi nghe được những lời của Phong Hàn, Trần Ngọc không tự chủ hô hấp chậm lại, trái tim giống như bị người ta bóp nghẹt.
Ngay vào lúc này, Phong Hàn chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén vừng vàng nhìn chằm chằm về một hường, lạnh lùng nói: “Ngươi định trốn tới khi nào?”
Cả người Trần Ngọc run lên, tay phải bất giác đặt lên trái tim, kể từ lúc tiến nhận thân thể này, trái tim của câu chưa từng đập nhanh như vậy. Thậm chí có cảm giác choáng váng đầu óc, thân thể này vốn có chút lạ, Trần Ngọc bắt đầu lo lắng có thể phát bệnh vào thời điểm này hay không.
Cảm giác quẫn bách quen thuộc chỉ khi ở chung một chỗ với Phong Hàn mới có, quả nhiên xuất hiện, Trần Ngọc hít một hơi thật sâu, cậu muốn chửi người, muốn nhấc chân bỏ chạy, nhưng dưới uy hiếp khổng lồ cực có hiệu quả với cậu, Trần Ngọc không có cái lá gan đó.
Nhưng xuất hiện tuyệt đối không phải là ý kiến hay, Phong Hàn đã có phần mất kiên nhẫn, Trần Ngọc vội vàng, chợt dùng mũ phủ lên đầu, xoay người đứng dậy, thử thăm dò hỏi một câu: “Nếu như ta nói mình chỉ đi ngàng qua, ngươi có tin không?”
Phong Hàn đang ngồi dưới đất, kể từ lúc Trần Ngọc đi ra, vẫn lạnh lùng nhìn cậu.
Trần Ngọc cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo kia có thể đâm thủng xương tủy của cậu, sau đó cậu trong lòng run sợ phát hiện Phong Hàn nhếch môi, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
“Biết không? Ta một mực tìm ngươi, ta hận Ngư Phù, nhưng ta cũng chán ghét y dùng mặt của mình lừa gạt người của ta.” Phong Hàn ôn nhu nói, vừa nói vừa dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt người bên cạnh, trong mắt mang theo vô hạn thâm tình.
Trần Ngọc lúc này mới phát hiện Phong Hàn cư nhiên đem thi thể của cậu tùy thân mang theo! Đây là cái thể loại gì a?!
Sau đó Phong Hàn ngẩng đầu lên, sắc mặt tăm tối quan sát người ẩn sau mũ trùm.
Trần Ngọc rụt cổ một cái, cậu cảm thấy một sự rét lạnh chưa từng có, là loại cảm giác chỉ con mồi của Phong Hàn mới may mắn cảm nhận được. Dưới ánh mắt như vậy, hai chân Trần Ngọc phát run, không dám cử động.
“Nếu y đã rời đi, thân thể này của y nên cát bụi về với cát bụi, ngươi nói có phải không?” Phong Hàn dùng giọng nói ôn hòa thương lượng với con mồi trước mặt.
Mồ hôi Trần Ngọc chảy đầm đìa, cậu nghe ra sát khí đằng đằng ẩn sau vẻ ôn hòa đó, mang theo tàn nhẫn đặc hữu của Phong Hàn.
Trần Ngọc bị dọa đứng bất động tại chỗ, Phong Hàn từ từ đứng lên.
Thế nhưng, sau một hồi tiếng động kỳ quái rất nhỏ, Phong Hàn chợt khựng lại.
Trần Ngọc cũng ngơ ngác nhìn theo tầm mắt rũ xuống của Phong Hàn, một cái móng vuốt của Tiểu Mập đang móc trên quần áo của Phong Hàn, một cái chân khác đặt trên quần áo thi thể Trần Ngọc, bởi vì động tác đứng dậy của Phong Hàn, cả thân thể của nó đang treo ngược giữa không trung vùng vẫy.
Tiểu Mập mê mang mở to hai mắt, không hiểu tại sao mình lại lâm vào tình cảnh bi đát như vậy, rõ ràng mới nãy nó chỉ coi chừng dùm song thân ngủ một giấc mà thôi!
Hiện tại Phong Hàn phụ trách uy nó, phụ trách nuôi dạy nó, nó gần đây phi thương bi thúc.
Thật vất vả, Phong Hàn lại thủ thỉ bên cạnh Trần Ngọc, nó vì muốn tìm kiếm cảm giác ấm áp một nhà ba người lúc trước, một móng vuốt bám vào cổ áo Trần Ngọc, một móng vuốt khác quỷ thần xui khiến len lén khoác lên trên vạt áo của Phong Hàn, sau đó ngủ thiếp đi.
Kết quả, kết quả – lại thành ra một việc khiến nó mất mặt như vậy!
Đau thương hơn chính là, Tiểu Mập phát hiện nó càng vội vàng, càng không thu ại được móng vuốt, chỉ có thể nhìn hai chân trước của mình cách nhau càng ngày càng xa, úc! Trời ơi, ai tới cứu nó!
Phong Hàn rũ mắt diện vô biểu tình nhìn báo con gấp đên độ dựng lông, lại nhìn móng vuốt của Tiểu Mập bám lấy quần áo Trần Ngọc. Cuối cùng lại ngồi xuống, nhưng cầm lấy móng vuốt bám trên quần áo Trần Ngọc của Tiểu Mập.
Bốn chân Thanh núp trong quần áo của Trần Ngọc, lặng lẽ dùng móng vuốt che mắt, không đành lòng nhìn bộ dáng thê thảm mất thể diện kia của Tiểu mập.
Trần Ngọc lấy lại tinh thần, nhanh chóng lui ra sau chạy mất, không chạy vào lúc này, nếu bị Phong Hàn bắt được, tuyệt đối không còn đường sống.
Tiểu Mập, làm tốt lắm! Lại giúp mẹ con một lần. Trần Ngọc vội vàng chạy trối chết không ý thức được cậu yên lặng thừa nhận định nghĩa bà chủ gia đình của Phong Hàn cho cậu.
-END 148-