Chương : 7
Đưa quỷ
Nếu một tòa thành trải qua ngàn năm,vô luận mặt ngoài có phồn hoa như thế nào,bên trong luôn có những truyền thuyết li kì khiến người ta không thể không tin,những phong tục thần bí cổ xưa vẫn luôn tồn tại trong những gốc tối nào đó mà người ta không hề hay biết. Từ sở cảnh sát chạy về hướng Tây Bắc,bóng người xung quanh dần dần thưa thớt,hoàng hôn, sương mù giăng khắp không gian,trên những con đường nhỏ, sương mù gần nhưđã phủ kín lối đi. Cuối cùng, ở dưới chân núi Tây Sơn,Lâm Ngôn rốt cuộc tìm được nơi mà mình muốn đến.
Lâm Ngôn dừng xe lại,đem tất cả các bức ảnh mà mình tìm được trên mạng đối chiếu với quang cảnh xung quang,là nơi này, ngôi miếu nhỏ vô danh dựa vào Tây Sơn là dựng,trước cửa treo hai cái đèn ***g màu trắng,ngọn nến sáp bên trong hiện tại đã được đổi thành đèn điện,trong màn đêm lập lòe tản ra dày đặc âm khí. Trong sân có cái giếng nước, bên cạnh làgốc cây cổ thụ,trên cành treo đầy những miếng chiêu hồn ,không ngừng đung đưa trong gió.
Miếu nhỏ bên ngoài tuy không bắt mắt,nhưng trong giới lại rất có tiếng tăm,khác với những tòa chùa chiền thông thường dùng để bái thần cầu phúc, ngôi tháp cổ này chỉ có một công dụng duy nhất,chính là trấn quỷ. Người bình thường luôn cho rằng thổđịa ởđây có linh khí,đối với một ngôi miếu cổ xây ngay dưới chân núi như thế này quả thật không sai, nhưng ai biết được ngôi miếu này lại nằm trên một khu vực vô cùng hiểm nghèo. Theo phong thủy mà nói, núi cao thuần dương,miếu dựng giữa lưng chừng núi sẽđược nhận tinh khiết linh khí, hiển rõ thần linh,đất trũng tụ âm,miếu thời dựng dưới chân núi sẽ hấp dẫn cô hồn dã quỷ, chúng nó sẽ không tác oai tác quái, gây nhiễu loạn dân chúng xung quanh,cho nên mới có cái gọi là tàn miếu mạc sách. Tây Sơn thời cổ là một bãi tha ma,oán khí rất nặng,gian miếu nhỏ này cũng bởi vì công dụng đặc thù của nó màđược giữ lại đến tận ngày nay.
Lâm Ngôn nhìn miếng chiêu hồn treo trên cửa,yên lặng rút chìa khóa.
Đây là nơi âm độc nhất trong tất cả những chỗ mà hắn tra được trên mạng.
Bởi vì có hẹn trước,sư phụ trong miếu đã chờđợi từ lâu,thấy Lâm Ngôn vào cửa liền cười tủm tỉm tiếp đón “Thí chủ mời ngồi,xin bùa bình an vẫn là làm lễ cầu siêu ?”
Pháp sư mặc một bộ trường bào màu vàng đất,cũng không để tóc dài ,cắt một đầu nhẹ nhàng khoan khoái, bảy phần hòa thượng ba phần đạo sĩ. Lâm Ngôn đánh giá cảnh sắc bên trong,tường vôi, gạch đất, một cái bộ bàn gỗđã xỉn màu, bên trên là lư hương cùng trái cây, dày đặc mùi đàn hương ( tên một loại gỗ) xông vào mũi. Lâm Ngôn lấy bật lửa, gặp chủ nhân không phản đối liền châm điếu thuốc,trừu một hơi , sau đó trầm giọng nói “Đều không phải, ta muốn trừ quỷ.”
Không biết có phải là do tâm lýảnh hưởng hay không,Lâm Ngôn chỉ cảm thấy vừa dứt lời,lập tức một cỗ hàn khí chết người mạnh mẽ trỗi dậy. Chủ miếu cả kinh, vội vàng nói “Ở trong này không được nói lung tung,bị chúng nó nghe được sẽ gặp chuyện không may.” Nói xong liền quay đầu nhìn ra cửa,không khỏi nhíu mày “Lệ khí quá nặng,người này là chết oan chết uổng a,hơn nữa còn rất lâu rồi.”
Lâm Ngôn liếc mắt nhìn về phía chủ miếu nói,trống trơn,cái gì cũng không có.
_Ta nói thẳng, thí chủ dương thọ còn không đến ba tháng.
_”Pháp sư ngài nói giỡn.” Lâm Ngôn cố gắng bảo trì bình tĩnh,ngón tay cầm điếu thuốc không tự giác run lên.
_”A Nhan, rót ly nước cho thí chủđây.” Miếu chủ nhìn về phía hậu đường hô lên,tiếp đó quay đầu nói với Lâm Ngôn“Lâm tiên sinh nếu có thể tìm đến ngôi miếu nhỏ này của ta khẳng định đã tốn ít không công phu,mạnh miệng cũng không thể làm được gì,nói cho ta biết, ngài như thế nào lại bị một con quỷ trăm năm đạo hạnh đến đòi mạng vậy?”
Lâm Ngôn sửng sốt chớp chớp mắt,trăm năm đạo hạnh ?
Chủ nhân thản nhiên nói “Nhìn xem trang phục,trông giống như liễm phục triều Minh.”
Liễm phục, hai từ quen thuộc gợi lên hồi ức, Lâm Ngôn không khỏi trừu một hơi khí lạnh,tên pháp sư quái đản này có thể nhìn thấy quỷư ? Hắn nhớ tới lần thực tập khảo cổ mà mình đã nhắc với Doãn Chu,lúc đó hắn phụ trách khu vực số mười sáu,liên tục một tuần đốt đèn mỏ trắng không ngủ, ngày đêm thu thập tư liệu. bên cạnh là cỗ quan tài lớn bị phong ấn bởi sáu mươi tư chiếc đinh đồng,nước sơn đen quánh,hắn đứng bên cỗ quan tài tự tay dùng cọ mềm thanh lí xác chết, bốc từng mảng từng mảng liễm phục đã bị mục nát,theo khe hở giữa những cọng xương trắng mà tìm kiếm vật bồi táng…
_”Tháng trước ta quả thật đãđi vào một ngôi mộ cổ lớn thời Minh…” Lâm Ngôn khiếp sợ nói.
_”Kinh Phật có câu,vạn vật vạn sựđều có báo ứng.” Miếu chủ cười cười,lấy ngày sinh tháng đẻ của Lâm Ngôn,tính toán một hồi, ngạc nhiên nói, “Tứ trụ thuần Âm,bát tự tị hợi tướng xung có huyền môn căn cốt,đại vận nghịch hành,này mệnh cách là người chíâm a,trách không được hắn lại tìm đến ngươi.”
_Người này hung họa đột tử,lòng mang oán hận không thểđầu thai,nhiều năm oán khí nặng nề,cô hồn thành quỷ không khác gì súc sinh, chỉ sợ là rất khó siêu độ.
Lâm Ngôn đánh gãy lời hắn “Pháp sư có thể giúp ta sao ?”
Miếu chủ nói “Chỉ có thểđánh tan ba hồn bảy vía , từ nay về sau bất nhập luân hồi.”
Lâm Ngôn hạ mắt,khớp xương va vào nhau vang lên tiếng “lắp” nhỏ,hắn lập tức nhớ tới sựđiên cuồng cùng táo bạo của thứ kia trong thang máy,hồi ức đáng xấu hổ trong phòng khách,bộ mặt thê thảm của bà bà trong nhà xác,không khỏi siết chặt nắm tay “Hắn đã hại chết một người,không biết đến khi nào thì sẽ lại có cái thứ hai , thứ ba,ta phải hảo tâm siêu độ cho hắn sao ?! Giết người đền mạng, hắn xứng đáng!”
_”Ta không quan tâm hắn là ai,ta chỉ muốn hắn trở lại chỗ thuộc về mình.” Lâm Ngôn lạnh lùng nói “Tống hắn đi, giá bao nhiêu cũng được.”
Chủ miếu thở dài,từ gầm bàn lấy ra một chồng giấy vàng “Ai nói ma quỷđộc ác,lòng người mới tàn nhẫn nhất.”
Khi nói chuyện, tiểu sa di từ hậu đường bưng khay trà lên,cung kính đặt tách trà trước mặt Lâm Ngôn,sau đóđặt tách trà còn dư trong khay cạnh mâm trái cây đang cúng, cúi đầu nói “Tiến vào, người tới đều là khách,ngươi cũng khát rồi, uống nước đi.”
Lâm Ngôn sửng sốt,nghĩ rằng giọng nói này sao lại quen thuộc như vậy,tiểu sa di lúc này cũng thấy Lâm Ngôn,trên mặt hiện lên vào phần kinh ngạc,mỉm cười nói “Thì ra là ngươi.”
Thân hình ốm yếu,khuôn mặt tiêm gầy không chút huyết sắc,mặc một bộáo choàng màu vàng đất cũ kĩ chẳng ra gì,hóa ra chính là người đãđụng phải mình trong trường.
Lâm Ngôn nhất thời có chút choáng váng,nghĩ rằng trong miếu không phải là người tu Phật sao,như thế nào nửa đường lại xuất hiện đạo sĩ ?
_”Này, đây là sư phụ ta.” Tiểu sa di quay sang nhìn miếu chủ, cúi đầu “Lâm Ngôn là bạn đại học của con.”
Lâm Ngôn nhớ mang máng tiểu đạo sĩ này họ Nhan,cùng ngành khảo cổ học,ở chung một tầng trong kí túc xá,bình thường đến lớp đều cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy,bất quá tiểu đạo sĩ tính cách nội hướng không hợp với mọi người,lại thêm tật nói lắp, hoạt động trong trường luôn luôn không thấy mặt hắn,thế nên cho dù là bạn học đã bốn năm nhưng Lâm Ngôn vẫn không nhớ rõ tên người ta. Đạo sĩ này xưng hô tựa như sét đánh bên tai,khi đó là tân sinh vừa dọn vào kí túc xá,không vài ngày liền có lời đồn cùng tầng có một quái nhân vừa đốt vàng mã vừa thì thầm với không khí,còn vẽ những chữ nguệch ngoạc như gà bới lên giấy rồi dán khắp phòng. Sau lại bạn học cùng phòng không chịu nổi nên bị tập thể xa lánh, đổi khóa cửa nhốt hắn ở bên ngoài,đem đồ vật của hắn ném ra ngoài cửa sổ,kiên trì bền bỉ hết nửa học kì, cuối cùng mới có thểép hắn dọn ra khỏi kí túc xá.
Việc này đương nhiên trở thành trò cười cho toàn khoa,Lâm Ngôn khi đó làm lớp trưởng, việc đau đầu nhất chính là mỗi khi làm công tác tư tưởng cho tiểu đạo sĩ, vô luận hắn có tận tình khuyên bảo, nài ép, lôi kéo, chỉ trích như thế nào thì tiểu đạo sĩ cũng không phản bác,chỉ cẩn thận cúi đầu lắng nghe,qua đi thì lại y như cũ. Tiếp sau, chương trình học trở nên gay gắt hơn,Lâm Ngôn cũng không còn thời gian đểý tới hắn, dần dần cũng quên mất nhân vật này.
_”Ngươi, ngươi bảo ta A Nhan làđược.”Đạo sĩ nhỏ giọng nói “Ta không quan trọng.”
Nói xong, A Nhan liền chạy vào hậu đường ôm ra một cái hòm,theo sự chỉ huy của miếu chủ mà lấy các đồ vật bên trong bày lên bàn,giấy vàng, tế hương, chu sa,một con dao nhỏ,còn có vài lọ không biết tên.
_”Đợi lát nữa phải nhất nhất làm theo lời ta nói,này nghiệt súc đã muốn tu thành chân thân,hiện tại canh giờ không tốt,ta cũng không thể nắm chắc mười phần,vạn nhất xảy ra chuyện gì thì chúng ta có khả năng sẽ cùng chôn thân tại đây.” Miếu chủ thản nhiên phân phó“Bãi trận.”
Hai thầy trò bắt đầu bận rộn,Lâm Ngôn chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh này, có chút giống như trong tivi, chỉ thấy chủ miếu khóa trái cửa sổ lại,rắc tàn tro trong lư hương lên mọi ngóc ngách trên bệ cửa sổ, cách mỗi đoạn ngắn lại đặt một đồng tiền,thẳng đến phủ kín cả gian phòng ,cuối cùng ở trên mặt đất vẽ một vòng chu sa mỏnh manh,đặt giấy vàng cùng đoản đao lên bàn dự bị.
_”Dây tơ hồng trừ tà, không để cho nó chạy thoát cũng có thể phòng ngừa những thứ bên ngoài tiến vào.” Miếu chủ nói “Đêm khuya âm khí trong núi cực thịnh,chu sa thuần dương,đợi lát nữa dã quỷ trên núi đều sẽ tràn xuống đây.”
Lâm Ngôn lập tức khẩn trương “Cái gì dã quỷ ?”
_”Một phần là những cô hồn không tin mình đã chết,một phần là những kẻđáng thương không có người nhặc xác,cũng có những du hồn chết oan tìm người thế mạng,đều không sao, phiền toái là thứđi theo ngươi kìa.” Miếu chủ nhìn về góc phòng,bĩu môi. Sự tình phát triển đến nước này đã hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của Lâm Ngôn,hắn không biết nên nói gì, chỉđành phải gật đầu.
_”Mông tiêu có thể ngăn cách âm dương, vẩy lên người thì ma quỷ sẽ không tìm thấy ngươi,nhớ kĩđợi lát nữa vô luận xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được phép lên tiếng,cũng không thể thở mạnh,trăm ngàn phải làm đúng như lời ta nói.” Miếu chủ tiện tay chọn một lọ trên bàn,mở nắp, lấy bột phấn bên trong rắc lên người Lâm Ngôn,thấy Lâm Ngôn khẩn trương, A Nhan liền thần kinh cười to “Trong miếu âm khí nặng,chờ một lát ngươi sẽ thấy,lần đầu tiên nhìn thấy ta cũng sợ tới mức té xỉu.”
Nói xong liền lấy ra một miếng gỗ từ trong rổ, dùng dao khắc lên đó ngày sinh tháng đẻ của Lâm Ngôn, lại cắt một cái hình nhân bằng giấy dán lên,thủ công thật tinh xảo,hình nhân bằng giấy đỏ duỗi thẳng hai tay,miệng cười hì hì,đặt lên bàn mang đến cảm giác vô cùng quái dị.
Đêm càng ngày càng sâu,gió trong núi rào rạc thổi tung cành lá trên cây cổ thụ,nơi này phạm vi trong vòng mười dặm không có một bóng người,ngọn đèn trên miếu cổ lu linh lập lòe,Lâm Ngôn nghĩ, lúc này nếu có người đi ngang qua đây,thấy trong phòng có ba người đang bị bao bọc bởi một vòng tơ hồng, ngồi chụm lại quanh ngọn nến, chắc chắc sẽ bị dọa đến phát điên.
Thời gian trôi qua từng giây từng giây,bốn phía không hề có biến hóa,Lâm Ngôn cầm di động nhìn thoáng qua, mười một giờ rưỡi, ước chừng đãđợi hơn hai tiếng,nhưng chủ miếu cùng A Nhan vẫn ngồi đó không nói một lời, phảng phất giống nhưđã nhập định.
Ngọn lửa trên bàn bỗng giật giật.
_”Đến rồi.” A Nhan nói, ý bảo Lâm Ngôn chúý phía sau,Lâm Ngôn quay quay sau,cũng không thấy có gì bất thường,nhưng lập tức hắn liền phát hiện.
Bọn họ rõ ràng chỉ có ba người, nhưng trên tường lại có tới…bốn cái bóng…
END 7
Nếu một tòa thành trải qua ngàn năm,vô luận mặt ngoài có phồn hoa như thế nào,bên trong luôn có những truyền thuyết li kì khiến người ta không thể không tin,những phong tục thần bí cổ xưa vẫn luôn tồn tại trong những gốc tối nào đó mà người ta không hề hay biết. Từ sở cảnh sát chạy về hướng Tây Bắc,bóng người xung quanh dần dần thưa thớt,hoàng hôn, sương mù giăng khắp không gian,trên những con đường nhỏ, sương mù gần nhưđã phủ kín lối đi. Cuối cùng, ở dưới chân núi Tây Sơn,Lâm Ngôn rốt cuộc tìm được nơi mà mình muốn đến.
Lâm Ngôn dừng xe lại,đem tất cả các bức ảnh mà mình tìm được trên mạng đối chiếu với quang cảnh xung quang,là nơi này, ngôi miếu nhỏ vô danh dựa vào Tây Sơn là dựng,trước cửa treo hai cái đèn ***g màu trắng,ngọn nến sáp bên trong hiện tại đã được đổi thành đèn điện,trong màn đêm lập lòe tản ra dày đặc âm khí. Trong sân có cái giếng nước, bên cạnh làgốc cây cổ thụ,trên cành treo đầy những miếng chiêu hồn ,không ngừng đung đưa trong gió.
Miếu nhỏ bên ngoài tuy không bắt mắt,nhưng trong giới lại rất có tiếng tăm,khác với những tòa chùa chiền thông thường dùng để bái thần cầu phúc, ngôi tháp cổ này chỉ có một công dụng duy nhất,chính là trấn quỷ. Người bình thường luôn cho rằng thổđịa ởđây có linh khí,đối với một ngôi miếu cổ xây ngay dưới chân núi như thế này quả thật không sai, nhưng ai biết được ngôi miếu này lại nằm trên một khu vực vô cùng hiểm nghèo. Theo phong thủy mà nói, núi cao thuần dương,miếu dựng giữa lưng chừng núi sẽđược nhận tinh khiết linh khí, hiển rõ thần linh,đất trũng tụ âm,miếu thời dựng dưới chân núi sẽ hấp dẫn cô hồn dã quỷ, chúng nó sẽ không tác oai tác quái, gây nhiễu loạn dân chúng xung quanh,cho nên mới có cái gọi là tàn miếu mạc sách. Tây Sơn thời cổ là một bãi tha ma,oán khí rất nặng,gian miếu nhỏ này cũng bởi vì công dụng đặc thù của nó màđược giữ lại đến tận ngày nay.
Lâm Ngôn nhìn miếng chiêu hồn treo trên cửa,yên lặng rút chìa khóa.
Đây là nơi âm độc nhất trong tất cả những chỗ mà hắn tra được trên mạng.
Bởi vì có hẹn trước,sư phụ trong miếu đã chờđợi từ lâu,thấy Lâm Ngôn vào cửa liền cười tủm tỉm tiếp đón “Thí chủ mời ngồi,xin bùa bình an vẫn là làm lễ cầu siêu ?”
Pháp sư mặc một bộ trường bào màu vàng đất,cũng không để tóc dài ,cắt một đầu nhẹ nhàng khoan khoái, bảy phần hòa thượng ba phần đạo sĩ. Lâm Ngôn đánh giá cảnh sắc bên trong,tường vôi, gạch đất, một cái bộ bàn gỗđã xỉn màu, bên trên là lư hương cùng trái cây, dày đặc mùi đàn hương ( tên một loại gỗ) xông vào mũi. Lâm Ngôn lấy bật lửa, gặp chủ nhân không phản đối liền châm điếu thuốc,trừu một hơi , sau đó trầm giọng nói “Đều không phải, ta muốn trừ quỷ.”
Không biết có phải là do tâm lýảnh hưởng hay không,Lâm Ngôn chỉ cảm thấy vừa dứt lời,lập tức một cỗ hàn khí chết người mạnh mẽ trỗi dậy. Chủ miếu cả kinh, vội vàng nói “Ở trong này không được nói lung tung,bị chúng nó nghe được sẽ gặp chuyện không may.” Nói xong liền quay đầu nhìn ra cửa,không khỏi nhíu mày “Lệ khí quá nặng,người này là chết oan chết uổng a,hơn nữa còn rất lâu rồi.”
Lâm Ngôn liếc mắt nhìn về phía chủ miếu nói,trống trơn,cái gì cũng không có.
_Ta nói thẳng, thí chủ dương thọ còn không đến ba tháng.
_”Pháp sư ngài nói giỡn.” Lâm Ngôn cố gắng bảo trì bình tĩnh,ngón tay cầm điếu thuốc không tự giác run lên.
_”A Nhan, rót ly nước cho thí chủđây.” Miếu chủ nhìn về phía hậu đường hô lên,tiếp đó quay đầu nói với Lâm Ngôn“Lâm tiên sinh nếu có thể tìm đến ngôi miếu nhỏ này của ta khẳng định đã tốn ít không công phu,mạnh miệng cũng không thể làm được gì,nói cho ta biết, ngài như thế nào lại bị một con quỷ trăm năm đạo hạnh đến đòi mạng vậy?”
Lâm Ngôn sửng sốt chớp chớp mắt,trăm năm đạo hạnh ?
Chủ nhân thản nhiên nói “Nhìn xem trang phục,trông giống như liễm phục triều Minh.”
Liễm phục, hai từ quen thuộc gợi lên hồi ức, Lâm Ngôn không khỏi trừu một hơi khí lạnh,tên pháp sư quái đản này có thể nhìn thấy quỷư ? Hắn nhớ tới lần thực tập khảo cổ mà mình đã nhắc với Doãn Chu,lúc đó hắn phụ trách khu vực số mười sáu,liên tục một tuần đốt đèn mỏ trắng không ngủ, ngày đêm thu thập tư liệu. bên cạnh là cỗ quan tài lớn bị phong ấn bởi sáu mươi tư chiếc đinh đồng,nước sơn đen quánh,hắn đứng bên cỗ quan tài tự tay dùng cọ mềm thanh lí xác chết, bốc từng mảng từng mảng liễm phục đã bị mục nát,theo khe hở giữa những cọng xương trắng mà tìm kiếm vật bồi táng…
_”Tháng trước ta quả thật đãđi vào một ngôi mộ cổ lớn thời Minh…” Lâm Ngôn khiếp sợ nói.
_”Kinh Phật có câu,vạn vật vạn sựđều có báo ứng.” Miếu chủ cười cười,lấy ngày sinh tháng đẻ của Lâm Ngôn,tính toán một hồi, ngạc nhiên nói, “Tứ trụ thuần Âm,bát tự tị hợi tướng xung có huyền môn căn cốt,đại vận nghịch hành,này mệnh cách là người chíâm a,trách không được hắn lại tìm đến ngươi.”
_Người này hung họa đột tử,lòng mang oán hận không thểđầu thai,nhiều năm oán khí nặng nề,cô hồn thành quỷ không khác gì súc sinh, chỉ sợ là rất khó siêu độ.
Lâm Ngôn đánh gãy lời hắn “Pháp sư có thể giúp ta sao ?”
Miếu chủ nói “Chỉ có thểđánh tan ba hồn bảy vía , từ nay về sau bất nhập luân hồi.”
Lâm Ngôn hạ mắt,khớp xương va vào nhau vang lên tiếng “lắp” nhỏ,hắn lập tức nhớ tới sựđiên cuồng cùng táo bạo của thứ kia trong thang máy,hồi ức đáng xấu hổ trong phòng khách,bộ mặt thê thảm của bà bà trong nhà xác,không khỏi siết chặt nắm tay “Hắn đã hại chết một người,không biết đến khi nào thì sẽ lại có cái thứ hai , thứ ba,ta phải hảo tâm siêu độ cho hắn sao ?! Giết người đền mạng, hắn xứng đáng!”
_”Ta không quan tâm hắn là ai,ta chỉ muốn hắn trở lại chỗ thuộc về mình.” Lâm Ngôn lạnh lùng nói “Tống hắn đi, giá bao nhiêu cũng được.”
Chủ miếu thở dài,từ gầm bàn lấy ra một chồng giấy vàng “Ai nói ma quỷđộc ác,lòng người mới tàn nhẫn nhất.”
Khi nói chuyện, tiểu sa di từ hậu đường bưng khay trà lên,cung kính đặt tách trà trước mặt Lâm Ngôn,sau đóđặt tách trà còn dư trong khay cạnh mâm trái cây đang cúng, cúi đầu nói “Tiến vào, người tới đều là khách,ngươi cũng khát rồi, uống nước đi.”
Lâm Ngôn sửng sốt,nghĩ rằng giọng nói này sao lại quen thuộc như vậy,tiểu sa di lúc này cũng thấy Lâm Ngôn,trên mặt hiện lên vào phần kinh ngạc,mỉm cười nói “Thì ra là ngươi.”
Thân hình ốm yếu,khuôn mặt tiêm gầy không chút huyết sắc,mặc một bộáo choàng màu vàng đất cũ kĩ chẳng ra gì,hóa ra chính là người đãđụng phải mình trong trường.
Lâm Ngôn nhất thời có chút choáng váng,nghĩ rằng trong miếu không phải là người tu Phật sao,như thế nào nửa đường lại xuất hiện đạo sĩ ?
_”Này, đây là sư phụ ta.” Tiểu sa di quay sang nhìn miếu chủ, cúi đầu “Lâm Ngôn là bạn đại học của con.”
Lâm Ngôn nhớ mang máng tiểu đạo sĩ này họ Nhan,cùng ngành khảo cổ học,ở chung một tầng trong kí túc xá,bình thường đến lớp đều cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy,bất quá tiểu đạo sĩ tính cách nội hướng không hợp với mọi người,lại thêm tật nói lắp, hoạt động trong trường luôn luôn không thấy mặt hắn,thế nên cho dù là bạn học đã bốn năm nhưng Lâm Ngôn vẫn không nhớ rõ tên người ta. Đạo sĩ này xưng hô tựa như sét đánh bên tai,khi đó là tân sinh vừa dọn vào kí túc xá,không vài ngày liền có lời đồn cùng tầng có một quái nhân vừa đốt vàng mã vừa thì thầm với không khí,còn vẽ những chữ nguệch ngoạc như gà bới lên giấy rồi dán khắp phòng. Sau lại bạn học cùng phòng không chịu nổi nên bị tập thể xa lánh, đổi khóa cửa nhốt hắn ở bên ngoài,đem đồ vật của hắn ném ra ngoài cửa sổ,kiên trì bền bỉ hết nửa học kì, cuối cùng mới có thểép hắn dọn ra khỏi kí túc xá.
Việc này đương nhiên trở thành trò cười cho toàn khoa,Lâm Ngôn khi đó làm lớp trưởng, việc đau đầu nhất chính là mỗi khi làm công tác tư tưởng cho tiểu đạo sĩ, vô luận hắn có tận tình khuyên bảo, nài ép, lôi kéo, chỉ trích như thế nào thì tiểu đạo sĩ cũng không phản bác,chỉ cẩn thận cúi đầu lắng nghe,qua đi thì lại y như cũ. Tiếp sau, chương trình học trở nên gay gắt hơn,Lâm Ngôn cũng không còn thời gian đểý tới hắn, dần dần cũng quên mất nhân vật này.
_”Ngươi, ngươi bảo ta A Nhan làđược.”Đạo sĩ nhỏ giọng nói “Ta không quan trọng.”
Nói xong, A Nhan liền chạy vào hậu đường ôm ra một cái hòm,theo sự chỉ huy của miếu chủ mà lấy các đồ vật bên trong bày lên bàn,giấy vàng, tế hương, chu sa,một con dao nhỏ,còn có vài lọ không biết tên.
_”Đợi lát nữa phải nhất nhất làm theo lời ta nói,này nghiệt súc đã muốn tu thành chân thân,hiện tại canh giờ không tốt,ta cũng không thể nắm chắc mười phần,vạn nhất xảy ra chuyện gì thì chúng ta có khả năng sẽ cùng chôn thân tại đây.” Miếu chủ thản nhiên phân phó“Bãi trận.”
Hai thầy trò bắt đầu bận rộn,Lâm Ngôn chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh này, có chút giống như trong tivi, chỉ thấy chủ miếu khóa trái cửa sổ lại,rắc tàn tro trong lư hương lên mọi ngóc ngách trên bệ cửa sổ, cách mỗi đoạn ngắn lại đặt một đồng tiền,thẳng đến phủ kín cả gian phòng ,cuối cùng ở trên mặt đất vẽ một vòng chu sa mỏnh manh,đặt giấy vàng cùng đoản đao lên bàn dự bị.
_”Dây tơ hồng trừ tà, không để cho nó chạy thoát cũng có thể phòng ngừa những thứ bên ngoài tiến vào.” Miếu chủ nói “Đêm khuya âm khí trong núi cực thịnh,chu sa thuần dương,đợi lát nữa dã quỷ trên núi đều sẽ tràn xuống đây.”
Lâm Ngôn lập tức khẩn trương “Cái gì dã quỷ ?”
_”Một phần là những cô hồn không tin mình đã chết,một phần là những kẻđáng thương không có người nhặc xác,cũng có những du hồn chết oan tìm người thế mạng,đều không sao, phiền toái là thứđi theo ngươi kìa.” Miếu chủ nhìn về góc phòng,bĩu môi. Sự tình phát triển đến nước này đã hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của Lâm Ngôn,hắn không biết nên nói gì, chỉđành phải gật đầu.
_”Mông tiêu có thể ngăn cách âm dương, vẩy lên người thì ma quỷ sẽ không tìm thấy ngươi,nhớ kĩđợi lát nữa vô luận xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được phép lên tiếng,cũng không thể thở mạnh,trăm ngàn phải làm đúng như lời ta nói.” Miếu chủ tiện tay chọn một lọ trên bàn,mở nắp, lấy bột phấn bên trong rắc lên người Lâm Ngôn,thấy Lâm Ngôn khẩn trương, A Nhan liền thần kinh cười to “Trong miếu âm khí nặng,chờ một lát ngươi sẽ thấy,lần đầu tiên nhìn thấy ta cũng sợ tới mức té xỉu.”
Nói xong liền lấy ra một miếng gỗ từ trong rổ, dùng dao khắc lên đó ngày sinh tháng đẻ của Lâm Ngôn, lại cắt một cái hình nhân bằng giấy dán lên,thủ công thật tinh xảo,hình nhân bằng giấy đỏ duỗi thẳng hai tay,miệng cười hì hì,đặt lên bàn mang đến cảm giác vô cùng quái dị.
Đêm càng ngày càng sâu,gió trong núi rào rạc thổi tung cành lá trên cây cổ thụ,nơi này phạm vi trong vòng mười dặm không có một bóng người,ngọn đèn trên miếu cổ lu linh lập lòe,Lâm Ngôn nghĩ, lúc này nếu có người đi ngang qua đây,thấy trong phòng có ba người đang bị bao bọc bởi một vòng tơ hồng, ngồi chụm lại quanh ngọn nến, chắc chắc sẽ bị dọa đến phát điên.
Thời gian trôi qua từng giây từng giây,bốn phía không hề có biến hóa,Lâm Ngôn cầm di động nhìn thoáng qua, mười một giờ rưỡi, ước chừng đãđợi hơn hai tiếng,nhưng chủ miếu cùng A Nhan vẫn ngồi đó không nói một lời, phảng phất giống nhưđã nhập định.
Ngọn lửa trên bàn bỗng giật giật.
_”Đến rồi.” A Nhan nói, ý bảo Lâm Ngôn chúý phía sau,Lâm Ngôn quay quay sau,cũng không thấy có gì bất thường,nhưng lập tức hắn liền phát hiện.
Bọn họ rõ ràng chỉ có ba người, nhưng trên tường lại có tới…bốn cái bóng…
END 7