Chương 2
Buổi tối lên đường, không có đồ để gặm, Trúc Ninh bắt đầu lải nhải nói chuyện, đầu tiên nàng dạy dỗ hắn một trận: "Ngươi mạnh như vậy, hai tên đó đánh ngươi sao ngươi không đánh trả, cái loại như bọn chúng, dù thêm mười tên cũng không phải đối thủ của ngươi.”
Thập Lục cõng Trúc Ninh, cúi đầu không dám tiếp lời, mãi khi Trúc Ninh thuyết giáo mệt mỏi, hắn mới lên tiếng: "Từ bé đã như thế... ta không biết... có thể phản kháng."
Hồi nhỏ xíu hắn đã bị cha mẹ bán đi, hình như cuộc đời hắn ngoại trừ bị đầu cơ trục lợi chính là đòn roi triền miên. Trước nay không một ai dạy hắn phản kháng thế nào, cũng không một ai nói hắn có thể phản kháng.
Trúc Ninh nghe xong thì trầm mặc, nàng buông tiếng thở dài: "Trước kia, lúc hoàng huynh của ta đi săn có nhặt được một con hổ con, bởi vì quá nhỏ nên đã ném cho một con chó cái nuôi dưỡng. Hổ con luôn rất sợ chó cái kia, đến khi trưởng thành, vốn có thể dễ dàng cắn chêt chó cái, nhưng nó vẫn rất sợ."
Trúc Ninh duỗi tay xoa đầu Thập Lục: "Thật ra không cần sợ, ngươi rõ ràng rất lợi hại, chỉ là không thoát được tâm ma của mình."
Thập Lục tiếp tục im lặng, Trúc Ninh lại nói: "Ngươi xem, bây giờ không ai có thể cản đường ngươi nữa."
Bước chân Thập Lục vững chắc đều đều, hắn nói: "Cô có thể... nổ ta."
Trúc Ninh ngẩn ngơ, bỗng nhiên cong cong khóe môi: "Ngươi tin thật à, đó là lừa ngươi thôi, vốn dĩ không có thứ phép thuật như vậy." Thập Lục gật gật đầu, lại không hé nửa lời, Trúc Ninh hỏi: "Vậy ngươi không đi sao?"
"Đi đâu?"
“Mau chạy thoát khỏi ta. Ta là cương thi, sẽ hút máu người."
"Ta có độc." Thập Lục đáp rất ngắn gọn, "Hơn nữa... ta đi rồi... sẽ không ai cho cô... gặm." Thập Lục cũng không biết bây giờ rời khỏi Trúc Ninh thì có thể đi đâu, trước nay hắn luôn theo người khác mà sống.
Đôi tay Trúc Ninh ôm cổ Thập Lục đột nhiên siết chặt: "Rõ ràng là người sống, mà còn chậm chạp gấp mấy lần cương thi như ta. Sau này ngươi nói chuyện có thể đừng ngắc ngứ như vậy không?" Trúc Ninh nghiến ken két hàm răng đang bắt đầu ngứa lên, Thập Lục trở tay, lấy bao cổ tay của mình đưa tới bên miệng Trúc Ninh, ý bảo nàng có thể dùng cái này để nghiến răng, hắn nói: "Ta sẽ cố gắng... nói liên tục."
Trúc Ninh cũng không khách khí, lập tức há miệng cắn lên.
Đường đêm nhàm chán, thấy bao cổ tay đen cứng như sắt của Thập Lục sắp bị mình cắn đến ngày càng khó coi, Trúc Ninh nới lỏng tay, miệng không ngừng được, lại bắt đầu dong dài, chậm rãi kể về chuyện xưa của chính nàng, kể về Đại Tấn năm nào, về hoàng cung, còn có phò mã của nàng, tuy bọn họ còn chưa thật sự thành thân. Nhưng Trúc Ninh nói, lúc ấy nàng cực kỳ thích phò mã.
"Cuối cùng, ta lại chêt trên tay hắn." Lúc nói mấy lời này, Trúc Ninh sắc mặt lạnh nhạt, nhưng Thập Lục quay đầu nhìn nàng, cảm thấy Trúc Ninh hẳn là rất khổ sở. Thập Lục lại quay đi, đá đá cục đá dưới chân, không nén nổi tò mò: "Sao mà... chêt?”
Trúc Ninh lắc lắc đầu, không muốn nói, nàng chuyển đề tài: "Thập Lục thì sao? Ngươi gặp được chuyện gì thú vị? Kể ta nghe xem nào."
"Thú vị?" Thập Lục suy nghĩ chốc lát, "Gặp được cô."
Trúc Ninh nghe câu trả lời điềm nhiên này, không hiểu sao trên mặt bỗng dưng nóng bừng, nàng hung hăng đấm vào đầu Thập Lục: "Học đâu ra mấy lời đường mật thế!"
Thập Lục thành thật ăn đánh, lại lên tiếng: "Là nói thật."
Trúc Ninh gục đầu xuống bả vai hắn, thất thần nhìn cổ hắn, một bên là bản năng thôi thúc, một bên nhớ đến hương vị máu kia, trong hai loại cảm xúc đan xen, Trúc Ninh vươn đầu lưỡi dùng sức liếm cổ Thập Lục. Bước chân hắn đột nhiên sựng lại, Trúc Ninh thắc mắc: "Gì vậy?"
Thập Lục không rõ, cơn xúc động bất chợt trào dâng trong lòng mình là gì, chỉ cảm thấy thân thể hơi khô nóng, hắn lắc lắc đầu: "Giống... bị rết... cắn."
Trúc Ninh lại dùng đầu hung hăng đập vào ót hắn: "Ngươi mới tâm như rắn rết ấy! Lên đường!"
5.
Trúc Ninh chẳng biết đi đâu tìm vị phò mã năm xưa của nàng. Hai người lang thang vô định, một đường xuôi về phương nam, Giang Nam tháng ba gió thổi nhè nhẹ, mặt trời lặn là lúc Thập Lục cùng Trúc Ninh thu dọn bọc hành lý chuẩn bị ra khỏi thành. Rời khách điếm, chợt thấy một thai phụ té ngã trên đất, lúc này đường cái đã vắng tanh quạnh quẽ, thật không có ai tới đỡ nàng, Trúc Ninh vỗ vai Thập Lục: "Ôi chao, nhanh lên, đỡ người ta dậy."
Thập Lục nghe lời, bước qua đỡ thai phụ, nàng vừa nói đa tạ với Thập Lục, chợt nghe nơi xa truyền đến tiếng hét: "Nương tử, nương tử!" Một nam nhân mặc áo bố lam, cầm dù giấy bước nhanh đến, "Đa tạ công tử đa tạ công tử." Hắn thấy Thập Lục cõng tay nải, bèn hỏi: "Công tử còn chưa tìm được nơi nghỉ chân chăng, hôm nay sắc trời cũng đã muộn, chi bằng đến nhà tại hạ tá túc một đêm." Hắn nghĩ bên cạnh có khách điếm, lời này vốn chỉ là khách sáo.
Thập Lục cũng đang định cự tuyệt, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo của nữ tử: "Được đó."
Trúc Ninh nhảy nhót đến bên cạnh Thập Lục, cười tủm tỉm nhìn nam nhân kia: "Được đó, đúng lúc bọn ta cũng không có chỗ đi, đa tạ tiên sinh tiếp đãi."
Nam nhân sắc mặt cứng đờ, nhưng lời đã nói ra, cũng không tiện dây dưa thêm nữa, hắn đỡ thê tử bên cạnh vững vàng, cười nói: "Nếu hai vị không chê, vậy mau theo bọn ta nào."
Đợi hai người kia đi xa phía trước dẫn đường, Thập Lục quay sang nhìn Trúc Ninh đầy khó hiểu: "Đêm nay... không lên đường?"
Trúc Ninh giương mắt nhìn chằm chằm bóng dáng nam nhân kia: "Lên đường? Người đã tìm được rồi, ta chỉ vội vàng đi đầu thai thôi."
Thập Lục cứng đờ cả người, tìm được rồi? Thì ra đó chính là phò mã mà nàng muốn trả thù, phò mã nàng cực kỳ thích, cũng là nam nhân mà nàng nhung nhớ đến tận bây giờ. Nhìn ánh mắt Trúc Ninh không thể chứa đựng thêm ai khác, ngón tay Thập Lục giật giật, đột nhiên có một loại thôi thúc muốn bẻ mặt nàng sang đây, để nàng chỉ nhìn mỗi mình.
Nhưng... Hình như hắn không có tư cách gì để làm vậy.
Theo hai người kia về đến một tiểu viện, trong viện có ba gian, phu phụ họ ở một gian, một gian nhà bếp, chỉ còn trống một gian, cho Thập Lục và Trúc Ninh vào tá túc.
Đêm khuya, hai kẻ giờ giấc làm việc nghỉ ngơi hoàn toàn bất đồng với người thường đang mở to mắt nhìn nhau, Thập Lục hỏi: "Cô muốn... trả thù... thế nào?"
Trúc Ninh trầm mặc rất lâu: "Ta không biết... Nhưng ta quyết không cho hắn dễ chịu, trước kia rõ ràng ta thích hắn như vậy, hắn lại... Hắn lại..." Răng nanh nàng cắn chặt khóe môi, có chút máu ứa ra, nàng đột nhiên nhanh trí, "Dứt khoát đi, ta ép hắn uống máu ta, biến hắn thành cương thi! Vậy sau này ta có thể cùng hắn ở bên nhau, rồi từ từ tra tấn hắn!"
Hai tay Thập Lục đặt bên người nắm chặt thành quyền, hắn rũ mắt, nỗ lực phớt lờ thứ cảm xúc ngày càng kỳ quái trong lòng.
"Ta lập tức đi!" Trúc Ninh đột nhiên bật dậy, xoay lưng muốn nhảy ra bên ngoài, nhưng cổ tay bỗng bị người nắm chặt, Trúc Ninh quay đầu, thấy Thập Lục ngồi cúi gằm mặt, âm thanh rầu rĩ: "Đừng đi... được không?"
Đây cũng là lần đầu tiên Thập Lục ngăn cản Trúc Ninh làm chuyện gì đó, bấy lâu nay hắn đều ngoan ngoãn nghe lời, Trúc Ninh thắc mắc nhìn hắn: "Tại sao? Còn phương pháp trả thù khác à?"
Thập Lục lắc đầu: "Đừng trả thù... có được không?" Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, Thập Lục không còn muốn nghe Trúc Ninh nhắc tới quá khứ, không thích nàng cứ nhớ mãi chuyện trả thù, những dĩ vãng đó, hắn hy vọng nàng có thể quên hết. Trúc Ninh chỉ cần vui vẻ cùng cùng hắn đi khắp nơi, để cho hắn cõng, an tâm gặm miếng lót vai của hắn là được.
6.
Trúc Ninh nhíu mày: "Không được, ta uất nghẹn giãy giụa đến bây giờ, rồi biến thành quái vật thế này, nếu cứ trơ mắt bỏ qua, vậy rốt cuộc ta đây tỉnh lại để làm gì.”
Lòng bàn tay Thập Lục căng thẳng, thần sắc có phần bất lực: "Ta... cứ tưởng..."
Trúc Ninh lần lượt gỡ từng ngón tay của Thập Lục khỏi tay nàng: "Chần chừ nữa là trời sáng mất, không thể kéo dài, Thập Lục, chờ sau khi ta biến phò mã thành cương thi, thì ngươi được tự do rồi, không cần lại lãng phí sinh mệnh đi theo ta."
Thập Lục sắc mặt tái nhợt, tay tăng thêm chút lực, năm đầu ngón tay lần nữa túm chặt cổ tay Trúc Ninh. Sức hắn vốn rất mạnh, thành thật so ra, mặc dù Trúc Ninh đã biến thành cương thi cũng không phải đối thủ, chỉ nghe Thập Lục gần như bướng bỉnh nói: "Ta không đi... ta mua đồ vật... cho cô nghiến răng."
Trúc Ninh đã có phần nóng nảy, âm thanh khuếch đại: "Không cần ngươi mua, ta cắn phò mã là được."
"Ta không đi, cô cũng không được đi."
Trúc Ninh điên tiết lên, hung hăng vỗ đầu hắn: "Ngươi phát điên gì thế!" Thập Lục vùi đầu chịu đánh, miệng không hé nửa lời, chỉ là cánh tay túm lấy Trúc Ninh chẳng lơi lỏng nửa phần, chờ nàng đánh đến mệt mỏi, bất đắc dĩ hỏi hắn, "Rốt cuộc ngươi muốn sao?"
"Cô không cần ta... ta không biết... đi đâu." Lúc này Thập Lục mới ngẩng đầu nhìn Trúc Ninh, trong mắt giấu giếm nỗi bất lực khiến đáy lòng Trúc Ninh bất giác bủn rủn. Nàng bỗng thấy áy náy như vừa phạm tội, nàng giơ tay muốn sờ sờ Thập Lục an ủi hắn vài câu, nhưng lại không biết tại sao mình muốn làm vậy, rõ ràng là Thập Lục phá hư chuyện của nàng, trái lại còn khiến nàng thấy áy náy.
Nàng thở dài một hơi, chợt nghe hai tiếng tiếng đập cửa "cốc cốc", nam chủ nhân ở bên ngoài mang theo vài phần lo lắng hỏi: "Xin hỏi hai vị có chuyện gì sao?"
Lúc này, nghe thấy âm thanh này, Thập Lục cực hoảng hốt, cánh tay càng dùng sức, ôm siết Trúc Ninh vào lòng, hai tay hệt như khối thiết ghì chặt lấy nàng, rồi lên tiếng trả lời bên ngoài: "Không có gì huynh đi đi!"
Cả câu hắn nói đến trôi chảy rành mạch, Trúc Ninh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, lại nghe ngoài cửa sột soạt âm thanh người nọ quay đi, Trúc Ninh quýnh quáng, la lớn: "Đứng lại! Trở về cho ta!" Phong thái ra lệnh hệt như lúc còn là công chúa.
Thập Lục hoảng hốt, càng ôm nàng chặt hơn.
Cửa bị đẩy ra, nam chủ nhân thắp đèn lồng rọi vào nhà, thấy Thập Lục hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong lòng ngực còn ôm người nọ cũng hung hăng trừng mắt với hắn, nam nhân gãi gãi đầu, không biết bản thân đã đắc tội gì hai người này: "Hai vị là đang?"
"Tướng công? Sao vậy?" Nữ chủ nhân cũng bị trận náo động này đánh thức, nàng khoác thêm áo, dợm bước tới cửa.
Trúc Ninh như bị gì đó kích thích, cơ thể đột nhiên quằn quại, hệt như cá chạch, thoát khỏi vòng tay của Thập Lục, hai chân khép lại, nhảy bật hai bước, hướng thẳng về phía thai phụ kia. Nam chủ nhân kinh hãi, vội ôm thê tử vào lòng, lui lại trong sân, né trận tập kích đột ngột của Trúc Ninh, hắn giận dữ: "Cô muốn làm gì!" Thai phụ cũng đầy vẻ kinh hoàng, vội hỏi: "Cô nương cô sao vậy?"
Thập Lục cũng gấp rút đứng dậy đuổi theo, hắn vừa định tiến lên khống chế Trúc Ninh, lúc này tròng mắt Trúc Ninh đỏ như máu, né tránh Thập Lục, cố gắng nhào về hướng thai phụ, trong miệng hô to: "Phò mã! Ngươi trả mạng cho ta!”
Thập Lục kinh ngạc, chân lảo đảo suýt té ngã.
Đôi phu phụ kia vẻ mặt càng kinh ngạc hơn: "Phò... Phò mã?
Thập Lục cõng Trúc Ninh, cúi đầu không dám tiếp lời, mãi khi Trúc Ninh thuyết giáo mệt mỏi, hắn mới lên tiếng: "Từ bé đã như thế... ta không biết... có thể phản kháng."
Hồi nhỏ xíu hắn đã bị cha mẹ bán đi, hình như cuộc đời hắn ngoại trừ bị đầu cơ trục lợi chính là đòn roi triền miên. Trước nay không một ai dạy hắn phản kháng thế nào, cũng không một ai nói hắn có thể phản kháng.
Trúc Ninh nghe xong thì trầm mặc, nàng buông tiếng thở dài: "Trước kia, lúc hoàng huynh của ta đi săn có nhặt được một con hổ con, bởi vì quá nhỏ nên đã ném cho một con chó cái nuôi dưỡng. Hổ con luôn rất sợ chó cái kia, đến khi trưởng thành, vốn có thể dễ dàng cắn chêt chó cái, nhưng nó vẫn rất sợ."
Trúc Ninh duỗi tay xoa đầu Thập Lục: "Thật ra không cần sợ, ngươi rõ ràng rất lợi hại, chỉ là không thoát được tâm ma của mình."
Thập Lục tiếp tục im lặng, Trúc Ninh lại nói: "Ngươi xem, bây giờ không ai có thể cản đường ngươi nữa."
Bước chân Thập Lục vững chắc đều đều, hắn nói: "Cô có thể... nổ ta."
Trúc Ninh ngẩn ngơ, bỗng nhiên cong cong khóe môi: "Ngươi tin thật à, đó là lừa ngươi thôi, vốn dĩ không có thứ phép thuật như vậy." Thập Lục gật gật đầu, lại không hé nửa lời, Trúc Ninh hỏi: "Vậy ngươi không đi sao?"
"Đi đâu?"
“Mau chạy thoát khỏi ta. Ta là cương thi, sẽ hút máu người."
"Ta có độc." Thập Lục đáp rất ngắn gọn, "Hơn nữa... ta đi rồi... sẽ không ai cho cô... gặm." Thập Lục cũng không biết bây giờ rời khỏi Trúc Ninh thì có thể đi đâu, trước nay hắn luôn theo người khác mà sống.
Đôi tay Trúc Ninh ôm cổ Thập Lục đột nhiên siết chặt: "Rõ ràng là người sống, mà còn chậm chạp gấp mấy lần cương thi như ta. Sau này ngươi nói chuyện có thể đừng ngắc ngứ như vậy không?" Trúc Ninh nghiến ken két hàm răng đang bắt đầu ngứa lên, Thập Lục trở tay, lấy bao cổ tay của mình đưa tới bên miệng Trúc Ninh, ý bảo nàng có thể dùng cái này để nghiến răng, hắn nói: "Ta sẽ cố gắng... nói liên tục."
Trúc Ninh cũng không khách khí, lập tức há miệng cắn lên.
Đường đêm nhàm chán, thấy bao cổ tay đen cứng như sắt của Thập Lục sắp bị mình cắn đến ngày càng khó coi, Trúc Ninh nới lỏng tay, miệng không ngừng được, lại bắt đầu dong dài, chậm rãi kể về chuyện xưa của chính nàng, kể về Đại Tấn năm nào, về hoàng cung, còn có phò mã của nàng, tuy bọn họ còn chưa thật sự thành thân. Nhưng Trúc Ninh nói, lúc ấy nàng cực kỳ thích phò mã.
"Cuối cùng, ta lại chêt trên tay hắn." Lúc nói mấy lời này, Trúc Ninh sắc mặt lạnh nhạt, nhưng Thập Lục quay đầu nhìn nàng, cảm thấy Trúc Ninh hẳn là rất khổ sở. Thập Lục lại quay đi, đá đá cục đá dưới chân, không nén nổi tò mò: "Sao mà... chêt?”
Trúc Ninh lắc lắc đầu, không muốn nói, nàng chuyển đề tài: "Thập Lục thì sao? Ngươi gặp được chuyện gì thú vị? Kể ta nghe xem nào."
"Thú vị?" Thập Lục suy nghĩ chốc lát, "Gặp được cô."
Trúc Ninh nghe câu trả lời điềm nhiên này, không hiểu sao trên mặt bỗng dưng nóng bừng, nàng hung hăng đấm vào đầu Thập Lục: "Học đâu ra mấy lời đường mật thế!"
Thập Lục thành thật ăn đánh, lại lên tiếng: "Là nói thật."
Trúc Ninh gục đầu xuống bả vai hắn, thất thần nhìn cổ hắn, một bên là bản năng thôi thúc, một bên nhớ đến hương vị máu kia, trong hai loại cảm xúc đan xen, Trúc Ninh vươn đầu lưỡi dùng sức liếm cổ Thập Lục. Bước chân hắn đột nhiên sựng lại, Trúc Ninh thắc mắc: "Gì vậy?"
Thập Lục không rõ, cơn xúc động bất chợt trào dâng trong lòng mình là gì, chỉ cảm thấy thân thể hơi khô nóng, hắn lắc lắc đầu: "Giống... bị rết... cắn."
Trúc Ninh lại dùng đầu hung hăng đập vào ót hắn: "Ngươi mới tâm như rắn rết ấy! Lên đường!"
5.
Trúc Ninh chẳng biết đi đâu tìm vị phò mã năm xưa của nàng. Hai người lang thang vô định, một đường xuôi về phương nam, Giang Nam tháng ba gió thổi nhè nhẹ, mặt trời lặn là lúc Thập Lục cùng Trúc Ninh thu dọn bọc hành lý chuẩn bị ra khỏi thành. Rời khách điếm, chợt thấy một thai phụ té ngã trên đất, lúc này đường cái đã vắng tanh quạnh quẽ, thật không có ai tới đỡ nàng, Trúc Ninh vỗ vai Thập Lục: "Ôi chao, nhanh lên, đỡ người ta dậy."
Thập Lục nghe lời, bước qua đỡ thai phụ, nàng vừa nói đa tạ với Thập Lục, chợt nghe nơi xa truyền đến tiếng hét: "Nương tử, nương tử!" Một nam nhân mặc áo bố lam, cầm dù giấy bước nhanh đến, "Đa tạ công tử đa tạ công tử." Hắn thấy Thập Lục cõng tay nải, bèn hỏi: "Công tử còn chưa tìm được nơi nghỉ chân chăng, hôm nay sắc trời cũng đã muộn, chi bằng đến nhà tại hạ tá túc một đêm." Hắn nghĩ bên cạnh có khách điếm, lời này vốn chỉ là khách sáo.
Thập Lục cũng đang định cự tuyệt, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo của nữ tử: "Được đó."
Trúc Ninh nhảy nhót đến bên cạnh Thập Lục, cười tủm tỉm nhìn nam nhân kia: "Được đó, đúng lúc bọn ta cũng không có chỗ đi, đa tạ tiên sinh tiếp đãi."
Nam nhân sắc mặt cứng đờ, nhưng lời đã nói ra, cũng không tiện dây dưa thêm nữa, hắn đỡ thê tử bên cạnh vững vàng, cười nói: "Nếu hai vị không chê, vậy mau theo bọn ta nào."
Đợi hai người kia đi xa phía trước dẫn đường, Thập Lục quay sang nhìn Trúc Ninh đầy khó hiểu: "Đêm nay... không lên đường?"
Trúc Ninh giương mắt nhìn chằm chằm bóng dáng nam nhân kia: "Lên đường? Người đã tìm được rồi, ta chỉ vội vàng đi đầu thai thôi."
Thập Lục cứng đờ cả người, tìm được rồi? Thì ra đó chính là phò mã mà nàng muốn trả thù, phò mã nàng cực kỳ thích, cũng là nam nhân mà nàng nhung nhớ đến tận bây giờ. Nhìn ánh mắt Trúc Ninh không thể chứa đựng thêm ai khác, ngón tay Thập Lục giật giật, đột nhiên có một loại thôi thúc muốn bẻ mặt nàng sang đây, để nàng chỉ nhìn mỗi mình.
Nhưng... Hình như hắn không có tư cách gì để làm vậy.
Theo hai người kia về đến một tiểu viện, trong viện có ba gian, phu phụ họ ở một gian, một gian nhà bếp, chỉ còn trống một gian, cho Thập Lục và Trúc Ninh vào tá túc.
Đêm khuya, hai kẻ giờ giấc làm việc nghỉ ngơi hoàn toàn bất đồng với người thường đang mở to mắt nhìn nhau, Thập Lục hỏi: "Cô muốn... trả thù... thế nào?"
Trúc Ninh trầm mặc rất lâu: "Ta không biết... Nhưng ta quyết không cho hắn dễ chịu, trước kia rõ ràng ta thích hắn như vậy, hắn lại... Hắn lại..." Răng nanh nàng cắn chặt khóe môi, có chút máu ứa ra, nàng đột nhiên nhanh trí, "Dứt khoát đi, ta ép hắn uống máu ta, biến hắn thành cương thi! Vậy sau này ta có thể cùng hắn ở bên nhau, rồi từ từ tra tấn hắn!"
Hai tay Thập Lục đặt bên người nắm chặt thành quyền, hắn rũ mắt, nỗ lực phớt lờ thứ cảm xúc ngày càng kỳ quái trong lòng.
"Ta lập tức đi!" Trúc Ninh đột nhiên bật dậy, xoay lưng muốn nhảy ra bên ngoài, nhưng cổ tay bỗng bị người nắm chặt, Trúc Ninh quay đầu, thấy Thập Lục ngồi cúi gằm mặt, âm thanh rầu rĩ: "Đừng đi... được không?"
Đây cũng là lần đầu tiên Thập Lục ngăn cản Trúc Ninh làm chuyện gì đó, bấy lâu nay hắn đều ngoan ngoãn nghe lời, Trúc Ninh thắc mắc nhìn hắn: "Tại sao? Còn phương pháp trả thù khác à?"
Thập Lục lắc đầu: "Đừng trả thù... có được không?" Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, Thập Lục không còn muốn nghe Trúc Ninh nhắc tới quá khứ, không thích nàng cứ nhớ mãi chuyện trả thù, những dĩ vãng đó, hắn hy vọng nàng có thể quên hết. Trúc Ninh chỉ cần vui vẻ cùng cùng hắn đi khắp nơi, để cho hắn cõng, an tâm gặm miếng lót vai của hắn là được.
6.
Trúc Ninh nhíu mày: "Không được, ta uất nghẹn giãy giụa đến bây giờ, rồi biến thành quái vật thế này, nếu cứ trơ mắt bỏ qua, vậy rốt cuộc ta đây tỉnh lại để làm gì.”
Lòng bàn tay Thập Lục căng thẳng, thần sắc có phần bất lực: "Ta... cứ tưởng..."
Trúc Ninh lần lượt gỡ từng ngón tay của Thập Lục khỏi tay nàng: "Chần chừ nữa là trời sáng mất, không thể kéo dài, Thập Lục, chờ sau khi ta biến phò mã thành cương thi, thì ngươi được tự do rồi, không cần lại lãng phí sinh mệnh đi theo ta."
Thập Lục sắc mặt tái nhợt, tay tăng thêm chút lực, năm đầu ngón tay lần nữa túm chặt cổ tay Trúc Ninh. Sức hắn vốn rất mạnh, thành thật so ra, mặc dù Trúc Ninh đã biến thành cương thi cũng không phải đối thủ, chỉ nghe Thập Lục gần như bướng bỉnh nói: "Ta không đi... ta mua đồ vật... cho cô nghiến răng."
Trúc Ninh đã có phần nóng nảy, âm thanh khuếch đại: "Không cần ngươi mua, ta cắn phò mã là được."
"Ta không đi, cô cũng không được đi."
Trúc Ninh điên tiết lên, hung hăng vỗ đầu hắn: "Ngươi phát điên gì thế!" Thập Lục vùi đầu chịu đánh, miệng không hé nửa lời, chỉ là cánh tay túm lấy Trúc Ninh chẳng lơi lỏng nửa phần, chờ nàng đánh đến mệt mỏi, bất đắc dĩ hỏi hắn, "Rốt cuộc ngươi muốn sao?"
"Cô không cần ta... ta không biết... đi đâu." Lúc này Thập Lục mới ngẩng đầu nhìn Trúc Ninh, trong mắt giấu giếm nỗi bất lực khiến đáy lòng Trúc Ninh bất giác bủn rủn. Nàng bỗng thấy áy náy như vừa phạm tội, nàng giơ tay muốn sờ sờ Thập Lục an ủi hắn vài câu, nhưng lại không biết tại sao mình muốn làm vậy, rõ ràng là Thập Lục phá hư chuyện của nàng, trái lại còn khiến nàng thấy áy náy.
Nàng thở dài một hơi, chợt nghe hai tiếng tiếng đập cửa "cốc cốc", nam chủ nhân ở bên ngoài mang theo vài phần lo lắng hỏi: "Xin hỏi hai vị có chuyện gì sao?"
Lúc này, nghe thấy âm thanh này, Thập Lục cực hoảng hốt, cánh tay càng dùng sức, ôm siết Trúc Ninh vào lòng, hai tay hệt như khối thiết ghì chặt lấy nàng, rồi lên tiếng trả lời bên ngoài: "Không có gì huynh đi đi!"
Cả câu hắn nói đến trôi chảy rành mạch, Trúc Ninh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, lại nghe ngoài cửa sột soạt âm thanh người nọ quay đi, Trúc Ninh quýnh quáng, la lớn: "Đứng lại! Trở về cho ta!" Phong thái ra lệnh hệt như lúc còn là công chúa.
Thập Lục hoảng hốt, càng ôm nàng chặt hơn.
Cửa bị đẩy ra, nam chủ nhân thắp đèn lồng rọi vào nhà, thấy Thập Lục hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong lòng ngực còn ôm người nọ cũng hung hăng trừng mắt với hắn, nam nhân gãi gãi đầu, không biết bản thân đã đắc tội gì hai người này: "Hai vị là đang?"
"Tướng công? Sao vậy?" Nữ chủ nhân cũng bị trận náo động này đánh thức, nàng khoác thêm áo, dợm bước tới cửa.
Trúc Ninh như bị gì đó kích thích, cơ thể đột nhiên quằn quại, hệt như cá chạch, thoát khỏi vòng tay của Thập Lục, hai chân khép lại, nhảy bật hai bước, hướng thẳng về phía thai phụ kia. Nam chủ nhân kinh hãi, vội ôm thê tử vào lòng, lui lại trong sân, né trận tập kích đột ngột của Trúc Ninh, hắn giận dữ: "Cô muốn làm gì!" Thai phụ cũng đầy vẻ kinh hoàng, vội hỏi: "Cô nương cô sao vậy?"
Thập Lục cũng gấp rút đứng dậy đuổi theo, hắn vừa định tiến lên khống chế Trúc Ninh, lúc này tròng mắt Trúc Ninh đỏ như máu, né tránh Thập Lục, cố gắng nhào về hướng thai phụ, trong miệng hô to: "Phò mã! Ngươi trả mạng cho ta!”
Thập Lục kinh ngạc, chân lảo đảo suýt té ngã.
Đôi phu phụ kia vẻ mặt càng kinh ngạc hơn: "Phò... Phò mã?