Chương : 12
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đường hầm đen kịt tựa hồ như vì câu nói của Đàm Trình mà càng thêm tối tăm.
“Không, không thể vậy được… Đây có thể chỉ là vật rơi rớt trong lúc trộm mộ.” Hà Hạnh nói, nhưng cũng không dám tin lấy lời mình vừa nói.
“Quỷ quái linh tinh cái gì?!” Trương Khải Thạc nhìn Đàm Trình đang lo lắng, xùy một tiếng, “Sao mọi người lại đi sợ bóng sợ gió những thứ đó nhỉ, có phải đàn bà con gái đâu?”
Trương Khải Thạc trước giờ luôn ngứa mắt Đàm Trình, dù là kết quả đề tài nghiên cứu hay xếp hạng ưu tiên học bổng, Đàm Trình luôn đứng trước cậu ta. Cả hai đều là sinh viên của Lý Quốc Hiền, nhưng Lý Quốc Hiền rõ thiên vị Đàm Trình làm Trương Khải Thạc khó chịu lâu lắm rồi. Lần này Giang Ba chết và Lâm Hoành Tinh bị thương nặng, Trương Khải Thạc ngay lập tức cho rằng là Đàm Trình làm, hoặc nói trắng ra là cậu ta hy vọng là Đàm Trình làm. Ma ma quỷ quỷ cái gì không biết, chả hiểu cảnh sát làm ăn kiểu gì mà cứ để đó, không truy cứu trách nhiệm của Đàm Trình!
“Có ma quỷ hay không không bàn tới, nhưng mà cậu cũng đừng có nói mấy lời xúc phạm người khác!” Ngô Hải biết quá rõ Trương Khải Thạc nghĩ gì, nếu đêm đó không chính mình gặp phải chuyện kia, thì giờ cậu ta cũng đang vẫn còn suy nghĩ như Trương Khải Thạc……..
“Ha, tôi xúc phạm ai? Ngô Hải, cậu đừng có nói xằng nói bậy nữa được không?”
“Tôi nói…”
“Tôi không biết cậu đang nói ai nữa,” Đàm Trình cười nói: “Hay là hỏi đàn bà con gái duy nhất trong đội…à không, phải gọi là nữ sĩ (*) chứ, hỏi chị Lý thử xem cậu đang nói ai nhé?”
(*) Nữ sĩ là cách gọi trịnh trọng người phụ nữ, tương tự madame/miss á..
Lý Khắc Anh bị Trương Khải Thạc gọi là đàn bà con gái, cô liếc xéo cậu ta một cái, nhưng miệng vẫn ngọt ngào nói: “Không, thật ra chị vẫn là đàn bà con gái thôi, nên chị sợ lắm.” Vừa dứt lời, cô tháo găng tay ném mạnh lên người Trương Khải Thạc: “Cậu không sợ thì cậu ở đây làm tiếp đi.” rồi quay ngoắt đi ra ngoài không ngoảnh lại lấy một cái.
“Thôi nào, mọi người làm sao vậy, có phải là con nít mười tuổi đâu mà cãi nhau như thế.” Đường Gia Minh cũng có thể coi như là một nhân viên khảo cổ lâu năm ở đây, chuyện yêu ma quỷ quái cậu ta cũng không thể khẳng định, chỉ đành nói giảm nói tránh, “Có lẽ là do cửa động sụp xuống ngoài ý muốn…… Nhưng mà, cái này không phải trọng điểm, việc cấp bách là phải đem những thứ này lên mặt đất chùi rửa lại. Đã tìm ra rồi thì bảo vệ cho tốt.”
Nghe Đường Gia Minh nói như vậy, Trương Khải Thạc có bực tức cũng phải nghẹn lại, gật gật đầu, huống hồ tình hình bây giờ đúng như Đường Gia Minh nói, nhất quan trọng vẫn là khảo cổ vật trước mắt, không thể để mặc chúng ở đây được. Còn chuyện của Lâm Hoành Tinh tuy trong lòng ai cũng có khúc mắc nhưng so với cổ vật trước mắt, khúc mắt này cũng chẳng là gì.
Nhưng mà có lẽ vì ban sáng nghe chuyện của Lâm Hoành Tinh, nhóm công nhân chẳng ai muốn nán lại, đội khảo cổ khuyên can mãi, nhưng dù bảo sẽ phụ cấp thêm 300 tệ, cũng chẳng ai muốn ở lại.
Ráng chiều tà biến mất rất mau, thiếu nhóm công nhân hỗ trợ, đội lại mất một cô khảo cổ học cẩn thận, tốc độ công tác chậm hơn rất nhiều. Đến khi cả đội đem cổ vật lên mặt đất rửa sạch hết thì trời cũng đã tối mịt.
Đường hầm khai quật sâu hút đen ngòm, không ai nghĩ mình phải làm việc đến đêm, nên chỉ chuẩn bị có một cái đèn pha, ánh đèn chỉ chiếu được một góc nhỏ. Sau khi hoàn thành việc rửa sạch cổ vật, Đàm Trình đứng lên nhìn đội khảo cổ sáu người đang làm việc nghiêm túc trong ánh sáng tù mù, cậu bất chợt ngây người. Chỉ vừa khoảng 10 ngày sau cái đêm kinh hoàng kia, vậy mà cậu lại quên đi sự sợ hãi đêm đấy, không sợ chết mà vẫn tiếp tục đến đây.
“Đàm Trình, lại đây xem, cái này nãy tụi tôi mới đào ra.” Ngô Hải cầm một cái bình rượu bốn cạnh (*) bằng vàng đi đến, hưng phấn nói: “Mặt trên có chữ viết!”
(*) Bình bốn cạnh (Phương tôn/方尊)là bình đựng rượu bốn cạnh vuông, đa số bằng đồng, chạm khắc rất cầu kỳ. ảnh vd là phương tôn nổi tiếng nhất, Tứ Dương Phương Tôn của triều Thương hơn 3 ngàn năm.
Gương mặt Ngô Hải hiện lên vẻ mỏi mệt rất rõ ràng, nhưng cũng không thể che giấu đi sự hưng phấn trong lòng, nếu không phải cậu ta đang cố gắng áp chế, Đàm Trình nghĩ Ngô Hải sẽ vui đến mức nhảy cẫng lên.
Đàm Trình lắc đầu cười khẽ, sáu người ở đây, ai cũng có tâm tư khác nhau, ví dụ như Trương Khải Thạc rất hiềm khích với cậu, ví dụ như Ngô Hải dù đã trải qua sự kiện quỷ dị nhưng vẫn kiên trì với công việc đến cùng…….. Đàm Trình không biết họ nghĩ gì, cũng không nghĩ sẽ đi tìm hiểu, nhưng cậu có thể khẳng định, sáu người ở đây, đều là sáu người có cố chấp với ngôi mộ này nhất. Trong số sáu người cậu, dù là người tham gia vào đội khảo cổ này muộn nhất như Hà Hạnh và cậu thì cũng đã ngót nghét đến 3 năm rồi…….
Muốn tìm tòi đến tột cùng, muốn giải thích những nghi vấn trong lòng, muốn biết ngôi mộ dưới ngọn núi này thật sự chứa đựng bí mật gì…… Chỉ sợ tất cả mọi người đều điên cuồng, nên mới lựa chọn phớt lờ nguy hiểm và những thứ họ sắp phải đối mặt.
Đàm Trình nương theo ánh đèn pha tù mù nhìn kỹ từng điêu khắc trên cái bình.
“Thanh?”
“Đúng vậy, là một chữ “thanh”, có thể là tên tự của chủ mộ không?”
Đàm Trình đẩy gọng kính trên sống mũi, nhíu mày nói: “Không rõ lắm. Cái bình này ngoài việc làm bằng vàng thì trông thiết kế của nó cũng không quá đặc sắc, cũng không chạm trổ gì nhiều, nhưng có thể được chôn cùng, chứng tỏ đây là vật lúc sinh thời chủ mộ rất yêu thích, hoặc là nó mang một ý nghĩa đặc thù nào đó…”
“Đàm Trình cậu xem này, mặt này của cái bình có rãnh lõm!”
Quả nhiên, rất dễ nhận ra ba cạnh còn lại của bình đều bằng phẳng, duy có một bên cạnh có vết khắc lõm.”
“Có lẽ còn một cái bình nữa, có họa tiết nhô lên, là một đôi với cái bình này.” Ngô Hải vừa nói vừa cười cười: “Cái còn lại có khi nằm ở lăng Hoàng Hậu đó? Hoàng đế nằm đây có lẽ cũng là một gã si tình. Ha ha ha.”
Gật gật đầu, Đàm Trình cũng nghĩ như vậy: “Cũng không biết……”
“Aaaaaaaa! Cứ, cứu tôi tới!!”
Đàm Trình còn chưa nói hết câu đã bị tiếng hét của Trương Khải Thạc cắt đứt.
Theo tiếng quay đầu lại, cảnh tượng trước mắt làm tất cả mọi người đều hoảng hốt lùi về sau.
Ở chỗ sâu nhất của đường hàm, chân trái của Trương Khải Thạc không biết vì sao bị hút chặt vào lớp đất bùn, còn đỉnh đầu thì chảy xuống ồ ạt máu tươi. Trương Khải Thạc trợn trừng mắt, hoảng sợ gầm rú giãy giụa, nhưng chân cậu ta như bị đóng chặt xuống đất, chỉ có thể múa may hai tay, không thể bước được một bước nào.
“Cứu tôi, cứu tôi với!!!”
Lần trước, Đàm Trình không thấy được những thứ đó, không biết Lâm Hoành Tinh đã xảy ra chuyện gì, nhưng giờ phút này, cậu rõ ràng thấy một đôi tay chỉ còn trơ xương túm chặt lấy cổ chân Trương Khải Thạc kéo xuống, còn bên cạnh cậu ta có một con lệ quỷ (*) tóc dài, mắt chỉ còn một nhãn cầu đang cầm một cái búa đồng đóng đinh lên đỉnh đầu cậu ta.
Trái tim đập bang bang trong lồng ngực, máu như vỡ khỏi mạch máu. Lúc con lệ quỷ kia quay đầu lại nhìn thẳng vào Đàm Trình cười ha ha ha, cậu thậm chí có thể cảm nhận được từng sợi lông tơ trên người mình dựng đứng lên hết.
“Chạy, chạy mau!
(*) Lệ quỷ: một loại quỷ hình thành từ oán giận từ linh hồn người bị giết hoặc tử tử, được cho là có khả năng làm bị thương hoặc giết chết người để báo thù, để trả lại những đau đớn mà nó nhận được khi còn sống, sau đó lấy linh hồn của nạn nhân ra khỏi cơ thể đang hấp hối của họ.
—
Dm sợ đái ra máu, lại còn chơi ngu đi paste mấy từ ma quỷ trong truyện search gg thử nữa, enter cái muốn ngất xỉu.
Huhu pi sà ơi mau xuất hiện…..
./.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đường hầm đen kịt tựa hồ như vì câu nói của Đàm Trình mà càng thêm tối tăm.
“Không, không thể vậy được… Đây có thể chỉ là vật rơi rớt trong lúc trộm mộ.” Hà Hạnh nói, nhưng cũng không dám tin lấy lời mình vừa nói.
“Quỷ quái linh tinh cái gì?!” Trương Khải Thạc nhìn Đàm Trình đang lo lắng, xùy một tiếng, “Sao mọi người lại đi sợ bóng sợ gió những thứ đó nhỉ, có phải đàn bà con gái đâu?”
Trương Khải Thạc trước giờ luôn ngứa mắt Đàm Trình, dù là kết quả đề tài nghiên cứu hay xếp hạng ưu tiên học bổng, Đàm Trình luôn đứng trước cậu ta. Cả hai đều là sinh viên của Lý Quốc Hiền, nhưng Lý Quốc Hiền rõ thiên vị Đàm Trình làm Trương Khải Thạc khó chịu lâu lắm rồi. Lần này Giang Ba chết và Lâm Hoành Tinh bị thương nặng, Trương Khải Thạc ngay lập tức cho rằng là Đàm Trình làm, hoặc nói trắng ra là cậu ta hy vọng là Đàm Trình làm. Ma ma quỷ quỷ cái gì không biết, chả hiểu cảnh sát làm ăn kiểu gì mà cứ để đó, không truy cứu trách nhiệm của Đàm Trình!
“Có ma quỷ hay không không bàn tới, nhưng mà cậu cũng đừng có nói mấy lời xúc phạm người khác!” Ngô Hải biết quá rõ Trương Khải Thạc nghĩ gì, nếu đêm đó không chính mình gặp phải chuyện kia, thì giờ cậu ta cũng đang vẫn còn suy nghĩ như Trương Khải Thạc……..
“Ha, tôi xúc phạm ai? Ngô Hải, cậu đừng có nói xằng nói bậy nữa được không?”
“Tôi nói…”
“Tôi không biết cậu đang nói ai nữa,” Đàm Trình cười nói: “Hay là hỏi đàn bà con gái duy nhất trong đội…à không, phải gọi là nữ sĩ (*) chứ, hỏi chị Lý thử xem cậu đang nói ai nhé?”
(*) Nữ sĩ là cách gọi trịnh trọng người phụ nữ, tương tự madame/miss á..
Lý Khắc Anh bị Trương Khải Thạc gọi là đàn bà con gái, cô liếc xéo cậu ta một cái, nhưng miệng vẫn ngọt ngào nói: “Không, thật ra chị vẫn là đàn bà con gái thôi, nên chị sợ lắm.” Vừa dứt lời, cô tháo găng tay ném mạnh lên người Trương Khải Thạc: “Cậu không sợ thì cậu ở đây làm tiếp đi.” rồi quay ngoắt đi ra ngoài không ngoảnh lại lấy một cái.
“Thôi nào, mọi người làm sao vậy, có phải là con nít mười tuổi đâu mà cãi nhau như thế.” Đường Gia Minh cũng có thể coi như là một nhân viên khảo cổ lâu năm ở đây, chuyện yêu ma quỷ quái cậu ta cũng không thể khẳng định, chỉ đành nói giảm nói tránh, “Có lẽ là do cửa động sụp xuống ngoài ý muốn…… Nhưng mà, cái này không phải trọng điểm, việc cấp bách là phải đem những thứ này lên mặt đất chùi rửa lại. Đã tìm ra rồi thì bảo vệ cho tốt.”
Nghe Đường Gia Minh nói như vậy, Trương Khải Thạc có bực tức cũng phải nghẹn lại, gật gật đầu, huống hồ tình hình bây giờ đúng như Đường Gia Minh nói, nhất quan trọng vẫn là khảo cổ vật trước mắt, không thể để mặc chúng ở đây được. Còn chuyện của Lâm Hoành Tinh tuy trong lòng ai cũng có khúc mắc nhưng so với cổ vật trước mắt, khúc mắt này cũng chẳng là gì.
Nhưng mà có lẽ vì ban sáng nghe chuyện của Lâm Hoành Tinh, nhóm công nhân chẳng ai muốn nán lại, đội khảo cổ khuyên can mãi, nhưng dù bảo sẽ phụ cấp thêm 300 tệ, cũng chẳng ai muốn ở lại.
Ráng chiều tà biến mất rất mau, thiếu nhóm công nhân hỗ trợ, đội lại mất một cô khảo cổ học cẩn thận, tốc độ công tác chậm hơn rất nhiều. Đến khi cả đội đem cổ vật lên mặt đất rửa sạch hết thì trời cũng đã tối mịt.
Đường hầm khai quật sâu hút đen ngòm, không ai nghĩ mình phải làm việc đến đêm, nên chỉ chuẩn bị có một cái đèn pha, ánh đèn chỉ chiếu được một góc nhỏ. Sau khi hoàn thành việc rửa sạch cổ vật, Đàm Trình đứng lên nhìn đội khảo cổ sáu người đang làm việc nghiêm túc trong ánh sáng tù mù, cậu bất chợt ngây người. Chỉ vừa khoảng 10 ngày sau cái đêm kinh hoàng kia, vậy mà cậu lại quên đi sự sợ hãi đêm đấy, không sợ chết mà vẫn tiếp tục đến đây.
“Đàm Trình, lại đây xem, cái này nãy tụi tôi mới đào ra.” Ngô Hải cầm một cái bình rượu bốn cạnh (*) bằng vàng đi đến, hưng phấn nói: “Mặt trên có chữ viết!”
(*) Bình bốn cạnh (Phương tôn/方尊)là bình đựng rượu bốn cạnh vuông, đa số bằng đồng, chạm khắc rất cầu kỳ. ảnh vd là phương tôn nổi tiếng nhất, Tứ Dương Phương Tôn của triều Thương hơn 3 ngàn năm.
Gương mặt Ngô Hải hiện lên vẻ mỏi mệt rất rõ ràng, nhưng cũng không thể che giấu đi sự hưng phấn trong lòng, nếu không phải cậu ta đang cố gắng áp chế, Đàm Trình nghĩ Ngô Hải sẽ vui đến mức nhảy cẫng lên.
Đàm Trình lắc đầu cười khẽ, sáu người ở đây, ai cũng có tâm tư khác nhau, ví dụ như Trương Khải Thạc rất hiềm khích với cậu, ví dụ như Ngô Hải dù đã trải qua sự kiện quỷ dị nhưng vẫn kiên trì với công việc đến cùng…….. Đàm Trình không biết họ nghĩ gì, cũng không nghĩ sẽ đi tìm hiểu, nhưng cậu có thể khẳng định, sáu người ở đây, đều là sáu người có cố chấp với ngôi mộ này nhất. Trong số sáu người cậu, dù là người tham gia vào đội khảo cổ này muộn nhất như Hà Hạnh và cậu thì cũng đã ngót nghét đến 3 năm rồi…….
Muốn tìm tòi đến tột cùng, muốn giải thích những nghi vấn trong lòng, muốn biết ngôi mộ dưới ngọn núi này thật sự chứa đựng bí mật gì…… Chỉ sợ tất cả mọi người đều điên cuồng, nên mới lựa chọn phớt lờ nguy hiểm và những thứ họ sắp phải đối mặt.
Đàm Trình nương theo ánh đèn pha tù mù nhìn kỹ từng điêu khắc trên cái bình.
“Thanh?”
“Đúng vậy, là một chữ “thanh”, có thể là tên tự của chủ mộ không?”
Đàm Trình đẩy gọng kính trên sống mũi, nhíu mày nói: “Không rõ lắm. Cái bình này ngoài việc làm bằng vàng thì trông thiết kế của nó cũng không quá đặc sắc, cũng không chạm trổ gì nhiều, nhưng có thể được chôn cùng, chứng tỏ đây là vật lúc sinh thời chủ mộ rất yêu thích, hoặc là nó mang một ý nghĩa đặc thù nào đó…”
“Đàm Trình cậu xem này, mặt này của cái bình có rãnh lõm!”
Quả nhiên, rất dễ nhận ra ba cạnh còn lại của bình đều bằng phẳng, duy có một bên cạnh có vết khắc lõm.”
“Có lẽ còn một cái bình nữa, có họa tiết nhô lên, là một đôi với cái bình này.” Ngô Hải vừa nói vừa cười cười: “Cái còn lại có khi nằm ở lăng Hoàng Hậu đó? Hoàng đế nằm đây có lẽ cũng là một gã si tình. Ha ha ha.”
Gật gật đầu, Đàm Trình cũng nghĩ như vậy: “Cũng không biết……”
“Aaaaaaaa! Cứ, cứu tôi tới!!”
Đàm Trình còn chưa nói hết câu đã bị tiếng hét của Trương Khải Thạc cắt đứt.
Theo tiếng quay đầu lại, cảnh tượng trước mắt làm tất cả mọi người đều hoảng hốt lùi về sau.
Ở chỗ sâu nhất của đường hàm, chân trái của Trương Khải Thạc không biết vì sao bị hút chặt vào lớp đất bùn, còn đỉnh đầu thì chảy xuống ồ ạt máu tươi. Trương Khải Thạc trợn trừng mắt, hoảng sợ gầm rú giãy giụa, nhưng chân cậu ta như bị đóng chặt xuống đất, chỉ có thể múa may hai tay, không thể bước được một bước nào.
“Cứu tôi, cứu tôi với!!!”
Lần trước, Đàm Trình không thấy được những thứ đó, không biết Lâm Hoành Tinh đã xảy ra chuyện gì, nhưng giờ phút này, cậu rõ ràng thấy một đôi tay chỉ còn trơ xương túm chặt lấy cổ chân Trương Khải Thạc kéo xuống, còn bên cạnh cậu ta có một con lệ quỷ (*) tóc dài, mắt chỉ còn một nhãn cầu đang cầm một cái búa đồng đóng đinh lên đỉnh đầu cậu ta.
Trái tim đập bang bang trong lồng ngực, máu như vỡ khỏi mạch máu. Lúc con lệ quỷ kia quay đầu lại nhìn thẳng vào Đàm Trình cười ha ha ha, cậu thậm chí có thể cảm nhận được từng sợi lông tơ trên người mình dựng đứng lên hết.
“Chạy, chạy mau!
(*) Lệ quỷ: một loại quỷ hình thành từ oán giận từ linh hồn người bị giết hoặc tử tử, được cho là có khả năng làm bị thương hoặc giết chết người để báo thù, để trả lại những đau đớn mà nó nhận được khi còn sống, sau đó lấy linh hồn của nạn nhân ra khỏi cơ thể đang hấp hối của họ.
—
Dm sợ đái ra máu, lại còn chơi ngu đi paste mấy từ ma quỷ trong truyện search gg thử nữa, enter cái muốn ngất xỉu.
Huhu pi sà ơi mau xuất hiện…..
./.