Chương : 24
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Tuy đã quyết định không để Đàm Trình chết nữa, nhưng nhìn hơi thở cậu càng ngày càng yếu dần, Túc Cảnh Mặc cũng không biết làm cách nào cứu vãn.
Y sinh thời là đế vương, không am hiểu mấy việc bùa phép này nọ của đạo sĩ pháp sư. Sinh thời không biết, sau khi chết dĩ nhiên cũng không biết nên làm thế nào cứu một người đang hấp hối.
Huống chi……
Túc Cảnh Mặc nhìn Đàm Trình nằm trên sàn nhà đá xanh lạnh ngắt thở hơi tàn.
Huống chi, dù là lần trước may mắn tỉnh lại được hay lần này cũng vậy, đã bị y chém thì cũng rất khó sống tiếp được.
Thật ra y biết chút y thuật nhưng trong mộ không thuốc không thang, mà y………. y không thể rời ngọn núi này nửa bước, thì làm sao có thể ra tay đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, Túc Cảnh Mặc bỗng nhiên nhớ tới y từng có một hồ lô vàng hay mang theo bên người. Hồ lô to khoảng một lóng tay, chỉ có thể chứa ba viên thuốc. Ba viên thuốc này là do một đạo nhân xưng ‘y tiên bách thảo’ cho y.
“Thuốc này được tinh chế từ nọc độc bò cạp và rắn động ở Miêu Cương. Tuy có thể cứu mạng, nhưng độc này sẽ ngấm vào cơ thể, nhẹ thì bị liệt hoặc câm điếc, nặng thì bị đần độn, nên chỉ dùng thuốc này trong trường hợp thật sự cấp bách, không còn cách khác cứu được nữa.”
Câm điếc, tê liệt, đần độn? Đối với Túc Cảnh Mặc lúc ấy tứ phía là kẻ thù, cũng chẳng khác chết là bao, nên y đến chết cũng không chạm qua hồ lô vàng kia lần nào.
Cũng không biết hồ lô đó có được chôn cùng y không.
Túc Cảnh Mặc liền đến cạnh quan tài đá, đẩy nắp quan ra.
Lọt vào trong tầm mắt là áo gấm đã mục nát, những thứ bụi đất tối tăm, còn thi cốt y hơn ngàn năm chắc cũng đã tan thành tro bụi.
Ngoài những thứ đó, còn lại đều là vậy tùy thân lúc sinh thời của y, cũng có một chút ngọc khí vàng bạc, tuy không phải cái y thích, nhưng cũng là vật chôn cùng một đế vương cần có.
Không có thời gian xem lại mấy bảo bối kia, Túc Cảnh Mặc duỗi tay xốc lớp chăn gấm mục nát lên, tìm kiếm bình hồ lô vàng có thể lẫn trong đó.
Quan tài rất lớn, Túc Cảnh Mặc tìm kiếm một hồi lâu mới tìm được bình hồ lô kia. Vặn nắp bình, vẫn còn ba viên thuốc bên trong. Ba viên thuốc được niêm phong kỹ càng trong hồ lô, không tiếp xúc không khí bên ngoài nên gần như còn nguyên.
Túc Cảnh Mặc nhịn không được cười nói: “Chỉ là đã hơn ngàn năm, không biết còn hiệu dụng không.”
Thật ra Túc Cảnh Mặc cũng không lo lắng quá khi cho Đàm Trình uống thuốc.
Không uống Đàm Trình chắc chắn chết, mà uống thì vẫn còn một chút hy vọng, còn câm điếc liệt hay đần độn ngu đần thì cũng chẳng liên quan gì đến y.
Đàm Trình đã không có ý thức, Túc Cảnh Mặc niết lấy xương hàm vì đau đớn mà nghiến lại của cậu, bóp mạnh hai ngón tay mở khớp hàm ra.
Đổ một viên thuốc ra lòng bàn tay, Túc Cảnh Mặc ném thẳng vào khoang miệng Đàm Trình.
Chỉ là, Đàm Trình không còn ý thức, không thể tự nuốt xuống viên thuốc.
Thấy thế Túc Cảnh Mặc duỗi ngón tay vào trong miệng Đàm Trình, đẩy viên thuốc xuống cổ họng cậu. Tuy rằng y chỉ là hồn phách không thể dính những thứ ngoại giới gì, nhưng cảm giác khoang miệng người sống mềm ấm từ đầu ngón tay truyền đến vẫn làm Túc Cảnh Mặc khó chịu nhíu mày, đẩy nhanh động tác.
Sau đó y nâng cằm Đàm Trình, dùng ngón cái ấn mạnh lên phía trên hầu kết cậu, để dù cậu không thể tự nuốt, viên thuốc cũng sẽ theo phản xạ co giật của cổ họng đi xuống.
Xong xuôi, Túc Cảnh Mặc chán ghét buông bàn tay đang nắm cằm Đàm Trình ra, đứng bên cạnh nhìn phản ứng của cậu.
Chỉ là, Túc Cảnh Mặc không hề nghĩ rằng, mặt Đàm Trình vốn đang xanh trắng đột nhiên đen lại như người đã chết được vài ngày!!
Túc Cảnh Mặc hoảng hốt, vội vàng bước đến định bắt Đàm Trình phun ra viên thuốc kia, nào biết còn chưa chạm vào Đàm Trình, hai mắt cậu đột nhiên mở to, trừng về phía trước, cả người cuộn tròn, hai cánh tay vòng lại ôm chặt lấy bụng, la to từng trận đau đớn.
Mộ thất an tĩnh giờ tràn ngập tiếng người la hét giãy giụa giữa hai bờ sinh tử, thê lương đến đáng sợ.
Thuốc có hiệu nghiệm rồi……
Túc Cảnh Mặc cong khóe mắt, treo lên ý cười mọi ngày.
(dm hú hồn tưởng thuốc hết hạn sử dụng =]]]]])
Trong hồ lô có ba viên thuốc, Túc Cảnh Mặc cho Đàm Trình uống một viên rồi lại tùy tay thảy bừa bình hồ lô vàng vào lại quan tài. Đến giữa đêm thì Đàm Trình cũng thành công nhặt về cái mạng.
Đêm khuya là lúc những con oán quỷ quấy phá nhất. Oán hồn những binh sĩ bị y giết chết vài trăm năm trước cùng với oán hồn những người bị những binh sĩ đó giết, cũng giống như Túc Cảnh mạc y, bị giam trong ngọn núi này, không thể ra khỏi núi cũng không thể đầu thai, hơn một ngàn năm tích lũy ngọn núi này cũng có đến hơn một ngàn con quỷ.
Ma quỷ có oán khí càng lớn, thì càng oán hận người sống. Đây không phải ý thức của chúng, mà chỉ là oán thôi, chúng căm ghét phải nghe thấy hơi thở người sống, chúng muốn kéo tất cả người sống xuống thành giống như chúng. Nói nôm na nà “không muốn chết một mình, không muốn khổ một mình.”
Đương nhiên, nhân loại dù có hóa thành cái gì thì cũng phải đi tranh đấu với nhau, dù chết đi thành quỷ rồi cũng vẫn đi đấu đá phân giai cấp, tầng lớp cao thấp. Mà muốn trở nên mạnh hơn, thì hồn phách người sống là đồ tẩm bổ tốt nhất. Nhưng vùng dân cư ngoài thôn Ninh Hóa mấy trăm năm đều luôn nghe lời tổ tiên, ban đêm không được lên núi, nên bọn lệ quỷ này có thể nói là thèm khát linh hồn người sống cũng mấy trăm năm rồi.
Địa cung này ‘sạch sẽ’ như thế, là vì những oán quỷ bị Túc Cảnh Mặc giết chết sợ y mà không dám bén mảng đến đây thôi.
Nhưng mà, tối nay lại khác, một hơi thở người sống mạnh mẽ truyền ra từ giữa địa cung, làm vô số oán quỷ đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Tuy sợ hãi linh hồn vị đế vương trong mộ, nhưng cũng có vài con lệ quỷ không nhịn được muốn đi lấy hồn phách người sống.
Một, hai, hay mười, dù có bao nhiêu lệ quỷ Túc Cảnh Mặc cũng có thể nhẹ nhàng đối phó, nhưng nếu vài chục con lệ quỷ cùng tấn công, y cũng không thể tránh khỏi phải lơ là Đàm Trình bên cạnh.
Nhớ tới ngọc bội tùy thân của y có thể giúp người này tránh khỏi ma quỷ, Túc Cảnh Mặc xoay người né một con lệ quỷ cắn xé, cúi đầu ném mảnh ngọc vào lồng ngực Đàm Trình.
Vất vả lắm mới cứu sống được, không thể để bọn quỷ ranh này ăn mất linh hồn cậu ta được.
Lần nữa tỉnh lại, đập vào mắt Đàm Trình là một bầy lệ quỷ đang vây quanh cậu.
—
Vừa mở mắt ra đã muốn nhắm lại tiếp =]]]]
Trời ơi tự nhiên thấy tội bạng Trình =]]]] bị mỹ nhơn hành lên bờ xuống ruộng =]]]]
Tuy đã quyết định không để Đàm Trình chết nữa, nhưng nhìn hơi thở cậu càng ngày càng yếu dần, Túc Cảnh Mặc cũng không biết làm cách nào cứu vãn.
Y sinh thời là đế vương, không am hiểu mấy việc bùa phép này nọ của đạo sĩ pháp sư. Sinh thời không biết, sau khi chết dĩ nhiên cũng không biết nên làm thế nào cứu một người đang hấp hối.
Huống chi……
Túc Cảnh Mặc nhìn Đàm Trình nằm trên sàn nhà đá xanh lạnh ngắt thở hơi tàn.
Huống chi, dù là lần trước may mắn tỉnh lại được hay lần này cũng vậy, đã bị y chém thì cũng rất khó sống tiếp được.
Thật ra y biết chút y thuật nhưng trong mộ không thuốc không thang, mà y………. y không thể rời ngọn núi này nửa bước, thì làm sao có thể ra tay đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, Túc Cảnh Mặc bỗng nhiên nhớ tới y từng có một hồ lô vàng hay mang theo bên người. Hồ lô to khoảng một lóng tay, chỉ có thể chứa ba viên thuốc. Ba viên thuốc này là do một đạo nhân xưng ‘y tiên bách thảo’ cho y.
“Thuốc này được tinh chế từ nọc độc bò cạp và rắn động ở Miêu Cương. Tuy có thể cứu mạng, nhưng độc này sẽ ngấm vào cơ thể, nhẹ thì bị liệt hoặc câm điếc, nặng thì bị đần độn, nên chỉ dùng thuốc này trong trường hợp thật sự cấp bách, không còn cách khác cứu được nữa.”
Câm điếc, tê liệt, đần độn? Đối với Túc Cảnh Mặc lúc ấy tứ phía là kẻ thù, cũng chẳng khác chết là bao, nên y đến chết cũng không chạm qua hồ lô vàng kia lần nào.
Cũng không biết hồ lô đó có được chôn cùng y không.
Túc Cảnh Mặc liền đến cạnh quan tài đá, đẩy nắp quan ra.
Lọt vào trong tầm mắt là áo gấm đã mục nát, những thứ bụi đất tối tăm, còn thi cốt y hơn ngàn năm chắc cũng đã tan thành tro bụi.
Ngoài những thứ đó, còn lại đều là vậy tùy thân lúc sinh thời của y, cũng có một chút ngọc khí vàng bạc, tuy không phải cái y thích, nhưng cũng là vật chôn cùng một đế vương cần có.
Không có thời gian xem lại mấy bảo bối kia, Túc Cảnh Mặc duỗi tay xốc lớp chăn gấm mục nát lên, tìm kiếm bình hồ lô vàng có thể lẫn trong đó.
Quan tài rất lớn, Túc Cảnh Mặc tìm kiếm một hồi lâu mới tìm được bình hồ lô kia. Vặn nắp bình, vẫn còn ba viên thuốc bên trong. Ba viên thuốc được niêm phong kỹ càng trong hồ lô, không tiếp xúc không khí bên ngoài nên gần như còn nguyên.
Túc Cảnh Mặc nhịn không được cười nói: “Chỉ là đã hơn ngàn năm, không biết còn hiệu dụng không.”
Thật ra Túc Cảnh Mặc cũng không lo lắng quá khi cho Đàm Trình uống thuốc.
Không uống Đàm Trình chắc chắn chết, mà uống thì vẫn còn một chút hy vọng, còn câm điếc liệt hay đần độn ngu đần thì cũng chẳng liên quan gì đến y.
Đàm Trình đã không có ý thức, Túc Cảnh Mặc niết lấy xương hàm vì đau đớn mà nghiến lại của cậu, bóp mạnh hai ngón tay mở khớp hàm ra.
Đổ một viên thuốc ra lòng bàn tay, Túc Cảnh Mặc ném thẳng vào khoang miệng Đàm Trình.
Chỉ là, Đàm Trình không còn ý thức, không thể tự nuốt xuống viên thuốc.
Thấy thế Túc Cảnh Mặc duỗi ngón tay vào trong miệng Đàm Trình, đẩy viên thuốc xuống cổ họng cậu. Tuy rằng y chỉ là hồn phách không thể dính những thứ ngoại giới gì, nhưng cảm giác khoang miệng người sống mềm ấm từ đầu ngón tay truyền đến vẫn làm Túc Cảnh Mặc khó chịu nhíu mày, đẩy nhanh động tác.
Sau đó y nâng cằm Đàm Trình, dùng ngón cái ấn mạnh lên phía trên hầu kết cậu, để dù cậu không thể tự nuốt, viên thuốc cũng sẽ theo phản xạ co giật của cổ họng đi xuống.
Xong xuôi, Túc Cảnh Mặc chán ghét buông bàn tay đang nắm cằm Đàm Trình ra, đứng bên cạnh nhìn phản ứng của cậu.
Chỉ là, Túc Cảnh Mặc không hề nghĩ rằng, mặt Đàm Trình vốn đang xanh trắng đột nhiên đen lại như người đã chết được vài ngày!!
Túc Cảnh Mặc hoảng hốt, vội vàng bước đến định bắt Đàm Trình phun ra viên thuốc kia, nào biết còn chưa chạm vào Đàm Trình, hai mắt cậu đột nhiên mở to, trừng về phía trước, cả người cuộn tròn, hai cánh tay vòng lại ôm chặt lấy bụng, la to từng trận đau đớn.
Mộ thất an tĩnh giờ tràn ngập tiếng người la hét giãy giụa giữa hai bờ sinh tử, thê lương đến đáng sợ.
Thuốc có hiệu nghiệm rồi……
Túc Cảnh Mặc cong khóe mắt, treo lên ý cười mọi ngày.
(dm hú hồn tưởng thuốc hết hạn sử dụng =]]]]])
Trong hồ lô có ba viên thuốc, Túc Cảnh Mặc cho Đàm Trình uống một viên rồi lại tùy tay thảy bừa bình hồ lô vàng vào lại quan tài. Đến giữa đêm thì Đàm Trình cũng thành công nhặt về cái mạng.
Đêm khuya là lúc những con oán quỷ quấy phá nhất. Oán hồn những binh sĩ bị y giết chết vài trăm năm trước cùng với oán hồn những người bị những binh sĩ đó giết, cũng giống như Túc Cảnh mạc y, bị giam trong ngọn núi này, không thể ra khỏi núi cũng không thể đầu thai, hơn một ngàn năm tích lũy ngọn núi này cũng có đến hơn một ngàn con quỷ.
Ma quỷ có oán khí càng lớn, thì càng oán hận người sống. Đây không phải ý thức của chúng, mà chỉ là oán thôi, chúng căm ghét phải nghe thấy hơi thở người sống, chúng muốn kéo tất cả người sống xuống thành giống như chúng. Nói nôm na nà “không muốn chết một mình, không muốn khổ một mình.”
Đương nhiên, nhân loại dù có hóa thành cái gì thì cũng phải đi tranh đấu với nhau, dù chết đi thành quỷ rồi cũng vẫn đi đấu đá phân giai cấp, tầng lớp cao thấp. Mà muốn trở nên mạnh hơn, thì hồn phách người sống là đồ tẩm bổ tốt nhất. Nhưng vùng dân cư ngoài thôn Ninh Hóa mấy trăm năm đều luôn nghe lời tổ tiên, ban đêm không được lên núi, nên bọn lệ quỷ này có thể nói là thèm khát linh hồn người sống cũng mấy trăm năm rồi.
Địa cung này ‘sạch sẽ’ như thế, là vì những oán quỷ bị Túc Cảnh Mặc giết chết sợ y mà không dám bén mảng đến đây thôi.
Nhưng mà, tối nay lại khác, một hơi thở người sống mạnh mẽ truyền ra từ giữa địa cung, làm vô số oán quỷ đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Tuy sợ hãi linh hồn vị đế vương trong mộ, nhưng cũng có vài con lệ quỷ không nhịn được muốn đi lấy hồn phách người sống.
Một, hai, hay mười, dù có bao nhiêu lệ quỷ Túc Cảnh Mặc cũng có thể nhẹ nhàng đối phó, nhưng nếu vài chục con lệ quỷ cùng tấn công, y cũng không thể tránh khỏi phải lơ là Đàm Trình bên cạnh.
Nhớ tới ngọc bội tùy thân của y có thể giúp người này tránh khỏi ma quỷ, Túc Cảnh Mặc xoay người né một con lệ quỷ cắn xé, cúi đầu ném mảnh ngọc vào lồng ngực Đàm Trình.
Vất vả lắm mới cứu sống được, không thể để bọn quỷ ranh này ăn mất linh hồn cậu ta được.
Lần nữa tỉnh lại, đập vào mắt Đàm Trình là một bầy lệ quỷ đang vây quanh cậu.
—
Vừa mở mắt ra đã muốn nhắm lại tiếp =]]]]
Trời ơi tự nhiên thấy tội bạng Trình =]]]] bị mỹ nhơn hành lên bờ xuống ruộng =]]]]