Chương : 8
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Dãy Thành Lâm có tám tầng, tập trung chủ yếu là các phòng nghiên cứu. Nhưng lầu một với lầu hai thật ra cũng có mấy phòng học nhỏ, mọi ngày cũng hay có lớp học ở đây. Lầu hai phòng 218, Kim Linh ngồi đối diện với cửa sổ, ánh mặt trời hắt vào làm hai má cô càng thêm ửng hồng; đang tháng tư nhưng ở Tây An cũng không nóng lắm, chỉ là nắng quá 12 giờ trưa chiếu vào làm cô mơ màng muốn ngủ. Cô chống cằm, nheo mắt lười nhác nhìn ra cửa sổ, giảng viên đứng trên bục giảng cũng mỏi mệt ngáp một cái.
Phòng học khá lớn, nhưng ngồi lưa thưa chỉ hơn chục sinh viên. Không phải khóa ít người, là do sinh viên cúp tiết nhiều quá, giống như cô bạn Trương Hiểu Mai cùng phòng Kim Linh đây, cũng cúp học mất, chắc là lại lên thư viện…
Ánh mặt trời sau 12h lung linh lười biếng say lòng người. Kim Linh thích cảm giác này, cơn buồn ngủ của cô càng lúc càng lan rộng ra. Giọng giáo viên giảng bài càng lúc càng xa, càng mơ hồ dần. Kim Linh sụp mí mắt. Không biết qua bao lâu, ngủ gật làm đầu nặng trịch tuột khỏi tay chống, cô bừng tỉnh dậy, giơ tay xoa mắt.
Trong lúc vô tình, Kim Linh hướng mắt ra cửa sổ, nhìn thấy một vệt trắng xẹt xuống. Cô còn chưa kịp phản ứng đó là gì, một tiếng vật gì đó đáp đất đã truyền vào lỗ tai Kim Linh.
Cả sân trường lập tức im phăng phắc, sau đó một tiếng nữ sinh ré lên xé toạc sự im lặng: “Á á á! Có người nhảy lầu!”
Kim Linh ngẩn ra, theo quán tính đứng dậy chạy ra ngoài cửa sổ, và hình ảnh cô thấy được, sẽ trở thành cơn ác mộng vô số đêm cô phải mơ thấy.
Máu tươi đỏ sậm chảy lềnh trên mặt đất, thi thể người chết trợn trừng hai mắt, nhưng Kim Linh vẫn nhận ra, thi thể đó, là người bạn cùng phòng Trương Hiểu Mai hôm nay không đi học của cô…
Chuyện đã qua hơn một tháng, những người không thân thiết với Trương Hiểu Mai chỉ bàn tán vài ngày trong những bữa cơm trưa rồi cũng chìm vào quên lãng.
Đàm Trình chưa bao giờ là một người nhiệt tình quan tâm đến người khác. Chuyện không liên quan đến mình, cậu cũng không buồn hỏi nhiều. Nếu là thường ngày, khi biết Trương Hiểu Mai đã chết, cậu cũng chỉ gật đầu một cái tỏ vẻ mình đã biết thôi. Nhưng tình huống bây giờ lại không phải bình thường.
“Nè Đàm Trình, lần trước chấn thương nên giờ đầu óc cậu bị gì luôn rồi à, sao lại nói năng mê sảng thế?”
“Tôi cũng rất hy vọng chỉ là do đầu óc tôi có vấn đề đây.” Đàm Trình nhắm mắt, nhìn hướng Ngô Hải vừa đi khuất, đột nhiên cảm thấy bực dọc.
Sự cố cứ xảy ra liên tục, nếu không phải trên cổ chân vẫn còn hằn vết siết, nếu không phải Lâm Hoành Tinh còn đang nằm viện trên Bắc Kinh, Đàm Trình cũng muốn tin mình đang bị điên lắm.
Con người luôn kiêng kị những gì mình chưa biết, huống chi còn là loại ma quỷ như thế này….
Đàm trình vẫn sợ, cậu không muốn phải trải qua sự khủng hoảng như đêm hôm đó lần thứ hai. Nhưng cậu có linh cảm, nếu cứ mặc kệ Ngô Hải, chỉ sợ sang sáng mai chỉ có thể gặp được thi thể của cậu ta…..
“Đi theo tôi.” Cậu nhìn Trương Tuấn một cái: “Tôi sợ Ngô Hải gặp chuyện rồi.”
Câu nói của Đàm Trình làm Trương Tuấn càng sợ hơn: “Này, chẳng lẽ cậu thấy được Trương Hiểu Mai à?”
Biết Trương Tuấn đang khúc mắc điều gì, Đàm Trình cũng không giải thích, cậu chỉ xoay người đi nhanh về phía lầu Thanh Lâm.
Thấy Đàm Trình đi mất, trương Tuấn đấu tranh nội tâm một hồi, cuối cùng cũng cắn răng quyết định chạy theo cậu.
Đàm Trình cũng đoán được đại khái trong lòng Trương Tuấn đang nghĩ gì. Có khá nhiều người nghĩ cậu là hung thủ giết Giang Ba, đâm bị thương Lâm Hoành Tinh. Chẳng qua Trương Tuấn khá thân với cậu nên không nói, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ ít nhiều. Đặc biệt khi nãy cậu vừa nói mấy câu “không bình thường” rồi còn bảo Trương Tuấn đi theo đến khu lầu Thanh Lâm vắng vẻ nữa. Dù là ai thì cũng sẽ nghi ngờ liệu cậu có nổi điên lên chém chết họ hay không thôi, nên thấy Trương Tuấn giữ khoảng cách một đoạn khá xa với cậu, Đàm Trình cũng không thấy gì quá đáng.
Lầu Thành Lâm cũng không xa, đi năm phút là tới, nhưng mà còn chưa chờ Đàm Trình tìm xem Ngô Hải ở đâu, Trương Tuấn phía sau đã gọi to lên: “Này, Ngô Hải?!”
“Ngô Hải ở đâu?”
Trương Tuấn gọi một câu xong vội vàng chạy đến cạnh Đàm Trình, chỉ lên sân thượng: “Kia kìa, mắt kính của cậu như đeo cho đẹp vậy?!”
Theo hướng ngón tay Trương Tuấn, Đàm Trình thấy một bóng người đang leo lên lan can bảo vệ, vì cận thị, dù có đeo mắt kính cậu cũng không nhìn được rõ lắm, nhưng mà cậu cũng có thể thấy được có một bóng nữ sinh đứng phía sau đẩy người nọ. Không cần đoán, Đàm Trình cũng biết hai người đó là ai…
Cả người đột nhiên tràn lên một cơn ớn lạnh, cô ta muốn giết Ngô Hải sao!
“Ngô Hải! Cậu làm gì vậy! Đừng xúc động! Chuyện đâu còn có đó……” Trương Tuấn không ngừng hò hét, nhưng dù cậu ta nói thế nào, Ngô Hải trên sân thượng tựa như cũng chẳng hề nghe thấy, không có bất kỳ phản ứng nào.
“Vô ích thôi!” Đàm Trình nhìn hai người, à không, phải là một người một quỷ trên mái nhà: “Có lẽ Ngô Hải bị khống chế rồi.”
“Giờ mà cậu còn nói……” Đang định nói gì đó, Trương Tuấn lại vô tình liếc xuống dưới mặt đất chỗ Ngô Hải đang đứng, ngay lập tức im bặt…. Chỗ này chính xác là chỗ Trương Hiểu Mai rơi xuống….. Ngày đó cậu ta vừa lúc về trường trường học, tuy không thấy thi thể Trương Hiểu Mai, nhưng cũng thấy một bãi máu tươi đỏ sậm kia…
Cậu ta và Ngô Hải cũng có xem như quen biết, lúc công tác ở thôn Ninh Hóa hai người họ ở cùng tổ, nên Trương Tuấn biết rất rõ khi nghe tin Trương Hiểu Mai chết, Ngô Hải cũng không quay về trường, chỉ có Giang Ba sau đó xin nghỉ mấy ngày về quê Trương Hiểu Mai …..
“Chúng… chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Cứu cậu ta.”
“Nhưng mà cứu làm sao?”
“Cậu cứ đứng canh ở đây, tôi đi lên xem thử.” Dứt lời, Đàm Trình đã xoay người chạy lên cầu thang.
Ban đêm thang máy đã tắt điện, chỉ có thể dùng thang bộ. Chạy một mạch lên tám tầng lầu, Đàm Trình muốn hụt cả hơi, cậu vừa thở hổn hển vừa thấy rõ ràng Trương Hiểu Mai đứng đằng sau Ngô Hải. Cô ta nặn ra một nụ cười cứng đờ, với cánh tay trắng bệch đẩy Ngô Hải về phía trước.
Dãy Thành Lâm có tám tầng, tập trung chủ yếu là các phòng nghiên cứu. Nhưng lầu một với lầu hai thật ra cũng có mấy phòng học nhỏ, mọi ngày cũng hay có lớp học ở đây. Lầu hai phòng 218, Kim Linh ngồi đối diện với cửa sổ, ánh mặt trời hắt vào làm hai má cô càng thêm ửng hồng; đang tháng tư nhưng ở Tây An cũng không nóng lắm, chỉ là nắng quá 12 giờ trưa chiếu vào làm cô mơ màng muốn ngủ. Cô chống cằm, nheo mắt lười nhác nhìn ra cửa sổ, giảng viên đứng trên bục giảng cũng mỏi mệt ngáp một cái.
Phòng học khá lớn, nhưng ngồi lưa thưa chỉ hơn chục sinh viên. Không phải khóa ít người, là do sinh viên cúp tiết nhiều quá, giống như cô bạn Trương Hiểu Mai cùng phòng Kim Linh đây, cũng cúp học mất, chắc là lại lên thư viện…
Ánh mặt trời sau 12h lung linh lười biếng say lòng người. Kim Linh thích cảm giác này, cơn buồn ngủ của cô càng lúc càng lan rộng ra. Giọng giáo viên giảng bài càng lúc càng xa, càng mơ hồ dần. Kim Linh sụp mí mắt. Không biết qua bao lâu, ngủ gật làm đầu nặng trịch tuột khỏi tay chống, cô bừng tỉnh dậy, giơ tay xoa mắt.
Trong lúc vô tình, Kim Linh hướng mắt ra cửa sổ, nhìn thấy một vệt trắng xẹt xuống. Cô còn chưa kịp phản ứng đó là gì, một tiếng vật gì đó đáp đất đã truyền vào lỗ tai Kim Linh.
Cả sân trường lập tức im phăng phắc, sau đó một tiếng nữ sinh ré lên xé toạc sự im lặng: “Á á á! Có người nhảy lầu!”
Kim Linh ngẩn ra, theo quán tính đứng dậy chạy ra ngoài cửa sổ, và hình ảnh cô thấy được, sẽ trở thành cơn ác mộng vô số đêm cô phải mơ thấy.
Máu tươi đỏ sậm chảy lềnh trên mặt đất, thi thể người chết trợn trừng hai mắt, nhưng Kim Linh vẫn nhận ra, thi thể đó, là người bạn cùng phòng Trương Hiểu Mai hôm nay không đi học của cô…
Chuyện đã qua hơn một tháng, những người không thân thiết với Trương Hiểu Mai chỉ bàn tán vài ngày trong những bữa cơm trưa rồi cũng chìm vào quên lãng.
Đàm Trình chưa bao giờ là một người nhiệt tình quan tâm đến người khác. Chuyện không liên quan đến mình, cậu cũng không buồn hỏi nhiều. Nếu là thường ngày, khi biết Trương Hiểu Mai đã chết, cậu cũng chỉ gật đầu một cái tỏ vẻ mình đã biết thôi. Nhưng tình huống bây giờ lại không phải bình thường.
“Nè Đàm Trình, lần trước chấn thương nên giờ đầu óc cậu bị gì luôn rồi à, sao lại nói năng mê sảng thế?”
“Tôi cũng rất hy vọng chỉ là do đầu óc tôi có vấn đề đây.” Đàm Trình nhắm mắt, nhìn hướng Ngô Hải vừa đi khuất, đột nhiên cảm thấy bực dọc.
Sự cố cứ xảy ra liên tục, nếu không phải trên cổ chân vẫn còn hằn vết siết, nếu không phải Lâm Hoành Tinh còn đang nằm viện trên Bắc Kinh, Đàm Trình cũng muốn tin mình đang bị điên lắm.
Con người luôn kiêng kị những gì mình chưa biết, huống chi còn là loại ma quỷ như thế này….
Đàm trình vẫn sợ, cậu không muốn phải trải qua sự khủng hoảng như đêm hôm đó lần thứ hai. Nhưng cậu có linh cảm, nếu cứ mặc kệ Ngô Hải, chỉ sợ sang sáng mai chỉ có thể gặp được thi thể của cậu ta…..
“Đi theo tôi.” Cậu nhìn Trương Tuấn một cái: “Tôi sợ Ngô Hải gặp chuyện rồi.”
Câu nói của Đàm Trình làm Trương Tuấn càng sợ hơn: “Này, chẳng lẽ cậu thấy được Trương Hiểu Mai à?”
Biết Trương Tuấn đang khúc mắc điều gì, Đàm Trình cũng không giải thích, cậu chỉ xoay người đi nhanh về phía lầu Thanh Lâm.
Thấy Đàm Trình đi mất, trương Tuấn đấu tranh nội tâm một hồi, cuối cùng cũng cắn răng quyết định chạy theo cậu.
Đàm Trình cũng đoán được đại khái trong lòng Trương Tuấn đang nghĩ gì. Có khá nhiều người nghĩ cậu là hung thủ giết Giang Ba, đâm bị thương Lâm Hoành Tinh. Chẳng qua Trương Tuấn khá thân với cậu nên không nói, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ ít nhiều. Đặc biệt khi nãy cậu vừa nói mấy câu “không bình thường” rồi còn bảo Trương Tuấn đi theo đến khu lầu Thanh Lâm vắng vẻ nữa. Dù là ai thì cũng sẽ nghi ngờ liệu cậu có nổi điên lên chém chết họ hay không thôi, nên thấy Trương Tuấn giữ khoảng cách một đoạn khá xa với cậu, Đàm Trình cũng không thấy gì quá đáng.
Lầu Thành Lâm cũng không xa, đi năm phút là tới, nhưng mà còn chưa chờ Đàm Trình tìm xem Ngô Hải ở đâu, Trương Tuấn phía sau đã gọi to lên: “Này, Ngô Hải?!”
“Ngô Hải ở đâu?”
Trương Tuấn gọi một câu xong vội vàng chạy đến cạnh Đàm Trình, chỉ lên sân thượng: “Kia kìa, mắt kính của cậu như đeo cho đẹp vậy?!”
Theo hướng ngón tay Trương Tuấn, Đàm Trình thấy một bóng người đang leo lên lan can bảo vệ, vì cận thị, dù có đeo mắt kính cậu cũng không nhìn được rõ lắm, nhưng mà cậu cũng có thể thấy được có một bóng nữ sinh đứng phía sau đẩy người nọ. Không cần đoán, Đàm Trình cũng biết hai người đó là ai…
Cả người đột nhiên tràn lên một cơn ớn lạnh, cô ta muốn giết Ngô Hải sao!
“Ngô Hải! Cậu làm gì vậy! Đừng xúc động! Chuyện đâu còn có đó……” Trương Tuấn không ngừng hò hét, nhưng dù cậu ta nói thế nào, Ngô Hải trên sân thượng tựa như cũng chẳng hề nghe thấy, không có bất kỳ phản ứng nào.
“Vô ích thôi!” Đàm Trình nhìn hai người, à không, phải là một người một quỷ trên mái nhà: “Có lẽ Ngô Hải bị khống chế rồi.”
“Giờ mà cậu còn nói……” Đang định nói gì đó, Trương Tuấn lại vô tình liếc xuống dưới mặt đất chỗ Ngô Hải đang đứng, ngay lập tức im bặt…. Chỗ này chính xác là chỗ Trương Hiểu Mai rơi xuống….. Ngày đó cậu ta vừa lúc về trường trường học, tuy không thấy thi thể Trương Hiểu Mai, nhưng cũng thấy một bãi máu tươi đỏ sậm kia…
Cậu ta và Ngô Hải cũng có xem như quen biết, lúc công tác ở thôn Ninh Hóa hai người họ ở cùng tổ, nên Trương Tuấn biết rất rõ khi nghe tin Trương Hiểu Mai chết, Ngô Hải cũng không quay về trường, chỉ có Giang Ba sau đó xin nghỉ mấy ngày về quê Trương Hiểu Mai …..
“Chúng… chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Cứu cậu ta.”
“Nhưng mà cứu làm sao?”
“Cậu cứ đứng canh ở đây, tôi đi lên xem thử.” Dứt lời, Đàm Trình đã xoay người chạy lên cầu thang.
Ban đêm thang máy đã tắt điện, chỉ có thể dùng thang bộ. Chạy một mạch lên tám tầng lầu, Đàm Trình muốn hụt cả hơi, cậu vừa thở hổn hển vừa thấy rõ ràng Trương Hiểu Mai đứng đằng sau Ngô Hải. Cô ta nặn ra một nụ cười cứng đờ, với cánh tay trắng bệch đẩy Ngô Hải về phía trước.