Chương : 42
Thương Thục Thanh hỏi lại:
- Đạo gia sẽ nói cho ta biết sao?
Ngưu Hữu Đạo:
- Kỳ thật cũng không có giấu diếm các người.
Làm việc đều là người của các người mà.
Thương Thục Thanh:
- Nhưng vẫn hồ đồ.
Loading...
Ngưu Hữu Đạo:
- Mỗi ngày đều làm phiền quận chúa thế này đúng là ngại quá, để ta mời quận chúa xem một vở kịch nhé, thế nào?
Đôi mắt sáng của Thương Thục Thanh chớp chớp, cười nói:
- Được!
Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống khu rừng, dưới chân núi ngoài thành, những người nhận được thiếp mời hôm qua có kẻ ngồi xe bò, có kẻ ngồi kiệu, có kẻ đi bộ đến.
Lục Thánh Trung đi bộ đến, đội một chiếc mũ mềm, ánh mắt thỉnh thoảng lại đánh giá xung quanh. Đêm qua nghe ngóng chút phong thanh được biết, người nhận được thiếp mời không chỉ có một mình mình nên gã ta khá buông lỏng cảnh giác.
Lúc này tất cả những người nhận được thiếp mời đều đứng đợi trong một trường đình dưới núi, người đến cầm thiếp mời trong tay, chào hỏi lẫn nhau. Huyện thành chỉ có một chút như vậy, có thể nói dù chưa tới mức quen thân với nhau nhưng phần lớn cũng đều đã từng gặp mặt. Cũng chỉ có Lục Thánh Trung là tương đối khác biệt, xa lạ với tất cả mọi người. Sau khi mọi người biết là chưởng quỹ mới của Tĩnh Mặc hiên thì không tránh được có người khỏi nguyên chưởng quỹ đi đâu rồi. Dĩ nhiên Lục Thánh Trung đem lý do đã sắp xếp trước ra để thoái thác.
Trong quá trình chờ, vẻ mặt của đám người khác nhau. Có người nghiêm mặt không nói lời nào, có người sắc mặt ngưng trọng, cũng có người thần sắc hưng phấn, chủ đề bàn luận cũng là lấy thơ kết bạn của quận chúa lần này.
Lục Thánh Trung không quá nhiều lời, từ đầu đến cuối trên mặt chỉ là nụ cười mỉm, khách khí với tất cả mọi người. Nghe mọi người bàn luận trong lòng lại thầm nói, lấy thơ kết bạn? Không có bài thơ kia của ta có thể có việc này sao?
Gã ta cũng có thể hiểu vì sao Thương Thục Thanh lại làm ra cái lấy thơ kết bạn này. Dù sao Thương Thục Thanh cũng là nữ tử chưa gả, đơn độc gặp một nam tử như gã ta không tiện.
Có điều gã ta cũng chưa rõ lấy thơ kết bạn lần này sẽ tổ chức như thế nào. Chỗ gã ta đã chuẩn bị sẵn một bài thơ khác trong hai bài Tống Diễn Thanh tặng cho gã ta, chắc chắn có thể hấp dẫn thêm sự chú ý của Thương Thục Thanh. Không biết Ngưu Hữu Đạo kia có lộ diện không, lộ diện thì có cơ hội hạ thủ không? Hạ thủ rồi có thể bình yên thoát thân không?
Ngay trong lúc gã ta còn đang suy nghĩ, một thân vệ mặc thường phục tiến vào trong trường đình, khuôn mặt tươi cười chắp tay với mọi người, nói:
- Làm phiền chư vị khách quý đợi lâu, chậm trễ.
- Không sao không sao!
Có khách nhân khách sáo nói, có người không lên tiếng.
Thân vệ kia cũng không dài dòng, đưa tay mời:
- Chư vị, quận chúa cho mời, mời đi theo ta!
Đám người lần lượt ra khỏi trường đình lại được thông báo, hạ nhân tùy hành và phương tiện giao thông đều không được lên núi, cần phải đi bộ vào, nói đây là quy củ nơi này, mọi người không còn cách nào khác. Có một số việc những người bình dân như bọn họ không thể lựa chọn, chỉ có thể tuân theo.
Trên đường, có người có nhã hứng khen nơi này cảnh đẹp, là chốn chung linh dục tú, tàng long ngọa hổ.
Tô Đức Khang tuổi đã cao nên không có nhã hứng nỗi. Mặc dù đường lên núi không gập ghềnh, cũng không có bậc thang, chỉ từ từ uốn lượn lên cao, đồng nghĩa với trèo lên con dốc, nhưng với tuổi tác của lão dĩ nhiên khó mà chịu đựng nỗi. Có điều với tình huống thế này, dĩ nhiên không thiếu những người trẻ tuổi tôn kính người già dìu đi giúp.
Đi đến ngoài sơn trang có trọng binh giới bị là đã có thể đứng trên đỉnh núi có thể nhìn khắp cả huyện thành.
Lúc đám người tiến vào sơn trang, một hán tử quỳ bên cổng khiến không ít người nhủ thầm trong lòng, không biết đã phạm phải sai lầm gì nhưng trông bộ dạng rất tiều tụy.
Đám người được đưa vào hoa viên chính của sơn trang, thân vệ lại cười nói với đám người:
- Nơi này đã chuẩn bị cho mỗi người một nhã gian nghỉ ngơi, bên trong có bút mực giấy nghiên, quận chúa trước hết mời chư vị lưu lại mặc bảo, thi từ ca phú đều có thể, thời hạn nửa canh giờ. Sau nửa canh giờ quận chúa sẽ đến đây gặp mặt cùng thưởng thức tác phẩm của mọi người.
Mặc kệ mọi người có đồng ý hay không đã có một đám hạ nhân đi tới, mỗi người mời một người đi cùng mình.
- Đạo gia sẽ nói cho ta biết sao?
Ngưu Hữu Đạo:
- Kỳ thật cũng không có giấu diếm các người.
Làm việc đều là người của các người mà.
Thương Thục Thanh:
- Nhưng vẫn hồ đồ.
Loading...
Ngưu Hữu Đạo:
- Mỗi ngày đều làm phiền quận chúa thế này đúng là ngại quá, để ta mời quận chúa xem một vở kịch nhé, thế nào?
Đôi mắt sáng của Thương Thục Thanh chớp chớp, cười nói:
- Được!
Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống khu rừng, dưới chân núi ngoài thành, những người nhận được thiếp mời hôm qua có kẻ ngồi xe bò, có kẻ ngồi kiệu, có kẻ đi bộ đến.
Lục Thánh Trung đi bộ đến, đội một chiếc mũ mềm, ánh mắt thỉnh thoảng lại đánh giá xung quanh. Đêm qua nghe ngóng chút phong thanh được biết, người nhận được thiếp mời không chỉ có một mình mình nên gã ta khá buông lỏng cảnh giác.
Lúc này tất cả những người nhận được thiếp mời đều đứng đợi trong một trường đình dưới núi, người đến cầm thiếp mời trong tay, chào hỏi lẫn nhau. Huyện thành chỉ có một chút như vậy, có thể nói dù chưa tới mức quen thân với nhau nhưng phần lớn cũng đều đã từng gặp mặt. Cũng chỉ có Lục Thánh Trung là tương đối khác biệt, xa lạ với tất cả mọi người. Sau khi mọi người biết là chưởng quỹ mới của Tĩnh Mặc hiên thì không tránh được có người khỏi nguyên chưởng quỹ đi đâu rồi. Dĩ nhiên Lục Thánh Trung đem lý do đã sắp xếp trước ra để thoái thác.
Trong quá trình chờ, vẻ mặt của đám người khác nhau. Có người nghiêm mặt không nói lời nào, có người sắc mặt ngưng trọng, cũng có người thần sắc hưng phấn, chủ đề bàn luận cũng là lấy thơ kết bạn của quận chúa lần này.
Lục Thánh Trung không quá nhiều lời, từ đầu đến cuối trên mặt chỉ là nụ cười mỉm, khách khí với tất cả mọi người. Nghe mọi người bàn luận trong lòng lại thầm nói, lấy thơ kết bạn? Không có bài thơ kia của ta có thể có việc này sao?
Gã ta cũng có thể hiểu vì sao Thương Thục Thanh lại làm ra cái lấy thơ kết bạn này. Dù sao Thương Thục Thanh cũng là nữ tử chưa gả, đơn độc gặp một nam tử như gã ta không tiện.
Có điều gã ta cũng chưa rõ lấy thơ kết bạn lần này sẽ tổ chức như thế nào. Chỗ gã ta đã chuẩn bị sẵn một bài thơ khác trong hai bài Tống Diễn Thanh tặng cho gã ta, chắc chắn có thể hấp dẫn thêm sự chú ý của Thương Thục Thanh. Không biết Ngưu Hữu Đạo kia có lộ diện không, lộ diện thì có cơ hội hạ thủ không? Hạ thủ rồi có thể bình yên thoát thân không?
Ngay trong lúc gã ta còn đang suy nghĩ, một thân vệ mặc thường phục tiến vào trong trường đình, khuôn mặt tươi cười chắp tay với mọi người, nói:
- Làm phiền chư vị khách quý đợi lâu, chậm trễ.
- Không sao không sao!
Có khách nhân khách sáo nói, có người không lên tiếng.
Thân vệ kia cũng không dài dòng, đưa tay mời:
- Chư vị, quận chúa cho mời, mời đi theo ta!
Đám người lần lượt ra khỏi trường đình lại được thông báo, hạ nhân tùy hành và phương tiện giao thông đều không được lên núi, cần phải đi bộ vào, nói đây là quy củ nơi này, mọi người không còn cách nào khác. Có một số việc những người bình dân như bọn họ không thể lựa chọn, chỉ có thể tuân theo.
Trên đường, có người có nhã hứng khen nơi này cảnh đẹp, là chốn chung linh dục tú, tàng long ngọa hổ.
Tô Đức Khang tuổi đã cao nên không có nhã hứng nỗi. Mặc dù đường lên núi không gập ghềnh, cũng không có bậc thang, chỉ từ từ uốn lượn lên cao, đồng nghĩa với trèo lên con dốc, nhưng với tuổi tác của lão dĩ nhiên khó mà chịu đựng nỗi. Có điều với tình huống thế này, dĩ nhiên không thiếu những người trẻ tuổi tôn kính người già dìu đi giúp.
Đi đến ngoài sơn trang có trọng binh giới bị là đã có thể đứng trên đỉnh núi có thể nhìn khắp cả huyện thành.
Lúc đám người tiến vào sơn trang, một hán tử quỳ bên cổng khiến không ít người nhủ thầm trong lòng, không biết đã phạm phải sai lầm gì nhưng trông bộ dạng rất tiều tụy.
Đám người được đưa vào hoa viên chính của sơn trang, thân vệ lại cười nói với đám người:
- Nơi này đã chuẩn bị cho mỗi người một nhã gian nghỉ ngơi, bên trong có bút mực giấy nghiên, quận chúa trước hết mời chư vị lưu lại mặc bảo, thi từ ca phú đều có thể, thời hạn nửa canh giờ. Sau nửa canh giờ quận chúa sẽ đến đây gặp mặt cùng thưởng thức tác phẩm của mọi người.
Mặc kệ mọi người có đồng ý hay không đã có một đám hạ nhân đi tới, mỗi người mời một người đi cùng mình.