Chương : 48
Ngưu Hữu Đạo nhún nhún vai, thờ ơ quay người rời đi, phẩy tay với Viên Cương:
- Hầu Tử, nơi này không chào đón ta và ngươi, việc gì phải ăn bữa cơm ấm ức này, đi thôi!
Thương Triều Tông muốn giữ lại, Lam Như Đình ở bên lặng lẽ kéo ống tay áo hắn ta, khẽ lắc đầu với hắn ta, chợt chắp tay nói:
- Vương gia, thuộc hạ nhớ ra một số việc phải xử lý, xin được cáo lui trước.
Lúc đi còn cố ý liếc mắt với Thương Thục Thanh một cái.
Thương Thục Thanh cũng rời đi theo.
Phượng Nhược Nam đưa tay chụp lấy chuôi kiếm bên hông, tâm trạng nặng nề khó hiểu, xoay người đối mắt với Thương Triều Tông, mắt lớn trừng mắt nhỏ, chợt rống lên nói:
- Nhìn cái gì!
Thương Triều Tông im lặng, hắn ta kẹp giữa hai bên, là người khó xử nhất.
Bên ngoài đình viện, Thương Thục Thanh cùng Lam Như Đình gặp mặt nhau, hai người cùng dạo bước, Lam Như Đình khẽ thở dài:
- Đạo gia chắc đang cân nhắc rời khỏi nơi này, không yên lòng bên này nên mới cố ý gieo một hạt giống trong lòng vương phi, hi vọng Vương phi suy tính đường lui một chút, miễn cho vội vã bức vương gia tìm vật kia! Có vài lời chúng ta khó nói ra, dù sao hắn và vương phi quan hệ cũng không tốt, tiếp tục đóng vai người khác, lời gì cũng nói gia được... Đạo gia có lòng!
Thương Thục Thanh nhẹ giọng đáp:
- Tuy là những lời công kích cố ý nhưng những lời này không khỏi độc ác quá, khiến nữ tử thiên hạ nghe mà lạnh lòng.
Loading...
Lam Như Đình sửng sốt một chút, sao quên vị bên cạnh cũng là nữ nhân chứ...
Kinh thành, Tổng phủ, một mỹ cơ từ trong nhà mở cửa Tống Cửu Minh tinh thần phấn chấn cất bước ra ngoài liếc nhìn quản gia Lưu Lộc chờ sẵn bên ngoài, phát hiện thần sắc Lưu Lộc không bình thường, lại lộ ra chút tiều tụy.
Lưu Lộc lộ vẻ bi thương hai tay dâng lên một bức mật báo.
- Lão gia, chuyện không làm được, lão nô có lỗi với lão gia.
Thực ra lão sớm đã nhận được mật báo của Lưu Tiên tông nhưng do dính líu tới mình, không tiện quấy rầy Tống Cửu Minh nghỉ ngơi nên mới chờ mãi bên ngoài.
Chuyện gì? Tống Cửu Minh nhíu mày, nhận đồ xem thử mới biết Lưu Tử Ngư nhi tử Lưu Lộc đã chết thảm ở huyện Thương Lư, không khỏi nhìn về phía Lưu Lộc. Hóa ra không phải người ta có lỗi với mình mà là mình có lỗi với lão mới đúng. Do ông ta lên tiếng, Lưu Tử Ngư mới đến huyện Thương Lư.
- Lão Lưu, nén bi thương! Ngươi yên tâm, việc này nhất định cho ngươi một câu trả lời thích đáng!
Tống Cửu Minh trầm giọng an ủi. Cháu của ông ta đã chết rồi, nếu cần nhẫn nại, ông ta vẫn có thể nhẫn được. Nhưng nhi tử của quản gia trung thành tuyệt đối nhiều năm Lưu Lộc này, nếu ông ta không giải quyết ổn thỏa rất dễ mất lòng người.
Lưu Lộc hạ thấp người nói:
- Do bản thân nó làm việc không ổn thỏa, không trách người khác được.
Tống Cửu Minh hừ lạnh:
- Người Ngũ Lương sơn lá gan không nhỏ, ngay cả người của ta cũng dám bán đứng, thông báo cho Lôi luyện thất, ta cần một câu trả lời.
- Rõ!
Lưu Lộc đáp.
Tống Cửu Minh lại đến gần bên người lão, khẽ vỗ sau lưng lão.
- Lão Lưu, chuyện cũng đã xảy ra rồi, ta có an ủi gì ngươi cũng vô ích, nên nhìn vào thực tế, tìm thêm vài người trẻ tuổi... Lần này ngươi nghe ta, thừa nhân lúc xương cốt còn cứng chắc sinh thêm vài đứa, ta đảm bảo tiền đồ cho tử tôn ngươi!
Vành mắt Lưu Lộc đỏ hoe khẽ gật đầu, trong lòng bất đắc dĩ. Có sinh thêm vài đứa đợi trưởng thành thì không biết người có còn tại thế không, trên miếu đường là vô tình nhất. Đừng thấy Tống gia bây giờ phong quang, một khi người không còn, nó sẽ có quang cảnh gì ai mà biết được, bị lật úp có lẽ chỉ là chuyện sớm tối...
Thương Triều Tông và Phượng Nhược Nam ở trong chủ viện của cả sơn trang, vào giữa trưa, mấy người lại đụng mặt nhau ở đây.
Thương Thục Thanh đổi sang trang phục già dặn hơn, Ngưu Hữu Đạo không kìm được nhìn một chút, không biết nữ nhân này ăn mặc như vậy là có ý gì? Lẽ nào nữ nhân này muốn đi cùng?
Ba người Thương Triều Tông không kìm được nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo cùng với Viên Cương và Viên Phương đi theo bên cạnh, muốn nói lại thôi.
Thấy Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn không có ý định để Viên Phương rời đi, Lam Như Đình không chịu được nhắc nhở một tiếng:
- Đạo gia, chỗ đến tương đối bí mật.
Ánh mắt liếc nhìn Viên Phương, ám chỉ Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo hiểu rõ ý ông, cười nói:
- Huynh đệ trong nhà, không có gì không yên tâm cả, ta muốn dẫn lão đi cùng.
Mắt Viên Phương chớp chớp, lão chẳng biết phải đi làm gì, lão chỉ biết Ngưu Hữu Đạo muốn lão sắp xếp mọi chuyện dang dở để rời khỏi đây một thời gian.
Hắn đã nói vậy thì lão đành nghe theo thôi. Lam Như Đình đi đến bên vỗ lên đống bao lớn nhỏ chất trên bàn, nói:
- Đây là các loại vật phẩm lương khô đã chuẩn bị xong để lên đường, cần phải mang theo.
Ngưu Hữu Đạo kiểm tra một hồi, phát hiện đích thật là lương khô các thứ, không khỏi hồ nghi nói:
- Mang nhiều lương khô như vậy, ở rất xa sao?
Trong lòng đánh giá một chút, cái này ít nhất cũng đủ ăn trong vài ngày, đủ để ăn ra khỏi huyện Thương Lư, đừng nói huyện Thương Lư, dù rời khỏi quận Thanh Sơn thì khẩu phần lương khô này cũng đủ, không phải nói bí cảnh ở huyện Thương Lư sao?
Thương Triều Tông nói:
- Đợi sau này Đạo gia tự nhiên sẽ hiểu, Thanh nhi sẽ đi cùng người.
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc:
- Quận chúa cũng đi?
Thương Triều Tông:
- Chỗ cần đến nhất định phải có một trong ba người chúng ta đi cùng, nếu không sẽ có chỗ không tiện, cứ đi rồi Đạo gia sẽ hiểu. tiếc là ta và tiên sinh việc quá nhiều không rời đi quá lâu được, nếu không dễ khiến người ta hoài nghi, đành phải để Thanh nhi vất vả một chuyến. Thanh nhi là một nữ tử yếu ớt, thể lực không tiện, trên đường còn phiền Đạo gia hỗ trợ quan tâm.
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, nhìn từ góc độ khác mà nói, có Thương Thục Thanh ở bên làm con tin cũng tránh được lo lắng phương diện nào đó, nhắc nhở:
- Bên vương phi cần phải che giấu kỹ.
Lam Như Đình nói:
- Yên tâm, đã chuẩn bị xong cái cớ che giấu. Việc này không nên chậm trễ, nhân lúc bên vương phi còn đang luyện binh, mau rời đi thôi...
Sau khi dặn dò xong, Ngưu Hữu Đạo mới biết không phải đi ra từ sơn trang mà là phải đi qua mật đạo. Cửa mật đạo ở ngay trong một cái giếng nước hậu viện.
Giếng nước kia không phải tuôn ra nước mà là giếng chứa nước, đề phòng khi chiến tranh nguồn nước bị khống chế thì có thể lấy nước dự trữ ra dùng, là loại nước hầm. loại giếng nước này trong sơn trang có vài cái tương tự. Muốn chứa nước cũng rất tiện, trong con suối chảy qua sơn trang gắn một ống trúc là có thể dẫn nước vào giếng, rõ ràng năm đó khi thiết kế sơn trang này đã tốn rất nhiều tâm tư.
Mỗi người chọn vài tay nãi vác trên lưng sau đó đến lối ra hậu đường nhưng cũng chưa vội vã ra ngoài.
Tuy trước đó Lam Như Đình đã bố trí trạm gác ngầm xung quanh đề phòng có người tới gần, nhưng vì lý do cần thận phòng ngừa gây chú ý quá mức thì vẫn đề nghị nên từng người từng người ra ngoài.
Ngưu Hữu Đạo ra hiệu Viên Cương đi trước mở cơ quan mật đạo ra.
Đi ra khỏi hậu đường đến hậu viên Viên Cương cảnh giác bốn phía, sau khi tới gần giếng nước đột nhiên thả người nhảy một cái, cả người trực tiếp cắm vào giếng nước bên trong, động tác mau lẹ, biến mất đột ngột.
Vừa vào giếng nước, hai chân Viên Cương giạng thẳng chống hai bên vách giếng, khống chế lực chống đỡ không nhanh không chậm trượt xuống dưới, buông hai tay duy trì cân bằng, đồng thời chú ý gạch đắp xung quanh vách giếng. Lúc xuống đến vị trí sâu ba trượng, hai chân phát lực đạp ở vách giếng, người cố địntrên đường giếng, ánh mắt nhìn vào một chồng gạch xếp đã hơi bị hư hao ở một góc.
Góc chồng gạch xếp bị hư hao rất nhiều, cũng chẳng có điểm gì đặc biệt, Viên Cương đã được nhắc nhở có thể phát hiện ra chỗ dị thường là chỗ hư hao trên dưới viên gạch này rất đối xứng.
Viên Cương nghiêng người nhào tới trước, đưa tay ấn vào viên gạch kia phát lực, sự thực, nếu như không được nhắc nhở, đẩy cũng không giống như có cơ quan, phải đẩy thật mạnh mới có thể đẩy được viên gạch kia hõm vào trong. Sau khi đẩy viên gạch kia, Viên Cương lại dùng sức đẩy cả bức tường cong, trên bức tường lớn là một cái cửa dạng trục mở ra một lỗ hổng, chỉ có thể mwor được một nửa.
Đưa tay bám vào bức tường, Viên Cương lách mình chui vào, rút ra một cây diêm chiếu sáng, phát hiện bên cạnh có đặt sẵn bó đuốc, gã châm lửa, nhìn xung quanh một lượt phát hiện ra nguyên nhân vì sao cửa chỉ có thể mở một nửa, phía sau cánh cửa có một máng bằng đá cản trở, trong máng đặt một tảng đá dài rất to, vừa rồi lúc đẩy rõ ràng là bị tảng đá này chặn, chẳng trách lại nặng như vậy.
Hơi đánh giá gã liền hiểu ra cơ quan này như thế nào, có tảng đá này cắm vào lối ra vào trên tường tương đương với chặn chết hoạt động của cửa, không tìm được đúng điểm này đẩy ra trước, vậy thì cả cánh cửa dày sẽ không dễ dàng mở ra. Cơ quan này trông có vẻ đơn giản vụng về nhưng lại hết sức thực dụng, người không nắm được bí quyết, cho dù có xuống giếng tìm kiếm xung quanh cũng rất khó phát hiện cửa vào.
- Hầu Tử, nơi này không chào đón ta và ngươi, việc gì phải ăn bữa cơm ấm ức này, đi thôi!
Thương Triều Tông muốn giữ lại, Lam Như Đình ở bên lặng lẽ kéo ống tay áo hắn ta, khẽ lắc đầu với hắn ta, chợt chắp tay nói:
- Vương gia, thuộc hạ nhớ ra một số việc phải xử lý, xin được cáo lui trước.
Lúc đi còn cố ý liếc mắt với Thương Thục Thanh một cái.
Thương Thục Thanh cũng rời đi theo.
Phượng Nhược Nam đưa tay chụp lấy chuôi kiếm bên hông, tâm trạng nặng nề khó hiểu, xoay người đối mắt với Thương Triều Tông, mắt lớn trừng mắt nhỏ, chợt rống lên nói:
- Nhìn cái gì!
Thương Triều Tông im lặng, hắn ta kẹp giữa hai bên, là người khó xử nhất.
Bên ngoài đình viện, Thương Thục Thanh cùng Lam Như Đình gặp mặt nhau, hai người cùng dạo bước, Lam Như Đình khẽ thở dài:
- Đạo gia chắc đang cân nhắc rời khỏi nơi này, không yên lòng bên này nên mới cố ý gieo một hạt giống trong lòng vương phi, hi vọng Vương phi suy tính đường lui một chút, miễn cho vội vã bức vương gia tìm vật kia! Có vài lời chúng ta khó nói ra, dù sao hắn và vương phi quan hệ cũng không tốt, tiếp tục đóng vai người khác, lời gì cũng nói gia được... Đạo gia có lòng!
Thương Thục Thanh nhẹ giọng đáp:
- Tuy là những lời công kích cố ý nhưng những lời này không khỏi độc ác quá, khiến nữ tử thiên hạ nghe mà lạnh lòng.
Loading...
Lam Như Đình sửng sốt một chút, sao quên vị bên cạnh cũng là nữ nhân chứ...
Kinh thành, Tổng phủ, một mỹ cơ từ trong nhà mở cửa Tống Cửu Minh tinh thần phấn chấn cất bước ra ngoài liếc nhìn quản gia Lưu Lộc chờ sẵn bên ngoài, phát hiện thần sắc Lưu Lộc không bình thường, lại lộ ra chút tiều tụy.
Lưu Lộc lộ vẻ bi thương hai tay dâng lên một bức mật báo.
- Lão gia, chuyện không làm được, lão nô có lỗi với lão gia.
Thực ra lão sớm đã nhận được mật báo của Lưu Tiên tông nhưng do dính líu tới mình, không tiện quấy rầy Tống Cửu Minh nghỉ ngơi nên mới chờ mãi bên ngoài.
Chuyện gì? Tống Cửu Minh nhíu mày, nhận đồ xem thử mới biết Lưu Tử Ngư nhi tử Lưu Lộc đã chết thảm ở huyện Thương Lư, không khỏi nhìn về phía Lưu Lộc. Hóa ra không phải người ta có lỗi với mình mà là mình có lỗi với lão mới đúng. Do ông ta lên tiếng, Lưu Tử Ngư mới đến huyện Thương Lư.
- Lão Lưu, nén bi thương! Ngươi yên tâm, việc này nhất định cho ngươi một câu trả lời thích đáng!
Tống Cửu Minh trầm giọng an ủi. Cháu của ông ta đã chết rồi, nếu cần nhẫn nại, ông ta vẫn có thể nhẫn được. Nhưng nhi tử của quản gia trung thành tuyệt đối nhiều năm Lưu Lộc này, nếu ông ta không giải quyết ổn thỏa rất dễ mất lòng người.
Lưu Lộc hạ thấp người nói:
- Do bản thân nó làm việc không ổn thỏa, không trách người khác được.
Tống Cửu Minh hừ lạnh:
- Người Ngũ Lương sơn lá gan không nhỏ, ngay cả người của ta cũng dám bán đứng, thông báo cho Lôi luyện thất, ta cần một câu trả lời.
- Rõ!
Lưu Lộc đáp.
Tống Cửu Minh lại đến gần bên người lão, khẽ vỗ sau lưng lão.
- Lão Lưu, chuyện cũng đã xảy ra rồi, ta có an ủi gì ngươi cũng vô ích, nên nhìn vào thực tế, tìm thêm vài người trẻ tuổi... Lần này ngươi nghe ta, thừa nhân lúc xương cốt còn cứng chắc sinh thêm vài đứa, ta đảm bảo tiền đồ cho tử tôn ngươi!
Vành mắt Lưu Lộc đỏ hoe khẽ gật đầu, trong lòng bất đắc dĩ. Có sinh thêm vài đứa đợi trưởng thành thì không biết người có còn tại thế không, trên miếu đường là vô tình nhất. Đừng thấy Tống gia bây giờ phong quang, một khi người không còn, nó sẽ có quang cảnh gì ai mà biết được, bị lật úp có lẽ chỉ là chuyện sớm tối...
Thương Triều Tông và Phượng Nhược Nam ở trong chủ viện của cả sơn trang, vào giữa trưa, mấy người lại đụng mặt nhau ở đây.
Thương Thục Thanh đổi sang trang phục già dặn hơn, Ngưu Hữu Đạo không kìm được nhìn một chút, không biết nữ nhân này ăn mặc như vậy là có ý gì? Lẽ nào nữ nhân này muốn đi cùng?
Ba người Thương Triều Tông không kìm được nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo cùng với Viên Cương và Viên Phương đi theo bên cạnh, muốn nói lại thôi.
Thấy Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn không có ý định để Viên Phương rời đi, Lam Như Đình không chịu được nhắc nhở một tiếng:
- Đạo gia, chỗ đến tương đối bí mật.
Ánh mắt liếc nhìn Viên Phương, ám chỉ Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo hiểu rõ ý ông, cười nói:
- Huynh đệ trong nhà, không có gì không yên tâm cả, ta muốn dẫn lão đi cùng.
Mắt Viên Phương chớp chớp, lão chẳng biết phải đi làm gì, lão chỉ biết Ngưu Hữu Đạo muốn lão sắp xếp mọi chuyện dang dở để rời khỏi đây một thời gian.
Hắn đã nói vậy thì lão đành nghe theo thôi. Lam Như Đình đi đến bên vỗ lên đống bao lớn nhỏ chất trên bàn, nói:
- Đây là các loại vật phẩm lương khô đã chuẩn bị xong để lên đường, cần phải mang theo.
Ngưu Hữu Đạo kiểm tra một hồi, phát hiện đích thật là lương khô các thứ, không khỏi hồ nghi nói:
- Mang nhiều lương khô như vậy, ở rất xa sao?
Trong lòng đánh giá một chút, cái này ít nhất cũng đủ ăn trong vài ngày, đủ để ăn ra khỏi huyện Thương Lư, đừng nói huyện Thương Lư, dù rời khỏi quận Thanh Sơn thì khẩu phần lương khô này cũng đủ, không phải nói bí cảnh ở huyện Thương Lư sao?
Thương Triều Tông nói:
- Đợi sau này Đạo gia tự nhiên sẽ hiểu, Thanh nhi sẽ đi cùng người.
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc:
- Quận chúa cũng đi?
Thương Triều Tông:
- Chỗ cần đến nhất định phải có một trong ba người chúng ta đi cùng, nếu không sẽ có chỗ không tiện, cứ đi rồi Đạo gia sẽ hiểu. tiếc là ta và tiên sinh việc quá nhiều không rời đi quá lâu được, nếu không dễ khiến người ta hoài nghi, đành phải để Thanh nhi vất vả một chuyến. Thanh nhi là một nữ tử yếu ớt, thể lực không tiện, trên đường còn phiền Đạo gia hỗ trợ quan tâm.
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, nhìn từ góc độ khác mà nói, có Thương Thục Thanh ở bên làm con tin cũng tránh được lo lắng phương diện nào đó, nhắc nhở:
- Bên vương phi cần phải che giấu kỹ.
Lam Như Đình nói:
- Yên tâm, đã chuẩn bị xong cái cớ che giấu. Việc này không nên chậm trễ, nhân lúc bên vương phi còn đang luyện binh, mau rời đi thôi...
Sau khi dặn dò xong, Ngưu Hữu Đạo mới biết không phải đi ra từ sơn trang mà là phải đi qua mật đạo. Cửa mật đạo ở ngay trong một cái giếng nước hậu viện.
Giếng nước kia không phải tuôn ra nước mà là giếng chứa nước, đề phòng khi chiến tranh nguồn nước bị khống chế thì có thể lấy nước dự trữ ra dùng, là loại nước hầm. loại giếng nước này trong sơn trang có vài cái tương tự. Muốn chứa nước cũng rất tiện, trong con suối chảy qua sơn trang gắn một ống trúc là có thể dẫn nước vào giếng, rõ ràng năm đó khi thiết kế sơn trang này đã tốn rất nhiều tâm tư.
Mỗi người chọn vài tay nãi vác trên lưng sau đó đến lối ra hậu đường nhưng cũng chưa vội vã ra ngoài.
Tuy trước đó Lam Như Đình đã bố trí trạm gác ngầm xung quanh đề phòng có người tới gần, nhưng vì lý do cần thận phòng ngừa gây chú ý quá mức thì vẫn đề nghị nên từng người từng người ra ngoài.
Ngưu Hữu Đạo ra hiệu Viên Cương đi trước mở cơ quan mật đạo ra.
Đi ra khỏi hậu đường đến hậu viên Viên Cương cảnh giác bốn phía, sau khi tới gần giếng nước đột nhiên thả người nhảy một cái, cả người trực tiếp cắm vào giếng nước bên trong, động tác mau lẹ, biến mất đột ngột.
Vừa vào giếng nước, hai chân Viên Cương giạng thẳng chống hai bên vách giếng, khống chế lực chống đỡ không nhanh không chậm trượt xuống dưới, buông hai tay duy trì cân bằng, đồng thời chú ý gạch đắp xung quanh vách giếng. Lúc xuống đến vị trí sâu ba trượng, hai chân phát lực đạp ở vách giếng, người cố địntrên đường giếng, ánh mắt nhìn vào một chồng gạch xếp đã hơi bị hư hao ở một góc.
Góc chồng gạch xếp bị hư hao rất nhiều, cũng chẳng có điểm gì đặc biệt, Viên Cương đã được nhắc nhở có thể phát hiện ra chỗ dị thường là chỗ hư hao trên dưới viên gạch này rất đối xứng.
Viên Cương nghiêng người nhào tới trước, đưa tay ấn vào viên gạch kia phát lực, sự thực, nếu như không được nhắc nhở, đẩy cũng không giống như có cơ quan, phải đẩy thật mạnh mới có thể đẩy được viên gạch kia hõm vào trong. Sau khi đẩy viên gạch kia, Viên Cương lại dùng sức đẩy cả bức tường cong, trên bức tường lớn là một cái cửa dạng trục mở ra một lỗ hổng, chỉ có thể mwor được một nửa.
Đưa tay bám vào bức tường, Viên Cương lách mình chui vào, rút ra một cây diêm chiếu sáng, phát hiện bên cạnh có đặt sẵn bó đuốc, gã châm lửa, nhìn xung quanh một lượt phát hiện ra nguyên nhân vì sao cửa chỉ có thể mở một nửa, phía sau cánh cửa có một máng bằng đá cản trở, trong máng đặt một tảng đá dài rất to, vừa rồi lúc đẩy rõ ràng là bị tảng đá này chặn, chẳng trách lại nặng như vậy.
Hơi đánh giá gã liền hiểu ra cơ quan này như thế nào, có tảng đá này cắm vào lối ra vào trên tường tương đương với chặn chết hoạt động của cửa, không tìm được đúng điểm này đẩy ra trước, vậy thì cả cánh cửa dày sẽ không dễ dàng mở ra. Cơ quan này trông có vẻ đơn giản vụng về nhưng lại hết sức thực dụng, người không nắm được bí quyết, cho dù có xuống giếng tìm kiếm xung quanh cũng rất khó phát hiện cửa vào.