Chương : 55
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu:
- Đây gọi là “cô hồn dã quỷ”, thành quỷ hồn là một chuyện rất cô độc thê lương. Tư duy và tư tưởng của quỷ hồn không biến mất, vẫn mượn năng lượng nào đó làm vật dẫn để sống sót, trơ mắt nhìn thế gian phồn hoa mà không thể dung nhập, nhớ lại quãng thời gian khi còn sống. Ít có quỷ hồn nào có thể chống cự được dụ hoặc của nhân thế.
Viên Cương:
- Chẳng lẽ giữa các quỷ hồn không thể sinh hoạt tập thể sao?
Ngưu Hữu Đạo:
- Đương nhiên có thể, nhưng dù sao quỷ hồn cũng khá khan hiếm, không phải người nào cũng có điều kiện tiếp tục tồn tại bằng loại phương thức này sau khi chết. Cho dù có thể tụ tập lại, hậu quả âm khí quá nặng rất dễ bị người ta phát hiện, những tu sĩ hoặc pháp sư kia sẽ không bỏ mặc. Ví dụ như những tu sĩ tản đi khắp nơi để thu thập linh thảo chính là một tấm lưới, một khi phát hiện sẽ không ngồi nhìn. Mỗi giống loài đều có thiên tính để bảo vệ tộc quần mình.
Đây không phải định luận mà là kết luận cá nhân do hắn kết hợp giữa tu hành và kinh nghiệm hai đời ở hai thế giới rút ra, rồi giảng giải theo phương thức mà Viên Cương có thể hiểu được.
Viên Cương đang hơ đuốc rơi vào trầm tư.
Thương Thục Thanh ngằm nghiêng rõ ràng chưa ngủ, nhãn cầu dưới mí mắt chuyển dộng. Những gì Ngưu Hữu Đạo nói nàng nghe mà tỉnh tỉnh mê mê, vật chất ngầm là gì? Truyền thuyết phương đông? Truyền thuyết phương tây? Người sói là gì? Nàng mơ mơ màng màng suy tư, vì quá mệt mỏi mà bất tri bất giác ngủ thiếp đi trong những dòng suy nghĩ.
Đừng nói nàng, ngay cả Viên Phương đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa thật ra cũng dựng đứng lỗ tai lặng lẽ nghe lén, nhưng nghe rất mơ hồ, cái hiểu cái không...
Đợi sau khi Viên Cương hơ được một đống đuốc, Ngưu Hữu Đạo thấp giọng nói:
- Ăn một chút gì đi, tranh thủ nghỉ ngơi, đợi lát nữa ta bảo lão Hùng hơ tiếp.
Trong ba người là hắn, Viên Phương và Viên Cương, thực ra trong đoạn đường bôn ba này thể lực Viên Cương là tiêu hao nhiều nhất. Viên Cương thuần tiêu hao thể lực, không giống hắn và Viên Phương có thể ngự khí tiết kiệm thể lực. Đương nhiên, Viên Cương cũng là người có thể lực tốt nhất trong mấy người. Không còn cách nào khác, Viên Cương vốn luyện thể. Nhưng nói đi thì nói lại, thuần thể lực khôi phục chậm nhất, không khôi phục được nhanh như hắn và Viên Phương.
Viên Cương không nói nhiều, lập tức dừng tay, lấy lương khô ra nhét vào miệng ăn như hổ đói. Sau khi ăn uống no nê, hắn ta liền lấy tay nải làm gối, nằm xuống an tâm ngủ. Có Đạo gia đích thân trông coi, mặc dù ở hoàn cảnh nào hắn ta vẫn ngủ rất an tâm. Đoạn đường này đúng là rất mệt nên hắn ta nhanh chóng ngủ rất say.
Thế giới dưới lòng đất u ám, nước sông đen ngòm chảy róc rách phản chiếu đống lửa bên bờ, ánh lửa chập chờn thỉnh thoảng khiến những hòn đá quái dị lởm chởm trở nên dữ tợn.
Tất cả mọi người im lặng chìm vào giấc ngủ, chỉ có một mình Ngưu Hữu Đạo đứng chống kiếm bên cạnh đống lửa. Trong thế giới dưới lòng đất thâm trầm, một mình hắn cảnh giác nhìn bốn phương tám hướng, cặp pháp nhãn không ngừng kiểm tra xung quanh, kiếm trên tay thỉnh thoảng lại châm mấy bó đuốc ẩm ướt vào đống lửa, duy trì thế lửa không giảm.
Hai canh giờ sau, Viên Phương mở hai mắt hoạt động tứ chi đứng dậy, ra hiệu mình đã nghĩ ngơi ổn rồi. Hắn ta làm động tác ý bảo Ngưu Hữu Đạo nghỉ ngơi, để hắn ta trông giữ.
Ngưu Hữu Đạo ra hiệu cho hắn ta tiếp tục hơ đuốc, Viên Phương đành phải làm theo, còn Ngưu Hữu Đạo tiếp tục cảnh giác bốn phía.
Khoảng hai canh giờ sau, Thương Thục Thanh dường như tỉnh lại, hơi cử động dưới bộ quần áo trùm trên người nhưng lại không có ý định ngồi dậy. Dường như trong lòng nàng đang đấu tranh gì đó, cuối cùng vẫn bò dậy, âm thầm đi về một chỗ vắng vẻ.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, chân bị cà cho sưng phồng dường như đau đớn hơn, rõ ràng đã đi khập khễnh.
- Đừng có chạy lung tung.
Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở một tiếng.
Thương Thục Thanh dừng bước quay lại, có chút xấu hổ, bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi.
Ngưu Hữu Đạo bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rõ điều gì, nói với Viên Phương:
- Lão Hùng, canh giúp ta một chút.
- Đây gọi là “cô hồn dã quỷ”, thành quỷ hồn là một chuyện rất cô độc thê lương. Tư duy và tư tưởng của quỷ hồn không biến mất, vẫn mượn năng lượng nào đó làm vật dẫn để sống sót, trơ mắt nhìn thế gian phồn hoa mà không thể dung nhập, nhớ lại quãng thời gian khi còn sống. Ít có quỷ hồn nào có thể chống cự được dụ hoặc của nhân thế.
Viên Cương:
- Chẳng lẽ giữa các quỷ hồn không thể sinh hoạt tập thể sao?
Ngưu Hữu Đạo:
- Đương nhiên có thể, nhưng dù sao quỷ hồn cũng khá khan hiếm, không phải người nào cũng có điều kiện tiếp tục tồn tại bằng loại phương thức này sau khi chết. Cho dù có thể tụ tập lại, hậu quả âm khí quá nặng rất dễ bị người ta phát hiện, những tu sĩ hoặc pháp sư kia sẽ không bỏ mặc. Ví dụ như những tu sĩ tản đi khắp nơi để thu thập linh thảo chính là một tấm lưới, một khi phát hiện sẽ không ngồi nhìn. Mỗi giống loài đều có thiên tính để bảo vệ tộc quần mình.
Đây không phải định luận mà là kết luận cá nhân do hắn kết hợp giữa tu hành và kinh nghiệm hai đời ở hai thế giới rút ra, rồi giảng giải theo phương thức mà Viên Cương có thể hiểu được.
Viên Cương đang hơ đuốc rơi vào trầm tư.
Thương Thục Thanh ngằm nghiêng rõ ràng chưa ngủ, nhãn cầu dưới mí mắt chuyển dộng. Những gì Ngưu Hữu Đạo nói nàng nghe mà tỉnh tỉnh mê mê, vật chất ngầm là gì? Truyền thuyết phương đông? Truyền thuyết phương tây? Người sói là gì? Nàng mơ mơ màng màng suy tư, vì quá mệt mỏi mà bất tri bất giác ngủ thiếp đi trong những dòng suy nghĩ.
Đừng nói nàng, ngay cả Viên Phương đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa thật ra cũng dựng đứng lỗ tai lặng lẽ nghe lén, nhưng nghe rất mơ hồ, cái hiểu cái không...
Đợi sau khi Viên Cương hơ được một đống đuốc, Ngưu Hữu Đạo thấp giọng nói:
- Ăn một chút gì đi, tranh thủ nghỉ ngơi, đợi lát nữa ta bảo lão Hùng hơ tiếp.
Trong ba người là hắn, Viên Phương và Viên Cương, thực ra trong đoạn đường bôn ba này thể lực Viên Cương là tiêu hao nhiều nhất. Viên Cương thuần tiêu hao thể lực, không giống hắn và Viên Phương có thể ngự khí tiết kiệm thể lực. Đương nhiên, Viên Cương cũng là người có thể lực tốt nhất trong mấy người. Không còn cách nào khác, Viên Cương vốn luyện thể. Nhưng nói đi thì nói lại, thuần thể lực khôi phục chậm nhất, không khôi phục được nhanh như hắn và Viên Phương.
Viên Cương không nói nhiều, lập tức dừng tay, lấy lương khô ra nhét vào miệng ăn như hổ đói. Sau khi ăn uống no nê, hắn ta liền lấy tay nải làm gối, nằm xuống an tâm ngủ. Có Đạo gia đích thân trông coi, mặc dù ở hoàn cảnh nào hắn ta vẫn ngủ rất an tâm. Đoạn đường này đúng là rất mệt nên hắn ta nhanh chóng ngủ rất say.
Thế giới dưới lòng đất u ám, nước sông đen ngòm chảy róc rách phản chiếu đống lửa bên bờ, ánh lửa chập chờn thỉnh thoảng khiến những hòn đá quái dị lởm chởm trở nên dữ tợn.
Tất cả mọi người im lặng chìm vào giấc ngủ, chỉ có một mình Ngưu Hữu Đạo đứng chống kiếm bên cạnh đống lửa. Trong thế giới dưới lòng đất thâm trầm, một mình hắn cảnh giác nhìn bốn phương tám hướng, cặp pháp nhãn không ngừng kiểm tra xung quanh, kiếm trên tay thỉnh thoảng lại châm mấy bó đuốc ẩm ướt vào đống lửa, duy trì thế lửa không giảm.
Hai canh giờ sau, Viên Phương mở hai mắt hoạt động tứ chi đứng dậy, ra hiệu mình đã nghĩ ngơi ổn rồi. Hắn ta làm động tác ý bảo Ngưu Hữu Đạo nghỉ ngơi, để hắn ta trông giữ.
Ngưu Hữu Đạo ra hiệu cho hắn ta tiếp tục hơ đuốc, Viên Phương đành phải làm theo, còn Ngưu Hữu Đạo tiếp tục cảnh giác bốn phía.
Khoảng hai canh giờ sau, Thương Thục Thanh dường như tỉnh lại, hơi cử động dưới bộ quần áo trùm trên người nhưng lại không có ý định ngồi dậy. Dường như trong lòng nàng đang đấu tranh gì đó, cuối cùng vẫn bò dậy, âm thầm đi về một chỗ vắng vẻ.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, chân bị cà cho sưng phồng dường như đau đớn hơn, rõ ràng đã đi khập khễnh.
- Đừng có chạy lung tung.
Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở một tiếng.
Thương Thục Thanh dừng bước quay lại, có chút xấu hổ, bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi.
Ngưu Hữu Đạo bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rõ điều gì, nói với Viên Phương:
- Lão Hùng, canh giúp ta một chút.